EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 73

Tác giả: Đang cập nhật

Tuy suy nghĩ như vậy nhưng những điều đó Đầu Đinh chỉ để trong lòng, còn bề ngoài vẫn tỏ vẻ không biết gì, cười cười nói nói hỏi thăm Duy Minh:
- Mới sáng sớm cậu định đi đâu đó?
- Òh tui tính đi chợ nè, hôm nay cuối tuần muốn chuẩn bị một bữa ăn thật thịnh soạn cho cả nhà, cũng đúng lúc cậu vừa về nữa nè. – Duy Minh hồn nhiên nói
- Ừ, vậy để tớ đi chung với cậu nhé! – Đầu Đinh nhìn Duy Minh lém lỉnh đề nghị.
- Cậu đi theo làm gì? Cậu nghịch như vậy chỉ vướng tay vướng chân thôi. – Duy Minh bĩu môi từ chối lời yêu cầu của Đầu Đinh.
Nhưng lời từ chối thẳng thừng đó không những không làm Đầu Đinh nhụt chí mà trái lại còn bỏ cả valy cho chú bảo vệ mang vào rồi chạy đến nắm tay Duy Minh lôi đi như sợ lơ là một chụt nó sẽ chạy mất.
Duy Minh bất ngờ bị Đầu Đinh kéo đi nên loạng choạng suýt ngã, sau đó cậu la oai oái rồi không nương tay đấm vào lưng Đầu Đinh thùm thụp.
- Nè… uýnh ૮ɦếƭ nè! Ai cho lôi tui đi như bao gạo dzậy hả???
- Hehe, vậy bây giờ tui sẽ vác bao gạo nè!
Đầu Đinh vừa cười hề hề vừa nhanh như chớp bế thốc Duy Minh lên vai, chạy vòng vòng khiến nó càng la to hơn. Nhưng Duy Minh không thể phủ nhận rằng kể từ khi Khánh My về nước nó chưa bao giờ thấy được đùa nghịch vui vẻ như hôm nay.
+++
Lâu lắm rồi cả nhà mới có thể sum họp đầy đủ như vậy để cùng ăn bữa trưa nên bầu không khí rất vui vẻ. Suốt bữa ăn Duy Minh là người cười cười nói nói xôm tụ nhất, nó hết kể chuyện giao hàng ra sao, buôn bán thế nào rồi lại kể chuyện hồi sáng đi chợ, lúc lại xoay qua trò chuyện với Khánh My, cãi cọ với bà nội như mọi khi hay bị Đầu Đinh đùa cợt mấy lần,…
Thật đáng ghét! Duy Minh dám nói chuyện đùa giỡn với tất cả mọi người trừ mình ra? Thế Long thầm bực tức. Nhưng trong mắt Thế Long thì điều đó cũng rất không bình thường. Duy Minh vốn dĩ rất hoạt bát, nghịch ngợm nhưng luôn trong chừng mực, chỉ khi nào cần che giấu nội tâm gì đó cậu mới tỏ ra vui vẻ quá mức đến như vậy.
Suy nghĩ một hồi thì Thế Long chợt nhớ đến chuyện mình định nói với mọi người, đặc biệt là Duy Minh. Nên khi vừa ăn xong món cuối cùng thì Thế Long đã lên tiếng:
- Có một chuyện mà con vẫn chưa nói với mọi người – Thế Long nhìn bà nội, nhưng đến khi nói câu tiếp theo thì đã chuyển ánh mắt qua quan sát sắc mặt của Duy Minh - … Ngày mười sáu tháng này, con định đưa Khánh My đi Paris chơi. Dù sao đầu óc con bé cũng còn nhiều chuyện buồn nên con nghĩ ra ngoài như vậy sẽ tốt hơn!
- … - Cả bàn ăn đột nhiên im lặng, cả Khánh My cũng rất bất ngờ.
- Bà nội nghĩ sao? Duy Minh em nghĩ sao?
- Ồ, bà không có ý kiến – Tuy bà nội ngoài miệng thì nói vậy như lại đánh mắt qua nhìn Khánh My rồi xem xét rất kĩ biểu cảm của Duy Minh.
- Ngày mười sáu tháng này…? – Duy Minh lẩm bẩm thật khẽ
- Duy Minh, em thấy sao? Em không phản đối chứ? Dù sao những ngày nay công ty cũng không có việc gì, sẵn tiện anh cũng đang có 2 vé đi Paris đây.
Phản đối! Đương nhiên là nó phản đối rồi! Paris, mười sáu tháng này! Đó là lịch đi nghỉ tuần trăng mật bù của nó mà. Là của nó, chứ không phải của Khánh My!!! Nhưng bản tính của Duy Minh vẫn không hề thay đổi, tất cả những điều trên chỉ là suy nghĩ đang gào thét trong đầu nó mà thôi.
Không hiểu tại sao Duy Minh cố gắng mở miệng nhưng vẫn không tài nào thốt nổi nên lời.
Mãi một lúc sau, khi Thế Long thấy Duy Minh im lặng không nói gì bèn hỏi lại:
- Duy Minh?
Giọng nói của Thế Long như kéo Duy Minh trở về thực tại. Nó vội vàng nở một nụ cười máy móc rồi nói:
- Đương nhiên là em không phản đối rồi! Chút hai người đi chơi vui vẻ! Khánh My không còn buồn nữa mới là quan trọng nhất!
Duy Minh bề ngoài vừa cười vừa nói nhưng trong thâm tâm lại đang tự khinh bỉ mình. Duy Minh à, mày là thằng tồi nhất trên thế giới này, có ngon thì hãy nói ra những gì trong lòng đang suy nghĩ, chứ sao lại giả tạo chúc người ta như thế? Mày không thấy mày hèn nhát lắm sao?
Đột nhiên nó lại cúi thấp đầu, khẽ cười khẩy. Thật lạ, hóa ra trong lúc đau tê tái thì con người ta vẫn có thể cười, có thể nói bình thường đến thế! Khả năng chịu đựng của con người thật kì diệu mà!
- À đúng rồi, em quên mất. Trong tủ lạnh có đĩa trái cây tráng miệng mà em quên mất! Để em vào lấy mang ra cho mọi người.
Nói xong thì Duy Minh cần đợi phản ứng của mọi người thì đã đứng dậy. Nhưng không hề vội vàng hay hoảng loạn, nó chỉ đi rất chậm, rất chú tâm. Vì sợ nếu bước mạnh quá, những giọt nước mắt sẽ rơi xuống.
Về phía Đầu Đinh thì từ lúc Thế Long mở lời thì cậu đã chăm chú quan sát sắc mặt của Duy Minh. Tuy Duy Minh đã che giấu cảm xúc rất tốt nhưng qua trực giác của mình cậu thấy nó đang rất không ổn nên cũng vội vàng đứng dậy đi theo sau:
- Để em vào trong phụ cậu ấy mang trái cây ra!
Vừa đẩy cửa bước vào thì Đầu Đinh đã thấy Duy Minh ngồi gục trước tủ lạnh. Cánh cửa tủ mở toan đã che đi gương mặt nó nên Đầu Đinh chỉ thấy được tư thế ngồi bó gối, tấm lưng gầy khẽ run run khi ánh nắng vàng óng rót qua khe cửa.
Lúc đó, Đầu Đinh cảm thấy như mình cũng đang ૮ɦếƭ lặng, bao lời lẽ để an ủi bỗng dưng bay đâu mất, cậu chỉ biết chầm chậm bước lại gần, sau đó nửa quỳ nửa ngồi mà vỗ nhẹ vào lưng nó, kéo nó vào lòng mình.
+++
Sáng hôm nay Thế Long và Khánh My đã lên đường bay sang Pháp. Sau khi tiễn hai người ra sân bay xong thì Đầu Đinh cũng đã đưa Duy Minh đến cửa hàng. Mấy hôm nay cậu không làm gì nên xung phong ở lại phụ giúp Duy Minh một tay. Thấy cậu nhóc tuổi trẻ tài cao, lại đẹp trai như thế nên nhỏ Nhi làm sao có thể từ chối được? Không những vậy mà nhỏ ta còn hết sức niềm nở đón chào, dành cho chế độ đãi ngộ đặc biệt nữa chứ.
Mới đó mà Đầu Đinh đã đến phụ giúp Duy Minh được ba ngày, việc đó cũng đồng nghĩa là Thế Long đã đi được ba ngày. Ba ngày trôi qua mà anh không hề liên lạc với Duy Minh để báo bình an, một tin nhắn còn không có chứ huống chi là một cú điện thoại. Việc đó quả thực khiến Duy Minh rất buồn bã nhưng may mắn là những ngày qua lúc nào cũng có Đầu Đinh bên cạnh pha trò chọc cho nó cười nên tâm trạng Duy Minh cũng không tồi tệ lắm.
Hôm nay cũng đã gần cuối tuần, Duy Minh đang sắp xếp lại vài cái áo trên giá thì đột nhiên điện thoại vang lên. Nó vội vàng lấy ra xem thì màn hình đang nhấp nháy chữ “Papa” quen thuộc. Nó chợt nhận ra cũng lâu lắm rồi mình không được gặp cha nuôi, cảm giác chạnh lòng bỗng chen ngang suy nghĩ của nó.
- Alô, con nghe nè cha!
- Ừ, con đang làm gì vậy?
- Con đang ở cửa tiệm nè, có gì không ba?
- À, cha hôm nay mới nghĩ ra công thức món bánh mới, món này cha đặc biệt làm riêng cho con nên định mang cho con dùng thử! Nếu thấy ngon thì cha sẽ đưa lên cho ban quản lý nhà hàng xem xét!
- Dạ! Con cám ơn cha! Yêu cha nhất luôn! Hihi – Duy Minh vừa nói vừa cười tít mắt.
- Nhưng con đang bận à? Thôi vậy để cha mang qua bên đó cho con. Dù sao cha cũng đang rảnh!
- Dạ!
- Được rồi. Cha cúp máy đây!
Cúp máy rồi nhưng nụ cười vui vẻ vẫn còn đọng lại trên khóe môi Duy Minh. Nó vui vẻ kể chuyện cha nuôi cưng mình như thế nào cho mọi người nghe. Thấy ai cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ thì nó càng hãnh diện hơn.
Nhưng có điều đã hơn một tiếng trôi qua sao cha vẫn chưa đến nhỉ? Không lẽ lại kẹt xe ư? Duy Minh vừa nghĩ vừa rủa thầm hệ thống đường sá nơi đây.
Hai tiếng, rồi ba tiếng cũng trôi qua, Duy Minh đợi mãi cũng đã bắt đầu thấy lo lắng nên lấy điện thoại ra gọi cho cha mình. Bên kia vang lên một hồi chuông dài nhưng không có ai bắt máy. Duy Minh đành tắt rồi gọi lại, nhưng lần này điện thoại mới đổ một hồi chuông thì đã tắt ngấm.
Mồ hôi trên trán Duy Minh đã lấm tấm chảy xuống, trong khi nó đang chuẩn bị gọi lại lần thứ ba thì một số lạ gọi đến. Nó vội vàng nghe máy thì suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại. Đầu dây bên kia là một chú cảnh sát giao thông, chú ấy thông báo rằng cha cậu đã gặp phải tai nạn giao thông, kẻ gây ra tai nạn đang trong tình trạng say R*ợ*u, tông phải cha nó rồi va vào cột điện đã tử vong. Còn cha Duy Minh hiện nay đang được cấp cứu trong bệnh viện.
Duy Minh vừa nghe xong liền chạy như điên ra khỏi cửa hàng, Đầu Đinh không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn chạy theo. Đến lúc cả hai đang ở trên chiếc xe thể thao quen thuộc của Đầu Đinh thì Duy Minh mới nói đứt quãng trong tiếng nấc: “Cha… cha nuôi… tai nạn… huhuhu”
+++
Khi bọn họ đến nơi thì ca phẫu thuật của cha nuôi đã kết thúc, hai vị bác sĩ nhìn dáng vẻ hốt hoảng và thở hổn hển của hai đứa sau khi chạy một mạch từ tầng trệt lên đây bằng nét vô cùng buồn bã. Một câu nói quen thuộc tưởng chừng chỉ có trên phim nay lại dùng để nói với Duy Minh khiến nó gần như ngã quỵ: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng…”
Nhưng gì nữa thì Duy Minh đã không nghe thấy, vì lúc đó nó chỉ biết gào khóc thảm thiết, nó lao vào trong ôm thấy cơ thể của cha nó: “Cha, cha tỉnh dậy đi! Cha đừng ngủ nữa. Người cha vẫn còn ấm thế này cơ mà!”. Duy Minh vừa nói vừa lấy đôi bàn tay chi chít những vết trầy xướt của cha nuôi áp lên mặt “Cha nói sẽ đưa bánh cho con mà! Con vẫn chưa ăn bánh mới do cha làm mà!”
Đầu Đinh thấy vậy cũng đau lòng không kém, cậu vội vã chạy vào, kéo Duy Minh ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng an ủi trong khi chính cậu cũng không kìm được nước mắt: “Duy Minh à, đừng như vậy nữa!”
“Không!” Duy Minh bất ngờ hét to “Tất cả là lỗi của tôi, nếu ngay từ đầu tôi ngăn cản cha mang bánh qua cho tôi thì đã không có chuyện gì! Tại tôi ích kỉ, tôi ngu ngốc!”.
Nói đến đây rồi Duy Minh vùng khỏi vòng tay của Đầu Đinh, lao đến bên cạnh chiếc giường trắng xóa, vừa tự đánh mình vừa tự trách. Cảnh tượng ấy quả thật khiến ai trông thấy cũng phải đau lòng!
+++
Ngay tối hôm đó thì cha nuôi Duy Minh đã được mang về để làm đám tang. Vì Duy Minh không có bà con thân thích, cha nuôi trước nay cũng không có họ hàng gì nên đám tang diễn ra rất đơn giản. Về phía nhà họ An, bà nội cũng cảm thấy vô cùng đau lòng khi Duy Minh bị như vậy. Bà muốn đứng ra tổ chức một đám tang hoành tráng với tư cách người quá cố là thông gia của AJ nhưng Duy Minh kiên quyết không chịu. Cậu chỉ muốn mọi chuyện nhanh chóng hoàn thành để cha nuôi ra đi thanh thản mà thôi.
Mặc dù mang tiếng là đơn sơ nhưng mọi thủ tục đều đủ cả, khách đến viếng phần lớn là hàng xóm chung khu chung cư cũ. Ngoài ra còn có Đầu Đinh và bà nội với hai đứa bạn thân luôn bên cạnh an ủi, động viên nó trong lúc này. Đáng nói là không hiểu sao tuy Đầu Đinh đã cố liên lạc nhưng điện thoại Thế Long đã tắt máy. Còn trong lúc đau khổ này, Duy Minh cũng không còn quan tâm đến sự hiện diện của Thế Long hay không, vì đêm nào cậu cũng ôm quần áo của cha mình mà khóc. Thật thê lương và ảm đạm!
Đám tang ấy chỉ diễn ra vỏn vẹn trong hai ngày. Vì hai cha con không có đất đai hay gia mộ riêng nên Đầu Đinh cùng Duy Minh quyết định sẽ chọn một nghĩa trang ở ngoại ô thành phố làm nơi an nghỉ cuối cùng cho cha nuôi. Ở đó tuy xa nhưng bốn bề có nhiều cây cỏ, không khí rất yên tĩnh nên chắc cha nuôi sẽ rất thích.
Cuối cùng, ngay cả lúc chôn cất cha vợ mình thì Thế Long vẫn không trở về. Duy Minh suy nghĩ mà trong lòng vô cùng chua chát, bây giờ ngay cả trái tim cũng không còn thấy đau nữa, chỉ đơn giản là nó đã mất hết cảm xúc mà thôi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc