Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 26

Tác giả: Tâm Thường

Mấy chiếc xe liền phóng vèo qua người cô, Lôi Vận Trình lúc này mới thở phào.
Đôi Tay Lịch Vũ đang ôm lấy cô trong lòng, Lịch Vũ khẽ cúi xuống, hôn lên mái tóc cô. Toàn thân Lôi Vận Trình như cứng đờ ra, vội vàng kéo tay Lịch Vũ ra nhưng lại bị cậu ta kéo lại, vòng tay ôm qua eo cô. Cô không khỏi giật mình, người đàn ông hiện nay không còn là cậu bạn học cùng dễ dàng bị cô quật ngã như ngày nào.
- Lịch Vũ, bỏ tay ra! – Lôi Vận Trình trầm giọng cảnh cáo.
Lịch Vũ không lên tiếng mà chỉ càng siết chặt vòng tay: “Lại hung dữ và lạnh lùng, nếu tôi không chịu buông tay ra, cậu có đòi đổi sang nơi khác để dạy cho tôi một bài học không?”
- Tôi...
- Đèn xanh rồi! – Lịch Vũ đột nhiên bỏ tay ra, đi vòng qua người cô, như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Ban nãy lúc tôi qua đây, tôi nhớ có một cái khách sạn ở phía trước!”
Hai người không hề biết rằng cảnh tượng ban nãy đã bị Phong Ấn nhìn thấy hết.
Lúc Phong Ấn đánh xe quay lại, đương nhiên không còn nhìn thấy Lôi Vận Trình đâu, anh vòng vèo qua chỗ ban nãy nhìn thấy họ mấy lần, bị đám anh em hối hả thúc giục nên đành phải quay lại.
- Tìm gì thế Phong Ấn, cứ như người mất hồn vậy!
Phong Ấn chỉ cười không nói, sau đó lái xe rời đi.
Lúc đèn đỏ, Phong Ấn đón lấy *** người khác đưa cho, hít một vài hơi rồi gẩy gẩy tàn thuốc ra ngoài cửa sổ theo thói quen, bất chợt nhìn thấy hai cái bóng quen thuộc đang đi vào trong khách sạn.
- Tôi đi giải quyết chút việc, sẽ qua đó ngay, các cậu đi trước đi nhé! – Phong Ấn ném lại một câu rồi đẩy cửa xe bước ra ngoài, những người ngồi trong xe đều ngây ra nhìn nhau.
Lịch Vũ đang làm thủ tục nhận phòng. Lôi Vận Trình ngồi trên ghế sô pha, lật giở một tờ tạp chí và chờ đợi. Phong Ấn vừa vào đến nơi đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Lôi Vận Trình chẳng hề để tâm xem báo. Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Phong Ấn đã ngây ra vì kinh ngạc. Phong Ấn sa sầm mặt nhìn Lịch Vũ đang quay lưng lại với mình, không nói nửa lời liền kéo Lôi Vận Trình rời khỏi khách sạn.
Chân Phong Ấn rất dài nên bước rất nhanh. Lôi Vận Trình không thể nào theo kịp tốc độ của anh, mấy lần suýt chút nữa thì ngã: “Anh làm cái gì thế hả? Đi chậm một chút không được à?”
Phong Ấn không đếm xỉa đến cô, chỉ phăm phăm kéo cô đi qua các ngóc ngách. Anh nắm tay rất chặt, Lôi Vận Trình hất tay ra mấy lần mà không được, cô không khỏi bực mình: “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, sao anh lại lôi em đi xềnh xệch thế này?”
Cuối cùng thì Phong Ấn cũng chịu dừng bước, hỏi cô bằng giọng điệu như bố mẹ tra khảo con cái: “Trước tiên nói cho anh biết sao em lại vào khách sạn?”
- Đương nhiên là để thuê phòng rồi! – Lôi Vận Trình xoa xoa cánh tay đau nhức, trả lời như đúng rồi, cố ý nhìn anh bằng ánh mắt bất cần: “Không được sao?”
Phong Ấn lạnh lùng hừ giọng: “Có phải lần đó anh nói chuyện chọc tức em nên em mới tự đày đọa mình như thế không? Em thích học đòi buông thả chứ gì?”
- Liên quan gì đến anh? – Lôi Vận Trình ngẩng đầu sang một bên, vẻ mặt bất cần.
Phong Ấn nghiến răng, cố tình thi gan phải không? Được lắm!
- Sao em không chọn Lục Tự ấy, ít nhất còn biết rõ gốc gác của nó, nó lại thích em nữa! – Phong Ấn làm bộ tìm số của Lục Tự: “Nó cũng về đây rồi, anh giúp em liên lạc với nó, thằng đó rất thích làm nhiệm vụ an ủi phái đẹp đấy!”
Lôi Vận Trình hướng ánh mắt sắc như dao về phía Phong Ấn: “Được rồi, vừa hay em không có số của anh ta, cảm ơn anh trai ạ!”
- Không cần khách sáo đâu em gái! – Phong Ấn cười khẩy phối hợp rất ăn ý, còn đưa tay lên xoa xoa đầu cô. Lôi Vận Trình vênh mặt, hai tay khoanh trước *** đầy vẻ khiêu khích. Anh vốn chỉ là tức giận nhất thời, thế mà cô còn lên mặt khiến cho anh không còn đường xuống nước, đành phải nhắm mắt gọi cho Lục Tự.
Phong Ấn thông báo tên quán bar rồi kết thúc cuộc gọi, nếu Lôi Vận Trình nhớ không nhầm thì đó là quán bar nơi lần đầu tiên họ hẹn hò, là nơi tụ tập của đám bạn bè của anh.
Phong Ấn vẫn một chiếc taxi, mở cửa sau ra rồi giơ tay lên mời: “Lên xe đi, Lục Tự sẽ đến ngay thôi!”
Lôi Vận Trình trừng mắt với anh rồi ngồi vào trong xe: “Thế thì tốt!”
Lịch Vũ nhanh chóng gọi lại, Lôi Vận Trình đành phải bịa đại một lí do để lấp *** cho xong. Phong Ấn nghe thấy tên Lịch Vũ liền nhếch môi cười đểu: “Là lớp phó của bọn em chứ gì? Ha, càng không bằng Lục Tự!”
- Em cũng nghĩ vậy đấy! – Lôi Vận Trình lạnh lùng đáp.
Đúng như Phong Ấn nói, lúc hai người đến quán bar, Lục Tự đã ở đấy rồi.
Vẫn là gian phòng Vip như trước đây, Phong Ấn có hơi do dự khi dẫn cô bước vào, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Lục Tự.
Lục Tự ô m Phong Ấn một cái kiểu chào hỏi xã giao nhưng lại nói chuyện với Lôi Vận Trình. Lôi Vận Trình mặc dù không thích Lúc Tự nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, đã làm bộ thì phải làm bộ cho chót, thế nên cô cũng mỉm cười lịch sự đáp lễ.
- Mày càng ngày càng trọng sắc khinh bạn đấy, trước đây tao gọi mấy lần mày mới chịu ra, vừa nghe có Trình Trình là nóng *** lao đến ngay à? – Phong Ấn chào mọi người rồi ngồi xuống, cố ý để Lôi Vận Trình ngồi giữa anh và Lục Tự.
Mọi người đều ồ lên, chắc họ đều đã ít nhiều biết chuyện Lục Tự có ý với Lôi Vận Trình. Lục Tự cũng rất cởi mở, không hề phủ nhận mà thẳng thắn thừa nhận rằng đã thích cô ngay từ nụ hôn đầu tiên, về sau càng lúc càng thích hơn. Chủ nhân quán R*ợ*u Chu An Đạt cười nói nếu có một ngày Lục Tự tán được Lôi Vận Trình, Phong Ấn quả không hổ danh là ông mối của hai người.
Lục Tự quàng tay qua vai Lôi Vận Trình, kéo cô vào lòng: “Xem ra tất cả mọi người đều tác thành cho chúng ta rồi, em cảm thấy sao?”
Lôi Vận Trình hất tay anh ta ra, theo phản xạ, Lục Tự lại coi đó như chuyện bình thường: “Chúng ta quen nhau đã mấy năm rồi nhỉ? Thế mà anh chưa từng thấy có lúc nào em dịu dàng với anh, thực ra em rất thích những người đàn ông mãnh liệt như anh có đúng không?”
Lôi Vận Trình nhét cốc R*ợ*u vào tay anh ta: “Uống R*ợ*u cũng không bịt nổi cái miệng anh lại!”
- R*ợ*u thì không thể, nhưng em thì có thể! – Lục Tự khẽ liếc mắt sang Phong Ấn, chắc chắn với âm lượng đó Phong Ấn có thể nghe thấy những gì anh ta nói, nhưng không thấy Phong Ấn có bất cứ phản ứng nào.
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Tự nhìn ra cửa, khóe môi khẽ nhếch lên. Chu An Đạt cười huýt sáo, đá chân Phong Ấn: “Này Phong Ấn, người đẹp của cậu kìa!”
Phong Ấn vừa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hạ Viêm Lương đã giật mình. Sao anh lại quên mất mọi người còn gọi cả Hạ Viêm Lương đến nhỉ?
Anh nhận thức được tình hình liền quay sang nhìn Lôi Vận Trình. Vẻ mặt Lôi Vận Trình rất bình thản, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự phẫn nộ.
Chu An Đạt chủ động nhường chỗ cho Hạ Viêm Lương: “Viêm Lương, cũng Vip gớm nhỉ, em là người đến sau cùng đấy!”
Hạ Viêm Lương hơi cúi người vẻ biết lỗi, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phong Ấn: “Xin lỗi nhé, em có việc đột xuất nên đến hơi muộn!”
Chu An Đạt ra hiệu bảo nhân viên phục vụ bên thêm vài cốc R*ợ*u đến: “Một câu xin lỗi đâu có được, phải phạt!”
- Anh Chu cố ý phải không, rõ ràng biết em không uống được R*ợ*u còn cố tình phạt em! – Hạ Viêm Lương tỏ vẻ khó xử, níu cánh tay Phong Ấn.
Nếu là trước đây, chắc chắn Phong Ấn đã chịu phạt thay cho cô. Nhưng hiện giờ, mặc cho Hạ Viêm Lương ra hiệu cùng với vẻ khiêu khích của Chu An Đạt, Phong Ấn vẫn ngồi yên, bàng quan như không nhìn thấy.
Chu An Đạt khẽ ho: “Những người có mặt ở đây nghe cho rõ đây, kể từ ngày hôm nay, không cho phép ai chịu phạt hộ thay ai nữa nhé!”
Chu An Đạt là người tinh ý, nhìn thấy Phong Ấn không có ý định giúp Hạ Viêm Lương, trong lòng không khỏi thở dài. Mặc cho người ngoài có đồn đại hai người gương vỡ lại lành như thế nào, cặp tình nhân từng được ngưỡng mộ trước đây đã đường ai nấy đi.
Hạ Viêm Lương nhìn ra ý của Phong Ấn, đành lấy cớ buộc tóc để rút tay lại, không thoái thác được đành nhắm mắt uống R*ợ*u phạt. Chu An Đạt vỗ tay đôm đốp, sau đó chuyển chủ đề sang đối tượng giải trí.
Phong Ấn từ đầu đến cuối không phát biểu ý kiến, chỉ đưa cho Hạ Viêm Lương cốc nước để xoa dịu cái dạ dày.
Hạ Viêm Lương ngẩng đầu lên nhìn anh mới phát hiện có cả Lôi Vận Trình ở đây, liền nở nụ cười: “Lôi tiểu thư cũng đến nữa à?”
Lôi Vận Trình vốn chẳng định đếm xỉa đến cô ta, nhưng ngay lập tức đổi ý, nhếch môi cười rồi ngồi sát lại gần Phong Ấn, ôm lấy cánh tay Phong Ấn vẻ làm nũng: “Dạ, Phong Ấn cứ lôi em đến đây cho bằng được, em không đến anh ấy lại tức giận!”
Cô không hề biết vẻ thân mật tự nhiên ấy có khiến Hạ Viêm Lương cảm thấy tức mắt không, nhưng ít nhất cô có thể thấy vẻ mặt cô ta như khựng lại giây lát. Phong Ấn liếc nhìn Lôi Vận Trình, mím chặt môi cố để không bật cười, con nhóc này đang ra oai với Hạ Viêm Lương sao?
Lục Tự uống một ngụm R*ợ*u, Lôi Vận Trình vẫn không coi anh ra gì: “Viêm Lương, biết có Phong Ấn đến mà vẫn đến muộn, có chuyện gì còn quan trọng hơn cả Phong Ấn chứ?”
Cả Lôi Vận Trình và Phong Ấn cùng lúc trừng mắt với Lục Tự nhưng Lục Tự giả bộ như không nhìn thấy, im lặng chờ đợi câu trả lời của Hạ Viêm Lương.
Hạ Viêm Lương bình thản nói: “Lục Tự, nghe bọn họ nói anh đang theo đuổi một cô gái nào đó mấy năm rồi mà chưa được, là ai thế, chẳng mấy khi mọi người có dịp tụ tập, sao không dẫn cô ấy đến chơi? Em đang muốn xem xem là cô gái nào mà có bản lĩnh trói buộc trái tim Lục công tử thế?”
Nụ cười trên mặt Lục Tự trở nên gượng gạo, Phong Ấn ngồi dựa lưng vào ghế, khuôn mặt chìm vào trong bóng tối, không khí xung quanh như có chút thay đổi.
Hạ Viêm Lương ngoảnh sang nhìn Phong Ấn: “Anh đã gặp người tình bé nhỏ của Lục Tự chưa? Thế nào? Hai người có xứng đôi không?”
Phong Ấn không lập tức trả lời, bởi vì Lôi Vận Trình đang siết chặt lấy tay anh.
Lực siết từ tay Lôi Vận Trình khá mạnh, Phong Ấn lặng lẽ nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, hơi nghiêng người dập tắt *** đang hút dở, hướng ánh nhìn về phía Hạ Viêm Lương, vẻ ngầm cảnh cáo.
- Em cố tình chọc vào nỗi lòng của Lục Tự à, biết rõ người ta theo đuổi mấy năm nay mà không được, thật chẳng tâm lí gì cả!
Phong Ấn nhanh chóng chuyển hướng chủ để, Lục Tự ngồi bên cạnh khẽ cười: “Đúng là bạn tốt có khác, không bao giờ hỏi tình hình chiến trận của bạn!”
- Đó là bởi vì tao biết chắc chắn mày sẽ thảm bại, mà đã biết kết quả rồi thì cần gì phải hỏi nữa? – Phong Ấn nhếch mép cười.
Lôi Vận Trình đương nhiên không tham gia vào chủ đề này, chỉ âm thầm chuyển ánh nhìn sang xung quanh.
Tất cả thanh niên nam nữ có mặt ở đây đều rất ham vui, mấy cô gái cứ kéo Lôi Vận Trình cùng hát, đám đàn ông thì tụm năm tụm ba. Lôi Vận Trình đã lâu lắm rồi không vui chơi, hát hò, dù gì cũng đến đây rồi, vậy thì hãy vứt hết những chuyện không vui để chơi cho đã đời. Cuối cùng Lôi Vận Trình mệt mỏi thả mình xuống ghế, thở hồng hộc, Lục Tự đưa cho cô một cốc nước cam: “Sao trông em giống như một phạm nhân mới được phóng thích thế, chơi như chưa được chơi bao giờ vậy!”
Lôi Vận Trình tu ừng ực hết cốc nước cam, hùng hồn vun tay: “Đâu phải anh chưa ở cái trường ấy bao giờ, thường ngày có cái gì để mà chơi chứ, nói khó nghe một chút thì còn khổ hơn cả phạm nhân ấy, cuộc sống còn khô khan hơn cả trong tù!”, cô lau mồ hôi trên trán, nóng đến mức lại phải cởi cả áo khoác ngoài ra: “Lúc ấy các anh không thấy khó chịu sao?”
Lục Tự sợ cô bị lạnh liền khoác cái áo cô vừa cởi ra lên người cô: “Mới đầu cũng không quen, toàn nửa đêm trốn ra ngoài chơi!”
Lôi Vận Trình không phải không để ý đến hành động quan tâm của anh ta, cô ngại ngùng nhíu mày, vốc một nắm đồ ăn vặt: “To gan thật, bị tóm thì làm sao?”
Lục Tự gật đầu: “Đúng là từng bị Phương Mặc Dương tóm được thật, nhưng mà có Phong Ấn nên Phương Mặc Dương không nỡ làm gì bọn anh!”
- Phương Mặc Dương thích anh ấy thế sao?
- Yêu quý tài năng mà! – Lục Tự nhún vai, ánh mắt nhìn cô có phần dịu dàng. Lôi Vận Trình không biết rốt cuộc anh ta phải dùng bao nhiêu sức kiềm chế mới không ào đến ôm hôn cô. Lục Tự phải dùng biết bao nhiêu thời gian để khiến cho cô có thể hơi hơi tiếp nhận anh ta, thế nên Lục Tự không nỡ phá vỡ không khí hòa thuận hiếm có này.
Thực ra Lục Tự lúc không động chân động tay, cũng không ăn nói khó nghe với cô thì không đến nỗi tồi tệ lắm, anh ta đúng là một người rất nghiêm túc, nghiêm túc nghe cô nói, nghiêm túc nhìn cô làm, khoảnh khắc này cũng như vậy, nghiêm túc chăm chú đến từng hành động, vẻ mặt của cô. Chỉ có điều Lôi Vận Trình vẫn không quen với việc bị anh ta nhìn, thế nên đành viện cớ đi ra khỏi phòng.
Lục Tự khẽ chạm vào vết môi trên cốc nước quả cô vừa uống, những ngón tay xoa nhẹ trên đó.
Anh biết cô được nghỉ và đã về đây từ lâu, nhưng anh phải kiềm chế lắm để không đi tìm cô, bởi vì anh biết đã bao lâu rồi cô chưa gặp Phong Ấn, thế nên đôi mắt cô càng không nhìn về phía anh, thế nên dại gì chuốc lấy buồn bực vào thân. Kể từ ngày quen biết với cô, Lục Tự chẳng để mắt đến bất cứ cô gái nào xung quanh, mới chớp mắt mà đã hơn bốn năm, cuộc sống của anh ngoài phi hành ra thì chỉ có ba từ: “Lôi Vận Trình”. Thời gian cứ trôi đi, cái tên của cô dần dần đi sâu vào trong trái tim anh.
Từ sự tò mò, thích thú sự mới mẻ cho đến yêu thích, từ H*m mu*n chinh phục cho đến bị thu hút, ngày qua ngày, địa vị của Lôi Vận Trình trong lòng anh đã sớm vượt qua dự tính ban đầu của anh ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc