Em cứ chạy đi ! Chạy mệt thì quay về bên anh - Chương 12

Tác giả: Đang cập nhật

_Im đi!!!_Nó gắt.
Cậu con trai đó chỉ nhếch mép cười và rồ ga… trước khi chiếc xe chạy vụt đi thì cậu đó nhìn lướt qua Minh và nhíu mày… Chiếc xe chạy vụt đi để lại làn khói trắng...
Sự trở lại của “ác ma”
Cậu đứng đó và nhìn chiếc xe SH chở người chị của mình chạy vụt đi. Khẽ nhăn mặt tkhi bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của người con trai đó. Ngơ ngác nhìn theo một làn khói loang rộng trong không khí…
_Hey!!! Đi thôi, chúng ta đến trường_Phi Phi từ trong nhà bước ra thấy cậu thẫn thờ vậy thì đập vào vai cậu rồi mĩm cười.
_Ờ… ừm_Cậu ngập ngừng và đưa cho nhỏ cái mũ bảo hiểm rồi rồ ga…
Chiếc xe SH cũng lao ra đường với vận tốc kinh hoàng… Gương mặt cậu bỗng đanh lại… chuyện đó, ngày 18 tháng 2 chưa kết thúc…
~~~~~~~~~.~~~~~~~~~
_Này… người đó là…_Giọng một người con trai lên tiếng, bị át đi bởi gió tạt ngược chiều.
_Thằng em trai ngốc của tôi đó hã?_Người con gái ngồi sau chiếc xe SH lên tiếng, gương mặt thoáng buồn.
_Kétttttttttttttttttttt
Tiếng phanh xe gấp, chiếc xe SH đang chạy bỗng tấp vào lề và dừng lại. Làm cho người con gái ngồi phía sau bị dúi người về phía trước.
_LƯU HOÀNG PHONG!!!! CẬU MUỐN ÁM SÁT TÔI ÀH!!!!_Nó hét lên với tất cả năng lượng của mình. Cậu con trai đó thì dung 2 tay bịt chặt tai lại.
_Ai da sorry!!! Nhưng mà…_Phong bỏ lửng câu vẻ mặt rất rất ngạc nhiên. (ra là tên Phong, tưởng pồ nó chớ hơ hơ hơ)_Hèn gì lúc nãy tôi thấy cậu ấy mà ngờ ngợ…_Phong lấy tay gãi gãi đầu ( Vẫn con nít như xưa )
_Lần ấy… nếu ko có Bảo thì…_Nó nói, nước mắt trừng trực sắp rơi…
_Thôi cho tôi sorry. Đừng có khóc mà…_Phong quay lại và ôm nó vào lòng… lấy tay vỗ vỗ sau lưng nó.
_Buông ra!!! Ai mà thèm khóc chứ!!!_Nó quệt nước mắt và đẩy Phong ra. Gắt lên để che đi cảm xúc của mình.
_Ừm… biết rồi… cậu đừng cố tỏ ra cứng rắn… chẳng giống cậu lúc trước tí nào_Phong nói và tỏ vẻ khó chịu.
Nó chẳng nói gì mà chỉ cúi gầm mặt xuống… nó biết… nhưng… nó cần phải mạnh mẽ hơn… nếu ko, lại sẽ gây họa cho người khác… Phong chỉ nhìn nó qua kính chiếu hậu và lắc đầu, cu cậu ko thể hiểu đc nó đang nghĩ cái gì nữa mà cứ hành động như thế nữa...
~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~
Tại trường Tanky….
Lớp 11a1…
Cả lớp bây giờ đang xôn xao cả lên, chưa có giáo viên nên mấy đứa học sinh cứ quậy bình thường…
_Cộp… cộp… cộp…
Tiếng đế giày ịn vào nền hành lang và phát ra tiếng, ko phải 1 người… mà là có đến 3 người lận…
_Cả lớp nghiêm!!!_Tiếng nhỏ Nhuẫn Vy lớp trưởng lanh lảnh, mọi người đếu đứng phắt dậy và dừng ngay công việc mình đang làm.
_E hèm… Cô muốn giới thiệu với các em… hôm nay lớp mình sẽ có thêm 2 học sinh mới!!!_Giọng bà cô vang lên, lấy tay đẩy gọng mắt kính.
_Bạn mới hã cô??? Trai hay gái zị cô???_Tiếng nhỏ Nhuẫn Vy lại vang lên, mang đầy vẻ lanh chanh _ _!!
_Hyhy, ước gì là một cậu boy thật là xinh zai!!!_Mấy nhỏ trong lớp chắp hai tay lại và ngước mặt lên trời, mắt hình trái tim.
_Em vào đi!_Bà cô quay qua cửa và gọi 2 học sinh mới vào. Cả lớp hồi hộp và im lặng, ko có một tiếng động nào, chỉ có tiếng tim đập thình thịch của lũ con gái. Tụi con trai thì tỏ vẻ thờ ơ…
Một cô gái zất zất là xinh bước vào lớp! Tụi con gái trong lớp đang mơ mộng bỗng từ trên trời rớt xuống tận địa ngục
_Cái j`??? Sao lại là con gái chứ!!! Em phản đối!!!_ Nhuẫn Vy hét toáng lên và chỉ thẳng tay vào mặt Phi Phi.
_Ahhh, còn đâu giấc mộng hoàng tử của tôi…_Tụi con gái bực dọc ngồi phịch xuống ghế. Tụi con trai thì tơm tớp.
_Hyhy girl con nhà ai mà xinh gái thế này!!!
_Lớp mình có vận may rồi haha!
_May cái gì! Nhỏ này thì cũng thường thôi mà, sao đẹp được bằng tui?_Nhuẫn Vy lấy tay xoay xoay lọn tóc và ngước mặt lên trời
_Xí, bà mà bằng 1 góc của bạn ý àh! Bớt chãnh đi cô nương!_Tụi con trai nói lại liền làm nhỏ Nhuẫn Vy tức ૮ɦếƭ.
_Các em trật tự nào!!!_Bà cô lấy thước đập xuống bàn rầm rầm.
Ngay lúc đó thì cậu bước vào, gương mặt lạnh… vẫn là một “ác ma” ngày nào… bỏ 2 tay vào túi quần và bước vào với một phong thái hết sức ung dung tự tại.
_Woa!!!!!!!!!!!!!!! Mình có nằm mơ ko đây!!!_Ngay lập tức nhỏ Nhuẫn Vy liền đứng phặt dậy, đôi mắt hướng về phía trước và là hình trái tim khi nhìn thấy cậu.
_Uiiiiii sao mà anh ý đẹp zai thế???_Mấy đứa con gái trong lớp lấy 2 tay ôm má và cười hạnh phúc… ( Lũ hám zai >:P)
_Chào mọi người, tôi tên là Tuyết Phi Phi. Mong tất cả giúp đở nhiều hơn_Nhỏ cúi người và cười. Lũ con trai trong lớp xịt máu mũi tùm lum.
_Tôi là Triệu Thiên Minh_Cậu nói mà mắt thì nhìn lên mái nhà, tỏ vẻ thờ ơ. Lũ con gái liền tí tỡn. Ùa nhau nói.
_Thiên Minh àh!!! Ngồi đây nèh, chỗ tui còn trống nèh
_Thiên Minh àh, cậu cần gì thì mình sẽ giúp đỡ hết mình.
_Cậu cần gì thì cứ nói, mình có thể ૮ɦếƭ vì cậu!!!
_Rầm rầm… mấy người có im đi ko thì bảo!!!!_Nhuẫn Vy hét lên và mọi người liền im thít._Chỗ tôi còn trống, tôi cho phép cậu ngồi cạnh tôi đấy_Nhuẫn Vy lấy khoanh tay lại và nghênh mặt lên ( Chãnh gúm >.<) Lũ con gái trong lớp liền té nhào.
Cậu nhếch mép cười và bước xuống chỗ của Nhuẫn Vy, nhìn nhỏ từ trên xuống dưới rồi mĩm cười. Nhuẫn Vy đắc chí cười thầm trong bụng. Xong cậu nhếch mép cười và lắc đầu làm cho cô nàng tức ói máu.
_Cô thì nhìn cũng được… nhưng cũng không phải loại tôi thích. Tôi muốn nói với mọi người luôn…_Cậu nhìn Vy bằng con mắt khinh bỉ và quay lại chỗ Phi Phi._Đây là bạn gái tôi!_Cậu nói, rất rất bình thản và kéo nhỏ lại rồi kiss trước bàn dân thiên hạ. (>.< xấu hổ wá)
Cả lớp liền mắt chữ A miệng chữ O, tiếng cằm rơi xuống đất lộp cộp… Nhỏ Nhuẫn Vy thì như đứng tim. Phi Phi chẳng bảo sao cứ để cậu kiss như zậy.. >.< bà cô giáo thì té ngửa người ra đất. Một cảnh tưởng gì thế này….!!!
Cuối cùng thì cậu và Phi Phi được xếp ngồi cạnh nhau ( Tự chọn thì đúng hơn) Mà còn là bàn ngay cạnh cửa sỗ nữa
~~~~~~~~~.~~~~~~~~~
Tại trường đại học Unateru …
Nó bây giờ đang ngồi trong lớp học, nhưng dường như tâm trí nó đang để trên mây… Chống cằm lên mu bàn tay, nó nhìn ra một điểm xa xăm bất tận trên bầu trời, đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn… Phong nhìn nó và chỉ biết thở dài…
Chiếc hộp pando dần dần mở ra... nó sẽ đưa cậu từ bất ngờ này sang bất ngờ khác... kí ức trong 2 năm bỏ trống đó... rồi sẽ lại được lắp đầy bằng sự thật đau đớn...
Sad.......
*Lưu Nhuẫn Vy:17 tuổi, một con nhóc chảnh chọe. Được nuông chiều từ nhỏ. Papa là tổng giám đốc công ty UHB. Tính cách ngông cuồng, muốn gì là làm cho bằng được.
_Renggggggggggggg
Chuông báo giờ ra chơi vang lên, cả lớp cậu bây giờ liền ùa nhau ra căn-teen. Có lẽ ai cũng đã đói hết rồi…
_Phi Phi àh, nhanh lên rồi mình ra căn-teen nào!!!_Cậu đứng dậy và gọi nhỏ. Nhỏ tròn mắt nhìn cậu._Sao thế?
_Ưm… thì là… hồi lúc cậu hay ngủ vào giờ ra chơi lắm. Bây giờ lại như thế này… hỳ hỳ_Nhỏ cười.
_Hỳ, có gì đâu. Tui ngủ cả 2 năm trời oải hết cả người. Giờ làm gì còn sức mà ngủ nữa chứ_Cậu lè lưỡi chọc nhỏ rồi kéo tay nhỏ đứng dậy._Mau đi thôi, bây giờ tôi đói lắm rồi.
_Ừm hỳ_Nhỏ cười và đi với cậu ra căn-teen.
Trên đường đi, cậu và nhỏ cứ đi đến đâu là gây sự chú ý đến đó, tin đồn đã được lan ra khắp cả trường ( Học sinh trường này nhiều chuyện ra phết nhĩ :|) Lúc đó, trong lớp. Nhỏ Nhuẫn Vy nhìn theo 2 người và nhíu mày.
_Cái gì??? Ngủ 2 năm trời???_Nhỏ lấy tay gãi gãi đầu khó hiểu.
_Àh, thì là 2 năm trước ở trường mình nèh. Có dụ ẩu đả của học sinh với xã hội đen đó. Nghe đâu một người con trai đã bị hôn mê bất tĩnh, một cậu bị đánh bầm dập, còn 1 cậu thì sau lần đó đã mất tích mà hình như đã ૮ɦếƭ rồi thì phải…. 2 cô con gái đi chung với 3 cậu đó thì cũng bị thương khá nặng nhưng không sao…_Một nhỏ bạn của Nhuẫn Vy lên tiếng và giải thích.
_Vậy hóa ra Thiên Minh là người con trai bị hôn mê đó hã?_Nhỏ lấy tay vuốt cằm.
_Ừm… có lẽ vậy…_Cô bạn kia gật gù_Mà nghe nói cậu ta là con trai của tập đoàn Uma nổi tiếng hàng đầu Châu Á đó!_Cô bạn đó nói tiếp.
_Hừm…tập đoàn Uma sao…_Nhỏ nhếch mép cười đầy bí ẫn…
~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~
Triệu gia…
_Con đi học về rồi._Nhỏ bước xuống xe và bước vào nhà.
_Phi Phi và Thiên Minh, 2 con về rồi đó hã?_Mẹ cậu từ trong nhà nói vọng ra.
_Vâng thưa dì._Nhỏ cười.
_Thôi, 2 đứa lên phòng nghĩ ngơi đi. Chắc hôm nay đi học mệt lắm. Lát mẹ sẽ gọi 2 đứa xuống ăn cơm_Mẹ cậu nói và đẩy 2 đứa lên phòng.
_Dạ vâng_Nhỏ mĩm cười và cùng cậu bước lên phòng. Cậu thì im re chẳng nói gì cả.
Một lúc sau~~~~~~~~~~
_Con về rồi đây_Nó nói bằng giọng uể oải và bước vào nhà. Vừa thấy bóng nó về mẹ nó liền chạy ra ngoài cổng.
_Con về rồi hã? Ah!!! Phong! Ở lại ăn cơm với nhà cô luôn đi con_Mẹ nó gọi Phong khi thấy cậu rồ ga tính đi.
_Nhưng mà…_Cậu nói bằng giọng ái ngại và nhìn nó. Mẹ nó thấy lạ liền quay lại nhìn nó thì bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí.
_Kệ nó đi, con cứ vào nhà ăn cơm cùng nhà cô cho vui_Mẹ nó kéo Phong vào nhà. Nó thì nhăn mặt và bỏ lên phòng.
_Cô ơi chắc không cần đâu…_Phong cười ngượng.
_Không có gì mà con phải ngại cả! Con bé đó từ lúc thằng Bảo mất tích thì nó thay đổi nhiều rồi…_Mẹ nó nói và thở dài.
_Vâng, con hiểu mà. Ai gặp phải chuyện đó thì đều sock cả…_Phong nói và cũng đượm buồn…
Có cái gì đó bí ẫn trong quá khứ, vào cái ngày tụi nó chạm mặt với hắn ta. Mọi thứ… mọi thứ đã thay đổi…
_Minh, Phi, Quy, 3 đứa xuống ăn cơm nào!!!_Mẹ nó gọi.
_Vâng con xuống liền._Minh nói bằng giọng uể oải và bước xuống nhà. Lúc đó Phi cũng vừa trong phòng ra nên đi cùng. Nó cũng mở cửa và bước xuống.
_Cậu là…._Vừa thấy Phong, Minh nhăn mặt.
_Ưm… lâu rồi ko gặp_Phong mĩm cười và tới khoác vai cậu. Cậu khó chịu đẩy ra.
_Làm gì thế!_Cậu gắt.
_Haha cái thằng này!!!_Phong òa ra cười.
_Minh àh, đó là Phong đó!_Phi Phi cười.
_Hũh? Phong? Phong sao?_Mặt cậu thộn ra.
_Haha, mày ngủ lâu quá nên ảnh hưởng đến dây thần kinh đó àh?_Phong cười.
_Cái thằng này! Muốn ૮ɦếƭ àh!_Cậu dơ nắm đấm ra dọa Phong, Phong liền đở.
_Sao cậu còn ở đây?_Nó từ trên lầu bước xuống, thấy Phong nó liền nhăn mặt và tỏ vẻ khó chịu.
_Àh…_Phong ngập ngừng gãi đầu.
_Do mẹ bảo nó ở lại ăn cơm cùng đó, dù gì 2 đứa cũng đang quen nhau mà sao mẹ thấy 2 đứa chẳng có tý tình cảm than thiện nào cả._Mẹ nó nói và tỏ ý không hài lòng.
_Mẹ àh…
_Cái cái cái… gì?_Minh ngạc nhiên tròn mắt và nhìn nó rồi quay sang Phong, Phong chỉ gãi đầu.
_Ừm… cũng đc 1 năm rưỡi rồi…_Phong gãi đầu cười.
_Ẽh… thế còn…_Minh vừa nói thì liền tự bịt miệng lại, mọi người như hiểu ý và đứng tim nhìn nó.
Nó cúi gầm mặt xuống, chẳng nói gì. Càng làm mọi người lo cho nó nhiều hơn…
_Ăn cơm thôi, con đói rồi._Nó ngước mặt lên và đến bàn ăn ngồi, mọi người chỉ nhìn nó…
~~~~~~~~~~~~~~.~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi tối….
Mọi người đang ngồi xem tivi, thì bỗng dưng Minh lên tiếng.
_Chán quá chán quá!!!
_Hũh? Sao lại chán?_Phi quay lại hỏi cậu.
_Ừm… thì suất ngày ngồi ù lì một cục ở nhà thế này… thật là chán…_Minh thở dài ngao ngán.
_Haizzzzzz, biết sao đc?_Phi cũng thở dài theo.
_Ah!!! Hay cuối tuần này chúng ta đi chơi đi!!!_Minh chợt nghĩ ra một sáng kiến.
_Ừm, ừm. đc đó!!!_Nhõ cũng cười.
_Á Quy!!!_Cậu quay sang nó, nó vẫn im lặng và nhìn vào cái màn hình tivi, gương mặt lạnh… thấy vậy cậu liền tiu nghĩu.
_Rồi dần cô ấy sẽ bình thường trở lại thôi. Không có gì đáng lo đâu!_Phong vỗ vai cậu.
_Ừm… mà nèh, pữa đó ông đi cùng không?_Minh hỏi
_Tất nhiên là phải đi chung chứ, cũng lâu rồi mọi người ko đi chơi còn gì_Phong cười và quay sang nó.
_Tôi không đi!_Nó nói và đứng phắt dậy. Gương mặt vẫn lạnh như vậy, mọi người chỉ thở dài. Phi Phi nhìn nó và nhăn mặt…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc