Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 44

Tác giả: Tâm Thường

Lôi Vận Trình không nói gì, đôi môi mím chặt.
Những người xung quanh đều đang nhìn, mọi người đều chỉ coi đây là chuyện cãi vã vặt vãnh giữa hai người, ai nấy đều cười cợt, bàn tán. Phong Ấn không tiện nói gì thêm đành bỏ qua.
Đến tận lúc giải tán, Lôi Vận Trình cũng chẳng buồn nhìn Phong Ấn lấy một cái.
Anh bê suất cơm ngồi xuống cạnh cô như mọi ngày, vừa cầm đũa lên đã thấy cô bê suất cơm của mình ra bàn mấy nữ quân nhân đang ngồi.
Mấy người đàn ông ngồi cùng bàn khẽ cười: “Đại đội trưởng, Tiểu Lôi nhà anh không đếm xỉa đến anh nữa rồi!”
Phong Ấn nhún vai đầy bất lực: “Con gái mà, cứ mỗi tháng lại có vài ngày như thế!”
- Anh lại gạt bọn em rồi, em thấy đâu có giống, Tiểu Lôi tính tình tốt thế, chắc chắn là anh chọc giận cô ấy rồi, còn không mau đi dỗ cô ấy đi!
- Con gái không thể nuông chiều quá được, càng chiều càng hư!
Phong Ấn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với mọi người, lúc ngẩng đầu lên vô tình bắt gặp ánh mắt của Lục Tự. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Phong Ấn khẽ nhoẻn miệng cười, thu ánh mắt lại, cúi xuống tiếp tục ăn cơm.
Tiểu Tô huých tay Hướng Bắc Ninh, thì thầm hỏi: “Hai người họ làm sao thế?”
- Không biết! – Hướng Bắc Ninh lắc đầu: “Suốt ngày như thế, em mau ăn cơm đi!”
Tiểu Tô tay chống cằm, bĩu môi làm mặt xấu với Hướng Bắc Ninh.
Đúng lúc ấy, đột nhiên từ trong gian phòng nhỏ có hai người đi ra, một người là Ngũ chính ủy, bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ, tiếng giày cao gót lộp cộp nện xuống sàn phá vỡ không khí tương đối yên tĩnh trong nhà ăn.
Tiểu Tô mở to mắt, đập bốp tay xuống bàn: “Ninh Ninh nhìn kìa, đó chẳng phải là Hạ Viêm Lương hay sao?”
Hướng Bắc Ninh ngoảnh đầu lại nhìn rồi quay sang Lôi Vận Trình.
Nữ quân nhân ngồi bên cạnh huých cô mấy cái, lúc này Lôi Vận Trình mới định thần lại, ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp nụ cười lạnh lùng của Hạ Viêm Lương.
Hạ Viêm Lương lạnh nhạt liếc cô rồi đưa mắt tìm kiếm Phong Ấn, thì thầm gì đó vào tai Ngũ chính ủy rồi đi thẳng về phía anh.
Một mùi nước hoa quen thuộc cùng tiếng bước chân chói tai đang tiến lại gần mình, Phong Ấn không cần nhìn cũng biết là ai.
- Phong Ấn, lâu lắm không gặp, em có thể ngồi đây không? – Hạ Viêm Lương nghiên đầu dịu giọng hỏi, âm lượng không lớn nhưng đủ để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Lôi Vận Trình và vội và hai miếng cơm rồi đứng dậy bỏ đi, chẳng buồn nhìn họ lấy nửa cái. Phong Ấn đủng đỉnh đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng: “Đương nhiên là được!”
Tuy nhiên chưa đợi cô ta ngồi yên chỗ, Phong Ấn đã nở một nụ cười công thức với cô: “Chỉ có điều tôi ăn xong rồi, cô cứ tự nhiên nhé!”, nói rồi anh liền đứng dậy, đuổi theo Lôi Vận Trình ra ngoài.
Sắc mặt Hạ Viêm Lương lúc này cực kì khó coi, bối rối siết chặt lấy cái túi.
- Phụt… - Tiểu Tô bịt chặt miệng, suýt thì phì ra cười: “Đại đội trưởng Phong xấu ghê!”
Những người xung quanh thấy không có liên quan đến mình liền ai làm việc nấy, gần như chẳng có ai chú ý đến sự xuất hiện của cô ta. Lục Tự cười khẩy vẻ mỉa mai, đội mũ vào rồi bỏ đi.
Lôi Vận Trình bị Phong Ấn kéo ra vườn hoa, lấy tay nâng cằm cô lên nhưng bị cô gạt ra. Một luồng sáng trắng thoáng qua từ tay cô. Phong Ấn tóm lấy cánh tay cô, kéo tay áo lên, quả nhiên nhìn thấy vết thương được cô băng bằng băng trắng. Anh không khỏi nhíu mày.
- Tay em sao thế?
- Bị cắn!
- Bị cắn ư? – Phong Ấn nhíu mày: “Chó cắn à? Đã tiêm phòng chưa? Sao không nói cho anh biết? Có đau không?”
- Là trẻ con cắn.
Cô nói rồi chảy nước mắt, bộ dạng ấm ức khiến Phong Ấn bật cười, vội ôm cô vào lòng, lau nước mắt rồi dỗ dành cô: “Lớn bằng ngần này rồi còn khóc, nói cho anh biết là con cái nhà ai mà hư thế, dám bắt nạt Trình Trình nhà anh, để anh đánh cho nó một trận nhé!”
Phong Ấn nói xong không khỏi bồi hồi: “Nhớ lúc nhỏ anh với Lôi Dật Thành không ít lần vì em mà đánh nhau, thật không ngờ đến tuổi này rồi vẫn như thế này!”
Anh cúi xuống chạm trán vào trán cô, nhìn thẳng vào đôi mắt ngân ngấn nước của cô, không khí bỗng trở nên vô cùng ấm áp. Phong Ấn hôn lên những giọt nước mắt của cô, cẩn thận như đang nâng niu báu vật: “Ban nãy anh không đếm xỉa đến cô ta, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, nể mặt anh biểu hiện tốt, nói cho anh biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Anh đã làm gì sai sao nào? Nếu không sao em lại dỗi anh?”
Lôi Vận Trình dằn lòng không nói, Phong Ấn phát hiện kế hoạch của mình không thành, anh vò đầu bứt tai vẻ bất lực: “Không nói cũng được, em nổi nóng thế nào cũng được, nhưng đừng có lạnh lùng với anh có được không? Làm cho anh có cảm giác anh bị em bỏ rơi vậy, Trình Trình, ngoan, cười với anh một cái xem nào!”
Trước khi ở bên Phong Ấn, cô không bao giờ nghĩ anh lại là người đàn ông có thể hạ thấp mình vì phụ nữ. Anh là loại đàn ông rất kiêu hãnh, giống hệt như bố anh, người duy nhất khiến cho Phong Hạo đầy kiêu hãnh, lạnh lùng phải cúi đầu, đó chính là mẹ của Phong Ấn.
Lôi Vận Trình luôn tin rằng một người đàn ông có mạnh mẽ đến đâu thì trong trái tim anh ta vẫn có một người phụ nữ là điểm yếu chí mạng của mình, cũng giống như Lâm Thất Thất trước mặt Phong Hạo, Thương Tiểu Thuyền trước mặt Lôi Khải và Tử Du trước mặt Lôi Dật Thành…
Không biết tại sao cô lại nhớ đến chuyện ở quán R*ợ*u mấy năm về trước, Lục Tự từng nói với cô:
Người duy nhất nguyên vẹn trở về sau trò chơi ấy chính là Hạ Viêm Lương.
Nếu sau này hai người họ có chia tay, tuyệt đối không phải vì Phong Ấn không cần cô ta nữa.
Còn cả thái độ lạnh lùng của Phong Ấn khi Lục Tự dẫn cô vào gian phòng nhỏ, những chuyện nhỏ nhặt trước đây từng bị cô bỏ qua nay lại hiện về trong đầu cô.
Tất cả mọi người đều biết rằng anh và Hạ Viêm Lương yêu nhay say đắm đến mức nào, tất cả mọi người đều nói người đàn bà ấy chính là trở ngại lớn nhất giữa cô và Phong Ấn.
Thế nhưng cô cứng đầu, chưa bao giờ tin rằng sẽ có thứ gì không thể vượt qua, chỉ cần cô có đủ nỗ lực, chỉ cần cô có đủ tình yêu đối với anh.
Nhưng thực sự chỉ cần cô nỗ lực là đủ sao?
Khuôn mặt người đàn ông trước mặt cô lúc này đang hiện lên bên cạnh cảnh tượng ấm cúng trong nhà của Hạ Viêm Lương cô nhìn thấy hôm trước, trái tim Lôi Vận Trình như thắt lại: “Có chuyện này muốn nói với anh, hôm qua em nhìn thích một kiểu nhẫn, chỉ có điều hơi đắt!”
Phong Ấn như trút được gán*** trong lòng, anh hôn lên môi cô, mí mắt rạng rỡ nụ cười: “Anh còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, ngày kia là cuối tuần, anh dẫn em đi mua, ngoài ra… anh sẽ nói toàn bộ những chuyện em cần biết cho em biết!”
Lôi Vận Trình miễn cưỡng gật đầu, rồi lại lắc đầu ôm chặt lấy cổ anh: “Không, anh chỉ cần mua nhẫn cho em là được rồi, những chuyện khác em không muốn biết!”
Giọt nước mắt của cô chảy xuống cổ anh, cảm giác lành lạnh: “Em nên biết, như thế mới công bằng với em! Ngoan, đừng khóc nữa, khóc là sưng mắt lên đấy. Em muốn cả sư đoàn này phê phán anh à?”
Gió lúc này đã bắt đầu lành lạnh, hơi ấm từ bàn tay Phong Ấn dường như không thể lan tỏa vào tận trái tim cô. Lôi Vận Trình để mặc cho anh lau nước mắt cho mình, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ dựa vào *** anh, lắng nghe anh kiên nhẫn dỗ dành, không biết tại sao cô cứ cảm thấy cái cảm giác ấm áp này ngày càng cách xa mình hơn.
Lục Tự vào mua bao thuốc đi ra đã thấy Hạ Viêm Lương đang đứng chờ mình ở bên ngoài cửa hàng, hai người cũng coi như là có quen biết, Lục Tự không thể cứ thế mà bỏ đi được.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng, anh còn phải về nghỉ trưa!
- Anh vẫn thẳng thắn như ngày nào!
Lục Tự không phản ứng gì, Hạ Viêm Lương lấy từ trong túi một cái DV đưa ra trước mặt anh: “Phiền anh đưa cái này cho Lôi Vận Trình giúp em!”
Lục Tự đứng bất động.
- Chỉ là một cái DV thôi, đâu phải thứ gì nguy hiểm? Anh không cần phải đề phòng em như thế đâu! – Hạ Viêm Lương nhún vai vẻ vô tội.
Lục Tự ngậm *** trong miệng, do dự giây lát rồi chìa tay ra: “Tại sao anh phải giúp em?”
- Không chỉ là giúp em, cũng là giúp cho anh đấy! – Hạ Viêm Lương lấy *** trên tay Lục Tự, đưa lên miệng rít mạnh một hơi: “Em biết anh đang thích con bé đó, còn con gái em lại cần một người cha!”
Lục Tự nhìn cô ta chằm chằm: “Anh không muốn giúp em làm to chuyện, hay là em đang cố tình gỡ lớp quân phục trên người Phong Ấn thay cho Lê Duệ? Nếu là như vậy thì xinh lỗi nhé, anh không thể giúp em chuyện này, anh và Lê Duệ không giống nhau, sẽ không vì một người đàn bà mà quay sang đâm sau lưng nhau đâu!”
- Nếu cần làm ầm ĩ lên thì em đã làm ầm lên từ lâu rồi! – Hạ Viêm Lương cười khẩy, đôi môi đỏ nhả khói: “Lục Tự, chẳng nhẽ anh cam tâm tình nguyện nhìn thấy họ quấn quýt nhau ngay trước mặt anh ư? Con người đều như nhau, ai cũng ích kỉ, em vì con gái, anh vì bản thân, chẳng có gì không đúng cả. Hơn nữa em nói cho anh hay, con người rất dễ đem lòng yêu người khác khi đang yếu đuối nhất, đàn ông đàn bà như nhau. Anh là người thông minh, anh nên biết nắm lấy cơ hội!”
Lúc này, mắt Hạ Viêm Lương như ánh lên sự ép buộc. Lục Tự nhướn mày đầy mỉa mai: “Đây là kinh nghiệm yêu đương nhiều năm của em phải không, cảm ơn đã chỉ điểm nhé!”
Lục Tự về kí túc, trằn trọc mà không ngủ được. Anh cầm cái DV ra ngoài ban công, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ mở ra.
Trong đó là bức anh khiến Lục Tự nhíu mày. Anh ấn nhanh nút next, xem lướt cho đến tận cuối cùng nhưng không có gì quá đặc biệt. Anh đang định tắt máy đi thì máy chuyển sang một đoạn không có hình, sau đó là có âm thanh vang lên, sau đó là…
Xem hết toàn bộ, Lục Tự liền tắt DV đi, tim đập thình thịch, máu toàn thân như chảy ngược, anh châm *** hút để bình tĩnh lại.
Phong Ấn, lần này thì mày chẳng thể trách ai được, chỉ có thể coi như số mày đen đủi thôi…
Trong phòng phi hành, Chính ủy đang dạy chính trị cho các phi công. Lôi Vận Trình bị Ngũ Đổng gọi tên hai lần, hỏi toàn câu đơn giản mà không trả lời được câu nào, người ngồi bên cạnh phải nhắc nhở mới đáp lại được. Sắc mặt Chính ủy không có gì thay đổi, nhưng sau giờ ông gọi cô ở lại.
Ngũ Đổng rót cho cô cốc nước, đẩy đến trước mặt cô, còn mình thì chậm rãi châm thuốc hút. Ngũ Đổng không nói gì, Lôi Vận Trình đành chủ động hỏi:
- Chính ủy, chú có chuyện gì cần nói với cháu phải không?
Ngũ Đổng ngẩng mặt nhìn Lôi Vận Trình: “Cháu cảm thấy chú cần nói chuyện gì với cháu?”
Lôi Vận Trình bối rối, mân mê những đường hoa văn trên cốc. Ngũ Đổng cũng chẳng chờ đợi đáp án của cô: “Có phải trong cuộc sống có vấn đề gì khó khăn không? Có khó khăn gì cứ nói với sư đoàn, tích cực giải quyết, nếu không để ảnh hưởng đến việc tập luyện và nhiệm vụ thì ai chịu trách nhiệm?”
Lôi Vận Trình mím chặt môi không nói gì.
- Bắt đầu từ sau đợt diễn tập, trạng thái của cháu cứ không được bình thường, không có diễn tập nữa là bắt đầu lơ là đấy hả? Hay là được nghỉ rồi thành ra lười biếng? Ngũ Đổng dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Hay là trong tình cảm có vấn đề gì?”
Lôi Vận Trình vẫn cúi đầu, chỉ ậm ừ cho xong chuyện: “Chính ủy, cháu sẽ xử lí ổn thỏa ạ!”
Ngũ Đổng đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ, chắn mất một nửa ánh sáng mặt trời hắt vào: “Cháu đừng có lo lắng gì, mặc dù trước khi cháu vào sư đoàn, đúng là chú có hi vọng Viêm Lương và Phong Ấn bên nhau, nhưng chú cũng hiểu chuyện tình cảm không thể can thiệp quá sâu. Công ra công, tư ra tư, chuyện tình cảm riêng tư không nên mang vào công việc, vì vậy cháu yên tâm, chú sẽ không vì Viêm Lương là cháu gái của mình mà có định kiến với cháu đâu, chú là Chính ủy của bọn cháu, đương nhiên phải quan tâm đến cuộc sống của các cháu, chú cũng thật lòng mong các cháu ổn thỏa!”
Ngũ Đổng nói rất chân thành, thái độ lại giống như một bậc bề trên với bề dưới, nhưng không hiểu sao những điều Ngũ Đổng nói lại khiến cho Lôi Vận Trình giật thon thót, cảm giác vô cùng phức tạp.
Lôi Vận Trình nắm chặt cái cốc, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn Chính ủy, tại cháu chưa đủ chín chắn, gặp chuyện là trở nên nông nổi, cháu sẽ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình ạ!”
Ngũ Đổng gật gù: “Hai người các cháu nhanh chóng xử lí chuyện tình cảm riêng tư đi, chẳng có khó khăn nào không thể vượt qua, sau này nhiệm vụ còn dày đặc, chú không hi vọng các cháu vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng đến công việc, phi hành không phải chuyện nhỏ đâu!”
Phong Ấn đang nói chuyện với mấy người khác ở bên ngoài nhân thể chờ cô luôn. Vừa thấy cô đi ra, anh liền chào tạm biệt mọi người rồi chạy đến chỗ cô: “Bị mắng hả?”
Lôi Vận Trình lắc đầu: “Không, chỉ nói vớ vẩn vài câu thôi, đi ăn cơm trước đã!”
Phong Ấn nhìn đồng hồ: “Giờ có đi ăn thì cơm canh cũng nguội rồi, ra ngoài ăn đi!”
Hai người gọi vài món ăn ở một cửa hàng ăn bên ngoài, Lôi Vận Trình chọc đũa vào bát cơm, nói: “Lại sắp một năm rồi chưa về nhà!”
Phong Ấn bóc máy con tôm đặt vào bát của cô: “Sắp đến tết rồi, cố thêm một chút nữa thôi!”, nói rồi chợt sực nhớ ra chuyện gì đó: “Nghe nói tuần sau là dự sinh của Tử Du đấy, thằng này nhanh thật!”
- Thực ra giữa hai người họ từng có một đứa con! – Lôi Vận Thành khẽ nói: “Chính là ngày mà hai người họ cãi nhau ầm ĩ đòi chia tay, anh trai em bảo cô ấy đi bỏ cái thai đi, không ngờ chị Tử Du làm thật, anh em tức điên lên!”
Phong Ấn há hốc mồm ngạc nhiên: “Không thấy cậu ta nói với anh chuyện này!”
- Chuyện này chỉ có ba người bọn em, giờ có thêm anh biết nữa là bốn, nếu để người lớn hai bên gia đình biết được thì anh trai em đừng mong sống tiếp! – Lôi Vận Trình nhún vai.
Chuyện này gây không ít ngạc nhiên cho Phong Ấn, anh chỉ nghe nói hai người chính thức chia tay nhau một lần, thật không ngờ còn có sự thật mà anh mới biết. Lôi Dật Thành rất yêu Tử Du, từ nhỏ đã yêu rồi, vì vậy anh có thể cảm nhận được cú sốc mà Lôi Dật Thành phải chịu đựng lớn thế nào khi mất đi đứa bé lúc đó.
- Lôi Dật Thành đúng là đáng đời, có thể nào đi nữa cũng không thể nói ra những lời ấy! Tử Du cũng thật là ngang bướng, dù gì cũng là một sinh mạng nhỏ! – Phong Ấn cùng lúc phê phán hai người.
Lôi Vận Trình cắn một miếng tôm nhỏ, mắt dán chặt vào cái bát hoa màu tím: “Lúc ấy nếu đổi lại là anh, anh có giữ đứa bé lại không?”
- Chỉ cần đứa bé là của anh… - Phong Ấn đột nhiên nhớ lại chuyện cũ: “Cái giả thiết này chẳng hay chút nào, nếu em có bầu thì để sinh, dừng bay thì dừng bay!”
Lôi Vận Trình ngẩng phắt mặt lên, Phong Ấn thè lưỡi *** hạt cơm trên khóe môi Lôi Vận Thành, ánh mắt dịu dàng nhìn cô hồi lâu: “Anh đã từng nói anh yêu em chưa?”
Đáy mắt cô chợt long lanh: “Chỉ nói có một lần!”
Phong Ấn xán đến *** môi cô: “Đồ ngốc, một lần chính là cả đời, bộ phim ấy nói thế nào nhỉ, kém một năm, một tháng, một ngày, một giờ đều không được tính là cả đời, anh không nhớ nhầm chứ?”
Lôi Vận Trình nhìn sâu vào mắt anh, dòng nước mắt chỉ chực trào ra bị đè nén lại.
Phong Ấn đưa cô đến chân cầu thang kí túc, nhắc nhở cô sáng mai đừng dậy muộn rồi quay về. Lôi Vận Trình đứng ngây ra một lúc rồi quay người đi thẳng đến gốc cây ở phía đối diện.
Ở đó có một hàng ghế dài cho mọi người ngồi nghỉ ngơi. Bởi vì chỗ này khá tối nên buổi tối ít người qua lại. Lúc này ở đó có một người đang ngồi, Lôi Vận Trình liền đi thẳng về phía người ấy.
Lục Tự ngồi chống tay vào đầu gối, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: “Sao em biết anh ở đây, nhìn thấy anh à?”
Lôi Vận Trình ngồi xuống bên cạnh Lục Tự: “Ánh mắt anh nhìn em có muốn em không thấy cũng khó!”
Lục Tự bật cười ha ha, vuốt vuốt cằm: “Hóa ra em cũng có hiểu chút chút về anh đấy chứ!”
Cô cố gượng cười: “Có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi, không cần phải cân nhắc!”, từ trước đến giờ cứ có chuyện gì Lục Tự cũng đến tìm thẳng cô chứ không đến đợi cô như hôm nay, cô đoán chắc chắn anh ta có chuyện gì muốn nói.
Lục Tự trầm ngâm giây lát: “Em không giống lắm với Lôi Vận Trình mà anh quen!”
- Lôi Vận Trình mà anh quen như thế nào?
- Quyết đoán và dũng cảm như đàn ông, anh cứ nghi ngờ hình như em sinh nhầm giới tính!”
Cô hiểu ý của anh ta, bàn tay nắm chặt vào quần.
Mắt Lục Tự dán vào quầng sáng tối từ ánh đèn ở chân cầu thang kí túc tỏa ra: “Em định tự lừa gạt bàn thân mãi sao? Quả nhiên giới hạn chịu đựng của em thay đổi tùy người rồi!”

- Anh biết em rất giỏi kiên nhẫn, nhưng không biết lại mạnh mẽ đến thế, anh ngạc nhiên đấy!
- Có mạnh mẽ đến đâu cũng vẫn là con người, cũng biết sợ!
Vừa nói dứt lời, trên tay cô bỗng xuất hiện chiếc DV, cô có thể nhận ra đây là chiếc DV mà Lãnh Lãnh vẫn cầm. Trái tim cô như bị đá tảng đè nặng, sự nặng nề khiến cô không chịu nổi: “Đây là cái gì…”
Giọng nói của cô có hơi run run, cô cứ đắn đo không dám động vào nó, đôi mắt cố giấu diếm sự khủng hoảng và bất an, giống như cô biết trong đó có những thứ mà cô không muốn nhìn thấy vậy.
Khoảng khắc ấy, Lục Tự phải thừa nhận mình đã mềm lòng, thậm chí anh còn có ý nghĩ thà cứ để họ sống trong cái tình trạng giả tạo như hiện nay còn hơn.
Cô cúi đầu, giống hệt như một con chim cánh cụt bé nhỏ, cái tư thế này khiến anh chán ghét: “Có phải chỉ cần được ở bên cạnh cậu ta thì em có thể bất chấp tất cả? Hay cho dù có nói gì em cũng sẽ chấp nhận? Nếu nhìn thấy cái này rồi mà em vẫn tiếp tục ở bên cậu ta, Lôi Vận Trình, thế thì coi như anh đã nhìn nhầm người!”
Cô cầm cái DV trong tay trong sự bàng hoàng và bối rối, nhưng cô biết có những chuyện không thể né tránh mãi được.
Lục Tự về đến kí túc là vùi đầu vào giường, điện thoại của Hạ Viêm Lương đến ngay sau đó: “Đưa cho cô ta chưa?”
Lục Tự nhắm mắt, nghiến răng nói: “Cô ấy có xem hay không thì anh không dám đảm bảo, có thể cô ấy đã tiện tay ném nó đi rồi cũng nên!”
Hạ Viêm Lương cười khẩy: “Anh vẫn chưa hiểu hết phụ nữ rồi, cô ta không ném đi đâu, nhất định sẽ xem chúng!”
Lục Tự chửi thề một câu rồi cúp luôn điện thoại.
Hạ Viêm Lương chẳng buồn để tâm đến chuyện bất lịch sự của Lục Tự, cô ta ấn số của Phong Ấn, trong lúc chờ đợi bên kia nghe máy, cô ta vẫy tay gọi Lãnh Lãnh đang ngồi làm bài tập. Lãnh Lãnh vui vẻ chạy đến, nhìn mẹ khó hiểu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc