Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác - Chương 04

Tác giả: Lục Xu

Từ Độ Dao thấy Lộ Thừa Hữu trầm mặc, không khí quá mức cứng ngắc, cô nghĩ nếu mình không nói gì, chắc anh vẫn trầm mặc như thế. Cô trước kia cũng từng thử im lặng xem anh có sốt ruột mà chủ động mở miệng hay không nhưng mỗi lần đều chỉ rước lấy thất bại. Mà cô rốt cuộc cũng phải thừa nhận, có lẽ tính cách của anh vốn đã vậy, thậm chí còn rất ít khi cười, thật sự là cô chưa bao giờ nhìn thấy anh cười rộ lên.
Nhưng bình thường anh đều chỉ nhếch mép một chút, cho dù là khi thu được lợi nhuận lớn gì đó cũng chỉ cười rất nhẹ.
"Học tỷ rất thú vị". Từ Độ Dao đánh giá nét mặt anh, sau đó cô đột nhiên nghĩ tới người mà cô gái gặp ở bệnh viện nhắc đến chính là Tô Thiển Oanh rồi.
Chỉ là cô cũng không cảm thấy quan trọng lắm, bởi vì vẻ mặt của Lộ Thừa Hữu khi gặp Tô Thiển Oanh cũng không có gì khác lạ, rất bình tĩnh, cứ như người xa lạ, thậm chí chẳng có bất đồng gì, điều này khiến cô bắt đầu thấy hoài nghi có lẽ cô gái ở bệnh viện cũng chỉ đoán mò mà thôi.
"Phải không?" Anh không đồng ý, cau mày: "Tại nhà hàng của người ta mà lại ăn nói như vậy, chẳng có tý thục nữ nào."
Nhưng cái loại thục nữ này cũng chỉ là để người ngoài nhìn vào, ngược lại Tô Thiển Oanh luôn làm những gì khiến bản thân thấy thoải mái nhất, ít nhất cũng nhận thức được đó mới là cuộc sống có ý nghĩa. Nhưng cô sẽ không nói ra, hầu như đều thuận theo ý anh, nhưng hai người vẫn luôn trái ngược tư tưởng.
Từ Độ Dao thích hứng gió lạnh ở bờ sông như thế này, cô rất tò mò, tình yêu oanh oanh liệt liệt như thế nào mới có thể khiến anh thực sự cảm thấy kích động đến mức tự thiêu đốt bản thân.
"Anh trước kia cũng như vậy?"
"Cái gì như vậy?"
"Chính là vĩnh viễn yên ả như mặt nước không bao giờ gợn sóng, sẽ không có cơn gió nào khiến nó nhấp nhô."
"Thế nào lại nghĩ như vậy." Lộ Thừa Hữu bật cười: "Hiện tại anh đã không còn là một thiếu niên, có chuyện gì liền nóng nảy bộc phát ra ngoài, tất nhiên sẽ có lúc anh không thể kìm nén được tức giận, chỉ là cảm xúc như vậy đã rất lâu không có."
Từ Độ Dao hiếu kỳ tiếp tục hỏi thăm: "Có thể nói về mối tình đầu của anh không? Em rất tò mò."
Quả nhiên, Lộ Thừa Hữu hơi nhăn mày.
"Nếu anh không muốn thì có thể không nói". Cô vẫn có thể lý giải được, dù sao nhiều người vẫn không thích nhắc đến vấn đề tình cảm trong quá khứ của mình.
"Thật ra cũng không có gì." Anh nói một chút: "Có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em, mối tình đầu của anh đến khá muộn, đó là học tỷ khóa trên, hơn nữa còn học cùng chuyên ngành."
"Chắc chị ấy rất hướng ngoại, tính cách vui vẻ, cũng rất hấp dẫn người khác?"
Lộ Thừa Hữu suy tư một chút: "Hướng ngoại thì không rõ, tính cách rất điềm đạm, còn hấp dẫn người khác, nghe nói có rất nhiều người theo đuổi, hơn nữa, cô ấy hát cũng rất hay"
"Anh bị tiếng hát của cô ấy hấp dẫn sao?"
"Xem như vậy!"
"Thật không ngờ, mối tình đầu của anh lại là tình yêu chị em!" Từ Độ Dao trêu ghẹo.
Lộ Thừa Hữu cười lắc đầu: "Đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ chưa?"
"No no no" Cô dùng ngón tay lắc lắc: "Chuyện em hiếu kỳ chính là anh có làm loại chuyện điên cuồng gì theo đuổi người ta không?"
"Em vẫn nên cất sự tò mò đi thôi".
"Vì sao?"
"Vì anh thực sự không có làm gì quá đáng cả."
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, sau đó anh đưa cô về.
Mà Tô Thiển Oanh vẫn đang nguyền rủa cực phẩm vừa gặp ngày hôm nay, cô cố tình thêm mắm thêm muối kể lại sự việc ngày hôm nay, khiến cho ông nội Tô nhíu mày, còn lên tiếng giáo huấn Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh một hồi.
Tô Thiển Oanh quyết định, đánh ૮ɦếƭ cô lần sau cũng không đi xem mắt nữa, chỉ có tự làm xấu mặt mình.
Thực ra việc cô bực tức nhất chính là không ngờ lại gặp được Lộ Thừa Hữu ở đó, cô còn đang thể hiện bản chất "đàn bà chanh chua" nữa, càng không thể so sánh với Từ Độ Dao. Người ta vừa dáng điệu thục nữ, công dung ngôn hạnh hơn cô cả một khoảng cách xa, vừa nói chuyện đã lộ ra khí chất của người con gái trí thức hiện đại, sao có thể không ghen tỵ chứ.
Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh thảo luận một chút, cuối cùng thống nhất không quản chuyện của con gái mình nữa, cô đã ở bên ngoài hai năm, cho dù có bức ép cô cũng vô dụng.
Tô Thiển Oanh bình thường sẽ không về nhà, cũng không ở cùng một thành phố, mỗi lần hỏi cô tại sao, cô vẫn luôn trả lời cho có lệ là muốn sống tự lập. Tuy rằng ba mẹ cảm thấy lý do này quá mức miễn cưỡng, cô ở nhà, bọn họ cũng không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của cô, hơn nữa còn mua một căn hộ ở bên ngoài cho cô, để cô tùy ý đến đó sống, nhưng không biết vì cái gì cô luôn nhất định phải chạy sang thành phố khác, dù cũng không quá xa, đi lại cũng rất nhanh chóng dễ dàng, lên máy bay ngồi một lúc là đến.
Chỉ là bọn họ không có hỏi lại nguyên nhân vì sao thâm lần nào nữa, mà cô cũng không để tâm quá nhiều.
Cô nằm trên giường ngẫm nghĩ, đến một ngày nào đó cô cũng phải lấy chồng! Nhưng biết gả cho ai bây giờ!
Cô lấy điện thoại ra, do dự mãi mới chạm tay xuống một cái tên quen thuộc: "Lạc Diệc Minh, lời nói lúc trước của anh còn hiệu lực không?"
"Lời nói nào?" Lạc Diệc Minh ở đầu dây bên kia có vẻ bực tức không biết người nào lại gọi đến quấy rầy giấc ngủ của anh, nhìn màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi, lại cảm thấy buồn cười, cô cũng có lúc chủ động gọi cho anh.
"Chính anh đã nói nếu đến ba mươi tuổi mà em vẫn gả được cho ai thì anh sẽ cưới em." Cô đã quyết tâm, nếu như không gả được cho ai thì cũng vẫn còn một sự lựa chọn cuối cùng.
"Em không phát sốt đấy chứ!"
"Anh mới phát sốt!" Cô gào vào trong điện thoại: "Anh nói mà không giữ lời."
"Chao ôi, em như vậy làm sao anh đảm nhận được. Rốt cục cũng cảm anh là người đàn ông tốt nhất với em trên thế giới này rồi sao?"
Tô Thiển Oanh đột nhiên cảm thấy rất sầu não: "Lúc trước anh mắng em là ngu xuẩn thật là đúng!"
"Đừng như vậy, đã xảy ra chuyện gì."
"Nếu Lộ Thừa Hữu kết hôn, anh nhất định phải đến tham dự hôn lễ cùng em." Tô Thiển Oanh tưởng tượng như vậy, tâm tình tốt lên rất nhiều.
Lạc Diệc Minh bình thường thoải mái nhàn nhã nghe điện thoại, lúc này đột nhiên trở nên chững chạc đàng hoàng hơn hẳn: "Anh đã đã sớm nói qua với em, Lộ Thừa Hữu không phải là người si tình, cho dù chọn bạn gái hay là cưới vợ sau này, cũng sẽ chọn loại thục nữ, đảm đang, em không sớm làm gì đi, bây giờ còn ở đây ân hận với ghen tỵ gì chứ."
"Anh mới ân hận với ghen tị."
"Được được được, là anh ghen tị, là anh ân hận." Lạc Diệc Minh không muốn tranh cãi bất hòa với cô: "Anh ta có bạn gái hay là vị hôn thê?"
"Bạn gái."
"Thế em lên cơn cái gì?"
"Em không lên cơn, đây là phòng trước".
Lạc Diệc Minh lắc đầu: "Lúc này em nên xuất ra tất cả vốn liếng để bắt lấy Lộ Thừa Hựu mới đúng, chứ không phải ngồi đây nói những lời nhảm nhí này."
"Anh Gi*t em còn hơn."
"Coi như quên đi, em tiếp tục làm con rùa rụt cổ đi! Nếu như thực sự có ngày như vậy, không cần lo lắng anh sẽ không tới, nhất định anh sẽ trở về để cười nhạo em. Chú rể kết hôn là Lộ Thừa Hữu, cô dâu lại không phải là em, nhìn cảnh này khiến anh rất hả hê."
Tô Thiển Oanh xiết chặt điện trong tay, nghĩ đến đây khiến cô rất đau lòng.
Cô cúp điện thoại vẫn còn nghĩ nghĩ, muốn ở bên Lạc Diệc Minh, cũng tốt, cô sẽ phải rời khỏi nơi này, mỗi lần trở lại thành phố này đều khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Qua vài ngày nữa sẽ trở về Xuyên Nhiên, cô đã có chủ ý của mình, bất luận là ai cũng không thay đổi được. Liền như vậy đi!
Hư hỏng cũng không sao cả, thành phố lớn như vậy nhưng cô không thể cảm nhận được cuộc sống của mình, cũng muốn không ai quấy rầy ai.
Ổn định lại tâm tình thật tốt, cô liền đề xuất với mọi người trong nhà ra ngoài chơi một chuyến, cả nhà có thể ở một chỗ vui vẻ. Tô Văn Uyên và Tiêu Tố Oanh cũng không có ý kiến gì, chỉ là Tô Thiển Oanh không nghĩ đến ông nội cũng gọi cả nhà Lộ Chấn Vân tới. Cô ở ngoài mặt không có chút cảm xúc nào nhưng trong thâm tâm lại không ngừng cầu nguyện, Lộ Thừa Hữu lịch trình công tác dày đặc, nhất định sẽ không đến đi?
Cô vừa mới cầu nguyện xong, Lộ Thừa Hữu đã lái xe đến, mà Lộ Chấn Vân và Đồng Hoàng Lệ an tĩnh ngồi trong xe.
Hai chiếc xe đồng thời đi trên đường lớn, Tô Thiển Oanh ngồi ở phía sau cùng ông nội và mẹ, cô không ngừng nhìn ra cây cối hai bên đường, khóe miệng hơi co rút một chút.
Mọi người đều băn khoăn chọn giữa đi Núi Ma Huyễn hay là Biển Lập Phương, Lộ Thừa Hữu chọn đi Núi Ma Huyễn, cũng không biết vì sao Tô Thiển Oanh nhất định đòi đi Biển Lập Phương. Tô lão gia chiều theo ý Tô Thiển Oanh, Lộ Thừa Hữu đứng một bên không tỏ thái độ gì, nghĩa trong tên, Biển Lập Phương là chỗ vui chơi dưới nước. Thật ra, lúc này Tô Thiển Oanh đã cảm thấy hối hận, cô rất ghét phải mặc áo tắm xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng chính cô là người đâm lao, vậy thì phải theo lao thôi.
Thích thú thưởng ngoạn cảnh đẹp thế nào cô đều không biết, nhìn bọn họ vui vẻ, trong lòng cô chỉ thấy chua xót. Chỉ có một sự việc ngoài ý muốn xảy ra, Tô lão gia có lẽ vì ở lâu trong nước, thân thể liền yếu đi, mọi người lại phải đưa ông đi bệnh viện. Tuy rằng chỉ là cảm mạo nhất thời nhưng cũng không dám xem thường, dù sao Tô lão gia tuổi cũng đã lớn, lại bị huyết áp cao, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sự cố, ví dụ như người bị mắc bệnh tim, cho dù tại lúc này không có nguy hiểm đến tính mạng nhưng lúc sau thì ai có thể đoán trước được.
Tô Thiển Oanh ở bệnh viện chăm sóc ông nội rất lâu, sau đó mới đi ra ngoài mua ít đồ ăn cho ông.
Cô vừa mới đi, Lộ Thừa Hữu liền đi tới trước mặt Tô lão gia: "Ông nội, đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Vốn dĩ cũng không có gì, do các người nhìn gà hóa cuốc thôi."
"Chúng ta đều lo lắng cho ông nội."
Tô Lão gia trầm mặc một lúc: "Thừa Hựu, những năm gần đây, ông luôn xem cháu như cháu mình vậy, một mặt là vì cháu thông minh hiểu chuyện, mà mặt khác cũng là vì tâm tư của ông. Thân thể ông, ông rõ ràng nhất, đã nhiều năm như vậy cũng không còn sợ cái ૮ɦếƭ nữa, nhưng hiện tại ông chưa muốn mình phải ra đi."
Tô lão gia lại thở dài: "Ông còn chưa nhìn thấy ngày bảo bối kia được che chở, tuy rằng bảo bối không hiểu chuyện, cũng không thông minh, suy nghĩ không kỹ càng mà hành động cũng nóng nảy. Tâm tư của ông nội, chắc cháu cũng hiểu được, cho nên trong tiệc sinh nhật ông nội mới bảo cháu mang bạn gái tới, việc cháu làm từ trước đến giờ đều rất kín kẽ, đến một giọt nước cũng không lọt được ra ngoài, chỉ không nghĩ tới bảo bối kia lại chủ động cự tuyệt, còn khiến chúng ta không có cách nào."
"Ông nội, ông lo nghĩ nhiều rồi."
"Thừa Hựu, thân thể của ông nội cũng không còn khỏe mạnh nữa, cháu có thể đáp ứng yêu cầu của ông, giúp ông chiếu cố Oanh Oanh được không?"
Lộ Thừa Hữu lại trầm mặc một chút: "Cô ấy sẽ tìm được người thích hợp."
Tô Lão gia chỉ cảm thán: "Nhưng là, ông chỉ cần cháu, người khác ông không yên tâm."
Lộ Thừa Hữu lại trầm tư: "Để cháu suy nghĩ."
Tô lão gia nhìn Lộ Thừa Hữu: "Các người không cần quản ông, cũng đi ăn cơm đi!"
Tô Thiển Oanh thản nhiên cười cười: "Cháu đã ăn xong rồi!"
Tô lão gia nhíu mày, Tô Thiển Oanh liền quay sang nói với Lộ Thừa Hữu: "Anh đi ăn cơm đi, tôi ở đây giúp ông ăn cơm."
Lộ Thừa Hữu chỉ gật đầu, không đáp lại cô, sau đó đi ra ngoài. Tô lão gia thở dài, Tô Thiển Oanh bưng cháo lên, múc một thìa đưa tới: "Ông nội, cháu đút cho ông."
Tô lão gia đành phải hé miệng. Cô nên quan tâm đến ông nội trước, đợi ông nội khỏe lại rồi tính sau, chỉ là không biết có thể trốn tránh được bao lâu, nếu như đã là trách nhiệm của cô, dù muốn trốn cũng không trốn được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc