Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác - Chương 15

Tác giả: Lục Xu

Buổi hôn lễ này, dường như những người hiểu rõ đều không vui vẻ, Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh đều rất vất vả, một bên là lo lắng trong lòng, một bên phải bày ra khuôn mặt vui vẻ chào đón khách khứa. Khách mời đều đã tới đông đủ, cũng không thể hủy bỏ lúc này được, nếu không ngày mai trên các trang báo của thành phố Thiên Nam sẽ có nhiều phỏng đoán với đám cưới này. Lúc mới bắt đầu, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An đều hết sức lo lắng, vẫn còn hoài nghi cô bị người nào bắt cóc... Càng nghĩ càng thấy không đúng, nhưng những người có mặt ở đây đều đồng loạt làm chứng việc Tô Thiển Oanh tự mình đi ra, lúc này mới khiến các bậc cha mẹ yên lòng.
Tô lão gia tức giận đến vứt cả chiếc nạng, nói thẳng một câu: nhất định phải bắt nha đầu thúi kia quay trở về, dám mất tích vào giờ phút quan trọng này. Tô Thiển Oanh từ nhỏ đã bị chiều đến hư, chỉ cần không gây ra chuyện lớn gì thì ngay cả mắng nhiếc cô, ông cũng không nỡ. Kết quả là nhiều năm như vậy cô cũng chỉ phạm ít sai lầm, vào lúc này lại gây ra chuyện khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh tìm cách tạm thời làm chậm lại buổi hôn lễ, về phần khách mời thì xin lỗi. Nhưng Lộ Thừa Hữu không đồng ý, nếu quyết định kết hôn, thì anh sẽ không bỏ dở nửa chừng.
Nếu để ý sẽ thấy vẻ mặt của anh có chút lạnh lùng kiên quyết, lời nói như đinh đóng cột, chú rể đã lên tiếng, đương nhiên những người khác sẽ không nói nhiều nữa.
Ý của Đặng Cảnh Nam là tùy tiện tìm một người nào đó, mặc áo cưới tham dự một chút, che mặt lại cũng không thể xem là kì quái được, đối với người khác mà nói còn tưởng là ra vẻ thần bí. Nhưng Lộ Thừa Hữu vẫn không đồng ý.
Anh suy nghĩ rất đơn giản, tuyên bố thân thể cô dâu không được thoải mái là được. Lý do vì như vậy nên không thể đứng lâu được, ngược lại có thể khiến người ta tin một chút, cho rằng đúng là cần phải thế.
Chú rể không để cô dâu đi ra chịu khổ, thật là thương yêu vợ.
Cho nên, đôi khi nói dối không thể giấu giếm được sự việc, tốt hơn hết là nói thật, có khi còn đạt được kết quả không nghĩ tới. Điều này Lộ Thừa Hữu đã rút ra được từ khi học trung học.
Có một ngày trời đột nhiên đổ mưa, khiến anh không muốn đi học, anh liền gọi điện cho thầy giáo nói anh bị bệnh không thể tới trường. Thực tế là anh muốn xem hết bộ phim đang xem dở, hơn nữa trời lại đổ mưa.
Kết quả không thể nào tốt hơn. Đến ngày hôm sau, học sinh cùng lớp hỏi anh vì sao không đi học, anh trả lời không cần suy nghĩ rằng ở nhà xem tivi. Mấy học sinh kia lắc đầu: “Chúng tớ đều biết, cậu bị bệnh, đỡ hơn chút nào không?” Anh lặp lại ba lần: ở nhà xem tivi. Nhưng không có một người nào, không có một bạn học nào tin anh, thật sự khiến người ta không biết làm sao.
Mà Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh là thanh mai trúc mã, trong lúc ở bên ngoài cũng không thể hiện tình cảm rầm rộ, bởi vậy người khác tự nhiên sẽ không suy đoán gì nhiều.
Khách khứa thấy vẻ mặt thản nhiên như vậy của chú rể, chẳng có chút gì là khẩn trương hay lo lắng, vì thế cũng không dám ý kiến gì, dù sao đây cũng là việc của nhà người ta.
Đương nhiên Kỉ Thiệu Quân và Thẩm Diệc Nhạn lại có trách nhiệm theo sát chú rể, vì Lộ Thừa Hữu mà cản không ít rượu.
Đặng Cảnh Nam bưng rượu đứng ở một bên, tò mò nhìn Lộ Thừa Hữu, cho dù xảy ra chuyện như vậy, anh vẫn có thể tỏ ra vô cùng bình tĩnh tự nhiên ở trước mặt mọi người . Anh cũng không quên…
Nhớ lúc nãy trong phòng trang điểm, Lộ Thừa Hữu đã thoáng qua một tia thất vọng.
Bởi vì hôn lễ này, Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh đều cảm thấy rất thiệt thòi và mắc nợ Lộ Thừa Hữu, chẳng qua việc trước mắt là phải tìm được Tô Thiển Oanh, hơn nữa làm cha mẹ, chuyện bọn họ quan tâm nhất bây giờ là sợ Tô Thiển Oanh gặp chuyện gì, có phải đã xảy ra chuyện lớn gì không…
Kỉ Thiệu Quân đã sớm cho người đi nghe ngóng tin tức, sau đó báo cho Lộ Thừa Hữu vẫn còn đang âm trầm: “Lão bà của cậu hình như đã bay tới Xuyên Nhiên rồi.”
Lúc này các khách mời đều được đưa đi, bốn người bọn họ tùy ý ngồi trong gian phòng, Thẩm Diệc Nhạn một bộ không liên quan đến mình, mở miệng nói: “Tất nhiên là có ẩn tình.”
Đặng Cảnh Nam cười rộ lên: “Kẻ kém thông minh cũng có thể nói như cậu.”
Kỷ Thiệu Quân cũng cười: “Chẳng lẽ các cậu không biết trong khi yêu, chỉ số thông minh biến thành số 0 à?”
Thẩm Diệc Nhạn cũng không tức giận, tùy tiện cầm lấy vật gì đó quăng tới Kỷ Thiệu Quân: “Kẻ tám lạng người nửa cân, cậu cho rằng cậu có bao nhiêu?”
“Nhưng tớ là 8 lạng.”
Lộ Thừa Hữu trầm mặc nửa ngày rốt cuộc cũng lên tiếng: “Năm mươi bước cười một trăm bước.”
Đặng Cảnh Nam thấy Lộ Thừa Hữu rốt cuộc cũng chịu mở miệng, vì thế cũng tới làm sôi nổi không khí một tí: “Tớ biết nguồn gốc của câu thành ngữ này. Chính là lúc hành quân đánh giặc, một binh sĩ lâm trận chạy trốn, hắn ta chạy năm mươi bước, nhưng hắn lại cười một người lính khác chạy xa hơn, bởi vì người lính kia chạy một trăm bước, hắn cười anh lính kia là một người nhát gan, đã lâm trận mà còn bỏ chạy.”
Thật rõ ràng, chẳng ai cổ vũ.
Đặng Cảnh Nam nhún vai, cũng không chấp nhận: “Nếu không, cậu cũng đi Xuyên Nhiên để xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Lộ Thừa Hữu hiểu mấy năm nay Tô Thiển Oanh đều ở Xuyên Nhiên, có thể nói cô ấy quen thuộc nơi đó hơn so với Nam Thành. Hơn nữa, Tô Thiển Oanh lảng vảng đến Xuyên Nhiên thì chắc chắn có chuyện quan trọng phải làm. Nhưng mà, lí trí là một chuyện, mà đối mặt với sự thật là một chuyện khác, anh không thể hiểu được cách làm của Tô Thiển Oanh, ít nhất anh không nghĩ ra được chuyện gì có ý nghĩa đến mức cô phải bỏ anh mà đi.
“Không đi.” Anh nói xong liền cảm thấy mình có chút tức giận, vì thế lại mở miệng: “Dù sao cuối cùng thì cô ấy cũng về thôi.”
Bọn họ thấy Lộ Thừa Hữu cũng không có gì khác liền muốn tạm biệt, anh tiễn bọn họ đi ra.
Kỷ Thiệu Quân và Đặng Cảnh Nam trực tiếp lái xe đi, nhưng Thẩm Diệc Nhạn chưa đi vội, bởi vì vị hôn thê của anh – Từ Hân Thần đang ở đó chờ anh. Từ Hân Thần bộ dạng dịu dàng thuần khiết, đứng cùng Thẩm Diệc Nhạn rất xứng đôi, chẳng qua là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Lộ Thừa Hữu lắc đầu, suy nghĩ về người khác làm gì, chính anh mới là chú rể đáng thương nhất thế giới chứ.
Mà anh còn phải đối mặt với hai bên cha mẹ nữa, nghĩ đến đó anh có chút đau đầu.
Tiêu Tố Oanh và Tô Văn Uyên từ tức giận Tô Thiển Oanh bây giờ chuyển thành lo lắng, Lộ Chấn Vân và Hoàng Lệ An cũng không bàn bạc gì, dù sao đều nhất trí ý kiến: nếu đã biết Tô Thiển Oanh ở đâu, vậy thì mau chóng đón cô về.
Lộ Thừa Hữu lúc này không nghĩ sẽ giải thích nhiều, hiện tại anh tuyệt đối không muốn đi khuyên giải an ủi người khác.
Ngày hôm nay anh thật sự tỉnh táo, cũng biết xảy ra chuyện gì, vốn có chút hưng phấn với hôn lễ, vậy mà anh lại biến thành trò cười.
Tâm trạng anh cũng không tốt lắm, sẽ không tức giận, nhưng vô cùng trầm mặc.
Lộ Thừa Hữu cũng là một người cố chấp, dù sao anh vẫn từng bước làm việc, không để ý tới ánh mắt của người khác, chẳng qua anh chưa về biệt thự, không muốn nghe bọn họ cố ý hay vô tình nhắc tới Tô Thiển Oanh.
Anh nghĩ, tốt nhất cô nên đưa ra một lí do anh có thể chấp nhận được, nhưng chính anh lại nghĩ, không có một lời giải thích nào anh có thể đồng ý.
Đến ngày đi làm, nhân viên trong công ty cũng rất ngạc nhiên, nhưng chẳng ai dám tới hỏi anh lí do.
Phụ nữ lắm chuyện trên thế giới này rất nhiều, Lộ Thừa Hữu tin điều này. Cho nên lúc anh tự mình đi copy một phần tài liệu, liền thấy mấy nữ nhân viên vây quanh cùng nhau bàn về đàn ông.
Về sinh hoạt cá nhân, anh cũng không ngăn cản, chẳng qua sau khi người kia thấy anh lại ngượng ngùng, đặt tờ báo ở phía dưới một tập tài liệu.
Anh chỉ nhìn lướt qua, không làm gì, nhưng anh đi hai bước rồi bỗng nhiên quay lại, mấy người nữ nhân viên kia sợ tới mức đứng tại chỗ không dám cử động.
Nhưng Lộ Thừa Hữu không nhìn các cô, tay anh chậm rãi rút tờ báo ra.
Ở phần giải trí trong đó, có một tiêu đề thật lớn: "Siêu sao Thiên Vương đêm tối đột nhập phòng của người đẹp xa lạ.” Mà trên mặt báo còn tiết lộ hình chụp, xuống phía dưới cũng có hình chụp. Ảnh chụp cũng không rõ ràng, chỉ thấy một người đàn ông lấy tay che cho một cô gái, mặt cô gái bị che mất, chỉ chụp được tóc dài trên đầu.
Ảnh chụp không rõ như vậy, nhưng anh lại nhìn ra, là Lạc Diệc Minh và Tô Thiển Oanh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc