EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 59

Tác giả: Đang cập nhật

La tổng nhanh chóng chạy tới, vồ vập sờ soạng khắp thân thể của Mỹ Xuân, chẳng mấy chốc chiếc váy trắng đã trở nên nhàu nhĩ và kéo qua một bên, để lộ đôi chân kiều diễm của ả.
Sắc mặt lão ta càng lúc càng đỏ gay, nhanh chóng *** của mình còn cả *** tựa hẳn vào hai của Mỹ Xuân.
- Đừng vội… - Mỹ Xuân chưa kịp dứt lời thì lão già dâm dê đó đã hấp tấp đi vào khiến cô cảm giác đau đớn đến tận chân tơ kẽ tóc.
Mặc lời nói của Mỹ Xuân, La tổng vẫn như còn lợn hoang man rợ ra vào, hai tay bấu chặt vào vai Mỹ Xuân hòng dán chặt cơ thể vào sát mình hơn.
Còn Mỹ Xuân thì hai tay giữ chặt thành bàn, đầu hơi ngửa ra sau, mắt khẽ nhắm lại để tránh phải nhìn thấy gương mặt xấu xí, cơ thể phì nhiêu của lão già trước mặt. Trong đầu ả cố tưởng tượng người đang hùng hục trên cơ thể mình là Thế Long liền lập tức phối hợp ăn ý, từ trong miệng phát ra những âm thanh *** đầy D*m duc.
*** của cô ta dường như là một thứ thuốc K**h th**h đối với lão già, lão vừa nghe thấy đã vội vàng dùng sức hơn nữa…
Căn phòng kho cũ kĩ nhỉ bé bỗng chốc tràn ngập tiếng thở dốc kèm ***, ***.
+++
- Trời, bọn họ làm gì vậy?
- Thật thô bỉ! Không thể hiểu nỗi bọn họ được!
- Cô gái cùng lão già đó là ai nhỉ? Đúng là hoa lài cắm bãi phân trâu!
- Thôi đi, lão già đó là người có tiền, bây giờ kiều nữ phải đi với đại gia chứ còn gì nữa.
Không ngờ trong lúc hai người bọn họ đang hoang lạc bên trong đã phát ra âm thanh quá lớn, thu hút sự tò mò của người giúp việc nhà họ An khi đi ngang qua. Lúc đó, do phòng kho cách xa bữa tiệc nên không ồn ào lắm, âm thanh *** dâm uế của bọn họ đã bị vài người nghe thấy. Bốn năm người gì đó chen chút đứng bên ngoài cùng tìm hiểu xem ai ở bên trong thì thấy đó là La tổng, còn cô gái kia chắc là bồ nhí mới của ông ta. Điều bọn họ không ngờ là hai người đó lại không thể kìm chế, dám liều lĩnh “hình sự” trong một nhà kho như thế này.
Đúng lúc bọn gia nhân chưa biết nên tiếp tục “theo dõi” hay quay vào giả vờ không biết thì bất ngờ Lâm Phong ra ngoài nghe điện thoại liện thấy cảnh tượng bốn năm người rình mò ngoài nhà kho liền đi đến.
Thấy Lâm Phong đến gần, mọi người sợ hãi đưa tay lên miệng “Suỵt, khẽ một chút!” rồi không ai bảo ai nhường đường cho Lâm Phong đến gần, mọi người cùng chỉ chỉ tay vào trong. Trong lúc cậu ta nhíu mày chưa hiểu gì thì bất ngờ Duy Minh cũng từ xa xuất hiện.
Thật ra Duy Minh hoàn toàn không hợp với những bữa tiệc như thế này, mới cùng Thế Long đi vài vòng tiếp khách thì nó đã thấy vừa chán vừa mệt nên vội vàng lén lén “bỏ của chạy lấy người” trốn ra phía sau định tản bộ thì bắt gặp một toáng người đang tụm năm tụm bảy ở đằng xa. Sự tò mò và có chút nghi ngờ thôi thúc Duy Minh đi nhanh về hướng đó.
Vừa đến nơi, Duy Minh chưa kịp hỏi gì thì hai nhân vật bên trong đã “trả lời” nó bằng một tràng *** đầy *** khiến người nghe ai nấy đều đỏ mặt. Đến nước này, nó đành lắp bắp hỏi:
- Chuyện gì đang xảy ra bên trong?
- Thưa cậu Duy Minh, bên trong… bên trong… - Thấy người này ấp úng thì một người hầu khác mới trả lời thay:
- Bên trong là La tổng và người đi cùng ông ấy!
Đây là một câu trả lời gián tiếp cho thấy rõ ràng chuyện xấu đang diễn ra bên trong. Trong lúc Duy Minh còn chưa biết nghĩ sao thì Lâm Phong đã lên tiếng:
- Mọi người lui ra hết đi, nhớ chuyện gì là bí mật thì nên giữ bí mật!
Lâm Phong trước đây ra vào An gia thường xuyên, thân phận trong nhà họ An cũng không kém cỏi gì nên mọi người đều răm rắp nghe theo hiệu lệnh của cậu ấy.
Sau khi lời nói của Lâm Phong vừa dứt thì mọi người khẽ “Dạ” một tiếng rồi lục tục lui ra.
Đến lúc chỉ còn hai người bọn họ ở đây, Duy Minh mới lắp bắp nói chữ được chữ mất:
- Trong đó là Mỹ… Mỹ Xuân? Không phải cô ta đã là người mẫu sáng giá của Jimmy sao?
Lâm Phong nghe nó nói liền nhíu mày, sau đó lại khẽ nhếch mép cười:
- Vậy là cậu vẫn chưa biết. LK thực chất chỉ là một công ty treo đầu dê bán thịt chó. Gắn mác người mẫu cho các cô gái nhưng thực chất bên trong công việc của họ là những vụ *** nghìn đô.
- Nhưng không phải là Mỹ Xuân tự nguyện chứ?
- Haha, cậu nhìn xem nét mặt ả ta có gì là miễn cưỡng không?
Duy Minh gặp câu hỏi này của Lâm Phong liền nhìn nét mặt của Mỹ Xuân lần nữa, cậu ta hơi hoảng hốt nhận ra trên nét mặt đó không hề có chút gì gọi là miễn cưỡng cả. Cuối cùng cậu ta đành lặng lẽ lắc đầu: “Không có!”
- Cậu đúng là ngây thơ quá. Những cô gái trẻ có chút sắc vóc như ả ta thì sao có thể thoát khỏi những lời dụ dỗ của bọn “buôn thịt bán người”? Chưa kể đến họ làm sao có thể chống lại được sức hút của hàng đô, của hàng hiệu, điện thoại, xe hơi…? Tóm lại chỉ vì một chữ tiền mà thôi.
Duy Minh trong phút chốc cảm thấy choáng váng, một cô gái đầy kiêu hãnh như Mỹ Xuân tuy có lúc chảnh chọe nhưng làm sao có thể làm những việc này? Bình thường nhìn cô ấy cũng đâu có thấy túng thiếu lắm đâu mà phải đến mức Bán th*n mình chứ.
Đang suy nghĩ miên man thì đằng sau Duy Minh phát ra một luồng hơi ấm:
- Sao em lại thẫn thờ ở đây vậy? – Thế Long dịu dàng lên tiếng.
Duy Minh nghe giọng nói trầm ấm của Thế Long lúc này càng thêm hoảng hốt, sợ vụ việc bên trong của bạn mình sẽ bị bại lộ. Tuy ả ta nhiều lúc cũng không xem Duy Minh là bạn nhưng nó lại không muốn thanh danh của ả ta bị mất hết như thế nên nó cũng cố sức giấu giếm:
- Không, không có gì? Có phải em cảm thấy không thoải mái không? – Thế Long nhìn sắc mặt của Thế Long thì hơi lo lắng.
- Không cần, em hơi mệt một chút à! Nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi. – Duy Minh cố gắng đẩy Duy Minh ra chỗ khác – Sao anh lại ra đây? Bỏ khách khứa như thế sao được? Anh quay lên đi.
Thế Long đang nhíu mày dò xét thái độ khó hiểu của Duy Minh thì bên trong đã vang lên những âm thanh không-đáng-nghe chút nào.
- A… a… Ta ra rồi
- Ưm… ưm…
Duy Minh nghe từng chữ của bọn họ rõ mồn một thì trong lòng không khỏi thầm mắng bọn họ sớm không lên tiếng, muộn không lên tiếng mà lại lên tiếng ngay lúc này.
Thế Long cũng nghe thấy liền lạnh lùng lên tiếng, giọng nói khá lớn đến cả bên trong cũng nghe thấy:
- Ở đây có chuyện gì?
Câu hỏi của Thế Long không chút cảm xúc, nghe tựa như hồ nước tĩnh lặng nhưng vô cùng lạnh lẽo khiến Duy Minh không khỏi rùng mình.
Trong lúc Duy Minh ú ớ chưa biết trả lời thế nào thì Mỹ Xuân bên trong đã nghe giọng nói của Thế Long nên vội vàng vuốt vuốt lại cái váy đã nhàu nhĩ từ lâu. Sau khi đã tự thấy mình tạm ổn mới dám mở cửa bước ra ngoài. La tổng nghe tiếng của Thế Long thì sắc mặt cũng khẽ thay đổi rồi nhanh chóng mặc lại quần áo, sau đó chậm rãi xuất hiện sau Mỹ Xuân.
Thế Long đang chăm chú chờ đợi câu trả lời của Duy Minh thì Mỹ Xuân và La tổng xuất hiện, tâm điểm của Thế Long bỗng chốc chuyển lên người hai bọn họ. Hắn nhìn cả hai một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt của lão già họ La vẫn còn ngập trong ***, tóc tai váy áo của cô gái bên cạnh thì xốc xếch, luộm thuộm, trên làn da trắng nõn vẫn còn thấy rõ những dấu hôn. Rõ ràng là bọn họ vừa làm chuyện kia trong nhà kho, nghĩ đến đây Thế Long không kìm được khẽ nhếch mép khinh bỉ rồi nắm tay Duy Minh kéo đi không thèm nhìn lấy một lần. Lâm Phong thấy vậy cũng xoay người bỏ đi.
Mỹ Xuân vừa bước ra chưa kịp biết rõ chuyện gì đã thấy Thế Long quay người đi không thèm nhìn cô lấy một cái. Trong lòng cô bất giác dấy lên một cảm xúc khó chịu ghê gớm, nhất là mỗi khi nghĩ đến Thế Long không thèm đếm xỉa đến mình vì Duy Minh bên cạnh thì cô ta càng căm hận thêm bội phần. Đợi đến lúc bóng dáng mọi người đã khuất hẳn thì La tổng mới khẽ lay lay Mỹ Xuân đang đứng bất động:
- Cưng ơi, em đừng lo. Không có gì đâu.
- À… Ừm… - Mỹ Xuân cố gặng nặn ra một nụ cười méo xệch.
- Vậy cùng ta trở lại bữa tiệc đi
Mỹ Xuân bước theo La tổng một cách vô thức, lúc bắt gặp Thế Long ở đằng xa lập tức cúi gầm mặt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nhưng khi nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Duy Minh vang lên thì ả ta lập tức cảm thấy tức tối. Tất cả tội lỗi đều bị đổ lỗi lên đầu Duy Minh: Ả thầm nghĩ Duy Minh là người đã rình rập theo mình, sau bắt gian đã kêu Thế Long tới nhằm làm sụp đổ hình tượng của ả trong mắt Thế Long (Xin lỗi chị, hình như trước giờ chị chưa từng có hình tượng nào trong mắt Long ca =.=’’). Nghĩ đến đâu thì Mỹ Xuân càng thêm hận Duy Minh đến đó, trong đầu ả bất ngờ lóe lên một kế hoạch hãm hại nó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc