Em Đã Nghe Thấy Chưa? - Chương 33

Tác giả: Tâm Thường

Bây Giờ Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Của Tôi
Hình như Tả Trí chưa bao giờ nghĩ tới khi đối mặt Diệp Tiểu An anh cũng sẽ có lúc mất khống chế.
Anh vẫn luôn tự nhủ cô gái này không còn là gì của mình nữa, thời gian ở bên cô cũng chỉ là mình tìm vui khi cô đơn thôi. Sau khi chia tay sẽ nghĩ đến cô cũng chỉ là chưa quen.
Song khi thân thể của anh phản ứng trước lý trí ôm lấy cô thì sợi dây vẫn căng chặt trong tim tả Trí đột nhiên đứt đoạn.
Diệp Tiểu An, Diệp Tiểu An, Diệp Tiểu An.
Đầy trong đầu đều là cô, nỗi nhớ nhung vẫn bị anh đè nén lúc này liền vọt ra như dời núi lấp biển, Tả Trí cảm thấy mình sắp hỏng mất. "Anh nhớ em lắm, nhớ sắp điên rồi. . . ."
Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, giống như trong nháy mắt già đi mười tuổi.
Diệp Tiểu An đang giãy giụa nhưng khi nghe thấy những lời này liền ngừng lại, cô chưa từng thấy Tả Trí như vậy. Một loại bi thương từ trong đáy lòng nảy sinh ra, làm cô cảm thấy vô lực, thật là chỉ có mất đi mới biết quý trọng?
"Buông tay! Xin tự trọng một chút."
Tả Trí ngoảnh mặt làm ngơ cúi đầu tìm kiếm môi của cô, nhưng anh không biết hành động này hoàn toàn chọc giận Diệp Tiểu An.
Diệp Tiểu An cong cánh tay lên thúc mạnh vào bụng anh, vừa đúng đánh trúng vết thương của anh, thừa dịp anh bị đau liền chạy trốn. Vậy mà tốc độ của Tả Trí lại mau hơn, nhảy lên bắt lấy cô lần nữa, thuận thế áp đảo cô trên phần giường đối diện, khống chế tất cả phản kháng của cô.
"Em tới thăm anh không phải đại biểu trong lòng em còn có anh sao? Đã đến đây rồi, cần gì phải nói mấy lời nhảm nhí làm bộ làm tịch?"
Diệp Tiểu An tức giận nhìn chằm chằm anh ."Tả Trí, muốn tôi xem thường anh thì anh mới cam tâm? Nếu trong lòng tôi còn cái bóng của anh tôi sẽ không tới thăm anh, xin nhận rõ sự thật được không?"
Nhất định là miệng vết thương bị rách mới có thể khiến anh cảm thấy đau đớn thế. Tả Trí từ trên cao gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kiên định của Diệp Tiểu An, hồi lâu mới tìm trở về thanh âm của mình.
"Để anh nói cho em biết cái gì là sự thật." Anh nở nụ cười tự giễu, nắm cằm của cô lưu luyến hôn lên trán cô. "Sự thật chính là mấy ngày qua mỗi ngày anh đều hận em, mỗi đêm đều nhớ em, đều sẽ vô ý thức lái xe đến dưới chung cư Tử Kinh nhưng không dám lên lầu liếc nhìn phòng em từng ở, thậm chí khi. . . . thân thiết với cô ấy cũng nhớ tới em, mà anh vẫn còn thôi miên chính mình rằng tất cả không phải vì anh yêu em."
"Yêu?" Diệp Tiểu An cười giễu cợt, trong mắt cơ hồ cười ra nước mắt. "Cầu xin anh đừng làm dơ chữ này, anh không phải yêu mà là tham lam là ích kỷ là vô sỉ là ngây thơ. Không có được luôn là tốt nhất. Đừng nói với tôi anh không phân rõ cái gì là nhớ mãi không quên cái gì là canh cánh trong lòng."
Tim của Tả Trí giống như bị cây chùy to hung hăng nện vào, anh hình như nghe được thanh âm bể tan tành. Không tự chủ nắm chặt cổ tay của cô, đáy mắt từ từ hiện đầy vẻ lạnh lẽo.
"Nếu như lời em nói, có phải lấy được tất cả của em mới kết thúc không?" Nói xong liền kéo cổ áo cô ra.
Diệp Tiểu An cũng hít một ngụm khí lạnh, giãy giụa càng thêm kịch liệt. "Anh điên rồi à? Mau buông tôi ra!"
Tả Trí kéo ga giường bịt miệng cô lại, dễ dàng cởi từng nút áo của cô ra trong ánh mắt phẫn hận và hoảng sợ của cô. "Anh nhớ tới một chuyện, em còn thiếu anh một món quà sinh nhật, quà em chuẩn bị không phải muốn tặng mình cho anh sao? Mặc dù thời gian chậm rất nhiều, quà tặng cũng bị người đàn ông khác bóc tem, nhưng anh không ngại."
Tả Trí cảm thất mình nhất định là điên rồi mới có thể đối với cô như vậy, tiếng rách phát ra lúc y phục của cô bị xé giống như là tiếng trái tim anh nứt ra, hoặc như là dao găm sắc bén cắt mình từng cái, đau đớn không thể lên tiếng.
Phá hủy cô, hoặc là phá hủy mình, anh phải hủy diệt một thứ mới có thể ngăn lại tình cảm mãnh liệt dành cho cô.
Diệp Tiểu An vừa vội vừa sợ liều mạng giãy giụa. Đáy mắt Tả Trí đỏ tươi, anh hận tmình có thể phân biệt ra tiếng nức nở nghẹn ngào trong miệng cô phát ra chính là tên của Giang Thiệu.
Tức giận và ghen tỵ xen lẫn tất cả nội tâm, cảm xúc lăn lộn cơ hồ cắn nuốt sạch lý trí của anh, khiến anh suýt nữa làm ra chuyện vĩnh viễn không cách nào cứu chữa.
Nếu như Trần Dao không có xuất hiện vào lúc này.
. . . . . .

Trần Dao không ngờ mình hấp tấp chạy tới lại thấy được một màn không chịu nổi thế này, vậy mà sau khi hết khiếp sợ, cô lại cảm thấy tất cả hình như sớm muộn sẽ tới.
Tả Trí kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt cũng không kịp che giấu cảm xúc. "Sao em lại tới đây. . . . ."
Đôi mắt xinh đẹp của Trần Dao viết đầy hận thù và thất vọng, tay nắm chặt dây xách tay, cố gắng khắc chế mình. "Tới thăm xem vết thương của anh thế nào, bây giờ hẳn không có gì đáng ngại."
Diệp Tiểu An nhân cơ hội tránh khỏi trói buộc, đẩy Tả Trí ra, vừa kéo y phục lại vừa lau nước mắt, dùng sức tát anh một cái. "Tả Trí anh là đồ súc sinh!"
Tả Trí cũng không tránh né, yên lặng chịu đựng, nhắm hai mắt lại không nói gì, càng không biết nói gì.
Cục trưởng Trương phản ứng rất nhanh, lập tức xoay người cản hết cấp dưới ngoài cửa, "Mấy cậu về đội trước đi, nơi này có tôi."
Các cấp dưới đều là người biết chuyện, không nói nhiều cũng không hỏi nhiều.
Giang Thiệu chạy tới trực tiếp vọt vào phòng bệnh, thấy một cái giường xốc xếch và hai người quần áo xốc xếch thì chợt nắm chặt hai quả đấm, mặt trầm như nước. Anh tự nói với mình phải tỉnh táo, ở trong lòng thầm đếm một, hai, ba. . . . Sau đó giang hai cánh tay với Diệp Tiểu An.
"Tới đây."
Diệp Tiểu An thấy Giang Thiệu đi vào liền căng thẳng, trong lòng không khỏi khủng hoảng. Song khi Giang Thiệu duỗi cánh tay về phía cô thì khoảnh khắc kia cô lựa chọn không chút do dự xông tới nhào vào trong *** anh.
"Tôi không có, tôi không có. . . . . ."
Giang Thiệu không lên tiếng, *** khoác xuống choàng ở trên người cô, bàn tay qua lại trấn an theo sống lưng cô. Trần Dao quay mặt, không nhìn thấy vẻ đau đớn và không cam trong mắt Tả Trí. Hít sâu một hơi liền quay đầu đi.
"Tả Trí, không định cho em một lời giải thích sao? Anh và cô ấy đến tột cùng có quan hệ thế nào? Hoặc là em nên hỏi cô ấy và hai người các anh có quan hệ thế nào?"
Tả Trí mím chặt bờ môi không nói tiếng nào. Giang Thiệu không tiếng động cười lạnh, ôm chặt Diệp Tiểu An. "Trương cục, bạn gái của tôi không thoải mái, tôi dẫn cô ấy đi trước."
Vẻ mặt cục trưởng Trương nặng nề, tầm mắt quét qua người mấy người, "Chuyện gì xảy ra, cậu không muốn ở lại để biết rõ?"
"Tôi biết rõ chuyện gì xảy ra, ở lại tôi sợ không khống chế được mình, tôi mà ra tay sợ rằng chuyện này sẽ không cách nào kết thúc."
Tả Trí rốt cuộc không kềm chế được đá ngã lăn cái ghế bên giường rồi đứng lên. "Thật mẹ anh buồn cười, tôi muốn xem làm sao lại không cách nào kết thúc? Đón lấy đồ chơi của người khác có phải cảm thấy rất vui?"
"Tả Trí! Cậu khiêm tốn một chút cho tôi!" cục trưởng Trương nhỏ giọng khiển trách, "Đừng quên thân phận của chính cậu! Thế nào? Chén cơm và gia đình cậu không muốn nữa à?"
Tả Trí nhất thời im lặng liếc nhìn Trần Dao. Trần Dao khoanh cánh tay khẽ nhếch hàm quật cường mà lạnh lùng nhìn anh, cảm thấy vẻ áy náy trong mắt anh thật là châm chọc. Lời đã nói đến đây Trần Dao không cách nào giả bộ ngu nữa, lòng của người đàn ông này còn có bao nhiêu phần ở bên mình?
Giang Thiệu vốn định thừa dịp mình còn có lý trí mà rời đi, nhưng câu nói sau cùng của Tả Trí hoàn toàn khiến anh nổi giận. Diệp Tiểu An cảm nhận được lửa giận của Giang Thiệu trước hết, muốn ngăn cản anh đã không kịp.
Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiệu và Tả Trí đánh nhau, nhưng là lần đầu tiên phát giác một sự đáng sợ của người đàn ông.
Cô cả động tác Giang Thiệu ra tay cũng không thấy rõ, Tả Trí đã bị nặng nề đánh ngã xuống đất. Vậy mà như vậy cũng chưa tính kết thúc, Giang Thiệu nắm cổ áo của anh giơ tay thêm một quyền, ngay sau đó còn thục cùi trỏ.
Tả Trí vốn bị thương trong người mất máu quá nhiều nên rõ ràng không địch lại Giang Thiệu, sau mấy chiêu thì vết thương vừa vá lại liền rách ra, chảy máu đầm đìa nhiễm đỏ quần áo. Trần Dao cách gần đó, mắt thấy Giang Thiệu lại muốn nhấc chân công kích Tả Trí, mà cô biết Giang Thiệu am hiểu nhất chân công, trong bụng kinh hãi theo bản năng nhào qua bảo vệ Tả Trí.
"Giang Thiệu đừng! ——"
Tả Trí thấy hoa mắt, trong *** có một cơ thể mềm mại xông đến, chợt giật mình.
Là Trần Dao!
Trong chớp mắt, điều duy nhất Tả Trí có thể làm kà ôm Trần Dao nghiêng người sang hết sức tránh công kích của Giang Thiệu.
Mỗi một chiêu của Giang Thiệu đều khát máu tàn nhẫn, hận không thể đánh ૮ɦếƭ tên khốn kiếp này, căn bản không ngờ Trần Dao sẽ bỗng nhiên xuất hiện, thu chân đã không thể nào. Nhưng sự ăn ý với Tả Trí nhiều năm qua khiến Giang Thiệu hiểu rõ đến ý đồ của anh trong nháy mắt, tận lực tiết lực thay đổi đá về bên hông anh.
Tả Trí chỉ cảm thấy eo bị đá đau đớn đến mức thấu xương, đau đến đầu gối anh mềm nhũn quỳ trên đất, cơ hồ bất tỉnh. Trần Dao kêu lên, ôm thân thể không ngừng trượt của anh. "Giang Thiệu anh điên rồi phải hay không? !"
Cục trưởng Trương lần đầu nhìn thấy hai đội trưởng mình coi trọng nhất đánh nhau, không ngờ Giang Thiệu không ra tay thì thôi vừa ra tay lại thật không chừa đường lui, rốt cuộc là xuất thân từ lính đặc biệt, trong mạch máu chảy sự tàn nhẫn khác hẳn với người thường.
"Cô tránh ra, Trần Dao." thanh âm Giang Thiệu lạnh như băng, khí dữ quanh người thật lâu không tiêu tan.
"Anh mở to hai mắt nhìn rõ ràng! Anh ấy là anh em của anh! Chẳng lẽ anh vì cô ta mà muốn đánh ૮ɦếƭ anh ấy?" Trần Dao quát, che vết thương chảy máu không ngừng của Tả Trí.
"Giang Thiệu! Cậu đủ rồi! Vết thương của mình cũng không lo à? Muốn tay bị phế bỏ?" cục trưởng Trương tiến lên ngăn lại, Giang Thiệu lại bỏ mặc, dùng tay phải đã ૮ɦếƭ lặng hết các ngón chỉ Tả Trí, để xuống một câu nói.
"Tôi đánh cậu không phải vì gì khác, Tả Trí, tôi con mẹ nó xem thường cậu không có đảm đương, ngày trước cậu không phải như vậy, Diệp Tiểu An ở trong lòng cậu là địa vị gì chính cậu rõ ràng nhất! Là cậu tự buông tha cô ấy! Hôm nay tôi rất rõ ràng nói cho cậu biết, bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, còn chửi cô ấy nửa chữ tôi sẽ đánh cậu đứng lên không nổi nữa! Không tin cậu cứ thử xem!"
Sau lưng có cái tay nhỏ bé khẽ kéo áo sơ mi của anh, Giang Thiệu hít sâu một hơi cố gắng bình phục tâm tình, xoay người kéo Diệp Tiểu An đi.
Tả Trí phun máu trong miệng ra, trong tầm mắt mơ hồ không rõ chỉ thấy Diệp Tiểu An cách mình càng ngày càng xa.
"Tiểu An. . . . . ."
Lúc té xỉu thì trong miệng Tả Trí chỉ thầm thì có hai chữ này. Trần Dao gắt gao nhịn nước mặt trong hốc mắt không chịu rơi.
Giang Thiệu không nhớ rõ mình làm sao lái xe trở về, vừa vào cửa nhà Diệp Tiểu An liền trực tiếp vọt vào, chạy còn nhanh hơn thỏ. Anh nằm ngửa ở trên ghế sofa cánh tay khoác lên trên trán không nói một lời.
Một lát sau cảm thấy có một đôi tay nhỏ ấm áp thận trọng nâng tay phải của anh lên, anh căn bản không có tri giác gì, nhưng biết cô đang giúp mình vẽ loạn thuốc lên.
Diệp Tiểu An rơi nước mắt tí tách, lại cắn môi không lên tiếng.
Giang Thiệu nghỉ ngơi chốc lát mới trở lại bình thường một chút, nhắm mắt lại thở dài. "Tay của anh mà bị phế thật thì làm thế nào? Một thanh niên tốt thành tàn tật."
Lúc này anh vẫn còn có thế nhạo báng, nước mắt của Diệp Tiểu An càng chảy dữ. Giang Thiệu ôm vai của cô đè vào *** mình. "Diệp tiểu thư, em phải chịu trách nhiệm với anh, nếu không sẽ không ai muốn anh."
Diệp Tiểu An níu lấy vạt áo của anh khóc không kềm chế được, Giang Thiệu vỗ nhẹ lưng của cô như dỗ con nít. "Thôi em khóc trước đi, khóc xong chúng ta trở lại thương thảo vấn đề này."
"Giang Thiệu. . . . . . Ô. . . . . . Em hận anh ૮ɦếƭ được. . . ."
Giang Thiệu cười, "Vậy quá bất hạnh."
"Anh có biết hay không. . . . Em cho rằng sẽ không bao giờ gặp anh nữa. . . ." Diệp Tiểu An vừa khóc vừa đánh anh, quả đấm nhỏ tinh chuẩn rơi vào vết thương bị đạn bắn của anh. Giang Thiệu hít khí, nắm tay cô.
"Đổi chỗ đánh có được hay không? ——! !" Bỗng dưng, Giang Thiệu chống nửa người lên kinh ngạc nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt. "Em nói cái gì?"
Diệp Tiểu An nhắm mắt lại đưa đôi tay ra ôm lấy mặt của anh, ngón tay từ trán của anh trượt đến lông mày, mắt, lỗ mũi rồi đến đôi môi, cằm, tỉ mỉ miêu tả lần nữa. Không trách được cảm thấy trên người anh có cảm giác quen thuộc. Xúc cảm rõ ràng phập phồng từ lòng ngón tay chính là người trong trí nhớ.
Cử động của cô làm tim của Giang Thiệu bị một loại khát vọng và mừng rỡ tràn đầy, trái tim đập thình thịch
Diệp Tiểu An mở mắt, dùng giọng nói đã khóc đến khàn khàn nói cho anh biết, "Giang Thiệu, em là cô bé mù nè. . . . ."
Lời nói vừa dứt, cả người liền bị Giang Thiệu kéo lên ghế sa lon đè ở phía dưới, nhịn không được nữa cúi đầu hôn môi của cô.
Cô bé mù, cuối cùng đã đợi đến lúc em nhận ra anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc