Em cứ chạy đi ! Chạy mệt thì quay về bên anh - Chương 15

Tác giả: Đang cập nhật

Kí ức… buồn
_Pí po pí po pí po pí po….._Tiếng chuông xe cấp cứu vang lên từng hồi dài trên con đường…
_Gia Bảo àh, cố lên nào!!!_Nó khóc, nước mắt đầm đìa, gương mặt khô khốc vì đã khóc quá nhiều. Quay sang bên kia._Không được ૮ɦếƭ, cả 2 không được ૮ɦếƭ!_Nó hét lên, trông bi thương… mọi người chỉ im lặng nhìn nó, không một tiếng động.
Đến bệnh viện, Bảo và Minh được đưa vào bệnh viện. Xong bác sĩ chăn nó lại khi đưa 2 người vào phòng cấp cứu. Nó ngồi đó cứ thấp tha thấp thỏm.
1h~~~~~~~
2h~~~~~~~~~
5h~~~~~~~~~~~~
14h~~~~~~~~~~~~~~~
Suất 14 tiếng đồng hổ nó cứ ngồi đó, đôi mắt không dời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu, dường như chẳng còn nước mắt để khóc, gương mặt nó như ngươi vô hồn…
_Con đi nghĩ ngơi đi_Mẹ nó nói, giọng nhẹ nhàng và trầm. Đôi mắt bà cũng đả thâm quầng vì khóc quá nhiều cho thằng con trai ngỗ nghịch của mình.
_........._Nó chỉ im lặng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, gương mặt chẳng một cảm xúc.
_Mẹ cháu nói đúng đó, cháu nên đi nghĩ ngơi đi. Cháu ở đấy suất 14 tiếng rồi còn gì?_Mẹ của hắn cũng lên tiếng an ủi nó.
Nó cũng chỉ im lặng. Mọi người nhìn nó và thở dài… Ai cũng mệt lữ và đả thi*p đi, nhưng nó vẫn vậy, từ suất hôm qua đến giờ nó vẫn ngồi đây, không nói năng gì cả, dù người đã rã rời nhưng nó không hề rời mắt khỏi cánh cửa. Bác sĩ, y tá, cứ đi ra rồi lại đi vào. Lắm lúc có mấy cô ý tá nhìn thấy nó ngồi đó cũng giật mình rồi cũng lẳng lặng bước vào phòng.
_Ping!!!_Tiếng cánh cửa mở ra, nó chạy ào đến.
_Bác sĩ… cậu ấy sao rồi? Cậu ấy sao rồi nói cho tôi biết mau lên!!!_Nó nói và dường như đang hét lên.
_Xin cô bình tĩnh…_Vị bác sĩ đặt tay lên vai nó rồi chấn tĩnh nó, chờ cho nó bình tĩnh hơn ông nói._Cậu Triệu Thiên Minh đã qua cơn nguy hiểm, nhưng không chắc là sẽ sớm bình phục, thời gian tĩnh lại của cậu ấy cũng không xác định rõ_Bác sĩ nói, nó nghe tin thì thở phào.
_Vậy là tốt rồi…_Nó khẽ mĩm cười_Còn.. còn Gia Bảo thì sao ạh?_Nó hỏi vẻ mặt lo lắng.
_Cậu ấy… chúng tôi rất tiếc…_Vị bác sĩ cúi mặt xuống rồi bước đi. Để lại nó ở đó.
_Cái… cái gì? Bảo… ch-૮ɦếƭ rồi sao?_Nó khụy gối, gương mặt lộ rỏ vẻ shock nặng, nước mắt đã khô không thể chạy được nữa… nó im lặng, bước từng bước nặng nề, trông nó như người vô hồn.
_Á Quy, Á Quy bác sĩ nói sao rồi?_Mẹ hắn từ ngoài bước vào và hỏi dồn nó, nó im lặng, cứ bước đi từng bước…
Lang thang trên con đường dài… bây giờ đã gần trưa, trời đỗ nắng, in hằn lên dáng người nhỏ nhắn đang run lên từng hồi của nó… bước đi một cách vô thức, nó chẳng biết là mình đang ở đâu. Đầu óc trống rỗng nó chỉ nghĩ đến một điều. Rằng : “Lục Gia Bảo, bạn trai của nó, người nó yêu thương… đã ૮ɦếƭ…”
Nó bước đi, rồi dần kiệt sức và ngất đi trên đường…
Sáng~~~~~~~~~~~~
Nó từ từ mở mắt, một màu trắng xóa, thứ mùi thuốc xát trùng nồng nặc. Nó biết mình đang trong bệnh viện.
_Á Quy, con tĩnh rồi…_Thấy mí mắt nó động đậy, mẹ nó nắm chặt lấy bàn tay nó rồi quay sang người quản gia._Mau, mau gọi bác sĩ đi!!!_Bà hét lên, vị quản gia giật mình.
_Vâng thưa bà._Ông quản gia cúi đầu và bước nhanh ra ngoài, miệng không ngớt kêu to_Bác sĩ… bác sĩ đâu?
Sau một hồi khám, bác sĩ nói gì đó với mẹ nó rồi cúi đầu bước ra ngoài, nó thì mắt vẫn cứ đăm đăm nhìn ra phía ngoài cửa sỗ.
_Con ăn cháo cho lại sức đi này._Mẹ nó ngồi cạnh bên giường rồi cầm chén cháo lên, đút cho nó nhưng nó chẳng ăn. Bà chỉ thở dài, buồn…
_Cạch…
_Hé lô… Tĩnh rồi hã?_Phong từ ngoài bước vào, vẻ mặt cố vui vẻ nhưng nó nhận ra rằng cậu chỉ gương cười mà thôi.
_Không cần phải cố cười đâu_Nó nói, đôi mắt vẫn ngước nhìn bên ngoài cửa sổ. Mặt cậu bỗng trở nên buồn…
_Ừ…_Phong nhẹ nhàng bước đến bên cạnh nó, mẹ nó cũng bước ra ngoài nhưng vẫn khẽ nhìn Phong, như hiểu ý Phong nhẹ nhàng khóa cánh cửa lại._Cậu không chịu ăn gì cả àh? Như thế không tốt cho sức khỏe đâu_Phong nhẹ nhàng đặt bó hoa lên kệ rồi nhìn chén cháo đặt trên bàn rồi nói.
_..... Tôi hôn mê mấy ngày rồi?_Nó hỏi, dường như chẳng thèm để ý câu hỏi của Phong.
_3 ngày rồi…_Phong nói, vẻ mặt có chút đau xót.
_3 ngày…._nó nói nhỏ rồi khẽ nhắm mắt lại
Phong im lặng, chẳng nói gì đúng hơn là cậu không biết phải nói gì với nó bây giờ, cậu biết nó đã rất shock khi biết tin Bảo qua đời. Bây giờ điều tốt nhất cho nó là nên im lặng…
_Cạch…_Cánh cửa phòng lại mở, lần này là Phi Phi.
_Cậu ấy sao rồi?_Phi Phi hỏi Phong rồi nhìn nó.
Phong chẳng nói gì, chỉ thở dài. Phi hiểu ý cũng im lặng đến ngồi cạnh nó, rồi dúi vào tay nó một tấm ảnh.
_Lâm Hạo Thiên đã khai hết rồi, vụ này đã giải quyết xong… cậu yên tâm đi_Nhỏ nói nhẹ nhàng, nó khẽ mở mắt liếc nhìn tấm ảnh mà nhỏ đưa cho mình.
Nhìn tấm ảnh đó, nước mắt nó bỗng trừng trực trào ra… nó khóc… khóc trong im lặng… đôi môi khô khốc khẽ mấp máy… nhỏ và cậu nhìn nó cũng lấy tay che miệng để ngăn dòng nước mắt trừng trực rơi… cả 2 bước ra ngoài, trả sự yên lặng lại cho nó.
_Gã Kì và Quân đó sao rồi?_Phong khép cánh cửa lại rồi quay sang hỏi nhỏ.
_Ừ, họ đỡ rồi. Vết thương cũng không nặng lắm.
_Ừm… vụ này chấm hết rồi chứ hã?_Phong hỏi rồi đút tay vào túi quần xong bước đi.
_Ừ, xong vụ này họ sẽ trở về Mĩ, tôi sẽ được rút khỏi FBI…_Nhỏ cũng bước theo cậu.
_Mong cho Á Quy không quá shock…_Cậu nói, đôi mắt buồn… nhỏ chỉ im lặng rồi khẽ gật đầu…
Mọi chuyện đã chấm hết… thần ૮ɦếƭ đã mang người con trai nó yêu thương đi mãi… liệu… nó có thể chống chọi lại cú shock này… nó là một con người yếu đuối… nhưng… bên cạnh nó luôn có gia đình và ngươi thân mà…
Bình minh...
Những tia nắng đầu tiên chiếu xuống mặt đất. Màn đêm đen dần bị xua tam… xa xăm phía chân trời. Mặt trời từ dưới long biển nhô lên… Đó… đó chính là cảnh bình minh!
Đã một tháng từ ngày Bảo mất. Tâm trạng của nó cũng đã dần ổn. Nhưng… nó đã đánh mất nụ cười, nụ cười hồn nhiên trong sáng lúc trước, nó không còn là nó. Mọi người đều buồn… nhưng họ cũng mừng vì nó không bị cú shock quật ngã… có lẽ… do thiên thần đã ban cho nó thêm sức mạnh và niềm tin để vượt qua cứ shock này!
_Oaaaaaaa đẹp thật!_Phong nhìn cảnh trước mắt và reo lên thích thú.
Nó im lặng, nhìn cảnh bình minh. Đôi mắt có chút gì đó lay động…
_Đẹp thật… tại sao lại đưa tôi đến đây?_Nó nói, đôi mắt không rời cái ánh sáng màu đỏ cam cam đó.
_Đây là cảnh đẹp nhất thế gian đấy!_Phong quay sang nhìn nó. Đôi mắt long lanh cứ như một đứa trẻ.
_Vậy sao?_Nó hỏi nhưng chỉ để cho có, nó chẳng biết phải nói gì cả.
_Ừ, cậu biết không? Dù đêm qua có như thế nào, dù đêm qua mưa to gió lớn, thì sáng hôm sau. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường, thậm chí còn sáng hơn và đẹp hơn ấy chứ?_Phong cười toe thích thú.
_Vậy sao? Thế còn những buổi sớm trời mưa?_Nó hỏi rồi quay sang nhìn Phong, Phong đứng họng khi nghe câu hỏi của nó.
_Ờ… thì chắc chắn tối qua trời yên gió lặng. Là một buỗi tối đẹp_Phong tự bịa ra rồi cười khì.
_Ừ… giống như trước khi Bảo đi… là một ngày đẹp trời…_Nó nói, giọng nghẹn lại… cúi mặt xuống.
Phong khoác vai nó kéo gần về người mình rồi ôm nó vào lòng. Dường như… bây giờ cậu không còn có cái cảm giác yêu thương khi ở bên cạnh nó nữa… bây giờ. Cậu cảm thấy tội nghiệp cho nó. Cậu giống như một người anh luôn chăm lo, an ủi cho đứa em gái bé nhỏ…
Những ánh nắng ngày một gay gắt hơn, không còn ấm áp như lúc nãy nữa. Cậu chau mày rồi lấy tay che trước mặt.
_Mình về thôi, trời nắng gắt rồi_Lay nhẹ nó cậu nói.
_Ừ mình về thôi…_Nó ngước mặt lên, xong bước đi… từng bước một, dấu chân của nó in hằn trên bãi cát… sóng vỗ vào bờ rồi xuốn trôi đi những dấu chân đó… xóa đi mọi dấu tích về sự hiện diện của 2 con người này…
Triệu gia~~~~~~~~~~~~~~~~~
_Tụi con về rồi đây_Phong bước vào nhà và nói lớn.
_2 đứa về rồi hã, mau lại đây ăn sáng đi này_Mẹ nó nói, xong bước tới đẩy 2 đứa ngồi xuống bàn ăn.
_Oa, bữa sáng ngon quá, dì khéo tay thật_Phong nhìn bữa sáng rồi nịnh.
_Cái thằng này, ngày càng lẽo mép._Mẹ nó bê bữa sáng ra rồi cười trước lời nịnh hót của Phong.
_Không, dì khéo tay thật mà. Cậu ấy nói sự thật thôi chứ đâu có nịnh gì_Phi Phi cũng lên tiếng, rồi cười.
_2 đứa này nịnh dì các con ít thôi, không khéo dì ấy tưởng thật thì lại ngày nào cũng vào bếp thì khỗ_Ba nó cũng lên tiếng.
_Cái ông này!_Mẹ nó cười, cả nhà đều cười.
_À Á Quy nèh, lát tui zào thăm Minh đó cậu đi chung luôn hông?_Phi Phi đang ăn thì hỏi nó.
_Không_Nó nói ngắn gọn rồi lau miệng_Con ăn xong rồi, cả nhà ăn ngon miệng_Nó đứng dậy rồi bước lên phòng. Cả nhà nhìn nó chỉ lắc đầu thở dài.
Nó đã thay đổi… thay đổi rất nhiều sau chuyện đó. Nó trở nên ít nói hơn, không thường xuyên cười, không dao du bạn bè. Cứ thế mà sống qua ngày, cuộc sống của nó trở nên nhàm chán hơn, nhưng nó không hề khuất phục… vì nó tin… Sáng hôm sau, khi bình minh đến, sẽ xua tan tất cả muồn phiền và đem nó trở về con người trước kia!
Demons… in the night
_Ra là vậy…_Minh ngồi đó, nhắm nghiềm đôi mắt rồi dựa đầu vào ghế sofa.
Không gian yên lặng bao trùm lấy ngôi nhà… bây giờ dù chỉ là một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể bị nghe thấy… Không một ai nói lời nào… buồn… thứ cảm giác của tất cả mọi người lúc này… tưởng chừng việc này đã chấm dứt… không ngờ… nó lại khơi dậy nỗi đau lại một lần nữa…
Như sực nhớ ra điều gì đó, cậu đứng phắt dậy. Rồi leo lên chiếc xe SH và phòng đi như tên lữa, nhỏ thấy vậy thì chạy theo.
_Thiên Minh cậu đi đâu thế…_Nhưng bong dáng cậu đã mất hút…
Phi buồn bước vào nhà rồi lên phòng… Phong cũng lên phòng nó, nhẹ nhàng đẩy hé cánh cữa rồi nhìn vào bên trong… nó vẫn đang ngủ… cậu yên tâm rồi đóng cửa và ra về.
Công ty của tập đoàn Ema~~~~~~~~~~~
_Rầm…_Minh giận dữ đạp phăng cánh cửa rồi bước xồng xộc trễn dãy hành lang dù người vệ sĩ của pa nó đang cố cản cậu, liếc nhìn gã vệ sĩ đó. Cậu bước một nhanh hơn.
_Không được đâu thưa thiếu gia, lão gia sẽ đuổi việc tôi mất!_Gã vệ sĩ đó ra sức van nài nhưng cậu cứ bỏ ngoài tai.
_Còn nếu cậu không tránh ra thì tự cuốn gói mà về quê ăn tết đi!_Minh gằn giọng làm gã vệ sĩ kia cũng phải cúi đầu xuống. Nhưng gã vẫn cố ngăn cậu lại.
_Thiếu gia đừng làm khó tôi mà_Gã đó yếu ớt nói khi đi qua khúc quẹo.
Minh chẳng nói gì mà vừa đi vừa đưa mắt nhìn dáo dác như đang tìm gì đó. Xong khi qua khúc quẹo cậu nhanh chân bước vào trong thang máy.
_Thiếu gia!!! Thiếu gia!!!_Gã vệ sĩ đó bối rối khi cánh cữa thang máy mà Minh vào đang đóng lại, gã đập cửa rầm rầm nhưng thang máy đi mất rồi…
Phòng giám đốc~~~~~~
_Rầm…_Cánh cửa phòng bật tung, cậu đứng trước cửa phòng và thở hồng hộc.
_Thưa lão gia…_Gã vệ sĩ lúc nãy cũng vừa đến rồi cúi đầu trước vị lão gia đáng kính mà vẫn đang thở dốc do phải đuổi theo Minh.
_Lui ra đi_Pa cậu hơi thoáng giật mình khi nhìn thấy Minh, xong cũng lấy lại vẻ oai phòng thường ngày mà ra lệnh cho cấp dưới.
Minh liếc nhìn pa cậu xong tự tiện bước vào phòng và ngồi vắt chân tại bộ sofa đặt trong canh phòng, lấy chai rượu vang thượng hạng ra uống như đang uống nước lã.
_Con đến đây tìm ta có việc gì?_Ba cậu nói nhưng vẽ mặt đang tái tái dần, vẫn giữ được vẻ uy nghiêm. Ngồi lên chiếc ghế đối diện cậu con quý tử của mình mà trong lòng không khỏi thấp thỏm.
_Hừm… năm đó, pa và mẹ không phải đi công tác!_Minh đập bàn cái rầm làm ba cậu giật mình.
_Ơ… ừm…_Ông cúi mặt xuống như một kẻ phạm tội.
_Tại sao? Tại sao lúc đó không cho bọn con biết!!!_Minh đứng phắt dậy và quát lớn.
_Ta… ta có lí do riêng…_Ông ngượng ngạo nói một cách ngập ngừng.
_Lí do? Pa có lí do gì để pỏ mặc con cái của mình rồi đi trốn trnh1 cái lũ mafia đó chứ!!!_Cậu càng nghe pa cậu nói thì càng bực hơn, trên gương mặt lộ rõ vẻ tức giận, đau khổ…
_Nhưng ta đã đưa đến cả một đội đặc nhiệm FBI luôn theo sát các con, làm sao mà ta biết bọn chúng hành động nhanh đén vậy?_Ba cậu giải thích.
_Hừm… thế mà chúng vẫn làm hại tụi cpn đấy thôi. Pa xem hậu quả do pa gây ra đi!!! Pa xem chị gái con bây giờ đang sống giỡ ૮ɦếƭ giỡ ở nhà kìa!!! Pa giải thích làm sao về chuyện này chứ!!!_Minh đứng dậy và bước ra ngoài ban công để lấy lại bình tĩnh…
_Ta thực sự xin lỗi…_Pa cậu cũng đứng dậy và bước đến chỗ Minh.
_Xin lỗi… được… người pa nên xin lỗi lúc này chính là chị gái của con… con sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho pa về việc này đâu!!!_Cậu quay ngoắt lại và nói, giống như một con quỷ dữ rồi bước ra khỏi phòng.
_Con đi đâu?_Pa cậu quay lại hỏi.
_Nếu con không ra khỏi đây con sẽ Gi*t ૮ɦếƭ pa đấy!_Cậu quay lại… ánh mắt sắc lạnh… lạnh thấu da thịt… Ông khẽ rung mình trước thằng con ác quỷ của mình.
Khi Minh đã đi khuất bóng thì cậu thư kí và tên vệ sĩ lúc nãy bước vào hỏi gấp.
_Thưa lão gia có sao không ạ?
_Không… ta không sao…_Ông ngồi thụp xuống ghế sofa, lấy 2 tay xoa chỗ thái dương… gương mặt buồn…
Xa lộ~~~~~~~~~~
_Vèo…. ✓út….._Tiếng chiếc xe máy cạ vào không khí vang lên từng tiếng ớn lạnh… Minh ngồi trên chiếc xe đó… chạy với tốc độ kinh hoàng… kim chỉ qua vạch 330km/h với tốc độ này… chỉ cần sơ xuất một chúc thôi thì tử thần sẽ đến hỏi thăm sức khỏe của cậu…
Thứ ánh sáng màu xanh bỗng tóe lên trên mặt đường… tiếng phanh gập cạ vào mặt đường nghe sỡn gai óc.
_Ket1tttttttttttt_chiếc xe SH dừng lại trước cửa bar Loff, quán bar quen thuộc của cậu ngày nào…
Bước vào trong… không khí nồng nặc mùi rượu… tiếng hò reo cùng hòa trong tiếng nhạc vũ trường sập sình… quán bar vẫn náo nhiệt như ngày nào… Bước từng bước rộng… ngạo nghễ cậu đi về phòng 102 ở tầng 2. Nơi tên thủ lĩnh của băng STK hiện giờ đang ngự trị… gã đó… chính là một con người máu lạnh và rất có tiếng trong giới đêm hiện nay… chính hắn… cái tên đã từng phản bội cậu khi cậu đang hôn mê… hắn tên là… Jin…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc