EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 69

Tác giả: Đang cập nhật

Giữa lúc hai người đang chăm chú nói chuyện thì không phát hiện Duy Minh định ra ngoài thăm Thế Long. Không có ý nghe trộm chuyện bọn họ bàn chuyện làm ăn, nhưng vô tình nghe thấy tên mình nên Duy Minh lắng tai nghe một chút, kết quả là cả đoạn đối thoại ấy nó đều nghe không sót một chữ.
Nghe xong, Duy Minh lùi sát vào một góc để không ai có thể nhìn thấy, đưa đôi mắt ảm đạm nhìn chằm chằm xuống đất, đáy mắt long lanh ẩn chứa sự tổn thương không nói thành lời.
Duy Minh biết làm tổn thương Thế Long lỗi là ở nó, nhưng nó có thể sửa, nhưng mọi người không cho nó cơ hội. Mọi người đều phủ nhận nó. Duy Minh nghe thấy tất cả, lão tứ bảo vị trí bên cạnh Thế Long, nó thật sự không xứng đáng. Nó tự nhìn lại mình, nhan sắc, học vấn, gia cảnh,… tất cả đều không nổi trội hơn ai, đặc biệt khi đem ra so với Khánh My hay Lâm Phong thì nó càng lép vế.
Duy Minh đau đớn trượt dài trên tường, sau đó ngồi bó gối, nước mắt đã cố nén lại nhưng vẫn ngang bướng trào ra như hai dòng suối nhỏ, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm cả gương mặt nhợt nhạt của nó.
+++
Khóc không biết bao lâu thì Duy Minh mới bình tĩnh hơn đôi chút. Cậu đứng dậy, hai chân đã tê cứng khiến nó phải bám vào tường khó khăn lắm mới chệnh choạng đứng dậy được. Nhưng nó vẫn không quên mục đích ban đầu của mình, đó là sang phòng gặp Thế Long.
Khi bước qua hàng người áo đen đứng thành hàng gác trước cửa, Duy Minh cảm thấy không khí vô cùng ngột ngạt, đến lúc đẩy cửa phòng bước vào thì nó càng thấy thất vọng vì không hề thấy bóng dáng Thế Long trong đó. Chắc hẳn mọi người ai cũng biết Thế Long đã rời khỏi nên mới không thèm ngăn cản để mặc nó chạy vào trong đấy mà. Duy Minh càng nghĩ càng thấy lòng buồn rười rượi. Nó thất thểu trở ra ngoài, nhưng không còn tâm trạng trở về phòng nữa nên quyết định đến công ty hi vọng sẽ gặp Thế Long ở đó.
- Duy Minh, sao cậu lại đến đây? Cậu tìm Tổng giám đốc à? Vừa nãy anh ấy có đến đây nhưng nghe điện thoại xong đã vội vã ra ngoài rồi! – Vừa lên tầng 40 thì chị thư kí đã nói liến thoắng với Duy Minh như vậy.
Nghe thấy thế, Duy Minh không khỏi có chút buồn bã, nhưng bây giờ nó cũng không biết đi đâu. Nó quyết định ngồi đây chờ Thế Long về cũng tốt nên bảo chị thư kí có việc gì cứ làm không cần bận tâm đến nó. Nghe thấy vậy chị thư kí mới an tâm đi ra ngoài, để lại Duy Minh một mình trong căn phòng làm việc rộng lớn.
Nhưng chỉ được một lúc thì chị thư kí lại bước vào, niềm nở mang một phong bì đặt lên bàn làm việc của Thế Long. Duy Minh không kìm được tò mò vuột miệng hỏi:
- Gì vậy chị?
- À vé máy bay đó em. Lúc nãy vừa về văn phòng, xem lịch làm việc thì Tổng giám đốc liền bảo chị đặt hai vé đi Paris, sau đó cậu ấy xem một số văn kiện thì có điện thoại tới rồi vội vàng bỏ đi.
- Dạ, cám ơn chị! – Duy Minh vẫn còn nhiều thắc mắc nhưng không dám hỏi thêm.
- Ừ, vậy chị ra ngoài làm việc tiếp đây.
Sau khi bóng chị ấy đã khuất sau cánh cửa gỗ thì Duy Minh mới tò mò đứng dậy, tiến lại bàn làm việc của Thế Long, bạo gan nhìn ngó lịch làm việc và những vật dụng cá nhân của anh.
Trên bàn làm việc là một số vật dụng được sắp xếp ngăn nắp, có hai tấm vé máy bay đi Paris mà chị thư kí mới đặt lên.
“TPHCM – Paris – Mã chuyến bay VNP1801”
Thời điểm máy bay cất cánh là 14h ngày 16 tháng này.
Duy Minh không kịp suy nghĩ đã vội vàng giở lịch làm việc của Thế Long ra xem. Ngày 16 tháng này lịch làm việc hoàn toàn trống, một tuần sau đó cũng vậy. Tiếp tục xem tiếp thì thấy dòng chữ rắn rỏi của Thế Long ghi bằng mực đỏ rất nổi bật: “Bù lại sinh nhật cho vợ yêu và cả tuần trăng mật trước đây nữa!”
Duy Minh hết nhìn dòng chữ ấy rồi nhìn hai tấm vé đang cầm trên tay, một niềm hạnh phúc chợt trào dâng khiến nó không nói nên lời. Nó thật sự không thể tin nổi những gì trước mắt, chỉ biết trân trân nhìn vào những dòng chữ đó. Duy Minh tự hỏi Thế Long chuẩn bị kế hoạch này từ khi nào?
Chỉ trong phút chốc mà Duy Minh từ tâm trạng ủ rũ chuyển sang vô cùng vui sướng, cảm giác như một chú chim bị nhốt trong Ⱡồ₦g mới tìm lại được tự do. Khóe miệng nở nụ cười tươi rói, tay chân ríu rít! Bây giờ nó chỉ muốn nhảy cẫng lên và hò hét thỏa thích. Chuyện Duy Minh muốn làm nhất ngay bây giờ là được gặp Thế Long, ôm anh thật chặt và nói nó rất yêu anh!
Nghĩ vậy, Duy Minh liền gọi điện thoại cho Thế Long nhưng máy anh báo bận liên tục. Nó cầm điện thoại trong tay, liên tục đi đi lại lại trong phòng, lòng thầm mong một giây sau Thế Long sẽ lập tức xuất hiện. Nhưng nhiều giây trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Thế Long đâu.
Duy Minh không đợi nổi nữa, với tâm trạng vui sướng lúc này, nó không thể cứ đợi mãi trong phòng. Nó quyết định về nhà xem Thế Long có về không, nhưng khi vừa ra khỏi văn phòng đã thấy Đầu Đinh bước đến, nét mặt có điều đó khó diễn tả.
Đây là lần đầu tiên Duy Minh thấy nét mặt Đầu Đinh như vậy, dường như cậu có điều gì rất khó nói.
- Đầu Đinh, có chuyện gì vậy? – Duy Minh hỏi, giọng nói ✓út cao thể hiện niềm vui trong lòng.
- Ưm… - Đầu Đinh lưỡng lự rồi quyết định nói ra sự thật – Khánh My về rồi!
- Khánh My về rồi? Chưa nghe cô ấy thông báo gì mà, sao lại về đột ngột thế?
- Không biết nữa! Cô ấy vừa tới sân bay đã gọi cho anh trai. Nghe nói trong điện thoại mà cô ấy cứ khóc mãi. Nghe chị thư kí nói, bộ dạng của anh ấy rất vội vã, chắc đã đến sân bay rồi.
Duy Minh nghe xong liền thất thần nhìn về phía trước, toàn thân như bị rớt xuống vực thẳm… cảm giác cứ như một hòn than đang hừng hực cháy thì bị dội một gáo nước lạnh vậy!
Đầu Đinh không cần để ý cũng đủ thấy sự đau khổ toát lên từ đáy mắt của nó, cậu phải lay lay vai Duy Minh mấy cái thì nó mới định thần lại.
- Tôi… tôi không sao! Tôi đi trước đây!
Duy Minh tuy đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ nhưng giọng nói vẫn lắp bắp. Nói xong, cậu vội vàng bước vào thang máy. Nhìn Duy Minh dần biến mất với dáng vẻ cuống cuồng, lúng túng, Đầu Đinh không kìm được thở dài một tiếng!
+++
Thế Long sau khi nói chuyện với em mình xong đã suy nghĩ rất lâu. Anh công nhận rằng mình quá độc đoán và đã làm tổn thương Duy Minh. Chuyện tình cảm trước đây của cậu ấy anh không thể can thiệp được, quan trọng là hiện tại cả hai đang rất hạnh phúc. Chưa kể đến khi Thế Long ép tay Duy Minh ấn vào cò súng, cậu ấy đã hết sức làm lệch hướng viên đạn, nghĩ lại Thế Long vẫn thấy rùng mình vì sự liều lĩnh ấy. Nhưng cũng nhờ có vậy, Thế Long mới biết Duy Minh yêu mình và mình quan trọng với cậu ấy như thế nào! Cả lúc cậu ấy uy Hi*p anh để cho bác sĩ làm phẫu thuật nghĩ lại cũng khiến Thế Long rất cảm động. Càng nghĩ Thế Long càng thấy trân trọng Duy Minh và tình cảm của cậu ấy dành cho mình hơn.
Ngay lúc đó, trong đầu Thế Long lóe lên một ý tưởng. Hắn lập tức đến công ty, vừa đến nơi đã yêu cầu thư kí phải hủy tất cả lịch làm việc trong một tuần kể từ ngày 16 tháng này. Sau đó nhờ cô đặt hộ anh 2 vé máy bay đi Paris. Trong lúc chờ đợi, Thế Long tranh thủ xem lại một số hợp đồng quan trọng trong đống hồ sơ đã chất cao như núi suốt mấy ngày qua.
Đúng lúc đó điện thoại Thế Long vang lên, hắn chậm rãi lấy điện thoại từ trong túi ra xem. Hai chữ Khánh My trên màn hình nhấp nháy khiến Thế Long rất bất ngờ, mỗi tuần anh đều đều đặn gọi cho Khánh My nhưng tất cả đều do Thế Long chủ động gọi, cần lần này là lần đầu tiên cô gọi cho anh.
Lần này, không kịp suy nghĩ thì Thế Long đã nhanh chóng bắt máy:
- Alô!
Thế Long chưa kịp hỏi thêm gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến những tiếng khóc nức nở khiến hắn rất lo lắng:
- Khánh My, có chuyện gì vậy?
- Anh Thế Long… - Khánh My chỉ kịp gọi tên hắn thì đã tiếp tục khóc.
Tiếng khóc vang lên từ điện thoại không ngờ cũng có thể làm Thế Long đau xót đến vậy, từ khi Khánh My về nhà họ An đến nay, chưa bao giờ hắn phải thấy cô khóc tức tưởi đến vậy.
- Khánh My, em nín đi! Có gì thì bình tĩnh lại nói anh nghe! – Thế Long ra sức dỗ dành Khánh My như một đứa trẻ.
- Anh Thế Long, em… Em không ở Mỹ nữa, em đang ở sân bay, anh ra đón em đi! Hu hu hu!
Từng lời của Khánh My cùng tiếng khóc nghẹn ngào như Ϧóþ chặt trái tim Thế Long, vừa nghe xong anh vội vàng lao ra khỏi văn phòng. Hắn vừa chạy xe vừa liên tục an ủi Khánh My:
- Có chuyện gì? Sao em về gấp vậy?
- Hu hu, Quốc Bảo sang Mỹ càng ngày càng bỏ bê em, không còn quan tâm em như lúc ở Việt Nam nữa. Thậm chí… thậm chí em còn thấy vết son môi trên áo anh ấy nữa!
- … - Thế Long vừa nghe thì cơn tức giận lập tức trào lên khiến hắn không kìm chế được buông ra một câu chửi thề.
Trước nay Khánh My ở nhà chưa bao giờ bị ức Hi*p, vậy mà vừa rời khỏi vòng tay che chở của Thế Long đã lập tức bị tên Quốc Bảo đó đối xử như vậy. Thế Long càng nghĩ càng tức, kim tốc độ trên xe nhanh chóng tăng lên vùn vụt.
Vừa đến sân bay thì Thế Long đã lao như điên giữa dòng người, trong lòng chỉ mong sau tìm được Khánh My càng nhanh càng tốt. Chẳng mấy chốc nhân ảnh quen thuộc của cô đã hiện ra trước mặt Thế Long. Gương mặt Khánh My vẫn còn xinh đẹp nhưng đôi mắt đã đượm nét u buồn, dung nhan cũng tiều tụy hơn đôi chút.
Vừa thấy Thế Long thì nước mắt cô như không hẹn mà trào ra, đôi vai run lên bần bật vừa khóc vừa bỏ cả hành lý chạy đến ôm chầm lấy Thế Long.
Sau một thoáng sững sờ, Thế Long cũng giơ tay mình ra, vừa ôm chặt vừa vỗ về lên bờ vai gầy của Khánh My, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một chú mèo con.
Cả sân bay tấp nập người qua lại bây giờ dường như đang lắng đọng lại, chỉ còn hai người bọn họ - một người khóc nức nở, còn một người ra sức dỗ dành.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc