EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 47

Tác giả: Đang cập nhật

Thế Long sau đánh xe đưa Lâm Phong về liền chạy về nhà kiếm Duy Minh. Xe vừa vào đến cổng Thế Long đã thấy Đầu Đinh đứng lén lút gần bụi cây. Thế Long dừng xe, đi ra phía sau vỗ vai em trai: “Em đang làm gì đây? Chưa chịu thu xếp hành lí nữa à?”
“Á! Anh làm em sợ hết hồn! Người gì mà đi lại không tiếng động như ma vậy?” Đầu Đinh vừa nói vừa lườm lườm nhìn ông anh hai của mình.
Thế Long cũng không chịu thua: “Là cậu có tật giật mình đấy chứ!”
Thế Huy vuốt vuốt ***, gắng xoa dịu hơi thở gấp gáp. Lúc này Thế Long mới sực nhớ đến việc hỏi Đầu Đinh đang lén lút xem cái gì, hắn liếc qua nhìn Thế Huy đang vuốt *** rất mờ ám liền tò mò ghé mắt nhìn qua bụi cây.
Ồ! Hóa ra là Duy Minh. Mấy hôm nay trời đột nhiên trở lạnh nhưng Duy Minh vẫn ăn mặc rất mong manh, cậu không mặc áo khoác mà chỉ mặc chiếc áo len màu trắng tinh khôi. Cậu đang ngồi bên cạnh hồ nước, hai chân đung đưa trên mặt nước, bộ quần áo trắng muốt hòa cùng ánh nắng chiều nhàn nhạt trông thật bắt mắt. Khuôn mặt nhìn nghiêng của Duy Minh được nắng nhiều hắt xuống phủ lên một màu dìu dịu, trông như một thiên thần lạc xuông trần gian. Các hạt bụi li ti bay lơ lửng trong không khí, tạo nên một không gian huyền nhiệm thu hút lòng người.
Những đường nét trên khuôn mặt của Duy Minh không hoàn toàn tinh tế nhưng phối hợp lại với nhau thì đáng yêu vô cùng. Đôi môi hồng nhạt khẽ mím lại cùng cái mũi xinh xắn, và cả đôi mắt đen nhánh đang nheo lại dưới ánh mặt trời, thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, nhìn một lần không thể nào dứt ra.
“Này, anh, con ngươi sắp rớt ra ngoài rồi kìa!” Đầu Đinh thấy anh hai nhìn Duy Minh không chớp mắt, có ý tốt “nhắc nhở”.
Từ chỗ trách Đầu Đinh rỗi hơi dòm ngó gì đó thì đến lượt Thế Long bị cuốn hút vào việc nhìn trộm này. Bị em trai lật tẩy ngay trước mặt khiến Thế Long thoáng tức giận, nhưng ngay lập tức hắn quay sang, lạnh lùng nói:
- Lớn già đầu rồi còn nhìn lén người khác là sao?
- Ơ… - Đầu Đinh ngơ ngác – Không phải anh hai cũng mới nhìn sao?
Thế Long không hề nao núng, mà thậm chí còn cao giọng nói:
- Anh chỉ quan tâm vợ anh, không có lén lút theo dõi như chú.
- Hả? Có khác biệt sao?
- Dĩ nhiên rồi. Chú không thấy nấp sau bụi cây này nhìn trộm là kì quặc lắm à?
- Kì cái gì? – Đầu Đinh tỏ vẻ không hiểu.
- Mất mặt ૮ɦếƭ đi được… - Thế Long càu nhàu.
- Úi, được rồi người ơi, nhìn vậy mới rõ mà! – Đầu Đinh nhún vai nói.
Hai anh em đang cãi nhau đến hồi gay cấn thì có giọng nói vang lên:
- Hai người cãi nhau gì thế?
Đột nhiên bên tai vang lên giọng nói của Duy Minh khiến hai anh em ૮ɦếƭ điếng.
- Hihi, không có gì.
- Thật không có gì chứ? – Duy Minh hỏi Đầu Đinh nhưng nhíu mày nhìn Thế Long
Đáp lại cái nhíu mày đó một cái nhún vai tỏ vẻ vô tội của Thế Long. Đầu Đinh ba hoa nói tiếp:
- Anh hai vừa về đến nhà đã kiếm cậu rồi, tớ chỉ chỉ chỗ cậu thôi.
Trong lúc Thế Long còn bàng hoàng chưa biết chuyện gì thì Đầu Đinh đã nhanh chóng hoàn thành việc đổ tội cho ông anh và chạy biến “… thôi hai người tâm sự đi, em đi chuẩn bị hành lý đây anh hai!”
Trước khi đi, Đầu Đinh còn khuyến mãi cho Thế Long một nụ cười gian xảo. Còn Thế Long cũng không vừa, liếc Đầu Đinh một cái muốn xám mặt, ánh mắt như hàm chứa lời đe dọa “Chú hãy đợi đấy!”
+++
Đầu Đinh đi rồi bỏ một mình Thế Long đứng lại chịu trận, báo hại đầu óc suốt ngày nghỉ chuyện làm ăn bây giờ phải nghỉ ra một lí do cỏn con nào đó để gạt “vợ” mình. Đúng là mất mặt Tổng giám đốc AJ mà.
- Anh kiếm em có gì không? – Duy Minh tròn mắt hỏi
- Ừm… - Thế Long ậm ừ rồi kiếm đại cái cớ nào đó nói cho rồi – À tại về không thấy em nên anh đi kiếm vậy đó mà!
- … - Ngay sau đó Duy Minh liên tục trải qua nhiều cung bậc cảm xúc, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là ngượng ngùng rồi cuối cùng là cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp bầu không khí.
Thế Long thấy đối phương như vậy liền nói thêm một câu, hòng ngăn chặn ý định của Duy Minh nếu nó muốn hỏi thêm một câu nữa:
- Không lẽ anh muốn biết “bà xã” mình đang ở đâu cũng không được à?
- Ơ… Không phải! – Duy Minh lập tức phủ định. [Làm sao không được chứ, người ta khoái thấy mồ kaka]
Thế Long nghe Duy Minh nói vậy liền khấp khởi mừng thầm, như vậy là cậu nhóc sẽ không truy vấn gì thêm nữa. Nhưng hắn lập tức nhớ đến vấn đề chính là làm sao để Duy Minh không thấy được bản tin scandal vớ vẩn giữa mình và Lâm Phong mới được. Đến nước này thì Thế Long đành phải ngập ngừng đề nghị:
- Duy Minh… em…
- Hửm? Sao anh? – Duy Minh vẫn giữ thái độ trả lời với đôi mắt tròn xoe đáng yêu như mọi khi.
- Hay tụi mình đi thăm ba em đi? – Thế Long dịu dàng nói
- Hả? Sao tự nhiên anh lại nhắc đến chuyện này?
- Không có gì, tại anh thấy từ ngày kết hôn đến giờ hình như mình chưa về thăm ba lần nào – Thế Long giả vờ làm con rể có hiếu để lấp ***
- Trời, anh đâu cần bày vẽ vậy, ngày nào mà em chẳng gặp ba ở nhà hàng chứ. – Duy Minh nói
- Không lẽ em không muốn về thăm ba à?
- …
- Em không muốn cũng phải để anh được làm con rể có hiếu chứ - Hắn không để Duy Minh kịp trả lời đã một lần nữa dồn nó vào thế không thể từ chối.
- Ừm… vậy cũng được
- Vậy lên em lên xe đi
- Hả? Mình đi liền luôn hả? – Duy Minh mở to mắt ngạc nhiên
- Ừ. Chứ sao? Hehe – Thế Long cười cười nhằm che đậy sự bất an trong ánh mắt
- Sao… - Duy Minh chưa kịp nói dứt câu đã bị Thế Long lôi tuột vào xe.
Duy Minh ú ớ chưa kịp phản ứng gì thì chiếc xe đã chạy ra khỏi cổng, thẳng tiến đến khu chung cư của nhân viên AJ (Vì sau khi Duy Minh lên xe hoa về nhà chồng, nó không yên tâm để ba mình ở nhà một mình, mà ông thì không chịu theo Duy Minh về nhà họ An nên Thế Long đã sắp xếp cho ông một ngôi nhà trong khu chung cư nhân viên của AJ, dù gì bây giờ ông cũng là nhân viên của nhà hàng mà).
Trên đường đi, Thế Long vừa nhìn thẳng về phía trước, ra vẻ tập trung lái xe nhưng miệng lại cất giọng dịu dàng hỏi ý kiến Duy Minh:
- Mình nên mua gì cho ba nhỉ?
- Trời, hôm nay anh bị gì vậy? Đừng màu mè như vậy chứ. Thăm ba là ba vui rồi.
- Không được – Thế Long lập tức phản đối – Lần đầu tiên con rể về nhà mà.
Nói xong Thế Long liền quay đầu xe vào đại lộ trung tâm, Duy Minh vừa kịp định thần sau cú quẹo cua quá gấp đó liền thắc mắc:
- Anh đi đâu đó?
- Vào khu thương mại lấy một ít đồ!
- … - Duy Minh nhún vai bất lực, mình nói không cần mua mà anh ấy có chịu nghe theo đâu, vậy cũng bày đặt hỏi ý kiến.
Có lẽ sợ trễ nên Thế Long “nhẹ nhàng” cho kim tốc độ chạm ngưỡng 120km/h, kết quả là chưa đầy 3 phút sau chiếc xe đã dừng lại trước khu thương mại sầm uất. Duy Minh không thể nói là xuống xe bình thường mà phải nói là “lảo đảo” xuống xe như người vừa mới say R*ợ*u, đầu óc nó cứ xoay mòng mòng, đến cả chữ AJ nhấp nháy to đùng trước mặt nó cũng không nhìn rõ. Đến khi đã kịp hoàn hồn thì Duy Minh lập tức nhớ lại hành động ngang ngược của Thế Long lần trước, liền hớt ha hớt hải chạy theo, một tay giữ Thế Long lại một tay lấy điện thoại ra gọi cho lão Nhị ngay lập tức. Đến giờ này nó mới thấy được cái lợi khi đã xin số mấy anh em Thế Long… Bây giờ đã có việc dùng rồi.
Duy Minh nhấn phím gọi, chuông reo một hồi khá lâu mới nghe đầu dây bên kia lên tiếng:
- Alo
- Alo, lão Nhị hả? Em Duy Minh nè, anh mau ra chặn Thế Long lại đi, không thôi anh ấy lại vào trung tâm gây rối nữa.
- … - Lão Nhị đang bù đầu bù cổ với mớ sổ sách nghe Duy Minh gọi chỉ nói vậy thôi sao? Hắn hơi bất ngờ rồi mới cười thật to vào điện thoại – Haha… Ok ok, lão Nhị xuống ngay.
Thế Long nghe Duy Minh gọi điện thoại nhưng tỏ ra khinh khỉnh, đến nỗi không thèm liếc nó một cái mà lạnh lùng đi tiếp. Duy Minh nhỏ bé nên lực bất tòng tâm, đành bị Thế Long lôi xềnh xệch như một bao gạo vào trong.
Vừa vào đến cửa thì đúng lúc lão Nhị lục tục đi xuống, vừa nhìn thấy cảnh tượng Duy Minh bị lôi vào trong liền cất tiếng cười sảng khoái khiến cả tầng trệt ai cũng ngoái đầu lại nhìn. Nhưng lão Nhị chắc cũng đã học được nội công thâm hậu như Thế Long rồi nên bị mọi người nhìn chằm chằm mà mặt không hề biến sắc, vẫn bình tĩnh sải từng sải chân đầy tự tin về phía bọn họ.
Thế Long nhíu mày lên tiếng đả kích:
- Từ lúc nào mà chút chuyện cỏn con này cậu cũng phải xuống quản thế?
- Haha – Vẫn là giọng cười khi nãy, lão Nhị khoan thai đáp – Xin lỗi lão đại nhá! Tôi xuống dây “thỉnh an” lão đại phu nhân thôi. Còn cậu đấy à? Tỉnh lại đi cưng.
- … - Thế Long nghe lão Nhị trả lời xong thì sắc mặt xấu đi ba phần, hầm hừ không nói.
Duy Minh nãy giờ đứng một bên, nghe lão Nhị nói vậy liền mặt đỏ như gấc, lí nhí nói:
- Anh không sợ Thế Long gây rối à?
- Haha – Lần này lão Nhị cười có kìm chế hơn một chút, nhưng vẫn dùng giọng nói sang sảng rất ra dáng ông chủ để trả lời – Duy Minh à, đây là chi nhánh của AJ, thiệt hại gì AJ cũng có gánh một phần đâu phải lão Nhị ta ôm hết đâu mà sợ.
- … - Lần này đến Duy Minh ngạc nhiên, đôi mắt giương to và miệng mấp máy, chắc không biết phải nói gì nữa.
Đến lúc này lão Nhị mới thắc mắc tại sao bọn họ lại ở đây, nhưng lão cố tình đá đểu Thế Long nên không hỏi hắn mà hỏi Duy Minh:
- Lão đại phu nhận à, cậu có chuyện gì mà đại giá quang lâm vậy? Đã vậy còn “dẫn” theo Tổng giám đốc AJ nữa chứ. Làm ta đây hết hồn haha
- Không có gì đâu – Duy Minh không hiểu hàm ý chọc ghẹo của lão Nhị nên vẫn vui vẻ trả lời. Chỉ có Thế Long sắc mặc lại xấu thêm ba phần, khiến Duy Minh bất giác cảm thấy nhiệt độ xung quanh lại giảm đi một chút. Lúc xoay qua nhìn Thế Long nó mới thấy hóa ra mặt hắn đã lạnh như băng tự bao giờ.
Thế Long lấy giọng lạnh lùng cố hữu để trả lời:
- Về thăm ba vợ.
Bốn chữ “Về thăm ba vợ” đó thôi nhưng không hiểu sao khiến lão Nhị bất giác cảm thấy thật buồn cười. Nhưng liếc lên thấy mặt Thế Long đã sắp vượt giới hạn chọc ghẹo nên lão phải cố nhịn cười đến suýt bị nội thương. Lão Nhị ráng lấy giọng nghiêm túc nói tiếp nhưng vẫn không giấu được ý cười trong đáy mắt:
- Ồ, chuyện tốt chuyện tốt! Để tôi chọn quà cùng cậu.
“Rầm!” Duy Minh đứng bến cạnh muốn té ngay xuống đất. Cậu kêu lão Nhị ra mong rằng lão sẽ khuyên can Thế Long, nói nào là đừng tốn kém, hoặc đừng màu mè nhưng không ngờ lão Nhị không những không làm vậy mà còn phụ giúp một tay nữa chứ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc