Em Đồng Ý Gọi Anh Là Chồng - Chương 07

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Đối với Hạ Tử Khâm mà nói, chuyện kết hôn dường như chẳng có mấy ý nghĩa, ít nhất ngoài chuyện giường chiếu hiện tại, cô cảm thấy cuộc sống gần như không thay đổi so với trước đây, vẫn là suốt ngày ở lì trong nhà, chỉ có điều thói quen đảo lộn ngày đêm của cô đã bị Tịch Mộ Thiên ép buộc phải điều chỉnh lại.
Hạ Tử Khâm nhiều lúc cảm thấy: hình như Tịch Mộ Thiên khỏe quá mức, hoặc cũng có thể do cô không mấy hiểu biết về đàn ông trên phương diện này. Hàng ngày dường như ngoài chuyện ăn cơm ra là lại làm chuyện đó, không tận dụng hết chút sức lực cuối cùng của Hạ Tử Khâm dường như anh không thể chịu được.
Nhưng người đàn ông ấy cũng có ưu điểm, sau khi lấy anh Hạ Tử Khâm phát hiện chuyện ăn ở, đi lại của mình chỉ trong một đêm đều có thể giao cho Tịch Mộ Thiên lo liệu ổn thỏa hết, cô đã trở thành một con lợn được nuôi trong chuồng đúng nghĩa.
Nhiều lúc nửa đêm tỉnh dậy, Hạ Tử Khâm lại nằm suy nghĩ không hiểu tại sao Tịch Mộ Thiên lại lấy mình, từ bất cứ phương diện nào, chuyện này đều không thể tưởng tượng nổi. Với bộ não có dung lượng thấp như của Hạ Tử Khâm, một câu hỏi “kĩ thuật cao” thế này, cô không thể nào đưa ra nổi đáp án. Do đó chẳng cần thiết phải tự làm khổ mình, dù gì cũng được ăn uống đầy đủ, Hạ Tử Khâm thấy vậy là tốt lắm rồi.
Hạ Tử Khâm nhanh chóng nhận ra, Tịch Mộ Thiên một khi đã muốn biết gì thì nhất định phải biết cho bằng được, cũng giống như vấn đề mối quan hệ giữa cô và Vinh Phi Lân, đến tận bây giờ Hạ Tử Khâm mới biết hóa ra Vinh Phi Lân lại là em vợ của Tịch Mộ Thiên. Người vợ đã qua đời của Tịch Mộ Thiên chính là chị gái ruột của Vinh Phi Lân, là đại tiểu thư của tập đoàn cũng chính là người thừa kế danh chính ngôn thuận của tập đoàn Vinh Thị, còn mục đích anh ta bám riết lấy mình là gì, Hạ Tử Khâm vẫn chưa hiểu ra.
Về sau cô nghĩ, có thể đây chỉ là trò tiêu khiển của những người lắm tiền, mà cũng có thể do người ta đã chán ngấy những cô tiểu thư đài các, những người đẹp, minh tinh nổi tiếng nên bắt đầu cảm thấy mới mẻ, tò mò với loại lôi thôi như cô. Nói chung có đánh ૮ɦếƭ Hạ Tử Khâm không tin nổi Vinh Phi Lân lại để mắt đến mình.
Tịch Mộ Thiên đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức chẳng có gì cần phải chê trách. Tịch Mộ Thiên bận rộn như vậy mà ngày nào cũng cố gắng về nhà ăn cơm tối với cô, cũng chẳng bao giờ ép cô phải đi tiếp khách cùng, tiểu thuyết cô viết đã được chính thức kí kết xuất bản, vận may giống như mùa xuân đang lần lượt kéo đến với cô.
Hôn nhân và tình yêu, điều này cô có thể không tính đến, nhưng việc Tịch Mộ Thiên tạo điều kiện cho tiểu thuyết của cô được xuất bản, Hạ Tử Khâm thấy vô cùng cảm kích, mặc dù quan hệ giữa hai người đã rất thân mật nhưng Hạ Tử Khâm vẫn thực lòng ghi nhớ công ơn của Tịch Mộ Thiên.
Hạ Tử Khâm biết rõ, nếu như không có “ngọn núi” Tịch Mộ Thiên này, cho dù cô viết có hay đến mấy, có cảm động đến mấy đi chăng nữa cũng chẳng thể thuận lợi xuất bản thành sách, càng chẳng mơ được xem xét chuyển thể thành kịch bản, được Vinh Thị đầu tư làm phim. Hạ Tử Khâm nằm mơ cũng không ngờ mình lại thành danh vào năm hai mươi tư tuổi, mặc dù vẫn chưa thành hiện thực nhưng có lẽ cũng chẳng còn xa vời nữa rồi.
Đáng tiếc sự thật không hề vui vẻ như tưởng tượng, sự nghiệp hôn nhân và cả đàn ông đối với Hạ Tử Khâm mà nói, tất cả đều như là đồ ăn cắp được, chẳng có chút gì chân thực.
Trong lòng Tịch Mộ Thiên cũng có sự nuối tiếc mơ hồ, thứ cảm giác nuối tiếc giống như cốc nước chỉ thiếu một giọt nước nữa là tràn, nhưng không có giọt nước ấy thì không thể giải tỏa cơn khát một cách triệt để, chính là bởi vì câu nói cô không yêu anh ngày hôm ấy, không một chút tình yêu nào.
Con nhóc này cứ vô tâm vô tính như vậy nhưng về phương diện tình cảm lại vô cùng keo kiệt, có thể trong lòng cô còn hình bóng của người đàn ông trước, cũng có thể do bản tính cô là người lạnh lùng.
Cô không phải là Phi Loan, Phi Loan từ nhỏ đã thích lẽo đẽo theo sau anh, cho dù sức khỏe không tốt cũng vẫn dùng ánh mắt để dõi theo anh. Tịch Mộ Thiên biết Phi Loan thích mình từ rất sớm, thế nhưng lúc ấy anh không hề nghĩ mình sẽ lấy cô.
Tịch Mộ Thiên đứng bên ngoài ban công, châm *** và rít một hơi dài. Đứng từ góc này anh có thể nhìn thấy ngôi nhà hoa rất rộng bên dưới, có thợ riêng chăm sóc, bên trong trồng toàn loài Mê Điệt Hương mà Phi Loan yêu thích trước đây, lúc Phi Loan còn sống, trong phòng khách chỗ nào cũng thấy loài hoa này, mùi thơm tuy ngào ngạt nhưng không khó chịu. Về sau Phi Loan đi rồi, đọc nhật kí của cô, Tịch Mộ Thiên mới biết cô vì muốn anh nhớ mãi đến mình, cho dù không nhớ rõ người, chỉ cần nhớ mùi hương thoang thoảng này cũng được.
Lúc này không khí đang thoang thoảng mùi hương quen thuộc, khiến Tịch Mộ Thiên không khỏi nhớ đến cô. Tịch Mộ Thiên ngồi trên chiếc ghế tựa ở bên ngoài ban công, vẻ mặt thất thần.
Từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tịch Mộ Thiên không nằm trên giường chờ mình như thường lệ, Hạ Tử Khâm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chuyện ấy cũng khiến cho cô cảm thấy thích thú nhưng suốt ngày như thế, eo cô cũng thấy đau nhức lắm.
Đắn đo trong giây lát, cuối cùng Hạ Tử Khâm nhẹ bước đi ra ban công. Tịch Mộ Thiên ngoảnh mặt lại nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên một tia vui mừng. Con nhóc này không hề biết, bản thân mình là một viên ngọc, ẩn giấu đằng sau những bộ đồ luộm thuộm kia là một thân hình vô cùng quyến rũ. Khuôn mặt của người phụ nữ đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng đối với đàn ông, thân hình còn quan trọng hơn, ít nhất nó làm Tịch Mộ Thiên hài lòng và thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn này lặp lại nhiều lần khiến anh gần như có thể đặt một dấu bằng với hạnh phúc. Ôm siết cô trong vòng tay, Tịch Mộ Thiên thấy hạnh phúc kì lạ, thứ hạnh phúc này anh thậm chí không hề cảm nhận được lúc lấy Phi Loan.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu đen, chất liệu mềm mại mỏng manh, đặc biệt đêm nay, trăng rất đẹp, ánh trăng bàng bạc dát lên người cô, gần như phản chiếu toàn bộ đường cong tuyệt mỹ, con nhóc này thân hình mặc dù gầy nhưng chỗ nào ra chỗ đấy. Tịch Mộ Thiên có một quy định, ở trong phòng ngủ, không cho phép cô mặc bất cứ loại quần áo ngủ nào có hình nhân vật hoạt hình, bởi vì nó làm mất hứng thú của anh
Còn có một nguyên nhân khác không thể nói ra, Tịch Mộ Thiên không muốn lúc nào cũng bị nhắc nhở chuyện mình lớn hơn cô quá nhiều tuổi, chiều cô cũng được, nhưng tiền đề cô phải là vợ chứ không phải con gái. Tịch Mộ Thiên đưa tay nói như ra lệnh: “Qua đây!”
Hạ Tử Khâm bước đến, Tịch Mộ Thiên kéo tay cô lại gần, ôm gọn trong lòng, hôn lên mặt cô: “Ừm, thơm quá!”
Hạ Tử Khâm cũng gật gù: “Đúng thế! Ở đây thơm mùi gì vậy? Hình như giống với mùi sữa tắm trong nhà tắm nhưng nồng nàn hơn.”
“Mê Điệt Hương!”
Tịch Mộ Thiên ôm cô, ghé vào tai cô thì thầm: “Trong vườn hoa dưới kia trồng rất nhiều, nếu em thích ngày mai có thể xuống đó hái mang vào phòng.”
Hạ Tử Khâm ngẩn người, lắc đầu nói: “Em không thích mùi Mê Điệt Hương cho lắm, em thích mùi hoa Nhài.”
Hạ Tử Khâm nhanh chóng phát hiện phần *** của Tịch Mộ Thiên có gì đó đang cứng lên. Cô cũng chẳng để tâm, vẫn thao thao bất tuyệt:
“Trong vườn hoa của cô nhi viện Thánh Tâm có trồng hai cây hoa nhài to, phải cao đến nửa người, cứ đến mùa hè là nở rất nhiều hoa. Mùi hoa nhài bay xa, thanh mát, em với Mạch Tử hay hái một hai bông, lén để vào cốc pha trà của Mẹ viện trưởng để pha trà, hương thơm man mát xộc vào mũi. Đến khi hoa nở rộ, hai đứa thường xâu thành chuỗi nhưng không dám đeo mà đặt dưới gối, thế là trong mơ cũng ngửi thấy mùi hoa nhài.”
Tịch Mộ Thiên trầm ngâm lắng nghe, Hạ Tử Khâm luyên thuyên cả buổi, phát hiện ra sau lưng mình chẳng có động tĩnh gì liền ngoảnh đầu lại nhìn, Tịch Mộ Thiên đang thất thần nhìn xuống ngôi nhà hoa bên dưới, không biết có nghe cô nói không nữa.
Thực ra Hạ Tử Khâm cảm thấy nơi này quá to mà cô thì nếu như không có việc gì cần thiết cũng chẳng bao giờ xuống lầu, bởi vì xuống lầu cô rất dễ bị lạc đường. Nơi này rộng tựa như mê cung, hoàn toàn không có cảm giác của một ngôi nhà. Hơn nữa Hạ Tử Khâm cảm thấy chỗ này không thể trở thành nhà của cô, cho dù cô đã lấy Tịch Mộ Thiên nhưng đây vẫn không phải là nhà của cô.
“Tịch Mộ Thiên, nếu mai anh đi Pháp công tác, em muốn về nhà ở vài ngày!”
“Về nhà á?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên có vẻ sầm sì: “Đây không phải là nhà em à?”
Hạ Tử Khâm cúi đầu nói: “Ý em là Mạch Tử sắp về rồi, chuyện kết hôn lần trước vẫn chưa nói rõ, lần này…”
Hạ Tử Khâm còn chưa nói hết đã bị Tịch Mộ Thiên quay mặt lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình:
“Tử Khâm, em đã lấy anh rồi, em còn nhớ chứ hả? Anh là chồng em, nơi này là nhà em, hay là em không thích nơi này?”
Hạ Tử Khâm vội xua tay, cô biết Tịch Mộ Thiên có tình cảm sâu đậm với nơi này:
“Không! Không phải không thích, chỗ này to quá, anh đi rồi còn mỗi mình em, em hơi sợ!”
“Sợ á?”
Sắc mặt Tịch Mộ Thiên chợt dịu xuống, anh hôn lên môi cô, nói: “Chỗ này có hơi lớn thật, lần này đi công tác lịch trình hơi gấp gáp, để lần sau anh sẽ dẫn em cùng đi chơi, kể ra chúng ta còn chưa đi trăng mật nữa. Thế này đi, lúc anh không có ở nhà, em về tạm chung cư trong thành phố, cũng gần với bạn em, nhưng nhớ là phải ngoan! Nhé? Nghe lời anh!”
Hạ Tử Khâm mặt đỏ bừng, nhiều lúc cô cảm thấy Tịch Mộ Thiên coi cô như trẻ con, mặc dù yêu chiều đấy nhưng cũng quản thúc, ràng buộc ghê lắm. Chỉ có điều há miệng thì mắc quai, Hạ Tử Khâm đành khẽ gật đầu tượng trưng. Nhưng Tịch Mộ Thiên không hài lòng với thái độ lấp lửng cho qua chuyện của Hạ Tử Khâm, anh đưa tay tóm gáy cô kéo lại gần: “Hả? Nghe thấy anh nói gì chưa?”Hạ Tử Khâm hơi bực mình, cô hất tay Tịch Mộ Thiên ra định đứng dậy nhưng Tịch Mộ Thiên đã xoay người, ép cô xuống ghế. Bàn tay to luồn vào *** cô mò mẫm, chỉ trong chớp mắt đã khiến cho hơi thở của Hạ Tử Khâm trở nên hỗn loạn, những Ng'n t như con ngựa quen đường, đi sâu vào bên trong cơ thể cô, tò mò khám phá, đôi môi mơn man, lúc mạnh lúc nhẹ trên cái cổ thon dài và trắng ngần của cô.
“Con mèo say này chán sống rồi phải không, dám dỗi với anh hả?”
Hạ Tử Khâm giữ chặt cánh tay Tịch Mộ Thiên, thỏa hiệp: “Thôi được rồi, em đồng ý, em sẽ ngoan!”
Nhiều lúc Hạ Tử Khâm cảm thấy người đàn ông này có H*m mu*n bất tận, luôn biết cách ђàภђ ђạ cô. Sau vài lần, Hạ Tử Khâm phát hiện có thể đây là cách trừng phạt của anh đối với cô.
Cô không yêu Tịch Mộ Thiên, cô cũng cảm thấy Tịch Mộ Thiên không hề yêu cô, cho dù lúc này hai người đang quấn chặt lấy nhau, nhưng khoảng cách ấy vẫn không thể xóa nhòa.
Chuyển ra khỏi biệt thự đồ sộ nhà họ Tịch, Hạ Tử Khâm cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Thật kì lạ, so với ngôi biệt thự nhà họ Tịch, Hạ Tử Khâm càng thích căn hộ chung cư này hơn. Căn chung cư nằm ở trên tầng cao, có ba phòng ngủ, bài trí cũng rất cầu kỳ, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Điều quan trọng nhất là nơi này không có người giúp việc, không có đầu bếp, cũng không có Tịch Mộ Thiên, chỉ có một mình Hạ Tử Khâm, tương đối tự do tự tại.
Về cơ bản, Hạ Tử Khâm chẳng hiểu gì về Tịch Mộ Thiên, mà cho dù là bất cứ người đàn ông nào đi nữa, với trí tuệ của Hạ Tử Khâm cô cảm thấy mình chẳng cần thiết phải phí công đi tìm hiểu suy đoán. Cuộc hôn nhân của họ xét từ góc độ nào đi chăng nữa cũng đều giống như một vở kịch, Hạ Tử Khâm chẳng coi đó là chuyện nghiêm túc, vì vậy cô không nghĩ gì về cách làm của Tịch Mộ Thiên, nhưng Mạch Tử thì khác.
Cuộc đời của Mạch Tử, Hạ Tử Khâm chiếm ít nhất một nửa, cô đã quen với việc chăm sóc Hạ Tử Khâm, giống như một người chị chăm sóc cho em gái mình. Trong mắt cô, Hạ Tử Khâm là đứa con gái ngây thơ nhất, ngốc nghếch nhất trên đời, không có cô chỉ bảo là không được. Do vậy khi nghe chuyện Hạ Tử Khâm nói sắp kết hôn trong điện thoại, Mạch Tử chỉ coi như gió thoảng qua tai, nhưng đến khi quay về phát hiện Hạ Tử Khâm làm thật, hơn nữa đối phương lại chính là Tịch Mộ Thiên, Mạch Tử cảm thấy đúng là chuyện động trời.
Tịch Mộ Thiên là người như thế nào ai mà chẳng biết, anh ta là người chống sào của tập đoàn Tịch Thị, con rể tập đoàn Vinh Thị, một người đàn ông giàu có và quyền lực nắm trong tay cả hai thế giới, có thể hô phong hoán vũ, thủ đoạn nổi tiếng khắp thương trường. Mặc dù cuộc hôn nhân trước kia của Tịch Mộ Thiên là chuyện đã qua nhưng đến tận bây giờ mọi người vẫn hay bàn tán đến, một đôi kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, đáng tiếc giai nhân qua đời sớm.
So với đám công tử con nhà đại gia, Tịch Mộ Thiên là một người đàn ông “sạch sẽ”, tuyệt nhiên không hề có chút tai tiếng nào. Nhưng Mạch Tử cảm thấy, người đàn ông này nếu như không có tình cảm sâu sắc với vợ cũ thì cũng là một kẻ Biến th'.
Cho dù Tịch Mộ Thiên là loại đàn ông nào đi chăng nữa, ít nhất có một điểm để khẳng định đó là anh ta không phải loại đàn ông mà Hạ Tử Khâm có thể dây vào. Nhưng kì lạ, hai người này làm sao quen nhau để rồi đi đến hôn nhân chứ?
“Hạ Tử Khâm, nói thật cho tớ biết, cậu và Tịch Mộ Thiên quen nhau như thế nào?”
Hạ Tử Khâm sợ nhất là câu hỏi này của Mạch Tử, cô vẫn muốn lấp *** cho qua chuyện: “Chuyện đó… Quen là quen thôi!”
“Quen thế nào?”
Rõ ràng Mạch Tử đang muốn truy hỏi cho ra vấn đề. Hạ Tử Khâm chột dạ, xua tay nói: “Nói chung là tớ lấy anh ấy rồi, đăng kí rồi, đăng kí kết hôn ở chỗ anh ấy, giờ có nói gì cũng đã muộn!”
Hạ Tử Khâm ςướק quả táo trên tay Mạch Tử cắn một miếng, trông bộ dạng giống như là “điếc không sợ S***g”. Mạch Tử vừa tức vừa buồn cười, cô giật quả táo trên tay Hạ Tử Khâm, gắt lên: “Cậu là lợn à, chỉ biết ăn thôi. Cậu có biết Tịch Mộ Thiên là ai không hả? Cậu lấy anh ta cậu có nghĩ không hả? Người đàn ông đó là dân kinh doanh, không bao giờ làm những việc không có lợi, lấy cậu chắc chắn có vấn đề.”
Hạ Tử Khâm xòe Ng'n t ra trước mặt ngắm nghía, thản nhiên nói:
“Điều này tớ đã nghĩ đến từ lâu rồi, nói chung tớ đây muốn sắc không có sắc, muốn tiền không có tiền, anh ta không chê thì cứ lấy. Anh ta còn hứa sẽ giúp chúng ta giải quyết xong chuyện của cô nhi viện Thánh Tâm, lấy cũng lấy rồi, tớ cảm thấy ít nhất anh ta cũng hơn Chu Thuyền.”
“Hơn cái *** ấy!” Mạch Tử tức tím mặt.
“Cậu mà lấy Chu Thuyền, sau này nếu không vừa ý còn có thể li hôn, với Tịch Mộ Thiên có được không hả? Cả đời này cậu sẽ phải là Tịch phu nhân rồi!”
Hạ Tử Khâm tỏ vẻ vô tội: “Trước khi kết hôn tớ đã gọi cho cậu, cậu bảo tớ lấy chồng gấp đi còn gì!”
Mạch Tử tức tới mức muốn ộc máu mồm, cô gõ đầu Hạ Tử Khâm: “Nói đùa với nói thật mà cậu còn không nhận ra à? Chỉ có điều chuyện của cô nhi viện đúng là đã được giải quyết rồi, Mẹ viện trưởng hôm trước có gọi cho tớ, cậu kết hôn chuyện lớn như vậy mà không nói với mẹ một câu. Hạ Tử Khâm, cậu nói xem sao cậu to gan đến thế hả?”
Hạ Tử Khâm vừa nhai táo vừa nói: “Tớ thấy không biết chừng hôm nào Tịch Mộ Thiên tỉnh ra lại li hôn thôi, thế nên nói với Mẹ viện trưởng làm gì!”
Mạch Tử đột nhiên ngồi xổm xuống đất, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Khâm: “Anh ta đối xử với cậu không tốt à?”
Hạ Tử Khâm ngây người: “Không, tốt lắm!
Mạch Tử ngẫm nghĩ hồi lâu: “Tử Khâm, anh ta có yêu cậu không?”
Hạ Tử Khâm ném lõi quả táo vào thùng rác bên cạnh, sắc mặt hơi nhạt, lắc đầu nói: “Anh ấy rất chiều tớ!”
Mạch Tử ủ rũ: “Tử Khâm, chiều không phải là yêu, cậu có phân biệt rõ ràng không hả?”
Hạ Tử Khâm lại ngây ra, “yêu chiều” hai từ này đi liền với nhau, cô vốn nghĩ nó cùng một ý nghĩa, giờ mới phát hiện thì ra hoàn toàn chẳng liên quan. Hạ Tử Khâm lúc này có phần mơ hồ, trong sự chiều chuộng vô điều kiện của Tịch Mộ Thiên, liệu cô có thể rút lui toàn vẹn?
Một người phụ nữ cho dù có lạnh lùng đến mấy nhưng nếu có một người đàn ông đối xử với bạn chu toàn, chăm chút từng li từng tí, lâu dần bạn cũng sẽ động lòng, huống hồ Hạ Tử Khâm tự nhận mình là người phàm, ngày ngày ở bên Tịch Mộ Thiên tuy không có cảm giác gì, nhưng anh vừa đi, Hạ Tử Khâm phát hiện có chút không quen lắm.
Nhất là buổi tối, không có anh ôm mình cô thật sự hơi cô đơn lạc lõng, thấy bên cạnh trống tênh. Mới được có bao nhiêu ngày đâu mà cô đã bắt đầu quen với sự có mặt của Tịch Mộ Thiên rồi?
Mạch Tử ngồi bên cạnh xoa đầu cô thở dài, trịnh trọng nhắc nhở: “Tử Khâm, nhớ *** đấy!”
“*** ư?”
Hạ Tử Khâm kinh ngạc nhìn Mạch Tử.
“Cậu sợ tim tớ…”
Mạch Tử gõ đầu cô: “Bác sĩ nói không sao nhưng việc có bầu và sinh con thường quá tải với tim, cũng có nguy hiểm nhất định, chúng ta nên cẩn thận thì tốt hơn!”
Hạ Tử Khâm chưa bao giờ nghĩ tim mình là gán***, lúc nhỏ sức khỏe của cô không tốt, nhưng khi lớn lên, cô gần như phát bệnh lần nào, Mạch Tử chẳng qua chỉ đang chuyện bé xé ra to mà thôi.
Nhưng mà mang bầu, lần đầu tiên Hạ Tử Khâm ý thức được chuyện này. Giữa cô và Tịch Mộ Thiên còn có vấn đề con cái, dường như không hề đơn giản như cô vốn tưởng. Cô lấy Tịch Mộ Thiên, mối liên hệ giữa hai người đang nhiều lên, ngoài một tờ giấy ra còn có thể có con nữa.
Hạ Tử Khâm cũng biết rằng hôn nhân không có tình yêu là một sự tổn thương lớn đối với con trẻ. Cô bắt đầu cảm thấy hơi bực mình, thực ra cô là một người phụ nữ đơn giản, hướng đến một cuộc sống đơn giản, nhưng kể từ khi dính vào Tịch Mộ Thiên, cuộc sống của cô dường như phức tạp hơn nhiều. Sự phức tạp này bao hàm một nguy cơ không rõ tên, đang chờ cơ hội để bùng phát. Mà Hạ Tử Khâm không hề biết nguy cơ này, đợi đến khi biết được thì đã khiến cô tan xương nát thịt rồi.
Mạch Tử hiện giờ đang làm quảng cáo cho ca sĩ Phùng Tiểu Sơn, cần phải đi lưu diễn định kì mỗi năm một lần với anh ta, do đó căn phòng này cứ để trống, dù vậy nhưng không trả lại vì dù gì đây cũng là “cái ổ” của hai người. Những món đồ Hạ Tử Khâm tạm thời không dùng đến được cất hết trong vali, dùng băng keo dán kín lại, đặt ngay ngắn ở góc nhà.
Vừa thu dọn xong thì có tiếng gõ cửa:
“Hạ Tử Khâm, mở cửa ra, anh đến đây!”
Hạ Tử Khâm đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của Vinh Phi Lân, nhất là kể từ sau khi biết thân phận thật của anh ta. Cô rất hiểu cách hành xử tùy tiện của Vinh Phi Lân, vậy nên cô mở cửa với vẻ cáu kỉnh:
“Anh lại đến đây làm gì?”
Vinh Phi Lân có vẻ hơi bất ngờ, anh đi vòng quanh Hạ Tử Khâm, nói: “Này này, đây không phải là cô gái lôi thôi mà anh quen biết. Em chắc chắn là Hạ Tử Khâm đấy chứ?”
Ngoài lần đầu tiên gặp mặt ra, mỗi lần Vinh Phi Lân nhìn thấy Hạ Tử Khâm cô cũng đều ở trong bộ dạng ngái ngủ, vô cùng nhếch nhác. Do đó hôm nay trước vẻ gọn gàng sạch sẽ của Hạ Tử Khâm, anh có phần bất ngờ.
Bây giờ Hạ Tử Khâm có muốn lôi thôi cũng khó, con người Tịch Mộ Thiên mắc bệnh sạch sẽ, cô mà lôi thôi, anh ta sẽ lập tức bế cô thả vào trong bồn tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ, lúc ấy thì không phải là tắm rửa thông thường nữa rồi. Sau nhiều lần bị “dạy dỗ”, Hạ Tử Khâm bây giờ đã biết ngoan ngoãn giữ gìn hình ảnh sạch sẽ trước mặt Tịch Mộ Thiên, lâu dần trở thành thói quen.
Bản thân Hạ Tử Khâm cũng không nhận ra điều này, nhưng đối với Vinh Phi Lân, đây đúng là một sự thay đổi long trời lở đất. Mái tóc dài đen như nhung của cô không được trang điểm bởi bất cứ món trang sức nào, để xõa tự nhiên làm cho khuôn mặt cô càng thêm thanh tú. Quần bò ngố trẻ trung kết hợp với áo phông bó sát, dưới chân đi đôi giày cao gót da cừu, vừa dịu dàng lại hoạt bát, nói cô thay da đổi thịt thật chẳng ngoa!
Điều quan trọng nhất là, ngoài vẻ hoạt bát đó ra, từ con người cô còn toát lên vẻ quyến rũ khó tả.
Hạ Tử Khâm là một người phụ nữ lười biếng, làm gì có thời gian mà đi phối đồ, tất cả những bộ quần áo này đều do Tịch Mộ Thiên cho người mang đến tận nơi, bộ nào đi bộ ấy, đặt ngay ngắn ở trong tủ quần áo, còn đồ đã mặc rồi thì cô chỉ cần ném vào bên trong tức khắc sẽ có người mang đi. Chuyện ăn mặc đẹp hay xấu đối với một người suốt ngày chẳng ló mặt đi đâu như Hạ Tử Khâm thực sự chẳng mấy ý nghĩa, nhưng dù gì cũng là con gái, được Vinh Phi Lân khen ngợi như thế, trong lòng Hạ Tử Khâm cũng cảm thấy vui vui.
Ánh mắt Vinh Phi Lân dừng lại trên chiếc vali đặt ở góc tường, sau khi đi một vòng quanh phòng, Phi Lân ghé tai Hạ Tử Khâm thì thầm: “Định chuyển nhà hả, có cần anh giúp không?”
Hạ Tử Khâm hất tay anh ta ra, đột nhiên cảm thấy mình và Vinh Phi Lân nếu còn dây dưa gì nữa thì không hay cho lắm, nhất là khi cô biết rõ, con người Tịch Mộ Thiên rất để bụng những chuyện này, nhưng cô lại không biết phải nói với Vinh Phi Lân ra làm sao. Cô đã lấy Tịch Mộ Thiên rồi, các mối quan hệ không nên phức tạp quá.
Hạ Tử Khâm cắn móng tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vinh Phi Lân, giờ chắc anh không bận gì nhỉ? Nếu không bận tôi mời anh ăn cơm!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc