Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 13

Tác giả: Tâm Thường

Chịu Khổ Vì Anh
Rèm cửa khẽ tung bay trong gió, mùi hương tường vi tràn ngập khắp sân. Mùa hè nóng rực, tiếng ve râm ran.
Lôi Vận Trình không còn nhớ đã chia tay với Phong Ấn bao lâu rồi, cô luôn khiến cho cuộc sống của mình trở nên nhiều màu sắc, để cho bản thân không còn có một phút, một giây nào rảnh rỗi để suy nghĩ. Từ vòng sơ tuyển phi công, kiểm tra trình độ văn hóa và sức khỏe toàn diện, kiểm tra tố chất tâm lí, thẩm tra chính trị đến phúc tra… Các vòng thi đã đào thải không ít thí sinh dự thi. Còn Lôi Vận Trình chắc chắn là một trong những thí sinh thuận lợi nhất, ai ai cũng bảo cô giỏi. Nhưng ngoài bản thân và những người xung quanh cô ra, chẳng ai biết được để được như vậy cô đã phải nỗ lực đến nhường nào.
Thi đại học với cô giống như một bài kiểm tra đột xuất. Học viện không quân là nguyện vọng đầu tiên và cũng là duy nhất của cô. Những ngày tháng chờ đợi giấy báo, Thương Tiểu Thuyền đã kể cho cô nghe rất nhiều rắc rối yêu, hận của bà với Lôi Khải.
Thương Tiểu Thuyền nói: phụ nữ nhất định phải gặp được một người, một người đủ sức vì bạn mà bất chấp tất cả, có như vậy cuộc đời mới thực sực bắt đầu. Bà rất may mắn khi đã sớm gặp được người ấy, bất hạnh là bà đã sớm chuẩn bị tâm lí sẵn sàng vì ông mà bất chấp tất cả.
Cô không biết cuối cùng mình sẽ có được gì từ Phong Ấn, nhưng cô biết nếu từ bỏ thì mình sẽ mất đi những gì. Cô thấy vui mừng vì mình là con gái của Thương Tiểu Thuyền, sự kiên cường và cố chấp của cô đều có gen di truyền từ bà, điều này có vai trò cực kì quan trọng trong sự nghiệp và tình cảm của cô sau này.
Đó là một buổi trưa hết sức bình thường, Lôi Khải đẩy cửa phòng con gái. Lôi Vận Trình đang ngủ trưa, tay ôm một con gấu bông rất to, ngủ ngon lành.
Lôi Khải nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, chăm chú ngắm nghía cô. Thời gian đúng là tàn nhẫn, không bao giờ giữ lại những thứ mà con người muốn giữ lại. Nhớ lại lúc cô ra đời chỉ nhỏ như con mèo, thế mà mới chỉ chớp mắt mà con gái đã chuẩn bị rời xa ông.
Tuy nhiên thời gian cũng khiến cho con người cảm kích, nó đã đem những thứ quý báo nhất đến trước mặt ông, khiến cho ông được tham gia vào quá trình trưởng thành của con cái, xây dựng lên thế giới tình cảm không thể phá vỡ giữa cha với con. Lôi Khải không nén được, đưa tay lên vuốt ve mái tóc đen như nhung của con gái, rồi nhẹ nhàng đặt một bức thư trên gối của con. Ông cảm thấy có lẽ bản thân đã già, nếu không đâu có xót xa và lưu luyến như thế này.
Lôi Vận Trình cứ nằm im cho đến khi bố đóng cửa mới từ từ mở mắt ra, ôm bức thư vào trong lòng, đôi mắt như phủ sương mù. Cô đã đợi thông báo trúng tuyển của học viện hàng không này quá lâu, quá lâu rồi…
Một buổi tối trước khi đi nhập học, Thương Tiểu Thuyền và Lôi Dật Thành đã chuẩn bị cho Lôi Vận Trình một bàn đầy thức ăn. Chỉ trừ Thương Tiểu Thuyền là quầng mắt đỏ hoe ra, những người khác đều tỏ vẻ bình thường, chẳng có chút buồn bã hay lưu luyến nào. Lôi Vận Trình uống với bố không ít, tửu lượng của Lôi Dật Thành đương nhiên cô chẳng thể bì, nhưng vẫn cố gắng bám trụ, nôn ọe đến bao nhiêu lần cô không nhớ nổi. Cuối cùng Thương Tiểu Thuyền không nén nổi bịt miệng chạy vào phòng khóc.
Lôi Dật Thành vỗ vào người Lôi Vận Trình gần như đã bất tỉnh nhân sự, nói với Lôi Khải vẻ oán trách: “Tửu lượng của bố thế nào, tửu lượng của nó ra sao, đọ tửu lượng làm cái gì không biết?”.
- Đáng lý nên huấn luyện cho nó từ sớm, đến R*ợ*u cũng không biết uống thì sau này khó mà tránh khỏi bị đàn ông nó lợi dụng, cái này mà con còn không hiểu hay sao?
Lôi Dật Thành nhoẻn miệng cười: “Bố đúng là quá sáng suốt!”
Lôi Khải bật cười rồi lên lầu dỗ vợ.
Lôi Vận Trình nửa đêm khát nước liền tỉnh dậy, đi vào bếp tìm nước uống. Lúc đi ngang qua phòng của Lôi Dật Thành, cô không khỏi dừng bước, mở cửa đi vào.
- Anh, anh ngủ chưa?
Không có được đáp án, Lôi Vận Trình liền bò lên giường của anh, kéo cánh tay anh ra rồi gối đầu lên. Lôi Dật Thành bị đánh thức vô cùng khó chịu, chẳng buồn mở mắt ra: “Không ngủ đi còn dậy làm gì? Ngày mai anh còn phải đi làm đấy!”
Lôi Vận Trình nhìn anh, đột nhiên cắn một miếng trên cánh tay anh. Lôi Dật Thành đau đớn ngồi bật dậy: “Em say quá hóa điên đấy à? Muốn ăn đòn phải không?”, anh với tay bật cái đèn ở đầu giường, trên cánh tay quả nhiên đã để lại dấu răng đều tăm tắp. Lôi Dật Thành cáu kỉnh dí đầu cô: “Cút về phòng đi!”
- Không cút! – Lôi Vận Trình cười hỉ hả rồi xoa xoa cánh tay anh: “Em đỗ rồi, anh vui lắm phải không?”
Lôi Dật Thành dựa vào thành giường, lạnh lùng hừ giọng. Lôi Vận Trình với tay lấy hộp TL và bật lửa của anh, châm một *** cho anh, cười giả lả: “Bố không nỡ để mẹ phải vào bếp, mẹ lại không thích trong nhà có người lạ ra vào nên không mời người giúp việc, thế nên anh sắp thành người giúp việc của em rồi, có phải anh trách em rất phiền phúc không?”
- Người giúp việc còn có tiền lương, anh còn chẳng bằng người giúp việc ấy! – Lôi Dật Thành miệng ngậm ***, gối đầu lên tay kia, giọng điệu ảo não khiến cho Lôi Vận Trình bật cười ha ha, vừa cười vừa xoa xoa chỗ vết cắn.
- Thế thì anh mắng em vài câu đi, đợi lúc em đi rồi lại không được nghe anh mắng em nữa!
Lôi Dật Thành không nói gì, trầm ngâm đốt hết điều thuốc: “Chưa đi mà đã lưu luyến rồi à?”
- Anh mắng em vài câu đi!
- Mắng cái gì?
- Mắng em không nghe lời anh, cứ khăng khăng làm theo ý mình!
Lôi Dật Thành cười, cười vẻ mỉa mai: “Phụ nữ chẳng phải đều nghĩ hành vi ấy giống như thiêu thân lao đầu vào lửa hay sao? Sao lại thành ra là “khăng khăng làm theo ý mình” rồi?
- Em cũng không nói rõ được là cảm giác gì, cứ cảm thấy có lỗi với mọi người, cảm thấy bản thân thật ích kỉ, bất chấp cảm nhận của mọi người!
- Chuyện đã đến nước này rồi mới nghĩ đến cảm nhận của mọi người, muộn quá rồi thì phải!
Lôi Vận Trình đấm anh một cái: “Anh cứ nhất định phải khiến em khó chịu mới được à?”
Lôi Dật Thành cười khà khà, vò tung tóc cô: “Đừng nghĩ lung tung nữa, thiếu nữ lần đầu xa nhà đều có suy nghĩ như em, cảm thấy mình có lỗi với gia đình, vất vả chăm bẵm em lớn bằng ngần này, đã không biết ơn thì thôi còn vì một thằng đàn ông mà đi rõ xa, cảm thấy bản thân thât chẳng có chút lương tâm nào.”
- Sao anh biết rõ thế? Anh có phép đọc suy nghĩ của người khác à? – Lôi Vận Trình ngạc nhiên vô cùng.
- Lúc Tử Du đi Mỹ du học cũng có tâm trạng giống như em, nói anh gây ra tội lớn! – Lôi Dật Thành bất lực thở dài, trong giọng nói toát lên sự yêu thương và chiều chuộng bạn gái.
- Chị Tử Du thật là hạnh phúc, tại sao không có ai là thanh mai trúc mã với em nhỉ?
- Trình Trình, nói một cách khách quan anh vẫn không tán thành chuyện của em với Phong Ấn! – Lôi Dật Thành thành thật nhấn mạnh: “Trừ cái nghề nghe có vẻ oai một chút, khuôn mặt đẹp trai một chút, anh thật sự chẳng hiểu nổi em thích thằng đó ở điểm nào nữa!”
Cô vốn định nói Tử Du ngoài cái khuôn mặt xinh xắn ra thì cũng chẳng có điểm nào đáng để Lôi Dật Thành yêu thương, nhưng ngẫm nghĩ một lát rồi cô lại thôi. Lôi Dật Thành kế thừa truyền thống của đời trước, không bao giờ hàm hồ trong vấn đề yêu thương phụ nữ, nói ra câu này thật sự không có lợi gì cho cô cả: “Thế anh thích chị Tử Du có lí do gì đặc biệt không?”
Lôi Dật Thành há miệng định nói nhưng lại chẳng nói được cái gì. Em gái anh đúng là chẳng hề đơn giản, nhiều lúc trẻ con thấy ớn, nhiều khi lại chững chặc và điềm tĩnh đến mức khiến anh đau dầu.
- Anh đúng là điên thật rồi, nửa đêm nửa hôm không ngủ mà lại tán dóc với em thế này, đi ngủ đi! – Lôi Dật Thành với tay tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối. Ánh trăng bàng bạc hắt vào phòng qua ô cửa sổ.
Một lát sau, giọng nói của Lôi Dật Thành vang lên trong đêm: “Trình Trình, con gái trước tiên là phải biết yêu bản thân mình, sau đó mới có người yêu. Người duy nhất có thể khiến em bỏ qua giới hạn chịu đựng của bản thân để yêu thương và trân trọng chỉ có bản thân em thôi!”
Cổ họng cô nghẹn ngào, cô dựa vào lòng anh: “Cảm ơn anh, em bây giờ mười tám, em chỉ đợi anh ấy mười năm thôi!”
Cô nguyện dâng tặng cho anh toàn bộ tuổi xuân tươi đẹp nhất cuộc đời của mình, bởi vì đó là cái “vốn” mà cô bỏ ra để nỗ lực và chờ đợi. Khi cái “vốn” này bị tiêu hao dần, cô sợ dũng khí của mình cũng dần dần bị thời gian cuốn đi.
Ngày hôm sau, Lôi Vận Trình một mình đến đại học Nhân dân Giải phóng quân Hàng không Trung Quốc ở thành phố C. Máy bay hạ cánh ở thành phố C, cô thầm nhủ mình đã tiếng gần thêm một bước với người đàn ông đó, không biết trước mặt còn bao nhiêu chặng đường phải vượt qua để có thể chạm đến trái tim anh, nhưng hi vọng chặng đường ấy giống như một đường chạy, mặc dù dài như vẫn có điểm dừng.
Khóa học viên của họ chỉ có mấy trăm người, trong đó học viên nữ chỉ có bốn mươi sáu người. Có thể vượt qua nhiều cửa ải để đến cửa ải này chưa thể nói lên điều gì. Quá trình tuyển chọn phi công là quá trình liên tục đào thải, bất cứ một vấn đề tưởng chừng không mấy bắt mắt cũng có thể trở thành một lí do khiến bạn bị đào thải. Trước khi phát đồng phục, một đám thanh niên nam nữ đến từ khắp mọi miền đất nước trông ai cũng có vẻ háo hức.
Cô đứng giữ đám con gái, nhắm mắt hít thở thật sâu, cảm giác có một luồng không khí mát rượi chảy vào trong tim.
- Này bạn kia!
Một giọng nữ lảnh lót vang lên từ sau lưng Lôi Vận Trình, một cô gái đeo kính râm to bản đang vẫy tay với cô. Lôi Vận Trình còn nhớ cô ấy, cô ấy là thí sinh ngồi trước mặt cô vào hôm thi kiểm tra trình độ văn hóa.
- Cậu còn nhớ tớ chứ? Tớ tên là Đỗ Nghiên Thanh! – cô gái mặc quần soóc ngắn để lộ cặp chân thon dài, rất bắt mắt.
Lôi Vận Trình có ấn tượng tương đối tốt với cô gái ấy, sự nhiệt tình của cô ấy cũng giống như thời tiết ngày hôm nay vậy: “Nhớ chứ, trước khi thi cậu còn hát để giúp mọi người đỡ căng thẳng, kết quả bị giám thị mắng cho một trận!”
Đỗ Nghiên Thanh nhoẻn miệng cười, tháo cặp kính râm xuống, thân thiết quàng tay cô. Hai người đến từ cùng một thành phố nên đương nhiên có nhiều chủ đề chung. Đỗ Nghiên Thanh là một cô gái cởi mở hơn cô, đặc biệt hay cười, Lôi Vận Trình và Đỗ Nghiên Thanh rất hợp nhau, đây là người bạn đầu tiên ở nơi đây của cô.
Tất cả các học viên được chia thành bốn đội, Lôi Vận Trình và Đỗ Nghiên Thanh được phân vào phân đội một, lớp trưởng là Phương Mặc Dương, một anh chàng trông có vẻ có sức sát thương rất cao.
Nhận được đồng phục rồi, Đỗ Nghiên Thanh khẽ oán thán: “Sao không phải là quân phục mà lại là đồng phục tập luyện nhỉ?”
- Đương nhiên rồi, phải đợi… - Lôi Vận Trình đang định giải thích cho Đỗ Nghiên Thanh hiểu thì đột nhiên một ánh mắt sắc lạnh hướng về phía cô.
- Đợi cái gì cơ? – Đỗ Nghiên Thanh ngơ ngác.
Phương Mặc Dương đứng trước đội ngũ đang lạnh lùng nhìn họ, Lôi Vận Trình vội vàng huých nhẹ Đỗ Nghiên Thanh, ra hiệu bảo cô im lặng. Bên cạnh cô là một đội nam sinh, một nam sinh đứng sau lưng cô khe khẽ cười, Lôi Vận Trình ngoảnh đầu nhìn, không ngờ ánh mắt của cậu ta chưa hề rời khỏi cô.
- Toàn thể đứng nghiêm! – giọng nói đẹp như tiếng đàn của Phương Mặc Dương vang lên, tất cả các học viên đều lập tức đứng nghiêm trang, mọi tiếng rì rầm lập tức tắt hẳn.
- Đợi một chút! – đôi mắt như rađa của Phương Mặc Dương quét khắp lớp một lượt: “Tôi nghe tiếng có người oán thán sao không phải là quân phục, hiện giờ tôi xin trả lời các bạn: bởi vì trong số chúng ta ở đây chưa có ai có đủ tư cách để mặc quân phục!”
- Không đủ tư cách thì tuyển chúng ta vào đây là gì?
Có người bất mãn nói, Phương Mặc Dương cười nhạt: “Các học viên mới trong ba tháng kể từ bây giờ trở đi, tôi sẽ uốn nắn tất cả những thói hư tật xấu của các bạn!”
- Nếu không uốn nắn được thì sao?
Phương Mặc Dương khẽ nhếch môi, tàn nhẫn và quyết đoán đưa ra một đáp án: “Đơn giản thôi, cuốn xéo!”
Dứt lời, một sự im lặng đầy áp lực bao trùm. Phương Mặc Dương dường như rất thỏa mãn, hơi hếch cằm lên: “Giờ các bạn có thể về kí túc xá cất đồ đạc, mười phút nữa tập trung tại đây. Giải tán!”
Rất may là Lôi Vận Trình và Đỗ Nghiên Thanh được phân vào cùng một kí túc. Đỗ Nghiên Thanh ngạc nhiên nhìn chăn ga được xếp vuông vức như miếng kim loại liền ngạc nhiên hỏi: “Đây là chăn đệm thì thế này? Không phải mô hình đấy chứ?”
Đỗ Nghiên Thanh vẫn còn đang lải nhải thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông, là một tin nhắn từ một số điện thoại lạ.
- Răng thép, xuống lầu ngay đi!
Tim cô chợt giật thót, chỉ một giây sau, cô đã lao ra khỏi cửa.
Kí túc Lôi Vận Trình ở là tầng ba, cô không biết mình đi nhanh đến mức nào, gần như là lao đi như tên bắn trước sự sững sờ của Phương Mặc Dương đang đứng ở trước cổng kí túc.
Nhưng ở bên dưới chung cư vắng ngắt, làm gì có bóng dáng của Phong Ấn? Chỉ có đội trưởng Phương Mặc Dương trong bộ quân phục, hai tay đút túi quần, đứng hiên ngang trước cổng. Cô nhìn Phương Mặc Dương trong bộ quân phục mà không khỏi tưởng tương ra hình ảnh của Phong Ấn. Cô vỗ vỗ mặt mình, đôi mắt ươn ướt, lủi thủi quay về phòng, ra lệnh cho bản thân đừng bao giờ ngốc nghếch như vậy. Người đàn ông ấy mặc quân phục chắc còn oai hơn nhiều nhỉ?
Lôi Vận Trình nhìn quanh nhìn quất, giống hệt một con thỏ nhỏ đang tìm kiếm thức ăn. Phương Mặc Dương nhìn chiếc đồng hồ tính giờ trên tay, mới chưa đến sáu phút. Anh ta đi ra sau lưng Lôi Vận Trình, ngạc nhiên hỏi cô: “Vẫn chưa đến thời gian tập trung mà?”
Lôi Vận Trình thở hồng hộc, có lẽ vì quá hào hứng, đầu óc quá nóng khiến cho cô đã là một việc hết sức ngu ngốc: “Đội trưởng, có phải có một người tên là Phong Ấn đến tìm em không ạ?”
- Ai cơ?
- Phong Ấn, thành viên sư đoàn 2 lớp XX ạ!
Phương Mặc Dương nheo mắt: “Em tên gì?”
Vẻ mặt anh ta không hề thay đổi nhưng lại khiến cho Lôi vận Trình cảm thấy có chuyển chẳng lành, vội vàng đứng nghiêm: “Báo cáo đội trưởng, Lôi Vận Trình phân đội 1, khu đội 1, lớp nhất ạ!”
Phương Mặc Dương lật cuốn sổ ghi chép danh sách torng tay, liếc mắt tìm kiếm tên của cô, sau đó nhìn cô từ đầu đến chân, khẽ mỉm cười: “Cô Lôi phải không ạ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc