Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 51

Tác giả: Tâm Thường

Phong Ấn bị chạm vào chỗ đau bật kêu la, Phong Hạo xuống xe nhìn từ đầu đến chân, suýt thì không nhận ra là con trai của mình, sắc mặt ông sa sầm: “Là ai làm?”
“Con mà nói là con tự đâm vào người ta chắc bố không tin đâu nhỉ?” Phong Ấn cố gắng gượng, chỉ nói thôi cũng thấy đau đớn vô cùng.
Phong Hạo trầm ngâm hồi lâu, chợt hiểu ra: “Là Lôi Dật Thành phải không?”, ông ấn tay vào Ⱡồ₦g иgự¢ Phong Ấn, lập tức nghe thấy tiếng la đau đớn của Phong Ấn, Phong Hạo cười nhạt: “Ra tay nặng gớm, còn may là mày vẫn sống sót quay về!”
Con trai do Lôi Khải huấn luyện quả không phải dạng tầm thường.
Phong Ấn tưởng rằng mình đã bị thương đến mức nay rồi thì Phong Hạo sẽ nể tình cha con mà để anh vào nhà, nào ngờ Phong Hạo chỉ ϲởí áօ khoác mình, khoác lên người anh rồi bảo: “Nghe nói tối nay có tuyết rơi đấy!”
Chiếc xe màu đen lái vào sân trước mắt anh, cánh cổng lớn khép chặt, Phong Ấn không tin nổi vào mắt mình, anh ngồi bệt xuống đất, thậm chí chẳng còn sức mà chửi bới nữa.
Phong Hạo mang theo hơi lạnh chui vào trong chăn. Phong phu nhân chằm chằm nhìn ông: “Em còn tưởng anh sẽ mềm lòng chứ?”
Phong Hạo nhoẻn miệng cười: “Em mà không đành lòng thì anh sẽ gọi nó vào!”
Lâm Thất Thất lạnh lùng hừ giọng, kéo lại chăn rồi nằm xuống: “Chỉ bị đánh có mấy phát thôi mà, không ૮ɦếƭ được đâu, con trai anh cao số lắm, không cho nó một bài học nó không bao giờ biết trân trọng, cứ tưởng rằng ai đối xử tốt với nó cũng là lẽ đương nhiên!”
Phong Hạo chỉ cười không nói gì, trời lạnh thế này mà được ôm người mình yêu thương cuộn tròn trong chăn ấm đi ngủ quả là chuyện vui nhất trên đời. Không phải ông không quan tâm đến Phong Ấn, Lâm Thất Thất nói đúng, Phong Ấn sướng quen rồi, giờ phải chịu chút khổ cực cũng là điều tốt!
Mãi đến lúc Phong Hạo gần ngủ, vợ Phong Hạo mới huých chồng: “Phong Hạo!”
- Hả?
Lâm Thất Thất cắn chặt môi, chần chừ một lát mới mở miệng: “Vết thương của nó có nặng không?”
Phong Hạo khẽ nhếch khóe môi trong bóng tối: “Đã bảo ông Trần đưa nó đi bệnh viện rồi, em nói rồi đấy thôi, không ૮ɦếƭ được đâu!”
Đúng như Phong Hạo nói, nửa đêm tuyết rơi dày đặc. Lúc Lôi Vận Trình tỉnh dậy, lớp tuyết dày trên mặt đất đã che đi dấu vết vụ đánh nhau tối hôm trước. Trong sân vốn có một bộ bàn ghế gỗ để ngồi hóng mát mỗi chiều hè, giờ đã tan tành thành từng mảnh.
Nhìn cái sân tan hoang, Lôi Khải chỉ khẽ nhướn mày.
“Bố à, bộ bàn ghế ấy đã lâu rồi, cũng nên thay bộ mới rồi, khi nào có thời gian rảnh, con với Dật Thành sẽ đi mua bộ mới về!” Tử Du không biết Lôi Khải đang nghĩ gì liền lên tiếng thử thăm dò.
Lôi Khải chỉ lạnh lùng ậm ừ chứ không trách cứ gì, Tử Du lén thè lưỡi hú hồn.
Lôi Vận Trình giả bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục gặm xương mà Thương Tiểu Thuyền hầm.
Kể từ đó về sau, Lôi Vận Trình không nhìn thấy Phong Ấn đến tìm cô nữa, ngược lại Lục Tự thường xuyên đến tìm cô, chỉ có điều cô ít khi chịu gặp anh ta.
Lại lần nữa bị từ chối gặp mặt, Lục Tự chán nản định hút hết điếu thuốc vào về. Lôi Khải không chỉ một lần nhìn thấy bộ dạng cúi đầu hụt hẫng của Lục Tự, tâm ý của người đàn ông này đối với Lôi Vận Trình, Lôi Khải đã nhìn thấu từ lâu rồi.
Đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lục Tự ngây thơ tưởng rằng là Lôi Vận Trình, ngoảnh đầu lại chỉ nhìn thấy Lôi Khải với nụ cười nhạt trên môi. Lục Tự dập tắt điếu thuốc, đứng dậy chào hỏi: “Chú Lôi!”
Nỗi thất vọng hiện quá rõ trong mắt anh ta, Lôi Khải muốn không nhận ra cũng khó: “Xem ra Trình Trình khiến cậu rất đau đầu nhỉ!”
Lục Tự cười như mếu: “Cũng bình thường ạ!”
“Hai đứa quen nhau cũng đến hơn năm năm rồi nhỉ?” Lôi Khải đưa điếu thuốc cho anh.
“Hóa ra mới chỉ có năm năm thôi!” Khóe môi Lục Tự hiện ra nụ cười chua chát, anh xoay xoay điếu thuốc trong tay: “Sao cháu cứ có cảm giác mất nửa đời người với cô ấy rồi, thật không ngờ mới có năm năm thôi!”
Lôi Khải rít một hơi thuốc, từ từ nhả khói: “Cậu với Phong Ấn là chiến hữu à?”
“Vâng, kể từ lúc còn ở trong trường không quân chúng cháu đã là anh em với nhau, chỉ có điều hiện giờ đang có một vài vấn đề nhỏ!” Lục Tự thẳng thắn nói. Lôi Khải có một đôi mắt có thể nhìn thấu con người, anh ta cảm thấy mình không cần thiết phải che giấu bất cứ điều gì trước mặt ông ta.
Lôi Khải dĩ nhiên hiểu được vấn đề là ở đâu: “Cậu hiểu được bao nhiêu về Trình Trình?”
“Con gái bác là người con gái cố chấp và dũng cảm nhất mà cháu biết. Thành thật, phân biệt rõ yêu và hận!” Lục Tự nói như tự cười nhạo: “Ví dụ lúc cô ấy căm hận cháu, ngoài công việc ra, cô ấy không nói với cháu nửa lời, muốn cô ấy nhìn cháu một lần cũng phải cầu xin cô ấy, chỉ có điều cháu có thể hiểu cô ấy. Kể từ sau khi quen biết với cô ấy, cháu mất đi hứng thú với những cô gái khác. Cô ấy yêu Phong Ấn nên trong mắt chẳng nhìn thấy người khác nữa!”
- Vậy cậu có biết Trình Trình đã thích Phong Ấn từ năm nó mười hai tuổi không? Hoặc cũng có thể từ sớm hơn thế nữa không biết chừng!
Lục Tự có vẻ thảng thốt: “Từ năm mười hai tuổi ư? Lúc ấy Phong Ấn đã đi học ở trường không quân rồi!”
- Không sai! Sau đó Phong Ấn làm phi công ở sư đoàn X, trong thời gian này hai đứa chúng nó đã sáu năm không gặp mặt, nhưng tình cảm của Trình Trình dành cho cậu ta vẫn thâm căn cố đế. Phong Ấn đến với Trình Trình không hoàn toàn là do bị Trình Trình làm cho cảm động, ngay từ nhỏ, thái độ của nó dành cho Trình Trình cũng khác với mọi người, chỉ có điều nó không chú ý đến mà thôi. Có một số người thường rất chậm hiểu trong tình yêu, ta phải thừa nhận Phong Ấn là một người như vậy!”
Lục Tự cười khẩy: “Thế thì đã sao ạ? Chậm hiểu đã trở thành vết thương chí mạng giữa cậu ta và Trình Trình!”
“Cái ta muốn nói không phải là điều này!” Lôi Khải ngoảnh đầu sang nhìn Lục Tự: “Nếu trong sáu năm cậu không gặp mặt nó, không liên lạc với nó, sáu năm sau cậu vẫn sẽ thich nó như bây giờ chứ? Hãy nói cách khác, sáu năm sau cậu vẫn còn có niềm tin rằng sớm muộn gì nó cũng thích cậu chứ?”
Lục Tự trầm ngâm, đột nhiên trái tim đau nhói: “Sao chú biết cháu sẽ không giống như cô ấy, dùng thời gian đằng đẵng để biến tình cảm trở nên thâm căn cố đế trong lòng?”
- Tôi không nói cậu không thể, chỉ có điều các cậu không còn là trẻ con nữa, con người cứ qua tuổi ba mươi thì sự cố chấp cùng với sự dũng cảm bất chấp hậu quả ấy sẽ từng chút bị tuổi tác mài mòn, cậu vẫn sẽ tiếp tục yêu nó ở trong lòng, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, cuộc sống sẽ khiến cậu phải cúi đầu trước hiện thực!
Mà hiện thực chính là sự cân nhắc và lựa chọn mà cậu học được sẽ thay thế cho toàn bộ sự kiên trì mà cậu luôn nghĩ là vì trái tim của một người nào đó, một sự kiên trì không có kết quả.
Lục Tự siết chặt bàn tay, điếu thuốc ban nãy Lôi Khải đưa cho đã bị Lục Tự Ϧóþ nát trong tay: “Chỉ cần một ngày cô ấy chưa lấy ai, cháu sẽ đợi cho đến ngày đó!”
Lôi Khải cúi đầu mỉm cười, ánh mắt thích thú: “Cậu khiến tôi cảm thấy tiếc vì tôi chỉ có một đứa con gái!”
Lôi Vận Trình nằm bò ra cửa sổ nhìn hai người đàn ông nói chuyện dưới trời tuyết. Lúc Lôi Khải quay lại, cô không kiềm chế được liền hỏi: “Bố với Lục Tự có chuyện gì để nói mà nói chuyện lâu thế?”
Tử Du và Lôi Dật Thành chẳng mấy khi được đi chơi như hai vợ chồng son nên tranh thủ để con cho Lôi Vận Trình trông. Thằng bé vô cùng quấn người, vừa nhìn thấy Lôi Khải liền hươ chân múa tay loạn xạ.
Lôi Khải trêu chọc thằng bé một lát mới nói với Lôi Vận Trình: “Đêm giao thừa ở công ty bố có vũ hội, lần này công ty bố hợp tác tổ chức với mấy công ty khác trong thành phố nên quy mô rất lớn, nghe nói có rất nhiều tiết mục thú vị, bố đã cho phép nó đi cùng với con!”
- Con có nói là con sẽ đi đâu ạ?
- Không đi cũng phải đi, anh trai và chị dâu con hôm ấy cũng đi, hôm đó là kỉ niệm ngày kết hôn của bố mẹ, con không định ở nhà làm kì đà cản mũi đấy chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc