Em cứ chạy đi ! Chạy mệt thì quay về bên anh - Chương 19

Tác giả: Đang cập nhật

Cry...
Trước mặt nó bây giờ là 1 đám con gái. Tuy không biết là ai nhưng nó nhận ra trong số đó có 1 người… là cô gái hôm nọ đi cùng Kì…
Nhíu mày, nhìn lũ con gái đó. Nó cố tình đi lướt qua xem như không biết gì.
_Hừm, tính chạy àh?
Một con nhỏ có cái đầu vàng khè chặn đường nó lại. Giọng nói mĩa mai, xỉ vã. Nó làm lơ và lách qua để bước tiếp.
“Bốp….”
Tiếng động khô khan ấy vang lên… máu… tanh… Từ trên đầu nó một vệt máu chảy dài… Nghiến răng chịu đau. Quay mặt lại, liếc nhìn con nhỏ đó.. ánh mắt nó đanh lại, giận dữ…
_Mấy người muốn gì?
Mặc kệ máu vẫn cứ chảy, nó nghiến răng ken két. Lũ kia thấy thế thì bất giác lùi lại phía sau. Xem chừng nó lúc này giống như một con quỷ hút máu người vậy… thật đáng sợ…
_Hừm… chịu đòn tốt phét nhĩ? Để xem mày chịu được bao lâu…
Tú Lam – Cô gái hôm trước đi cùng Kì. Hiện là bạn gái của hắn. Tính cách ngông cuồng, là tiểu thư danh giá nhà họ Kim. Xinh đẹp, học giỏi. Tuy tính cách như thế nhưng Kì lại tỏ ra thích thú với cô gái này.
Nhíu mày, nhìn Tú Lam. Trong lòng nó bỗng trùng xuống.. quả thực Lam rất xinh đẹp. Lại là con nhà danh giá… nó bỗng thấy mình thấp hèn trước Lam. ( Trời, chị hơn nhỏ đó đấy!!! Tủi thân gì >”< )
“Bốp…”
Lại một nhỏ đánh lén… cú đánh khá mạnh vào chân làm nó khụy gối. Cố đứng dậy và đánh trả lại. Dù sao thì nó cũng đã học Judo 2 năm trời mà…
5-6 đứa con gái đánh một mình nó, nhưng hầu như chỉ là loại võ mèo cào nên nó có thể dễ dàng hạ gục hết tất cả.. Nhưng do tụi kia có gậy nên nó cũng bị bầm dập không ít…
_Cô muốn gì?
Nó nhìn Lam, ánh mắt ánh lên sự giận dữ. Nó cảm thấy khinh bỉ cô gái này. Thật hèn hạ… cũng giống như Nhất Vy trước kia… Nhưng nó bây giờ khác nó trước kia nhiều lắm. Nó không còn là cái con nhỏ ngu ngơ ngày nào nữa rồi…
_Tránh xa Lục Vương Kì ra!!!
Tú Lam tuy bị ép đến đường cùng, tay đang run lên vì khiếp sợ nhưng cũng mạnh miệng nói cứng và hét lên. Nó nhếch mép cười. Nụ cười thoáng buồn…
_Đi đi…
Nó cúi đầu xuống, quay lưng và định bước đi… bước cách khó nhọc , người nó trầy trụa không ít… máu trên đầu đã không còn chảy nữa… Đầu óc nó bỗng choáng voáng..
Tú Lam tưởng trừng đã bỏ đi… nhỏ nhẹ nhàng cầm cây gậy trên nền rồi bước đến. Đôi mắt nhíu lại liếc nhìn nó. Giật mình nó quay người lại thì…
“Bốp….”
Choáng…. máu lại chảy…
“Lạch cạch…”
Tú Lam run sợ… thả cây gậy xuống đất. Tính quay đầu bỏ chạy thì bị nó kéo tay lại… P0'p chặt cổ Lam, nó nghiến răng… nước mắt gần như muốn tuân rơi…
_Buô- buông ra…!!! Cô điên rồi!!!
Cố kéo tay nó ra khỏi cổ mình, Lam thấy run sợ trước cô gái này… quả thực không đơn giản như cô nghĩ…
_Phải!!! Tôi điên rồi!!! Điên từ khi Bảo biến mất!!!
Nó hét lên!!! Cố P0'p chặt hơn.
Lúc đó, Kì cũng đi ngang qua hướng đó. Nghe tiếng hét thì chạy tới. Thấy cảnh trước mặt mình, chẳng suy nghĩ gì. Hắn lao nhanh tới hướng đó! Kéo nó ra khỏi Tú Lam.
“Chát…”
_Cô điên rồi!!!
Tát nó, hét lên!!! Hắn quay lại đỡ Tú Lam đứng dậy. Con nhỏ lúc này đã ngất lịm… bế Lam dậy rồi chạy đi… bỏ nó ở đó.
Đau… người sai là nó ư? Nhìn bóng hắn bế một người con gái khác chạy đi trước mặt nó… tim như thắt lại. Dù biết hắn không phải là Gia Bảo của nó… nhưng nó vẫn thấy đau khi hắn làm vậy, nước mắt cứ rơi lã chã, nhưng không hề phát ra 1 tiếng động nào… Nó đứng đó như trời trồng… không phải đau do bị hắn tát… thà… hắn ghét bỏ nó… thà là hắn đánh đập nó… nhưng đừng làm thế trước mặt nó…
Khụy gối… vết thương trên đầu vẫn chảy máu… nó ngất lịm. Không biết gì nữa, nó chỉ thấy đau. Nó ước gì… mình ૮ɦếƭ đi cho xong…
Lớp học~~~~~
Thấy nó đi từ nãy đến giờ mà không quay lại. Phi cứ thấp thỏm, cảm giác như có chuyện chẳng lành. Nhỏ nói với Minh rồi đứng dậy chạy vụt ra ngoài mặc cho sự tức giận của thầy giáo. Phi và Minh ra khỏi lớp, Jessica cùng Phong cùng chạy theo.
Tìm mãi… cuối cùng thì cũng tìm thấy nó đang nằm ngất lịm dưới đất. Máu chảy ra thành vũng… mặt nó trắng bệch…
Bệnh viện~~~~~~~~~~~~
_Em không sao chứ?
Kì nắm chặt tay Lam, hỏi. Gương mặt nhăn lại, xót xa…
_Em không sao
Lam nói, giọng có chút nũng nịu. Nhỏ mĩm cười hạnh phúc… Quen Kì được 1 năm rồi, 2 đứa cũng yêu nhau rất nhiều. Lam thấy hạnh phúc khi được ở cạnh Kì… Nhưng rồi khi nó xuất hiện thì Kì không còn như trước nữa, ánh mắt hắn nhìn nó rất lạ… khác hẳn khi hắn nhìn nhỏ. có vẻ thờ ơ với nhỏ nhiều. Nên nhỏ mới nghĩ ra cách đánh ghen này. Không ngờ… nó lại là một đứa không biết sợ là gì. Còn xém chút nữa *** nhỏ rồi…
Hắn… lúc này tâm trạng rối bời. Thấy đau khi nó làm như vậy… cho dù nó có hận hắn đi chăng nữa, thì cũng không nên làm hại Tú Lam. Nó không phải là con người như thế, nhưng sự thực trước mắt hắn như vậy rồi …. Làm sao hắn có thể không tin? ( Anh này khờ dại quá! Chị Quy bị đánh mà lại xót cho nhỏ Lam !!! )
_Anh… em… thấy sợ cô gái ấy…
Lam làm nũng, dụi dụi đầu vào *** hắn. Chắc chắn, hắn chưa biết sự thật. Nên Lam phải cố tìm cách để hắn ghét cay đắng Quy. Nếu mọi chuyện bại lộ… nhất định hắn sẽ ghét bỏ nhỏ.
_Ưm… anh không ngờ cô ta là loại người như vậy…
Kì nói, có chút khó chịu. Khinh rẽ.. hắn không ngờ rằng những lời nói của mình làm cho Lam thấy phấn chấn thêm.
“Phải, tốt nhất là cứ như thế…”
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Lam cười thầm trong bụng, tự đắc… nhất định! Sẽ không ai có thể mang hắn đi khỏi nhỏ. Nhất định là thế…
Cry…
Bệnh viện~~~~~
Trong một căn phòng trắng, mọi thứ trở nên im lặng cách đáng sợ. Gương mặt nó chốc chốc lại cau lại, thể hiện sự sợ hãi… mồ hôi toát ra thầm ướt cả cái chán, môi mấp máy..
_AH!!!!!
Ngồi bật dậy, thở gấp. Nó cố trấn tĩnh lại và xem mình đang ở đâu. Lại là cái mùi thuốc sát trùng nồng nặc này. Nó hiểu mình đang ở bệnh viện…
Đưa tay lên trán, quệt mồ hôi. Nó ngồi tựa vào thành giường và nhìn ra ngoài cửa sỗ. Đầu nó bây giờ đau buốt… Cánh tay thì bị tiêm đầy ống dây.
Thở dài… nó biết, mình mất hắn thật rồi…
_Cạch…
Cánh cửa mở ra, Phong nhẹ nhàng bước vào trong. Nó biết, nhưng không quay mặt lại.
_Cậu cảm thấy thế nào rồi?
Phong ngồi lên cái ghế cạnh giường bệnh của nó. Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, áp sát vào mặt mình. Sao, thấy nó bị thế này. Phong thấy lòng mình đau thắt lại. Dù biết là nó chẳng để ý đến mình nhưng cậu thì lại không thể bỏ mặc nó được…
_Tôi bị gì rồi?
Nó hỏi, giọng nói có chút nghẹn lại. Do nó quay mặt ra ngoài nên Phong không nhìn thấy gương mặt nó bây giờ.
_Bác sĩ nói,… chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày là có thể xuất viện…
Phong khựng lại, rồi nói an ủi nó. Bỗng nó hất tay Phong ra rồi hét toáng lên
_Nói dối!!!! Tại sao!!! Tại sao!!! Chân tôi không còn cảm giác!!!
Nó quay mặt lại, nước mắt đã đầm đìa. Phong im lặng, nhìn nó. Ánh mắt sót xa. Cậu cũng không biết nên giải thích với nó thế nào… Nó giật những ống dây tiêm vào tay mình, điên loạn hất hết mọi thứ trên chiếc bàn xuống khiến đôi tay bị thương.
_Xoãng…
_Á Quy!! Bình tĩnh lại nào.
Phong cố ôm nó vào lòng nhưng nó lại càng đẩy cậu ra.
_Híc…. Híc… tại sao??? Tại sao chứ… híc…
Một lúc sau, nó ôm chặt lấy Phong rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ vậy. Máu trên tay nó cứ chảy ra, nhưng… nó đã không còn thấy đau nữa rồi. Nó đã quá đau để có thể cảm nhận được những cái đau khác nữa rồi…
Nghe tiếng đỗ vỡ trong phòng, Minh và Phi Phi vừa đi mua cháo về cho nó cũng hớt hãi chạy vào.
Dưới nền nhà, những mãnh vở thủy tinh rơi loang khắp bề mặt. nghe tiếng khóc nấc lên của nó. Phi Phi và Minh cũng hiểu… nó đã biết sự thật.
Nhìn nó khóc như vậy, Minh đá mạnh vào tường. Phi Phi chỉ lấy tay che miệng lại để không khóc thành tiếng…
Đối với Minh, nó không chỉ là một cô chị gái… Minh quý nó nhiều… dù vẻ bề ngoài luôn tỏ ra cứng rắn. Nhưng trong sâu thẳm trái tim nó, Minh biết… nó mềm yếu rất nhiều. Nó chịu quá nhiều cú sock… rồi giờ… nó có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Phi Phi… nhờ nó mà được như bây giờ. Nhờ nó luôn bên cạnh chia sẽ nên nhỏ mới mở lòng hơn với mọi người. Thấy cuộc sống mình có giá trị hơn. Nhỏ cũng quý nó nhiều lắm. Nhỏ xem nó như là chị em ruột của mình vậy…
Một lúc sau, khi đã kiệt sức và ngủ thiếp đi. Phong đặt nó nằm xuống giường, tuy đã ngủ nhưng gương mặt nó vẫn nhăn lại. Lấy Ng'n t trỏ xoa xoa nhẹ giữa hai lông mày của nó, gương mặt nó từ từ giản ra.
_Gọi bác sĩ đi…
Phong bước ra ngoài, nói giọng khàn đặc. Nghe tiếng Phong nói, nhỏ với cậu như sực tĩnh.
_Để tôi đi gọi…
Phi nói, rồi quay đầu chạy nhanh đi.
Lúc đó, Jessica đi chậm rãi về phía Phong và Minh. Đôi mắt sắc lạnh, ánh lên chút giận dữ. Dù sao, Á Quy cũng là người mà cô quý trọng nhất. Á Quy bị thế này cô cũng tức giận lắm.
_Sao rồi?
Phong hỏi, gương mặt như mong đợi, cau mày, cầu cho nó không như cậu nghĩ.
_Là hắn…
Jessica nói, rồi thở dài… Nghe như sét đánh ngang tai. Lại là do hắn… sao nó cứ dính líu đến hắn là lại gặp chuyện thế này…
_Làm gì bây giờ?
Phong quay sang nhìn Minh, ánh mắt buồn… Minh nghiến răng, đập mạnh tay vào tường. Jessica khẽ khiếp sợ trước ánh nhìn của Minh, như một con quỷ dữ…
Quay lai với anh nam chính của chúng ta nào~~~~~~~~
_Anh àh, bây giờ mình đi đâu đây?
Tú Lam cười tươi, ngồi trên chiếc xe ô tô màu bạc của hắn và nói.
_Đi đâu cũng được.
Hắn đáp lại cho có lệ, dù đi cùng với Tú Lam nhưng hắn lại không thể không suy nghĩ về nó… buồn thế đấy.
_Ừm… vậy mình đi ăn nhaz! Em biết có một nhà hang Pháp ngon lắm.
Lam thích thú đưa ra ý kiến. Gương mặt tươi roi rói, nhưng cô biết… hắn không nghĩ về cô mà đang nghĩ về nó.
_Ừm, vậy mình đến đó.
Hắn nói, không nhìn Lam lấy một cái rồi nhấn ga chạy đi.
Bí mật… ( P1)
Bệnh viện~~~~~~~
Nó nằm trên giường bệnh. Gương mặt nó vẫn nhăn lại, như nó đang mơ phải ác mộng. Nhưng… cuộc sống của nó bây giờ mới chính là ác mộng thực sự.
_Cạch…
Cánh cửa mở ra, Phong nhẹ nhàng bước vào trong. Đặt một lãng hoa Chi Quỳnh lên chiếc bàn cạnh giường bệnh. Phong bước tới cửa sỗ và kéo chiếc màn trắng ra, những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên mặt làm nó thức giấc.
_Ưm…
Khẽ nhíu mày vì ánh sáng chói lóa của mặt trời. Nó đặt tay lên trán rồi định ngồi dậy. Thấy vậy Phong liền đỡ nó dậy.
_Cậu nên ăn chút gì đi, nếu không sẽ không chóng lành bệnh đâu.
_Lành bệnh… lành để làm gì chứ?
Nó nói giọng bi quan, rồi thở dài. Phong biết nó sock, nó buồn… nhưng, cậu cũng chỉ có thể làm cho nó như thế này thôi… phần còn lại thì do nó tự cố gắng vậy…
_Nào, tôi mua cho Quy một chút cháo này. Quy ăn nhé!!!
Phong lấy trong chiếc bịch nilon ra một phần cháo còn nóng hổi. Phong giơ lên trước mặt nó và mĩm cười thích thú. Nói bằng giọng như nài nĩ nó.
Cái phần cháo này là do chính tay Phong cực khổ nấu. Anh chàng không hề biết nấu ăn (toàn đi đánh nhau thì lấy đâu ra mà biết nấu ăn =,=) thế mà vẫn nhất quyết đòi học nấu, cuối cùng thì mục đích của anh cũng chỉ là để nấu cho nó một nồi cháo tẩm bổ thôi… có sứng với công sức anh bỏ ra không nhĩ? O,o
Nó nhìn gương mặt Phong lúc này, thật là giống 2 năm trước… bỗng nó cúi mặt xuống khiến Phong lo lắng. Anh đặt cái phần cháo đó xuống bàn rồi vội tới đỡ nó.
_Thôi, Quy không thích thì thôi… tôi cũng không ép…
Phong nói, thở dài… anh buồn… sao nó không hề có chút tình cảm nào với anh, dù anh có cố gắng như thế nào đi chăng nữa…
_Thôi, Quy nghĩ ngơi đi…
Đỡ nó nằm xuống giường, Phong quay lại, nhìn phần cháo đó. Tức giận, không phải vì giận nó mà Phong giận chính bản thân mình, giận… vì không thể làm cho nó mĩm cười được. Cầm phần cháo đó, tính quăng nó vào sọt rác – biết bao công sức của anh cũng chẳng có nghĩa lí gì cả…
Thấy Phong cầm phần cháo đi, nó thấy được nét buồn sầu trên gương mặt của anh. Nó bất giác đưa tay níu áo Phong lại… Giật mình, Phong quay lại nhìn nó.
_Có chuyện gì sao?
_Ừm… tôi thấy đói…
Nó nói, rồi cúi mặt xuống ngượng ngùng. Phong nghe thấy nó nói thì trong long như nở hoa. Vui mừng khôn xiết.
_Yes!!! Cuối cùng Quy cũng đã chịu ăn!!!
Phong cười tươi, cứ như đứa con nít. Nó thích nhìn Phong thế này, luôn luôn lạc quan… luôn mĩm cười. Chứ không phải cái gương mặt buồn sầu kia. Nó chịu ăn, cũng chỉ vì muốn thấy Phong cười thôi…
Quay trở lại với Phi Phi và Minh nhé!!!~~~~~~~~~
Phi Phi với Minh đang ngồi ở nhà, mãi suy nghĩ về chuyện của nó. Bỗng điện thoại của Phi reo lên…
Cầm điện thoại trên tay, nhìn vào màn hình, là một số lạ. Phi nhìn Minh, thấy cậu đã chợp mắt, đang ngủ say trên ghế sofa. Cã đêm hôm qua Minh đã thức trắng vì chuyện của nó. Thực sự bây giờ Phi không muốn đánh thức cậu dậy. Thôi thì tự giải quyết vậy…
Bước ra phía ngoài ban công, Phi nghe máy.
_Alo
_Xin chào, Tuyết tiểu thư.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ, mang đầy tính khiêu khích và châm chọc.
_Cô là ai? Muốn gì?
_Chà… Tuyết tiểu thư nhanh quên thế? Lại chẳng nhớ người bạn này àh?
_Cô… là ai?
Phi hơi run trước người này, giọng nói giễu cợt này, người bạn? chẳng lẽ lại là…
_Đúng là cô nhanh quên thật. Ngay cả Lâm Nhuẫn Vy – cô bạn thân cùng lớp này mà cô cũng quên được sao?
Phi siết chặt cái điện thoại trên tay, không biết lần này cô ã lại muốn giỡ trò gì nữa đây? Sau cái lần bị nó rạch mặt (cái bữa đi chơi biễn ế!!! ) thì cô ã đã ghét cay ghét đắng Phi rồi…
_Nào, mình gặp nhau một chút. Được ko? Lâm tiểu thư…
Nói rồi Vy cúp máy. Phi đứng như trời trồng… cái gì? Tại sao Vy lại biết… không thể nào…
Chạy vào nhà, mặc vội lên người chiếc áo khoác. Phi chạy nhanh ra cửa nhưng rồi lại khựng lại nhìn gương mặt Minh, ánh mắt luyến tiếc…
Tại một quán nước ~~~~~
Trên lầu 2, Nhuẫn Vy đang nhâm nhi ly nước trên bàn. Nhỏ nhìn dáo dác khắp quán, cố tìm kiếm trong một đám người hổn độn, cái bong dáng quen thuộc lại hiện dần ra trước mắt. Bước nhanh về phía Nhuẫn Vy, Phi Phi ngồi vào chiếc ghế đối diện, nhíu mày nhìn Vy cách khó chịu.
_Cô muốn gì?
_Nào… từ từ đã chứ. Lâm tiểu thư sao lại nóng tính như thế chứ?
_Cô…!!!
_Hà… tôi nói gì sai sao? Lâm Nhã Ý??
Vy nhếch mép cười, ngồi tựa lưng vào thành ghế. Vẻ mặt đắc ý… Phi Phi nắm chặt 2 bàn tay mình, nghiến răng. Ánh mắt toát lên sự giận dữ…
Chuyện này là sao? Tại sao lại gọi Tuyết Phi Phi là Lâm Nhã Ý? O_O
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc