EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 63

Tác giả: Đang cập nhật

Mỹ Xuân không trả lời, lặng lẽ ra cửa kiểm tra xem Thế Long có dẫn ai theo không, sau khi chắc chắn bên ngoài không có ai mới đóng cửa lại rồi quay vào. Còn tên Jimmy cũng đã tiến lại gần Thế Long, sau khi thấy Thế Long đứng yên bất động, ánh mắt ánh lên sự lạnh lùng và căm giận khó tả, sau đó mới run run đưa tay lên chạm vào gương mặt hoàn mỹ mà hắn thầm ao ướt. Mỹ Xuân cũng đã từ sau ôm chầm lấy thân thể cường tráng của Thế Long. Đến đây, hắn cũng đã biết được ý đồ của bọn chúng, trong lòng rất tức giận nhưng vì an nguy của Duy Minh nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cố gắng nén giận lên tiếng:
- Các người muốn sao cũng được, nhưng trước tiên phải chứng minh cho tôi thấy Duy Minh đang trong tay các người và vẫn được an toàn.
- Được – Mỹ Xuân thấy Thế Long dễ dàng đồng ý như vậy liền ra vẻ mừng rỡ và như đã đoán trước được Thế Long sẽ ra điều kiện này nên ả đã chuẩn bị trước, vội vàng gọi một cuộc gọi Video Call. – Alô, tình hình bên đó sao rồi!
- Vẫn ok! Không có gì nằm ngoài dự tính. – Bên kia vọng lại tiếng trả lời.
- Được rồi, cậu hãy để điện thoại lại gần thằng Duy Minh đi!
- Ok!
Chiếc điện thoại vừa được đưa đến gần Duy Minh thì Thế Long vội vàng giật lấy, trên màn hình điện thoại là hình ảnh Duy Minh trong chiếc áo đã rách, cả người co rúm lại. Thấy vậy, trong lòng Thế Long chợt thấy đau nhói, hắn nói thấp giọng:
- Duy Minh… em…? – Hắn nói mà cổ họng mình khô khốc.
- … - Duy Minh đang ngồi ũ rủ đầy sợ hãi, nghe tiếng nói quen thuộc của Thế Long bèn ngẩng đầu lên, trong đầu chợt nhớ đến kế hoạch của mình dự tính nên vội hét lớn – Tư Đa, Tư Đa tên bắt cóc em là Tư…
Hai tên bắt cóc đứng bên cạnh nghe Duy Minh bất ngờ hét lên như vậy liền hốt hoảng, vội vàng hất chiếc điện thoại vào tường, tức giận đến thẳng tay cho Duy Minh hai cái tát.
Ở bên đây, từ lúc Duy Minh hét lên đến lúc mất tín hiệu diễn ra vô cùng nhanh chóng. Nhưng đầu óc một tên trùm xã hội đen như Thế Long vốn rất nhạy bén, biết đã có manh mối cứu Duy Minh nên không còn nhường nhịn gì nữa, lập tức xoay lại tung vài ngón võ đã tóm gọn được hai kẻ chủ mưu. Sau đó ra lệnh cho đàn em đến bắt giữ hai kẻ đang nằm vật vã dưới đất, còn lại phải tìm ra tung tích tên Tư Đa nhãi nhép gì đó.
+++
Sau hai cái tát như trời giáng đó, Duy Minh vật vã lắm mới gượng dậy được, tay chân bị trói vô cùng đau nhức khiến nước mắt nó như sắp trào ra. Nó đưa ánh mắt nhìn xung quanh, khắp nơi trên mặt đất bày la liệt những thùng gỗ cũ kĩ, ngoài ra còn có dây xích, mã tấu, dao Pu'a,… và có cả thức ăn mà Duy Minh đoán là có thể sử dụng đến hai ba ngày. Tóm lại là rất rõ ràng, họ đã có sự chuẩn bị “trường kì kháng chiến” với nó.
Trong khi Duy Minh đang lo lắng với những suy nghĩ của mình thì tên Tư Đa lên tiếng:
- Không biết con nhỏ Mỹ Xuân đang làm gì nhỉ? Kêu bắt người rồi cũng không thấy đòi tiền chuộc vậy bắt làm gì?
- Mày lắm điều quá, miễn sao ả không quỵt tiền như đã hứa với mình là được. Còn nó muốn làm gì tùy nó!
- Ờ, tùy ả… - Tên Tư Đa vừa nói vừa đưa tay ra véo má Duy Minh một cái rồi nói tiếp – Nhưng trước tiên đợi tao sảng khoái cái đã rồi tính tiếp!
Nói đoạn, hắn ta nở một nụ cười hết sức dâm đãng, dùng lực đè hai cánh tay Duy Minh xuống đất. Tên đồng bọn không hề ngăn cản, thậm chí còn đứng bên cạnh, thích thú với vai trò “khán giả” của mình. Trong phút chốc, lớp áo mỏng manh vốn đã tơi tả của Duy Minh đã bị hắn xé rách hoàn toàn, để lộ ra làn da trắng cùng những vết thương, vết bầm tím từ nãy giờ.
Đứng trước mặt nó bây giờ là người đàn ông thô tục đang cởi phăn cái áo thun để lộ ra những hình xăm gớm ghiếc, cơ thể còi xương cùng dọc ngang những vết sẹo. Rồi sau đó hắn ta tiếp tục cởi thắt lưng, chiếc quần bò cũ dần được tuột xuống, trông thấy vậy, Duy Minh ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Lúc đó hình như có một cây đinh vướng vào lưng nó nhưng Duy Minh vẫn ra sức trường về phía sau. Nó căn bản không còn cảm thấy đau đớn, chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ van xin.
Nhưng mỗi giây qua đi là Duy Minh càng mất đi hi vọng. Cuối cùng, lớp quần áo cuối cùng trên người hắn được vứt bỏ cũng là lúc Duy Minh từ bỏ hết hi vọng. Ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, đến nó còn không biết ở đâu thì có ai có thể đến giải thoát cho nó chứ?
Lúc này, tên Tư Đa bất ngờ quay lại nói với đồng bọn:
- À quên, con Mỹ Xuân có dặn nếu có xơi thịt nó thì nhớ quay lại để nó trả thù gì đó!
- Ừ, vậy cũng hay. – Tên đồng bọn nháy mắt ra vẻ đồng tình.
Duy Minh vốn dĩ đã mất hết hi vọng bây giờ lại nghe vậy nên chỉ muốn được ૮ɦếƭ quách đi cho rồi. Bị làm nhục đã rất đau khổ mà còn bị quay lại làm trò vui cho người khác thì sống khác gì ૮ɦếƭ nữa?
+++
Trong lúc Duy Minh đang nghĩ sẽ cắn lưỡi ૮ɦếƭ như trong phim cổ trang hay lao đầu vào tường thì đột nhiên những tiếng ầm ầm rất lớn vang lên, ngay sau đó là cánh cửa cũ kĩ của khu nhà bị cái gì đó húc ngã, khói bụi bay mịt trời.
Đằng sau lớp khói bụi kia hiện ra ba bốn chiếc xe gì đó chạy thẳng vào. Ánh đèn xe sáng choang khiến Duy Minh nãy giờ vốn đã quen với bóng tối cảm thấy rất chói mắt. Nhưng trước khi nheo mắt lại nó còn thấy được cảnh tên Tư Đa lúng túng kéo quần lên, tay quờ quạng lấy cây mã tấu trên bàn bước ra ngoài.
Khi đã biết chắc tên đó đã đi xa thì Duy Minh mới nặng nhọc mở mắt ra thật chậm để thích ứng với thứ ánh sáng chói chang này. Từ xa, nó thấy một người đàn ông mặt quần áo màu đen từ trên xe bước xuống. Vừa thấy ông ta, tên Tư Đa và đồng bọn đã vội vàng vứt VK xuống:
- Đại ca, có gì phân phó thì anh cứ sai người đến nói với em là được, đâu cần phải đích thân đại giá quang lâm đến đây làm gì? – Vừa nói hắn ta vừa lấy trong túi ra một bao xì gà, đưa ra cung kính bằng hai tay và khom người xuống.
Xong rồi! Tia hi vọng có người đến cứu mạng vừa nhen nhóm trong lòng Duy Minh đã vội tắt ngấm.
Thế nhưng tên được gọi là Đại ca đó không hề để mắt tới Tư Đa, lấy điện ra và bấm số rất nhanh, giọng nói vừa mừng vừa sợ:
- Em đã tìm được rồi!, em đang ở tại nhà xưởng X cũ…
- …
- Vâng? Duy Minh? – Tên Đại cá đó vừa lẩm nhẩm vừa loay hoay nhìn khắp nơi, sau khi thấy một cậu nhóc đang ngồi khép nép phía trong liền gật đầu như cái máy – Vâng vâng, không sao ạ!
- …
- Vâng, em biết rồi!
Vừa cúp máy xong hắn lập tức ném chiếc điện thoại vào tường, chiếc điện thoại đáng thương phút chốc vỡ vụn. Trong lúc tên Tư Đa chưa kịp hiểu chuyện gì thì tên Đại ca đã vô cùng giận dữ đá một cước thật mạnh vào bụng hắn. Sau đó, vừa đá, vừa đạp vừa hét lớn:
- Mẹ kiếp! Tao nói mày bao nhiêu lần rồi, trước khi làm việc gì phải dùng não để suy nghĩ, chuyện lớn thì phải xin phép tao, nhưng mày có chịu nghe lời không? Bây giờ mày gây ra đại họa rồi đó mày biết chưa?
- Em… - Tên Tư Đa đau đớn nói – Em chỉ bắt cóc một thằng nhóc thôi mà! Nghe con nhỏ Mỹ Xuân gì đó nói nhà thằng này rất giàu có, người thân lại nhát gan sẽ không dám báo cảnh sát nên em mới dám…
- Giàu có? Nhát gan? – Mỗi một câu hỏi là tên Đại ca lại đạp lên người hắn một cái – Tao không cần biết Mỹ Xuân là con nào nhưng chưa bao giờ thấy trong giới lại loạn như vậy. Nghe nói lão đại đại An Thế Long đã vô cùng tức giận, ra lệnh toàn bộ anh em phải tìm cho được mày. Nếu thằng nhóc mày bắt còn sống thì tạm thời giữ cái mạng chó của mày, còn thằng nhóc đó có bề gì xảy ra thì móc mắt mày cho mày tự ăn!
Đã là người trong giới thì làm sao Tư Đa không biết tên An Thế Long lừng lẫy giang hồ? Nhưng chỉ có điều nghe nói lão đại ấy đã rửa tay gác kiếm nên hắn chưa có dịp gặp mặt, càng không biết đã động chạm đến An Thế Long. Nghĩ đến nhưng giai thoại kể về Thế Long, tên Tư Đa mặt đã cắt không còn hột máu, lắp bắp ôm lấy chân Đại ca hắn:
- Đại ca, anh nhất định phải cứu em… phải cứu em!
- Cứu cái con mẹ mày! Đến cái mạng tao tao còn chưa biết có giữ nỗi không nữa! – Tên đại ca vẫn chưa nguôi giận dữ, tiếp tục chửi đổng mấy câu – Mẹ kiếp! Mày đầu heo à? Cái thành phố này bao nhiêu người sao mày không chọc mà lại dám chọc ngay cái tên An Thế Long? Mày biết là lão đại của tao gặp hắn còn phải cúi đầu gọi hắn một tiếng Đại ca không hả?
Bên đây thì nhao nhao cãi vả, còn Duy Minh toàn thân đau nhức, vết máu trên áo sơ mi cũng đã khô, nó không muốn nghe họ cãi nhau thêm nữa, khó khăn lắm mới lấy tay chống xuống đất cố gắng ngồi dậy. Nó cố gắng tựa người vào tường rồi lại trượt xuống ngồi trên cái thùng gỗ, hơi thở khó nhọc, nặng nề. Lúc đó, nó bắt đầu tự hỏi Thế Long bao giờ mới đến?
Có điều, rất nhanh sau đó lại có một tiếng phanh chói tai rít lên, sau đó là rất nhiều tiếng tương tự vọng đến, nghe mà nổi cả da gà.
Sau đó, từ trong chiếc xe màu đen bóng loáng, một dáng người cao to bước xuống, sau lưng là cả một đoàn người ít nhất cũng đến cả trăm, khí thế hừng hực đến mức không khí trở nên đặc quánh oi bức, kể cả một con ruồi cũng không bay qua lọt. Nhưng khi xác nhận rằng bóng dáng đang tiến lại phía mình đích thị là Thế Long thì Duy Minh cảm thấy vừa mừng vừa tủi, không biết phải nói gì cũng không biết phải tiến lên hay lùi lại.
Khi Thế Long đã đứng trước mặt mình thì Duy Minh cũng chỉ biết trố mắt ra nhìn, trong trí nhớ của nó An Thế Long Tổng giám đốc tập đoàn AJ lúc nào cũng âu phục phẳng phiu, lúc ở nhà mặc bộ đồ ngủ bình thường cũng toát ra nét chỉnh chu, thanh nhã. Còn lúc này đây Thế Long xuất hiện thật thảm hại, âu phục không mặc, áo sơ mi ướt đẫm chỉ cài hững hờ hai cúc áo, mấy giọt mồ hôi theo những sợi tóc rối trước trán chảy xuống mặt, xuống ***,… nói tóm lại là một chút phong độ ngày thường cũng không có.
Thế Long hơi cúi mình, môi mấp máy định nói gì đó rồi lại thôi. Hắn cứ nhìn Duy Minh mãi như thế, không hề mở miệng ra hỏi thẳm cậu nhóc có sao không vì không hiểu sao, có cái gì đó đắng ngắt nghèn nghẹn ở cổ họng hắn tự nãy giờ. Cứ như thế, Thế Long đơn giản chỉ chăm chú nhìn Duy Minh mà thôi, ánh mắt đầy lo lắng xen lẫn phẫn nộ di chuyển từ gương mặt sưng tấy đến chiếc áo rách nát, cái quần cũng bị quẹt rách một đường dài.
Nghĩ đến đây, Duy Minh mới thấy mình thật sự thảm hại mới đúng. Nhưng nó không muốn khóc, không muốn biến mình thành kiểu nhân vật nữ yếu đuối trong những drama phim Hàn chỉ biết khóc mà thôi. Nó cố gắng quay mặt sang một bên, tránh ánh mắt dò xét của Thế Long và cắn chặt đôi môi vẫn còn đọng lại vết máu, cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống…
Thế nhưng thật bất ngờ, Thế Long giang rộng vòng tay ôm Duy Minh vào lòng. Bởi vậy người ta vẫn thường nói, đôi khi cảm xúc đã đến đỉnh điểm thì mọi lời nói không thể diễn tả hết được, chỉ có hành động mới biểu lộ được tất cả. Và cái ôm này là một minh chứng cho điều đó.
- Duy Minh…
Thế Long gọi tên nó rồi bỏ lửng cả câu nói, sau đó thì Duy Minh cảm thấy cái ôm đang bao phủ lên cơ thể mình càng siết chặt hơn. Gương mặt vẫn còn đau nhức của Duy Minh đang vùi vào vai của Thế Long, vai Thế Long rất ấm áp, rất vững chãi, tựa như có thể chống đỡ được cả thế giới này.
Bỗng nhiên trong lúc đó, mọi cố gắng của Duy Minh từ nãy đến giờ đều sụp đổ vì nước mắt nó đã rơi, muốn ngừng cũng không ngừng được, khóc một lần trời long đất lở như muốn nói lên hết những uất ức trong lòng.
Một bên nó khóc, một bên tay vung thành nắm đấm đánh vào *** Thế Long dù bây giờ chẳng còn chút sức lực:
- Tại sao bây giờ mới đến? Sao bây giờ mới đến?
Duy Minh không biết tại sao mình lại tùy hứng như thế, nhưng nó chỉ biết rằng giây phút này đây mới là Duy Minh chân thật nhất! Nó dù sao cũng là một kẻ ngu ngốc yếu đuối, dù sao cũng cần có một bờ vai để làm điểm tựa, cần sự che chở, cần có 1 người vì nó mà chống đỡ cả thế gian… Và suốt 20 năm tìm kiếm, có lẽ cái tên An Thế Long chính là câu trả lời.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc