EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 72

Tác giả: Đang cập nhật

Đứng trước cửa phòng mình, Duy Minh thấy vẫn còn sáng đèn. Thì ra Thế Long vẫn chưa ngủ. Sao hôm nay anh lại ngủ trễ như vậy? Duy Minh lo lắng suy nghĩ, trong lòng thầm tính rằng chỉ cần mình đẩy cửa bước vào là có thể gặp mặt Thế Long, có thể giả vờ như mọi chuyện chưa hề xảy ra mà lao vào ôm anh như trước đây.
Chỉ cần đẩy cửa ra thì có thể giả vờ để trở lại như xưa, tất cả chỉ bị ngăn cách bởi một cánh cửa, nếu vượt qua nó thì Duy Minh này vẫn sẽ tiếp tục là vợ hợp pháp của An Thế Long.
Nhưng… Duy Minh lại không làm thế. Nó chỉ lẳng lặng đi men theo bờ tường, ngồi gục xuống bên hành lang. Nó quá tỉnh táo nên không thể tự lừa dối chính mình. Nó biết rằng tuy Thế Long có thể sẽ ôm ấp, vỗ về mình nhưng cả trái tim và ánh mắt đều hướng về căn phòng ở đằng kia. Nghĩ đến đây, Duy Minh cố gắng lắc đầu thật mạnh hòng xua đuổi những suy nghĩ ảo tưởng vuốt ve chính mình lúc nãy.
Sau một năm kết hôn, quả thật Duy Minh đã trở nên tham lam hơn rất nhiều. Bây giờ nó không còn đơn thuần chỉ muốn cùng Thế Long lẳng lặng đi hết cuộc đời mà là toàn tâm toàn ý muốn cùng anh xây dựng một hạnh phúc lâu dài.
Trước đây, mỗi ngày nó đều cố gắng vui vẻ bên Thế Long, lưu lại trong kí ức của anh những kỉ niệm tuyệt vời nhất về mối quan hệ của họ. Còn giờ đây, Duy Minh cảm thấy mình phải nỗ lực vì một chuyện khác. Đó là nỗ lực để sống những ngày tháng không còn Thế Long bên cạnh, nỗ lực để tìm câu trả lời không có Thế Long thì nó phải sống ra sao?
+++
Về phía An Thế Long, tuy chuyện của Khánh My rất phiền lòng, thậm chí chiếm gần hết tâm trí của anh nhưng trực giác cũng khiến anh cảm nhận được sự thay đổi từng ngày của Duy Minh. Đó là sự thay đổi mà trực giác của một người làm chồng khiến anh phải để ý đến. Trước đây Duy Minh dù có bận như thế nào cũng sẽ dành thời gian để ở cạnh mình, dù có bận Thế Long cũng thích lon ton đi theo anh, hỏi han này nọ, hỏi anh ăn cơm chưa, ăn gì, có ngon miệng không, tối về thì mỗi khi anh tắm xong đều giành việc lau tóc và sấy khô tóc cho anh, thậm chí nhiều khi còn nghịch ngợm cắn cắn vào vai anh, có khi chỉ đơn giản là chui vào lòng anh rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Vậy mà… bây giờ Thế Long càng ngày càng ít gặp Duy Minh hơn. Buổi sáng thức dậy thì Duy Minh đã đi làm, buổi tối nó về thì Thế Long đã ngủ. Gọi điện thoại thì thường là tắt máy, về hỏi thì cậu nhóc chỉ nói là điện thoại mau hết pin, còn gọi điện thoại đến shop quần áo thì đều là nhỏ Nhi bắt máy, đòi nói chuyện với Duy Minh thì ai cũng nói cậu đã ra ngoài đi giao hàng. Thế Long bảo gọi điện thoại thì cũng không thấy tăm hơi của nó đâu.
Càng ngày Thế Long càng hốt hoảng khi thấy mình và Duy Minh càng xa cách. Dường như Duy Minh đang biến mất dần khỏi cuộc sống của hắn vậy. Nếu như lúc tỉnh dậy, không cảm thấy hơi ấm của nó vẫn còn quấn quýt bên cạnh thì Thế Long đã nghĩ Duy Minh chưa từng xuất hiện ở đó.
Trong một lúc nào đó, cảm giác này làm Thế Long vô cùng hoang mang, tức giận.
Rồi sự tức giận ấy cũng có ngày bùng phát… Đó là khi Thế Long đang từ trong nhà đi ra thì gặp Duy Minh từ ngoài đi vào.
Nhìn Duy Minh càng ngày càng tiến lại gần thì Thế Long mới chợt nhận ra tuy ở chung một nhà nhưng đã lâu lắm rồi hai người không được gặp nhau như vậy.
Chẳng mấy chốc, khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn một mét, Thế Long có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng từ người Duy Minh. Thế Long bất ngờ nhớ lại mùi hương ấy, nhớ đến nhữngc ái ôm, những lần ***… cũng đã lâu lắm rồi họ đã không được yêu thương nhau như vậy.
Giờ đây, khoảng cách giữa Thế Long và Duy Minh chỉ còn một bước chân. Trong lòng Thế Long bỗng nhiên trào dâng một nỗi nhớ vô hình, anh nhận ra mình nhớ cậu nhóc rất nhiều, rất nhiều,…
Trong vô thức, Thế Long định gọi tên Duy Minh như một phản xạ tự nhiên. Khoảng cách giữa họ cũng đã rất gần. Nhưng… Duy Minh lại coi Thế Long như người vô hình, nhẹ nhàng lướt qua.
Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu cồn cào, giằng xé trong lòng như bị mốt gáo nước lạnh dội qua. Thế Long thật sự không thể tin nỗi mình lại bị Duy Minh đối xử như thế. Vậy mà lúc nãy trái tim ngốc nghếch của hắn còn đập loạn xạ khi thấy Duy Minh tiến lại gần, cảm giác ấy như hắn mới lần đầu biết yêu, biết nhớ nhung hờn giận. Vậy mà bị Duy Minh lạnh lùng xem như không thấy gì khiến Thế Long vừa đau khổ mà cũng vừa tức giận. Lúc này đây Thế Long chỉ biết đứng như trời trồng, không thể tin nỗi chuyện gì vừa xảy ra.
- Huỳnh Duy Minh – Trong lúc bực tức, Thế Long đã quát lên - Em làm trò gì thế?
Duy Minh đang suy nghĩ thì bị tiếng quát của Thế Long làm cho giật mình, nó vội vàng quay lại ngây thơ nói:
- À! Anh làm em giật mình
Nhưng hình như có gì đó không đúng, không phải nó đã canh lúc Thế Long không có ở nhà để tranh thủ về một chút sao? Sao giờ này Thế Long lại từ trong nhà đi ra? Duy Minh nghĩ sao liền hỏi vậy:
- Ủa, không phải giờ này anh đang ở công ty sao? Sao giờ này còn ở nhà?
Câu hỏi này đã gián tiếp tố giác thêm một tội trạng của Duy Minh. Hỏi như vậy chứng tỏ Duy Minh canh chừng lúc Thế Long đang ở công ty mà về nhà còn gì.
Nghĩ như vậy nhưng Thế Long không muốn lật tẩy Duy Minh mà chỉ hỏi một vài câu:
- Dạo này em rất ít về nhà!
- Đâu có, em về mỗi ngày mà… - Duy Minh tròn mắt trả lời
Thái độ này càng khiến Thế Long cảm thấy tức giận, giọng nói cao lên đôi chút:
- Nhưng chúng ta càng ngày càng ít thấy mặt nhau!
- À, chuyện này cũng không thể tránh khỏi, vì cửa hàng nhà nhỏ Nhi dạo này bận lắm, lại có hai bạn sinh viên xin nghỉ nên bọn em phải làm việc suốt. Thật sự rất bận!
- Bận đến mức không thể về nhà ăn cơm được? Bận đến mức làm đến 11, 12 giờ đêm mới trở về rồi 4, 5 giờ sáng đã ra khỏi nhà! Bận đến mức không nghe điện thoại? Cũng bận đến mức không có thời gian gọi lại cho anh?
- Ồ! – Duy Minh thật không ngờ rằng Thế Long vẫn còn để ý đến mình. Nhưng đây là một câu hỏi không lời đáp, nên nó chỉ biết cười trừ với Thế Long.
Nhưng dường như lửa giận trong lòng Thế Long vẫn chưa dứt nên anh vẫn tiếp tục gặng hỏi:
- Và em bận đến mức đi ngang qua anh mà xem như người không quen biết?
- À… à em xin lỗi. Vì hồi nãy em mải mê suy nghĩ công việc ở cửa tiệm nên không để ý mọi chuyện xung quanh.
Duy Minh không thể nói cho Thế Long biết rằng đây là một trong những bài luyện tập để tập quen với việc sống cuộc sống không có anh bên cạnh. Tập quen với việc không còn Thế Long ở bên cạnh, tập quen với việc trở lại cuộc sống không có Thế Long như trước đây. Duy Minh vẫn luôn tự nhủ với mình rằng, đã hai mươi hai năm không có Thế Long bên cạnh cũng có sao đâu, xem như bây giờ trở lại với hai mươi hai năm ấy thì cũng vậy thôi. Đời người có mấy cái hai mươi hai năm đâu mà phải luyến tiếc.
Trước thái độ bất định đó của Duy Minh khiến Thế Long không thể đoán được tâm tư của cậu nhóc, càng khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn.
Còn Duy Minh vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập phẫn nộ ấy của Thế Long. Trong giây phút này, Duy Minh cảm thấy bao nhiêu nỗ lực luyện tập của mình sắp đổ sụp rồi. Càng gần và nói chuyện với Thế Long như thế càng khiến trái tim Duy Minh không chịu nghe lời nó. Trái tim ngốc nghếch của nó đang kêu gào rằng nếu mất Thế Long thì nó sẽ đau đớn biết nhường nào, nhưng lý trí lại bảo rằng cần phải tập quen, phải nỗ lực hơn nữa.
Lần này Duy Minh đã quyết định nghe theo lý trí, dù đau đớn lắm nhưng nó vẫn cố gắng bặm môi, quay người bước đi:
- Em sực nhớ ở cửa hàng có vài chuyện gấp, em đi trước đây.
Thế Long bất giác cảm thấy mình thật bất lực, chỉ biết đăm đăm nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Duy Minh mà trong lòng dâng lên một cảm xúc mất mát khó chịu.
+++
Hôm nay cuối tuần, cửa hàng đột nhiên lại cho nghỉ nên Duy Minh phải ở nhà với mọi người.
Cũng như mọi ngày, khi Thế Long chưa dậy thì nó đã ra khỏi phòng. Sau đó lại đi chợ từ sớm, dù sao cũng lâu rồi không ăn cơm cùng mọi người, cũng lâu rồi không xuống bếp nấu bữa cơm nào cho cả nhà nên nó thấy mình chưa làm tròn bổn phận người cháu dâu cho lắm.
Với ý nghĩ đó, Duy Minh quyết định sẽ nấu một bữa ăn thật thịnh soạn xem như là bù đắp cho mọi người trong mấy ngày qua.
Nói là làm, Duy Minh vừa đi mà trong đầu vừa lên danh sách những món ăn mà Khánh My và Thế Long thích nhất. Vừa đi vừa suy nghĩ một chút mà nó đã ra đến cổng nhà, Duy Minh liền tiện tay đẩy cánh cổng định ra ngoài. Đúng lúc đó nó chợt thấy Đầu Đinh đang kéo vali vào trong. Cả hai sững sờ nhìn nhau một lúc, sau đó thì Đầu Đinh là người đã kịp định thần sớm hơn, vội vã bỏ cả vali chạy qua ôm chầm lấy nó.
Đầu tiên Duy Minh quả thật rất bất ngờ, sau đó cũng hơi ngại vì cái ôm quá nồng nhiệt này của cậu nhóc nên bèn tách cậu ra và hỏi thăm:
- Đầu Đinh, sao tự nhiên lại về nước vậy? Cậu lại trốn học nữa à?
- Uầy! Sao cậu luôn nghĩ xấu cho tớ thế? – Đầu Đinh nheo mắt, cười cười nhìn Duy Minh rồi nói tiếp – Tôi đây có xin nghỉ phép đàng hoàng nhá!
- … - Duy Minh thấy thái độ giả vờ làm trẻ con ngoan ngoãn của Đầu Đinh liền phì cười, không biết phải nói gì.
Thật ra sau khi hay tin Khánh My về nước thì Thế Huy đã thấy không an tâm, nhưng vì không sắp xếp được thời gian nên không về ngay được mà phải đợi đến hôm nay. Với linh cảm của mình thì Đầu Đinh đoán rằng lần trở về này của Khánh My chắc chắn sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến Thế Long và gián tiếp khiến cậu nhóc kia phải đau khổ nên cậu phải về nước để làm hậu phương cho Duy Minh, dù cho chỉ là hậu phương trong thầm lặng nhưng cậu cũng thấy cam lòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc