Em Đã Là Thiên Thần - Chương 02

Tác giả: mrxau

Nó đững gãi đầu.
Ờ hè. Ướt sạch rồi Cả 2 cùng ngại ngùng.những với nó. H vẫn chỉ là 1 người bạn.
Đưa H với bạn về nhà. Mẹ nhìn 2 đứa mà chả nói đc câu gì. Nó chạy vội vào lấy cái khăn cho H lau tạm.
Khăn. Lau đi
Cái khăn bé ti. Thủng lỗ chỗ. Nó có bao giờ để ý đến mấy cái đó đâu, có sao dung thế. Hnay đưa H dùng, cũng ngại. Rồi H với đứa bạn cũng về.
Mẹ ơi, chúng con về Ặc, cái con này, dám mẹ mẹ con con thế đó. Chào xong H cười rất tươi. Nụ cười cùng mái tóc xơ xơ do ướt, nhưng sao vẫn thấy đẹp. Nó chưa bao giờ để ý H cười. vì thứ nhất nó ko quan tâm con gái khi đi học, thứ 2 nữa có quan tâm thì cũng chẳng dám để ý tới H. vì H là con 1, lại là con nhà khá giả. Lại xinh nhất lớp nữa.
Thế là 2 đứa về. nó đi dắt trâu về luôn. Tối hôm đó là buổi tối rất vui của nó cũng như bố mẹ nó. Anh chị nó ở xa, chắc ngày mai nó mới xuống bà ngoại gọi điện thông báo được. Đêm nằm nó cứ ௱ôЛƓ lung. Thật không ta, nó đỗ đại học? Nó nghĩ quãng đời sắp tới. nó học. bố mẹ nó lại phải lo lắng, khổ thêm nữa rồi. Nhưng nó phải học thôi, cố lắm nó mới đỗ mà. Có học sau nó mới thoát nghèo được. Nó cứ nghĩ về chuyện nó, mà không hề nghĩ đến buổi chiều vui vẻ với H. Nó vô tâm quá chăng? Rồi dần nó chìm vào giấc ngủ.
Những ngày sau đó, mọi việc cứ diễn ra bình thường. nó tất bật làm giấy tờ cho ngày nhập trường. trường nó ở tận đà nẵng cơ mà. Không khí gia đình vui hơn ngày thường, nhưng đâu đó trong mắt bố mẹ nó là nỗi lo, lo cho nó ăn học, những cảm xúc đan xen lẫn lộn. Vui vì đc đi học, vào đà nẵng, xem cầu quay, điều mà lúc nó đi thi chưa kịp coi, lo vì gia đình nghèo, lại thêm nó ăn học, không biết lấy gì lo cho nó. Rồi bố mẹ đã khổ, lại khổ thêm.
Một buổi sáng, nó đang ngồi chơi với 2 đứa con nít. Thì H lại xuất hiện (Móa, toàn xuất hiện những lúc không ngờ). Lần này đang lom khom chơi ô ăn quan mới đau chứ. May tiếng xe máy nên nó biết, quay lại thì H cười rất tươi. Nó đơ (chả lẽ nó say ).
Yêu trẻ con quá nha
Ờ, thì.... (nó gãi đầu)... trẻ con mà. Hehe. Đi đâu đây
Đi chơi, nhớ T đó. Con này gan ghê nha, nó nghĩ bụng
Nó chỉ cười trừ, chả biết nói gì thêm. Hôm nay H mặc váy trắng tinh, chưa bao giờ nó đc nhìn H mặc váy cả. Mải nhìn quên mất mời H vào nhà chơi.
Không cho người ta vào nhà uống nước à
Ờ ờ, quên mất.hihi nó ấp úng
Nó cầm xe H dắt vào sân. H lẻo đẻo theo sau. (Chà, giống vc về thăm nhà ghê).
2-9 qua nhà H chơi nha chưa kịp ngồi H đã mở lời
Ờ ờ, mà có việc gì à nó vẫn ấp úng
Liên hoan
Liên hoan gì? nó hỏi
Đại học chứ gì nữa
Oaaaa.... Thế hả? nó đang tỏ vẻ vui mừng thì giả bộ cụt hứng, làm H bực, rồi giận nó. Lúc đó cứ tưởng H giận thật, nó ngây thơ chứ đâu biết H cũng chơi lại nó.
Vô tâm. Hừm nói xong H xịu mặt lại.
hề hề. uống nước đi nè. H giỏi quá he trời, nó khen nữa chứ, hôm nay nó lỳ quá.hay là nó đã thay đổi,haizzz, bột phát thế thôi, chả đổi gì cả
Ngồi nc một lúc thì H đi mời những đứa khác. Nhà nhiều đứa bạn nó, khá giả nên đỗ đại học là liên hoan, chứ nó thì không nghĩ đến. bố nó có bảo là làm liên hoan nhẹ, nhưng nó một mực từ chối. vì nó biết, tốn kém lắm.
2-9 cũng đến, nó lọc cọc đạp xe đi nhà H, móa nó ông trời muốn cản nó thì phải. vừa đi được 1 lúc thì trời đổ mưa. Nó lại chả đem áo mưa,nó đành tấp vào hiên nhà cạnh đường đứng trú mưa. Mưa mãi.nóng ruột, vì tới giờ rồi mà vẫn mưa, nhưng nó vẫn chờ. Cuối cùng thì trời cũng chịu ngớt cho nó đi, sau cơn mưa trời lại sáng chả phải sáng nữa mà nắng chang chang. Trời thế này thật khó chịu.Đạp đến nơi thì cũng sắp tàn tiệc. Nó phân vân không biết có nên vào hay chờ xong rồi vào. Nó nhìn vào trong, bạn nó vẫn ngồi nhiều, mà sao hôm nay đứa nào cũng đi xe máy thế. Giờ mới biết bạn bè nó khá nhiều. Nó quyết định vào. Trên tay cầm chiếc Pu't đã gói cẩn thận, đang lơ ngơ nhìn đám bạn thì H ở đâu chạy ra.
T
Nó ngoảnh lại thấy H ở đâu chạy vào sau nó
Ớ. H đi đâu về thế. Liên hoan mà đi đâu
Chờ mãi chả thấy T, đi coi coi ở đâu Xời, nó đc ưu ái quá.kè kè
Nó cười mỉm
Này, tặng H
Nó chỉ tặng H đc cái Pu't, Pu't này nó mua lâu rồi nhưng chưa dám dùng. Cứ để ngắm. hơ hơ, giờ mới thấy tác dụng của sự giữ gìn.hehe.
Cái gì thế. H hỏi nó, nó chưa kịp trả lời thì 1 thằng trong đám bạn chạy ra.
DM, mày vào đây, cái tội trốn, phạt thằng đó gắt gỏng. mấy thằng ngồi trong ủng hộ nhiệt tình, cứ 3 với 7 gì gì đó. Rồi nó cùng H với thằng kia đi vào trong. Vào mới biết là nó phạt uống 3 ly R*ợ*u. Ối dời, con xin, con đã uống quá 1 ly bao giờ đâu. Hỡi ôi, xin cũng không xong với tụi này. Rồi còn nhiều cái liên hoan nữa, chìm ngập mất thôi. Hơ hơ.
Hnay, cái liên hoan đầu tiên của lớp, phải nói là vui, vui lắm. cả lớp lại đc ngồi bên nhau, tới chiếu tối, nó cũng hòa mình vào niềm vui đó. Hôm đó chả thằng nào tỉnh, nó thì xỉn luôn tại trận, nó đã bao giờ uống nhiều đâu.
Đêm đó, mình chỉ nhớ đến đó. Sớm mai tỉnh dậy thì thấy nằm cái giường êm, rộng rãi, thoáng mát. Nhìn xuống thì có cái chậu to tướng, toàn cháo là cháo. Hớ, cái gì đó nhỉ. Sao miệng chua chua nhỉ. Chả lẽ nó nôn ra đc nhiều thế sao.Cạnh nó là chiếc khăn, cũng có cái mùi không dễ chịu. hic. Đang nghĩ thì H vào, đến giờ thì nó biết đang ở đâu rồi. Trời ơi, nó xỉn ngủ luôn tại phòng H.
Con gì mà cho ra nhiều thế này
T đã về nhà chưa mà ở đây? trời, nó hỏi câu ngớ ngẩn chưa từng có.
H cười
Ra ăn sáng với cả nhà H luôn. Hic, nó còn tâm trạng nào mà ăn nữa, về chắc bị bố nó la cho coi
Nó mò dậy, chạy ra phòng khách, xin phép 2 bác, chào H rồi nó về. Ngại ૮ɦếƭ đi được, nó ngủ nhà con gái. Bọn lớp nó true ૮ɦếƭ mất thôi. Nhưng lúc đạp xe về, nó chỉ sợ bố mẹ nó mắng thôi.
Vừa đi vừa sợ, chả nghĩ đc gì hơn, chả thèm quan tâm bố mẹ H đang nghĩ gì.
Về đến nhà thì bố mẹ nó đi ra đồng rồi. Nó nghĩ bụng vẫn còn sống sót thêm buối sáng. Buổi sáng trôi qua trong lo lắng của nó.
Nấu chưa con? mẹ nó hỏi
Dạ rồi chẳng dám hỏi gì thêm mẹ nó. Cứ lẳng lặng quan sát thái độ bố mẹ nó.
Lúc ăn cơm nó cũng chả dám nói gì. Im im cúi ăn.hic, khổ thế chứ.
Đến gần xong bữa ăn.
Khi tối.. (đang cúi mặt ăn cơm, nghe đến đây nó giật bắn mình).
Dạ bố nó chưa nói hết câu nó đã chột dạ
Con H nó đến đây. Hắn rứa mà giỏi con hè trời, nhẹ cả người, nó cứ tưởng nó lên thớt.
Dạ. mà sao ạ? nó hỏi thăm dò, chưa bao giờ nó lại giống thằng có tật giật mình thế
Hắn đến xin cho con ngủ lại đó. Bữa khác đừng uống nhiều nha con H cũng chu đáo quá, hình như sau hôm nay nó mở lòng hơn với H. nó cũng bất ngờ vì bố không trách mắng nó. Chắc là do H nói đỡ cho nó rồi. Cảm ơn, hehe
Rôi sau đó, là những buổi liên hoan nhiều hơn, nhưng nó biết kiềm chế hơn. Ít nhất sau liên hoan nó về ngủ đc tại nhà.hic.
Ngày nhập học cũng đến, từng đứa từng đứa lên đường. Ngày H đi, nó cũng không ra tiễn được. chả hiểu sao lúc đó nó ngu ngơ đến lạ thường.
Rồi cũng đến lượt nó. Ngày mai nó lên xe, tối đó bố mẹ nó dặn dò nó rất kỹ. nó cũng lâng lâng, không chợp mắt được, gần như nó thức sáng đêm. Ngày mai thôi, ngày mai nó sẽ ở một môi trường mới, tất cả đều xa lạ. mình nó sẽ phải lo từ đầu, từ nơi ăn chốn ở, mua sắm từng đồ dung nhỏ nhất. Nó sẽ phải tự tính toán chi tiêu, sao cho tiết kiệm nhất. Thử thách mới đang chờ nó.
5h sáng, bố con nó chở nhau xuống bến xe. Suốt dọc đường nó không nói đc câu nào cả. nó cứ suy đoán coi bố dang nghĩ gì. Thương bố, thương mẹ quá.
Lúc lên xe, nó bảo bố về, bó nó không chịu, nó ngồi ngay sát cửa kính, còn bố nó đứng cạnh xe. Thỉnh thoảng nó bảo bố về, nhưng bố không chịu, hình như nó muốn khóc. Chả lẽ nó dễ khóc vậy sao. Nhưng lúc đó, nó thương bố lắm. sao bố không về ngỉ đi bố ơi. Đến lúc xe chạy nó vẫn thấy bố đứng đó ngóng theo. Nước mắt nó lăn dài trên má. Nó tự nhủ phải học thật tốt đền ơn bố mẹ.
Nó chưa bao giờ đi xa nhà cả. đi đến mỗi địa điểm nó lại mở sổ ra nghi chép lại, thời gian, địa điểm, nó như 1 thằng tộc lần đầu ra thành phố. Lúc này nó bắt đầu nghĩ đến H nhiều hơn. Nghĩ xem H ntn ngoài đó. Rồi nó chìm vào giấc ngủ trên xe.
Xe vừa qua đèo hải vân, tp đà nẵng hiện lên trước mắt nó. Đẹp quá. Xen lần đường xá nhà cửa là bờ biển dài với song xô bờ cát trắng. là bán đảo sơn trả, nó thả hồn cho mây cho gió mặc cho những khó khăn đang chờ nó.
Ngày đầu tiên đi làm thủ tục nhập học. đông quá trời. nó ra ghế đá ngồi cho mát, chờ rảnh rồi làm cũng chưa muộn, đang lơ ngơ gặp con bạn H (đến cùng cái lần 2 đứa ướt).
Hả. Thùy. Làm gì ở đây? nó ngạc nhiên
Nhập học chứ làm gì trời, đúng là không ngờ. lại gặp ngay Thùy ở đây. Không chỉ Th mà nó còn gặp cả thằng bạn cùng lớp nó nữa, quái quỷ gì thế, sao thi vào đây cả mà chả thằng nào nói cả. hê hê, tạm quên vụ nhập học, 3 đưa kéo nhau ra quán chè đánh chén.Kể ra thế là nó không đơn độc ở chốn đô thi ồn ào này. Đến sau này nó mới cảm nhận đc hơi ấm tình đồng hương ở nơi đây.
Rồi thì nó cũng nhập học. Buổi đầu tiên làm quen nhau, gặp cô chủ nhiệm lớp, bầu cán bộ.
Cả lớp làm quen nhau, còn nó thì ngồi nhìn ra cửa sổ, nghĩ về gia đình, nghĩ về mọi người. Hình như nó nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ. và hình như nó còn nhớ là H. một cảm giác khó tả. Đáng lẽ ra nó đã có thể có H rồi, nhưng nó ngu ngơ, hay nó vẫn chưa có cái gọi là tình yêu. Đang thả vào cái suy nghĩ bay qua cửa sổ thì cô chủ nhiệm bước vào. Trước mắt nó là cô chủ nhiệm đó, cô còn trẻ, đẹp làm sao, cả lớp xôn xao.
Sau màn chào hỏi. cô bắt đầu đi vào bầu cán bộ lớp. chả hiểu ma xui quỷ khiến sao lúc đó nó lại chen ngang, đề xuất 1 câu (nghĩ là hồ đồ thì đúng hơn).
Dạ, thưa cô. Cô có thể xin nhà trường cho lớp thêm mấy bạn nam đc không ạ. Lớp nó có 8 thằng con trai à. Làm sao tham gia các hoạt động thể thao đây. Cả lớp cười, nó quê. Cô chỉ nói ngắn gọn
Không được em à. Tiu nghỉu.
Chắc cô ấn tượng hay sao mà bầu nó làm luôn lớp trưởng. Hớ, ૮ɦếƭ nó rồi. từ bé đi học có bao giờ làm lớp trưởng đâu chứ. Nhưng chối cũng không xong với cô. Có lẽ vì là lớp trưởng nên nó bắt đầu phải quen nhiều người hơn, nhất là cô giáo. Thế nên, cô chủ nhiệm nó không chỉ là cô mà còn như 1 người bạn, 1 người chị của nó sau này. Từ đó nó đi đâu mà gặp bạn lớp thì chả đc gọi bằng tên nữa mà thay vào đó là Lớp trưởng nghe mà ngại ૮ɦếƭ.
Thế đó, nó bước vào giảng đường đại học như thế đó.
Sinh viên năm nhất, ở nơi đất khách thật sự là bỡ ngỡ, lạ lẫm. Nhật là giọng nói nơi đây, rất khó quen, nhất là vùng quảng nam, quảng ngãi.. vào đến phú yên. Có lần, đi chơi làm quen phòng bên cạnh, con bạn người quảng nam nó bảo mượn xe độp đi chơi , mắt nó hình chữ O miệng chữ A, chả hiểu gì, khổ thế đó.
Tháng ngày trôi qua, nó gặp không ít các cô gái, xinh có, dễ thương có, nhưng lòng nó vẫn không thể nào để ý ai. Có lẽ nó tự ti về bản thân. Hay nó ngu ngơ, khù khờ. Phòng nó lại nằm giữa 2 phòng nữ, nói chung là cứ mở mắt thấy gái, đi đâu cũng gặp gái. Đặc biệt hơn phòng bên có nhỏ người hà tĩnh, xinh xắn, nhỏ nhắn mà cũng khá dễ thương. suốt ngày bị tụi cùng phòng ghép đôi nó cũng mặc kệ. nhỏ đó tên Hà, chắc có lẽ ảnh hưởng của những lời ghép đôi nên nhỏ cũng quan tâm nó nhiều hơn (lạ, nó xấu thế mà toàn gặp gái xinh là sao).
Thời gian đầu, ở cạnh phòng nữ cũng sướng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, nhưng đến lúc thân quen hơn rồi thì ôi thôi. cứ nửa đêm là 2 bên có tiếng dội thùng thình như ai đánh trống đưa đám vậy, cứ con nào con đó dơ 2 chân đạp vào tường, chỉ muốn sang mà phang vào đầu cho im mẹ đi. nhưng cứ gõ cữa phòng cạnh là lại bắt gặp 8 nụ cười nhe nguyên hàm răng, có đứa có răng nanh (răng khểnh nhưng nó cứ kêu là răng nanh cho độc) xong thì nó cũng phải lượn, về phòng chịu trận .
Người mà nó chơi nhiều nhất chính là Thùy, bạn của H. dường như vào đây, xa nhà. Nó với Th có thể tâm sự đủ thứ chuyện. Chơi với nhau, đi đâu cũng rủ nhau đi, nhưng với nó, Th vẫn chỉ là bạn, mọi người đã lầm tưởng nó với Th là 1 cặp, nhưng không hiểu sao nó vẫn chỉ dừng lại ở bạn. Còn ở Th thì dường như Th đang hiểu nhầm tc của nó. Nó cũng không biết, vì nó đâu có để ý. Mãi sau này qua 1 người bạn nó mới biết tc Th dành cho nó. Nó cũng đành xl Th và cố để bình thường mọi thứ. Dường như nó vô tâm.
Đôi lúc nó cũng tự mình hỏi, tại sao lại như thế, hay tại H, hay H đang ở trong nó. Nó ௱ôЛƓ lung, và rồi nó bắt đầu mon men yahoo, internet, và nó bắt đầu tìm thông tin H. NGày đó thường lập nick yahoo theo tên, nên nó cứ mò mẫm, để xem có ai trả lời không. Ngày qua ngày vẫn chỉ là con số 0. Dần nó cũng từ bỏ, chờ tết về vậy. Đôi lúc nó nhớ H, nhưng nó vẫn cứ cố để ép nó về nhớ bạn. Nó không nhận ra hình ảnh H đang dần ở trong nó.
Mọi chuyện tiếp theo cũng không có gì đáng nói, nó vẫn cố để làm 1 thằng lớp trưởng tốt. quậy tưng bừng ở ký túc xá, với Th nó cũng đã để giới hạn ở bạn bè. Thời gian của trôi. Vào 1 ngày vừa tan 5 tiết học rã rời. thì Th ở đâu chạy tới.
T...
...
Có tin vui này.
Hở? nó thì có tin gì vui chứ. Chả lẽ bố mẹ nó nhặt đc vàng,hớ hớ, đổi đời chăng.
Có thông tin của H này trời, nghe xong nó đúng là như bắt đc vàng, mặc dù nó cũng không mong mỏi thông tin này lắm.
Thế à, đâu đâu, đưa T coi thế là nó đã có email nickname của H. đi về nó hát líu lo như bị phởn. xua đi cái mệt mỏi sau buổi học.đời nó giống lên mây, cũng chả hiểu tại sao như thế, vi với nó H vẫn là bạn thôi mà.
Ăn cơm xong nó chả về phòng, vào Net online luôn, addnick mà chả thấy add lại. thì nó cũng nhắn 1 tràng dài cho H, nói như chưa bao giờ đc nói.
Chờ mãi chả thấy tăm hơi đâu, nó đang định ra về
Buzzz.
Sao hôm H đi T không ra tiễn
Trời, chả lẽ đọc 1 tràng tin nhắn của nó thế mà không có lấy 1 câu hỏi thăm hay sao, đc 1 câu , lại là trách móc nữa chứ.
Hề hề. T không biết nó cười xuề xòa.
H nói rùi mà bảo ko biết à lại trách. ૮ɦếƭ mất thôi
T quên mà. Xl nha. Mà có bao nhiêu đứa đến tiễn rồi mà. Hôm T đi có mỗi bố
Bao nhiêu cũng thế. Thiếu T....
Ờ ờ.
Ờ ờ cái gì mà ờ ờ. Ghét
Thì T xl rồi mà..
Rồi H cũng bỏ qua cho nó. Tiếp đó là những lời hỏi thăm của H. Hic. H cũng giống nó. Cũng tìm thông tin về nó. 2 đứa kể với nhau rất nhiều, cả nó và H đều rất vui khi biết đc thông tin của nhau.
Thôi, muộn rồi. H nghỉ ăn cơm đi thế là nó với H ngồi chat từ trưa cho đến gần tối. sao giờ nó nc đc nhiều thế không biết.
Gặp H. T vui lắm nói xong nó tắt vụt nickname, chả dám đọc câu nói của H nữa. nó nhát gái. Xong thanh toán tiền đi ăn cơm.hehe.
Những ngày sau đó nó cứ tưng tửng, sớm ngủ dậy vui hơn. Việc gì nó cũng chen chân vào. Ngày nào nó với H cũng dành ít nhất 30 phút nc với nhau. TỪ khi nc với H nó dường như ít tâm sự với những người bạn, có cả Th nữa. mặc dù nó với H cũng chỉ là bạn thôi.
Thấy tiền ngày càng cần nhiều, mà bố mẹ nó kiếm đâu ra, thế nên nó quyết định tìm việc làm thêm. Tìm mấy ngày mới đc một chỗ làm ở quán cơm. Hờ, có việc làm, lại quán cơm, có cơm ăn free chăng? Cũng ổn. Thế là nó vừa học vừa làm,, có những ngày học mệt phờ râu nhưng cũng phải lết cái xác đến quán cơm. Nghèo thì phải chịu thôi, nó tự an ủi. Được mỗi 1 điều, cơm trong này gần biển, hải sản rẻ, mỗi suất 3k mà có cả tôm, không tôm thì có cua nữa nhá .
Chính việc nó đi làm thêm cũng làm nó với H ít nc hơn. Mỗi lần tranh thủ nc với H là nó lại nhận đc cái cục tức to đùng của H, H hay gắt gỏng hơn. Hình như H đang muốn nó làm điều gì đó. Mà nó thì vẫn ngu ngơ không nhận ra.
Vào 1 ngày, đúng buổi hẹn chat. Nó chờ, chờ mãi không thấy H online. ủ rũ ra về, cũng buồn, chả hiểu sao nó buồn.
Nằm nhà buồn, nó chạy qua nhà Th rủ đi dạo. ra đi được 1 lúc thì
T
Ơi
H đang ốm đó. Nhập viện 3 hôm rồi.
Sao giờ Th mới nói nó la lớn.
H không cho nói..
Nó không nói đc gì nữa. Chạy về gấp vài bộ đồ. Bắt xe ôm ra bến xe.
Mai lên lớp T xin T về quê cái nó ngoái đầu dặn Th.
Ngồi trên xe ra bắc mà lòng như lửa đốt, chả lẽ bạn bè thôi mà làm nó thấp thỏm vậy sao.
6h sáng chiếc xe khách cập bến xe giáp bát, mới 6h sáng thôi mà người đi đường đông quá, 1 thoáng choáng ngợp trước dòng người nơi đây, trước sự tấp nập đến ngột ngạt.
Nó bắt xe ôm chạy vào bệnh viện, khi đó nó chỉ nhớ là bệnh viện bạch mai, hình như nó may vì gặp bác xe ôm tốt tính, bác lấy 10k từ giáp bát tới bạch mai, khi đó nó cũng chẳng biết quãng đường là bao xa cả, lần đầu ra thủ đô mà. Đến cổng bệnh viện, nó trả tiền bác xe ôm xong nuôi nó mới ngẩn người ra, cái bệnh viện to vật vã, mà nó có biết H nằm phòng nào đâu. Ngay khi bước vào cổng nó thấy cái sơ đồ bệnh viện, nhưng làm sao biết được cụ thể H ở chỗ nào nhỉ, lang thang, gặp ai mặc cái áo blue trắng nó cũng hỏi Chị (anh,chú,cô,bác) ơi có biết M N H nằm ở đâu không ạ?, hỏi thế thôi chứ giữa cái bệnh viện to vật vã thế này thì làm sao mà biết được.
Đang lúc lơ ngơ định ngồi xuống nghỉ tí thì may măn mìm cười với nó
T, phải T không? nó giật mình ngước mặt lên, thì ra là con N, bạn học cùng lớp với nó và H. Nó như trúng số vậy
N.........
Ừ, mà T đi đâu đây? con này lạ, đang ở bệnh viện còn hỏi đi đâu, chả lẽ đi chơi chắc.
Ừ, nghe nói H ốm nằm viện, T ra coi sao. mà quên hỏi mất H nằm đâu rồi
haha, bày đặt, không biết mà cứ xồn xồn chạy ra. đi theo N, N vào coi nó sao đây, cũng bình thường thôi
Thế để T ra mua cái gì vào cho H
Thôi khỏi, tí tính, cứ vào nhìn cái mặt nó đã. nhìn ông rõ tội nghiệp, haha
Nói đến đây 2 đứa vào với H. Lúc này chẳng có ai ở với H. H chẳng nói cho ai biết. chỉ có vài người bạn cùng lớp . Sao phải tội nghiệp thế chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay