Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng - Chương 09

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Lời nói dối tuyệt đẹp, vì vậy mọi người thường bị che mắt bởi cái đẹp ấy, đến nỗi quên mất cả việc đi tìm kiếm chân tướng ẩn sau lời nói dối đó, bởi vì chân tướng thường là tàn khốc, đặc biệt là phụ nữ.
Hạ Tử Khâm nằm sấp trên chiếc giường lớn, mặt vùi sâu vào trong gối, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen như mun của cô, cả người cô co vào trong chăn giống như một con đà điểu vùi mình trong cát.
Tịch Mộ Thiên từ phòng tắm đi ra, không khỏi nhoẻn miệng cười, lại gần vỗ vỗ vào cái ௱ôЛƓ cong của cô:
“Dậy ăn sáng thôi, nếu còn buồn ngủ thì ăn sáng xong lại ngủ, dù gì em cũng chẳng có việc gì!”
Hạ Tử Khâm ậm ừ vài tiếng rồi thò đầu ra khỏi gối, dán mắt nhìn Tịch Mộ Thiên, mắt cô mở to, miệng chu lên, trông giống như một cô bé mới ngủ dậy đang ngái ngủ.
Đôi môi Tịch Mộ Thiên cong lên, anh ngồi xuống đầu giường xoa xoa đầu cô: “Sao thế? Khó chịu trong người à?”
Hạ Tử Khâm gạt tay anh ra, hỏi: “Tịch Mộ Thiên, rốt cuộc những lời anh nói tối qua là có ý gì?”
Tịch Mộ Thiên tối qua uống say khướt, mười năm rồi anh chưa từng say đến mức độ đó. Những chuyện trước khi uống say anh còn nhớ rất rõ, xét cho cùng đàn ông ai chẳng ghen tuông, cơn ghen ập đến một cách kì lạ, thực sự rất khó chịu, một phần vì Hạ Tử Khâm, một phần khác là vì Phi Loan.
Hồi đó anh và Phi Loan kết hôn, Tịch Thị đang lâm vào cảnh khốn khó, mặc dù có Vinh Thị hỗ trợ nhưng Tịch Mộ Thiên vừa mới tiếp quản sự nghiệp nên vô cùng bận rộn, đến mức lạnh nhạt với vợ, đáng tiếc ở chỗ lúc Tịch Mộ Thiên có thời gian bù đắp thì Phi Loan đã đi xa, đó là nỗi nuối tiếc lớn nhất đời Tịch Mộ Thiên. Phi Loan xinh đẹp như vậy, tựa như một bông hoa đang hé mở rồi lụi tàn ngay tức khắc.
Cũng chính vì vậy mà Tịch Mộ Thiên rất khó quên được người vợ đã khuất, anh không cảm thấy đó là tình yêu, nhưng là một người đàn ông, một người chồng, anh đã nợ Phi Loan quá nhiều, còn Hạ Tử Khâm…
Ánh mắt Tịch Mộ Thiên dừng lại trên người cô vợ bé nhỏ, cô không phải là Phi Loan nhưng lại chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim anh, trong nỗi nhớ của anh, khiến cho anh phải nổi cơn ghen tuông với Vinh Phi Lân. Tối qua về nhà anh đã nói gì với cô, lúc này Tịch Mộ Thiên chẳng còn nhớ rõ nữa, do đó bây giờ khi cô đòi tính sổ với anh, Tịch Mộ Thiên cảm thấy có hơi kì lạ.
Hạ Tử Khâm phát hiện Tịch Mộ Thiên dường như hoàn toàn không nghe những gì mình nói. Thế nhưng cô thấy vẫn nên nói rõ ràng:
“Tịch Mộ Thiên, em và Vinh Phi Lân tình cờ quen biết, chuyện này anh biết, em và anh ấy chỉ là bạn bè.”
Mắt Tịch Mộ Thiên sáng lên, nói nửa đùa nửa thật: “Bạn bè á? Đó là em nghĩ vậy thôi, hôm qua Phi Lân bảo với anh rằng nó thất tình, anh nghĩ đối tượng khiến nó thất tình chắc là em nhỉ?”
“Anh nói thế ý gì?”
Hạ Tử Khâm nhíu mày, hỏi ngược lại. Mặc dù cô và Vinh Phi Lân không hề có quan hệ gì mờ ám, nhưng câu nói này của Tịch Mộ Thiên qua tai Hạ Tử Khâm lại trở nên vô cùng chướng tai.
Tịch Mộ Thiên mỉm cười đứng dậy:
“Đừng có cố tình bẻ cong ý của anh, anh chỉ hi vọng em nhớ kĩ thân phận của mình, em là Tịch phu nhân, mặc dù hiện nay chưa tiết lộ với giới truyền thông, nhưng đây sẽ không phải là bí mật vĩnh viễn. Ngôn ngữ, hành động của em trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn, vì vậy em nên bắt đầu học cách thận trọng. Thôi được rồi, mau dậy ăn sáng đi!”
Lúc Tịch Mộ Thiên ra khỏi phòng ngủ rồi Hạ Tử Khâm mới phát hiện mình vốn định tính sổ với anh ta, thế mà lại bị anh ta giáo huấn lại. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tử Khâm cảm thấy bản thân mình trước kia quá đơn giản, đối với Tịch Mộ Thiên mà nói, kết hôn chẳng phải là chuyện giữa hai người.
Tịch Mộ Thiên từ trong phòng thay đồ đi ra, trang phục đã chỉnh tề. Anh rất thích những bộ quần áo màu tối, đa phần áo sơ mi của anh đều là màu đen, hơn nữa ít khi thấy Tịch Mộ Thiên ăn mặc theo kiểu thoải mái. Từ lúc kết hôn cho đến giờ, ngoài đợt nghỉ dưỡng trên núi ra, Tịch Mộ Thiên gần như ngày nào cũng đóng quần áo vest, đi giày da, rất nghiêm túc nhưng cũng vô cùng phong độ. Sự mạnh mẽ và oai vệ ẩn đằng sau cái vẻ nho nhã ấy một khi đã thể hiện ra, có thể khiến những người xung quanh cảm thấy rất áp lực.
Hạ Tử Khâm thực sự có hơi sợ Tịch Mộ Thiên. Tịch Mộ Thiên trung thành với đồ ăn Tây, đơn giản mà dinh dưỡng, trong khi Hạ Tử Khâm lại chỉ thích những món bình dân. Cho dù là bữa nào, cô cũng ghét các món ăn Tây, nhưng bà giúp việc theo giờ đâu có nghe lời cô nói, mọi chuyện đều theo mệnh lệnh của Tịch Mộ Thiên.
Cuộc sống của Tịch Mộ Thiên rất nhạt nhẽo, tất cả đều có trình tự, kế hoạch và quy luật. Ăn cơm, mặc quần áo, thậm chí nghỉ mát, thực đơn của cả tháng cũng được lên từ trước, cho dù buổi trưa anh không về, bà giúp việc cũng sẽ làm đúng theo thực đơn anh đã dặn. Hạ Tử Khâm đã nhiều lần cự nự Tịch Mộ Thiên về chuyện này nhưng đều bị người đàn ông này gạt đi với lí do vì sức khỏe.
Tịch Mộ Thiên còn ngăn cản không cho cô ăn quẩy rán và đồ nướng mà cô thích nhất, nói rằng các loại thức ăn này dễ gây ung thư. Hạ Tử Khâm cảm thấy Tịch Mộ Thiên đúng là chuyện bé xé ra to, cô đã ăn hơn hai mươi năm rồi, đã thấy làm sao đâu
Cô đành tức tối há miệng cắn một miếng Sandwich to và uống thêm ngụm sữa, cô muốn ăn quẩy, uống sữa đậu nành. Hạ Tử Khâm không hiểu nổi cùng là đàn ông trong một gia đình, tại sao khác biệt lại lớn đến thế? Cô còn nhớ trước kia Vinh Phi Lân hàng ngày đều mua quẩy và sữa đậu nành mang đến cho cô, vì sao đến lượt Tịch Mộ Thiên lại khác biệt thế nhỉ?
Hạ Tử Khâm cắn thêm vài miếng bánh nữa, đang định đặt xuống bàn thì tiếng Tịch Mộ Thiên từ sau tờ báo vọng lại: “Ăn hết đi, không được phép bỏ dở!”
Cứ như quản lí trẻ con không bằng. Hạ Tử Khâm bắt đầu thể hiện thái độ phản kháng với kiểu đối xử này, nhưng sau khi biết phản kháng không có hiệu quả, cô đành ngoan ngoãn khuất phục.
Tịch Mộ Thiên gấp gọn tờ báo trên tay đặt sang một bên, đứng dậy liếc nhìn cô. Hạ Tử Khâm nhanh tay nhét nốt miếng Sandwich vào miệng, tu ực hết cốc sữa, động tác vô cùng nhanh, trông rất buồn cười.
Tịch Mộ Thiên nhíu mày, cuối cùng không nói gì. Hạ Tử Khâm đứng dậy đưa túi xách cho anh, giống như những người vợ hiền thường hay làm, cô tiễn anh ra tận cửa, nhón chân hôn lên má anh. Tịch Mộ Thiên mở cửa bước ra ngoài, đột nhiên ngoảnh đầu lại nói: “Tuần sau là ngày giỗ bố anh, em chuẩn bị một chút rồi về nhà với anh một chuyến.”
Trong lúc Hạ Tử Khâm còn ngẩn người, Tịch Mộ Thiên đã đi mất.
Hạ Tử Khâm ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, sau lưng kê một cái gối, cô thư thái ngồi gõ chữ. Đây là những lúc Tịch Mộ Thiên không có ở nhà, chứ anh mà ở nhà, cô muốn tự do thoải mái thế này e không được, người đàn ông đó cứ thích để ý đến mọi hành động của cô, lại còn căn bệnh ưa sạch sẽ nữa chứ.
Cuộc sống vật chất ngày càng đầy đủ, Hạ Tử Khâm phát hiện mình không còn được tự do tự tại như trước kia, thích gì thì làm nấy, có ngồi trên bệ xí chơi game cũng chẳng có ai cấm cản. Nhưng giờ không được nữa rồi, Tịch Mộ Thiên không về thì cô nhớ, anh về cô lại thấy khó thích nghi. Đây là cuộc sống của Hạ Tử Khâm, nó khiến cô vô cùng mâu thuẫn.
Hạ Tử Khâm cảm thấy Tịch Mộ Thiên là một người sống theo khuôn phép, bất cứ chuyện gì vào tay Tịch Mộ Thiên đều phải theo trình tự, quy luật và bắt buộc phải thực hiện theo đúng nguyên tắc. Còn đối với kẻ lười biếng như cô, đây đúng là cực hình.
Hạ Tử Khâm gọi điện kể khổ với Mạch Tử, Mạch Tử thẳng thừng mắng cô đúng là ở trong phúc mà không biết mình có phúc.
Nói tóm lại đây hoàn toàn là chuyện vặt vãnh có thể bỏ qua. Có lẽ mỗi đôi vợ chồng đều cần có thời gian để hòa hợp, đặc biệt với những cặp giống như cô và Tịch Mộ Thiên, từ xuất thân cho đến trải nghiệm đều chẳng có điểm nào tương đồng, anh lại lớn hơn cô đến mười tuổi, mặc dù nhìn bề ngoài không thể nhận ra nhưng thực sự chung sống với nhau, Hạ Tử Khâm nhiều lúc nảy sinh ảo giác, cô cảm thấy Tịch Mộ Thiên như là bố của mình vậy.
Anh vừa chiều chuộng cô, cũng vừa quản lí cô từ chuyện ăn mặc cho đến đi đứng. Trong đầu Hạ Tử Khâm đột nhiên hiện lên hình ảnh tối qua, khuôn mặt cô nóng bừng. Mặc dù anh nói ra những lời khó nghe nhưng Hạ Tử Khâm quyết định sẽ tha thứ cho anh, bởi vì Tịch Mộ Thiên đang ghen, đó là một kiểu ghen rất ngang ngược, nó khiến Hạ Tử Khâm cảm nhận được rằng anh có thích mình. Thứ cảm giác này vừa mâu thuẫn vừa kì quái, Hạ Tử Khâm không cách nào ngăn bản thân mình thôi nghĩ như vậy.
Nếu một người đàn ông vì bạn mà ghen tuông, điều đó ít nhất cho thấy anh ta thích bạn. Đây có thể coi là chân lí không nhỉ?
Trên QQ [1], nick của Vinh Phi Lân đang nhấp nháy, màn hình hiển thị online bằng di động, chắc anh ta đang ở bên ngoài.
[1] Phần mềm trò chuyện trên mạng của Trung Quốc.
Hạ Tử Khâm mở khung chat ra: “Hạ Tử Khâm, anh đang ở dưới chung cư cũ của em, em ra đi, anh có chuyện muốn nói!”
Hạ Tử Khâm do dự giây lát rồi trả lời: “Đợi tôi khoảng mười phút!”
Vinh Phi Lân cất điện thoại, ngồi xuống bồn hoa, ngẩng đầu lên nhìn lên tòa chung cư. Bản thân anh thấy mình thật ngốc, tự nhiên lại chạy đến đây ngồi cả đêm. Rời khỏi quán R*ợ*u là anh đến thẳng đây ngồi, rõ ràng biết cô đã chuyển đi nơi khác, nhưng Vinh Phi Lân vẫn cảm thấy nơi này gần với cô nhất, gần đến mức ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cô.
Hạ Tử Khâm như là số kiếp của cuộc đời Vinh Phi Lân, từ khoảnh khắc gặp cô, Vinh Phi Lân đã bén duyên rồi. Nhưng cái số kiếp này thật thê thảm, lúc anh chưa hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Hạ Tử Khâm là gì, anh đã tự lún sâu vào trong đó.
Vinh Phi Lân cũng thử tìm kiếm lại sự phóng khoáng trước đây của mình, đeo ba lô lên, kệ xác đám đàn bà con gái, muốn đến đâu sẽ đi đến đó. Nhưng lần này thì không được, cho dù là đi đến đâu anh cũng không thể gạt bỏ hình ảnh của Hạ Tử Khâm, giống như là bị trúng bùa mê thuốc lú vậy.
Lúc leo lên núi, nhìn thấy những bông hoa trên vách núi, anh lại liên tưởng đến Hạ Tử Khâm. Lúc ngồi trên thuyền phao vượt thác, anh cũng không còn cảm thấy kích thích như trước đây. Nói trắng ra, cho dù là làm chuyện gì, anh cũng muốn có Hạ Tử Khâm ở bên anh, không có cô bên cạnh, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Khoảnh khác gặp lại Hạ Tử Khâm, anh mới biết mình nhớ cô đến mức nào, nhưng đến khi anh chuẩn bị dốc lòng tỏ tình với cô thì cũng là lúc Hạ Tử Khâm thẳng thừng tuyên bố kết quả, cô đã kết hôn rồi. Một con nhóc lôi thôi như chuột mà lại kết hôn nhanh như chớp trong lúc anh không có nhà sao?
Điều hoang đường nhất là chồng của cô không phải ai khác, lại chính là Tịch Mộ Thiên, anh rể của anh. Nghĩ ngợi suốt cả buổi tối, Vinh Phi Lân cũng vẫn chưa hiểu được đây rốt cuộc là chuyện gì, vì vậy anh buộc phải gặp cô.
Cô ngốc này có biết anh rể anh là loại người nào không? Anh rể anh chính là một doanh nhân hiện thực, lạnh lùng và tàn khốc, một người như thế sao có thể mang lại hạnh phúc cho cô?
Rất nhiều năm sau đó, Vinh Phi Lân vẫn không thể quên nổi Hạ Tử Khâm của bây giờ. Cô ung dung bước đến, tà váy trắng phất phơ trong gió, mái tóc dài tung bay đằng sau. Đầu cô hơi cúi, tay che trán, không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt nhưng dáng điệu thướt tha và diễm lệ, giống như một bông hoa trong gió, nhìn thấy nhưng không thể nắm bắt.
Vinh Phi Lân đột nhiên có cảm giác ngoảnh đầu lại đã thấy sự đời xoay vần, rõ ràng chỉ mới có vài hôm mà cô đã không còn là Hạ Tử Khâm của trước đây, cô cách xa anh quá, xa đến mức không thể chạm đến.
Hạ Tử Khâm bước đến trước mặt Vinh Phi Lân, anh đang ngẩn ra nhìn cô. Đối với Vinh Phi Lân, Hạ Tử Khâm ngay từ đầu đã không coi anh là một người đàn ông đang theo đuổi mình. Nói một cách nghiêm túc, từ lúc vào đại học, trừ Chu Thuyền ra cũng từng có vài chàng trai theo đuổi cô, họ viết thư tình hay mời đi ăn cơm, đi xem phim, tất cả những thứ đó cho dù là cách nào cũng không ai giống như Vinh Phi Lân.
Chính vì vậy mà chẳng bao giờ cô nghĩ anh ta thích mình, thậm chí nói như kiểu của Tịch Mộ Thiên thì Vinh Phi Lân đã yêu cô. Trong ấn tượng của Hạ Tử Khâm, Vinh Phi Lân giống như một cơn gió nhẹ, một đám mây lướt qua, sẽ không dừng lại vì bất cứ ai. Một người đàn ông tự do như thế trong cuộc đời có thể có rất nhiều cuộc tình ngắn ngủi, nhưng tuyệt đối không phải với cô.
Hạ Tử Khâm ngày càng hiểu rõ bản thân, một người vô lo như cô thực ra cũng luôn hướng đến một thứ tình yêu vĩnh cửu. Trước đây có thể chỉ mơ hồ, nhưng bây giờ Hạ Tử Khâm đã biết rõ, cô cần tình yêu của Tịch Mộ Thiên, cô muốn người đàn ông đó yêu mình chứ không phải là sự chiều chuộng như hiện nay, có thể con người ai cũng tham lam, đặc biệt là phụ nữ.
Hạ Tử Khâm đứng trước mặt Vinh Phi Lân đủ năm phút Vinh Phi Lân mới định thần lại, chìa tay ra nói: “Chìa khóa ở nhà trên đâu? Nếu như em không ở, cho anh mượn tạm một thời gian, dạo này không có chỗ ở!”
Hạ Tử Khâm đắn đo giây lát rồi giao chìa khóa cho Vinh Phi Lân. Mấy tháng tới đây Mạch Tử cũng không về, căn phòng này đang bỏ trống, hơn nữa cô chẳng biết phải từ chối Vinh Phi Lân như thế nào. Bạn bè với nhau, yêu cầu này không phải là quá đáng.
Vinh Phi Lân rút ví ra, lấy một xấp tiền nhét vào tay cô: “Đây là tiền nhà, coi như anh thuê của hai người, từ giờ đó coi như là cái ổ của anh rồi. Đi, đi mua đồ với anh!”
Hạ Tử Khâm còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Vinh Phi Lân kéo đến một siêu thị gần đó. Không phải là ngày nghỉ, cũng không phải là giờ tan tầm, thế nên siêu thị mặc dù lớn nhưng khách mua hàng cũng không nhiều. Vinh Phi Lân lấy một chiếc xe đẩy dúi vào tay Hạ Tử Khâm, bảo cô mau đẩy xe. Từ quầy đồ dùng đến quầy thực phẩm tươi sống, không bỏ qua bất cứ gian nào, xe đẩy đã đầy ắp đồ nhưng Vinh Phi Lân vẫn không ngừng nhét đồ lên xe. Hạ Tử khâm thực sự không chịu được nữa liền ngăn anh ta lại:
“Vinh Phi Lân, anh mua nhiều đồ thế này phải ăn đến bao giờ cho hết? Hơn nữa những thứ này đều là thực phẩm sống, anh có biết làm không hả?”
Vinh Phi Lân nheo mắt, nở nụ cười: “Hạ Tử Khâm, trong mắt em Vinh Phi Lân này là một thằng chỉ biết ăn thôi đúng không? Hôm nay anh sẽ cho em biết khả năng của anh như thế nào, chắc chắn sẽ đạt tiêu chuẩn của đầu bếp ở nhà hàng năm sao đấy!”
Hạ Tử Khâm gập bụng cười: “Anh khoác lác quá rồi đấy!”
Nói là nói vậy nhưng lúc nhìn thấy Vinh Phi Lân nhanh nhẹn chuẩn bị đồ nấu nướng, Hạ Tử Khâm có hơi giật mình. Tay dao của Vinh Phi Lân rất nhanh nhẹn, đặc biệt là lúc thái sợi cà rốt, gần như sợi nào cũng đều tăm tắp, tốc độ lại nhanh, trông có vẻ thật sự chuyên nghiệp. Con dao nặng nề như đang múa trên tay Vinh Phi Lân, giống hệt một thanh gươm trong tay kiếm khách.
Vinh Phi Lân rửa táo dưới vòi nước, sau đó nhét vào miệng Hạ Tử Khâm: “Thế nào cưng? Choáng chưa?”
Hạ Tử Khâm cầm lấy táo, nói vẻ kinh ngạc:
“Anh có phải Vinh Phi Lân mà tôi quen không? Không bị yêu quái nhập vào đấy chứ?”
Vinh Phi Lân cười, vỗ *** nói: “Yêu quái mà nhìn thấy một người đàn ông chính trực ngay thẳng như anh thế này cũng bỏ chạy mất dạng từ lâu rồi, còn dám nhập vào chắc? Nó lại chẳng sợ anh thu nó lại để luyện đan quá ấy chứ!”
Câu nói này khiến cho Hạ Tử Khâm cười lăn bò càng. Vinh Phi Lân ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Trưa nay chúng ta sẽ ăn món cá hương sốt thịt, canh đậu phụ nấu ớt, bò chao dầu, rau xào, sa lát khoai tây. Thế nào, cũng được chứ hả?”
Mắt Hạ Tử Khâm như sáng lên, vội vàng gật đầu lia lịa, toàn là những món cô thích ăn, món ngon ở trước mặt, Hạ Tử Khâm chẳng còn nhớ được cái gì nữa, lại còn nhắc:
“Sa lát khoai tây tôi muốn chua chua một chút!”
“Ok, sẽ làm chua chua!”
Vinh Phi Lân vui vẻ gật đầu đồng ý.
Đến lúc bê đồ ăn bày lên bàn, mùi hương quyến rũ làm Hạ Tử Khâm nuốt nước bọt ừng ực. Hạ Tử Khâm sau một thời gian bị ép ăn đồ Tây đã ngán đến tận cổ, lúc này chẳng còn để tâm đến hình tượng của mình, ăn uống nhồm nhoàm, ăn no xong lau miệng mới phát hiện Vinh Phi Lân gần như chẳng hề động đũa, chỉ mải ngồi ngây người ra nhìn mình ăn.
Hạ Tử Khâm cảm thấy ái ngại vô cùng, cô liền giả bộ gắp một đũa thức ăn vào bát anh: “Anh mau ăn đi, nhìn em ăn có no được không?”
Vinh Phi Lân đặt đũa xuống, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ tư lự: “Hạ Tử Khâm, anh rể anh thực sự không hợp với em, trong lòng anh ấy ngoài việc kinh doanh ra, chẳng chứa được bất cứ thứ gì nữa. Nhất là chuyện tình cảm, chị gái anh chính là một ví dụ!”
“Chị anh?”
Mắt Hạ Tử Khâm như sáng lên, nói về vợ trước của Tịch Mộ Thiên, đến bây giờ với cô vẫn là một bí ẩn. Lấy Tịch Mộ Thiên lâu như vậy rồi, dù là ở biệt thự nhà họ Tịch, biệt thự trên núi hay trong căn chung cư hiện tại cô đang sống, đều không có bất cứ vết tích nào thuộc về Vinh Phi Loan, cứ như thể con người ấy hoàn toàn chưa từng tồn tại.
Tịch Mộ Thiên cũng không bao giờ kể gì với cô, Hạ Tử Khâm chỉ biết cô ấy là chị gái của Vinh Phi Lân, là đại tiểu thư nhà họ Vinh, ngoài ra không biết bất cứ thứ gì khác. Trước đây cô cũng không tò mò muốn tìm hiểu về người này, bởi vì đối với cô mà nói, Vinh Phi Loan chỉ là một người xa lạ mà thôi. Nhưng bây giờ, khi bản thân ngày càng để tâm đến Tịch Mộ Thiên, Hạ Tử Khâm cũng bắt đầu muốn tìm hiểu về cô ấy.
“Ừm, chị gái anh, chị gái anh là người như thế nào?”
“Chị gái anh là điển hình của mẫu tiểu thư con nhà khuê các, rất xinh đẹp, rất giỏi giang, biết chơi đàn dương cầm, biết hát, biết chơi cờ, biết vẽ tranh. Thực tế chị anh từng mở triển lãm, là do anh rể một tay tổ chức. Nếu bây giờ chị ấy còn sống, có thể chị ấy đã trở thành một nghệ sĩ dương cầm hoặc một họa sĩ rồi. Nói tóm lại, Hạ Tử Khâm à, em không thể bì với chị gái anh được, kể từ diện mạo cho đến tính cách, học vấn cho đến tài năng. Em có tu vài kiếp nữa cũng không bì kịp chị anh đâu!”
Những lời Vinh Phi Lân nói có thể coi là khá tàn nhẫn. Lúc nói những điều này, giọng điệu của anh lạnh lùng và thản nhiên, ngoài ra còn phảng phất sự cô độc.
Sắc mặt Hạ Tử Khâm trắng bệch, môi cắn chặt nhìn Vinh Phi Lân chăm chú, rất lâu sau cũng không nói lên lời, chỉ im lặng nhìn Vinh Phi Lân, không biết trong lòng cô đang nghĩ ngợi điều gì.
Vinh Phi Lân chầm chậm cầm đũa lên, gắp thức ăn bỏ vào miệng, có vẻ gì đó khó nuốt. Hạ Tử Khâm đứng bật dậy, đi vài bước ra ghế sô pha xách cái túi của mình lên rồi đi ra cửa. Tay cô vừa chạm vào cửa, Vinh Phi Lân đã chạy đến giữ chặt tay nắm cửa:
“Sao thế? Em giận à? Anh không hiểu em giận cái gì chứ? Là vì ghen tị với chị gái anh hay em thích anh ta rồi, em yêu anh ta rồi? Tính ra lấy anh ta mới chỉ vài tháng thôi chứ mấy! Hạ Tử Khâm, em không cảm thấy tình yêu của em quá nông nổi ư? Anh còn nhớ mới mấy tháng trước em còn đang thất tình cơ mà? Hoặc giả em hoàn toàn không thích Tịch Mộ Thiên, mà chỉ thích địa vị và thân phận của anh ta thôi.”
“Bốp!”
Hạ Tử Khâm vung tay giáng cho Vinh Phi Lân một cái tát, cắt đứt những lời anh đang nói. Môi Hạ Tử Khâm như run lên, cô hít một hơi thật sâu để trấn áp trái tim hoảng loạn, cô cố nặn ra một nụ cười mỉa mai:
“Đúng! Không sai. Vinh Phi Lân, anh thông minh lắm! Tôi để mắt đến thân phận và địa vị của Tịch Mộ Thiên đấy. Anh có biết lúc tôi lấy anh ấy, anh ấy đã hứa với tôi điều gì không? Anh ấy giúp tôi giải quyết chuyện của cô nhi viện Thánh Tâm, khi nào Tịch Mộ Thiên còn sống trên đời sẽ hỗ trợ cho cô nhi viện Thánh Tâm, các bệnh viện dưới quyền của Tịch Thị miễn phí chữa trị cho bọn trẻ. Còn cả tấm thẻ VIP không giới hạn nữa chứ, trong ví tôi bây giờ có tận mấy tấm liền, thế nào? Tôi bán được giá lắm hả?”
Mặt Vinh Phi Lân hết đỏ lại chuyển qua trắng bệch: “Những thứ ấy anh cũng có thể cho em được, em lấy anh đi, Hạ Tử Khâm, anh thích em!”
Hạ Tử Khâm đột nhiên cười lớn, đưa tay đẩy Vinh Phi Lân ra, ánh mắt sắc bén lướt qua mặt anh ta: “Vinh Phi Lân, cho dù tôi có bán mình, tôi cũng không bán cho anh đâu! Anh biết tại sao không? Bởi vì anh không phải Tịch Mộ Thiên, tôi không bì được với chị anh, anh cũng chẳng bì được với anh rể anh.”
Chỉ đến khi cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, Vinh Phi Lân mới nhận ra mình đã làm hỏng bét mọi việc. Cuối cùng anh vẫn không thể kìm chế được bản thân. Vinh Phi Lân vô cùng hối hận, tại sao bản thân mình không ngốc nghếch một chút, sao không làm ngơ được sự thăm dò của Hạ Tử Khâm, hoặc giả vờ như không hiểu. Đáng tiếc tình cảm mãi mãi chiến thắng lí trí, anh đang đố kị, đố kị một cách điên cuồng với Tịch Mộ Thiên.
Bởi vì trong ánh mắt mơ hồ của Hạ Tử Khâm, anh nhìn thấy rõ ràng cô để tâm và thích Tịch Mộ Thiên, hoặc cũng có thể là tình yêu, có khi chính bản thân cô còn không biết. Những lúc nhắc đến Tịch Mộ Thiên, trong đáy mắt cô như có một ngọn lửa, sáng lắm, chói mắt lắm, nó khiến Vinh Phi Lân cảm thấy vô cùng đau đớn.
Ngọn lửa này không còn xa lạ với Vinh Phi Lân, mười năm trước đôi mắt chị gái anh, lúc nào anh cũng nhìn thấy, thậm chí lúc chị sắp rời xa cõi đời rồi, ngọn lửa ấy mới từ từ lịm dần. Chút hi vọng cuối cùng của Vinh Phi Lân tắt ngấm, tình yêu của anh còn chưa bắt đầu đã phải hạ màn. Điều này khiến anh không cam tâm.
Vinh Phi Lân ngây người hồi lâu, sau đó lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại quen thuộc, đầu dây bên kia vừa nhấc máy, anh đã nói luôn: “Bố à, con sẽ về Vinh Thị!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc