EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 52

Tác giả: Đang cập nhật

Hành động ấm áp đó đã khiến Duy Minh nhanh chóng quên đi nỗi lo lắng trong lòng. Sự thân mật vội vã ban nãy càng khiến hai người cảm thấy gần gũi hơn.
Duy Minh suy nghĩ lại thấy mình thật may mắn khi đã quyết định kết hôn với anh. Nếu không như thế, nó sẽ không cảm nhận được tình cảm này của anh. Nếu không phải như thế, nó không thể thấy một Thế Long cũng biết cười đùa, chọc ghẹo người khác. Thậm chí, vì *** mà anh bỏ qua cả công việc, cả trách nhiệm và thời gian.
Nghĩ đến đây, Duy Minh không kìm được nụ cười đã nở trên môi, những ngón tay nhỏ nhắn dịu dàng đan chặt vào bàn tay anh.
Cảm nhận được cái siết tay thật nhẹ của nó, Thế Long cũng mỉm cười. Bây giờ, Thế Long hơi kinh ngạc khi nhận ra từ ngày kết hôn với Duy Minh, dường như anh bắt đầu cười nhiều hơn. Thậm chí, hôm nay Thế Long còn phá vỡ quy tắc không đi làm muộn, mà lí do là do bận quấn quýt với vợ. Nhưng hắn hoàn toàn không thấy áy náy hay ngượng ngùng, mà ngược lại còn thấy vô cùng vui vẻ, xen lẫn chút thú vị.
Thế Long thừa nhận rằng lúc đầu kết hôn với Duy Minh chỉ là một kế hoạch, thậm chí hắn không bao giờ dám tưởng tượng sẽ có một cuộc sống yên ổn sau hôn nhân. Nhưng hóa ra tất cả lại ngược lại. Duy Minh dần dần bước vào cuộc sống của hắn, thay đổi hắn, thay không khí nhà họ An và đương nhiên, Thế Long rất vui vì những thay đổi đó.
Kết hôn với Duy Minh là một điều tốt: mỗi ngày được đưa đón nhau đi làm, cùng nhau ăn uống, cùng trò chuyện và thậm chí là *** cùng Duy Minh, tất cả đều rất tuyệt vời. Thế Long thầm nghĩ mình thật may mắn khi có một cuộc hôn nhân như thế.
- Anh cười gì vậy? – Duy Minh thấy Thế Long đang tủm tỉm cười liền thắc mắc.
Vừa đúng lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Thế Long xoay qua nhìn Duy Minh với ánh mắt trìu mến và đưa tay lên vuốt ve gương mặt đang đỏ ửng của cậu nhóc rồi nói: “Không có gì! Chỉ là anh cảm thấy rất vui khi được sống cùng em!”
Duy Minh và Thế Long đều cùng suy nghĩ về một chuyện. Đây có thể xem là thần giao cách cảm không nhỉ? Duy Minh tự nhiên thấy rất cảm động vì suy nghĩ đó của anh.
Nhưng trong lòng Duy Minh luôn cảm thấy bất an về cô gái mang tên Khánh My. Bây giờ trong đầu nó đang tràn ngập câu hỏi: Vậy em có tốt hơn Khánh My không? Sống với em anh có thấy hạnh phúc hơn sống với cô ấy không?... Duy Minh rất muốn hỏi như thế, nhưng vẫn không dám mở lại. Có lẽ nó không tự tin về câu trả lời mình sẽ nhận được.
- Vậy sống với em anh thấy như thế nào?
- Anh thấy rất thoải mái, tâm trạng rất vui vẻ. – Thế Long trả lời không chút do dự.
Đáp án này tuy không như nó mong đợi nhưng cũng không đến nỗi làm Duy Minh cảm thấy thất vọng. Sau câu trả lời đó cả hai vẫn chăm chú nắm tay nhau nhưng không ai nói với ai lời nào nữa. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đỗ lại trước cổng AJ.
- Anh lái xe cẩn thận! – Duy Minh vừa nói vừa định cúi xuống hôn tạm biệt Thế Long nhưng điện thoại anh đã đổ chuông.
- Alô, Khánh My hả? Hôm qua em gọi điện tín hiệu không tốt lắm nên bây giờ anh gọi lại.
- … - Duy Minh nín thở chăm chú nhìn anh, trong phút chốc mà nó đã trở thành người vô hình.
- Ừ, để anh liên hệ với chủ nhà.
- …
- Alo, tín hiệu lại không tốt lắm. Em ở đó có gặp khó khăn gì không? Anh đã đưa em số điện thoại của các anh em anh bên đó rồi. Có việc gì gấp cứ liên lạc với họ.
Trong lòng Duy Minh bất chợt dâng lên cảm giác tê tái không thể gọi tên. Đến đây, nhìn nét mặt lo lắng, từng cái nhíu mày khi nào chuyện điện thoại thì Duy Minh đã không thể nghe rõ anh đã nói tiếp những gì. Cảm giác khó chịu cứ cuồn cuộn ở cuống họng. Đến lúc này Duy Minh mới hiểu cảm giác của mình, nó không muốn Thế Long thấy thoải mái, dễ chịu bên cạnh mình mà muốn anh cũng lo lắng, cũng nhíu mày quan tâm nó. Chính là muốn anh không thoải mái, muốn anh luôn phải quan tâm đến mình.
Hay ít ra, Duy Minh không muốn anh nghe điện thoại của người khác đến mức quên mất sự hiện diện của mình. Như vậy là quá đáng lắm sao?
Duy Minh buồn bã đi vào AJ. Chắc lúc nó rời đi Thế Long vẫn không biết.
+++
Hai ngày nay Thế Long đi công tác, chỉ còn Duy Minh và bà nội ở nhà. Tâm trạng Duy Minh mấy hôm nay vẫn không tốt cho lắm, nhưng nó vẫn phải ráng tranh thủ khoảng thời gian này để cải tiến mối quan hệ giữa nó và bà nội. Mỗi ngày ba buổi sáng trưa chiều nó đều cố gắng có mặt ở nhà làm những bữa ăn thật ngon cho bà ăn, nhưng hiếm khi bà nội tỏ ra vừa lòng.
Trưa nay Duy Minh vẫn ráng tranh thủ công việc về nấu bữa trưa cho bà.
- Đây là cái gì? Tôi không ăn! – Bà nội quát lên như mọi khi.
Trên bàn ăn gồm có đĩa rau muống xào, canh măng tây đậu hũ, cá hấp và một cốc nước ép cà chua.
- Bà! Bà bị cao huyết áp! Ăn những món thanh đạm như vậy sẽ tốt hơn.
Ở chung với bà bấy lâu nay, Duy Minh phát hiện ra bà bị cao huyết áp là do chế độ ăn uống, bình thường ở nhà ăn đồ ăn quá mặn, còn Khánh My lại quá nhút nhát, chỉ biết làm cho bà những món bà thích nên mới để huyết áp cao đến vậy. Duy Minh làm những món này cũng chỉ muốn tốt cho bà mà thôi!
Nhưng An lão phu nhân thì không nghĩ thế, bà bõ đũa xuống chạy đến trước bàn thờ tổ tiên giả vờ kêu khóc:
- Ông ơi, hai đứa bây ơi, mọi người coi Thế Long nó rước một đứa cháu dâu hỗn hào như thế về cho bà già này đây này!
Duy Minh nghe bà nội P0'p méo sự thật trắng trợn như thế thì trong lòng cũng rất tức giận. Nó kiềm chế lắm mới không lớn tiếng cãi lại, chỉ cố gắng giữ vững lập trường của mình:
- Bà nội! Bà than thở thì cũng không thay đổi được gì! Dù sao đây cũng là bữa trưa của chúng ta!
- Hừm! Tôi không hiểu tại sao Thế Long lại chịu rước một đứa như cậu về cái nhà này! Khánh My tốt hơn cậu cả trăm lần!
- … - Duy Minh bị mang ra so với Khánh My, đây chính là yếu điểm của Duy Minh mà mỗi khi bị nhắc đến nó đều cảm thấy chạnh lòng.
- Tôi có tiền! Tôi tự biết ra ngoài ăn!
Nói rồi bà nội bước ra khỏi nhà. Lần này, chắc bà lại ra ngoài kể xấu về nó với mấy bà bạn thân. Trong lòng bà, mãi mãi không có ai có thể sánh được với Khánh My.
Duy Minh vừa nghĩ vừa cảm thấy vô cùng chán nản. Nhìn những món ăn mà mình đã phải cất công lên mạng tìm kiếm thực đơn có lợi cho sức khỏe người bị cao huyết áp, bỏ công sức ra tính toán lượng cholesterol đã bắt đầu nguội lạnh trên bàn, Duy Minh cũng chẳng còn hứng thú ăn uống nữa. Nó mím môi, quay trở lại công ty làm việc.
+++
Tuy tâm trạng ở nhà không tốt lắm nhưng khi đến công ty, Duy Minh vẫn ráng giữ vẻ hoạt bát, năng động hằng ngày. Tính ra từ ngày vào AJ đến nay, nó là người phải đổi công việc nhiều nhất. Chỉ hơn nửa năm mà nó đã nhảy từ nhân viên thử việc lên nhân viên chính thức, rồi bây giờ đã leo lên vị trí Trợ lý “Đặc biệt” của Tổng giám đốc. Thực chất Thế Long đã có một nữ thư kí và một nam trợ lý nên sự xuất hiện của Duy Minh chỉ như ngồi chơi mà lãnh lương. Vì một mặt Thế Long không muốn Duy Minh làm ở ngoài khó quan tâm chăm sóc, mặt khác nếu để nó làm việc dưới nhà hàng thì không ai dám sai bảo nó làm việc cũng như không, nên cách tối ưu nhất vẫn là để nó làm con cá cảnh bơi tung ta tung tăng khắp tầng 40 này là tốt nhất.
Để rồi cuối cùng, bây giờ con cá cảnh ấy đang lén lúc không có Tổng giám đốc ở đây mở hội buôn dưa lê với mấy anh chị nhân viên tầng 40.
Tin tức giật gân nhất là chị Lan thư kí chuẩn bị “theo chồng bỏ cuộc chơi” sang tận Canada. Hậu quả trước mắt là AJ phải chuẩn bị tuyển nữ thư kí mới cho Tổng giám đốc, mà quan trọng là Duy Minh đang lo lắng không biết người mới có dễ hòa đồng, chịu buôn dưa lê như chị Lan hay không. [Tưởng nó lo chuyện gì =.=’’ thì ra là lo không biết còn ai nói chuyện hay không?]
- Chị Lan, sao chị nỡ bỏ em đi theo chồng? – Duy Minh giả vờ kêu khóc
- Trời, người ta là Việt Kiều Canada đó cu! – Anh trợ lý ghẹo Duy Minh.
- Hehe – Chị Lan cười cười – Việt Kiều cũng không thể nào bằng Tổng giám đốc được!
- Ple… - Duy Minh lè lưỡi ra trêu chọc chị Lan.
- Mai mốt chị nghỉ rồi em phải lo canh chừng Thế Long cho kĩ, không phải ai cũng fairplay với cưng như chị đâu nha! Hehe
- Trời, không lẽ “dzai” có vợ rồi mà mấy cô thư kí khác cũng không tha?
- Ặc, em của chị ơi, em suy nghĩ đơn giản quá. Chồng yêu của em dù có em rồi nhưng trong mắt nhiều người đó vẫn là hàng béo bở. Em trông chừng cho cẩn thận.
Cả bọn ngồi buôn dưa lê một hồi cũng hết giờ làm, phải công nhận là không có Thế Long thì công việc không áp lực gì mấy. Ai cũng có thể dành ra vài phút nán lại tám chuyện cùng nhau. Nói đã đời thì Duy Minh cùng mọi người cũng lục tục ra về.
+++
Về đến nhà, bầu không khí có phần u ám đã bủa vây lấy tâm trạng của Duy Minh. Lấy hết dũng khí, gạt mọi cảm giác giận dỗi qua một bên, Duy Minh cất tiếng gọi:
- Bà nội ơi!
Đáp lại tiếng gọi của Duy Minh vẫn là một sự im lặng bất thường. Nó chợt nhận ra chị giúp việc đã xin về quê một tuần nay vì con chị ấy bị bệnh. Lúc đó Duy Minh còn cho chị ấy chút quà về cho thằng nhóc dưới quê nữa mà. Vậy mà nó quên bén đi mất.
Duy Minh đến trước cửa phòng của bà, vừa gõ cửa vừa tiếp tục gọi: “Bà ơi!”
Vẫn không có tiếng trả lời, nó cảm thấy hơi bất an, vừa giơ tay lên định gõ cửa tiếp thì bên trong đã nghe một tiếng “Rầm!”. Duy Minh nghe tiếng động liền đẩy cửa chạy vào:
- Bà nội! Bà bị sao vậy?
Cửa phòng vừa hé mở thì Duy Minh đã thấy bà nội đang nằm dưới đất, mặt mày méo xệch. Bà định nói gì đó nhưng môi mấp máy mà vẫn không cất thành lời. Duy Minh vừa nhìn đã biết bà bị trúng gió, giống như lần trước ba nuôi đã bị vậy.
Tay chân Duy Minh đã bắt đầu run lẩy bẩy, nhưng nó vẫn cố gắng trấn tĩnh. Nó tự động viên: “Duy Minh ơi mày phải bình tĩnh, bây giờ bà nội chỉ trông cậy vào mày!”
Nó vừa nghĩ lừa lục điện thoại gọi cấp cứu 115. Trong lúc đợi xe cấp cứu đến nó cố gắng nhớ lại cách sơ cứu của Thế Long đã áp dụng cho ba nuôi.
Sau đó, Duy Minh đỡ bà tựa vào tường: “Bà đừng sợ nhé, cháu đã gọi cấp cứu rồi! Bây giờ bà đợi cháu một chút nhé!”
Nói xong Duy Minh chạy ra ngoài, lục tìm mấy cây kim rồi hơ lửa tiêu độc, rồi nó chạy vào phòng, dùng kim châm vào mười đầu ngón tay cho bà, vừa châm vừa xoa P0'p.
Không lâu sau, đôi mắt bà cũng có lại thần thái bình thường. Sau đó Duy Minh vẫn tiếp tục xoa xoa hai bên thái dương cho bà. May mắn là cuối cùng bà cũng đã khá hơn nhiều. Dường như bà cũng biết chuyện gì vừa xảy ra nên tinh thần vẫn chưa ổn định.
Bây giờ An lão phu nhân ôm chặt tay Duy Minh như người ૮ɦếƭ đuối vớ được cọc. Đây là lần đầu tiên Duy Minh thấy trên gương mặt của bà xuất hiện cảm giác sợ hãi và yếu đuối.
Duy Minh cảm thấy rất tội nghiệp nên tiếp tục an ủi: “Bà ơi, không sao đâu! Xe cấp cứu sắp đến rồi!”
May thay, nó vừa dứt lời thì xe cũng đến thật. Các nhân viên cấp cứu nhanh chóng cùng nó đỡ bà nội lên xe. Trên xe, bà nội vẫn nắm chặt tay nó không buông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay