Em Gái Của Gian Thần - Chương 43

Tác giả: Trường Câu Lạc Nguyệt

Chương 43: Quảng Bình Hầu Phủ
Ánh mắt lạnh lẽo của Lý Duy Nguyên nhìn Lương Phong Vũ, khiến cho hắn cảm thấy khi*p sợ đến mức phải lùi về sau nửa bước, tim cũng đập nhanh liên hồi.
Lý Duy Nguyên mở miệng lạnh lùng nói với hắn: " Lương thế tử cùng xá muội của tại hạ không thân thiết lắm đâu, tại sao lại có thể tự tiện gọi khuê danh của xá muội như vậy? Tại hạ thỉnh Lương thế tử, sau này vẫn nên gọi là Lý tiểu thư thì tốt hơn."
Hiện tại trên người Lý Duy Nguyên đang toát ra một khí thế cao ngạo lạnh lùng áp chế cả khí thế của Lương Phong Vũ, khiến vẻ mặt hắn lập tức tái xanh, hắn ấp a ấp úng không dám mở miệng.
Lý Duy Nguyên không để ý tới Lương Phong Vũ nữa, hắn xụ mặt xuống, nắm chặt tay Lý Lệnh Uyển mà đi về phía trước.
Lý Lệnh Uyển cũng không hiểu tại sao hắn lại khó chịu với nàng nữa, vì thế nàng lặng lẽ liếc nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, nhỏ giọng hỏi: " Ca ca, huynh làm sao vậy?"
Lý Duy Nguyên chẳng chịu trả lời Lý Lệnh Uyển, nhưng hắn càng nắm chặt tay nàng hơn.
Mới vừa rồi hắn nghe Lương Phong Vũ gọi nàng là Uyển Uyển, lúc ấy hắn chỉ muốn đến đập ૮ɦếƭ Lương Phong Vũ mà thôi.
Dường như hắn phát hiện ra, bản thân mình không thể chịu đựng được việc để nam tử khác gọi khuê danh của nàng.
Mặc dù hắn hiểu rằng, sau này Lý Lệnh Uyển cũng sẽ phải thành thân, đến khi thành thân tất nhiên trượng phu của nàng có thể tuỳ ý gọi nàng là Uyển Uyển, thậm chí còn có thể cùng với nàng làm việc thân mật nữa.
Đến lúc đó hắn phải làm sao đây? Có lẽ hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nàng cùng phu quân âu yếm với nhau sao?
Không thể làm được! Hắn hoàn toàn không làm được điều đó! Hắn chỉ muốn Lý Lệnh Uyển cả đời này đều sẽ ở bên cạnh mình. Hắn sẽ bảo vệ nàng chu toàn, cũng sẽ cho nàng cuộc sống tốt nhất.
Hiện tại trong tâm trí hắn càng suy nghĩ về điều đó, thì hắn lại càng dùng sức nắm chặt tay nàng hơn, cho nên Lý Lệnh Uyển bắt đầu kêu đau. " Ca ca, huynh làm muội đau quá."
Lý Duy Nguyên nghe thấy lời nói của nàng, hắn chợt hoàn hồn lại. Sau đó hắn vội vàng đưa tay nàng lên xem xét, quả nhiên trên mu bàn tay nàng đã in năm dấu tay màu đỏ.
Trong lòng hắn cảm thấy áy náy, liền nhẹ nhàng nói xin lỗi: " Uyển Uyển, thực xin lỗi muội."
Kỳ thật Lý Lệnh Uyển cảm nhận rõ ràng bàn tay của mình xém chút nữa là bị Lý Duy Nguyên Ϧóþ gẫy, nhưng nàng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nàng cũng không muốn trách hắn, cho nên nàng liền dịu dàng an ủi hắn: " Ca ca, muội không sao đâu. Huynh xem, hiện tại muội đã không còn đau nữa rồi."
Vì để chính hắn tin tưởng rằng nàng không còn cảm thấy đau nữa, thế nên nàng tay giơ bàn tay ra trước mặt hắn phẩy phẩy vài cái.
Nhưng sau đó hắn chợt nắm bàn tay nàng, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cùng ngón tay của nàng.
Tất nhiên hắn biết Lý Lệnh Uyển vì sợ hắn lo lắng cùng tự trách, cho nên nàng mới nói như vậy.
Sau khi xoa tay cho nàng một lúc, hắn liền nhìn thấy Lương Phòng Vũ cũng đang bước đến đây, vì thế hắn liền hỏi Lý Lệnh Uyển: " Uyển Uyển, hay là chúng ta không đi nghe đại sư giảng phật pháp nữa, để huynh đưa muội đi tham quan xung quanh nơi này có được không?"
Hắn thật sự không muốn thấy Lý Lệnh Uyển cùng Lương Phong Vũ ở cùng một chỗ với nhau.
Nhưng Lý Lệnh Uyển lại lắc đầu nói: " Tổ mẫu hết lòng tin vào phật pháp, còn sai nha hoàn kêu chúng ta tới đó nghe giảng, nếu chúng ta không đi, chẳng phải sẽ khiến tổ mẫu không vui rồi sẽ trách phạt chúng ta sao? Hừmm, ca ca chúng ta vẫn là nên đi tới đó thôi." Lý Duy Nguyên thấy nàng không muốn đi, vì thế hắn cũng phải đồng ý cùng nàng đến nơi đó thôi.
Thiện phòng nằm trong hậu viện rất yên tĩnh. Đường đi trải toàn đá xanh, xung quanh đình viện lại trồng các cây tùng bách, vì thế khiến tâm tình con người ta thanh tịnh hơn rất nhiều.
Chờ đến khi bọn họ bước vào thiện phòng, thì chỉ thấy Dương Thị cùng đám con dâu, còn có Quảng Bình hầu phu nhân, lúc này đại sư đã rời đi.
Tuy rằng Quảng Bình hầu phu nhân đã gần bốn mươi tuổi nhưng nhìn còn rất trẻ, trên người bà đang mặc cái áo có viền cổ thêu hoa văn trúc diệp, vạt áo ngoài màu trắng, váy dài màu xanh ngọc. Trước иgự¢ áo được thêu hoa nhủ vàng, nhìn cực kỳ xa hoa phú quý.
Hiện tại bà đang ngồi cùng Dương Thị, một người ngồi bên phải, người còn lại ngồi bên trái ở chính giữa thiện phòng, bà vừa cười vừa nói với Dương Thị: " Lão phu nhân đúng là người có phúc khí tốt, hiện tại có hai tôn nhi đều được đề danh bảng vàng, nhi tử thì lại được bổ nhiệm vào chức vụ Bố Chính Sử Tư tả tham chính nữa, tiền đồ thật rộng mở."
Tháng trước Lý Tu Bách từ một chức quan nhỏ lại được bổ nhiệm vào chức vụ Bố Chính Sử Tư tả tham chính, hắn từ chức quan tam phẩm được thăng lên chức quan nhị phẩm, đó cũng là một sự kiện cực kỳ vinh dự cho Lý phủ.
Dương Thị nghe Quảng Bình Hầu phu nhân nói lời này, trong lòng bà cảm thấy tự hào vô cùng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn một chút, lại nói: " Sao có thể như thế được, nói cho cùng nhi tử của ta cũng chỉ thăng lên một chức quan bình thường thôi, có thể tốt bao nhiêu đâu chứ? Hôm kia ta có gửi cho hắn một phong thư, ta nói với hắn rằng nếu có cơ hội thì nên hồi kinh làm quan vẫn tốt hơn."
Quảng Bình Hầu phu nhân cũng lập tức gật đầu phụ hoạ nói: " Đúng đấy. Dù sao mẫu tử hai người cũng đã chia xa nhiều năm như vậy, nếu tam lão gia hồi kinh làm quan, ngoài việc tiền đồ rộng mở, với lại hắn ta còn trẻ tuổi biết đâu sau này có thể phòng hầu phong tước thì sao, hơn nữa mẫu tử hai người còn được ngày ngày gặp mặt, không phải nhớ mong như bây giờ."
Lời nói này của bà đã nói trúng tâm tư của Dương Thị, cho nên càng khiến Dương Thị cười càng tươi.
Lý Lệnh Uyển đang đứng ở cửa chợt nghe được Quảng Bình Hầu phu nhân nói như vậy, trong lòng nàng âm thầm trào phúng, tất nhiên Lý Tu Bách sẽ phải hồi kinh làm quan.
Nếu ông ta không hồi kinh, thì làm sao Lý Lệnh Yến trở về?
Mà Lý Lệnh Yến không trở về, những chuyện sau này làm sao có thể phát sinh như trong truyện?
Bất quá đối với Lý Tu Bách nàng không hề đặt sự kỳ vọng gì vào hắn hết. Bởi vì trong truyện nàng chỉ viết có hai vị tể tướng, một là Lý Duy Nguyên, hai là Thuần Vu Kỳ, cả hai người này đều là nhân trung chi long.
( Nhân trung chi long: rồng giữa loài người)
Bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển phát hiện, dường như nàng đã thành công thay đổi được một phần nào của cốt truyện nha.
Ít nhất bây giờ quan hệ của nàng cùng Lý Duy Nguyên rất thân thiết, nàng không còn lo lắng kết cuộc bị thảm của mình sau này nữa.
Tuyệt đối nàng cũng sẽ không thích Lương Phong Vũ, như thế thì làm sao nàng có thể tìm trăm phương ngàn kế để gả cho hắn, hơn nữa không thể nào xảy ra việc nàng hứa hôn cùng hắn.
Vốn dĩ Lương Phòng Vũ cũng không hề muốn hứa hôn cùng nàng kia mà, biết đâu hắn sẽ cùng Lý Lệnh Yến thành thân thì sao.
Nếu như vậy Lý Lệnh Yến sẽ không gặp được Thuần Vũ Kỳ, cũng sẽ không gặp nam chính Tạ Uẩn, vậy thì tất cả những sự việc sau này trong cốt truyện sẽ bị thay đổi hoàn toàn.
Có thể hiện tại Lý Lệnh Yến không có khả năng trèo cao đến Lương Phòng Vũ đâu, rốt cuộc nàng ta cũng chỉ là thân phận thứ nữ, làm sao sẽ xảy ra việc Lý Lệnh Uyển đẩy Chu Thị té xuống nước ૮ɦếƭ đuối?
Nếu không xảy ra việc đó thì mẫu thân của Lý Lệnh Yến sao có thể thành công leo lên vị trí chính thất?
Như vậy vĩnh viễn Lý Lệnh Yến chỉ có thể mang thân phận thứ nữ. Mà sau này Lý Tu Bách lại trở thành Hộ Bộ hữu thị lang, chỉ với cái thân phận thứ nữ đó thì nàng làm sao có thể gả cho thế tử của Quảng Bình Hầu phủ đây?
Cho nên cốt truyện sau này thật sự có khả năng biến hoá thật đó nha. Lý Lệnh Uyển càng nghĩ đến việc này, lại cảm thấy rối tung rối mù.
Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên dùng tay kéo nhẹ ống tay áo của nàng, khiến nàng lập tức hoàn hồn lại, sau đó nàng liền nghe Quảng Bình Hầu phu nhân cười hỏi nàng: " Tiểu thư đứng trước cửa kia có phải là Uyển nhi không? Đã lâu rồi không gặp, Uyển nhi càng lớn càng trở nên xinh đẹp."
Lý Lệnh Uyển liền vội vàng chào hỏi, lại nói: " Lệnh Uyển kính chào Hầu phu nhân."
Giọng nói của nàng thật ngọt ngào dịu dàng lại cực kỳ êm tai, giống như tiếng chim vàng oanh lãnh lót hót.
Trong lòng Quảng Bình Hầu phu nhân có chút bất ngờ, trước kia bà có gặp qua Lý Lệnh Uyển, nhưng nàng không lễ phép như vậy, lại còn có giọng nói khó nghe, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Hiện tại bà nhìn thấy Lý Lệnh Uyển từ lời nói đến cử chỉ đều trầm ổn khéo léo, chính là tiêu chuẩn của một vị tiểu thư khuê các nên có.
Thấy bộ dạng của nàng như vậy, bà ta tấm tắc khen ngợi, theo sau bà liền nhìn đến Dương Thị cười nói: "Quả thật là lão phu nhân thật biết cách dạy dỗ. Uyển Nhi hiện tại lớn lên càng xinh đẹp, mà còn điệu bộ cử chỉ đều khiến người khác nhìn thôi đã cảm thấy hài lòng."
Bà lại cười nói tiếp: " Không biết tương lai nhi tử nhà ai có phúc phận sẽ cưới được Uyển nhi đây."
Nghe bà khen ngợi Lý Lệnh Uyển như vậy, vẻ mặt Dương Thị lại càng vui vẻ. Có lẽ việc Dương Thị mời các tiên sinh về dạy đúng là có hiệu quả rồi.
Dương Thị liền nói vài câu khiêm tốn, tiếp đến bà ta lại vẫy tay bảo Lý Duy Nguyên tiến đến đây.
Mấy năm trước do Dương Thị không thích Lý Duy Nguyên cho nên chẳng khi nào dẫn hắn ra ngoài gặp ai.
Nhưng hiện tại hắn tuy nhỏ tuổi nhưng đã đứng đầu tam bảng, cho nên trong lòng Dương Thị vô cùng tự hào, vì vậy muốn dẫn hắn ra ngoài giới thiệu với mọi người, càng quen biết rộng thì sẽ rất tốt cho tiền đồ của hắn sau này.
Sau đó Dương Thị lại cười cùng Quảng Bình Hầu phu nhân nói tiếp: " Đây là đích trưởng tôn của ta, tên hắn là Lý Duy Nguyên."
Năm nay mặc dù Lương Phong Vũ cũng tham gia thi đồng, nhưng đáng tiếc hắn không đỗ. Tất nhiên là Quảng Bình phu nhân cũng nghe ngóng được tin những thí sinh có thành tích tốt trong kỳ thi năm nay, cho nên bà cũng biết được tin Lý Duy Nguyên đứng đầu tam bảng, mà cũng bởi vì rất ít thí sinh nhỏ tuổi nào mà đã được thành tích cao như vậy.
Thế nên khi Quảng Bình Hầu phu nhân tận mắt nhìn thấy người thật, trong lòng thầm đánh giá Lý Duy Nguyên vài phần, liền khen hắn: " Đúng là tuổi trẻ tài cao mà. Ta nghe nói lần này đi đồng, bài thi của lệnh tôn nhà lão phu nhân rất được những vị đại nhân hết lòng khen ngợi. Lão phu nhân có một vị trưởng tôn tài giỏi như vậy, sau này Lý gia sẽ càng ngày càng hưng thịnh. Chúc mừng lão phu nhân, người đúng là có phúc khí."
Lý Duy Nguyên cũng đã đi về phía bọn họ, hắn nho nhã lễ độ chào hỏi với bà, bởi vì một năm nay Lý Lệnh Uyển lúc nào cũng ở bên cạnh hắn nhắc nhở hắn phải biết hoà nhã với người khác, cho nên hắn mới miễn cưỡng làm theo ý muốn của nàng.
Tuy rằng không phải vẻ mặt ôn nhu như ngọc, khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy như có một luồng gió xuân thổi qua, nhưng ít nhất vẻ mặt hắn đã bớt u ám hơn một chút.
Vì vậy khi nhìn bộ dạng lễ độ này của hắn, người khác cũng nghĩ chắc hẳn hắn là một con người cực kỳ nghiêm túc.
Hơn nữa bởi vì hắn lại nhỏ tuổi mà kiến thức uyên thâm, như vậy sẽ làm người ta cảm thấy hắn thật cao thâm trầm ổn, có lẽ trong lòng bọn họ sẽ thêm kính nể cùng khâm phục hắn hơn.
Quảng Bình Hầu phu nhân sau khi khen ngợi Lý Duy Nguyên vài câu, liền quay sang hỏi Dương Thị: " Có một người tôn nhi tài giỏi như vậy, tại sao lão thái thái không để chúng ta gặp sớm hơn?"
Mà mỗi gia đình quyền thế nào lại không có bí mật kia chứ? Dương Thị chính là muốn giấu tất cả mọi người về chuyện của Đổ Thị là mẫu thân ruột của Lý Duy Nguyên, thế nên đến một tiếng gió cũng không được truyền ra ngoài, vì vậy Quảng Bình Hầu phu nhân không biết về việc này, bởi thế bà mới thắc mắc hỏi Dương Thị như vậy.
Sau khi nghe Quảng Bình Hầu phu nhân hỏi về việc này của Lý Duy Nguyên, Dương Thị cũng chỉ qua loa nói: " Đứa nhỏ này từ khi sinh ra thân thể rất suy yếu, cho nên đại phu nói hắn cần tịnh dưỡng, không thể đi ra ngoài quá nhiều. Mà năm trước đây thôi, thân thể hắn mới khỏe hơn một chút, cho nên hôm nay ta liền dẫn hắn đến chùa Thừa Ân để thắp hương tạ ơn Bồ Tát đấy."
Đối với những lời nói dối này của Dương Thị, Lý Duy Nguyên nghe xong chỉ đứng yên lặng, vẻ mặt hắn cũng rất bình tĩnh, trong lòng hắn cũng không có chút gợn sóng nào.
Bất quá lúc này hắn chỉ suy nghĩ đến câu nói vừa rồi của Quảng Bình Hầu phu nhân, bà nói rằng không biết sau nay công tử nhà nào lại có phúc phần lấy được Lý Lệnh Uyển, những lời nói đó vẫn luôn canh cánh trong đầu hắn.
Bởi vì là vãn bối, cho nên sau khi chào hỏi với Quảng Bình Hầu phu nhân xong, Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên liền đứng sang một bên. Lúc này lập tức có tiểu nha hoàn đem ghế đến cho bọn họ ngồi.
Ngoại trừ bọn họ ra ở trong phòng này còn có Lý Duy Lăng, Lý Duy Lương cùng Lý Lệnh Quyên đều đang ngồi ở đó.
Đối với những lời người khác khen ngợi Lý Duy Nguyên thì Lý Duy Lăng đều không muốn để ý, nhưng sau khi nghe Quảng Bình Hầu phu nhân khen hắn, trên mặt Lý Duy Lăng có vẻ hơi khó chịu.
Thật sự mọi người trong Lý phủ đều cực kỳ coi trọng hắn, ai cũng nghĩ rằng hắn sẽ có thành thích tốt trong kỳ thì này, chẳng ngờ được vì sao cuối cùng Lý Duy Nguyên lại đứng đầu tam bảng chứ?
Nếu tính về việc học tập thì Lý Duy Nguyên làm sao có thể sánh bằng hắn? Cho nên vì điều đó trong lòng Lý Duy Lăng luôn cảm thấy không phục với kết quả này.
Từ nhỏ hắn đã được Tiền thị mời tiên sinh về dạy, còn Lý Duy Nguyên chỉ mới được đi học có một năm nay thôi, nhưng tại sao có thể vượt trội hơn hắn như vậy?
Bất quá với ánh mắt căm phẫn này của Lý Duy Lăng, thì Lý Duy Nguyên cố giả vờ như không nhìn thấy.
Lúc này hắn chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Lý Lệnh Uyển, lâu lâu sẽ nói chuyện cùng nàng vài câu. Chỉ có lúc nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển, thì hắn mới cười ôn nhu ấm áp thế kia.
Như vậy cả gia đình ngồi trong phòng nói chuyện trong chút lát, Lý Lệnh Uyển liền nhìn thấy Lương Phong Vũ tiến vào. Nhưng hắn không đi một mình mà phía sau còn có Lý Lệnh Kiều cũng đang tiến vào.
Hôm nay cả gia đình đi đến chùa Phật Ân để bái phật, cho nên mọi người đều chuẩn bị rất ít đồ cùng ít y phục bình thường đem theo mà thôi, nhưng ai có hề biết trước được Lý Lệnh Kiều sẽ bị té đến cả người ướt sủng như vậy đâu.
Vì thế khi nha hoàn của Lý Lệnh Kiều đem tới cho nàng ta một bộ y phục bình thường để nàng thay tạm, thì liền bị Lý Lệnh Kiều trách mắng, nàng còn tát nha hoàn kìa một bạt tay đến nổi in cả dấu tay trên má, nàng nhất quyết không chịu thay.
Cho nên trong lúc Lý Lệnh Kiều vừa đi vừa khóc, thì lại gặp được Lương Phong Vũ, nàng liền đi sau lưng hắn, ủy khuất kêu hắn: "Vũ ca ca, huynh đi chậm một chút, đợi muội với."
Lý gia cùng Quảng Bình Hầu phủ cũng đã quen biết lâu năm, thế nên hai nhà bọn họ vẫn thường xuyên lui tới với nhau, vì thế từ nhỏ bọn họ đã quen biết nhau.
Lương Phong Vũ tướng mạo cũng rất anh tuấn, cho dù tính tình hơi kiêu căng một chút, nhưng dù sao cũng là công tử nhà giàu có, cho nên việc tính tình như thế cũng không có gì lạ, hắn lại được rất nhiều thiên kim tiểu thư yêu mến, mỗi lần gặp hắn bọn họ đều kêu một tiếng Vũ ca ca.
Lúc bọn họ cùng nhau bước vào thiện phòng, Lý Lệnh kiều liền kêu hắn là Vũ ca ca, còn bảo hắn đợi mình.
Nhưng sự thật là hiện tại Lương Phong Vũ lại không thích nghe Lý Lệnh Kiều gọi hắn như thế. Vì vậy hắn liền xụ mặt, quay đầu trách mắng Lý Lệnh Kiều: " Ngươi là cái đồ heo con xấu xí, ta không thích nghe ngươi gọi ta là Vũ ca ca."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn mắng Lý Lệnh Kiều như vậy, nàng không nhịn cười được, liền lấy quạt tròn trong tay che lên miệng, lén cười khẽ.
Thật sự mà nói bộ dạng hiện giờ của Lý Lệnh Kiều, nói nàng heo con xấu xí thì cũng có hơi khoa trương, chỉ là trên váy áo nàng bị ướt một vũng lớn, nhưng mà trong lúc nàng đi đến đây, thì cũng đã được nắng hong khô đi phần nào.
Bất quá là hôm nay nàng lại mặc váy lụa màu trắng, vì thế dù vết nước đã khô nhưng trên mặt váy còn lấm lem ít bùn đất hiện lên rất rõ ràng.
Lý Lệnh Kiểu cảm thấy thật mất mặt, vừa rồi nàng còn bị Lương Phong Vũ nói như thế, làm sao nàng chịu đựng được chứ? Cho nên nàng liền oà khóc.
Quảng Bình Hầu phu nhân thấy nàng khóc như vậy, vội trách mắng Lương Phong Vũ: " Vũ nhi, không được ăn nói lung tung như vậy."
Dương Thị đang ngồi trong phòng vẻ mặt cũng xụ xuống. Vừa rồi bà mới được Quảng Bình Hầu phu nhân khen mình là biết cách dạy dỗ tôn nhi, kết quả bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng như thế của Lý Lệnh Kiều, chẳng phải đã làm mất hết thể diện của bà hay sao?
Vì thế bà liền nghiêm mặt nhẹ giọng mắng Lý Lệnh Kiều: " Tại sao cháu lại thành ra như vậy? Y phục còn bị dính đầy bùn lên người thế kia?"
Lý Lệnh Kiều làm sao dám mở miệng nói rằng, vì mình cố tình muốn làm té ngã Lý Lệnh Uyển, nên mới xảy ra nông nổi này, cho nên nàng chỉ biết im lặng mà khóc sướt mướt.
Dương Thị thấy nàng cứ khóc như vậy, bà liền nổi giận. Sau đó bà liền kêu nha hoàn bên cạnh Lý Lệnh Kiều nói: " Còn không đưa tiểu thư nhà ngươi hồi phủ."
Nếu cứ để Lý Lệnh Kiều ở đây khóc lóc, thì thật là mất mặt mà, chẳng phải sẽ làm thể diện của bà mất hết hay sao.
Hồng Ngọc nghe lệnh Dương Thị liền vâng một tiếng, sau đó nàng bước gần bên cạnh Lý Lệnh Kiều, nhẹ giọng kêu một tiếng tiểu thư, nàng ta liền đỡ cánh tay phải của Lý Lệnh Kiều.
Nhưng lúc này Lý Lệnh Kiều đang nóng giận, liền hất mạnh tay nàng ta ra. Theo sau Lý Lệnh Kiều lại hung hăng trừng mắt với Lý Lệnh Uyển một cái, rồi vừa khóc lớn vừa chạy đi ra khỏi phòng.
Lý Lệnh Kiều bị Dương Thị trách mắng trước mặt mọi người như vậy, thật làm nàng cảm thấy mất mặt. Mà hiện giờ trong lòng Từ Thị cũng đang tức giận, thầm trách Lý Lệnh Kiều không hiểu chuyện chút nào.
Trước mặt Quảng Bình Hầu phu nhân tại sao lại hành xử như vậy? Nàng còn muốn cùng Quảng Bình Hầu phu nhân kết thành thông gia kia mà.
Nhưng nàng cũng đau lòng khi nhìn thấy Lý Lệnh Kiều khóc lóc chạy đi như vậy, dù sao Lý Lệnh Kiều cũng là nhi nữ do chính mình sinh ra, cho nên nàng cũng không muốn ngồi ở đây nữa.
Nghĩ như vậy nàng liền đứng lên, vẻ mặt cẩn thận nói với Dương Thị: " Mẫu thân, Kiều nhi nó chạy đi như thế, ta thật sự không an tâm, ta muốn xin phép mẫu thân cho ta đi xem nó ra sao."
Hiện giờ Dương Thị cũng chẳng còn kiên nhẫn nhìn nàng, vì vậy bà liền phất tay nói: " Đi đi, ngươi cũng mang theo Lương nhi cùng hồi phủ trước đi."
Từ Thị vâng một tiếng, liền dẫn Lý Duy Lương cáo từ với Quảng Bình Hầu phu nhân, sau đó hai mẫu tử bọn họ nhanh chân đuổi theo Lý Lệnh Kiều.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy trước khi Lý Lệnh Kiều rời đi còn trừng mắt với Lý Lệnh Uyển một cái, cho nên hắn liền thấp giọng hỏi nàng: " Rốt cuộc muội ấy đã xảy ra chuyện gì? Việc đó có can hệ gì đến muội?"
Giờ phút này Lý Lệnh Uyển vừa che quạt tròn trên mặt mà cười, vừa khẽ nói: " Cái này gọi là hại người không được còn tự hại mình."
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói vậy, hắn đã hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế hắn không hỏi thêm gì nữa.
Lúc này Dương Thị đang nắm tay Lương Phong Vũ, khen ngợi hắn vài câu.
Sau đó nhanh chóng buông tay hắn ra, bà liền sai người đem ghế đến cho hắn ngồi xuống, sau đó tiểu nha hoàn đã nhanh chóng đem ghế đến đây.
Dương Thị lại bảo Lương Phong Vũ ngồi cạnh bên mình, nhưng Lương Phong Vũ nhất quyết từ chối.
Hắn nhanh mắt quan sát khắp phòng, theo sau liền nhìn Dương Thị cười nói: " Lão thái thái cứ ngồi nói chuyện cùng mẫu thân ta đi, ta ngồi ở đây để làm gì chứ? Ta muốn đến ngồi bên cạnh Uyển muội, cùng trò chuyện với nàng."
Khi nghe những lời nói này của hắn, Dương Thị cùng Quảng Bình Hầu phu nhân cả hai bọn họ đều cảm thấy bất ngờ.
Bọn họ nhớ khi xưa Lương Phong Vũ không hề thích Lý Lệnh Uyển, nhưng tại sao hôm nay hắn lại nói như vậy, còn muốn đến nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển.
Tất nhiên trong lòng Dương Thị rất vui vẻ. Nếu có thể cùng Quảng Bình Hầu phủ làm thông gia, cho dù hiện tại bà biết rõ, Quảng Bình Hầu phủ chỉ còn cái tước vị này, không hề có quyền thế gì cả, nhưng biết đâu sau này Lương Phong Vũ thừa kế tước vị đó, có thể khôi phục lại hưng thịnh cho Quảng Bình Hầu phủ, thì chẳng phải Dương Thị cũng có thể thơm lây sao?
Cho nên khi nghe được hắn nói như vậy, Dương Thị cảm thấy cực kỳ cao hứng.
Tất nhiên Lý Lệnh Uyển biết trong đầu Dương Thị đang nghĩ gì, chắn hẳn bà đang nghĩ cách làm sao mới có thể trở thành thông gia với Quảng Bình Hầu phủ đây mà, nhưng trên vẻ mặt bà lại vô cùng bình tĩnh không hề để ra chút sơ hở nào.
Dương Thị quả đúng thật là một con cáo già, nhìn thấy bộ dạng này của bà, trong lòng nàng vô cùng cảm thấy khinh thường.
Thế nên lúc Lương Phong Vũ nói muốn đến ngồi cạnh Lý Lệnh Uyển, bà chỉ cười không nói gì thêm, bởi vì bà muốn xem Quảng Bình Hầu phu nhân sẽ xử lý như thế nào.
Nhưng kỳ thật Quảng Bình Hầu phu nhân không vui khi Lương Phong Vũ muốn thân cận cùng Lý Lệnh Uyển, trong lòng bà vốn dĩ đã nhìn trúng tiểu thư nhà Hoài Ninh bá gia.
Vốn dĩ từ nhỏ Lương Phong Vũ đã được nuông chiều, cho nên có thứ gì hắn muốn mà Quảng Bình Hầu phu nhân không đáp ứng đâu, nếu dám làm trái ý hắn ta thì hắn lại làm nũng ầm ĩ lên.
Mà hiện tại hắn lại đang làm nũng quấn lấy Quảng Bình Hầu phu nhân để đạt được mục đích của mình.
Cuối cùng Quảng Bình Hầu phu nhân cũng hết cách với hắn, sau đó bà kêu nha hoàn đem ghế đặt bên cạnh Lý Lệnh Uyển.
Cho phép Lương Phong Vũ ngồi cạnh Lý Lệnh Uyển. Theo sau bà liền nói với Dương Thị: " Dù gì nhi tử này của ta, từ nhỏ cũng đã quen biết các tôn nhi nhà lão thái thái, cũng thân thiết như huynh đệ tỷ muội ruột thịt. Mà Vũ nhi lâu rồi chưa gặp mặt Uyển nhi, cho nên hắn muốn trò chuyện cùng nàng như huynh muội vậy."
Bà đã nói rõ ý tứ như thế, có lẽ nào Dương Thị còn không hiểu sao? Bất quá trên mặt Dương Thị không thể hiện vẻ khó chịu nào, còn phụ họa nói theo: " Uyển nhi của ta đúng là thật có phúc mới tìm được một vị ca ca như thế tử đây."
Nhưng giờ phút này,Lý Lệnh Uyển cảm thấy sợ hãi nha. Nàng thật sự không muốn thân cận cùng Lương Phong Vũ, nàng cũng không muốn sau này lại xảy ra những việc giống y như trong cốt truyện.
Thế nên khi nàng nhìn thấy Lương Phong Vũ tiến đến gần mình, thì lập tức nàng nghiêng người về phía bên cạnh.
Lương Phong Vũ đã tiến đến ngồi xuống ghế. Sau đó hắn chẳng thèm để ý đến ánh mắt lạnh lẽo của Lý Duy Nguyên, hắn mở miệng nói với nàng: " Uyển muội muội, vừa rồi ta lỡ vô ý ᴆụng trúng muội, cho nên muội đừng giận ta nhé."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn nói như vậy liền hoảng sợ. Ai thèm tức giận với ngươi chứ.
Thật sự ta còn không muốn ngươi nhận ra ta nữa kìa. Vì thế nàng cười gượng gạo nói: "Không tức giận, ta không có tức giận ngươi."
Ngay sau đó Lương Phong Vũ vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng: " Tại sao vừa rồi Uyển muội muội lại chẳng thèm để ý tới ta vậy? Có phải trong lòng muội vẫn trách ta không."
Lý Lệnh Uyển...
Cứu mạng với! Ta thật sự rất muốn bổ cái đầu hắn ra xem trong đó đựng gì quá!!
Vì thế nàng miễn cưỡng tiếp tục trả lời hắn: " Việc đó thì, vừa rồi thật sự ta không nhận ra huynh. Cho nên ta không hề trách hay giận gì huynh cả, vì thế huynh không cần suy nghĩ nhiều như vậy."
Nếu như Lương Phong Vũ lại suy nghĩ nhiều, lại tiếp tục hỏi nàng những câu hỏi khác thì thật sự nàng sẽ chịu không nổi mất, nhưng đột nhiên nàng nghe tiếng của Lý Duy Nguyên nói với mình: " Uyển Uyển, muội qua chỗ này ngồi đi."
Từ nãy tới giờ Lý Duy Nguyên luôn ngồi cạnh bên phải của nàng, còn bên trái của hắn là Lý Duy Lương.
Chỉ là Lý Duy Lương đã đi cùng Từ Thị, cho nên bên chỗ bên trái hắn đang trống. Hiện giờ Lý Duy Nguyên lại kêu nàng đi qua ngồi vào vị trí của Lý Duy Lương lúc nãy.
Sau đó Lý Lệnh Uyển thừa dịp Dương Thị cùng Quảng Bình Hầu phu nhân không để ý phía bên này, nàng liền nhanh chân vòng ra phía sau Lý Duy Nguyên ngồi vào chỗ trống mà Lý Duy Lương đã để lại.
Lương Phong Vũ...
Cho nên chỗ ngồi của hắn với Lý Lệnh Uyển lại bị ngăn cách bởi Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên lại ngồi sờ sờ như một khối băng sơn ngàn năm đang tỏa khí lạnh khắp nơi, thì làm sao hắn còn dám mở miệng nói chuyện cùng nàng đây?
Lý Duy Lăng ngồi một bên cũng thấy được tình cảnh này, vì thế trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu với những hành động của Lương Phong Vũ.
Trong lòng Lý Duy Lăng vẫn luôn nhớ đến sự việc Lý Lệnh Uyển đã thay hắn đỡ nghiên mực lần đó. Hơn nữa hiện giờ Lý Lệnh Uyển mỗi khi gặp ai hay nói chuyện cùng ai, nàng cũng sẽ luôn tươi cười, mà nàng đối với hắn cũng vậy, lúc nào cũng ngọt ngào kêu hắn ta là Nhị ca ca, thử hỏi có một đường muội dễ thương khả ái như vậy ai mà không thích?
Cho nên khi nhìn thấy Lương Phong Vũ nói chuyện cùng Lý Lệnh Uyển, hắn cảm thấy có chút không quen.
Hắn cảm thấy tuy rằng Lương Phong Vũ là thế tử của Quảng Bình Hầu phủ thì sao, cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc mà thôi.
Năm nay thi đồng mà còn không đỗ, thì người như vậy làm sao xứng đôi với Lý Lệnh Uyển được?
Vì vậy khi hắn thấy Lý Lệnh Uyển cũng không muốn để ý gì tới Lương Phong Vũ, lúc này hắn liền ngồi vào vị trí của Lý Lệnh Uyển, nghiêng đầu nói với Lương Phong Vũ: " Lương thế tử, lâu rồi hai chúng ta không gặp nhau, trong lòng ta cũng rất nhớ ngươi đó."
Dù sao hắn phải cố gắng lôi kéo nói chuyện cùng Lương Phong Vũ, thì mới khiến Lương Phong Vũ không còn cơ hội bắt chuyện cùng Lý Lệnh Uyển nữa.
Tất nhiên trong lòng Lý Lệnh Uyển hiểu rõ, Lý Duy Lăng là đang cố ý giúp đỡ nàng, vì thế mỗi lần ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt của Lý Duy Lăng, nàng liền chớp mắt mĩm cười cùng hắn.
Lý Duy Lăng cũng nhẹ nhàng gật đầu cùng với nàng. Bất quá sau đó hắn lại nhìn thấy được ánh mắt lạnh lùng của Lý Duy Nguyên cũng đang nhìn chằm chằm hắn ta.
Ánh mắt của Lý Duy Nguyên vẫn lãnh đạm như cũ, không thể hiện chút tức giận nào. Nhưng Lý Duy Lăng cũng chẳng hề ưa gì Lý Duy Nguyên, cho nên hắn ta cũng dùng ánh mắt lãnh đạm mà nhìn lại Lý Duy Nguyên, sau đó tiếp tục nói chuyện cùng Lương Phong Vũ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc