Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng - Chương 26

Tác giả: Duy Hòa Tống Tử

Ng'n t mân mê cốc café, cô khẽ hỏi: “Anh biết cô ấy bị thương à?”.
Hàn Mặc Ngôn gật đầu: “Ừ, có người gọi điện cho anh”.
Giọng nói hoàn toàn bình tĩnh như mọi khi.
Lục Nhiễm như vô ý hỏi: “Anh không hiếu kỳ xem tại sao em biết à?”.
“Bệnh viện gọi điện thoại, họ nói trước đó đã có người nhắn tin hỏi, nhưng anh không trả lời”. Ngừng một lát, mới tiếp tục: “Anh nghĩ chắc em đã đọc được”.
Hóa ra cô đã bị phát hiện.
Hành động này của cô thực là đáng xấu hổ.
Nắm chặt những Ng'n t cầm cốc, Lục Nhiễm cúi xuống nhìn bọt café trong cốc: “Rồi sao nữa?”.
“Sao hả?”.
Đắn đo cân nhắc lựa lời, Lục Nhiễm lãnh đạm hỏi: “Hôn lễ của chúng ta có cần lui lại không?”.
“Tại sao?”.
“Anh không trách em à? Còn nữa... nghe tin cô ta bị tai nạn, chắc anh đau lòng lắm?”.
Câu trả lời của Hàn Mặc Ngôn nằm ngoài dự định của cô: “Việc này thì có liên quan gì đến hôn lễ của chúng ta”.
Nghe thế, Lục Nhiễm giật mình, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt.
Ánh đèn trong quán café không đủ sáng, ngũ quan của người đàn ông trong tranh tối tranh sáng trở thành những nét lập thể, giống hệt bức tượng điêu khắc vô cảm trong lớp hội họa.
Vẫn là vẻ mặt không thay đổi từ khi cô quen anh.
Hàn Mặc Ngôn nhíu mày, giọng nói có chút bất lực: “Em cảm thấy anh sẽ thế nào? Nối lại tình cũ, rồi dứt khoát chia tay em khi ngày cưới đã gần kề... nguyên nhân là vì em xóa tin nhắn của anh”.
Lục Nhiễm mở miệng, nhưng không biết nói gì.
Bởi vì sự thực đúng là cô nghĩ như thế.
Đối diện với một Trang Tĩnh tự tin có thừa, đúng là Lục Nhiễm quá tự ti, họ quen nhau, yêu nhau bao nhiêu năm như thế, cô không bao giờ có thể xen vào.
“Hàn Mặc Ngôn, có thật là... anh không còn tình cảm gì với cô ta nữa không?”.
Bất giác ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Hàn Mặc Ngôn, chờ đợi vào lo sợ... hoàn toàn khác xa một Lục Nhiễm trong quá khứ.
Hàn Mặc Ngôn bỗng bật cười: “Lục Nhiễm, có phải là em không hề tin anh? Anh phải làm thế nào thì em mới tin anh?”.
Câu hỏi đó cô đã hỏi không dưới một lần.
Lục Nhiễm ngưng lại mấy giây.
Phải làm thế nào thì cô mới tin anh?
Từng nghe người khác kể về tình yêu của họ, từng nhìn thấy những hình ảnh đẹp đẽ trong quá khứ của họ, thậm chí còn tận mắt chứng kiến trạng thái thất thần say R*ợ*u của Hàn Mặc Ngôn khi gặp lại Trang Tĩnh, cô không thể làm như không biết gì. Mặc dù hết lần này đến lần khác cô tự nói với bản thân mình, những chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, nhưng nỗi ấm ức trong lòng vẫn y nguyên, không thể rũ bỏ.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại.
Hàn Mặc Ngôn nhận điện thoại, “Ừ” một tiếng, lông mày càng lúc càng cau lại, Lục Nhiễm cũng cảm thấy lo lắng, đợi anh nói xong điện thoại mới hỏi: “Sao thế?”.
Cầm áo khoác lên, Hàn Mặc Ngôn trả lời đơn giản: “Bác sĩ gọi, em... đi cùng anh nhé”.
Trang Tĩnh bị thương ở sau đầu và chân trái, vốn dĩ tình trạng đã ổn định, nhưng không biết tại sao hiện giờ lại xuất hiện hiện tượng khó thở.
Theo sau Hàn Mặc Ngôn, thấy anh lo lắng mọi thứ, giống như anh đã từng chăm sóc cô ta trong quá khứ, Lục Nhiễm cảm thấy cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng.
Ngồi trên chiếc ghế nhựa ở hành lang trống trơn trong bệnh viện, Lục Nhiễm dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm tỉnh dậy, cô thấy đang đắp trên mình chiếc áo khoác của Hàn Mặc Ngôn. Điều hòa trung tâm của bệnh viện không tốt lắm, nhưng cô vẫn thấy ấm áp lạ kỳ.
Hành lang tối om, thỉnh thoảng mới có vài tiếng động khe khẽ.
Lục Nhiễm do dự một lát.
Giờ này, chắc Hàn Mặc Ngôn đang ở bên cạnh Trang Tĩnh, cũng phải, cô ta đang bị thương, xét về tình về lý cô không thể có ý kiến gì... nhưng mà...
“Uống trà sữa đi, máy nước nóng hỏng rồi, chỉ có trà sữa thôi”.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh tay của Hàn Mặc Ngôn đưa qua, những Ng'n t dài đang cầm chiếc cốc giấy, trong bóng tối những đường nét trên khuôn mặt càng trở nên lạnh lùng.
Ngẩn ngơ nhận lấy cốc nước trong tay Hàn Mặc Ngôn, bỏng rát.
Quá nóng.
Hàn Mặc Ngôn đỡ lấy rồi đặt cốc nước sang một bên: “Hơi nóng”.
“Không sao, trời lạnh thế này, nóng càng tốt”.
Lục Nhiễm cố ý cầm lấy cốc giấy, mặc cho hơi nóng từ bàn tay lan tỏa khắp cơ thể.
Mấy giây yên lặng, Lục Nhiễm đang định lên tiếng, bị tiếng chuông cắt ngang.
Phòng bệnh của Trang Tĩnh.
Hàn Mặc Ngôn cũng ngớ ra một giây, rồi đi theo y tá vào phòng bệnh, Lục Nhiễm đứng ở cửa phòng, không biết có nên vào hay không.
Y tá làm một số kiểm tra đơn giản, cười nói: “Tỉnh rồi, không sao rồi”, rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Giọng nói của Trang Tĩnh vẫn dịu dàng êm tai, cộng thêm một chút yếu ớt, càng khiến ngước ta thương xót: “Anh Ngôn, cảm ơn anh”.
Hàn Mặc Ngôn bình thản: “Không có gì”.
“Anh ghét em đến thế à? Ghét em đến nỗi cứ nói những lời khách sáo đó với em?”.
“Đâu có”.
“Em bị tai nạn thế này anh đừng nói với bố mẹ em nhé”.
“Đó là việc riêng của cô”.
Trang Tĩnh khẽ thở dài: “Anh Ngôn, chúng ta nhất định phải thế này sao?”.
“Nghỉ ngơi cho khỏe”. Hàn Mặc Ngôn chuyển đề tài: “Có muốn ăn gì không?”.
“Em không đói lắm, anh lấy cho em chút nước được không?”.
“Được rồi”.
Nói xong, Hàn Mặc Ngôn lại quay ra.
Lục Nhiễm hỏi: “Tối nay anh ở đây à?”.
“Tại sao?”. Hàn Mặc Ngôn nghi hoặc nhìn Lục Nhiễm: “Anh chỉ đang làm nghĩa vụ của một người bạn mà thôi”.
Cũng không muốn vô lý gây chuyện, Lục Nhiễm cầm lấy cái cốc trong tay Hàn Mặc Ngôn.
“Nghĩa vụ của anh cứ giao cho em, anh về đi”.
Hàn Mặc Ngôn chỉ hơi do dự rồi nói: “Cũng được”.
Rót xong nước, Lục Nhiễm gõ cửa, đi vào, nhìn thấy cô, Trang Tĩnh sững lại, nhưng nhanh chóng nở một nụ cười: “Cô sợ chúng tôi gặp nhau đến thế cơ à?”.
Cô ta cố ý công kích Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm bình thản nói: “Cũng hơi hơi, vì thế, cô sẽ không có cơ hội gặp lại anh ấy đâu. Viện phí đã đóng đầy đủ rồi, cô không phải lo lắng gì hết, có việc gì thì cứ gọi điện cho bạn cô, tôi không tin là ở đây cô chỉ quen có một mình Hàn Mặc Ngôn”.
Lục Nhiễm đặt cốc nước xuống, quay đi, đột nhiên Trang Tĩnh cao giọng gọi: “Cô Lục!”.
Lục Nhiễm không quay lại, chỉ đứng im hỏi: “Có việc gì thế?”.
Trang Tĩnh bỗng trở nên yếu đuối, giọng nói như khóc lóc cầu xin: “Nhường Hàn Mặc Ngôn cho tôi được không, tôi rất yêu anh ấy, tôi cũng rất hối hận, sáu năm qua, không một giờ phút nào tôi không nhớ về anh ấy, nhớ đến phát điên mà không dám quay trở về, vì sợ anh ấy lạnh nhạt... Cô Lục, tôi không còn trẻ nữa, còn cô thì vẫn xinh đẹp trẻ trung, cô có thể tìm được người còn tốt hơn cả Hàn Mặc Ngôn, hà tất phải tranh giành với tôi một người đàn ông vốn dĩ chẳng hề yêu cô?”.
“Tôi không muốn mất anh ấy, tôi cầu xin cô đấy”.
Đã biết có ngày hôm nay, sao trước kia còn làm như vậy.
Tự cô không biết giữ gìn, nên cũng đừng trách người khác.
Lục Nhiễm cầm nắm đấm cửa, không hề xúc động: “Không phải chỉ một mình chị yêu anh ấy, chị chỉ yêu anh ấy một hai năm, còn tôi đã yêu anh ấy sáu năm rồi, chị cảm thấy tôi có thể buông tay không?”.
Bỗng rầm một cái, Trang Tĩnh từ trên giường ngã xuống.
Bình nước truyền rơi xuống vỡ tan, chiếc chân trái bị thương cũng thõng xuống.
Lục Nhiễm kinh hãi quay lại, nhưng đã có người đẩy cửa chạy vào đỡ lấy Trang Tĩnh đang ngã xuống nền nhà.
Mặt Trang Tĩnh trắng bệch, ngã vào lòng Hàn Mặc Ngôn, Ng'n t trở nên tím bầm vì tóm chặt lấy áo khoác ngoài của Hàn Mặc Ngôn, như thể sẽ ngưng thở ngay lập tức, yếu đuối đến mức không thể chịu đựng thêm bất cứ điều gì.
Cô gái đẹp dịu dàng mà kiên cường kia, đang hoàn toàn dựa vào lòng bạn, ngay cả Lục Nhiễm đứng ngoài cũng cảm thấy thật đáng thương.
Người phụ nữ ấy có khả năng gây thiện cảm trời sinh.
Nhưng mà...
Lục Nhiễm nắm chặt nắm đấm cửa, mở cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.
Nếu không đi, cô thật không biết mình sẽ làm gì.
Gió thổi bay áo khoác ngoài, Lục Nhiễm bỗng muốn châm một ***.
Không phải để hút, mà đơn thuần chỉ là châm lên một ***, để chất nicotin khiến cô tê dại.
Cô sờ khắp túi áo và túi xách, không thấy thuốc, chỉ thấy chiếc nhẫn cuới.
Chiếc nhẫn cưới vừa mới lấy về, vừa khít trên Ng'n t áp út, nghe đồn đây là vị trí gần tim nhất, nhưng mà chiếc nhẫn cưới tuyệt đẹp cũng không thể làm dịu bớt sự bất an trong lòng cô.
Điện thoại đổ chuông.
Là giọng của Hàn Mặc Ngôn: “Lục Nhiễm, em đi đâu Lục Nhiễm im lặng một lát rồi trả lời: “ở bên ngoài, đang chuẩn bị về”.
“Để anh đưa em về”.
“Vâng, khi nào thì anh về?”.
Hàn Mặc Ngôn im lặng một lát, đầu dây bên kia loáng thoáng giọng người phụ nữ, sự nhẫn nại của Lục Nhiễm bỗng hoàn toàn cạn kiệt: “Thôi, không cần đâu, em tự về đây”.
Cô tắt điện thoại.
Cô rất kiên định rất kiên định muốn lấy Hàn Mặc Ngôn.
Nhưng... cô không thể xác nhận Hàn Mạc Ngôn có thật lòng muốn lấy cô hay không.
Nếu Trang Tĩnh không biến mất, mà cứ tiếp tục xuất hiện bên cạnh Hàn Mặc Ngôn như thế này, thì cô thật không thể chịu đựng thêm.
Cách nhanh nhất để một người biến mất là thế nào?
Chắc chắn không phải là ngồi chờ cô ta tự biến mất.
Lục Nhiễm ngủ đúng một ngày, tỉnh dậy thì gọi cho Lục Tề. Nghe giọng em gái, Lục Tề rất vui.
Cũng phải, thời gian này Lục Tề khách khứa suốt, nhưng chỉ nghe qua một hai câu anh đã phát hiện ra Lục Nhiễm có chuyện gì.
“Tiểu Nhiễm, em có chuyện gì muốn nói với anh à?”.
Lục Nhiễm cố cười, tay vẫn giữ chặt chiếc điện thoại, những vấn đề vốn khó nói nay bỗng dễ dàng buột ra khỏi miệng: “Anh, anh có thể khiến cho một người vĩnh viễn biến khỏi khỏi phạm vi cuộc sống của em không?”.
Lục Tề giật mình: “Có người nào đeo bám em à?”.
“Không phải em, mà là Hàn Mặc Ngôn”.
Một lát im lặng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Buổi chiều anh về nhà, em đừng đi đâu nhé”.
Sau một buổi trưa yên ổn, Lục Nhiễm ngồi trong ánh nắng mỏng manh giữa ngày đông giá rét, kể lại tất cả mọi chuyện cho Lục Tề.
Cô biết rõ đây không phải một lựa chọn hay, đối với những việc của bản thân cô, Lục Tề còn lo lắng hơn cả cho chính bản thân mình, nhưng cô cũng không thể nhẫn nại thêm... cô muốn tìm một người để dốc hết nỗi lòng.
Nghe xong, Lục Tề im lặng khác thường.
“Tiểu Nhiễm, nếu Trang Tĩnh biến mất, liệu em và hắn ta có thể...”.
Lục Nhiễm trả lời rất nhanh: “Em không biết”.
Lục Tề bình tĩnh nói: “Để cho cô ta biến mất khỏi cuộc sống của em thì rất đơn giản, vấn đề là làm thế nào để cô ta biến mất khỏi cuộc sống của em và Hàn Mặc Ngôn. Tiểu Nhiễm, em dốc toàn lực để duy trì mối quan hệ này có đáng không? Đã lâu lắm rồi anh không thấy em cười với anh? Yêu cầu của anh rất đơn giản, chỉ cần em vui vẻ, em có thể nói với anh là em rất hạnh phúc... nhưng hiện giờ anh không thể tìm thấy dù chỉ chút ít điều đó trên khuôn mặt của em. Anh đau lòng lắm, em biết không?”.
Lục Tề rất ít khi nhiều lời như vậy, có thể đây là lần đầu tiên.
Ánh mắt Lục Nhiễm trở nên xa xăm giây lát rồi lấy lại sự bình tĩnh, cô lấy chiếc nhẫn cưới từ trong túi ra.
“Cũng chỉ còn một bước nữa thôi, anh, hãy kệ em một lần cuối đi”.
Lục Tề xoa đầu Lục Nhiễm, nói: “Được rồi”.
Không ai có thể nghi ngờ về hiệu suất làm việc của Lục Tề.
Ngày thứ ba Lục Nhiễm đến bệnh viện Trung tâm, Trang Tĩnh đã không còn ở đó, hỏi thăm lễ tân, chỉ nhận được câu trả lời: “Bệnh nhân chuyển viện rồi”.
Cảm thấy như trút được gán***, nhưng cũng có vài phần tội lỗi.
Dù gì thì cô cũng giấu Hàn Mặc Ngôn việc này.
Nhưng... cũng không hối hận, Lục Nhiễm vốn không phải thiện nam tín nữ gì, cứ coi như tự lừa mình lừa người, nhưng mà chưa cần ra trận đã giải quyết xong việc của Trang Tĩnh là tốt lắm rồi.
Hôn lễ đang đến gần, chính xác là chưa đến nửa tháng nữa.
Sau Tết là khoảng thời gian tiệc tùng nhiều nhất, đằng nào thì mẹ đã lo liệu hết mọi việc cưới xin, nên Lục Nhiễm chỉ việc theo sau Hàn Mặc Ngôn đến hết cuộc gặp này đến cuộc gặp khác, tiện thể cũng chuyển được bao nhiêu thiệp mời.
Gió lặng sóng ngừng, Lục Nhiễm mân mê chiếc váy cưới, chờ đợi ngày trọng đại đang đến gần.
Trước đám cưới một tuần, Hàn Mặc Ngôn gọi điện cho Lục Nhiễm: “Mang theo hộ khẩu, chứng minh thư”.
Xe của Hàn Mặc Ngôn đỗ ở cổng cục Dân chính.
Từng đôi tình nhân xếp hàng chờ đợi, cũng không có gì vội vã, Lục Nhiễm thong thả theo sau Hàn Mặc Ngôn. Lúc này, người đến đăng ký không nhiều. Cô dâu xếp hàng ngay trước Lục Nhiễm hắt xì vì lạnh, rồi quay lại cười với cô, niềm nở hỏi: “Anh chị cũng đến đây lần đầu ạ?”. Nói xong, mới thấy mình thật ngớ ngẩn, lại vội vã: “Em nhầm, em nhầm, chắc chắn là lần đầu rồi. Tại em căng thẳng quá, mà anh chị bình tĩnh thật đấy, anh chị không hồi hộp à?”.
Cô gái nói một mạch, điệu bộ lo lắng nhưng không giấu được cảm giác ngọt ngào.
Chủ rể đứng bên cạnh thơm một cái vào má cô gái, cười: “Vợ mình đáng yêu quá”.
“Đáng ghét, bao nhiêu người thế này...”. Khuôn mặt cô gái ửng đỏ, cười xấu hổ.
Không thể diễn tả được cảm giác đang dâng trào trong lòng Lục Nhiễm lúc này, thế mới là vợ chồng, còn thái độ băng giá của cô và Hàn Mặc Ngôn, không biết nên gọi là gì.
“Em đang nghĩ gì thế?”.
Cố giấu ánh mắt hâm mộ, Lục Nhiễm bình thản đáp: “Không có gì”.
Giọng nói trầm thấp: “Lục Nhiễm...”.
Có ai đó nắm chặt bàn tay cô.
Lục Nhiễm giật mình, quay đầu lại, gặp ngay ánh mắt của Hàn Mặc Ngôn, hai con mắt đen láy.
Giữa ngày đông lạnh giá, bàn tay của Hàn Mặc Ngôn thực sự ấm áp, hơi ấm từ lòng bàn tay lan tỏa sưởi ấm cả trái tim cô, Lục Nhiễm bỗng cảm thấy không biết nên làm thế nào?
Trước nay vẫn luôn là cô theo đuổi Hàn Mặc Ngôn, cô chưa từng nghĩ lại có lúc được đứng cạnh anh thế này. Khoảng cách gần trong gang tấc, gần đến mức có thể giữ tay nhau cả cuộc đời.
Hàn Mặc Ngôn nói như than: “Lục Nhiễm, chúng ta sắp kết hôn rồi”.
Lục Nhiễm trả lời theo phản xạ: “Em biết rồi”.
Hàn Mặc Ngôn: “Thế em có thể vui lên một chút được không?”.
Lục Nhiễm nhếch môi, nặn ra một nụ cười: “Em rất vui mà”.
Bàn tay đang nắm tay cô càng thêm xiết chặt, giọng nói của Hàn Mặc Ngôn như một sự thỏa hiệp: “Anh hoàn toàn tự nguyện kết hôn với em mà không liên quan gì đến Trang Tĩnh, em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh không muốn nhìn thấy em như bây giờ...”.
Một lát im lặng, Lục Nhiễm mới hỏi lại: “Như thế nào?”.
Hàn Mặc Ngôn không nói gì, như là không biết nên diễn tả thế nào.
Thực ra... không phải đợi đến lúc Hàn Mặc Ngôn nói ra, bản thân Lục Nhiễm cũng biết, âu sầu ủ dột, mất tinh thần, cho dù hạnh phúc ngay trước mắt vẫn cảm thấy bất an, giống như là nhìn trăng trong bóng nước.
Cô cũng nên cảm thấy yên ổn rồi mới phải.
Rõ ràng là họ sắp kết hôn.
Bàn tay trong tay Hàn Mặc Ngôn rịn mồ hôi, tim cô cũng đập nhanh hơn, cô vẫn luôn thích người đàn ông này, nhưng...
“Người tiếp theo...”.
Lục Nhiễm nhận lấy tờ giấy Hàn Mặc Ngôn đưa, ký tên đóng dấu tên theo thói quen, định thần lại mới nhìn ra tiêu đề trên tờ giấy, “Đơn xin đăng ký kết hôn”.
Khi họ ra về, trong tay đã có thêm một tờ giấy màu hồng.
Tờ giấy viết tên của cô và Hàn Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm lật qua lật lại mấy lần, cảm giác lẫn lộn.
Đơn giản là thế, kết chặt hai con người vốn dĩ chẳng hề liên quan gì với nhau.
Ra khỏi cổng, Hàn Mặc Ngôn vừa lái xe vừa hỏi: “Có muốn đi đâu không?”.
Lục Nhiễm giật mình: “Đi đâu?”.
Hàn Mặc Ngôn hơi mỉm cười: “Tối nay không bận gì, em muốn đi đâu để anh đi cùng em”.
“Có thể coi là... hẹn hò không?”.
Hàn Mặc Ngôn ngẩn người, rồi cũng gật đầu.
Lục Nhiễm quay sang nhìn những bông tuyết chưa tan hết trên nền đất và những hình ảnh mờ ảo trên đó, mắt bỗng sáng lên: “Đi xem phim nhé”.
Đã nhiều lần cô đi mua vé xem phim cho Hàn Mặc Ngôn, mà chưa bao giờ cùng anh xem hết một bộ phim.
Chỉ duy nhất một lần trong rạp chiếu phim, khi bên cạnh cô là Hướng Diễn, còn bên cạnh Hàn Mặc Ngôn là người phụ nữ khác.
Tính ra, hình như họ cũng chưa có đến một lần hẹn hò.
Càng nghĩ... càng thấy bi ai...
Mua xong vé xem phim, đi vào, tiếng nhạc du dương trong rạp vang lên.
Bắt đầu chiếu phim, đèn tắt hết.
Một bộ phim tình yêu tiết tấu chậm rãi, thực ra, Lục Nhiễm cũng không thích kiểu phim này, nhưng hy vọng là, với không khí nơi đây, Lục Nhiễm có thể lắng lòng mình mà yên ổn ngồi xem bên cạnh Hàn Mặc Ngôn.
Bóng tối đã giúp cô che giấu cảm giác bất an thường trực trong lòng, cô không cần phải tiếp tục ngụy trang, những tình cảm khó giấu ban ngày cũng bị nhấn chìm theo từng đoạn đối thoại của hai nhân vật chính.
Tiết tấu êm dịu, trước mắt cô là một quá trình dài về tình yêu của hai nhân vật chính.
Họ quen nhau, biết nhau và yêu nhau, như một lẽ đương nhiên.
Cả hai diễn viên đều nhập vai, diễn xuất ăn ý, gần như chẳng hề tốn bất cứ công sức gì, cho dù chỉ là một ánh mắt giao nhau cũng chất chứa bao tình cảm sâu đậm, khiến người xem không khỏi động lòng.
Lục Nhiễm ngồi xem phim, nhưng đầu óc cô đang nghĩ tận đâu đâu.
Từng có lúc, Hàn Mặc Ngôn và Trang Tĩnh cũng giống y như thế, họ yêu thương nhau, luôn bên cạnh nhau, luôn...
Cô cố ép bản thân mình không nghĩ xa hơn, nhưng những ý nghĩ đó không chịu sự chỉ huy của đại não, tiếp tục trào dâng.
Biết rõ là cô và Hàn Mặc Ngôn đã đăng ký kết hôn, quá nghĩ ngợi như thế thật chẳng khác gì tự chuốc khổ vào thân, nhưng mà, con người là một động vật cảm tính, lạnh lùng đến mức nào cũng không thể thờ ơ với tình cảm của mình.
Cô quay lại, Hàn Mặc Ngôn đang ngồi ngay bên cạnh.
Rạp phim thưa thớt nên khá yên tĩnh, đến tĩnh mịch. Những nét nhìn nghiêng trên khuôn mặt Hàn Mặc Ngôn rất rõ ràng, kiên nghị như chính con người anh, nhưng lúc này đây cũng có chút gợi cảm.
Cô chăm chú nhìn anh mà quên hết mọi thứ xung quanh.
Chỉ đến khi giọng nói của Hàn Mặc Ngôn cắt ngang: “Sao cứ nhìn anh thế?”.
Lục Nhiễm giật mình, hỏi lại: “Thế em không thể nhìn anh à?”.
Hàn Mặc Ngôn như có chút miễn cưỡng: “Cũng được”.
Thái độ khoan dung, đôi chút nhường nhịn.
Trong đầu thoáng qua cảnh một cô bạn gái nào đó từng làm với Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm bỗng có ý định tiến thêm một bước, ý nghĩ ấy càng lúc càng mãnh liệt, khiến cô buột miệng: “Em còn muốn tiến thêm chút nữa, cũng được chứ?”.
Hàn Mặc Ngôn: “Hả?”, vẻ chưa hiểu ra.
Từ trước đến nay Lục Nhiễm vẫn là người nóng vội, giọng thấp hẳn xuống, cô quay lại, xích lại gần Hàn Mặc Ngôn: “Ví dụ như...”.
Trong tích tắc đợi Lục Nhiễm nói hết câu, Hàn Mặc Ngôn ngạc nhiên phát hiện môi Lục Nhiễm thoáng lướt qua môi anh, chỉ một thoáng qua.
Tốc độ cực nhanh, chỉ như một vệt mờ thoảng qua trong bóng tối.
Sau giây lát ấy, chỉ còn hơi ấm lưu lại trên môi chứng minh cho sự việc vừa rồi.
Khẽ lùi lại, khuôn mặt Lục Nhiễm nóng bừng, nhưng vẫn trấn tĩnh nhìn về phía Hàn Mặc Ngôn.
Hàn Mặc Ngôn vẫn vô cảm nhìn cô.
Cảm giác thất bại trào dâng, cô ngồi trở về vị trí của mình.
“Hàn Mặc Ngôn...”.
Hàn Mặc Ngôn nhếch môi, như định nói điều gì.
Lục Nhiễm chỉ cười nhạt: “Anh vẫn chưa quen với vai trò của mình, thực ra em cũng hơi...”.
Được thôi, tại cô quá nóng vội, nhưng mà... vẫn cảm thấy bi ai.
Cô vẫn luôn mong muốn rằng, dù ít dù nhiều, cô cũng khác với những bạn gái trước kia của Hàn Mặc Ngôn, hoặc ít nhất là cũng không giống họ, chỉ là bạn gái danh nghĩa trong tim của Hàn Mặc Ngôn.
Nhưng mà, giây tiếp theo, trước mắt Lục Nhiễm bỗng tối om.
Không khí lạnh tràn qua, che khuất ánh sáng từ màn hình chiếu phim, cảm giác ấm mềm thoáng qua môi.
Lục Nhiễm trở nên đờ đẫn.
Lúc nãy... lúc nãy... chắc không phải là Hàn Mặc Ngôn chứ.
Giọng của Hàn Mặc Ngôn rất bình tĩnh nhưng vẫn khiến cô xúc động lạ thường: “Anh sẽ học cách làm quen”.
Chỉ một câu đơn giản thế thôi, Lục Nhiễm bỗng cảm thấy một điều gì đó đang trào dâng trong lòng, ánh mắt trở nên mơ màng, ***g *** nghẹt thở.
Lục Nhiễm nhắm mắt lại, cố ngăn những cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt.
Anh sẽ học cách làm quen, sẽ thay đổi vì cô.
Chính vì cô.
Cô nỗ lực bao nhiêu lâu như vậy, vất vả như vậy, cũng chỉ vì giây phút này...
Nỗi uất ức khó nói thành lời khiến cô chỉ muốn trút hết ra ngoài.
Cánh tay Hàn Mặc Ngôn vòng qua vai cô, động tác hơi cứng nhắc, Lục Nhiễm vẫn nhắm mắt dựa vào vai anh, để mặc cho tất cả những suy nghĩ trong lòng bay đi, để giây phút này dừng lại mãi mãi.
Hết phim, Lục Nhiễm tìm một quán ăn nhanh gần đó.
Đều là những người làm việc quên ăn, thế mà xem hết một bộ phim, ai cũng cảm thấy bụng đói cồn cào, mỗi người gọi một phần cơm cà ri, ăn ngon lành.
Động tác ngồi ăn của Hàn Mặc Ngôn tiêu chuẩn mà tao nhã, chỉ ngồi nhìn cũng thấy cảnh đẹp lòng vui.
Cũng không vội, Lục Nhiễm vừa ăn vừa ngắm nhìn Hàn Mặc Ngôn, Hàn Mặc Ngôn cũng đã quen với ánh nhìn thiêu đốt của Lục Nhiễm, nên vẫn chậm rãi ngồi ăn.
Lục Nhiễm nghĩ ngợi một lát: “Mà em nhớ là anh không thích khẩu vị này mà...”.
Hàn Mặc Ngôn ngẩng lên, trả lời: “Ừ, đó là trước kia”. Ngừng một lát, nói tiếp: “Hương vị cũng được”.
Cũng có thể Hàn Mặc Ngôn không phát hiện ra, không biết từ bao giờ khẩu khí của anh cũng đỡ cứng nhắc hơn rất nhiều.
Lục Nhiễm ngừng một lát: “Nếu anh thích, lần sau em sẽ thử làm xem”.
Hàn Mặc Ngôn hơi nhếch môi: “Cũng được”.
Tiếng nhạc du dương êm dịu càng khiến cho không khí càng thêm ấm áp, xen lẫn những tình cảm quyến luyến trong lòng.
Hai mươi mấy năm cuộc đời, Lục Nhiễm chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc đơn giản thế này.
Chỉ cần trước mặt cô là người đàn ông này, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên tươi đẹp.
Vẫn theo lệ thường, Hàn Mặc Ngôn đưa Lục Nhiễm về nhà.
Ngồi trên xe, Hàn Mặc Ngôn hỏi: “Có phải em vẫn bận lòng vì việc của anh và Trang Tĩnh không?”.
Bị hỏi quá đột ngột, Lục Nhiễm không biết nên nói thế nào.
Tình huống này nói thật thì thật mất hứng, cũng không thể nói ngược với lương tâm mình, tốt nhất là im lặng.
Hàn Mặc Ngôn: “Đúng là anh không thể làm ngơ, nhưng không đến mức như em tưởng tượng. Tình cảm dù sâu đậm đến đâu cũng có lúc nhạt phai, huống hồ anh và Trang Tĩnh đã...”.
Lục Nhiễm không nhẫn nhịn thêm khẽ nói: “Nhưng anh vẫn đi cứu cô ấy, cô ấy hẹn anh vẫn ra ngoài...”.
Cảm thấy giọng nói hơi mất hòa khí, Lục Nhiễm cúi xuống: “Xin lỗi, tại em không kiềm chế được”.
Hàn Mặc Ngôn không để ý đến chuyện đó, giọng nói vẫn bình tĩnh, từng chữ từng câu: “Lục Nhiễm, em vẫn không tin anh, hay là không tin vào bản thân mình”.
Lục Nhiễm im lặng.
Tin, cô nên tin vào điều gì đây?
Tin là Hàn Mặc Ngôn đã quên Trang Tĩnh, tin rằng tình cảm quấn quýt giữa họ đã đứt làm đôi, hay là tin rằng...
Điều cô không thể đối mặt còn nhiều hơn thế.
Nói cho cùng, chỉ là cô không thể tin vào bản thân mình, không thể tin vào kết quả không dễ dàng này... Rốt cuộc vì lẽ gì mà Hàn Mặc Ngôn lại kết hôn với cô.
Cô không thể tiếp tục như thế này.
Lục Nhiễm bặm môi: “Em sẽ không nghĩ đến việc đó nữa”.
Khẽ thở dài, Hàn Mặc Ngôn nắm lấy tay Lục Nhiễm: “Em đã là vợ của anh rồi”.
Vợ.
Từ này khiến Lục Nhiễm cảm thấy tỉnh táo, đúng thế, cô đã trở thành vợ của anh, hợp pháp hợp lý, nhận được sự chúc phúc của mọi người.
Lục Nhiễm tự nói với bản thân mình, cô đã thắng.
So với bài trừ, rõ ràng là tiếp nhận dễ chịu hơn nhiều.
Lục Nhiễm khẽ đáp: “Em biết”.
Cô cũng nắm lấy bàn tay của Hàn Mặc Ngôn, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi, nhưng họ đang nắm chặt tay nhau hơn bất cứ lúc nào.
Tất cả đang yên ả như thế, biến cố bỗng đột ngột xảy ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc