Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 48

Tác giả: Tâm Thường

Phong Hạo lặng lẽ ***, để mặc cho Phong Ấn nổi điên: “Chẳng có trái tim của người phụ nữ nào sinh ra đã thuộc về mày, Hạ Viêm Lương như thế, Lôi Vận Trình cũng vậy. Cái mày bảo là tình yêu, xin lỗi nhé, ngay cả bố cũng không nhìn rõ nữa!”
Ông cúi đầu nhìn đồng hồ, ném *** xuống mặt tuyết: “Bố về đây, công ty còn có việc, nên xử lý thế nào với hai mẹ con nhà đó mày tự lo liệu lấy!”
Xe của Phong Hạo nhanh chóng chìm vào bóng đêm. Phong Ấn ngồi một mình trên tuyết, đầu đau nhức như có hàng trăm cây gậy đập vào, đến hít thở không thôi cũng thấy đau đớn. Anh thẫn thờ lôi cái vali vào nhà, thả mình trên ghế sô pha, đôi mắt vô hồn mở trừng trừng, ánh mắt ngây dại dán vào bức ảnh chụp chung của anh và Lôi Vận Trình đang đặt trên bàn.
Anh vốn nghĩ sẽ bị Lôi Khải hoặc Phong Hạo đánh cho tơi tả, nào ngờ cả hai người đàn ông hung hãn ấy đều không động đến một sợi lông của anh, cảm thấy còn khó chịu hơn cả bị đánh.
Lôi Khải tìm thấy Lôi Vận Trình ngồi bên bờ sông trong cái lạnh tê tái, cô ngồi ngây ra trên phiến đá, mắt đờ đẫn nhìn mặt hồ. Không biết cô có khóc không, chỉ ngồi bất động tựa như một pho tượng. Ở bên cạnh đó, cũng có một người đang chăm chú nhìn cô.
Lục Tự P0'p nát bao TL trống không, ném vào cái thùng rác bên cạnh xe, hút hết *** mới dũng cảm đi về phía Lôi Vận Trình.
Một cái áo khoác nam nặng nề choàng lên người cô, Lôi Vận Trình cảm thấy sống lưng như bị đè nặng. Lục Tự nhét hai tay cô vào tay áo, kéo khóa lên, đội mũ len lên đầu cô để chắn bớt gió lạnh. Suốt quá trình, toàn thân Lôi Vận Trình cứng đờ như khúc gỗ, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
Lục Tự ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi tím tái vì lạnh của cô. Anh đưa tay ra ôm lấy khuôn mặt lạnh băng của cô, định truyền hơi ấm sang cho cô: “Xin lỗi, nếu như có thể, anh không hề muốn em nhìn thấy những thứ ấy, chỉ là anh…”
Mặt hồ đã đóng băng, có những đứa trẻ đang trượt băng ở trên đó, ngã rồi lại ngồi dậy, ngã đau thì khóc nhưng sau đó lại gạt nước mắt, cẩn thận chơi tiếp. Lôi Vận Trình cứ nhìn chăm chăm vào những thứ ấy, cô định mở miệng nói gì nhưng đôi môi dường như đã bị đông cứng lại, không thể tách ra được. Cố gắng dùng sức kéo ra nhưng lại thấy đau đớn.
Lục Tự lấy ngón tay khẽ xoa môi cô: “Trả lời anh đi, em cứ thế này khiến anh lo lắng lắm, em có thể mắng anh, anh biết em hận anh!”
Lôi Vận Trình thu ánh mắt lại, nhìn thẳng vào mặt Lục Tự: “Em không hận anh, nếu Hạ Viêm Lương định dùng cái này để chia rẽ em và Phong Ấn: Có thể. Nếu anh tưởng rằng như thế này em sẽ đến bên cạnh anh, em có thể trả lời rõ ràng với anh là: “Không thể nào!”
Mọi thứ trước mắt Lục Tự như tối sầm lại, anh trầm ngâm nhìn cô, không nói ra được lời nào.
Lôi Vận Trình khó khăn mở miệng: “So với Phong Ấn, chút thủ đoạn này của anh chẳng thể làm tổn thương em đâu, anh khỏi cần cảm thấy áy náy!”
Lần đầu tiên Lục Tự không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Anh vội vàng nhìn đi nơi khác, đúng lúc ấy chợt nhìn thấy Lôi Khải đang đứng cách đó vài bước. Lục Tự ngây ra rồi đứng bật dậy: “Chú Lôi!”
Lôi Vận Trình khẽ nhíu mày, đôi bàn tay lạnh cóng khẽ siết lại, nhưng cô không ngoảnh đầu lại.
Lôi Khải khẽ gật đầu: “Phiền cậu để bố con tôi nói chuyện riêng một chút!”
Lục Tự biết điều nhường lại không gian cho hai người, Lôi Khải sải bước đến trước mặt Lôi Vận Trình, Lôi Vận Trình không dám ngẩng đầu lên. Cô nhìn đôi giày đen hiện ra trước mặt, trong đầu trống rỗng. Cô không biết tại sao Lôi Khải đột nhiên đến đây, rõ ràng cô đã giấu rất kĩ lúc nói chuyện qua điện thoại rồi mà.
Hai người trầm ngâm hồi lâu, vẻ ương ngạnh của Lôi Vận Trình không khỏi khiến Lôi Khải thở dài, ông đưa tay lên xoa xoa đầu cô: “Con là con gái của bố, sao bố có thể không cảm nhận được con có chuyện chứ?”
Nước mắt của Lôi Vận Trình đột nhiên lăn dài trên má, những giọt nước mắt lăn trên lớp áo, long lanh như những giọt sương.
Dường như cuối cùng cũng tìm được một lí do để khóc, Lôi Vận Trình gục đầu vào *** Lôi Khải, khóc một trận thật thỏa thích. Lục Tự ở cách đó không xa cũng nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, trong lòng anh xót xa, trái tim như bị P0'p nghẹt. Lục Tự hít một hơi thật sâu.
Nếu như không khí lạnh lẽo này đi vào trong người anh, có thể làm đông cứng trái tim của anh thì tốt biết mấy.
Hạ Viêm Lương không đợi được Phong Ấn ở cửa hàng Tình yêu Ngọt ngào, gọi điện cho anh mà không được, cuối cùng đành đưa Lãnh Lãnh về nhà. Vẻ thất vọng vì không gặp được bố của Lãnh Lãnh hiện rõ trên mặt con bé. Suốt cả chặng đường nó chẳng cười với Hạ Viêm Lương lấy một cái. Về đến nhà là ném đồ đạc khắp nơi. Căn phòng bị con bé lộn tung lên. Đây không phải là lần đầu tiên Lãnh Lãnh nổi cáu, Hạ Viêm Lương đã sớm quen với việc này. Cô đứng bên cạnh lặng lẽ chờ đợi con bé trút giận xong mới đi vào dọn dẹp.
Hạ Viêm Lương không nói nửa lời, Lãnh Lãnh càng trở nên điên cuồng, con bé vớ tất cả những gì có thể cầm được ở bên cạnh, ném hết về phía Hạ Viêm Lương. Hạ Viêm Lương né không kịp, bị ném trúng vào đầu, cái cốc rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hạ Viêm Lương lấy tay bịt chặt vết thương, vội chạy vào nhà vệ sinh. Bị chảy chút máu, không nghiêm trọng lắm. Hạ Viêm Lương một tay cầm khăn mặt đè chặt vào vết thương để cầm máu, cúi đầu nhìn vết máu dính trên tay, một cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy cô ta.
Lãnh Lãnh chạy theo ra nhà vệ sinh, đạp mạnh vào cửa, ***g *** phập phồng, đôi mắt trợn trừng đầy hung dữ:
- Con muốn bố! Con muốn gặp bố! Mẹ lừa con! Bố không hề đến!
“Lãnh Lãnh ngoan nào, bố sẽ đến thăm chúng ta thôi!” Hạ Viêm Lương vặn vòi nước rửa sạch vết máu trên tay, tìm một cái băng gạc dán lên vết thương trên trán.
Lãnh Lãnh nghe thấy vậy càng tức tối vò đầu bứt tóc mình, Hạ Viêm Lương chạy đến ngăn con bé lại nhưng bị nó cắn mạnh vào cánh tay.
Tay đau, nhưng cô không hề né tránh, chỉ dùng những ngón tay thon dài vuốt tóc con bé, giọng nói dịu dàng như thường ngày: “Có phải muốn cắn ૮ɦếƭ mẹ không? Như thế sẽ không có ai chăm sóc Lãnh Lãnh nữa đâu!”
Lãnh Lãnh nhả ra, vết cắn trên cánh tay Hạ Viêm Lương đã rỉ máu. Con bé nghẹn ngào: “Lãnh Lãnh cần bố! Tại sao bố không về nhà?”
- Bởi vì chú không phải là bố của cháu!
- Cùng với tiếng mở cửa, Phong Ấn lạnh lùng đứng bên ngoài cửa.
Chú không phải là bố của cháu!
Lần đầu tiên Phong Ấn nói ra câu này, Lãnh Lãnh hoàn toàn không tin và còn vì thế mà nổi điên. Lần thứ hai nói ra câu này, Lãnh Lãnh khóc ngất đi, rồi lên cơn sốt suốt ba ngày ba đêm. Lần thứ ba anh nói ra câu này, tối ấy Lãnh Lãnh mất tích. Khi anh vội vàng đuổi theo, thấy Lãnh Lãnh ôm con Pu'p bê anh mua cho, ngồi trên tầng thượng chuẩn bị nhảy xuống. Hạ Viêm Lương khóc lóc cầu xin Phong Ấn thu lại câu nói ấy, thậm chí còn có hành động khiến người khác sợ phát khiếp, đứng ra bên cạnh lan can, định cùng nhảy xuống với con gái.
Cảnh tượng ấy khiến cho tất cả những người có mặt ở hiện trường đều phải cảm động, chẳng có ai nghi ngờ tình mẹ con vĩ đại trên đời này. Lãnh Lãnh chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, con bé chỉ cần có một người cha.
Lãnh Lãnh đã thò nửa người ra ngoài lan can, Phong Ấn sợ phát sốt lên, chỉ một chút sai sót thôi là hậu quả sẽ khó lường. Ở bên đó, Hạ Viêm Lương quỳ xuống trước mặt anh trước mặt mọi người, khóc lóc thảm thiết: “Lãnh Lãnh là mạng sống của em, coi như em cầu xin anh, em cầu xin anh…”
Không sai, nhà Lê Duệ đã trút hết cơn giận dữ trước sự điên khùng và cái ૮ɦếƭ của Lê Duệ lên đầu Hạ Viêm Lương, thêm nữa vì Lãnh Lãnh mang họ Phong nên chẳng ai thừa nhận thân phận của con bé cả. Sau khi Lê Duệ ૮ɦếƭ, Hạ Viêm Lương chẳng có được bất cứ thứ gì từ gia đình Lê Duệ, đành phải dẫn Lãnh Lãnh ra đi trong tay trắng.
Phong Ấn muốn cười, nhưng cười không nổi. Anh hiểu ý của Hạ Viêm Lương. Lãnh Lãnh là vật chứng tình yêu duy nhất của hai người trên đời này.
Phong Ấn từng nghĩ cho dù Hạ Viêm Lương lựa chọn Lê Duệ, nhưng ít ra trong cuộc đời cô ta, anh cũng để lại một dấu ấn gì đó. Nhưng hành động quỳ trước mặt anh của Hạ Viêm Lương đã đánh tan cái suy nghĩ ấy.
Khoảnh khắc ấy nỗi căm hận của anh lên đến đỉnh điểm, anh có thể không cần biết đến sự sống ૮ɦếƭ của hai mẹ con cô ta, nhưng đối với Lê Duệ, anh vẫn con ôm một nỗi áy náy khôn nguôi. Niềm đam mê phi hành của Lê Duệ chẳng hề thua kém anh, nhưng vì bảo toàn mạng sống cho anh mà cả đời này Lê Duệ phải từ bỏ phi hành.
Những cảnh sát không hiểu rõ sự tình đứng quanh đấy liếc nhìn anh trong bộ quân phục mà anh còn chưa kịp thay ra.
- Đồng chí trung tá, không cần biết giữa người lớn với nhau có chuyện gì, nhưng ít nhất trẻ con là vô tội, hãy cứu người đã rồi tính sau!
Phong Ấn phải hít thở thật sâu nhiều lần mới có thể bình ổn được tâm trạng. chìa tay ra với Lãnh Lãnh: “Ở đó nguy hiểm lắm, nào… qua chỗ bố đi!”
Đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Lãnh Lãnh nhìn anh đầy nghi hoặc, con bé cố chấp không chịu tin lời anh nói, mặc cho anh có khuyên nhủ như thế nào. Sự kiên nhẫn của Phong Ấn gần như cạn kiệt, tuy nhiên anh vẫn ép mình phải kiên trì đến cùng: “Là bố sai rồi, bố không nên nói dối Lãnh Lãnh như vậy, bố xin lỗi!”
- Bố còn lừa gạt mẹ nữa, bố khiến mẹ phải khóc, bố không yêu Lãnh Lãnh, cũng không yêu mẹ, bố chỉ yêu người tên là Lôi Vận Trình kia thôi! Bố nói gì với mẹ con nghe thấy hết rồi! Mẹ hận bố, con cũng hận bố! Bố không cần con nữa, mẹ không cần con nữa, con cũng không cần bố mẹ nữa!
Lãnh Lãnh càng nói càng kích động, tiếng khóc xé lòng, nửa thân đã nhoài ra ngoài lan can, hai chân đã không chạm đất, chỉ còn hai tay vẫn ôm lấy cái thân lan can. Hạ Viêm Lương gần như sụp đổ, cô lao đến định kéo con bé lại nhưng bị Phong Ấn ngăn lại.
- Cô sẽ khiến con bé càng kích động hơn đấy, bình tĩnh lại đi!
Phong Ấn quát lên, Hạ Viêm Lương đột nhiên quay ngoắt lại ôm lấy anh, hôn anh bất chấp mọi thứ xung quanh. Phong Ấn muốn từ chối nhưng cô ta đã ôm chặt lấy anh, kẹp chặt hai tay anh trên người mình: “Nói yêu em, yêu Lãnh Lãnh đi! Mau bù đắp lại những tổn thương do những điều anh đã nói. Phong Ấn, em xin anh, không có con gái em không sống nổi đâu, nói dối nó đi, em xin anh…”
Phong Ấn lúc ấy chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ có điều anh đâu có ngờ vì chuyện này lại gây ra họa ngày hôm nay.

Phong Ấn lạnh lùng đột ngột xuất hiện ở ngoài cửa, nhưng Hạ Viêm Lương chẳng hề thấy ngạc nhiên.
Ánh mắt anh thoáng qua vẻ hung dữ. Lãnh Lãnh vừa nhìn thấy Phong Ấn đã vui mừng chạy đến ôm lấy chân danh, dường như chẳng hề nghe thấy câu nói ban nãy của anh: “Bố ơi, bố đến muộn đấy, Lãnh Lãnh chờ bố suốt cả buổi chiều rồi!”
Hạ Viêm Lương thả tay áo xuống che đi vết thương trên cánh tay: “Sao anh lại đến đây?”
Phong Ấn cười nhạt, ánh mắt như dao dán chặt vào cô ta. Hạ Viêm Lương chột dạ lùi lại sau nửa bước, Lãnh Lãnh ngẩng đầu nhìn Phong Ấn, ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng, giống như một đứa con gái đang chờ đợi món quà từ người cha.
“Bố ơi!” Lãnh Lãnh hé đôi môi nhỏ xinh, thân mật gọi anh, Phong Ấn gỡ bàn tay đang bám chặt vào áo mình ra, lúc này anh chỉ chú ý đến người đàn bà ở trước mặt mình, chẳng còn tâm trí đâu đếm xỉa đến những thứ khác.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc