Em Cười Hay Không Đều Khuynh Thành - Chương 60

Tác giả: Trương Oản Quân

Dù sao cũng đợi lâu vậy rồi, chờ thêm một tối thì có sao đâu, cô khóa trái cửa thế này, nhất định anh sẽ không thể nào vào nổi, cô thắng chắc rồi!
Hừ, cô không tin tất cả những người mang giới tính nữ trên thế giới này, khi đã thành gái có chồng rồi thì dễ bị ăn ***! Cô nhất định sẽ chống mắt lên chờ, xem đến hôm tổ chức hôn lễ, Thi Tiểu Phì sẽ tặng cô một phong bao mười vạn tệ bằng cách nào.
Đương nhiên, việc đòi Thi Tiểu Phì mười vạn tệ cũng không phải mong muốn của cô, cô chưa đến nỗi xấu xa như thế, chỉ là cô muốn xem, cô nàng ấy sẽ thực hiện lời hứa hùng hồn của mình như thế nào thôi, ha ha ha!
Viễn cảnh sung sướng và đẹp đẽ ấy hiện lên ngay trước mắt, khiến cho cơn buồn ngủ đã nhanh chóng ập đến.
Đột nhiên có cảm giác như ai đó đang nhẹ nhàng M't m't chỗ xương quai xanh, kèm theo ấy là sức nặng đang đè lên người, khiến cho cô phải tỉnh dậy, vội vàng đưa tay lên hất thứ đó đi theo bản năng, không ngờ lại ôm trúng một cái gì đó, mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy anh đang nằm phía trên cô, hôn nhẹ một đường từ chỗ xương quai xanh, xuống dần bên dưới…
Toàn thân khẽ khàng run rẩy, không kìm nổi, cô khẽ rên lên một tiếng, cũng không tự chủ được mà vặn vẹo thân mình. Anh hơi ngừng lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo ý cười: “Tỉnh rồi à?”
Cô mệt mỏi trừng mắt lườm anh, trong khi đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Anh mỉm cười, chống một tay khẽ nhổm dậy, đôi mắt anh nhìn cô, dưới ánh đèn màu ấm áp lại càng trở nên sáng rực đến lạ: “Mặc vậy ngủ mà em không thấy khó chịu sao?”
Lúc này, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi và chiếc quần short ngắn, tuy trước kia cô không đến đây sống cùng anh, nhưng cũng đã ngủ lại mấy lần, áo ngủ đầy đủ cả, chỉ có điều lúc nãy cô quên thay ra mà thôi.
Triệu Tử Mặc dõi theo ánh mắt anh, nhìn xuống người mình.
Ngay giây sau, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Mấy chiếc cúc áo phía trên không biết đã bị cởi ra tự lúc nào, phong cảnh trước *** như ẩn như hiện, đôi vai đã hoàn toàn lộ ra…
Á, sao quần áo cô lại lộn xộn xộc xệch thế này? Cô vừa sửa lại chiếc áo sơ mi trên người, vừa nghi hoặc hỏi: “Anh vào đây bằng cách nào thế?” Rõ ràng cô đã khóa trái cửa phòng lại rồi cơ mà!
Anh khẽ vỗ nhẹ lên mặt cô, nhân lúc cô đang phân tâm mà luồn tay vào phía trong, vuốt ve làn da mịn màng nõn nà của cô, cố tình làm người nào đó phân tán hết sự chú ý: “Em quên rồi à, phòng khách nhà mình thông với thư phòng, mà thư phòng lại thông với phòng ngủ, lúc nãy em chỉ khóa một cánh cửa thôi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Ngẫm nghĩ một lát, lại thấy lạnh buốt nơi ***, cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã bị anh đè lên, đôi môi nóng rẫy của anh chiếm trọn lấy môi cô. Cuối cùng thì cũng đã có thể hủy bỏ được lệnh cấm rồi, anh cuồng nhiệt xâm chiếm, hệt như muốn giải phóng hết mọi *** đã tích tụ đè nèn bấy lâu nay, không cách nào ngăn cản nổi.
Triệu Tử Mặc bị hôn kịch liệt như thế, khiến cho không thể nào hít thở thông thuận nổi, liền đưa tay đẩy anh ra theo bản năng, lại bị người đang đè phía trên xâm chiếm một cách mạnh mẽ hơn, như thẳng thừng tuyên bố rằng, em đáng bị trừng phạt…
Mãi lâu sau, anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô, nhưng cô lại không thấy thoải mái hơn tí nào, vì anh đã bắt đầu tấn công các bộ phận khác trên cơ thể, bắt đầu từ tai, rồi cổ, đến xương quai xanh, lướt một đường xuống dưới, vừa cắn, vừa hôn, mạnh mẽ chiếm lấy, không chịu buông tha.
Đến khi anh chuẩn bị cởi hết quần áo trên người cô, cô mới hổn hển ngăn cản: “Chờ, chờ chút đã…”
Anh dừng lại, kiên nhẫn đợi cô.
Cô đưa đôi mắt đã mờ mịt hơi sương lên nhìn anh, quần áo anh lúc này cũng đã xộc xệch cả rồi, vòm *** rắn chắc khỏe mạnh lộ cả ra ngoài, đôi mắt đen và sâu thăm thẳm giờ đã vằn tia máu vì phải nhẫn nại đợi chờ, hệt như ngọn lửa đang cháy bập bùng, có thể đốt sạch mọi thứ bất cứ lúc nào.
Nhìn anh như thế, cảm giác đau lòng và ăn năn hối lỗi bất chợt nảy lên trong lòng cô.
Hệt như đọc thấu được suy nghĩ của người đang nằm bên dưới, anh cố nén *** của mình lại, mở miệng trêu: “Còn đang tiếc mười vạn tiền mừng kia à.” Nói rồi, anh lại cúi xuống chiếm lấy môi cô, khẽ thầm thì: “A Mặc ngốc, sao em có thể thấy lợi nhỏ mà quên lợi lớn, lẫn lộn hết đầu đuôi như thế chứ?”
Anh đưa tay *** cô ra, gỡ bỏ hết mọi chướng ngại vật ngăn cách giữa hai người.
Rồi anh cúi đầu, nói khẽ bên tai cô: “A Mặc, anh không thể đợi được nữa.”
Lên thiên đường, xuống địa ngục, thoải mái, khó chịu, đau đớn và những *** không nói nên lời, đó là những cảm xúc sâu sắc nhất về đêm đầu tiên của cô.
Sáng hôm sau, Triệu Tử Mặc bị đánh thức bởi những hồi chuông kéo dài không ngớt, cô mơ mơ màng màng nhấc điện thoại lên nghe.
Ngay lập tức, cô nghe thấy tiếng hét đầy giận giữ của Khương Khương ở đầu bên kia: “Triệu Tử Mặc, ông xã cực phẩm nhà mi là đồ xấu tính!”
Gì kỳ vậy, dám ngang nhiên nói xấu ông xã cực phẩm nhà cô?
Triệu Tử Mặc dần tỉnh táo lại, hỏi: “Anh ấy làm gì mi?”
Khương Khương trả lời với vẻ cực kỳ ấm ức: “Mi có biết đêm qua anh ấy dùng bao nhiêu tiền để đuổi ta với Tiểu Phì không?”
“Không phải một trăm tệ à?”
Khương Khương lại hét lên giận giữ: “Một trăm cái đầu mi, anh ấy cho mỗi đứa chúng ta…”
Bao nhiêu?
“Một đồng!!!”
Dứt lời, cô nàng thẳng tay ngắt luôn điện thoại.
Khóe miệng Triệu Tử Mặc khẽ giật giật, lại tiếp tục giật giật, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cô cười đến rung cả người. Đột nhiên, một cánh tay dài mạnh mẽ vòng qua hông ôm lấy thắt lưng cô, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve phần bụng bằng phẳng của người nào đó.
Nhớ tới vẻ lưu luyến, vừa mãnh liệt, vừa dịu dàng của cực phẩm lúc tối hôm qua, hai má cô lập tức trở nên đỏ bừng bừng, không dám quay đầu nhìn anh, cả người hơi cứng lại, không thể nào tự nhiên cho nổi.
Không biết…
“A Mặc.” Mỗ cực phẩm của chúng ta tuy đã tỉnh từ lâu nhưng không nỡ quấy rầy giấc ngủ của vợ yêu, khiến cho giọng nói của anh lúc này đã trở nên khàn khàn đầy quyến rũ, bàn tay đang đặt trên bụng cô cũng không thèm an phận nữa, bắt đầu nhích dần lên trên.
Triệu Tử Mặc rất muốn bỏ chạy.
Tối qua cô đã bị anh làm cho mệt ૮ɦếƭ rồi, bây giờ cả người đều đau ê ẩm, muốn nhúc nhích cũng không thể nào nhúc nhích nổi.
May mắn thay, tiếng chuông điện thoại đã cứu rỗi cuộc đời cô.
“Em, em nghe điện thoại đã…”
Vừa nhấc máy lên, đã nghe thấy tiếng hét kinh thiên động địa của Thi Tiểu Phì: “Triệu Tử Mặc, ông xã cực phẩm nhà mi là đồ xấu tính!”
Hả…
Triệu Tử Mặc liếc mắt nhìn đôi tay đang tàn sát bừa bãi trước *** mình, cố gắng kìm nén những phản ứng của bản thân, ra sức giữ cho giọng nói của mình vẫn bình thản như thường: “Anh ấy, anh ấy làm gì mi?”
Má ơi, sao ông xã cực phẩm nhà cô vừa mới “nhận chức” được một ngày, đã bị hai đứa bạn tốt của cô cật lực lên án thế này?
Thi Tiểu Phì nghẹn ngào tố cáo: “Đêm qua anh ấy đưa ta và Khương Khương về nhà, đi được nửa đường thì anh ấy cảm ơn hai đứa ta vì đã chiếu cố cho mi suốt mấy năm qua, tiện lúc mời bọn ta đi ăn khuya luôn. Ăn một bữa mà hết tận mấy tiếng đồng hồ, anh ấy đưa Khương Khương về trước, rồi đến lượt ta, lúc đứng trước cửa phòng trọ của ta, mi biết anh ấy nói gì với ta không?”
Triệu Tử Mặc bị đôi bàn tay của mỗ cực phẩm đang nằm phía sau làm cho mềm nhũn hết cả người, cô ra sức cặn chặt răng, nuốt lại những *** rỉ sắp thoát ra khỏi cổ họng.
Thi Tiểu Phì tiếp tục kể tội: “Anh ấy nói, ngày hôm nay đã trôi qua rồi. Sau đó ngừng lại hai giây, rồi bảo tiếp, hiện tại là không giờ không phút một giây, đến ngày tổ chức hôn lễ, nhớ chuẩn bị đủ mười vạn tiền mừng!”
Triệu Tử Mặc: “…”
Thi Tiểu Phì phẫn nộ lên án: “Ông xã cực phẩm nhà mi sao lại xấu tính vậy chứ! Anh ấy sao lại xấu tính vậy chứ! Nói gì đi nữa thì ta cũng là em họ của anh ấy, sao anh ấy lại xấu tính vậy chứ! Sao lại xấu tính vậy chứ…”
Trước sự tố cáo kịch liệt của Thi Tiểu Phì, Triệu Tử Mặc không biết nói gì, đành phải cúp điện thoại.
Nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình, cô chủ động hôn mỗ cực phẩm, hạnh phúc dào dạt nói: “Ông xã cực phẩm, em yêu anh ૮ɦếƭ mất!”
Từ nay về sau, cô không sợ bị kẻ khác bắt nạt nữa rồi, bởi vì đã có người, sẵn sàng tình nguyện trả thù giùm cô!

Lúc hai người tỉnh dậy lần thứ hai đã là một giờ sau, những tia nắng mặt trời chói chang của ngày hè rọi xuyên qua bức rèm cửa, chiếu thẳng vào phòng, sau khi bế cô đi tắm, anh ôm cô trở về giường, cô khẽ rúc vào lòng anh, mệt mỏi mở mắt, trong đầu vẫn thấy buồn ngủ ૮ɦếƭ đi được.
Kiểu vận động này, đúng là tiêu hao thể lực quá mà!
“Mặc.” Anh khép hờ đôi mắt, thấp giọng gọi cô.
“Ừm…”
“Anh đang có một suy nghĩ rất vô sỉ trong đầu.”
“Cái gì?”
“Lúc nào anh cũng nhớ đến chỗ đó trên người em.”
“…Chỗ nào cơ?”
“Chỗ đó đó.”
“Chỗ đó là chỗ nào?”
“Là chỗ bên trong đó đó…”
“…”
Cố Thành Ca cảm thấy, cuộc đời anh, dường như chỉ bắt đầu trở nên viên mãn từ sau khi được yêu cô, đó cũng là niềm hạnh phúc anh không thể nào ngờ tới lúc nhìn thấy cô lần đầu tiên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hay nói cách khác, là lần đầu tiên biết đến cô, không phải giáng sinh năm đó, mà là khi anh đang học năm nhất trung học.
Thời gian ấy, anh thường xuyên ở cùng bà ngoại, mãi cho đến lúc đó anh vẫn chưa biết mình không phải là con ruột của Phó Khinh Chước, khi ấy, anh từng thề sẽ trở thành một luật sư nổi tiếng để rửa oan cho bà, và đó cũng là khoảng thời gian Cố Thành Tây bám lấy anh chặt nhất.
Có một lần Thành Tây đến nhà bà ngoại, cô nhỏ khoe với anh một tấm ảnh chụp, bên trong đó là hình của nhỏ và một cô bé có khuôn mặt rất xinh xắn đáng yêu, hai cô nhóc đứng bên nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, thậm chí, nụ cười của cô bé ấy còn có phần rạng rỡ hơn, đôi mắt đen láy chứa đựng muôn vàn tia sáng, hệt như chỉ cần cô cười một tiếng, là trời u mây ám cũng có thể hóa thành vạn dặm trời quang.
Nhưng lúc ấy Thành Tây vẫn không nói chút gì về cô bé có nụ cười rạng rỡ kia, cô nhỏ chỉ đưa cho anh tấm hình, rồi dặn: “Anh, bình thường anh không ở nhà bà ngoại thì cũng đều tới căn hộ cũ của mẹ, hai chúng ta cứ phải ba bốn tháng mới được gặp nhau một lần, giờ em cho anh tấm hình này, lúc nào nhớ em thì cứ lấy ra mà xem…”
Quả thực khi ấy quan hệ giữa anh và Cố Bách Niên không được khả quan lắm, nhưng tình cảm giữa anh và Thành Tây thì vẫn là anh em tốt, khi cô nhỏ đưa tấm ảnh ra, anh làm bộ chẳng thèm quan tâm, nhưng sau khi Thành Tây về rồi, anh vẫn quyết định bỏ nó vào trong ví.
Từ đó trở đi, mỗi lần mở ví tiền ra, anh đều ngẫu nhiên liếc mắt nhìn tấm ảnh một cái, bởi vì nụ cười của cô bé đứng bên cạnh Thành Tây quả thực là quá rạng rỡ, đôi mắt đen láy chứa đựng muôn vàn ánh sáng mặt trời kia, đã đi vào tâm trí anh tự lúc nào chẳng hay.
Đêm Giáng Sinh năm ấy, ngồi trên hàng ghế dài bằng cẩm thạch trước bức tượng điêu khắc lớn, phía trên là pháo hoa nở đầy trời, cô mạnh miệng mắng anh là xâm phạm “địa bàn” của cô, tuy rằng lúc ấy cô đã lớn, trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã có thể nhận ra ngay đó là cô bé trong tấm ảnh chụp của Thành Tây.
Lúc ấy anh chẳng muốn so đo với cô, hơn nữa, đó lại là khoảng thời gian anh đau khổ nhất.
Sở dĩ anh đến quảng trường ngồi uống bia, là vì trước đó bà ngoại đã đem hết thảy chân tướng đến trước mặt anh, bao gồm việc Phó Khinh Chước không phải mẹ ruột của anh, lẫn chuyện đứa con thật sự của bà đã bị chính người mẹ sinh ra anh nổ S***g ***.
Thậm chí, là cả thân thế của anh.
Bà ngoại nói, mẹ ruột Tiêu Tiêu của anh lúc trẻ dính nghiện nặng, bước dần vào con đường tội lỗi, rồi ℓàм тìин nhân của ông trùm buôn MT ở thành phố Anh Phong, sau này bị Tiêu gia *** trở về, cai được nghiện và kết hôn với con trai của bà ngoại là Phó Khinh Xuyên, nhưng vừa mới kết hôn được không lâu, Tiêu Tiêu đã quay lại với gã trùm MT kia, thậm chí còn dụ dỗ Phó Khinh Xuyên sa ngã vào con đường nghiện ngập, rồi dần trở thành tay sai cho bọn buôn lậu thuốc phiện. Bởi vì thế, Phó Khinh Chước mới từ bỏ nghề họa sĩ, quyết định dấn thân vào nghề cảnh sát, thề tóm gọn đường dây buôn lậu ấy.
Mà cha ruột của anh, chắc chắn là tay trùm MT kia, năm đó người ta vẫn cho rằng có lẽ hắn đã cải tà quy chính, nhưng sau này, khi hắn ôm theo đống tiền định bỏ trốn thì bị cảnh sát bắt lại, cuối cùng bị kết án tử hình.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, người bà ngoại trước nay luôn đối xử rất tốt với anh, lúc ấy bỗng trở nên lạnh lùng đến đáng sợ: “Sở dĩ năm đó Khinh Chước thu dưỡng cậu, không phải nó thấy ân hận, cũng chẳng phải áy náy gì, mà mục đích của nó, là để trả thù! Mẹ ruột cậu – Tiêu Tiêu đã làm Phó gia chúng tôi tan cửa nát nhà, lại là thủ phạm *** đứa con của Khinh Chước, nó muốn thu nhận cậu, để ngày qua ngày, nó có thể Tra t** cậu bất cứ lúc nào nó muốn! Bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, tôi đem hết thảy chân tướng ra nói cho cậu nghe, từ nay về sau, cậu không cần phải bén mảng đến chỗ này nữa!”
Thời khắc đó, anh mới biết, hóa ra thế giới của anh, từ trước đến nay đều không trọn vẹn. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, có lẽ quả thực ban đầu Phó Khinh Chước thu nhận anh với ý niệm muốn trả thù, sau này bà lại quyết định buông tha cho anh, bởi vì trong trí nhớ của anh, bà luôn là một người mẹ đôn hậu và dịu dàng.
Trên đời này có một số chuyện, không cần phải chấp nhất mục tiêu ban đầu của nó ra sao, chỉ cần biết quá trình và kết quả của nó thế nào, ấy mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa, thời gian anh ở cùng bà ngoại còn nhiều hơn cả những lúc anh ở trong nhà họ Cố, thế nên có lẽ, người có công lao nuôi anh khôn lớn, không ai khác chính là bà ngoại. Dù cho sự thật như thế nào, dù cho bà ngoại đối xử với anh ra sao, anh luôn gọi bà hai tiếng ‘bà ngoại’, luôn đến viện dưỡng lão thăm bà như trước nay vẫn vậy.
Trước sự kiên trì của anh, cuối cùng thái độ của bà ngoại đối với anh cũng dần trở nên có tiến triển hơn, nhưng mãi vẫn chỉ lạnh lùng xa cách. Nếu như không có sự xuất hiện của A Mặc, có lẽ cả đời này, Cố Thành Ca anh sẽ không bao giờ tìm lại được người bà ngày xưa.
Kể từ lúc ấy, cuộc đời không trọn vẹn của anh, dường như đã lật sang một trang mới, tiến dần đến cái đích mang tên ‘Hạnh phúc’, đến bây giờ, khi đã được kết hôn với cô, rốt cục anh đã có một gia đình chân chính thuộc về bản thân mình, người anh yêu, may mắn thay cũng yêu anh, đó là kết quả mà anh vẫn hằng ao ước.
Tất cả những gì không trọn vẹn trước đây, lúc này đã chìm sâu vào quá khứ, hóa thành mây khói, tan vào hư vô, bây giờ, thứ anh cần, là hiện tại và tương lai.
“Ông xã cực phẩm, em về rồi đây!” Một giọng nói vui vẻ đột ngột cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của anh.
Cố Thành Ca vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn bóng hình vợ yêu đang nhẹ nhàng bước vào, trong mắt anh ngập tràn tình thương yêu.
Triệu Tử Mặc ném túi xách lên ghế sofa rồi nhào vào lòng anh: “Hôm nay có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
“Tin xấu đi.”
Triệu Tử Mặc giả vờ nhíu mày: “Anh chắc chắn muốn nghe tin xấu trước chứ?”
Nghi hoặc nhìn cô một cái, anh gật đầu khẳng định: “Chắc chắn.”
“Được rồi, vậy thì tin xấu là…” Triệu Tử Mặc hít một hơi thật sâu: “Hôm nay toàn thể nhân viên trong đài truyền hình đi kiểm tra sức khỏe, bác sĩ bảo em, trong *** của em có một vật gì đó!”
Cố Thành Ca lập tức ngồi bật dậy, khiến cho người đang nằm trong lòng anh trở tay không kịp, ngã nhào xuống đất, may mà anh nhanh tay giữ lại được, cố sức bình tĩnh hỏi: “Vật gì là vật gì? Mau đưa bản xét nghiệm cho anh xem!”
Triệu Tử Mặc nháy nháy mắt: “Bản kết quả kiểm tra sức khỏe đó để ở bệnh viện rồi, em không cầm về. Nhưng bác sĩ có nói, từ nay về sau em không thể để mình mệt mỏi quá độ, không thể vận động mạnh, không thể dùng máy tính, điện thoại, phải chú ý chế độ dinh dưỡng, rồi còn…”
“Rốt cuộc đó là thứ gì! Nghiêm trọng lắm sao?” Cố Thành Ca cắt ngang lời cô, giọng nói cực kỳ nặng nề.
Triệu Tử Mặc bày ra một vẻ mặt đau khổ: “Em cũng không biết có được tính là nghiêm trọng hay không, như vậy đi, ngày mai em đem kết quả về cho anh xem.”
Cố Thành Ca khẽ nhíu mày, bởi vì anh nhìn thấy người đang ngồi trước mặt anh, không hiểu sao lúc này, cả khóe mắt và khóe miệng đều đã lóe lên một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Triệu Tử Mặc bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Tin xấu đã nói xong rồi, anh có muốn nghe tin tốt luôn không?”
Cố Thành Ca cẩn thận nhìn cô một cái: “Em nói đi.”
Triệu Tử Mặc nở nụ cười rạng rỡ: “Tin tốt là, em không cần phải làm phóng viên chạy ngược chạy xuôi mỗi ngày nữa, bắt đầu từ thứ hai này, em sẽ trở thành phát thanh viên cho đài truyền hình trung tâm!”
“Thật à?” Hai mắt Cố Thành Ca nhất thời sáng rực lên.
“Đương nhiên” Cô trưng ra một vẻ mặt thật như đếm: “Nhưng phải thông qua một tuần thực tập thì mới trở thành phát thanh viên chính thức được.”
“Tốt quá rồi,” Cố Thành Ca mỉm cười, “Nhưng sao đột nhiên em lại quyết định không làm phóng viên nữa?”
“Vì anh đó!”
“???”
Triệu Tử Mặc khẽ đảo đảo đôi ngươi, sau đó bày ra một vẻ cực kỳ nghiêm túc, vẫn ngồi trên đù* anh, cô đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh, mặt ghé lại phía trái tim anh.
Cô nói: “Thành Ca, em biết sau sự kiện ở Đồng Thành lần đó, anh vẫn luôn lo sợ em sẽ xảy ra bất trắc gì trong quá trình đi phỏng vấn đưa tin, nên em không muốn khiến anh phải lo lắng, làm anh phải đau lòng.”
Cố Thành Ca không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Triệu Tử Mặc, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Một lát sau, anh mới lên tiếng, giọng nói đã khàn khàn: “Thật ra, em có thể chọn làm người dẫn chương trình cũng được…” Vừa thoải mái, vừa linh hoạt, công việc đó mới thật sự phù hợp với cá tính của cô.
Sự thật là trước lúc tốt nghiệp, cô đã từng làm MC cho một chương trình truyền hình, nhưng Cố Thành Ca lại tỏ ra chẳng vui vẻ thích thú gì, bởi anh không muốn cô trở thành đối tượng để bọn đàn ông khác mơ tưởng, thế nên cô cũng chẳng bao giờ đi dẫn chương trình nữa. Mà tổng giám chế ở đài truyền hình lại cực kỳ coi trọng tài năng của cô, ban cho cô cái quyền thích làm ở mục nào thì làm, khiến cô sướng rơn vì có thể bay nhảy tự do.
“Không được!” Triệu Tử Mặc lập tức phản đối ngay, cô sẽ không đời nào đi giày cao gót nữa đâu! Cố nén nụ cười đang muốn bật ra lại, cô nghiêm túc nói: “Em muốn làm phát thanh viên.”
Rồi cô ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt đầy vẻ chân thành: “Em hy vọng sẽ có một ngày, em có thể trở thành một phát thanh viên nổi tiếng, mang tiếng nói của em đến khắp mọi miền Tổ quốc, tuy ngày ấy còn ở xa lắm, nhưng đó là mơ ước của em.”
Sau đó, cô khẽ nở nụ cười: “Nếu Tây Tây, Khương Khương và Tiểu Phì mà biết chuyện này, nhất định ba đứa nó sẽ mắng em là lãng phí tài nguyên quốc gia cho coi! Phát thanh viên mà, yêu cầu phải thật nghiêm túc, không thể cười lung tung được…”
“Không sao.”
Cố Thành Ca nhẹ nhàng ngắt lời cô.
Triệu Tử Mặc: “?”
“Bởi vì…” Anh cúi đầu xuống, nói khẽ một câu vào tai cô.
Triệu Tử Mặc vừa nghe xong, liền mỉm cười.
Anh nói: “A Mặc, em cười hay không đều khuynh thành.”
Câu nói này của anh, cô đã sớm hiểu ra rồi.
Em cười hay không đều khuynh thành.
Em cười hay không đều khuynh “Thành”.

Ngày hôm sau, khi Triệu Tử Mặc vừa đến đài truyền hình, chưa kịp ngồi nóng chỗ, đã liền nhận được điện thoại của Cố Thành Ca, nghe thấy giọng nói rất mực nặng nề từ phía bên kia truyền tới: “Triệu Tử Mặc, em giải thích đi, ‘vật trong ***’ mà em nói kia, rốt cục là cái gì!”
Câu cuối cùng được anh thốt ra với vẻ tức giận khó mà kìm nén nổi.
“Ha ha… cái đó…” Triệu Tử Mặc rụt cổ: “Thì cũng chẳng có gì…”
“Triệu Tử Mặc!”
Cố Thành Ca đứng bên cạnh bàn trang điểm của cô, tay vẫn nắm chặt kết quả xét nghiệm của bệnh viện, ánh mắt anh đầy nặng nề mất một lúc lâu, lát sau, đôi mắt đen sâu thăm thẳm ấy mới dần dịu dàng trở lại, khóe môi cũng đã nhếch lên làm thành một nụ cười.
“Sao lại nói bảo bối của chúng ta là ‘chẳng có gì’ chứ?”
“…”
(Hết)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc