Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm - Chương 04

Tác giả: Tâm Thường

Cô vặn nắp chai thuốc vào rồi ngồi ra sau lưng, dựa vào vai anh: “Anh, anh thật là tốt!”
Lôi Dật Thành không phải là một người đàn ông dịu dàng, đặc biệt là đối với cô. Nhưng mỗi khi cô xảy ra chuyện, người đầu tiên đứng ra che chắn cho cô chắc chắn là anh: “Đừng có vội lấy lòng anh, quan điểm của anh và bố là đồng nhất đấy!
- Bố mà có đánh anh, chuyện bôi thuốc cho anh cứ để em lo, chuyện này em có kinh nghiệm lắm!
- Vâng ạ, hôm ấy chẳng phải em đã nói sẽ bảo vệ cho anh sao? Trận đòn này đáng nhẽ ra phải để em gánh thay anh mới phải!
Cô nhăn nhăn mũi: “Bố không nỡ đánh em, mẹ sẽ liều mạng với bố cho xem. Anh là đàn ông, anh có khả năng phản kích, còn em, em chỉ yếu ớt như một đóa hoa thôi!”
Lôi Dật Thành chỉ mong em gái mình có thể giống như một đóa hoa trong nhà kính, lên đại học như những đứa con gái bình thường khác, sau đó tìm bạn trai rồi lấy chồng, yên ổn sống cả đời. Đáng tiếc là sự thật luôn trái với mong muốn, trong người Lôi Vận Trình có chảy dòng máu của bố, ương ngạnh và có chủ kiến, điều này không biết là may mắn hay bất hạnh?
- Đấy cũng là nhờ sự ‘rèn giũa’ của bố mà có đấy ạ! Mau đi ngủ đi, bên chỗ bố anh sẽ tìm cách tạm kéo dài giúp em, em tự biết thân biết phận đi! Em qua được cửa ải này vẫn còn nhiều cửa ải khác đang chờ. Bố Phong Ấn đã gây không ít rắc rối cho công ty của bố, hơn nữa… thôi bỏ đi, em ngủ sớm đi! – anh xua tay, không muốn nói tiếp nữa.
- Kéo dài cho đến lúc Phong Ấn đi có được không? Em không muốn lê lết cái người thương tích đầy mình đi tiễn anh ấy đâu! – Lôi Vận Trình thản nhiên nói ra yêu cầu, nhưng bị Lôi Dật Thành lừ mắt cho một cái rùng hết cả mình.
Đêm khuya tĩnh mịch nằm trên giường, Lôi Vận Trình nhìn tờ giấy đăng kí mà thở dài. Đã sớm biết Lôi Khải sẽ phản đối nhưng không ngờ lại phản đối kịch liệt như vậy. Hơn nữa chưa nói đến chuyện con đường cô lựa chọn nguy hiểm và khó khăn biết chừng nào, chỉ riêng chuyện khúc mắc từ đời trước trước nữa giữa hai nhà Phong, Lôi cũng đủ khiến cho cô đau đầu rồi. Đến đời bố… mặc dù Lôi Dật Thành không nói những chuyện đó nhưng Lôi Vận Trình vẫn biết được ít nhiều.
Lôi Khải và bố của Phong Ấn là Phong Hạo từ hồi trẻ đã là đối thủ của nhau trên thương trường, chẳng khác nào nước với lửa. Còn một điểm vô cùng quan trọng nữa là, ít nhất cô nghĩ rằng đó chính là chuyện khiến cho Lôi Khải cứ canh cánh trong lòng: Mẹ của Phong Ấn vốn là người đàn bà của Lôi Khải. Nói cách khác, người đàn bà suýt chút nữa trở thành mẹ của cô đã bị Phong Hạo ςướק từ tay Lôi Khải. Chính chuyện này khiến cho mối quan hệ giữa hai người càng rơi vào cục diện tranh chấp.
Mặc dù nói thời trẻ Lôi Khải phong lưu đa tình, nhưng kể từ đó đã tu tâm dưỡng tính, cho đến khi gặp được mẹ của cô là Thương Tiểu Thuyền, kết hôn sinh con và sống với nhau cho đến ngày hôm nay.
Cô đến nay chỉ có kinh nghiệm yêu thầm, kinh nghiệm yêu đương là con số 0 tròn trĩnh, nhưng cái cảm giác bị “ςướק mất tình yêu”, cô cũng hiểu biết chút chút.
Khuôn mặt của Hạ Viêm Lương đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Cô trở mình thật mạnh, đấm mạnh mấy cái xuống gối: “Người đàn bà xấu xa kia mau cút đi, Phong Ấn là của tôi!”
Phong Ấn ngủ đến khi mặt trời lên cao bằng ba con sào, bị cuộc điện thoại hẹn ra ngoài của Lôi Dật Thành đánh thức. Hai người ra ngoài đánh tennis suốt buổi chiều, đến tối thì đi uống.
- Ngày gì mà cậu lại mời tôi ra ngoài uống R*ợ*u thế này? – Phong Ấn mặc một áo phông màu hồng phớt cùng với quần đùi, cộng thêm một cặp kính to đùng, trông rất giống như đang đi nghỉ mát.
- Đừng có làm bộ làm tịch với tôi như thế? – Lôi Dật Thành tỏ ra rất trầm tĩnh, chủ động rót R*ợ*u cho Phong Ấn: “Bao giờ thì cậu hết nghỉ phép?”
Khóe môi Phong Ấn khẽ nhếch lên, nhướn mày đầy khiêu khích: “Không nỡ rời xa anh à?”
Lôi Dật Thành không nhịn được trừng mắt với Phong Ấn: “Chuyện của Trình Trình là cậu nói với bố tôi đấy à?”
Phong Ấn nhón một hạt lạc ném vào miệng: “Ừ, tôi định hỏi cậu Trình Trình bắt đầu thích tôi từ khi nào thế?”
- Nó không nói, nhưng theo tôi phân tích thì từ lâu rồi, hình như kể từ sau cậu trêu nó ấy. Sau khi cậu đi, nó thay đổi hẳn! – nói đến đây Lôi Dật Thành lại bực mình: “Mẹ kiếp, nó còn nhỏ như thế, cậu không có việc gì làm hay sao mà đi trêu chọc nó hả? Ăn no rửng mỡ à?”
- Thế thì cậu đánh tôi đi! – Phong Ấn nâng ly chạm cốc với Lôi Dật Thành một cái rồi nốc cạn coi như đền tội. Anh có hơi thấy ấm ức, nhưng lại không thể nói vở kịch ác ý ấy thực ra là do anh nghe lời bố anh sai khiến, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến một cuộc “đại chiến thế giới”: “Bố cậu ra tay với con bé à?”
- Không liên quan đến cậu. Phong Ấn, cậu nói thật lòng đi, bây giờ cậu có ý với Trình Trình không?”
Phong Ấn ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cái thành phố này có biết bao nhiêu người đẹp, quờ tay một cái là vớ được cả nắm. Đừng nói là Lôi Vận Trình lúc còn nhỏ, Lôi Vận Trình bây giờ càng là một “cảnh đẹp” đối với anh, nhưng chỉ là như vậy mà thôi.
- Không có, nếu không tôi đã chẳng nói với bố cậu để ông ấy đánh tan cái ý tưởng vào làm không quân của con bé! – nói thế nào thì nói con bé cũng từng gọi anh một tiếng “anh trai”, Phong Ấn không muốn con bé đem cả cuộc đời của mình từ nay về sau ra đặt cược chỉ bởi vì anh.
Lôi Dật Thành cúi đầu nhấp một ngụm R*ợ*u: “Vậy thì trước khi cậu đi, hãy cắt đứt cái suy nghĩ ấy của nó đi!”
Phong Ấn thu lại ánh mắt, cười khẩy: “Cứ để tôi!”
Phong Ấn nhận lời Lôi Dật Thành dập tắt cái ảo tưởng hão huyền của con bé, nhận lời thì nhận lời rồi, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào đây? Anh cảm thấy hơi bế tắc. Đúng là Lôi Vận Trình thích anh thật, nhưng không hề đeo bám anh không tha. Cô đang ở trong giai đoạn nước rút của năm cuối cấp ba, lại phân định được rõ tình yêu và chuyện học hành, cái nào quan trọng hơn. Phong Ấn biết cách để từ chối sự theo đuổi của một mỹ nhân, nhưng lại không biết phải làm thế nào đối với Lôi Vận Trình.
Chẳng nhẽ chạy đến nói thẳng với cô, bảo cô đừng có thích mình nữa ư? Nói thẳng quá sợ cô sẽ sốc, ảnh hưởng đến tính tích cực trong học tập của con bé thì sao? Cái thằng Lôi Dật Thành này lại đặt ra bài toán khó cho anh rồi, nếu Lôi Vận Trình chẳng may vì anh mà xảy ra chuyện gì không hay, chắc chắn Lôi Khải sẽ truy sát anh, có là bố anh cũng chẳng thể cứu nổi con trai.
Rõ ràng được người ta thích phải là một chuyện đáng vui mừng mới phải, sao anh lại thấy mệt mỏi thế này?
Phong Ấn trằn trọc trên giường không sao ngủ nổi, ngẩng đầu nhìn bầu trời dày dặt sao, bỗng nhiên trong đầu lại hiện ra hình ảnh về nụ hôn với Lôi Vận Trình ở dưới nước hôm ấy. Đôi môi thiếu nữ mượt mà, đầu lưỡi mềm mại khiến cho anh hôn càng say đắm. Ngón tay chạm nhẹ vào môi, Phong Ấn tự chửi thầm, đường đường là một thằng đàn ông, sao có thể để cho một con nhóc bỡn cợt?
Trở mình một cái, ánh mắt chạm phải cái điện thoại ở đầu giường, không biết con nhóc ấy đang làm gì nhỉ?
Lôi Vận Trình đưa bài kiểm tra cho Lôi Dật Thành xem qua, không đợi anh cất tiếng đã tự đi thay quần áo và giày để chịu phạt. Thành tích kém hơn ba điểm so với lần thi trước, cô luôn yêu cầu bản thân rất cao, ba điểm đã vượt khỏi phạm vi cho phép của cô rồi.
Phong Ấn gọi điện mới hay cô chưa ngủ nên lái thẳng xe đến tìm cô. Đỗ xe xong, Phong Ấn đứng từ xa nhìn thấy cái bóng gầy guộc đang đeo một cái ba lô to đùng trên lưng chạy lại. Đợi đến khi Lôi Vận Trình phát hiện ra mình, anh mới chậm rãi đi về phía cô, đỡ lấy cái ba lô trên vai cô xuống. Trọng lượng của cái ba lô khiến anh kinh ngạc.
Lôi Vận Trình gập người, chống tay vào đầu gối thở gấp, quần áo dính chặt vào người bởi mồ hôi: “Có chuyện gì thế?”
- Không có chuyện gì thì không được đến thăm em à? – Phong Ấn rút chai nước ở bên cái ba lô đưa cho Lôi Vận Trình: “Ngày nào em cũng chạy thế này à?”
- Cũng gần như vậy! – Lôi Vận Trình đứng thẳng người dậy, ngửa cổ tu chai nước, những giọt mồ hôi men theo gò má chảy xuống. Phong Ấn đưa tay lên gạt những lọn tóc dính bết vào mặt cô như một thói quen, gạt đi những giọt mồ hôi trên trán cô. Mặc dù đã sáu năm không gặp nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ thân thiết giữa hai người được xây dựng từ nhỏ: “Hôm đó em thi thế nào?”
Lôi Vận Trình ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát trên người anh, chớp chớp mắt, âm thầm thưởng thức cái cảm giác được ở riêng bên anh: “Em ngủ muộn nên sáng dậy trễ, làm bài không được tốt nên hôm nay tự phạt mình đây!”
Phong Ấn đương nhiên hiểu rõ lí do cô đến muộn. Anh đưa tay lên bẹo má cô: “Lôi Dật Thành thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, đối xử với em cứ như thằng em trai ấy!”
- Không phải đâu, em đã phạm sai lầm không nên phạm phải, mấy bài ấy không nên làm sai mới phải, đây là em tự trừng phạt mình thôi! – Lôi Vận Trình chu môi nói, bộ dạng rất dễ thương.
Phong Ấn nhoẻn miệng cười rồi đeo cái ba lô của cô lên lưng: “Về nhà thôi!”
Xe của anh đỗ ở bên đường, Lôi Vận Trình kéo tay anh lại: “Cách nhà cũng không xa, em muốn đi bộ về!”
Cô muốn tranh thủ chút thời gian ở cạnh bên anh thêm một lát, Phong Ấn làm sao không biết tâm tư của cô?
Khu đô thị vào giờ này thường rất yên tĩnh, rất ít xe cộ và người qua lại. Đèn đường hắt cái bóng dài của hai người xuống mặt đường. Ánh mắt của Lôi Vận Trình chợt dừng lại trên các đường nét nghiêng của khuôn mặt anh. Phong Ấn đang ngậm một ***, áo sơ mi chỉ đóng hai hàng khuy, ăn mặc rất thoải mái, tay đút túi quần, chầm chậm dạo bộ.
Lôi Vận Trình cũng lững thững đi bên cạnh anh.
Trong bãi cỏ hai bên đường, tiếng côn trùng kêu râm ran. Trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ: muốn được nắm tay anh.
Cô lặng lẽ giơ bàn tay bé nhỏ ra, đã mấy lần định chạm vào tay anh nhưng lại rụt lại. Lôi Vận Trình cúi đầu thầm mắng mình vô dụng, hôn cũng đã hôn rồi, còn sợ gì nắm tay?
Lúc Lôi Vận Trình lấy được hết dũng khí chìa tay ra thì đột nhiên anh rút tay trong túi quần ra, kẹp lấy ***, vẩy vẩy tàn TL, chẳng cho cô có thêm cơ hội.
Lôi Vận Trình chán nản bĩu môi: “Phong Ấn, ngày mai bọn em không có tiết, cả ngày tự học, có thể tự do sắp xếp thời gian, ngày mai anh có hoạt động gì không?”
- Dù gì anh cũng hơn em đến sáu tuổi, gọi một tiếng anh thì thiệt cho em à?- Phong Ấn chẳng buồn quay sang nhìn cô, chỉ lững thững đi bộ.
- Em từng gọi rồi mà!
- Anh chưa nghe thấy em xưng hô như thế bao giờ! – con nhóc này chỉ xưng hô như vậy vào những thời khắc quan trọng, chứ thường ngày chỉ gọi thẳng tên của anh thôi.
Lôi Vận Trình cười hi hi rồi chạy lên chặn trước mặt anh: “Nếu ngày mai anh không có việc gì thì đi chơi với em một hôm có được không?”
Phong Ấn cụp mắt xuống, nhả khói lên mặt cô khiến cô sặc sụa, vội lấy bàn tay bé nhỏ phẩy phẩy đi: “Muốn hẹn hò với anh à?”
- Vậy cứ thế đi, bảy giờ sáng nhé, chúng ta cùng ăn sáng! – Lôi Vận Trình tự đưa ra yêu cầu, rồi lại tự đưa ra quyết định thay anh, tùy tiện như một đứa trẻ con.
- Nếu ngày mai anh không có thời gian thì sao?
- Thế thì để chủ nhật!
- Chủ nhật anh có hẹn rồi!
Cô trầm ngâm hồi lâu: “Tuần sau chiều thứ ba, thứ bảy và chủ nhật em đều không có tiết!”
Phong Ấn khẽ nhếch khóe môi, có chút gì đó rất tàn nhẫn: “Anh có thể nói kể từ ngày mai trở đi, anh có thời gian để ngủ nướng, chơi điện tử, uống R*ợ*u, hát hò, gặp gỡ anh em, đi **** thậm chí là dắt chó đi dạo nhưng không có thời gian cho em thì sao?”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu ngẫm nghĩ, vẻ như hạ quyết tâm rất lớn: “Thế thì tối nay vậy, anh ngủ nướng, chơi điện tử, uống R*ợ*u, hát hò hay đi ****, em đều đi với anh!”
Phong Ấn chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của cô, nhướn mày nói: “Anh đi **** em cũng đi cùng á? Có chắc không?”
Phong Ấn tưởng rằng cô sẽ tức giận nhưng cô lại nhoẻn miệng cười đầy khiêu khích: “Anh Ấn à, anh đừng có đểu cáng như vậy có được không, cũng đừng coi thường khả năng phá quấy của em nhé! Loại người như Hạ Viêm Lương làm cho cô ta khóc thì khó gì, đừng tưởng chỉ có đàn ông mới biết làm cho đàn bà khóc!”
Anh bật cười, vò đầu cô, nói: “Mau về đi, mai anh qua đón em!”
Lôi Dật Thành tắm xong đi ra, vừa hay nhìn thấy Lôi Vận Trình từ ngoài cửa bước vào, ngồi xuống bậc cửa tháo giày ra, miệng khe khẽ hát.
- Em nhặt được tiền rơi à? – Lôi Dật Thành lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra, kì quái nhìn cô.
Lôi Vận Trình lướt qua chỗ anh, Pu'ng nhẹ vào cằm anh và nói: “Anh, chúc em ngày mai vui vẻ đi!”
Lôi Vận Trình nhấp một ngụm bia, lẩm bẩm: “Dở hơi!”
Lôi Vận Trình toét miệng cười, nhào vào lòng anh nói: “Em vui quá, phải làm sao đây? Ôi căng thẳng quá, làm thế nào bây giờ?”
- Hừ! Lôi Dật Thành thô lỗ đẩy cô ra: “Anh vừa mới tắm, người em toàn mồ hôi còn sáp lại, thừa hơi thì ra kia nằm sấp chống đẩy đi!”
- Tuân lệnh! Lôi Vận Trình lập tức đứng nghiêm như trong quân ngũ rồi nhảy nhót về phòng.
Lôi Dật Thành khẽ thở dài, lặng lẽ gọi cho một người: “Cậu cho nó uống thuốc gì thế hả? Về đến nhà là cười toe cười toét?”
- Em gái cậu mua thời gian của tôi ngày mai, cả ngày mai tôi sẽ là người của cô ấy rồi, có chỉ thị gì không? – Phong Ấn vừa lái xe vừa cười.
- Tôi tin cậu biết chừng mực, cậu dám làm bậy thì cứ bảo bố cậu chờ nhặt xác con trai ông ta đi!
Lôi Vận Trình cúp rụp máy. Phong Ấn không khỏi băn khoăn, kiếp trước chắc chắn anh đã là kẻ thù không đội trời chung của cặp anh em này, thế nên kiếp này anh mới bị cả hai người họ trả thù như thế này.
Lôi Vận Trình hào hứng đến mức cả đêm không ngủ được, mãi đến lúc tờ mờ sáng mới thiếp vào giấc ngủ. Thế mà chuông đồng hồ vừa đổ chuông là cô đã bật dậy, cắm đầu chạy một mạch vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
- Dậy chưa hả Răng thép? – Phong Ấn đứng trước gương phòng tắm cạo râu, điện thoại bật chế độ loa ngoài để nói chuyện với cô.
- Em dậy rồi, đang đánh răng đây! – miệng cô ngậm bàn chải nên nói không mấy rõ ràng, nhưng giọng điệu có vẻ rất vui vẻ đầy sức sống: “Phong Ấn, anh mặc đồ quân nhân ra ngoài được không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc