EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 84

Tác giả: Đang cập nhật

“Ngày… tháng… năm…
Cha ơi, ở nơi xa xôi nào đó cha có thấy con không? Cha có thể cho con biết con nên làm gì không? Thật sự con quá mệt mỏi rồi. Hôm nay là ngày hai người đó sẽ trở về, có lẽ con nên buông tay đúng không cha? Vì con cứ sống mãi cho người khác, sợ người khác bị tổn thương, để rồi ngoảnh lại người tổn thương nhất lại chính là mình!”
“Ngày… tháng… năm…
Có lẽ nên dừng lại khi mọi thứ đã vượt xa nỗi buồn. Khi những lời giải thích chẳng thể nói ra, đã đến lúc khoảng cách quá xa để nói ra tất cả. Đã đến lúc em trở lại đúng vị trí của mình, và anh cũng vậy. Trở lại cái thời mà ta thường gọi nhau là NGƯỜI LẠ ấy! Nếu có một điều ước ngay lúc này, em ước rằng thời gian sẽ quay ngược trở lại, em sẽ gửi tình yêu trở về với nắng, phiền anh thế là đủ rồi. Nơi thuộc về em là những cơn mưa, **** và lạnh lẽo.”
“Ngày… tháng… năm…
Anh biết không, yêu thương đôi lúc chính là sự cho đi, cho đi mà không cần nhận lại. Yêu thương đôi lúc là dừng lại, dừng lại để ai đó được yên vui.
Đây là những dòng cuối em được viết ở nhà họ An. Sáng mai thôi em sẽ ra đi. Mang theo nỗi nhớ, em đi đến cuối con đường. Lòng mỉm cười, “Ừ, thì em sẽ mãi bơ vơ”. Anh nhớ nhé, em từ bỏ không phải vì đã hết yêu anh, mà vì đó là điều làm anh hạnh phúc.”
“Ngày… tháng… năm…
Rời khỏi nhà họ An em rất không đành lòng. Lúc quay lưng bước đi, em chợt phát hiện mình lưu luyến nơi này không phải chỉ vì anh, mà còn vì bà nội, vì Thế Huy và Khánh My nữa. Tuy đây là nơi từng cho em nhiều đau đớn, nhưng em sẽ mãi không quên được nơi này”
“Ngày… tháng… năm…
Đêm nay không biết là đêm thứ mấy em đã tự hỏi, nếu buông tay là đánh mất tất cả, thì nắm chặt liệu có được gì không? Em không thể tìm ra câu trả lời nhưng em đang nắm chặt quá khứ, bỏ thì tiếc, mà càng xiết lại càng đau”
Đọc đến đây, một người mạnh mẽ như Thế Long cũng không tài nào kìm được nước mắt. Hắn đặt quyển nhật kí xuống, ngước lên nhìn gương mặt rất bình yên của Duy Minh, nói khẽ bằng giọng nghẹn ngào: “Em ngốc lắm, tại sao ngoài miệng toàn nói chỉ xem anh là bạn? Gì mà “em sẽ không kết hôn với người em yêu”? Tất cả đều do em gạt anh, đợi em tỉnh dậy, hãy xem anh trừng phạt em như thế nào nhé!”
Nói xong, Thế Long khẽ đặt lên môi Duy Minh một nụ hôn khẽ như cánh bướm non. Đôi môi ấy tuy nhợt nhạt nhưng đối với hắn vẫn rất ấm áp và ngọt ngào.
- Từ hôm nay, mỗi ngày anh cũng sẽ bắt đầu viết nhật kí.
Việc này có vẻ rất trẻ con nhưng Thế Long đã nói là sẽ làm, hắn lấy quyển nhất kí của Duy Minh ra, bắt đầu viết từ trang cuối cùng trở lên. Hắn muốn sau này Duy Minh tỉnh dậy sẽ đọc được những gì mà hắn đã trải qua, muốn Duy Minh hiểu được tấm chân tình của mình.
“Ngày thứ nhất, em vẫn còn hôn mê… Lần đầu viết nhật kí, anh không biết phải viết gì nữa? Ừm… anh chỉ mong em sớm tỉnh dậy thôi.”
“Ngày thứ hai, em vẫn còn hôn mê… Em vẫn chưa tỉnh à? Anh rất nhớ em!”
“Ngày thứ ba, em vẫn còn hôn mê… Nếu em còn không tỉnh anh sẽ giận em đó!”
“Ngày thứ tư, em vẫn còn hôn mê… Anh ra lệnh em phải tỉnh dậy ngay cho anh, em mà chậm trễ thì đợi đấy, xem anh sẽ trị tội em như thế nào”
“Ngày thứ năm, em vẫn còn hôn mê… Hôm nay không thèm kêu em tỉnh dậy nữa. Nhưng lúc dọn dẹp lại phòng ngủ thấy hộp điều ước của em. Anh biết điều ước của em là gì rồi nhé, nhưng em yên tâm, đừng sợ vì thế mà nó không linh nghiệm. Vì anh có thể nói với em rằng “Ngốc, anh yêu em!”

“Ngày thứ hai mươi lăm, em vẫn còn hôn mê… hôm nay anh nghe được một câu chuyện, có hai vợ chồng cùng leo qua một quả đồi, một người đi nhanh, một người đi chậm, kết quả là họ lạc mất nhau. Anh xin lỗi vì anh đã đi quá nhanh bỏ mặc em, nhưng xin em hãy tỉnh lại, và anh sẽ trân trọng cơ hội này để nói với em rằng anh yêu em”
“Ngày thứ ba mươi sáu, em vẫn còn hôn mê… bức thư trước khi ra đi em nói rằng không có em anh vẫn sống được? Ừm, em nói rất đúng. Chẳng phải hai mươi sáu năm trước đây không có em mà anh vẫn sống đó sao? Nhưng không có em, anh sẽ không thể sống tốt được, cuộc sống của anh sẽ buồn chán đến ૮ɦếƭ mất. Anh nhớ em ngốc nghếch, nhớ em nhõng nhẽo, nhớ em ngủ nướng…”
“Ngày thứ bốn mươi chín, em vẫn còn hôn mê… Khi mình không còn là vợ chồng của nhau nữa, anh từng lo em sẽ không ổn. Nhưng bây giờ anh mới biết, người thực sự không ổn chính là anh”
“Ngày thứ năm mươi tám, em vẫn còn hôn mê… khoảng trống của em để lại, dù cho cả thế giới cũng không thể lắp đầy…”
“Ngày thứ sáu mươi, em vẫn còn hôn mê… Chắc em đang rất hối hận vì đã yêu anh? Nhưng hãy cho anh cơ hội để sửa sai mọi lỗi lầm”
+++
“Tách! Tách! Tách!”, từng giọt nước mắt của Duy Minh rơi khi nó đọc được những dòng này.
Chính xác! Nó đã tỉnh dậy, đơn giản như chú gấu thức dậy sau kì nghỉ đông. Cảm giác đầu tiên nó cảm thấy là toàn thân tê cứng vì đã lâu không vận động, đặc biệt là cánh tay trái. Thì ra ngước mắt lên thì nó lại thấy Thế Long đang gối đầu lên tay trái của mình ngủ ngon lành.
Duy Minh không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết mình đang ở đâu nhưng chỉ cần thấy Thế Long ở đây thì nó đã cảm thấy rất an lòng, trong phút chốc, nó như quên hết mọi chuyện không vui trước đây. Không kìm được, Duy Minh lén lút đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc đang rũ trước trán Thế Long, cố gắng nhìn thật kĩ người đàn ông mà nó rất mong nhớ này.
Cánh tay đang vuốt ve Thế Long chợt khựng lại khi thấy Thế Long đang cầm Pu't, trên giường còn có quyển nhật kí của nó viết dở. Không lẽ những gì mình viết Thế Long đều đã đọc được sao? Vậy là… ૮ɦếƭ rồi! Mình phải làm sao đây? Duy Minh rất lo lắng, nhưng càng bất ngờ hơn khi phát hiện nửa sau quyển nhật kí của mình là những dòng tâm sự của Thế Long.
Khi đọc xong những dòng nhật kí ấy, Duy Minh lại rơi nước mắt, giọt nước mắt chứa chan cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Ngay lúc đó, nó cầm lấy cây Pu't mà Thế Long đang viết, tuy bàn tay đã cứng đơ nhưng Duy Minh vẫn cố gắng viết vài dòng nguệch ngoạc ở nửa đầu quyển nhật kí: “Em không cần một thế giới thật to, vì bước chân em ngắn sao đuổi theo anh kịp. Em chỉ cần một thế giới thật nhỏ, đủ để em nắm chặt và bắt kịp anh thôi”
Sau đó nó lại viết chen vào bên dưới dòng cuối cùng của Thế Long rằng: “Không hối hận, dù có như thế nào em cũng không hối hận. Cho đến hơi thở cuối cùng em cũng chỉ yêu anh mà thôi!”
Duy Minh định đặt Pu't xuống, nhưng lại lưỡng lự, trong đầu nó nảy ra ý định nên bèn giở sang một trang mới, nắn nót từng chữ: “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…”
Viết xong, Duy Minh trả mọi thứ trở về vị trí cũ, còn mình lại tiếp tục ngắm Thế Long đang ngủ.
+++
Mãi đến bốn giờ chiều, Thế Long mới chịu tỉnh dậy, vì từ sáng đến trưa anh phải giải quyết rất nhiều công việc.
Vừa tỉnh dậy, Thế Long đã thấy quyển nhật kí quen thuộc đặt bên cạnh. Anh chợt nhớ ra lúc nãy mình định viết nhật kí cho Duy Minh thì mệt quá nên đã ngủ quên mất.
Bởi vậy, Thế Long mở nhật kí ra định viết tiếp.
“Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…”
Thế Long lật qua trang tiếp theo, đang ghi được mấy chữ “Ngày thứ sáu mươi hai,…” thì đột nhiên hắn nhíu mày, hốt hoảng lật lại trang trước, dụi dụi mắt mấy lần mà vẫn thấy dòng chữ “Ngày thứ sáu mươi mốt, em đã tỉnh dậy…” hiện rõ mồn một. Thêm vào đó, đây chính lại chữ viết của Duy Minh. Chẳng lẽ…
Thế Long cố gắng lấy hết bình tĩnh, chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Duy Minh đang nửa nằm nửa ngồi, nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời đang lấp ló ngoài kia.
Thấy vậy, nhưng Thế Long vẫn chưa thể tin được, hắn lại dụi mắt thêm mấy lần nữa, sau đó còn dùng tay đánh mình thật mạnh. Đau! Rõ ràng là thấy đau nên không thể là mơ được. Nhưng nếu đây là thật thì… Thế Long ấp úng mãi không biết phải nói gì.
- Chẳng phải anh đòi trị tội em sao? – Duy Minh vừa nói vừa cười, giọng điệu vô cùng tinh nghịch.
- …
Thế Long im lặng đúng một phút, trên gương mặt của anh có rất nhiều cảm xúc mà Duy Minh không thể đoán được hết. Không biết Thế Long đã nghĩ gì nhưng ngay lúc đó, hắn vội vàng bế bổng Duy Minh lên vai chạy nhanh ra khỏi bệnh viện.
+++
- Á á á, anh định đưa em đi đâu? Anh thật sự muốn trị tội em à?
- Em không được nói nhiều, chúng ta phải đăng kí kết hôn lại ngay lập tức.
- Oa oa, bây giờ em rất mệt, không thể ngồi máy bay mấy tiếng qua Hà Lan được đâu!
- Ai bảo phải ra nước ngoài mới có thể đăng kí kết hôn?
- Hả? Là sao…?
- Là bây giờ chúng ta đến Ủy ban nhân dân thành phố… - Thế Long đang nói giữa chừng liền dừng lại, bỏ Duy Minh vào xe rồi nói tiếp – Nhanh lên, sắp năm giờ rồi, nếu không hôm nay đăng kí không kịp mất!
Nói xong, Thế Long lập tức phóng xe đến thẳng Ủy ban Nhân dân thành phố, đây có thể xem là một cách “trị tội” mang mùi vị “đặc sản” của An Thế Long được không?
--- THE END ---
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc