EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 77

Tác giả: Đang cập nhật

Đọc xong, Thế Long không còn kìm chế được mình đến nỗi đánh rơi tờ giấy đang cầm trên tay. Cảm xúc Thế Long bấy lâu nay nhưng dòng nước ở trong một bể chưa, nay bể chứa này đã vỡ, dòng nước ấy cũng vỡ òa chảy ra lênh láng, khiến Thế Long nhất thời không thể nào đỡ nổi. Từng dòng từng chữ được Duy Minh nắn nót viết ra như ngàn mũi kim đâm vào tim hắn không thương tình.
Thế Long không ngờ rằng không phải Duy Minh không ghen tuông, không để ý gì mà chỉ do nó che đậy cảm xúc mình quá giỏi. Thế Long thầm trách móc tại sao nó im lặng chịu đựng, tại sao Duy Minh không nói ra tất cả, tại sao không cho hắn được một lời bào chữa mà đã vội kết án tử hình??? Tại sao? Tại sao? TẠI SAO???
Trong hắn bây giờ là nguyên vẹn cảm xúc của cuộc nói chuyện ngày hôm qua, đong đầy khoảnh khắc, không thiếu một lời nói, một nét mặt nào của Duy Minh lúc nói ly hôn. Tình cảm bao giờ cũng là giấc mơ, nhưng đằng sau giấc mơ luôn phải là tỉnh giấc. Thế Long đã mang theo nguyên vẹn những suy nghĩ, cảm xúc, đau đớn, dằn vặt ấy hòa với rượu, đốt cháy cùng từng điếu thuốc rồi hằn sâu trong giấc ngủ mê man. Để rồi sáng nay tỉnh dậy, mặc cả niềm đau, đương đầu sự thật, lục lọi kí ức ngày hôm qua để thấy nó vẫn chưa rời xa, để thấy hơi ấm vẫn còn vương vấn đâu đây và nụ hôn vẫn còn bóng rát nơi đầu lưỡi.
Nhưng trên hết tất cả những điều đó, Thế Long cần phải đối diện với sự thật, dùng nỗi buồn để tự nhắc nhở mình về ngày hôm qua.
Sau mấy tiếng đồng hồ ngồi vô hồn trên chiếc giường từng Duy Minh bên cạnh, Thế Long đã tự nói với bản thân mình, bản thân hắn còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, không thể để phí thời gian vào những chuyện tình cảm này.
Nghĩ vậy nên Thế Long lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng đến AJ như thường lệ dù đã trễ đến mấy tiếng. Trong sự dằn vặt, đau đớn này, Thế Long tuyệt vọng hi vọng rằng công việc chồng chất có thể cuống hắn vào vòng xoáy quay quay cuồng, để hắn không có thời gian để tơ tưởng đến Duy Minh nữa. Nhưng dù hắn có làm việc bận rộn đến thế nào, nỗi nhớ ấy vẫn như một bầy côn trùng bị bỏ đói, điên cuồng gặm nhấm nỗi lòng Thế Long.
Tóm lại, cả ngày hôm đó đối với Thế Long thật tồi tệ. Công văn, hồ sơ đưa đến trước mặt tới tấp nhưng đến cả tâm trí để đọc hắn còn không có chứ nói gì đến phê duyệt.
Với tâm trạng xấu thất thường đó của Thế Long, các nhân viên càng sợ hắn hơn mọi khi. Bởi hôm nay dù công việc làm tốt như thế nào cũng không thể khiến Thế Long hài lòng, thậm chí còn đòi hỏi nhiều hơn đến mức vô lý. Nhưng tất cả nhân viên, ai cũng chỉ biết rụt rè e sợ, không dám phản kháng. Mọi người ai cũng không biết sao không có Duy Minh đi làm, nếu có cậu nhóc thì chỉ năm phút là nó đã có thể xoa dịu cơn giận của Tổng giám đốc rồi.
Sự khó chịu này đến chính bản thân Thế Long còn tự nhận thấy được trước đây hắn là người nghiêm túc, nhưng không phải kiểu ông chủ khó tính, hay sát hạch, bới lông tìm vết trong công việc của người khác. Còn bây giờ, nhìn thấy cái gì hắn cũng thấy chướng mắt. Lúc này, Thế Long cảm thấy mình thật là một ông chủ tồi, bởi hắn đã để cảm xúc chi phối đến công việc. Đó chính là điều tối kị mà trước đây Thế Long chưa từng mắc phải. Nhưng bây giờ, dù biết đây không phải việc đáng làm nhưng hắn không thể nào khống chế được cảm xúc của mình. Trong lúc này đây, hình ảnh vui vẻ, hạnh phúc của Duy Minh cùng những giọt nước mắt, ánh mắt u buồn, giọng nói lạnh lùng của nó cứ lần lượt hiện về, như từng thước phim tua đi tua lại ám ảnh lấy đầu óc của Thế Long.
+++
Buổi tối về nhà, bầu không khí cũng không khá hơn là mấy.
Suốt mấy ngày sau, bầu không khí vẫn không hề thay đổi, ảm đạm vô cùng. Đầu Đinh thì đã biến mất cùng với Duy Minh. Bà nội thì kể từ lúc Duy Minh đi cũng đã bỏ không uống thuốc nữa, cũng không chịu đi tập, ăn những món ăn của Khánh My thì đều chê mặn và nhiều dầu mỡ, cứ ăn vài đũa là đã bỏ về phòng, tinh thần của bà rất sa sút. Duy chỉ có Khánh My ngây thơ không hiểu nguyên do gì, thấy mọi người đều rất lạ như thế nên tối đến lại tủi thân rồi khóc, hai mắt sưng đỏ. Kì thực, Thế Long đã không còn sức để an ủi cô nữa, vì tâm trạng anh bây giờ cũng không lấy gì làm tốt đẹp.
Hôm nay tâm trạng Thế Long đặc biệt tồi tệ, thậm chí hắn còn không muốn ăn cơm ở nhà nên vừa về đã tắm rửa rồi đi ra ngoài.
- Cháu đi ra ngoài. – Nói xong câu đó, Thế Long bước ra khỏi phòng ăn, rời khỏi bầu không khí u ám của căn nhà.
Sau khi ra khỏi nhà, Thế Long cũng không biết đi đâu ngoài việc lái xe vòng vòng không mục đích. Lái một hồi, Thế Long bỗng phát hiện ra mình đang đứng dưới chung cư cũ mà Duy Minh từng ở.
Bước xuống xe, Thế Long không hiểu sao mình lại chạy đến đây. Lúc này, hắn cảm thấy rất phân vân, nửa muốn lên xem nhưng nữa tự trọng lại không cho phép.
Sau một hồi tự thuyết phục bản thân rằng chẳng phải Duy Minh nói vẫn là bạn sao, bạn bè đến thăm nhau cũng là chuyện bình thương mà, sẵn tiện xem nó còn ở đây không cũng tốt. Vì nếu không còn thì sau này cũng không cần đến nữa.
Nghĩ thế nên Thế Long rất yên tâm bước lên năm tầng lầu. Nhưng khi đứng trước đầu cầu thang cuối cùng thì hắn lại không bước nữa. Không phải không muốn mà là không dám, sợ bước đến, Duy Minh đã bỏ đi hoặc giả là có nó ở đó nhưng xem hắn như người dưng thì sẽ đau lòng lắm.
“Cố lên! Đã đến đây rồi không lẽ lại quay xuống. Trước đây có bao giờ mày do dự như vậy đâu An Thế Long!”.
Sau khi đã tự động viên mình như thế thì Thế Long đã dũng cảm tiến lên gõ cửa.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Mấy giây sau vẫn chưa thấy ai trả lời. Thế Long lại hít một hơi thật sâu gõ lại lần nữa. Vẫn không có câu trả lời.
Không biết Duy Minh còn ở đây hay đã chuyển đi? Nếu còn ở đây thì chắc nó không có ở nhà rồi! Thế Long đang suy nghĩ thì chợt nhớ đến trước đây hình như Duy Minh vẫn thường giấu chìa khóa dưới tấm thảm trước nhà, hay có lần hắn thấy nó giấu kế bên cửa sổ.
Thế Long lấy hết dũng khí tìm chìa khóa phòng, rất may là chìa khóa vẫn ở chỗ cũ. Đến khi cầm được chìa khóa trên tay Thế Long lại một phen đắn đo, bây giờ không còn là vợ chồng nữa, hắn lấy tư cách gì để mở cửa nhà người ta?
Nhưng đầu đang suy nghĩ thì tay cầm chìa khóa của hắn đã nhanh hơn một bước mà mở cửa ra rồi. Từ ngoài nhìn vào, căn phòng vẫn không có gì thay đổi nhiều. Có lẽ Duy Minh vẫn không dọn đi nên căn phòng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ. Nếu so với phòng của mình thì ở đây thấy rõ nét sự hiện diện của Duy Minh hơn, từ phong cách bày trí, sắp xếp cho đến các đồ dùng cá nhân. Đặc biệt, chỉ cần đứng từ ngoài thì hắn đã có thể cảm nhận được hơi ấm của Duy Minh, điều mà mấy bữa nay hắn luôn rất nhớ.
Bàn tay của Thế Long chầm chầm giơ lên như muốn chạm vào một thứ gì đó, chân phải hắn đã nhích lên một bước nhưng lại bất ngờ vụt chạy ra khỏi nơi này.
Chạy thật nhanh xuống năm tầng lầu khiến Thế Long ngồi trên xe thở hổn hển. Trong giây phút ban nãy, hắn đã đấu tranh nội tâm rất dữ dội. Chỉ cần bước vào trong một bước hắn có thể cảm nhận mọi như giống lúc xưa, nhưng như vậy thì có được gì? Đó chỉ là ước mơ nhỏ bé từ một phía mà thôi. Rồi đến lúc Duy Minh trở về thì mọi thứ vẫn trở về như cũ, còn hắn thì sợ bước vào rồi lúc tỉnh lại sẽ rất đau nên chỉ biết quay đầu bỏ chạy, chạy khỏi những nơi có sự hiện diện của nó.
+++
Lái xe ra khỏi chung cư ấy Thế Long lại không biết về đâu. Trong đầu hắn nghĩ mình có nên đặt cược một lần nữa không? Thử đến một nơi có thể Duy Minh đang ở đó. Lúc này, lý trí đã ra sức ngăn cản: “Không phải cậu vừa nói không muốn gặp Duy Minh nữa sao, không phải cậu vừa chạy trốn à?” nhưng trái tim lại lên tiếng bênh vực: “Không sao đâu, chỉ gặp một lần cuối, một lần cuối thôi mà!”
Trong lúc trái tim và lý trí còn đang tranh cãi thì xe Thế Long đã dừng lại trước cửa hàng quần áo nhà nhỏ Như mà trước đây anh từng đến lúc.
Lúc này trái tim mới ngạo nghễ nói: “Thấy chưa, lý trí làm sao có thể thắng tớ được chứ!”
Thế Long bước xuống xe, đứng lặng một hồi lâu trước cửa hàng. Mọi thứ vẫn như trước đây, trên cửa ra vào vẫn đang treo một chiếc chuông gió xinh xinh. Khi hắn đẩy cửa bước thì nó phát ra những âm thanh rất du dương trầm bổng.
+++
Hôm nay, cửa hàng không đông khách lắm. Duy Minh và nhỏ Nhi đang đứng tám chuyện:
- Hôm nay sao vắng khách thế? – Nhỏ Nhi than ngắn thở dài.
- Tao không thấy ai như mày đó Nhi. Đông khách thì than bán không kịp, vắng khách cũng ý kiến. Khách phải như thế nào mới làm vừa ý cô nương đây?
- Haha – Nhỏ Nhi nghe Duy Minh liền bật cười khanh khách nhưng chưa kịp khép miệng lại thì nó đã đớ người ra như bị trúng ta.
Duy Minh thấy biểu hiện khác lạ của bạn mình nên liền lên tiếng:
- Sao thế? Cậu thấy ma à?
- Ờ… ờ không phải! Cửa hàng có khách! Vị khách này mình nhường cho cậu tiếp đó. Mình phải vào trong đây.
Trước thái độ vừa cười cười vừa toát mồ hôi hột này của nhỏ Nhi thật sự khiến Duy Minh có dự cảm bất an. Sau khi nhỏ bạn đã nhanh như sóc bay vào trong rồi thì Duy Minh mới từ từ quay đầu lại. Lập tức, nó chỉ biết ngồi im bất động trong mấy phút.
Giây phút đó, tim Thế Long như ngừng đập mất vài giây rồi sau đó lại đập dữ dội hơn.
Duy Minh cũng rơi vào tình trạng ૮ɦếƭ đứng một lúc rồi mới bình tĩnh lại được. Cậu vui vẻ chào:
- Hi, chào anh! – Ánh mắt của Duy Minh sáng lên trong tích tắt rồi lập tức trở lại bình thường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc