Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 45

Tác giả: Tâm Thường

Hạ Viêm Lương kề điện thoại vào tai con bé, Lãnh Lãnh nghe rất lâu: “Không có ai nghe máy cả, là ai thế mẹ?”
Hạ Viêm Lương dịu dàng mỉm cười, tiếp tục quay số. Phong Ấn vừa tắm xong, phát hiện điện thoại đổ chuông, là một số lạ: “Xin chào!”
Lãnh Lãnh vừa nghe thấy tiếng Phong Ấn vọng lại đã mừng rỡ chộp lấy máy: “Bố!”
Phong Ấn khựng người, bàn tay đang lau tóc khựng lại, sắc mặt sầm xuống: “Lãnh Lãnh ư?”
- Bố ơi bố, con là Lãnh Lãnh đây, khi nào thì bố về nhà ạ?
Giọng nói non nớt của con trẻ đập vào tai anh, Phong Ấn chán ngán lấy tay day huyệt thái dương, cố gắng để cho giọng nói của mình không trở nên quá khó chịu: “Lãnh Lãnh, chú đã nói rất nhiều lần rồi, chú không phải là bố cháu, đó cũng không phải nhà của chú!”
Lãnh Lãnh ngập ngừng, Hạ Viêm Lương liền cầm máy rồi đánh mắt ra hiệu cho con bé quay lại làm bài tập: “Anh nên biết Lãnh Lãnh không thích nghe những lời ấy đâu, sao anh lại nói những lời ấy với con bé?”
Vừa nghe thấy giọng Hạ Viêm Lương, Phong Ấn không cần kiềm chế bản thân nữa: “Rốt cuộc cô muốn thế nào? Sao cứ phải ép tôi nói ra những lời khó nghe ấy thế? Là tôi nợ Lê Duệ, nhưng chẳng phải anh ta đã lấy cô đi để trừ nợ rồi hay sao? Lãnh Lãnh sẽ trưởng thành, những chuyện này cần phải để nó học cách chấp nhận!”
Ánh mắt Viêm Lương thoáng nổi căm hận, nhưng giọng nói vẫn đều đều: “Anh cũng tuyệt tình gớm nhỉ, ít nhất hiện giờ con bé vẫn còn quá nhỏ, anh quên là anh đã hứa với Lê Duệ những gì rồi sao?”
Phong Ấn lạnh lùng hừ giọng: “Chẳng còn cách nào khác cả, nó không phải là con gái tôi, tôi không có nhiệm vụ cứ phải theo hai mẹ con cô, hơn nữa nếu nói đến tuyệt tình thì làm sao tôi bằng cô được? Đó là Lê Duệ đơn phương thôi, anh ta điên chứ tôi không điên!”
- Anh không sợ tôi dẫn Lãnh Lãnh đến đơn vị anh làm ầm ĩ lên sao? Chuyện chúng ta từng hẹn hò rất nhiều người biết tuổi tác của Lãnh Lãnh, mức độ quấn anh của con bé, cả cái DV của con bé nữa sẽ khiến mọi người tin rằng anh mới chính là bố của nó, anh không sợ bị đình chỉ bay sao? Còn có khả năng bị đuổi khỏi quân ngũ nữa đấy!
- Thế cô có từng nghĩ sau rắc rối của tôi, người ta điều tra ra cô vu khống quân nhân, cô sẽ bị phán xử không? Hạ Viêm Lương, tôi khuyên cô chớ có giở mấy chiêu trò vô vị này ra nữa!
Phong Ấn nói xong liền định cúp máy, Hạ Viêm Lương liền chuyển đề tài khiến anh khựng lại: “Thôi được rồi, tôi chỉ nói thế thôi!”, Hạ Viêm Lương thở dài: “Thực ra tôi muốn bảo anh ở chỗ tôi còn ít đồ của anh, ngày mai chúng ta gặp mặt, tôi trả cho anh!”
- Tôi chẳng có bất cứ thứ gì ở chỗ cô cả!
- Phần video quay cảnh “bố con thân thiết” với Lãnh Lãnh, anh cũng không cần phải không? Hả?
Giọng điệu cất cao ở cuối câu của Hạ Viêm Lương chứa hàm ý gì đó khiến Phong Ấn chợt chột dạ: “Gửi qua mail cho tôi!”
“Hai giờ chiều mai, gặp nhau ở quán bánh ngọt Tình Yêu Ngọt Ngào, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu, cứ thế nhé!”, Hạ Viêm Lương nói xong liền cúp máy trước.
Tình yêu Ngọt Ngào… hôm ấy Lôi Vận Trình cũng bảo đi mua “Tình yêu Ngọt Ngào” về cho anh, mà Lãnh Lãnh cũng rất thích ăn bánh ngọt của cửa hàng ấy…
Anh sốt ruột trở mình, rồi bất ngờ bật dậy, lông mày nhíu chặt.
Dấu răng trên tay Lôi Vận Trình, anh nhớ cô đã nói là do trẻ con cắn.
Chẳng nhẽ là Lãnh Lãnh? Hóa ra Lôi Vận Trình đã…
Anh ngã ngửa ra giường, đau khổ vô cùng.
Cái cô ngốc ấy hóa ra vẫn đang cố gắng gượng cười để mỉm cười với anh.
Tuyết rơi rồi.
Ông trời đã dùng cả đêm để lặng lẽ thêu dệt cho thành phố này một chiếc áo trắng tuyệt đẹp, dùng cách của riêng mình để thông báo với tất cả mọi người rằng, mùa đông đã đến rồi! Ở đây, mùa đông đến sớm hơn ở thành phố của họ, nhiệt độ giảm xuống cũng nhanh hơn.
Phong Ấn mua hai cốc trà nóng từ trong quán đi ra, nhanh chóng tìm thấy Lôi Vận Trình đang trong chiếc áo đỏ rực giữa đám đông, cô đang đứng bên ngoài vòng đu quay ngựa gỗ nhìn vào bên trong, nhìn đến thất thàn. Lúc anh đi đón cô vào kì nghỉ đông duy nhất trong suốt thời đại học, cô cũng mặc chiếc áo đó, màu đỏ như màu của ngọn lửa nồng nàn đang bùng lên, chiếu sáng một góc nào đó trong trái tim anh.
Anh bê cốc trà nóng trong tay, hai tay cô đi găng len màu vàng, bên trên có hai cái tai gấu, cái mũ và cái khăn quàng cổ cùng bộ khiến cô giống hệt một chú gấu ngốc nghếch nhưng đáng yêu.
Phong Ấn ngắm nhìn cô hồi lâu, đặt cốc trà xuống rồi ôm cô vào lòng: “Nói thật lòng, anh thích em trong bộ dạng này!”
“Hả?” Lôi Vận Trình hút một hơi cốc trà ấm, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh.
- Trông giống như một cô gái bình thường vậy!
- Cô gái bình thường như thế nào?
“Khi không vui biết nổi cáu, có nghi ngờ sẽ vặn hỏi, thích làm nũng, tùy tiện với đối phương, cho dù gặp phải tình huống nào cũng khiến cho bản thân cảm thấy thoải mái!” Phong Ấn tì cằm vào chiếc mũ lên mềm mại của cô.
- Em hiểu chuyện quá cũng khiến anh phiền não à?
Phong Ấn cầm lấy tay cô: “Tay em đã khỏi chưa?”
“Cũng gần khỏi rồi!” Lôi Vận Trình khẽ cụp mắt xuống, hơi nóng xông lên mặt cô nhanh chóng bị cơn gió lạnh cuốn đi, hơi nước bay lên ngưng tụ thành những hạt li ti trên mi mắt cô.
Đây là ngày miễn phí vé vào cửa cuối cùng của khu giải trí tổng hợp mới mở. Vì vậy mặc dù trời rất lạnh nhưng vẫn có nhiều người ra vào chỗ này.
Nhân viên bán hàng mỉm cười đón lấy số trên tay Phong Ấn, lấy ra một bông hoa hồng thủy tinh: “Chúc mừng hai bạn, những cặp đôi có số chẵn hàng trăm đều được chúng tôi tặng một món quà nhỏ, chúc hai bạn mãi mãi hạnh phúc!”
Lôi Vận Trình vui vẻ đón lấy bông hoa hồng trên tay anh, đưa lên mũi ngửi, tỏ vẻ say đắm: “Thơm quá!”
Phong Ấn đột nhiên tự trách mình, hình như anh chưa bao giờ tặng hoa cho cô.
Các cô gái đều điệu đà bắt bạn trai phải bế mình ngồi lên. Lôi Vận Trình nhanh nhẹn nhảy phóc lên con ngựa gỗ, nhìn cặp tình nhân trước mặt rồi lại từ từ tụt xuống. Chân cô vừa chạm đất đã bị hai cánh tay cứng cáp bế lên ngồi lại vào con ngựa gỗ, còn là cách ôm mà con gái thích nhất nữa. Phong Ấn kéo lại mũ và khăn quàng cổ cho cô, không quên dặn dò: “Bám chắc vào kẻo lát nữa lại rơi xuống đất!”
- Em đâu phải trẻ con!
Phong Ấn lại hi vọng cô giống như một đứa trẻ, như thế cô sẽ sống thoải mái hơn một chút.
Không biết có ai đó đã từng nói trò ngựa gỗ là trò chơi tàn nhẫn nhất, suốt đời theo đuổi nhưng mãi mãi vẫn giữ nguyên khoảng cách ấy, hoặc trông thì tưởng đồng hành nhưng thực ra mỗi phút mỗi giây lại phải nhìn đôi bên xa cách dần.
Lôi Vận Trình hai tay bám chặt lan can, cúi đầu nhìn đôi nam nữ đang cười đùa vui vẻ trước mặt, không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.
Có vui vẻ hạnh phúc hay không điều đó có thể nhận ra ngay từ tiếng cười và ánh mắt của người đó. Cô ngưỡng mộ nụ cười của cô gái, vô tư chẳng chút nghi kị, xuất phát từ tận trái tim.
Nụ cười ấy trước đây cô cũng có. Trước khi hẹn hò với anh, mặc dù không phải là hạnh phúc nhưng trong lòng cô vẫn còn có hi vọng. Có lẽ cô không nên xem đoạn video đó, đặc biệt là đoạn cuối cùng…
Lôi Vận Trình cố gắng nhếch môi cười nhưng lòng thì vô cùng chua xót. Tuyết vẫn rơi mãi chưa thôi, đang rơi lất phất chuyển sang mau dần, sau đó trở thành một cơn mưa tuyết trước mắt cô, lạnh đến tê tái.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, bắt chước đôi tình nhân đó, cô đưa tay về phía anh, Phong Ấn cũng chìa tay về phía cô nhưng vì nhịp lên xuống giữa hai con ngựa gỗ khác nhau nên anh chẳng thể nắm được tay cô. Cả hai chẳng ai chịu bỏ tay xuống, cả hai cùng ương ngạnh, cố chấp hướng về phía đối phương, nhưng vẫn không thể chạm tới đối phương.
Yết hầu Phong Ấn khẽ động đậy, có gì đó như đang nghẹn ở cổ họng, nhưng anh vẫn mỉm cười với cô, nụ cười khiến cô thấy chua xót. Đôi mắt ẩn dưới cái mũ len dày đã nhòe đi, lớp tuyết rơi trước mặt như một tấm màn ngăn cách giữa hai người. Cứ thế cho đến khi con ngựa gỗ dừng lại, cả hai vẫn chưa chạm tay được vào nhau.
Phong Ấn bế cô xuống, giống như bế một đứa trẻ con. Cô quàng tay qua cổ anh, chẳng buồn để ý đến ánh mắt cười nhạo của mọi người.
“Lạnh!” Cô khe khẽ nói.
Phong Ấn càng ôm cô chặt hơn, bước chân anh chợt dừng lại: “Không chơi nữa, ra xe cho ấm đi, chúng ta cùng đi mua nhẫn!”
… Chúng ta…
Khóe môi Lôi Vận Trình khẽ động đậy, lẩm bẩm nhắc lại hai chữ ấy.
Trước quầy trưng bày sản phẩm, Lôi Vận Trình hoa hết cả mắt. Trước đây cô chưa từng để ý, hóa ra nhẫn lại có nhiều kiểu dáng đến thế, long lanh, tinh xảo hơn cả cô tưởng tượng.
“Kiểu này thế nào ạ? Rất hợp với khí chất của cô ấy đấy, hơn nữa kiểu dáng này rất có ngụ ý là: người con gái tôi yêu thương nhất! Dùng chiếc nhẫn này cầu hôn là thích hợp nhất đấy ạ!”, nhân viên bán hàng giới thiệu rất nhiều mẫu nhẫn cho hai người, giọng nói ngọt ngào êm tai.
“Em thích kiểu này à?” Phong Ấn thấy Lôi Vận Trình cứ dán mắt vào chiếc nhẫn trong cái hộp nhung mà nhân viên bán hàng đang cầm liền nâng tay cô lên, cởi găng tay ra, lấy nhẫn lên định đeo vào ngón áp út của cô.
“Không phải cái này!” Lôi Vận Trình rụt tay lại, chỉ bừa vào chiếc nhẫn rất bình thường: “Là cái này!”
Chiếc nhẫn có hai vòng, trên đó được nạm đá quý khá tinh xảo, nhìn qua thấy rất đẹp, nhưng kém xa chiếc nhẫn trước. Phong Ấn cầm chiếc nhẫn ***g vào ngón tay áp út của cô, xoay xoay hai vòng rồi nói: “Hơi bị to!”
Phần đeo nhẫn ở ngón áp út bỗng có cảm giác lành lạnh. Lôi Vận Trình ngây ra nhìn hai bàn tay đan vào nhau của hai người, và cả chiếc nhẫn trên tay cô. Cảnh tượng anh đeo nhẫn vào tay cô giống hệt như cảnh tượng ở trên phim mà cô từng thấy.
Thời gian đang trôi đi, thế giới của cô đứng lặng yên trong khoảng khắc này.
Bàn tay của đàn ông cũng có thể dùng từ “đẹp” để miêu tả, nếu như đôi bàn tay của anh không lái máy bay thì có lẽ sẽ là đôi bàn tay làm mưa làm gió trên thương trường, là đối thủ đáng gờm của Lôi Khải.
Cũng chính đôi bàn tay này, ngay từ khi cô còn chưa biết tình yêu là gì đã nắm trọn trái tim cô, để rồi nhiều năm sau đó… P0'p nát.
Cô từ chối đề nghị mang chiếc nhẫn đi thu nhỏ lại mà chỉ yêu cầu khắc tên của cô lên mặt trong chiếc nhẫn. Mua được nhẫn rồi nhưng cô không vui mừng như tưởng tượng, trái lại, cô còn cảm thấy u uất hơn. Phong Ấn vừa lái xe vừa liếc sang cô. Lôi Vận Trình biết anh đang nhìn mình nhưng cũng không đáp lại, hai người cùng trải qua một sự im lặng chưa từng có trước đây.
Hiện trường tai nạn ở trước mặt đang được xử lí, đường đông nghẹt không thể quay đầu, xe phải nhích đi từng chút một. Bên trong xe, ngoài tiếng điều hòa ra chỉ có tiếng thở đều đều. Cùng với dòng xe ૮ɦếƭ cứng tại đây, dường như thời gian cũng đang chậm lại bước chân, ép bọn họ phải chơi bài ngửa.
Kể từ lúc mua được nhẫn, cô không cần phải che giấu bản thân nữa, Phong Ấn đã đoán được một số chuyện, anh mở hé cửa kính xe, một luồng khí lạnh kèm thao những bông tuyết lất phất bay vào, một cảm giác gần như nghẹt thở: “Em đã gặp Hạ Viêm Lương rồi phải không?”
Lôi Vận Trình không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, ánh mắt nhìn chăm chăm ra bên ngoài cửa sổ, trên chiếc xe đối diện, một đứa bé đang gục mặt bên cửa kính, dùng ngón tay vẽ những hình thù ngộ nghĩnh lên cửa kính xe.
- Em còn nhớ lúc nhỏ anh rất thích có một đứa em gái!
Lúc ấy có đứa con trai nào không thích có một cô em gái đâu, có thể bảo vệ nó, bắt nạt nó, nuông chiều nó, sai khiến nó… Vì vậy Phong Ấn thường hay ghen tị với Lôi Dật Thành vì anh có một đứa em gái, hơn nữa bố mẹ anh lại nhất định không chịu sinh thêm một đứa thứ hai.
- Anh vẫn luôn muốn nghe em gọi anh là anh trai, không thích em gọi trực tiếp tên anh!
Có lẽ trong lòng cô vẫn còn chút gì đó lưu luyến, lưu luyến hơi ấm mà anh đem lại, tình yêu mà anh dành tặng, vì vậy cô vẫn đang cố kéo dài thời gian, cho dù đều đó là vô ích, thậm chí là giả tạo.
Nhưng cái gì phải đến rồi sẽ đến, cô hiểu rất rõ điều này: “Nói đi, những chuyện anh không muốn nói với em ấy!”
Phong Ấn nhìn đôi nam nữ đang đứng cãi nhau ở phía đối diện, hai người họ có thể là người yêu hoặc vợ chồng. Anh đặt tay lên bàn tay cô, lớp găng tay len dày đã ngăn cách hơi ấm từ bàn tay anh truyền đến cô.
“Anh không biết Hạ Viêm Lương đã nói gì với em, cô ta có nhắc đến một người không?” Giọng nói của Phong Ấn trầm xuống.
- Cũng giống như em và Đỗ Nghiên Thanh, anh và anh ta từng là chiến hữu thân thiết nhất. Cả Lục Tự nữa, ba người bọn anh thường xuyên tập luyện cùng với nhau, cùng nhau khiêu khích Phương Mặc Dương, và kết quả là cả bọn cùng nhau phải chịu phạt.
Phong Ấn khẽ nhắm mắt lại, cái tên Lê Duệ cứ thế hiển hiện rõ rệt trong đầu anh.
Ý nghĩa tươi đẹp nhất của cuộc đời đã được thể hiện sắc nét trong giai đoạn ấy, tình cảm giữa các chiến hữu là thứ tình cảm mà người thường khó mà thấu hiểu sâu sắc được. Người mà mình có thể gửi gắm tính mạng trên đời này ngày càng ít, Lê Duệ là một người như vậy đối với Phong Ấn.
Nếu như không có chuyện đó xảy ra.
- Em còn nhớ lúc em ngã từ trên thang quay xuống, bị thương phải nhập viện, anh đã đến thăm em không? Anh từng dẫn em đến quán ăn trên đường Hoài Hải, lúc ấy em đã rất ngạc nhiên vì sao ông chủ vẫn còn nhớ anh, anh nói bọn anh từng đánh nhau ở đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc