Em Hãy Dạy Tôi Cách Yêu đi !Xin Em đó - Chương 12

Tác giả: xakanexchanx

Ra khỏi cửa, đợi a nó chất vali lên xe, nó quay mặt lại căn nhà trọ nhỏ bé đã che chở cho nó bao nhiu năm wa, nó cúi đầu xuống, nói nhỏ:

-Cảm ơn

Rùi nó nhìn về hướng ngôi biệt thự, nó nhìn như thế mãi cho đến khi a Minh la lên:
-Băng Băng ! Đi nhanh lên

Nó nhìn lại 2 ngôi nhà lần cuối, rùi leo lên xe, ngồi cạnh Phương. Lòng trĩu pùn.
Đến sân bay, nó ko vào vội, ở ngoài với Phương thêm 1 lát. Nhỏ nói với nó ko biết bao nhiu là chuyện, nào là sang đó phải biết giữ gìn sức khỏe, 1 năm về thăm ít nhất 1 lần, mỗi khi về nhớ mua wà cáp, nếu ko về đc thì gửi wà về, thư từ, email thường xuyên......blah....blah....blah...... Nó phì cười, nhỏ ngày thường con nít là thế, vậy mà hum nay y như pà jà, jống mẹ dặn con gái đi lấy chồk xa ghê. Nó đem ý nghĩ đó ra trêu tức nhỏ, nhỏ lao vào đánh nó tới tấp , nhưng đc 1 lúc, tay nhỏ yếu dần. Nhỏ òa lên khóc , khóc nức nở. Nó bối rối, chẳng biết làm j` hơn là nhìn nhỏ khóc. Phương hét vào mặt nó:

-Tao ghét mày lắm, sao lại đi chứ. Mày jận tao nên bỏ đi àk, tao làm chuyện j` có lỗi với mày sao? Ở lại đi, mày mún tao làm j` cũng đc. Làm ơn đi, Băng Băng. Ở lại với tao đi mà. hix hix. Oaoaoaoaoaoaoa
-Làm ơn đừng khóc nữa. Mày phải hỉu là........
Nó chưa nói hết, nhỏ đã cắt ngang:

-Tao ko mún nghe nữa. Thui pie mày, tao về.

Rùi nhỏ bỏ chạy. Nó ngồi lại đó. Thở dài, nhìn theo bóng nhỏ chạy đi. A nó ngồi xuống cạnh nó, hỏi:
-E có hối hận khi đi với a ko
-Ko đâu a, e sợ e sẽ hối hận nếu ko đi nữa kìa

-Ừkm. Đi làm thủ tục thui. Trễ rùi
-Vâng
Nó đi theo a vào phòng làm thủ tục. Đầu óc trống rỗng

Hắn ngồi trong lớp mà lòng cứ lo lắng. Nó bảo đến ngay mà, sao đến jờ vẫn ko thấy bóng dáng đâu. Càng ngày nỗi sợ hãi trong lòng hắn càng dâng lên, càng ngày càng rõ rệt và chân thực hơn. Nó bị j` sao? Hắn ko tài nào tập trung vào pài học đc. Mặc dù trong phòng có quạt vù vù và gió ở ngoài cửa sổ thổi vô ào ào nhưng trên trán hắn, có mồ hôi lấm tấm. Hắn có nhớ lại ban sáng, nó có nói chuyện riêng với nhỏ pạn gái của hắn. Chắc chắn nhỏ có biết j` đó, ko nhìu cũng ít . Với lại, nãy jờ hắn để ý thấy nhỏ cứ quay sang hắn định nói j` đó, nhưng rùi thui, rất nhìu lần rùi. Hắn bất chấp việc đang có ông thầy khó nhất trường đứng đây, đứng phắt dậy, kéo nhỏ đi. Để lại cái lớp học mắt trợn tròn nhìn theo.
Ra khỏi lớp, hắn nóng vội lớn tiếng hỏi nhỏ:
-Lúc sáng, Băng Băng nói j` với Thảo ?

-Từ từ Kiệt....học xong rùi hãy nói...đang trong jờ học mà

-Nói mau- Hắn tức jận quát lên
Nhỏ giật mìh, lắp bắp:

-Bạn....bạn...bạn ấy bảo là...là, bắt đầu từ bây jờ, Thảo fải chăm sóc Kiệt thật tốt, fải là ng` pạn gái thật hoàn hảo. Ko bao jờ đc làm Kiệt pùn, sau này, khi mà 2 chúng ta đã sống hạnh phúc với nhau, có thể...pạn ấy sẽ về thăm.
-Nó đi đâu mà fải về thăm-Hắn hỏi gấp gáp
-Hình như là pạn ấy nói là fải đi Pháp với a trai
-Cái j`? Đi Pháp, bao jờ đi?Nói nhanh lên
-Có lẽ là 10g
Hắn vội vã nhìn đồng hồ, 9g30! Hắn ko suy nghĩ j` cả. Chạy ra bãi giữ xe, rồ ga và phóng đi. Hắn chạy như điên trên đường. Vài lần suýt chút nữa là gây tai nạn rùi. Vậy là linh cảm của hắn đã đúng, hắn cứ lo lắng như thế từ hum wa. Sao jậy? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Cô ghét tôi àk? Ghét thì cứ việc ghét đi, nhưng xin đừng.....đừng rời xa tôi mà. Làm ơn. Hắn tự dưng cảm thấy mắt mìh ươn ướt. Có phải bụi bay vào ko? Ko, hắn sẽ ko tự dối mìh nữa. Là hắn khóc. Hắn lấy tay lau đi nước mắt để nhìn rõ hơn. Sân bay kia rùi. Hắn chạy vụt vào cái sân bay cực nhìu ng` này. Tìm kiếm điên cuồng. Có lẽ bây jờ nó đã đi làm thủ tục. Nghĩ thế, hắn chạy đến lối vào phòng làm thủ tục, bị ng` bảo vệ chặn lại. Hắn quát lên:

-Bỏ ra. Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn EIA đây

-Nói láo. Tổng giám đốc tập đoàn EIA đã có vợ con rùi
-Tôi là con trai ông ta đấy. Tránh ra

-Có j` làm bằng chứng ko

Hắn móc đt ra. Gọi cho papa, rùi đứng chờ. Lát sau, ng` bảo vệ kính cẩn:
-Xin lỗi cậu, tôi ko biết.....
-Khỏi nói nhìu. Tránh ra. Nói với sếp mấy ng` ko đc chặn tôi ở bất kì phòng nào nữa.

Nói xong, hắn vụt chạy vào. Hắn đã tìm rất lâu nhưng mãi mà ko thấy nó. Mồ hôi tuôn ra, mái tóc dính bết vào nhau, hơi thở hắn nặng nhọc. Hắn rất mệt, nhưng ko thể dừng lại và cũng ko mún dừng lại. Chắc chắn nó đã đi vào phòng chờ rùi. Hắn chạy vào phòng chờ. Ngó quanh quất, nhưng vẫn ko thấy nó. Đồng hồ đã chỉ 9g53 rùi. Làm sao đây. Hắn vẫn cứ tìm kiếm, với 1 chút hi vọng............
Hắn ko thấy nó, nhưng nó nhìn thấy hắn. Lúc hắn chạy vào phòng chờ, nó đang đứng ở quầy bán bánh ngọt. A nó đứng cạnh, nhìn thấy trước và gọi nó:
-Băng Băng, nhìn kìa, có phải đó là cậu pạn ban sáng định cho e đi nhờ ko
Nó ngạc nhiên quay phắt lại, đúng là hắn! Hắn đứng đó, khuôn mặt lo lắng, nhìn quanh như tìm kiếm j`. Nó thở dài. Biết thế này nó đã ko nói cho nhỏ Hạ Thảo là nó sẽ đi Pháp vào jờ này. Sao mà giống trong mấy phim Hàn Quốc lãng mạn jậy. 1 ng` ra đi, còn 1 ng` đến sân bay tìm kiếm, phút cuối cùng, họ gặp nhau, và cô gái quyết định ở lại, sống hạnh phúc bên chàng trai. Chuyện của nó cũng jống thế, nhưng nó nhất định ko ở lại đâu. Nó đã sẵn sàng ra đi rùi. Tiếng loa phát thanh vang lên báo:
-Chuyến bay.......của hãng.......đi Pháp vào lúc 10g sắp khởi hành, mời quý khách ra cửa, sẽ có xe đến đón quí khách lên máy bay.
Nó nghe thế, giật mìh. Ko xong rùi, hắn nghe thế, chắc chắn sẽ đứng chặn ở cửa. Và nó sẽ ko thoát đc. Làm sao đây? Suy nghĩ đi Băng Băng. Làm sao đây? Nó nhìn wa phía ông a, cười nửa miệng. Lát sau, nó và a đi ra phía cửa trong tư thế rất thân mật, như 1 cặp tình nhân. Nó lấy cái áo có mũ trùm đầu của a mặc vào, lấy nón che đi tóc và nửa khuôn mặt phía trên. Khi ra cửa, wả nhiên, nó thấy hắn đứng bên cạnh ng` nhân viên soát vé. Có vẻ như nhân viên soát vé đã đc lệnh ko đc ngăn cản hắn rùi. Hắn đứng phía bên phải, nó để cho a đi sát hắn, nó ôm lấy cánh tay a thật thân mật. Lúc lướt wa hắn, cái mũ che mất mắt nó nên nó ko thấy j`. Nó cố bước nhanh hơn, càng tránh xa hắn càng an toàn. Vừa đi khỏi cái cửa đc 1 quãng, nó thở phào, đẩy cái nón lên, cười với a:

-Wa đc rùi. May ghê

Chiếc xe buýt nhỏ đã đậu ở đó sẵn, có vẻ như sắp chạy, vì nó ra sát jờ đi, ko trễ đã là may lắmrùi. Nó đang bước vô tư, chợt, có 1 bàn tay nắm lấy tay nó làm nó giật thót. Ai thế? Nó từ từ quay lại. Là..................................................1 thanh niên. A ta nói:

- E làm rơi cái kính này

Nó hết hồn, nói lắp bắp:

-Cảm....cảm ơn a
Nó ko ngờ, chính lúc nó quay mặt lại, hắn từ cửa nhìn ra đã thấy nó. Hắn chạy đến. Nó nhìn thấy, hốt hoảng chạy đi, kèm theo lời nói:

-A. Đi mau
Khi chạy đến cửa xe, a nó lên trước, vì a chạy nhanh hơn. Nó đang chuẩn bị leo lên xe, làm hành khách cuối cùng thì tay nó bị hắn níu lại. Hắn nói:
-Đừng đi

Xe lăn bánh, cả nó và hắn đều đã đứng trên xe, nó đứng phía trong, hắn đứng phía ngoài, sát bên cái cửa còn đang mở vì bị hắn chặn lại. Nó rất hốt hoảng, nói với hắn:
-Về đi

-ko
-Làm ơn về đi

-Mày về thì tao về
Hắn cứng rắn trả lời. Nó lúc này ko biết làm thế nào. Lợi dụng lúc xe còn đang chạy chầm chậm, nó lấy tay đẩy hắn xuống. Hắn ko đề phòng nên lập tức bị ngã ra khỏi xe. Chiếc xe bắt đầu tăng tốc, hắn vẫn ko chịu thua. Nhất quyết đuổi theo(dĩ nhiên là chạy bộ). Đến cửa máy bay, nó vội vã chen vào. Hắn vẫn dùng hết sức để chạy, nhưng tiếc thay, lúc hắn đến cũng là lúc máy bay bắt đầu cất cánh, nhân viên an ninh giữ hắn lại. Giữ rất chặt, họ ko bỏ hắn ra đến khi chiếc máy bay ấy đã vút lên bầu trời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay