EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 68

Tác giả: Đang cập nhật

Đầu Đinh nhanh chóng lái xe về nhà, tin tức Thế Long bị thương vẫn được giấu kín như bưng, vì nếu tin tức này lan truyền thì không những ảnh hưởng đến giả cổ phiếu AJ mà còn sẽ làm các bè phái chống đối ngầm nổi lên tranh giành thế lực nữa. Vì thế, mọi người quyết định thời gian Thế Long dưỡng thương sắp tới sẽ được che đậy bằng một chuyến công tác nước ngoài dài ngày, ngay cả An lão phu nhân cũng không biết tin tức này.
Đầu Đinh lấy cớ đó, kêu Duy Minh hãy ở nhà nghỉ ngơi một chút để bà nội không nghi ngờ, sau đó hãy lén thu dọn chút quần áo của Thế Long. Còn trước mắt, cậu sẽ lái xe quay lại viện theo dõi anh hai rồi sẽ quay lại đón nó sau.
Duy Minh suy đi tính lại thấy như vậy cũng hợp lý, vả lại, cậu thật sự rất mệt mỏi, cậu muốn chợp mắt một chút để có sức chăm sóc Thế Long. Lời của bác sĩ khuyên nó nghỉ ngơi dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, nên Duy Minh chậm chạp gật đầu rồi đi về phòng. Đầu Đinh ở lại nói chuyện với nội vài câu rồi cũng lên xe chạy biến.
+++
Đưa Duy Minh về nhà xong thì Đầu Đinh cũng quay lại bệnh viện, khi vừa đến nơi thì cũng đúng lúc Thế Long tỉnh dậy.
Căn phòng bệnh yên tĩnh lạ thường. Thế Huy chậm rãi tiến đến ngồi bên mép giường, ánh mắt Thế Long vừa hướng lên đã bắt gặp gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì của Đầu Đinh.
Toàn bộ không gian bất giác chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí trở nên vô cùng kì quái: cả hai dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nhau nhưng không ai nói ai lời nào. Lúc này, Thế Huy thầm nghĩ, anh cậu đúng là có một tố chất hơn người, đó là khí thế! Trong bất kì hoàn cảnh nào, Thế Long luôn toát ra một khí thế áp đảo khiến người đối diện cảm thấy vô cùng ngột ngạt, ngay cả lúc nằm trên giường bệnh thế này cũng không ngoại lệ! Đầu Đinh tuy đã đối mặt với áp lực này từ nhỏ đến lớn nhưng ít nhiều gì vẫn thấy không chống đỡ được lâu, bèn lên tiếng trước:
- Anh trai à, từ nhỏ đến lớn anh là người có sức ám ảnh đến em nhất! Anh có biết có một người anh như anh khiến em rất khổ sở không? Không ai gọi em là Thế Huy mà chỉ toàn gọi là em Thế Long, duy chỉ có Huỳnh Duy Minh là người đặt cho em một biệt danh khác, đối xử với em hoàn toàn độc lập với anh, không hề so sánh. Nhưng cuối cùng người cậu ấy chọn vẫn là anh!
- ... – Thế Long im lặng, ánh mắt vẫn không hề lay chuyển dù Đầu Đinh đã nói một hơi dài.
- Nhưng em chấp nhận, vì trước giờ em luôn phải chọn những thứ mà anh đã chọn trước còn sót lại. Còn lần này anh có lầm không? Một người như cậu ấy mà anh còn ức Hi*p! – Thế Huy mạnh mẽ buộc tội khiến Thế Long phải lên tiếng
- Anh…
- Lần này anh không nghĩ đến hậu quả à? – Thế Huy chậm rãi mở miệng, giọng nói đều đều như nước chảy - Để em kể cho anh nghe một chuyện nhé! Từ nhỏ anh vốn thấy em như thế nào? Là một đứa không sợ trời không sợ đất, chuyện gì càng cam go thì càng hứng thú?
- …
- Đúng! Em cũng tự thấy mình vốn là người như vậy! – Đầu Đinh liên tục đặt những câu hỏi khiến Thế Long bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ – Anh chưa từng thấy em sợ sệt đúng không? Nhưng thật ra là có đó, đó là lần khi bố mẹ vừa qua đời, anh lạnh lùng trả thù tất cả, quần áo nhuốm đầy máu, khi về nhà trên tay anh vẫn còn cầm một khẩu súng, đó là khẩu súng anh dùng để hù dọa Duy Minh hôm nay đấy! Lúc đó em rất sợ, giả vờ chui vào chăn ngủ nhưng chân thì run như cầy sấy!
- Chuyện này em nói với anh làm gì?
- Anh không hiểu hay đang giả vờ không hiểu? Những chuyện anh đã làm không phải ai cũng chấp nhận được, huống chi một người đơn giản và ngây thơ như Duy Minh thì càng không thể! Anh không thể trách cậu ấy đã trốn tránh anh như thế! Anh phải để cậu ấy có thời gian chấp nhận!
- …
- Còn chuyện tình cảm trước đây của Duy Minh? Anh cơ bản càng không có quyền trách cậu ấy chuyện này! Phải nói anh quá độc tài! Trước khi kết hôn với Duy Minh anh đã vui chơi với bao nhiều người phụ nữ? Và còn cả anh đối xử như thế nào với Khánh My? Duy Minh có tra hỏi anh không? Có dám dí súng uy Hi*p anh không? Anh ích kỉ quá rồi đó!
- … - Thế Long im lặng suy nghĩ một cách thật nghiêm túc.
+++
Duy Minh tỉnh dậy sau khi đã thi*p đi bốn, năm tiếng đồng hồ gì đó nhưng vừa tỉnh dậy nó đã thấy đầu đau như 乃úa bổ. Lồm cồm bò dậy, lấy quần áo vào phòng vệ sinh khó khăn lắm nó mới tắm rửa có thể cho là tạm ổn rồi điện thoại kêu Đầu Đinh về đón vào bệnh viện.
Vừa vào đến nơi thì đập vào mắt Duy Minh là những hàng người quần áo chỉ độc một màu đen, động tác y hệt, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt ẩn sau lớp kính râm càng khiến người đối diện cảm thấy sợ sệt. Lúc chuẩn bị đi ngang lão Tứ, Duy Minh cố gắng cúi đầu xin lỗi nhưng càng cuối xuống thấp thì nó cảm giác đầu càng nặng, cuối cùng nặng đến nổi không nhấc lên nổi, trước mắt phút chốc phủ một màu tối đen. Lúc ấy, Duy Minh không còn biết gì nữa, đến khi nó tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một phòng bệnh nào đó.
Đầu Đinh trông chừng nó từ nãy giờ nên vừa thấy Duy Minh tỉnh dậy đã vội vàng tiến đến:
- Tỉnh rồi à? Bác sĩ bảo cậu lo lắng quá độ, lại thêm tâm lí hoảng loạn nên bị suy nhược, truyền vài chai nước và nghỉ ngơi là được.
- Thật xin lỗi… - Duy Minh lí nhí nói.
- Sao lại xin lỗi? – Đầu Đinh hơi cao giọng – Cậu như thế này là An gia có lỗi với cậu mới đúng, cứ nghỉ ngơi đừng suy nghĩ nhiều nữa, anh trai đã có tiến triển tốt rồi. Cậu cứ an tâm!
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết! Nhiệm vụ của cậu bây giờ là nằm đó nghỉ ngơi là được. Nếu ngoan ngoãn thì tối nay tớ sẽ dẫn cậu đi thăm anh trai được không?
- Ùm… - Duy Minh gật gật đầu, cảm giác vẫn thấy hơi nặng.
- À – Đầu Đinh khẽ nở nụ cười và nói – Cậu nên biết Thế Long vô cùng nhạy cảm và rất hay quan sát biểu hiện của người khác, tớ biết chuyện của anh ấy thì một người như cậu rất khó chấp nhận, nhưng sau này có gì thì hãy nhắm mắt lại chứ đừng trốn tránh anh ấy, chỉ cần lùi một bước cũng khiến anh ấy thấy không an toàn!
- … - Duy Minh im lặng nhưng nét mặt lại vô cùng chăm chú lắng nghe.
- Cậu biết không, anh ấy nắm giữ cả tập đoàn AJ và các tập đoàn liên quan, mặt khác cũng từng giữ vị trí chủ chốt trong giới xã hội đen toàn khu vực, từng vào sinh ra tử nên vô cùng khó đoán ý.
- Không lẽ vì thế anh ấy hay thấy không an toàn? – Duy Minh khẽ hỏi.
- Không! Thật ra mọi người bảo vệ anh ấy rất nghiêm ngặt. Thứ mà anh ấy dễ thấy mất an toàn nhất… chính là cậu đó.
Từng lời từng chữ từ miệng Đầu Đinh đều lọt vào tai Duy Minh không sót chữ nào. Trong phút chốc, Duy Minh toàn thân như hóa đá.
Cửa phòng bệnh đang khẽ hé mở, gió thổi tung rèm cửa màu trắng bay phấp phới. Ánh mắt Duy Minh mơ hồ nhìn ra đó nhưng trong óc lại suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, từ đêm tân hôn Thế Long hoảng hốt đẩy cửa toilet kiếm nó, đến lần đầu tiên của hai người trong chuyến du lịch với công ty, hộp đựng điều ước, những nụ hôn, những cái ôm,… của Thế Long dành cho nó, tất cả như một thước phim quay chậm lần lượt hiện về.
Duy Minh tự hỏi không biết Thế Long đối tốt với mình như vậy từ lúc nào? Một mặt thì tỏ ra lạnh lùng, hay ức Hi*p, mặt khác thì vô cùng ân cần, chu đáo. Một Thế Long như thế, quả thật như đã đẩy nó vào ma trận tình yêu mà Duy Minh không hề muốn thoát ra, thậm chí cậu còn ước nguyện đời đời kiếp kiếp được lạc trong ma trận ấy.
Trong khi phòng bệnh đang vô cùng yên ắng thì đột nhiên có người gõ cửa.
Đầu Đinh thản nhiên lên tiếng: “Vào đi!”
Tức thì cảnh cửa bật mở, người xuất hiện phía sau là lão tứ, trên tay là một xấp văn kiện, không nhanh không chậm bước lại trước mặt Đầu Đinh, đưa cho cậu ta đống giấy tờ đó, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn sang Duy Minh trên giường bệnh, trực tiếp xem như nó là người vô hình.
Duy Minh vừa nhìn cũng biết thái độ đó có ý nghĩa gì, nó tự giác cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái chăn trắng tinh trên giường.
Từ hôm qua đến giờ, Duy Minh vẫn còn thấy sợ lão tứ. Duy Minh có thể cảm nhận rõ ràng được cậu ta đang bất mãn với mình, nếu như bên cạnh không có Đầu Đinh thì nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.
- Thế Huy, đây là những văn kiện cấp bách trong hai ngày nay, cần cậu xem xét qua trước.
- Tôi có biết gì đâu mà xem?
- Nhưng dù sao cậu cũng đang học ngành kinh tế bên nước ngoài mà, bây giờ không thể đưa cho An lão phu nhân xem, nếu không bà ấy sẽ biết tình hình của Thế Long bây giờ. – Lão tứ im lặng một chút rồi thở dài, lời nói lạnh lùng thêm mấy phần bất giác khiến Duy Minh tưởng như đang nói mình – Bác sĩ bảo chẳng bao lâu nữa Thế Long sẽ tỉnh lại, nhưng cụ thể thì chưa biết lúc nào, còn đống văn kiện này quả thật không thể đợi được.
- Tôi biết rồi – Giọng Thế Huy không chút gì hứng thú – Tôi sẽ xử lí.
Đầu Đinh đưa tay đón lấy tập văn kiện định nói gì nữa nhưng tình cờ thấy Duy Minh đang cúi gằm mặt, mấy ngón tay vô thức vân vê chiếc chăn trước mặt. Tuy còn trẻ nhưng cậu nhóc ít nhiều cũng học được cách đọc suy nghĩ của người khác từ anh trai của mình nên dễ dàng đoán ra được lí do hành động đó của Duy Minh. Tình cảnh từ tối qua đến giờ của Duy Minh cậu luôn để mắt tới. Tuy rằng trong lòng Đầu Đinh nghĩ Duy Minh hoàn toàn vô tội nhưng bọn thuộc hạ, đặc biệt là lão tứ bị dọa ૮ɦếƭ khi*p nhất lại một mực đổ mọi tội lỗi lên đầu nó.
Nghĩ như vậy, Thế Huy huơ huơ tập văn kiện, ngước mắt nói:
- Có chuyện gì thì ra ngoài rồi nói tiếp.
Lão tứ lập tức theo Thế Huy ra ngoài, hai người đứng tựa ban công cùng nói chuyện.
+++
Thế Huy đấm vào vai lão tứ mấy phát, đôi mày chau lại:
- Lão tứ, anh có phải đàn ông không vậy? Chuyện như vậy mà anh cũng giở trò giận lẫy?
- Tôi giận lẫy khi nào chứ? Cậu ta đúng là “hồng nhan họa thủy”!
Lão tứ suy nghĩ càng thấy đúng, cậu Duy Minh này tuy chưa thể gọi là bậc “hồng nhan” nhưng nét mặt thanh tú, đáng yêu, rõ ràng đã khiến Thế Long yêu hết lòng hết dạ, đến mức lấy mạng mình ra cược. Như vậy chẳng phải “họa thủy” là gì?
Còn Đầu Đinh vừa nghe xong liền phì cười, lập tức chỉnh lại:
- Hồng nhan bạc mệnh thì có! Anh nghĩ xem, người ta đang yên đang lành, cuộc sống tuy chưa thật sung túc nhưng có cha nuôi, bạn thân rất đầm ấm. Vậy mà đùng một cái bị cuốn vào vòng xoáy oái oăm này, gia đình họ An ta phức tạp, gia sản đồ sộ lại càng thêm áp lực, một mặt vừa đối phó với bà nội, mặt khác lại dè chừng bọn người các anh. Đúng là ho không dám ho, thở không dám thở. Vậy là “bạc mệnh” chứ còn gì nữa?
Lão tứ nghe vậy có chút bực mình. Hắn phải công nhận, trước đây mình rất có cảm tình với cậu nhóc này. Cậu ta vui tính, nhí nhảnh, ăn nói hoạt bát, ít nhiều gì cũng có thể khiến cuộc sống lạnh lẽo như Bắc Cực kia của Thế Long có thêm sinh khí. Nhưng chuyện vừa xảy ra thật sự khiến lão tứ đây liên tưởng ngay đến bốn từ “hồng nhan họa thủy”. Thế Long nắm trong tay cả tập đoàn AJ, mặt khác tuy đã rút chân ra khỏi gian hồ nhưng kẻ thù không ít, lỡ có ai đó mua chuộc được Duy Minh để cậu ta dùng chính cây súng kia bắn ૮ɦếƭ Thế Long thì sao? Quả thực rất đáng dè chừng…
Đầu Đinh đứng bên cạnh thấy sắc mặt thay đổi liên tục của lão tứ cũng đoán ra được phần nào những gì hắn suy nghĩ.
- Nghe em nói này, anh và mọi người có thể đừng đổ hết bi kịch lên đầu Duy Minh không? Cậu ấy chưa đủ đáng thương à?
Lão tứ bĩu môi, phớt lờ lời thỉnh cầu của Thế Huy:
- Tôi không biết Thế Long thích Duy Minh ở điểm nào nữa. – Lão tứ không suy nghĩ gì liền nói tiếp – Xung quanh Thế Long có quá nhiều người phụ nữ tốt, đặc biệt là Khánh My. Nhưng không xét phụ nữ thì đàn ông tốt bên cạnh cậu ấy cũng quá nhiều, tiêu biểu như Lâm Phong, gương mặt, thần thái, gia cảnh đều rất tốt, lại còn là “thanh mai trúc mã” với Thế Long từ nhỏ nữa. Ngẫm đi ngẫm lại, thấy Lâm Phong còn hợp với Thế Long hơn…
- Lâm Phong? – Đầu Đinh nhíu mày hỏi lại.
- Ừ. Mấy hôm trước cậu ấy còn ghé qua AJ kiếm Thế Long có chút chuyện gì đó. Càng nhìn càng thấy họ mới xứng là một đôi.
- Haha – Đầu Đinh bật cười – Tin em đi, hai người bọn họ không thể nào.
- Sao vậy? – Lão tứ mắt tròn mắt dẹt hỏi lại
- Vì bọn họ trước giờ chỉ xem nhau như anh em tốt, không hề có chuyện phát sinh tình yêu đâu. Anh cứ nghĩ xem, với tính cách như Thế Long thì nếu đã yêu Lâm Phong thì có chịu kết hôn với Duy Minh không? Đáp án là không, chứ đừng nói là sống hòa thuận suốt một thời gian dài như vậy.
- Haizzz, thật đáng tiếc mà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc