Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng - Chương 04

Tác giả: Duy Hòa Tống Tử

Lục Nhiễm mỉm cười, đứng thẳng lên, không còn vẻ thù địch vừa rồi, ánh mắt xa xăm, hỏi mà như đang nói chuyện: “Tôi thật rất muốn biết, Hàn Mặc Ngôn anh từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ từng thích một ai chưa?”.
Giọng Hàn Mặc Ngôn lạnh lùng: “Điều này rất quan trọng sao?”.
Lục Nhiễm nói như chém đinh chặt sắt: “Rất quan trọng”.
Khách khứa lần lượt bước vào phòng tiệc, ai nấy đều lộng lẫy sang trọng.
Tiếng nói chuyện rì rầm bốn phía, nhưng không át nổi tiếng đàn violin du dương uyển chuyển phía góc phòng.
Đèn điện sáng trưng rực rỡ.
Ánh sáng loang loáng quanh Lục Nhiễm và Hàn Mặc Ngôn thành những đốm màu loang lổ, nếu nhìn bên ngoài, cả hai cùng mặc màu đen, xứng đôi một cách bất ngờ.
Quan hệ cấp trên cấp dưới bao nhiêu năm, ngay cả trang phục họ chọn cũng mang một vẻ ăn ý ngấm ngầm.
Đã lựa chọn buông xuôi, câu trả lời cũng không còn quan trọng, nhưng chân cô như bị mọc rễ, Lục Nhiễm tay vẫn bưng đĩa, chắn phía trước Hàn Mặc Ngôn, chờ đợi.
Hàn Mặc Ngôn mấp máy môi: “Tôi…”.
“Lục Nhiễm?”. Một giọng nói bất chợt xen vào ngắt lời Hàn Mặc Ngôn.
Quay lại, một khuôn mặt thanh tú, đôi con mắt dài khi cười trở nên cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, cũng complet, giày da, chỉ có điều không thắt cà vạt, cổ áo và tay áo sơ mi được làm thủ công tinh tế, một bộ trang phục quy chuẩn bỗng thành ra phong cách và thoải mái lạ thường.
“Hướng Diễn?”.
Hướng Diễn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lục Nhiễm, giơ tay ra với Hàn Mặc Ngôn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Nhiễm: “Không giới thiệu xem, vị này là…”.
Lục Nhiễm bặm môi, trả lời: “Là cấp trên trước đây của em, Hàn Mặc Ngôn, Hàn tổng”.
“Hoá ra là Hàn tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Hướng Diễn, là đàn anh cùng trường đại học của Lục Nhiễm, chưa biết chừng sau này sẽ là sếp của cô ấy”.
Hàn Mặc Ngôn khách khí giơ tay ra bắt rồi nhanh chóng thu về.
Sau đó anh ta nhìn về phía Lục Nhiễm, chỉ nói một câu.
“Tôi sẽ giữ lại vị trí cho cô một tuần”.
Ngẩn người nhìn theo bóng dáng Hàn Mặc Ngôn rời đi, Lục Nhiễm biết rằng, đây là sự nhượng bộ cuối cùng.
Cô có nên cảm thấy mừng vui không, ít nhất ba năm cực khổ của cô cũng đổi lấy một tuần chờ đợi.
“Người đã đi rồi, còn đứng ngẩn ra đó làm gì?”.
Hai bàn tay với những ngón tay dài huơ huơ trước mặt cô.
Lục Nhiễm quay lại, nhìn về phía người đàn ông dáng vẻ hớn hở tươi cười bên cạnh, hạ giọng: “Tại sao lại chen vào đúng lúc đó”.
“Bị em phát hiện rồi hả?”. Hướng Diễn chả để ý, gắp một con cua vào đĩa của cô, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười: “Chỉ là anh nhìn thấy điệu bộ vừa rồi của em như sắp khóc đến nơi, giữa đường gặp chuyện bất bình nên phải giơ tay cứu giúp thôi”.
Lục Nhiễm cười: “Khóc à? Đã bao giờ thấy em khóc chưa?”.
Chỉ vào con cua, Hướng Diễn bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi: “Em vẫn thích ăn cua à?”.
“Tất nhiên rồi. Có sao không?”.
“Anh tưởng là với cái kiểu ăn của em thì đã chán từ lâu rồi”.
“Cái này là sở thích cá nhân của em, anh không hiểu được đâu”.
Đặt kẹp xuống, Hướng Diễn lấy ly R*ợ*u nho trên bàn, thân hình cao lênh khênh dựa vào cạnh bàn, thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong cốc càng làm nền cho những ngón tay thon dài của anh, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Anh không hiểu… em vất vả một năm học ngày học đêm là để đi làm trợ lý cho anh ta sao?”.
Hướng Diễn chuyển đề tài quá nhanh, khiến Lục Nhiễm nhất thời không có phản ứng gì.
Đèn tắt, người chủ trì bắt đầu phát biểu, hội trường im lặng hơn, nhưng không khí vẫn rất vui vẻ.
Lục Nhiễm bê đĩa, ngồi ở một góc, rồi chợt hỏi Hướng Diễn: “Sao anh lại ở đây?”.
Thấy Lục Nhiễm cố ý chuyển đề tài, Hướng Diễn cũng không miễn cưỡng, ngồi đối diễn với Lục Nhiễm, trả lời: “Thì được chủ nhà mời”.
“Chủ nhà mời?”.
Chỉ vào chú rể mặt mũi hồng hào đang đứng trên sân khấu, Hướng Diễn trả lời: “Anh là luật sư của gia đình anh ấy”.
Lục Nhiễm bóc thịt cua, chấm tương nói: “Dạo này anh làm ăn khá thật đấy, vừa mới đến mà đã có cửa làm ăn rồi”.
Hướng Diễn xoa cằm, cười dụ dỗ: “Cảm thấy anh ăn nên làm ra, chi bằng cộng tác với anh đi”.
Không đợi Lục Nhiễm trả lời, anh bổ sung: “Đằng nào cũng làm trợ lý, làm trợ lý của ai chẳng thế”.
Lục Nhiễm vừa ăn vừa trả lời: “Chẳng lẽ nhìn em chỉ giống một người làm trợ lý hay sao?”.
“Đằng nào thì bây giờ em cũng không có việc gì làm”.
“Ai bảo thế?”.
Ngồi nhìn Lục Nhiễm giải quyết con cua một cách ngon lành, Hướng Diễn phì cười: “Sao em vẫn có thể ăn ngon miệng thế nhỉ? Lại nhớ cái tính cách hơi tí là nóng giận của em trước đây”.
Nhìn đĩa thức ăn, Lục Nhiễm giật mình.
Làm việc hết công suất quen rồi, bóc lột tình cảm của bản thân quen rồi, có những việc giống như đã khắc trong xương cốt.
Cũng giống như có một tình yêu.
Bao năm không đổi đến mức khiến bản thân phẫn nộ.
Đầu tiên, bị cái khí thế của Hàn Mặc Ngôn trấn áp, cô nghĩ sao lại có người đàn ông tự tin và khôn ngoan đến vậy. Lúc đó Hàn Mặc Ngôn trong lòng cô chẳng khác gì vị thần vạn năng. Chắc là vì mối tình đầu, nên một người miệng cọp gan thỏ như cô đã chọn lựa phương thức tiếp cận ngu ngốc nhất.
Tệ hại là trong quá trình tiếp xúc sau này, chiêu thức mưa dầm thấm lâu của cô không hề hữu hiệu, chẳng những Hàn Mặc Ngôn gần gũi cô nhưng không hề nảy sinh tình cảm, mà trái lại, chỉ có cô ngày càng lún sâu.
Thật là trộm gà không được còn mất thêm đấu gạo.
Tiện tay lấy một ly R*ợ*u ngay bên cạnh, uống một ngụm, Lục Nhiễm nói: “Em cũng nhớ cái điệu bộ năm đó của anh, cứ cãi nhau với em là lại lắp ba lắp bắp”.
Hướng Diễn cười: “Miệng lưỡi vẫn sắc bén lắm”.
“Anh cũng đâu có kém gì”.
“Anh bây giờ là luật sư có giấy phép hành nghề, múa mép ăn tiền mà”.
Trong nháy mắt lại giải quyết thêm một con cua, Lục Nhiễm lấy khăn ướt lau tay: “Anh cứ ngồi với em thế này à? Ở đây toàn ông chủ bự, anh không đi chỗ khác mà kiếm quan hệ”.
Ngón tay gõ gõ xuống bàn, Hướng Diễn phản kháng: “Này này… đừng có nói như thể anh làm nghề gì bất lương thế nhé”.
Tiệc đính hôn mới tiến hành được nửa chừng, cũng còn lâu mới kết thúc.
Lục Nhiễm thấy không có việc gì, cô nói với Hướng Diễn: “Đằng nào thì anh cũng chẳng có việc gì để làm, kể cho em nghe chuyện ba năm qua đi, làm thế nào mà từ anh khờ Hướng Diễn năm đó lại thành ra… thế này”.
Hướng Diễn cười: “Sao hả? Anh thế này không tốt sao?”.
Lục Nhiễm suy tư một hồi, rồi thành thực nói: “Thay đổi quá nhiều, vẫn chưa quen lắm”.
“Con người ai mà chẳng phải thay đổi”. Hướng Diễn quay lại nhìn Lục Nhiễm, ánh mắt sáng lên: “Sao không kể chuyện của em đi? Anh cũng rất hiếu kỳ mấy năm nay sao em càng ngày càng đi xuống thế”.
“Có gì đáng nói đâu, cũng chỉ như vậy thôi”.
Nghe vậy, Hướng Diễn lấy từ trong túi áo ra một đồng xu: “Vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta đánh cược nhé, nếu cả hai chúng ta đều không ai muốn nói, thế thì, nếu là mặt chính thì em nói, mặt phụ thì anh nói nhé, được không?”.
Đồng xu xoáy một vòng tròn đẹp mắt trong không trung, lấp lánh phản chiếu ánh đèn.
Đang đà rơi xuống, Lục Nhiễm đột nhiên tóm gọn lấy.
Xòe bàn tay ra, mặt chính.
Lật mặt kia của đồng xu, vẫn là mặt chính.
Hướng Diễn xoa xoa chóp mũi, bắt lấy đồng xu bị ném trả, cười mắc cỡ: “Phát hiện nhanh thật đấy”.
“Hồi nhỏ chơi trò này mãi rồi…”. Lục Nhiễm không khách khí liếc xéo: “Vẫn dùng để lừa gạt con gái nhà người ta đúng không?”.
“Thật chẳng đáng yêu tí nào, đàn bà con gái mà không chịu giữ thể diện cho đàn ông, không lấy được chồng đâu”.
“Không cần anh phải lo”.
Hướng Diễn cười bao dung: “Đằng nào cũng bị em phát hiện rồi, để anh mời em ăn cơm đền bù nhé”.
Xem giờ trên điện thoại, Lục Nhiễm lắc đầu: “Chẳng biết mấy giờ mới kết thúc, đêm hôm anh còn định ăn uống gì?”.
Áp sát lại gần cô, Hướng Diễn xua tay, cười đáp: “Ai bảo em là lúc nào kết thúc mới đi”.
Khi họ ra ngoài, trời đã tối.
Thời tiết không lạnh lắm, gió thổi nhẹ trên hai gò má, cảm giác thật dễ chịu.
Trên đường người xe như nước, đèn điện hai bên đường sáng trưng.
Phía trước tấm biển quảng cáo, dòng người nườm nượp qua lại.
Lục Nhiễm cài thêm hai khuy áo, xách túi nhàn tản đứng ở cổng nghịch viên sỏi, đợi Hướng Diễn lái xe đến.
Viên sỏi lăn ra xa.
Lục Nhiễm giờ mới để ý đến người phụ nữ từ đâu xuất hiện trước mắt, nhìn kỹ mới biết chính là Ngô Kỳ, bạn gái Hàn Mặc Ngôn khi nãy bỏ chạy ra ngoài.
Hình như Ngô Kỳ cũng để ý tới cô, đang định nói gì đó thì mắt sáng lên.
Lục Nhiễm vô thức nhìn theo ánh mắt cô ta.
Từ bên trong cánh cửa xoay của khách sạn, Hàn Mặc Ngôn bước ra, vẫn dáng điệu vô cảm.
Chậm rãi bước về phía Ngô Kỳ, bước chân vững chãi, hình như anh ta có gật đầu chào Lục Nhiễm rồi mới lãnh đạm nói với Ngô Kỳ:
“Có việc gì mà gọi anh xuống đây?” .
Câu hỏi có vẻ ngoài sức tưởng tượng của Ngô Kỳ, cô nhìn anh ta: “Chẳng lẽ anh định để em về như thế sao?”.
“Anh tưởng em có việc nên về trước rồi”.
Khẽ cắn môi, giọng nói của Ngô Kỳ như rít lên trong không khí lạnh giá nơi đây: “Hàn Mặc Ngôn, rốt cuộc anh có coi tôi là bạn gái của anh không?”.
Lục Nhiễm khẽ cười, tiếng cười không to không nhỏ, nhưng bị Ngô Kỳ nghe thấy, cô ta quay sang nhìn Lục Nhiễm, khuôn mặt lúc trắng bệch, lúc sầm lại.
Xe của Hướng Diễn đã tới nơi, một chiếc Passat màu đen.
Xe dừng cách Lục Nhiễm không xa, Hướng Diễn hạ cửa xe, vẫy Lục Nhiễm.
Lục Nhiễm đang định đi, Hàn Mặc Ngôn như thể buột miệng hỏi: “Bạn trai cô à?”.
Đứng sững lại, Lục Nhiễm quay lại nhìn thẳng vào Hàn Mặc Ngôn: “Anh quan tâm đến câu trả lời à?”.
Hàn Mặc Ngôn bị ánh mắt sắc nhọn của cô chiếu thẳng, cảm thấy hơi khó chịu.
Thời gian làm việc cùng nhau, Lục Nhiễm không hề yêu ai… chắc nguyên nhân là vì phần lớn thời gian đều tập trung vào công việc, không có thời gian để yêu đương.
Ba năm nay, cô đã bị anh quản lý từng ly từng tí, hà khắc vô cùng. Hàn Mặc Ngôn đã dần dần thích ứng với môi trường này, cho dù là anh hay những người bên cạnh anh, đều làm việc hết năng suất, hệt như những cỗ máy, tình cảm đối với anh chỉ là một thứ xa xỉ và lãng phí thời gian… từ bao năm nay anh đã không còn hứng thú với chuyện này.
Từ trước đến giờ Hàn Mặc Ngôn không cảm thấy có gì sai.
Nhưng… nhìn thấy Lục Nhiễm và một người đàn ông xa lạ cười nói vui vẻ… cảm giác thật không thoải mái…
Cũng giống như bạn cảm thấy những sự việc đương nhiên bỗng bị đảo lộn trong chớp mắt.
Hóa ra… Lục Nhiễm không phải như vậy. Lục Nhiễm không giống anh, chỉ suốt ngày quan tâm đến công việc.
Thế là anh buột miệng hỏi.
Nhưng, câu trả lời của Lục Nhiễm lại khiến Hàn Mặc Ngôn rất khó trả lời.
Câu hỏi của cô thật là xóc óc.
Hướng Diễn bấm còi xe, Lục Nhiễm nhoẻn miệng cười: “Là tôi nghĩ nhiều rồi. Còn việc anh ấy có phải bạn trai tôi không, bây giờ không phải, sau này thì chưa biết thế nào”.
Quay người mở cửa xe, Lục Nhiễm ngồi vào trong.
Chiếc xe ✓út đi, như tia chớp trong bóng đêm.
“Có cần mượn bờ vai, lấy giấy ăn không?”.
Lục Nhiễm nheo mắt, lãnh đạm nhìn Hướng Diễn: “Anh nghĩ nhiều quá rồi”.
Phía trước có lối rẽ.
Hướng Diễn bật đèn xin đường, liếc mắt nhìn cô.
Tuy chẳng có phản ứng gì, nhưng đúng là trên khuôn mặt của Lục Nhiễm không có vệt nước, khóe mắt cũng khô.
“Con gái có những lúc cũng nên mềm yếu. Lục Nhiễm, em quá mạnh mẽ. Nếu lúc nãy em ra vẻ buồn bã một chút, rơi vài giọt…”.
“Không tác dụng gì, anh ta đâu có bị lừa”.
Năm đó Lý Tiêu Ảnh khóc lóc làm ầm lên, chỉ còn thiếu mỗi nước treo cổ.
Hàn Mặc Ngôn vừa làm việc vừa chờ cô ta khóc lóc cho xong, rồi chẳng nói chẳng rằng bảo Lục Nhiễm đưa cô ta về, không chút động lòng.
Anh ta chưa từng thích một ai, điều này đã từng khiến Lục Nhiễm vui mừng, nhưng giờ đây lại khiến cô sầu thảm, nếu Hàn Mặc Ngôn đã thích một ai đó, chí ít cô còn có chỗ mà cạnh tranh, nhưng muốn nói chuyện tình yêu với một người không hiểu tình yêu là gì… thật không dễ dàng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho ánh đèn nhảy nhót trên mặt.
Từng mảng sáng tối lần lượt chạy qua.
Hình như chiếc xe này vừa mới mua, vẫn còn mùi dầu xe trộn lẫn mùi da ghế, khiến cho Lục Nhiễm dù không say xe cũng cảm thấy nôn nao khó chịu.
Trong xe không bật đèn, tối om om, nhưng rộng rãi, không có đồ trang trí linh tinh, đến cả bùa bình an cũng không thấy.
Để ý thấy Lục Nhiễm đang ngắm xe của mình, Hướng Diễn cười: “Vừa mua xong, trong dòng xe trung bình, Passat tương đối chắc chắn, cũng phù hợp với công việc của anh. Em là vị khách đầu tiên của nó đấy, cảm giác thế nào?”.
Lục Nhiễm khẽ nói: “Anh Hướng, tại sao anh lại mời em ăn cơm? Tại sao lại tiếp cận em?”.
Một thoáng giật mình, Hướng Diễn vừa xoay vô lăng vừa khẽ cười: “Đã bảo rồi, con gái nói năng làm việc gì cũng phải giữ thể diện cho đàn ông, sắc sảo quá người ta chạy hết đấy”.
“Em thẳng thắn quen mất rồi, xin lỗi anh”.
“Không sao”. Giọng nói của Hướng Diễn chợt trở nên xa xăm: “Thực ra anh tưởng là em biết rồi”.
Đèn đỏ, anh đạp phanh, xe giảm tốc độ.
“Hồi đại học anh yêu thầm em, không dài không ngắn hơn số năm em yêu thầm Hàn Mặc Ngôn”.
Lục Nhiễm ngạc nhiên.
“Sao hả? Không tin à?”.
Dừng xe, Hướng Diễn nhìn Lục Nhiễm, Lục Nhiễm cố tìm trong đôi mắt ấy chút ít đùa cợt, nhưng tiếc rằng từ khi gặp lại đến nay, đây là lần đầu tiên đôi mắt của Hướng Diễn chân thành đến thế, thậm chí còn có đôi chút tự giễu cợt mình.
“Lúc đó anh rất tự ti, xuất thân nông thôn, cứ ôm mộng rằng vào được đại học là vạn sự cát tường, không ngờ vào đến đại học mọi việc còn khó khăn hơn rất nhiều, những thứ như máy vi tính, điện thoại di động, và cả các hoạt động đoàn đội hội trường, đối với anh chẳng khác nào những câu chuyện nghìn lẻ một đêm, chứ đừng nói gì đến chuyện tìm bạn gái”. Hướng Diễn xoa cằm, nghĩ ngợi: “Mà nói ra, thì thời đại học, người anh tiếp xúc nhiều nhất chính là em, nên thích em cũng không có gì là lạ, đúng không?”.
Lục Nhiễm đã lấy lại được vẻ tự nhiên, thở dài một cái, nói: “Xin lỗi anh, lúc đó em không nhận ra”.
Trong ký ức của cô, Hướng Diễn là một gia sư cực kỳ nghiêm túc, ngoài bài giảng ra, cho dù cô nói chuyện gì với anh, anh cũng đỏ mặt, tay chỉnh gọng kính, lắp ba lắp bắp một hồi chẳng nói nổi một từ.
Cô làm sao có thể tự đa tình đến nỗi tự cho là Hướng Diễn thích mình?
Hướng Diễn khẽ cười: “Anh chỉ là một kẻ nghèo kiết xác, em là con gái nhà giàu, khoảng cách lớn như vậy, anh sao có thể để em phát hiện ra? Huống hồ lúc đó trong lòng em chỉ có mỗi hình ảnh của Hàn Mặc Ngôn”.
Lục Nhiễm nghĩ cũng phải.
Đừng nói là Hướng Diễn, lúc đó trong mắt cô đám con trai trong trường cũng chỉ là một lũ vắt mũi chưa sạch, đến mặt mũi họ thế nào cô còn chẳng nhớ hết, nói gì đến chuyện quan tâm xem có ai thích mình hay không.
“Được rồi, anh nói hết rồi”. Xích lại gần Lục Nhiễm một chút, Hướng Diễn nhếch mắt lên: “Tiểu thư, có người bộc bạch với cô, cô cũng nên có chút phản ứng chứ”.
Lục Nhiễm lập tức nói: “Đèn xanh rồi”.
Hướng Diễn chịu thua: “Được rồi, anh lái xe đây”.
Xe dừng trước một hàng lẩu, không khí ồn ào náo nhiệt cộng với mùi vị từ các loại thức ăn đặc trưng của món lẩu, từ xa đã cảm nhận rõ.
“Ăn lẩu à?”.
Đợi Lục Nhiễm xuống xe, Hướng Diễn mới xuống xe, đóng cửa lại.
“Em thích ăn lẩu mà?”.
Lục Nhiễm gật đầu, nhưng lại thật thà nói: “Em cứ tưởng anh sẽ đưa em đến một nhà hàng Pháp cao cấp xa xỉ nào đó cơ”.
Hướng Diễn cười lớn: “Em đừng nghĩ anh thành trọc phú thế. Em không thích, anh cũng không thích, đến đó mà chịu tội à?”.
Tuy rằng mặc lễ phục màu đen mà đi ăn lẩu thì không thích hợp chút nào, nhưng lẩu rất ngon, trong chốc lát Lục Nhiễm đã quên mất điều đó, *** khoác ngoài, hai người ăn đến nỗi vã cả mồ hôi.
Phải đến khi cả hai cùng ăn không nổi nữa, thấy đống bát đũa bề bộn, mới nhìn nhau cười.
Bỗng Hướng Diễn uống phần bia trong cốc rồi nói: “Lục Nhiễm, không muốn làm trợ lý cho anh thì làm bạn gái của anh đi, đằng nào thì anh cũng thiếu”.
Im lặng một lát, Lục Nhiễm mới trả lời: “Anh không phải hình mẫu của em”.
Hướng Diễn bật cười: “Anh đã biến hình một lần rồi, em cũng có thể hy vọng anh biến hình thêm lần nữa mà”.
“Làm bạn thì được, bạn trai thì miễn đi”.
Lắc lắc chất lỏng màu vàng sóng sánh trong cốc, Hướng Diễn nhỏ nhẹ: “Tại sao em vẫn không chịu từ bỏ, em đã thôi việc rồi thì hãy từ bỏ đi. Anh không hiểu, Hàn Mặc Ngôn có gì tốt, tại sao em lại quyết một lòng như vậy? Em nói không thích người như anh, vậy em có thích hợp với anh ta không? Anh ta có thể dẫn em ra ngoài ăn lẩu uống bia không? Anh ta có thể vì em mà bỏ bê công việc không? Quan trọng nhất là… em cảm thấy anh ta có biết cách yêu thương người khác không? Người phụ nữ thông minh chọn người đàn ông yêu mình, chỉ có…”.
“Hướng luật sư, tài ăn nói của anh ngày càng xuất sắc đấy”.
Lục Nhiễm cắt ngang lời của Hướng Diễn, cười nói: “Đúng thế, em là một đứa ngốc, em thích anh ta đấy, thế thì sao?”.
Nhìn thấy bóng mình gấp khúc trong cốc bia, nụ cười của Lục Nhiễm cũng thêm vài phần cay đắng.
Lâm Tĩnh lại điện thoại rủ Lục Nhiễm ra ngoài chơi.
Lục Nhiễm bỗng cảm thấy buồn tẻ vô vị, đi chơi cũng thế, lần trước cô đã cảm nhận được, cho dù có thể miễn cưỡng thích nghi, nhưng không thể khơi lại hứng thú năm nào, đi chơi cũng chẳng vui vẻ gì.
Bao nhiêu năm nay, cô đã ép mình thành ra thế này.
Giờ, cô không thể ép mình trở lại như xưa.
Cô nằm ở nhà hai ngày, sống bằng đồ ăn sẵn và phim.
Ngày thứ ba, nghe tiếng chuông cửa, cô đờ đẫn ra mở cửa, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy ông anh kiệm nói kiệm cười dẫn theo một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đứng ở cửa.
“Mẹ?!”.
Mẹ cô xách một chiếc xắc đắt tiền, khí thế hùng dũng đi vào nhà: “Con vẫn nhớ là mình có một người mẹ sao?”.
Vừa nói vừa nhìn đống đồ ăn nhanh chất đống trên bàn, mẹ càng giận hơn: “Con chăm sóc bản thân thế này đấy à?”.
Lục Nhiễm không tiện giải thích với mẹ, cũng chỉ có hai ngày nay thôi, trước kia cô toàn ăn cơm ở căng tin công ty cùng Hàn Mặc Ngôn…
Sự giày vò của mẹ cô còn vượt xa cả Lục Tề, không giống như Lục Tề sẵn sàng xắn tay áo giúp cô dọn dẹp, mẹ chỉ đứng chỉ huy cô dọn dẹp đồ đạc, mua thức ăn về nấu cơm, dáng điệu nhàn hạ như một nữ vương.
Thực ra Lục Nhiễm cũng không ngờ người mẹ vẫn luôn trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, luôn luôn bận rộn của cô lại có thể đến đây thăm cô.
Bên bàn ăn, cả nhà ba người ngồi ăn cơm.
Không thể gọi là ấm áp, nếu không muốn nói là có đôi chút xa lạ.
Tính cách cố chấp ương bướng của Lục Nhiễm thực ra cũng có chút liên quan đến hoàn cảnh gia đình cô.
Từ nhỏ bố mẹ cô đều bận, bố bận làm việc, mẹ bận du lịch.
Cả một ngôi nhà to đùng, quanh năm suốt tháng chỉ có cô và Lục Tề, Lục Tề tính không hay chuyện, cũng ít xen vào việc của cô, kết quả của phát triển tự do là… càng lớn càng cực đoan và càng thiếu nữ tính.
Đến lúc bố mẹ để ý đến con gái mình, thì tính cố chấp của Lục Nhiễm đã đến mức dám vì một tình cảm không rõ ràng mà bỏ nhà ra đi.
Ăn xong, mẹ đã không còn tức giận như lúc mới đến, nhẹ nhàng hỏi: “Con thôi việc rồi à?”.
Lục Nhiễm thu dọn bát đĩa, vâng một tiếng.
“Thế thì dọn về nhà luôn nhé?”.
Ngần ngừ hồi lâu, Lục Nhiễm mới nói: “Hiện giờ con vẫn chưa muốn về”.
“Rốt cuộc con muốn cố chấp đến khi nào?”.
“Con lớn rồi, đó là việc của con”.
“Lục Nhiễm!”.
Người phụ nữ trên bốn mươi tuổi, ăn mặc đắt tiền cầu kỳ, khuôn mặt không một nếp nhăn nhìn chằm chằm vào cô, thần thái như già đi chục tuổi.
“Tại sao con không thể hiểu cho tấm lòng mẹ? Con vì một người con trai nhà họ Hàn mà nhất định làm khó bố mẹ thế sao? Đã ba năm nay, nói là không nhận con thì con tưởng con không phải là giọt máu của mẹ sao?”.
Lục Nhiễm cho hết bát đĩa vào trong chậu rửa bát, đứng trong góc bếp không quay đầu lại, thở dài nói: “Mẹ nói nghiêm trọng thế làm gì, con vẫn nhận bố mẹ, từ đầu đến cuối chỉ có bố mẹ là không nhận con”.
“Nếu mẹ nói bố con đã chuẩn bị giảng hòa với nhà họ Hàn thì sao?”.
Giật mình quay lại nhìn người mẹ vốn trẻ hơn tuổi của mình, cô buột miệng: “Làm gì có chuyện?”.
Đúng thế. Làm gì có chuyện.
Một núi không thể có hai hổ.
Nhà họ Hàn và nhà họ Lục đã cạnh tranh với nhau từ xưa đến nay, tính từ đời ông nội cô, hai nhà đều khởi nghiệp từ việc kinh doanh thực phẩm ở thành phố này, dần dần mở rộng việc làm ăn ra các lĩnh vực khác, may mặc, xây dựng trung tâm mua sắm, mở siêu thị… việc tranh chấp thị phần bao nhiêu năm nay cũng không chênh lệch là bao.
Nhưng cũng vì kiềm chế lẫn nhau, cả hai bên đều có lúc thắng lúc thua, không có ai lũng đoạn thị trường, ngoài hai nhà thỉnh thoảng cũng chia phần bánh cho người khác.
Sau khi làm trợ lý của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm càng hiểu rằng, sự tranh chấp của hai bên đã đến mức gay gắt nhất, bao nhiêu lần thức đêm tăng ca sửa chữa kế hoạch, giá thầu cạnh tranh, bao nhiêu lần phối hợp với Hàn Mặc Ngôn xây dựng sách lược phân tích số liệu tỉ mỉ từng chút một, nếu hai bên không tuân thủ hiệp định không dùng thủ đoạn bỉ ổi cạnh tranh, e là lúc gặp mặt sẽ càng khó xử.
“Những việc trên thương trường, ai biết được sẽ thế nào. Nếu không tin, con có thể hỏi anh con”.
Sau phút dao động, sắc mặt Lục Nhiễm lại tối sầm.
Nếu trước đây vài năm, không, chỉ trước đây vài hôm thôi, nếu nghe được tin này, Lục Nhiễm sẽ vô cùng vui sướng.
Nhưng sau khi cô đã quyết định từ bỏ, nghe được tin này… thật là mỉa mai vô cùng.
Nghĩ tới hôm đó nhìn thấy bạn gái mới của Hàn Mặc Ngôn, cảm giác mỉa mai này lại dâng trào.
Buổi tối nhận được tin nhắn của Hướng Diễn mời đi xem phim, vé xem phim cuối tuần, phim vừa ra rạp, được đánh giá rất cao, câu chuyện cô nhắc tới trong lúc dông dài chẳng ngờ Hướng Diễn vẫn còn nhớ tới.
Đúng là anh ấy không chịu từ bỏ.
Tối hôm đó Hướng Diễn đưa cô về, đưa tận đến cửa nhà.
Trông bộ dạng anh như muốn vào chơi, khi Lục Nhiễm mở cửa nhà, chỉ quay lại nói “ngủ ngon”, rồi đóng “sầm” cửa lại, không hề đợi xem anh có phản ứng gì.
Sau đó, Hướng Diễn nhắn tin nói, từ sau khi trở thành luật sư, đây là lần đầu tiên anh bị người khác từ chối phũ phàng như thế.
Đọc xong, Lục Nhiễm cười cho qua.
Đang nghĩ xem tối nay xem gì, chợt chuông điện thoại reo.
Lục Nhiễm nghe điện thoại, giọng nói bên kia hoảng hốt: “Chị Lục, chị Lục, không hay rồi, giờ chị có thể qua giúp bọn em không?”.
“Tiểu An?”. Nhận ra giọng cô bé thực tập, Lục Nhiễm đổi tai nghe điện thoại, ngồi thẳng dậy.
“Em đây, em đang ở công ty… lúc nãy bọn em làm hỏng mất một việc, chị Lục có thể qua đây cứu bọn em không”.
Nghe giọng Tiểu An lo đến sắp phát khóc, Lục Nhiễm trầm ngâm giây lát rồi nói: “Em đợi chút, chị đến đó ngay”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc