Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác - Chương 22

Tác giả: Lục Xu

Một ngày này, Tô Thiển Oanh mới có thể chính thức đem cô và cụm từ “vợ của Lộ Thừa Hữu” liên hệ với nhau, cô rời giường từ rất sớm, vì anh mà chuẩn bị bữa sáng. Tuy rằng tay nghề của cô không thế so sánh với đầu bếp, nhưng nấu một bữa cơm bình thường là không có vấn đề gì, chỉ là sau khi anh đi làm, cô liền cảm thấy vô cùng nhàm chán, nhàm chán muốn ૮ɦếƭ.
Cô nằm trên giường đã cảm thấy căn phòng thật trống rồng, có phải là nên đặt thêm thứ gì vào không?
Đồ đạc của cô vẫn còn để lại nhiều ở nhà riêng, nơi đó, dù sao cũng có rất nhiều thứ cô tự tay góp nhặt được, nhưng dù sao cũng là nhàm chán, cô từ trên giường đứng lên, sau đó thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.
Cô trở lại nhà riêng của mình, lâu lắm rồi không có người ở, cảm giác xa lạ ập tới.
Cô đi dạo quanh nhà một vòng, đem mấy thứ đồ của mình đóng gói lại cho tốt, sau đó lại sửa sang vài thứ, đột nhiên cũng cảm thấy có gì không đúng, vì thế lại đặt về chỗ cũ.
Những thứ này đều là của cô, của riêng cô, thậm chí còn hẹp hòi nghĩ đến nếu có một ngày cô và Lộ Thừa Hữu cãi nhau đến mức độ không thể cứu vãn, lúc đó cô lại không thể quay về nhà mẹ đẻ, cô có thể đem chúng về đây. Nhưng có thể cãi nhau với Lộ Thừa Hữu đến mức không thể cứu vãn, hình như cô chưa có năng lực đó đâu?
Cho nên, cuối cùng, cô cũng chỉ mang về một hộp màu vẽ và Pu't vẽ, mấy thứ này cô cũng chưa từng chạm vào đã lâu rồi, có chút muốn thử lại.
Lúc cô lái xe trở lại Thiên Thủy, đã là gần giữa trưa, cô lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Lúc người khác cảm thấy chán nản thì sẽ như thế nào? Cô nghĩ đến Lộ Thừa Hữu, không được bắt chước anh. Cô nghĩ, vậy mình và chính mình chơi với nhau đó, không đến mức buồn đến ૮ɦếƭ chứ.
Cô liếc mắt nhìn Pu't vẽ, lại nhìn tường trong phòng ngủ, rất rõ ràng, bức tường trống trơn cũng rất đơn điệu, phải thêm cái gì mới được.
-
Cô trộn màu vẽ, cũng lấy Pu't vẽ ra, bắt đầu vẽ một bức tranh lên tường, như vậy nhìn đẹp hơn rất nhiều. Cô có thể nghĩ về mình mà tự hào, đồng thời cũng có thể vì bức tranh mà thấy vui sướng, đương nhiên cô cũng tự hỏi một vấn đề là liệu có ai có thể nhìn thấy bức tranh này được chứ.
Cô tìm được bức vẽ một chú cáo trên mạng, chú cáo bị bỏ rơi thật đáng thương, hai bên tai dựng thẳng lên rất đáng yêu.
Thật ra, bức tranh này nhìn rất đơn giản, nhưng vẫn có chút khó khăn, bởi vì chú cáo bị treo lên, cho nên phải có nhiều cấp độ cảm xúc.
Cô phác họa những đường cong một cách hoàn hảo, sau đó hoàn thành phần điểm màu sắc, cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời cứ thế bao trùm lấy cô.
Hóa ra, cô vẫn có chút tác dụng, hì hì.
Cô ở trên giường, nhìn N những thứ mình dùng để vẽ bức tranh con cáo: “Về sau chúng ta sẽ làm bạn với nhau, ai cũng không được ghét bỏ ai.”
Đáng tiếc, chú cáo không nói lời nào.
Cô lấy điện thoại di động ra, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, cô buồn bực nhắn cho Lộ Thừa Hữu một tin: “Anh không thể nhắn cho em một tin nhắn sao?”
Lộ Thừa Hữu trả lời: “Có thể.”
Sau đó, không có câu dưới...
Cô nhìn tin nhắn của anh, có đúng là tồn tại truyền thuyết khóc không ra nước mắt không?
Vì thế cô nhắn lại: “Không thấy không thấy không thấy.”
Sau đó, không có trả lời lại.
Cô cau mày, có tín hiệu mà, cũng không tắt máy, tại sao anh không trả lời lại, vì thế lại nhắn: “Anh không thấy em sao?”
Lần này, anh nhắn lại: “Dù sao em cũng không thấy anh.”
Cô cầm điện thoại, ngã một cái, không gửi nữa.
Lúc Lộ Thừa Hữu trở về, đi vào phòng, vừa thấy con “hồ ly” kia, ngay lập tức nghi ngờ là mình đã đi nhầm phòng, sau khi rời khỏi phòng, suy tư vài giây rồi lại đi vào. Mà đương sự nằm trên giường, nghe được tiếng bước chân của anh, càng ngày càng gần mình hơn, lúc này mới kéo chăn ra: “Anh đã về?”
Anh nhíu nhíu lông mày, nhìn mặt cô.
Cô cười: “Có phát hiện ra gì khác không?”
Cô khiến phòng ngủ trở nên đẹp hơn, nên được khen thưởng mới đúng.
Lộ Thừa Hữu nhếch môi không nói lời nào.
Cô từ trên giường chạy đến phe phẩy cánh tay của anh: “Có nhận ra gì khác biệt không?”
“Có.” Rốt cuộc anh cũng mở miệng nói chuyện.
“Nói xem nào.”
“Có em xuất hiện, tất cả mọi thứ đều không hài hòa.”
Đả kích, quá đáng.
Cô “hừ hừ” vài tiếng, vẫn chưa cảm thấy hết giận, chạy đến bên cạnh chú cáo: “Biết ai đây không?”
Anh lấy hai tay ôm ***, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, nhưng trong mắt đều là cố tình tỏ ra để cho có lệ, ánh mắt hàm ý “em hãy mau chóng xong việc”.
Cô cắn cắn môi: “Về sau, nó sẽ trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta.”
Lộ Thừa Hữu không cảm xúc gì nhìn cô, sau đó gật đầu: “Trong nhà của anh chỉ đủ cho hai người, em xác định muốn đem đồ ăn của em chia cho nó?”
“Em chia một nửa.”
Rốt cuộc anh cũng nở nụ cười nhạt: “Thật đúng là đáng thưởng thức?”
Cô rất oan ức chạy tới: “Em rất chán nản.”
Anh ôm lấy cô: “Đúng là vậy.”
Cô ở trong *** anh mãi cũng không chịu ngồi xuống, anh đành phải ngồi trên giường ôm lấy cô, càng cảm thấy cô giống như một đứa nhỏ vậy. Anh nhìn chú cáo trên tường kia, rõ ràng căn phòng này vốn là đồng nhất một phong cách trang nhã, hài hòa, chú cáo này tự dưng xuất hiện biến cả không gian đều thành cái gì không biết.
Anh có chút khó tin: “Sao con hồ ly này lại xấu như vậy?”
“Không phải, nó rất đáng yêu, hơn nữa rất thông minh. Bức tranh này có ngụ ý là, cáo yêu một chú thỏ nhỏ, sau đó tự buộc tai của mình vào một sợi dây, hy vọng đôi tai kia có thể kéo dài ra. Nhưng là, hết lần này đến lần khác, con thỏ kia đều không thích nó.”
Anh gật gật đầu: “Ánh mắt của con thỏ kia không hề sai, hơn nữa, em hiểu nhầm ý của anh rồi.”
“Ừ?”
“Anh muốn nói là, bức tranh em vẽ thật xấu.”
Chán ghét chán ghét chán ghét.
Cô đẩy anh, anh thuận thế ngã xuống giường, cô lại ngồi trên người anh: “Không cho phép đả kích vào chuyện duy nhất mà em có thể làm tốt.”
“Chẳng nhẽ chuyện em kiêu ngạo nhất không phải là được gả cho anh sao?”
“Da mặt anh thật là dày.” Cô thực sự đã phát hiện ra.
Lộ Thừa Hữu gật đầu: “Nói trúng tim đen rồi.”
Cô cắn răng, hướng đến cổ anh cắn một cái: “Tại sao lại là trách nhiệm của em?”
“Từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, vậy chứng minh là anh nói đúng rồi.”
Cô nhìn anh cười đến vui vẻ như vậy, thật sự là vô cùng chướng mắt.
Cô lấy tay đánh anh: “Không cho phép nói em như vậy.”
Anh bắt được tay cô, sau đó nghiêng người đặt cô ở Dưới ***, hôn lên gương mặt cô.
Ánh mắt cô còn trợn to nhìn anh, sau đó nheo nheo mắt: “Lộ Thừa Hữu, em phát hiện một đặc điểm trên người anh mà có lẽ chưa ai nhận ra.”
“Ừ?” Giọng anh đã hơi khàn khàn.
“Thật ra anh cũng rất háo sắc, nhưng lại luôn che giấu không để cho người khác thấy, kết quả lại bị em phát hiện.”
Lộ Thừa Hữu hít vào một hơi thật sâu: “Vậy phải cảm ơn em rồi, hy sinh bản thân mình để tìm ra đặc điểm mà người khác không thể phát hiện được.”
Cô tỏ vẻ thật vinh hạnh, lấy tay ôm lấy cổ anh: “Anh khiến em cảm thấy mình thật vĩ đại.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc