Em cứ chạy đi ! Chạy mệt thì quay về bên anh - Chương 20

Tác giả: Đang cập nhật

Bí mật… ( P2)
_Này, bình tĩnh chứ Lâm tiểu thư?
Nhuẫn Vy nhếch mép cười cách khinh bĩ, Phi chỉ bấu chặt vào thành ghế. Cả người nhỏ đang run lên… nếu chuyện này lộ ra ngoài… nhất định, nhất định mọi người sẽ ghét bỏ nhỏ..
_Sao thế? Cô không được khỏe ư?
Vy nghiêng đầu. vẫn cái nụ cười tinh quái ấy.
_Cô… không được nói chuyện này ra ngoài
_Cái gì? Tôi có nghe nhầm không? Cô lấy cớ gì mà nói rằng tôi không được nói cho mọi người chứ?
Vy nói bằng cái giọng khiêu khích ( quả là hồ ly tinh _ _” ). Nhỏ tính cãi lại nhưng lại thôi, bây giờ nếu cứ khích Vy như thế, thì chắc chắn rằng cô ã sẽ nói cho mọi người biết. Biết cái sự thật chớ true này… rằng…
_Tôi nói gì sai sao? Thưa cô chủ nhỏ của ngài Lâm Phong?
_Thực ra… cô muốn gì?
_Muốn gì àh? Không phải cô là người rõ nhất sao?
_Hừm… tôi sẽ không bao giờ nhường Minh lại cho cô đâu!!!
_Không bao giờ? Ồh… tôi hiểu rồi… vậy thì tôi buộc phải nói cho mọi người biết sự thật thôi…
Vy nói, vẻ mặt có chút thất vọng. Đứng dậy và tính quay lưng đi, đôi môi khẽ nhếch lên hiện ra một nụ cười ranh ma, liếc nhìn nhỏ lần cuối rồi ra khỏi quán…
SOCK… gì thế? Tại sao Vy lại biết được bí mật của nhỏ chứ? Không phải chỉ có Thiên và Lâm lão gia mới biết được chuyện này thôi sao? Sự thật rằng… nhỏ chính là con gái nuôi của Lâm Phong – Trùm mafja – cha của Lâm Hạo Thiên.
Từ nhỏ đến lớn, nhỏ đều là do một tay Lâm Phong nuôi dạy… chỉ bảo cho nhỏ tất cả. Từ cách dung kiếm, cách đánh nhau… và rồi biến nhỏ thành một công cụ *** cho ông. Nhỏ tham gia FBI cũng chỉ là để thăm dò tình hình cho Lâm lão gia mà thôi. Và… nhỏ tiếp cận Triệu Thiên Minh cũng chỉ để thực hiện cái kế hoạch trả thù ngu ngốc của ông bố nuôi của mình…
Gương mặt nhỏ tái dần… không thể để Minh biết được chuyện này… nhất định không!!!
Đứng phắt dậy, chạy theo bong dáng của Vy đang khuất dần sau dòng người tấp nập của cái sa lộ này. Nhỏ vừa chạy, mắt dáo dác nhìn xung quanh, áp sát điện thoại vào tai, chỉ để nói chuyện với cô ã Nhuẫn Vy đó.
_Alo? Sao có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia, Vy nói bằng giọng lẵng lơ, chêu chọc. Tuy tức giận nhưng Phi không thể làm gì được cô ã cả… tốt nhất là không nên manh động.
_Cô… tôi đồng ý…
Nhỏ nói, kèm theo là một cái thở dài… nhỏ không thể làm khác được… nhỏ sẽ mất đi Minh – người mà nhỏ yêu thương nhưng không thể để cậu đau lòng và ghét bỏ nhỏ được…
Quay lại với Nữ chính nhé ~.o
Nằm trên chiếc giường đó, nó chỉ thở dài. Nhìn cái chân của mình…. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Nhỏ không muốn… nhưng dù là rất buồn khi bị như thế này nhưng nó còn đau gấp ngàn lần khi Bảo đối xữ với nó như vậy… àh không… đó là Kì… không phải là Gia Bảo. Đó chỉ là một con người hoàn toàn xa lạ với nó mà thôi…
_Hé lô~~~~~
Phong đứng ló mặt qua cánh cữa và cười khì. Nó giật mình quay mặt lại nhìn Phong rồi chỉ cười có lệ… nó có vui vẻ gì đâu mà cười…
_Nào, hôm nay chúng ta sẽ thực hiện phương pháp trị liệu, rồi thì cái chân này cũng sẽ nghe lời cậu thôi!
Phong ngồi bên cạnh giường bệnh của nó, vẻ mặt hớn hở. Cậu vui… vui vì nó không còn bi quan. Bẹo má nó, trông nó thật đáng yêu… nhưng lại phải chịu đựng cái cảnh này. Thật đúng là … hồng nhan thì bạc phận… haizzzz
_.... tôi không muốn.
Nó nói, cúi mặt xuống, rồi bấu chặt lấy tấm nệm trắng mướt. Nó sợ… sợ rằng… việc chân nó không thể đi lại được nữa sẽ thành sự thật.
_Thôi nào!!! Như thế thì không làm một cô bé ngoan được đâu? Triệu Á Quy mà tôi quen biết đâu có nhút nhát thế này? Hay là…
Phong nói, có phần khiêu khích nó. Ánh mắt lóe lên cách ranh ma. Nếu nó không tự nguyện thì anh đành phải ép nó vậy…
_“Hay là” gì?
Nó hỏi, ánh mắt dò chừng, cái tên này… quả thật là đang âm mưu chuyện gì nữa đây. Nhất định, nó sẽ không mắc lừa Phong đâu.
_Hay là cậu sợ?
_Cái gì? Tôi mà sợ sao?
_Ồh,… ai biết được? Rõ rang là cậu sợ cái chân này không nghe lời cậu mà…
Phong nói rồi ngước mặt nhìn lên trần nhà, huýt sáo. Hành động của Phong càng khiến nó điên tiết hơn.
_Cái gì? Hừm… được thôi! Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy rằng tôi không hề sợ!!!
_Ừ, vậy thì cậu làm thử xem!
Quả là nó đã mắc lừa cậu. hehe …
Hạnh phúc ão
_Nào, cố lên! Chỉ còn 1 chút nữa thôi ^^
Phong đứng ngay cạnh nó, vẫn luôn khích lệ nó từng chút từng chút một. Nó thì cố gắng, gượng mình để bước từng bước một cách khó nhọc. Nhưng nó không nãn chí, vì Phong đã ở bên cạnh nó rồi.
_Ôh… ôh!!! Hyhy tui bước được rùi nèh!
Nó cười típ mắt, cuối cùng thì nó cũng bước được bước đầu tiên rồi.
_Phải, tui biết cậu làm được mà! Nào, cố thêm một bước nữa nào!!!
Phong cũng cười, gương mặt cậu tràn đầy sự hạnh phúc thấy rõ, nhưng cái hạnh phúc này có là mãi mãi? Hay chỉ là một hạnh phúc ảo do cậu tự nghĩ ra?
_Ôh… ôh!!!
Nó loạng choạng, tưởng chừng sắp ngã sỗng soài ra nền nhà. Phong liền vươn cánh tay ra đỡ nó. Ánh mắt có ánh lên chút xót, lo sợ.
_Phải cẩn thận chứ?
Cậu mắng iu nó. Nó hơi nhăn mặt nhưng cũng cười. Hai người họ trông rất vui vẻ, cứ như là đang iu nhau zậy.
Phải rồi, cái thứ hạnh phúc mà cậu đang có bây giờ là hạnh phúc thực sự. Nó không phải là hạnh phúc ảo …
Đứng bên ngoài, gương mặt ai kia đang lộ rõ vẻ tức giận. Tưởng chừng nó sẽ gục ngã, nó sẽ buồn lắm… Nhưng ai ngờ, nó lại có thể cười đùa với một người con trai khác. Lại còn để anh nhìn thấy. Quả là chướng mắt,… nhưng sao trong tim lại nhói lên? Có phải chăng là anh đang… bị bệnh tim =,=
Thôi, nếu nó đã không còn nghĩ đến anh nữa thì cái việc quái gì mà anh lại phải lén lút đứng đây, nhìn nó như thế này. Lại phải lo sốt vó bỏ mặc Nhược Lam ở shopping mà phóng gar chạy vào bệnh viện, và để rồi nhìn thấy nó như thế này. Quả thực là phí công vô ích mà. Anh quay lưng bước đi, trước khi đi còn đá vào tường để rồi ôm chân mà nhãy lò cò ^^.
_Ơ????
Phong thoáng thấy bóng dáng ai quen quen đứng ngoài cửa… không phải đó là Kì sao?
_Có chuyện gì thế?
Thấy Phong cứ nhìn ra phía ngoài cửa nó cũng thắc mắc nhìn theo hướng cậu nhìn, ở đó làm gì có ai chứ?
_Ờm, không có gì. Thôi mình tập tiếp đi.
Phong giật mình, quay lại nhìn nó rồi cười gượng. Tốt nhất là không nên cho nó biết rằng Kì đã đến đây… nhất định…
Quay qua cái cục thắc mắc to đùng của mọi người nào~~~~~~~~~
Sau khi gặp Nhuẫn Vy hôm nọ, tâm hồn Phi cứ treo ngược cành cây. Chẳng làm được việc gì ra hồn cả… thắc mắc không biết giải đáp như thế nào. Chẳng lẽ… nhỏ phải xa rời Minh sao??? Nhỏ chưa từng nghĩ đến chuyện này… Nhìn Minh như vậy, vẫn cứ cười đùa cố làm cho nhỏ vui. Nhưng nhỏ biết… rằng Minh cũng đang rất buồn vì chuyện của Quy. Nếu bây giờ, nhỏ lại đột ngột bỏ đi… thì không biết Minh sẽ như thế nào nữa…
_Này, này!!! Nãy giờ em có nghe anh nói cái gì không vậy >”<
Minh hua tay trước mặt nhỏ, nãy giờ cậu mất công kể chuyện, rồi làm đủ thứ trò. Mà hình như là Phi chẳng nghe thấy gì thì phải =,=. Thiệt là làm người ta thất vọng đó mà…
_Ah, ưm… em xin lỗi…
_Haizzz em bị sao vậy? Tự dưng cái như người mất hồn í.
_Ưm… chỉ tại, em thấy lo cho Á Quy thôi…
Nhỏ thở dài, Minh thì ngồi tựa vào ghế sofa rồi xem phim và … ăn Poca. Gương mặt tỉnh queo khi nghe nhỏ nói vậy. Nhỏ nhăn mặt, nhìn Minh trừng mắt.
_Ủa gì vậy?
_Anh không thấy lo cho Quy sao? Sao thản nhiên vậy?
Nhỏ nói giọng khó chịu, thiệt là Á Quy có đứa em trai như thế này thì có lẽ k*** trước nó ăn ở thất đức lắm đó. Rồi nhỏ giật bịch Poca trên tay Minh ăn cách ngấu nghiến. Có chút ngạc nhiên trước thái độ trẻ con của nhỏ nhưng Minh cũng chỉ phì cười rồi nói.
_Thôi nào, em đừng lo nữa. Chẳng phải là đã có tên Phong đó luôn bên cạnh Quy rồi mà… Anh tin là Phong sẽ làm cho Quy quên đi cái tên Gia Bảo ૮ɦếƭ tiệt ấy!!
Minh xoa đầu nhỏ, giống như một đứa con nít vậy. Nhỏ chỉ mở tròn mắt nhìn Minh. Nhưng dù nói sao thì nói đi chăng nữa, đi theo Minh lâu rồi… nhỏ biết, Minh lúc nào cũng quan tâm đến Quy cả mà…
Anh nam chính thì sao nhĩ ^^~~~~~~~~~~~~
Sau khi từ bệnh viện về… Kì liền gọi cho Lam. Cô ã tíu tít lên vì đây là lần đầu tiên Kì gọi cho nhỏ mà ^^
_Chà, sao hôm nay anh có hứng mà gọi cho em thế?
_Ưm… đưa tôi đi đâu đó giải Stess nào.
_Ôh!!! Anh mà cũng có muộn phiền sao?
Lam nói, giọng xem chừng như là ngạc nhiên lắm vậy. Kì khẽ nhăn mặt, khó chịu trước cái thái độ đó của Lam. Như hiểu là có sát khí, Lam liền đổi chủ đề trước khi quá muộn ^^. ( nhỏ này có khôn ra được chút )
_Vậy thì mình đi bar nhé?
_Thôi, dẹp mấy cái chổ ấy đi!
_Ưm… vậy thì mình đi dạo biển nhé ^^.
_Cô điên àh?
Đột nhiên Kì hét lên, giọng có chút bực mình. Thật là cái con nhỏ này chẳng hiểu cậu như Quy. Lúc trước mỗi khi muộn phiền, chỉ cần cậu alo cho nó thì nhất định sẽ bay hết mọi chuyện…
_Cô đang ở đâu?
_Ở nhà…
_Ở đó, tôi đến đón cô.
Cúp máy, Kì nhấn gar rồi chạy vụt đi. Có chút bất mãn với cô gái này, nhưng thực sự thì chẳng còn cách nào khác. Bây giờ Kì chỉ còn có mình con nhỏ này nữa thôi…
~~~~~~.~~~~~~~
Hiện giờ, Kì và Lam đang đứng trước một trung tâm lớn. Nó hoàn toàn lạ lẫm với Lam, vì cô thực sự chưa đến đây bao giờ…
_Vào trong thôi…
_Ah, nhưng mà…
Kì chẳng thèm quay mặt lại, đút tay vào túi quần rồi vừa đi vừa huýt sáo. Lam gọi í ới phía sau mãi mà Kì cũng chẳng thèm quay lại. Bất quá nhỏ cũng phải lủi thủi theo sao…
Questions…
Tại trung tâm Makotamiki (bịa nhé ^^ )~~~~~~~~
Bước vào trong, nơi này thực sự rất rộng lớn. Hầu hết những người trong trung tâm này hoàn toàn là học sinh trung học – phổ thông. Ở đây cũng có rất nhiều trò chơi…
Vừa đi vừa giáo giác đưa mắt liếc nhìn mọi thứ xung quanh một cách tò mò, cứ như một con ngốc vừa lên tỉnh vậy. Kì thấy khó chịu trước cái thái độ lạ lẫm của cái con bé Lam này, dù gì cũng là một tiểu thư đài các mà sao con nhỏ chẳng í tứ gì cả.
_Này, đừng có làm như từ dưới quê lên vậy..
_Không phải là từ dưới quê lên mà là từ TP về đồng bằng~~~
_Hmbp~~~~
Kì gắt, đúng là cái con nhỏ này không tài nào nói được nó. Cái tính đanh đá và tự kiêu đó. Rõ ràng là rất tò mò và háo hức, nhưng lại cứ tỏ ra xem thương cái chốn này, phải thôi. Nơi này dành cho tầng lớp bình dân mà, sao sánh bằng nhà hang, trung tâm thương mại dành cho tầng lớp cao quý mà nhỏ vẫn thường đến chứ?
Kì đến một máy games, rồi ngồi đó chơi một cách say đắm. Gương mặt hắn thay đổi như tắc kè chuyển màu vậy, lúc thì vui vẻ hớn hở, lúc thì cau mày khó chịu, lúc thì lại như muốn khóc… Lam chỉ ngồi bên cạnh, rồi nhìn gương mặt Kì lúc này, thực sự không có chút giả tạo, nhưng… nó cứ thế nào í, cái cách mà Kì có thể đến đây ~~~~~~~~~ ah
Hospital~~~~~~~~~~~~
_Cạch…
Cánh cửa lại mở, lần này là Minh. Cậu chỉ đi có một mình, còn mang theo gương mặt u ám cùng 2 con ma bên cạnh nữa. Giật mình khi thấy Minh, nó nhìn Minh bằng ánh mắt ngạc nhiên nhất có thể. Em trai nó đây sao? 0.o
_Gì vậy? Tính đi động viên tui hay trù ẽo zị =,=.
_Em ko có giỡn àh nghen…
_Oh my god! Có chuyện gì mà khiến một con kì nhông thành một ông già thế này?
_Đã nói là không có giỡn màh!!! _ _” híc… (hận đời, ngồi chổm hổm rồi lấy tay viết lên nền nhà ).
_Oh oh sorry. Rồi, có chuyện gì thế?
_Nè, xem đi!
Minh chìa ra một tờ giấy, đưa cho nó. Thoáng chút ngạc nhiên nhìn sơ tờ giấy đó. Có chút nghi ngờ ngước mắt nhìn Minh dò xét.
_Gì đây?
_Xem thì biết!!! Hỏi quoài!!! >”<
_Hứ, xem thì xem !!!
Cầm tờ giấy đó trên tay… “ah, một lá thư, thư tình hữh? Kiểu này thì là đang sợ Phi Phi ghen đây ^^. Xem bên trong có gì nào.” <= suy nghĩ của nó nhé.
Anh àh…cảm ơn anh, vì trong suất thời gian qua luôn chăm sóc cho em. Em cũng rất vui khi được bên cạnh anh như thế. Anh còn nhớ ko? Cái lần đầu tiên tụi mình gặp nhau í. Lúc đó… chắc anh ghét em lắm, anh nhĩ ? Xảy ra bao nhiêu chuyện rồi, mình đều vượt qua được… nhưng lần này. Có lẽ sẽ không đâu anh ạh…em xin lỗi… thời gian qua em làm anh buồn nhiều, bỏ qua cho em anh nhé! Thực sự là em không còn lựa chọn nào khác nữa. Khi quyết định rời đi, em cũng thấy buồn… mong anh hiểu cho em …Anh này, có lẽ… khi biết được sự thật… anh sẽ hận em lắm, anh nhỉ? Nhưng không sao… dù gì thì anh cũng sẽ biết thôi…rồi… anh cũng sẽ quên em thôi mà… Dù biết rằng sẽ rất khó để quên được anh, sẽ rất khó để có thể để anh tha thứ cho em… nhưng… em vẫn mong là anh sẽ bỏ qua mọi chuyện… Em chỉ muốn nói với anh một câu duy nhất thôi…
Em sẽ vẫn mãi yêu anh…
Phi Phi…
Gì vậy? Nó vừa đọc cái gì đây? Phi Phi… không lẽ… Sững sờ, nhìn lại Minh. Gương mặt đau khổ…Ừ… Phi Phi đi rồi, bỏ mặc cậu ở đây. Ở lại cái nơi này, không có Phi thì cậu ở đây làm cái quái gì nữa chứ?
_Đừng buồn nữa…
Đặt lá thư đó xuống bàn, chồm người đến cạnh Minh. Nó ôm chặt Minh vào lòng, biết rằng Minh rất đau… nhưng không nói ra thôi. Nó biết mà, nó hiểu Minh mà. Dù không biết lí do vì sao mà Phi bỏ đi. Nhưng… nó thấy giận Phi lắm. Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy. Tại sao, lần này Phi lại nhút nhát và chọn cách trốn tránh chứ? Không phải trước kia Phi cũng đã nói với nó rằng là sẽ phải đối mặt với mọi thứ dù rằng nó như thế nào sao? Sao bây giờ lại…
_Rm……. Rm…….
Minh chồm người dậy với lấy chiếc điện thoại đang rung trên mặt bàn. Vẻ mặt có chút hớn hở. Nó cũng quay người lại, nhưng rồi thấy ánh mắt Minh đanh lại. Có chút bất an, nó nhìn Minh cách e dè.
_Ai thế?
_Không có gì, chị nghĩ ngơi đi!
Đỡ nó nằm xuống giường. Minh khẽ hôn lên trán nó rồi cầm điện thoại và bước ra ngoài. Nó cau mày nhìn theo cái bóng của cậu khuất sau bức tường trắng xóa rồi thở dài…
_Chuyện gì?
_Ah, sao anh lại lạnh lùng với em như vậy chứ? Không lẽ… không có chút tình ý gì với em sao?
_Cô đùa với tôi đó àh?
Đưa tay tính tắt máy, vẻ mặt khó chịu hậm hực. Đúng là cái con nhỏ phiền phúc mà.
_Này! Đừng có cúp máy chứ!
_...
_Anh có thể gặp em một chút đc ko?...
_Ko. ( Lại tính cúp máy lần nữa. =,= cái đồ bất lịch sự )
_Là chuyện của con nhỏ Phi Phi đó đó !! >”<
Nhăn mặt, chuyện của Phi Phi sao? Phi Phi thì có chuyện gì với cái con nhỏ ngu ngốc này chứ? Không tin lắm, nhưng cậu cũng hỏi địa chỉ. Cô nhóc Nhuẫn Vy đó nhếch mép cười cách thích thú. Trúng kế của nhỏ rồi ^^
Brinpow~~~~~~~~~
_Có chuyện gì, nói đi.
_Ai da… anh thật là. Chẳng có tí nhẫn nại nào hết a~
_Đừng có nhiều lời !!!
Người Minh tỏa ra sát khí nồng nặc, ánh mắt ánh lên chút giận dữ có thể nuốt chửng con nhỏ Nhuẫn Vy đó. Rùng mình trước ánh mắt lãnh đạm của Minh, nhỏ có chút chột dạ. Không biết là Minh đã vào bẫy của nhỏ hay nhỏ vào hang cọp rồi =,=. Lấy trong tui sách ra một tập hồ sơ, rồi đẩy nó về phía Minh. Ánh mắt nhỏ đanh lại, thích thú.
_Anh xem đi!
Vươn người về phía trước, kéo tập hồ sơ đó về phía mình. Liếc mắt nhìn Vy,, ánh mắt dò chừng xem từng động tác của nhỏ. Nhỏ chỉ thích thú nhâm nhi ly nước của mình.
Hồ sơ lí lịch:
Tên: Lâm Nhã Ý
Năm sinh: 25-08-1991 ( 9x lứa đầu ^^ )
Nghề nghiệp: Sinh viên trường ĐH Unateru
Nơi sinh: Thủ đô Hà nội
Địa chỉ: Rose Villa
Số điện thoại: 016***550
Cha: Lâm Phong
Nghề nghiệp của cha: Thương nhân buôn đồ cỗ (nghề tay trái thôi)
Mẹ: Dương Tuyết Mai
Nghề nghiệp của mẹ: nội trợ.
Anh ( chị ) : Lâm Hạo Thiên
Nghề nghiệp: ( không rõ )
Sở thích: *********
_Cái gì?
_Hừm, không nhận ra sao? Cô bạn gái đáng yêu của anh đó ^^ (cười vẻ thích thú)
_Không… không thể nào! Sao cô ấy có thể là con gái của Lâm Phong, và là em gái của tên Hạo Thiên ૮ɦếƭ tiệt đó chứ?
_Hà, anh sock sao? Ưm… lúc đầu em cũng khá sock đó. Nhưng… “sự thật vẫn mãi là sự thật thôi”
_Không… không thể nào…
Quay lại với Á Quy nào~~~~~~
Nó cảm thấy buồn…. trống vắng… sao thế nhĩ? Cái cảm giác này là thế nào? Dù rằng biết đó là sự thật nhưng không thể làm khác đc? Nó cũng khá sock khi nghe tin này từ Jessica. Ngồi trên giường bệnh, tâm trí nó cứ hỗn độn, tim thì có chút nhói lên… đó là sự thật sao?
_Này, Quy đừng buồn nữa. Việc gì phải buồn vì cái gã đó chứ?
_Nhưng… haizz
_Thôi nào, Á Quy mà tui biết đâu có như thế này? Lúc nào cũng sầu não, thực là khiến người ta muốn ốm theo luôn đó.
_Nhưng… tui vẫn thấy buồn….
_Buồn gì chứ? Quy có biết là, hắn sắp đính hôn với con nhỏ Nhược Lam đó ko?
Jessica đập mạnh tay xuống bàn, khiến cho nó có chút giật mình. Nhận ra mình đã lỡ lời, đưa tay che miệng lại rồi nhìn nó bằng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn lo sợ, ái ngại. Nó chỉ trợn tròn mắt nhìn Jes… What? Gì cơ? Jes vừa nói gì với nó vậy? Kì… sắp đính hôn với Lam sao?
Cúi gầm mặt xuống, nó không khóc. Dường như nước mắt khô rồi. Không khóc được nữa. Tim thì nhói lên từng cơn… cái cảm giác khó chịu, nó như muốn ngộp thở vì cái cảm giác này. Jes chỉ ngồi xuống cạnh nó, đưa tay lên vai nó rồi vuốt nhẹ…
_Xin lỗi…
End hồi ức…
_Ôh! Á Quy của tui bữa nay bị sao mà sầu não quá zậy nèh?
Phong bước vào cửa, khuôn mặt hớn hở nhưng có chút lo lắng nhìn nó. U ám quá =,=.
_Lúc này… Jessica có đến.
_Oh, cô ây nói gì với cậu àh?
_Ưm… hức…
Nó bỗng nấc lên, như là trẻ con lâu ngày mới gặp mẹ vậy. Ôm trầm lấy Phong, nó cứ khóc như thế. Ngạc nhiên, rồi lo lắng. Ôm chặt lấy nó, tay vuốt nhẹ phía sau lưng. Phong hỏi nhỏ.
_Có chuyện gì thế?
_Hức… Lục Vương Kì… hắn… hức…. hắn sắp đính hôn với Nhược Lam….
(1) Questions…
(2) Cố nhân
(1) Questions
Nó khóc cũng đã thấm mệt nên Phong đỡ nó nằm xuống giường, rồi nó cũng t*** đi. Có lẽ… lúc nó ngủ thì cậu cảm thấy yên bình hơn nhiều. Thực sự buồn… bao nhiêu công sức cậu bỏ ra, cuối cùng. Gà Vương Kì đó không cần nói một câu nào cũng có thể giành lại nó từ tay cậu… cũng phải thôi. Vì đó là người nó luôn luôn tìm kiếm và chờ đợi mà..
~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~
Bước đi trên con đường lạnh ngắt, sao trong lòng cậu lại phẫn nộ dường này? Người mà cậu luôn luôn yêu thương,… lại là em gái của cái gã ૮ɦếƭ tiệt đó! Thật là bất công mà,… vậy rõ ràng Phi Phi àh không… là Lâm Nhã Ý tiếp cận cậu cũng chỉ vì một mục đích đơn giản… “trả thù”.
…….
5 năm về trước…
Lúc này Minh và Á Quy chỉ mới có 14 tuổi. Papa cũng chỉ là một giám đốc công ty nhỏ, người đồng nghiệp – khiêm bạn thân của ông là Lâm Phong. Cái công ty này là do ông và Lâm Phong cùng chung sức lực mà tạo nên. 2 gia đình cũng rất thân nhau, giống như một đại gia đình vậy.
Lúc đó… Lâm Hạo Thiên 16 tuổi, là bạn thân của nó và Minh. 3 đứa giống như anh em ruột vậy nhưng Minh biết, rằng nó thích Thiên. Có sao chứ? Nó và Thiên trông rất xứng đôi, mà nếu Thiên mà là con gái thì hổng chừng lại là zk của cậu ;-d. 3 đứa chúng nó mỗi ngày đều cùng nhau đến trường, cùng nhau chơi đùa, rồi mỗi ngày Minh và Thiên đều tập võ cùng nhau, còn nó vì là con gái nên không được tập võ chỉ có thể đứng xem và mang cơm đến hằng ngày cho 2 người thôi.
Nó và Minh cũng từng nghe Thiên kể về đứa em gái của mình, cũng chạc tuổi của 2 đứa và đang học tại Pháp. 2 anh em Thiên cũng rất yêu thương nhau, nhưng một hôm mọi người phát hiện ra em gái của Thiên là một thiên tài, tuy chỉ mới có 10 tuổi nhưng Ý đã có thể giải được những bài toán nâng cao dành cho trường trung học phổ thông, mà những đứa bé cùng tuổi thì không thể làm được, chỉ ở cái tuổi này thì làm sao có thể chứ? Nên quyết định cho Ý đi du học, và từ đó thì Thiên không còn gặp được em gái mình nữa.
Thời gian bên nhau cũng khá lâu nên nó và Minh đều rất quí Hạo Thiên. Tưởng chừng sẽ hạnh phúc mãi như thế, cho đến một ngày…
Công ty làm ăn thua lỗ, nợ nần chồng chất, gia đình thì phá sản. Lâm Phong bị bắt, nhưng papa của nó thì không. Dù rất thương xót cho bạn mình nhưng papa nó không thể làm gì hơn. Thời gian đầu, vợ của Lâm Phong tức mẹ của Hạo Thiên cùng cậu ở lại nhà của nó. Nhưng lại không biết thế nào thì 2 người lại bỏ đi. Trước khi đi Hạo Thiên còn để lại một lời hứa… một lời hứa mà Minh vẫn luôn coi trọng.
_Ngày mai… Hạo Thiên sẽ đi sao?
_Ừm… này, đừng có mà làm cái mặt đó chứ! Là đàn ông thì phải mạnh mẽ ;-d
_ …
_Không được yếu đuối! Minh mà như thế thì ai sẽ bảo vệ cho Á Quy?
_Nhưng …
_Này, hứa với anh đi!
_?
_Hứa với anh là sẽ bảo vệ Á Quy, thay cho cả phần của anh nữa!
_… Ừm, Minh sẽ bảo vệ Á Quy mà…
Rồi thì Thiên cũng phải đi, đi mãi và cậu không thể gặp lại Thiên nữa. Anh đi và mang theo lời hứa đó... xa dần…
Nó lúc đó pị pệnh phải nằm trong phòng, mọi người cũng không hề cho nó biết là Thiên sẽ đi. Đến lúc mọi chuyện vỡ lỡ thì nó đã khóc cả tháng trời =,=.
~~~~~~~~.~~~~~~~~~
Không biết do ai xui khiến, Minh lại bước đến trước cổng bệnh viện. Có nên cho nó biết ko? Rằng sự thật thì Phi Phi lại là người làm cho nó đau lòng? Nó luôn nhớ đến Thiên, phải nói là từ khi Thiên đi thì nó đã thay đổi, không về tính cách nhưng là suy nghĩ. Dù biết nó cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng lại đau xót mỗi khi nhắc đến Thiên.
Rồi đến cái ngày ấy, cái ngày mà nó gặp lại Thiên. Nhưng anh không còn là người mà nó luôn yêu thương, không còn vui vẻ, không còn thân thiện như ngày xưa nữa. Anh lúc đó là một tên Mafia… một kẻ máu lạnh… hoàn toàn xa lạ với nó… Cậu hận, hận rằng Thiên lại thay đổi, anh không giữ lời hứa năm xưa… hận…
Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào phòng, nhìn thấy gương mặt nó thật thanh thản… nó đang ngủ. Minh không muốn đánh thức nó dậy, nhìn nó thế này… cậu thấy lòng mình thanh thản hơn rất nhiều…
(2) Cố nhân
Ngồi trên Taxi, bây giờ Phi đang đến một căn nhà nằm ở ngoại thành. Nó cũng không cách xa thành phố lắm nhưng cũng đủ xa để không ai tìm thấy. Giờ đó là nơi duy nhất mà Phi có thể đến. Nhỏ đã phản bội lại chính người thân của nhỏ mà… bây giờ mafia cũng đang săn lùng nhỏ. Tuy biết được thân phận thật sự sau vụ đó (2 năm trước) nhưng vì nhỏ đã hết sức bảo vệ Triệu gia nên FBI xác nhận nhỏ là thành viên.
_Alo…
_Hàz, lâu quá không gặp. Có gì không nhóc?
Giọng bên kia, một giọng nói mang đầy vẻ chêu trọc nhưng cũng có chút vui mừng.
_Em đang đến nhà anh đấy!
_Sặc! What what?? Khô…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc