EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 37

Tác giả: Đang cập nhật

Duy Minh lúc trên xe đã suy nghĩ rất kĩ, bây giờ bạn học cũ chỉ có nhỏ Nhi và thằng Nhân là biết chuyện nó đã kết hôn, nhưng nếu dẫn Thế Long đến cùng thì chắc chắn mọi người đều biết. Nếu điều đó xảy ra thì đúng là ác mộng thành sự thật! Nên Duy Minh sống ૮ɦếƭ cũng nhất quyết không để Tổng giám đốc đưa mình đến nơi, vừa cách cổng trường mấy chục mét là đã nằng nặc đòi xuống xe để tự đi bộ vào.
Vốn dĩ hẹn bảy giờ có mặt trước cổng trường, nhưng vẫn còn một người chưa đến. Cách đó nửa tiếng đã gọi điện hối thúc thì cô ta bảo chừng 10 phút nữa sẽ tới, nhưng đến giờ này đã ba lần 10 phút mà vẫn chưa thấy đâu. Mọi người bắt đầu bực mình nói mấy câu thì anh chàng lớp trưởng năm xưa mới ôn tồn lên tiếng: “Lâu lâu tụi mình mới có dịp họp mặt, đừng vì vậy mà làm không khí mất vui! Hay mọi người vào trong gọi nước trước đi.”
Con người thì ai cũng ghét nhất là chờ đợi, đặc biệt là mọi người phải đợi một người, nhưng lớp trưởng nói câu nào chí lý câu đó nên ai cũng nhẫn nhịn vào quán gọi nước trước. Bầu không khí chẳng mấy chốc lại vui vẻ trở lại, bộ ba gồm tôi, nhỏ Nhi và thằng Nhân vẫn ngồi chung với nhau như thường lệ.
Trong lúc nước đang được bưng lên, lúc đó cũng khoảng tám giờ kém mười lăm gì đó thì một chiếc xe hơi bóng lộn đỗ xịch trước cổng trường, cửa xe mở ra, một ông chú bụng bia đầu hói bước vòng qua bên kia mở cửa, một đôi chân thon dài diện váy siêu ngắn bước xuống xe như một minh tinh màn bạc chuẩn bị bước lên thảm đỏ. Đó không ai khác ngoài người mà mọi người đang chờ đợi – hoa khôi lớp Duy Minh mọi lần: Mỹ Xuân.
Phải công nhận Mỹ Xuân xứng đáng là hoa khôi của toàn khối 12 năm đó, dáng người cao ráo, ba vòng cũng đẹp, gương mặt được trang điểm rạng rỡ xinh đẹp, lại thêm quần áo trang sức, phải nói là nổi bật nhất trong đám người đang ngồi trong quán.
Hồi mới vào năm cuối cấp, mọi người xôn xao bàn tán bầu xem ai xứng đáng làm hot girl của trường, lúc đó Mỹ Xuân mới chuyển về nhưng đã được mọi người “tín nhiệm” phong cho danh hiệu hot girl năm đó. Lúc mới thấy cô ta, đương nhiên là mọi người không khỏi cảm thấy ganh tị, tuy lúc đó Duy Minh đã có Quốc Bảo nhưng nhìn người ta có hàng tá vệ tinh trong trường, ngoài trường cũng bắt đầu có mấy đại gia nhăm nhe nên nó vẫn thầm hâm mộ, thậm chí có chút ganh tị. Nhỏ Nhi chỉ liếc xéo Mỹ Xuân rồi bảo: “Mới chuyển trường tới đã bộc lộ bản tính lẳng lơ không ra gì”. Lúc đó Duy Minh ngây thơ không tin điều nhỏ bạn thân nói, nhưng đến khi nó dẫn Quốc Bảo cùng đi chơi với lớp thì một kẻ vô tâm như nó cũng thấy cô ta nhìn anh chằm chằm suốt cả buổi. Thậm chí trong phòng karaoke nhưng Mỹ Xuân nhìn Quốc Bảo còn nhiều hơn là nhìn màn hình tivi, ngoài miệng thì luôn tìm cách bắt chuyện với anh, giọng điệu thì nũng nịu đến nhão nhoẹt.
Trong lòng Duy Minh đề cao cảnh giác, lúc Quốc Bảo đưa về đã lập tức chất vấn: “Quốc Bảo, anh thấy lớp em toàn nam thanh nữ tú không? Chắc anh hối hận khi quen em rồi hả?”
Anh đùa: “Nhìn một mình em còn không kịp sao anh có thời gian để xem xem ai đẹp ai xấu chứ”
Duy Minh trong lúc dầu sôi lửa bỏng này không dễ dàng bị những lời nói ngọt ngào đó làm cho mờ mắt, vẫn chống nạnh chất vấn: “Xí, anh nói xem, anh thấy con nhỏ người cao cao, mặt xinh xinh không? Con nhỏ đó nhìn anh suốt buổi, lại còn muốn bắt chuyện mấy lần đó!”
“Anh không để ý kĩ lắm…”
“Hứ, cái con nhỏ chồm người qua, hình như còn xin số điện thoại anh đó, anh cho rồi còn gì!” Duy Minh càng nói càng tức.
“À, anh nhớ rồi. Anh có cho thật, nhưng cho số điện thoại của em, nói muốn biết gì thì cứ hỏi em!” Quốc Bảo cười tươi nhìn nó trả lời.
Trái tim Duy Minh lúc đó lâng lâng vui sướng, nhưng vẫn hỏi lại: “Anh thật sự không thấy nó đẹp hả?”
“Haha…” Anh cười lớn, một lúc sau ngưng cười rồi mới nói “Anh nói thật em có tin không, cô ta thật sự rất xấu!”
Lúc đó Duy Minh không tin, cứ nghĩ anh chỉ dỗ mình thế thôi, nhưng sau này nhìn thấy Quốc Bảo và Khánh My sánh bước bên nhau, nó đã tin.
Người đẹp, không phải vì quần áo người ấy mặc trên người có là hàng hiệu hay không, không phải vì trang sức đeo trên người tinh tế đến cỡ nào, không phải kiểu tóc có hợp mốt hay không. Mà là một loại khí chất trên người, một người có thể đẹp rạng rỡ, có thể dịu dàng trầm lắng, tuy ai cũng có gout thưởng thức cái đẹp khác nhau, nhưng không thể phủ nhận, cả hai đều rất đẹp.
Ánh dương tươi đẹp, ánh trăng sáng trong, là bởi vì tự bản thân nó đã có thứ ánh sáng đó. Còn nếu chỉ làm bộ, thấy người ta đẹp mà bắt chước theo thì chỉ có thể rơi vào một vẻ giả tạo, khiến cho người ta khinh thường.
Tới giờ Duy Minh mới hiểu được, nhưng anh đã sớm hiểu thấu. Nên Quốc Bảo cứ một mực cho là Mỹ Xuân xấu, rồi sau này gặp được Khánh My thì điều anh nói lúc trước đã trở thành sự thật, điều này có thể là bỏ con tép bắt con tôm không?
Duy Minh suy nghĩ một hồi lại nhớ tới Khánh My, nhưng bại dưới tay Khánh My thì nó hoàn toàn tâm phục khẩu phục, thậm chí còn thấy mình có giá hơn so với việc bại dưới tay Mỹ Xuân.
Nhưng Duy Minh không có nhiều thời gian để nhớ lại nhiều, Mỹ Xuân nhanh chóng gây chú ý khiến nó nhìn, cả lớp cũng nhìn, cô ta bước xuống xe rồi cúi đầu nói gì đó với người đàn ông kia mấy câu rồi ôm hôn.
Điều đáng nói là đó không phải một nụ hôn chia tay nhẹ nhàng phớt qua mà là một nụ hôn rất cuồng nhiệt.
Mọi người đứng nhìn từ cảm giác tò mò chuyển sang khó chịu. Đợi lâu đến như thế để thấy cảnh này thì không tức mới lạ, nhỏ Nhi đanh đá lên tiếng: “Sao không hôn cho ૮ɦếƭ luôn đi”
Duy Minh gật đầu bày tỏ sự bức xúc, lúc nó quay lại cũng thấy mọi người gật đầu theo. Nhưng cô ả đó chưa thể ૮ɦếƭ vì hôn nên sau màn hun hít đó mới ỏn ẻo chào tạm biệt ông chú bụng phệ đó vào trong với mọi người. Cô ta còn bày đặt ra vẻ áy náy nói bàn chuyện làm ăn bla bla…
Tuy ngoài miệng thì liên tục xin lỗi nhưng gương mặt thì biểu lộ cảm xúc kiểu: “Thấy chị chưa, đồ hiệu, xe hơi xịn, đi với đại gia đó. Ước ao đi, ghen tị đi”
Mọi người đều nhịn, ai nấy cũng quay lưng đi vào trong xem Mỹ Xuân như người vô hình, nhưng một số bạn thân hồi đó cũng có lại gần hỏi thăm người đó là ai, sao hai người lại đi chung,…
Lúc ngồi trong quán tuy cách một dãy bàn nhưng vẫn nghe giọng cô ta khoe khoang rõ mồn một: “Úi dào, tao đó hả? Tao có học đại học đâu nhưng anh Tiến (chắc là tên lão già đó) vẫn sắp xếp cho tao một công việc ngon ơ đó thôi… À, mà tụi mày biết ảnh làm gì không? Giám đốc của công ty XYZ đó! Haha, cũng khổ lắm, mới đầu tao cũng không thích ảnh, nhưng ảnh đeo tao quá tao không nỡ nên mới chịu quen đó”
May là nó và hai đứa bạn không ngồi chung bàn với cô ta, nếu không chắc cũng dính miễng chai dữ lắm. Một cô bạn khác ngồi bên trái Duy Minh nuốt nước miếng: “Khốn thật, sao nó toàn gặp được chuyện tốt thế nhỉ, chuyện tao chán nhất bây giờ là chưa có bạn trai, chưa có việc làm đây này.”
Nó vô thức rụt đầu lại, hình như…cả hai cái ấy nó đều đã có rồi thì phải.
Nhỏ Nhi ngồi bên phải nghiêng người qua, nói thầm vào tai Duy Minh: “Đúng là không nghe lọt tai nổi, mang lão chồng nhà mày ra đè bẹp nó đi!”
Duy Minh nghĩ nghĩ, hớ, kiểu người như Tổng giám đốc đúng là có khả năng đè bẹp ૮ɦếƭ cái con ả ấy đấy: vừa đẹp trai lại vừa phong độ, giàu có lại khỏi phải bàn, chỉ sơ sơ nhiêu đó cũng đã ăn đứt ông chú đầu hói bụng phệ của cô ta rồi, nhưng mà nghĩ tới lại thấy ngường ngượng, vừa tốt nghiệp được bốn năm, người ta tốt nghiệp rồi học cao lên nữa, còn nó tốt nghiệp xong đã đi làm, ai bây giờ cũng mới có ghệ, nhanh nhảu lắm thì mới sống thử, còn đằng này Duy Minh mà đứng ra: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là An Thế Long, chồng tôi!” thì đúng là quê đến độn thổ mất thôi!!!
Nghĩ một hồi nó mới e dè đáp: “Nhưng mày thấy đó, một bó hoa Tổng giám đốc còn chưa tặng tao thì lấy gì mà khoe @@!”
Thằng Nhân im lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Chẳng phải anh ta đã đưa thẻ tín dụng cho mày rồi à?”
Nhắc tới đó Duy Minh vội vàng đính chính: “Cái thẻ đó lúc Tổng giám đốc đưa cho tao bảo là để mua thức ăn chứ bộ!”
Con Nhi xoa xoa đầu nó giả vờ tội nghiệp: “Não mày là não người à?!” nhìn Duy Minh một cái rồi ngồi thẳng lại, còn lắc đầu nữa chứ: “Cái thói đời gì thế này, càng phù phiếm càng khoe khoang, càng gắn bó càng trầm lặng.”
Duy Minh còn chưa kịp hỏi gì thì nhỏ bạn thân đã nói tiếp: “Vậy hôm nay mày có đem theo không?”
Nó chưa đoán được trong đầu nhỏ Nhi đang có ý đồ tinh quái gì nhưng vẫn thật thà gật đầu. Thấy vậy, mắt nhỏ Nhi liền sáng rỡ “Được, đưa đây cho tao!”
Lại một lần nữa Duy Minh thật thà móc một đống thẻ mà trước giờ Thế Long đưa cho nó, lần này đến lượt nhỏ Nhi trợn ngược mắt “Thằng điên, bao nhiêu đây thẻ không biết xài à? Mày làm dâu nhà giàu làm gì thế???”
Vì quá bức xúc nên giọng nhỏ Nhi có vẻ hơi lớn khiến Duy Minh giật mình vì hai chữ “làm dâu” nên chồm người qua bịt miệng nó lại. “Mày có im không thì bảo?”
Thằng Nhân ngồi bên cạnh cười sằng sặc “Duy Minh, mày đừng có tật giật mình, nó nói cũng đúng mà”. Đến lúc này nhỏ Nhi mới thoát ra khỏi tay Duy Minh, nó ho liền mấy cái rồi mới nói: “Hứ, làm gì phản ứng mạnh thế? Tao nói đúng tim đen mày à?”
Duy Minh bị hai đứa nó hợp sức châm chọc nên tức đến nỗi mặt đỏ tía tai, giơ nắm đấm lên hăm dọa nhưng chẳng ăn thua gì, nhỏ Nhi thấy vậy càng cười khoái chí: “Thôi, cho tao mượn cái thẻ này chút”
Chưa đợi Duy Minh kịp phản ứng thì nó đã xách một trong số những cái thẻ đó đi qua dãy bàn bên đó.
Khi đến bàn của Mỹ Xuân, nhỏ Nhi giả vờ đánh rơi cái thẻ trên tay xuống đất, đúng lúc ả ta nhấc chân lên nên nó hét lớn khiến cả quán ăn chú ý “Á, Mỹ Xuân, cô đừng có đạp lên cái thẻ này nghe, cẩn thận không thôi đền không nổi đó!”
Lần này thì nhỏ Nhi đúng là “vừa ăn ςướק vừa la làng”, vừa vứt xuống xong bây giờ lại cúi xuống nhặt lên rồi phe phẩy trước mặt Mỹ Xuân, trong lúc cô ta còn há hốc mồm chưa biết nói gì thì anh chàng Phó lao động năm xưa nay đang học kinh tế đã hét lên kinh hoàng: “Oh My God!!! Thẻ bạch kim của AJ??? Thẻ này AJ chỉ sản xuất ra hai cái thôi mà! Thẻ này ngoài việc sử dụng cho tập đoàn nhà hàng khách sạn còn có thể sử dụng cho trung tâm thương mại AJ, rồi kể cả hãng hàng không AJ, ai có thẻ này đều có thể trở thành khách VIP”
Lần này không cần giới thiệu nhưng đã có anh chàng sinh viên kinh tế này PR hộ nên nhỏ Nhi ngúng nguẩy đi về, miệng còn nói vu vơ: “Cái này hỏi Duy Minh mới biết, thẻ là của nó mà!”
Câu nói vừa chấm dứt thì mọi ánh mắt đều đồng loạt dồn về phía Duy Minh, nó lập tức chối biến: “Chắc nhìn nhầm rồi, cái thẻ này không có tiền gì trong đó đâu, thẻ rỗng đó mà!”
“Làm gì có, mỗi lần chuyển vào tối thiểu là 500 triệu, rút ra tối thiểu là 50 triệu. Ai học bên ngành kinh tế đều từng nghe qua cái thẻ này mà!” Anh chàng lớp phó vẫn thao thao bất tuyệt chứng tỏ kiến thức của mình, những kiến thức này ngay cả người sở hữu là Duy Minh còn chưa biết đến nữa là.
Đến nước này mọi người càng kinh ngạc hơn gấp bội, trong lúc nó đang nghĩ cách đối phó thì may mắn là thức ăn đã được bưng lên. Mọi người nhanh chóng quên đi vụ việc thẻ này thẻ nọ lúc nãy, Duy Minh thầm thở phào khi không cần phải giải thích gì cả, ở cái lứa tuổi 22 này thì đa số mọi người đều đã trưởng thành nhất định, tuy cũng trêu chọc nhưng không quá quan tâm vào đời tư của nhau.
Khi món ăn vừa được bưng lê, ban đầu mọi người còn giữ kẽ nhưng sau đó tất cả đều thoải mái, ăn uống rộn ràng như cái thời học sinh bốn năm về trước.
Sau vài chén R*ợ*u, ai cũng cởi mở hơn, trọng tâm câu chuyện chuyển từ việc làm sang vấn đề muôn thuở – tình yêu.
Lúc đó đương nhiên là mấy cặp trong lớp phải ra đứng mũi chịu sào. Đầu tiên là cặp đôi của hai đứa vốn nổi tiếng oan gia trong lớp trước đây, lúc bị mọi người bước lên phía trước nhìn hai đứa e thẹn dắt tay nhau lên khiến ai cũng phải cười ồ.
Thật ra năm đó hai đứa nó ngồi chung bàn với nhau, quanh năm cãi nhau, đến mức phải lấy phấn trắng kẻ bàn chia ra hai nửa “giang sơn” như mấy đứa tiểu học. Lâu lâu cả lớp đang ngồi học mà nghe một tiếng nam sinh la lên oai oái là biết chàng đã vô tình “qua mức” nên bị nàng lấy thước gõ vào khuỷu tay cái “cốc”. Còn cả năm học không nghe nàng la lên tiếng nào, vì cô nàng tính tình luôn luôn ngăn nắp nên suốt hai học kì, dù có canh me dữ dội nhưng vẫn không để “chàng” bắt được lần nào. Vậy mà đến cuối năm, khi sắp phải rời khỏi ghế nhà trường thì mọi tình cảm suốt thời gian qua tựa như gấu ngủ đông đã tỉnh dậy, cũng đã đến lúc cả lớp nghe tiếng “Á” ở cuối lớp của nàng, mọi người đồng loạt quay lại nhìn nhưng không phải do cô nàng qua mức mà đang bị anh chàng đó nắm tay. Lúc đó, mọi người nhìn cảnh tượng đó cười ngặt nghẽo. Hai nhân vật chính bị mọi người cười nên liền đỏ mặt chạy ra khỏi lớp, cả lớp vẫn không buông tha cười rộ lên khiến hai người bọn họ càng chạy nhanh hơn. Đến lúc hết giờ chơi thì chàng và nàng mới danh chính ngôn thuận tay trong tay đi vào lớp. Còn chuyện chàng đã “tỉnh tò” thế nào thì hắn vẫn nhất định không chịu nói cho cả lớp biết…
Duy Minh chìm vào trong kí ức 4 năm trước rồi thầm ngưỡng mộ “Mối tình 4 năm rồi mà nhìn cử chỉ của cả 2 cứ như mới quen nhau ngày hôm qua, nhìn cách họ nắm tay nhau rụt rè bước lên phía trước thật ngọt ngào làm sao!”
Và chắc chắn là bước lên đó sẽ bị mọi người “đày đọa” bằng những yêu cầu khác nhau, mọi người tranh luận sôi nổi rồi cuối cùng lại chọn phương án cũ rích nhất mà vẫn không kém phần thú vị: Một nụ hôn nồng nàn đúng nghĩa trước mặt mọi người.
Hai nhân vật chính đầu tiên còn chối đây đẩy nhưng dưới ánh mắt “chờ đợi” lẫn “hâm dọa” của mọi người nên đành phải chấp thuận. Hiểu được tình thế trước mắt, chàng dũng cảm nghiêng người hôn lên má nàng một cái, nhưng chắc trăm phần trăm là nụ hôn “rút ruột công trình” này bị mọi người lên án dữ dội, mọi phản kháng của nam, nữ nhân vật chính đều bị sự phản đối dữ dội đó oxi hóa không còn dấu vết.
Dưới sự phàn nàn lẫn phản đối, la ó của khán giả, hai người bọn họ phải thực hiện lại lần nữa. Lần này nụ hôn đã hạ cánh đúng chỗ nhưng lại không kéo dài, anh chàng lớp trưởng mới cười tinh quái nói với mọi người: “Mọi người có xem kịp chưa?”, lập tức có mấy tiếng cười cợt hùa theo “Tui bị cận, chưa kịp thấy gì hết”
Thế là mọi người xem lại lần thứ ba, nụ hôn kéo dài cả phút mấy cuối cùng cũng kết thúc với ánh mắt “cầu khẩn, van xin tha mạng” của hai nhân vật chính, nhưng chàng lớp trưởng vẫn chưa chịu rũ lòng thương, xoay lại hỏi mọi người “Lần này lâu hơn rồi đó, nhưng mọi người có nghe thấy gì không?”
Đám khán giả giả vờ ngây thơ lắc lắc đầu.
Lần thứ tư, mọi người cùng chờ đợi, một tiếng “Chụt” vang lên
Sau đó, hai nạn nhân hồi hộp chờ phán quyết của khán giả, chàng lớp trưởng im lặng mấy giây rồi lắc lắc đầu: “Lần này nghe tiếng nhưng nhanh quá, phải vừa chậm vừa nghe tiếng đúng không mọi người?”
Lần này thì tất cả mọi người đều cười ồ lên rồi ngây thơ chớp chớp mắt gật đầu. Chàng và nàng đành phải giậm chân thực hiện lại lần thứ năm, lần này cả hai đã mặt dày tối đa để có thể thực hiện đúng theo lời yêu cầu đó.
Cuối cùng màn Tra t** cặp đôi này đã kết thúc khi họ thực hiện một nụ hôn đúng chỗ vừa dài vừa nghe tiếng. “Khán giả” cười ồ lên thích thú, sau đó là hai cặp còn lại, đương nhiên họ cũng không thể thoát khỏi những chiêu trò kinh dị của lớp trưởng.
Anh chàng lớp trưởng này bình thường vốn đã thoải mái nay lại càng thoải mái hơn, lúc cậu ta đi mời R*ợ*u giáp một vòng thì ánh mắt đã ௱ô** lung, gặp ai mời cũng ngửa cổ uống hết không hề từ chối. Đây là cơ hội tốt để các cặp khi nãy bị hắn ђàภђ ђạ trả thù. Sau đó, có người la lên: “Lớp trưởng, hình như cậu còn chưa “xử lý” cặp của mình đó! Kaka, muốn uống R*ợ*u mời hay R*ợ*u phạt của cả lớp đây?”
Lớp trưởng lại uống cạn một ly R*ợ*u, rồi lại cười cười: “Các cậu cần gì phải xoắn lên thế, không cần ai nhắc tôi cũng phải đứng trước cả lớp, thổ lộ ra mối tình suốt bốn năm qua của mình!”
Duy Minh còn nhớ năm cuối cấp đó, nó và lớp trưởng cũng khá thân thiết, ngồi chung một tổ nên nghe phong phanh rằng mọi người cáp đôi lớp trưởng với cô nàng phó văn thể, nên cũng lúc đó cũng có khi nó hứng chí hùa theo. Còn bây giờ, chắc chàng lớp trưởng chuẩn bị tỏ tình với nàng ta đây mà, nghĩ đến đây, Duy Minh bèn cùng với một người cho một tràng pháo tay để góp vui.
Bầu không khí trở nên cực kì ầm ĩ và náo nhiệt, lớp trưởng phất phất tay ra hiệu mọi người trật tự, rồi mới cao giọng nói: “Mình vẫn luôn thích cậu”
Không một tiếng động, cả quán trở nên im lặng tuyệt đối, đúng là những lời càng giản dị thì càng dễ khiến người khác xúc động. Duy Minh nhìn lớp trưởng rồi nhìn sang cô nàn phó văn thể, cô đang đỏ mặt cúi đầu, nhìn đúng chất một cô gái e thẹn khi được tỏ tình.
“… Duy Minh!”
Duy Minh đang chờ phản ứng của cô lớp phó thì chợt nghe giọng lớp trưởng gọi tên mình, hai câu này ghép lại có phải là “Mình vẫn luôn thích cậu, Duy Minh…”
Sau khi ghép xong hai câu nói đó, cả quán càng trở nên im lặng hơn, Duy Minh lén lút quan sát sắc mặt của cô nàng lớp phó, gương mặt cô ấy trắng bệch, khóe mắt rưng rưng, cảnh tượng ấy khiến Duy Minh thấy mình như người có lỗi, trong đầu chưa biết giải thích sao thì đằng sau đã vang lên tiếng gọi “Duy Minh!”
Vừa nghe xong nó đã biết ai gọi mình rồi, nó lắp bắp xoay người lại “Tổng… Tổng giám đốc”
“Anh xin lỗi vì đã đến muộn, mọi người vui chơi tới đâu rồi!” Thế Long vẫn giữ sắc mặt bình thường, không biết Thế Long có nghe gì không nhưng từng câu từng chữ lại rất tự nhiên, hắn tự động sa tới kéo Duy Minh lại gần.
Bầu không khí ở đây nãy giờ đã quái dị nhưng với sự xuất hiện của người đàn ông lạ mặt này lại khiến nó quái dị hơn, Thế Long dường như cũng đọc được thắc mắc trong đầu mỗi người nên đã giơ tay lên chào: “Chào mọi người, tôi tên là Thế Long…”, hắn nhìn anh chàng lớp trưởng đằng kia rồi lại nhìn Duy Minh đầy trìu mến “… tôi và Duy Minh đã kết hôn nhưng chưa kịp gửi thiệp hồng, hôm nay xem như tôi đãi nhé!”
“Rồi, xong” Duy Minh bây giờ chỉ muốn đập đầu vào tường để ૮ɦếƭ đi cho rồi, vừa nghe Thế Long nói xong thì mọi người lập tức nhìn nó và hắn ta như nhìn sinh vật lạ, mọi thứ vốn đã im lặng nay càng im lặng hơn. Duy Minh lại lén liếc nhìn về lớp trưởng, gương mặt lớp trưởng càng lúc càng biến dạng trở nên vô cùng khó coi. Nó chưa biết nói gì thì nhỏ Nhi đã lớn tiếng giúp mọi người tự nhiên hơn: “Nào nào, ăn tiếp thôi…” rồi nó xoay qua bà chủ quán đang đứng như trời trồng trong góc “Bà chủ, đồ ăn gấp đôi nhé!”
Đến lúc này mọi người và bà chủ quán mới như vừa tỉnh ngủ, mọi thứ lại trở nên bình thường nhưng Duy Minh vẫn cảm giác có ánh mắt mọi người săm soi về phía này.
Thế Long và nó ngồi bên cạnh, nhỏ Nhi dời qua ngồi chung với thằng Nhân, bốn người ngồi đối diện một bàn, nhưng không ai nói gì. Hai đứa bạn tủm tỉm cười, Thế Long thì không chút biểu cảm, chỉ còn lại Duy Minh trong lòng đang nơm nớp lo sợ và ngại ngùng. Một hồi, nó chịu không nổi nên đành đứng dậy xin đi toilet.
Nhỏ Nhi thấy vậy liền nháy mắt với thằng bạn bên cạnh rồi đánh mắt theo Duy Minh. Thằng Nhân bắt được tín hiệu liền đứng dậy đi theo.
+++
Vào toilet thì thằng Nhân đã bắt kịp nó, Duy Minh hiểu ý của bạn mình nên dựa tường nói nhỏ: “Lớp trưởng uống say rồi hả mạy?”
“Haizzz, mày không nghe người ta nói khi uống say mới nói lời thật lòng à?”
Duy Minh toát mồ hôi hột: “Vậy không được đâu…”
“Sao không?”
“Nếu như vậy thì lớp phó vứt đâu đây?” Duy Minh thật thà nói.
Thằng Nhân nhún vai rồi thở dài, giảng cho nó nghe một bài: “Mày thấy đó, có mấy ai quen được người mà mình yêu nhất đâu. Chọn người yêu cũng giống như thi đại học vậy, mày sẽ có nguyện vọng một và nguyện vọng hai. Nhưng đâu phải ai cũng đủ sức đậu nguyện vọng một đâu, nhưng cũng không thể vì thế mà không học đại học được, nên họ mới quyết định chọn nguyện vọng hai. Còn lớp trưởng có lẽ muốn nhân dịp này để “thi” thử xem nguyện vọng một của mình có đậu hay không, nhưng đáng tiếc là mày chưa kịp “chấm điểm” nữa thì giám khảo “đột xuất” Thế Long đã đánh trượt thay mày rồi”
Lâu lâu mới nghe thằng bạn này nói hay đến vậy, Duy Minh suy nghi rộng ra “Vậy cũng như mình là nguyện vọng hai của Thế Long và Quốc Bảo, còn Khánh My đều là nguyện vọng một của họ. Nhưng ít ra mình cũng còn được làm nguyện vọng một của lớp trưởng”, Duy Minh vừa nghĩ vừa biểu lộ cảm xúc lúc buồn lúc vui lên gương mặt. Thằng Nhân nhìn thấy liền cốc đầu nó một cái: “Đừng có suy nghĩ linh tinh!”
Duy Minh bị nói trúng tim đen nhưng vẫn ráng chống chế: “Tao suy nghĩ linh tinh hồi nào?”
“Bạn mày không lẽ tao không biết à? Đầu óc mày chuyên để suy nghĩ lung tung thôi, mày làm ơn trấn tĩnh lại đi. Cái tên Quốc Bảo đó dù có hay ho đến đâu cũng chỉ có thể là Đại học Quốc gia, còn “chồng” mày là Harvard đó! Mày đừng có vì một hạt cát mà bỏ cả mỏ vàng đó!”
Duy Minh suy nghĩ, suy nghĩ rồi suy nghĩ một hồi mà vẫn không thể tìm ra câu trả lời, mớ lí thuyết mà thằng Nhân mới nhồi nhét vào đầu nó bắt đầu rối cả lên.
Đúng lúc đó Thế Long cũng từ ngoài đi vào, nhìn thằng Nhân rồi nói cả hai xin về trước, sau đó ra ngoài chào mọi người, nhưng chưa kịp nói gì thì anh chàng sinh viên ngành kinh tế đã hét lên: “An Thế Long? Tổng giám đốc của tập đoàn AJ, trời ơi, trước giờ chỉ được thấy mặt anh trên tạp chí, lần đầu được gặp ngoài đời đúng là vinh hạnh, vinh hạnh quá!”
Duy Minh đứng bên cạnh rõ ràng rất bối rối trước tình cảnh này, còn Thế Long lại tỏ ra rất điềm tĩnh, lịch thiệp bắt tay rồi móc trong túi áo ra một tấm danh thiếp rồi chuẩn bị bước đi. Nhưng vừa quay mặt đi đã bắt gặp sắc mặt thất thần của cậu lớp trưởng “tình địch” nên trong đầu lóe lên một suy nghĩ.
Sau khi để Duy Minh xuống xe Thế Long thật sự rất ấm ức nên quay đầu xe lại, đứng ở ngoài xem xét tình hình, thấy mọi người bên trong ăn uống, bàn tán rất vui vẻ, lại còn có trò hôn hít gì nữa. Tóm lại, Thế Long thấy cũng không có gì đáng ngại nên chuẩn bị quay về thì đột nhiên nghe “vợ” mình “được” một thằng con trai khác tỏ tình, rồi còn gì mà “mối tình bốn năm” nữa chứ. Hắn cũng định chờ xem phản ứng của Duy Minh như thế nào, nhưng tình hình là cậu nhóc ngốc nghếch này chưa có động thái gì thể hiện sẽ từ chối nên Thế Long đành phải đích thân ra mặt với danh nghĩa vợ chồng trên pháp lý để cắt đứt đường tiến của đối thủ. Nhưng đến đây, Thế Long vẫn chưa thấy hả giận, bèn nắm tay Duy Minh kéo lại, nhìn mọi người, khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười đẹp mê hồn: “Chúng tôi có việc bận nên phải về sớm, nhưng trước khi đi, tôi và Duy Minh cũng sẽ không trốn tránh “nghĩa vụ” như những cặp trước. Mọi người an tâm…”
Duy Minh đứng bên cạnh còn chưa kịp hiểu an tâm cái gì thì đã cảm nhận được môi mình bị đôi môi ấm nóng của ai kia đè lên, dồn dập và mãnh liệt. Trong lúc nó sắp đứt hơi mới hé môi ra hớp chút không khí thì đối phương đã chớp lấy thời cơ đưa lưỡi vào trong khám phá. Đây mới chính là một nụ hôn “nồng nàn” thứ thiệt, đáp ứng đủ cả “đúng chỗ, dài và nghe tiếng” của anh chàng lớp trưởng lúc nãy.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thế Long dẫn Duy Minh đi trong khi “khán giả” bên dưới vẫn còn chưa hết bất ngờ. Đặc biệt là cô nàng Mỹ Xuân tức tưởi nhìn theo Duy Minh, rồi lại đánh mắt qua nhìn dáng người anh tuấn của Thế Long. Những người còn lại thì bàn tán xôn xao về cuộc hôn nhân chớp nhoáng này, chỉ có nhỏ Nhi và thằng Nhân là nhếch mép cười khẩy vì biết được hết câu chuyện.
+++
Trên đường về nhà, Thế Long lái xe rất chậm, mỗi lần ở trong một không gian chật hẹp mà phải đối mặt với Thế Long thì y như rằng Duy Minh cảm thấy bầu không khí vô cùng ngột ngạt, và lần này cũng không ngoại lệ. Nó đã định mở miệng mấy lần nhưng không biết phải nói gì, Duy Minh sợ nếu nó giải thích thì sẽ trở thành kẻ có tật giật mình nên đành giữ im lặng.
Thế Long thì không nghĩ vậy, cứ lái xe thật chậm để chờ một lời giải thích từ đối phương, nhưng đợi mãi mà không thấy, hắn đành nói sang chuyện khác:
- Duy Minh, em suy nghĩ về chuyện buổi tối hôm đó anh nói chưa?
- … - Duy Minh mở to mắt ngạc nhiên, chuyện buổi tối nào chứ? – Chuyện gì vậy Tổng giám đốc?
- … - Sắc mặt Thế Long lập tức trở nên rất khó coi, lời “tỏ tình” gián tiếp tối hôm trước mà nó cũng không nhớ [Hóa ra là chuyện bảo sau này đừng đòi ly hôn nữa]
Thế Long tức giận không nói, chiếc xe đột ngột tăng tốc chạy biến về nhà. Duy Minh vừa xuống xe thì Thế Long đã đánh xe đi mất, bỏ lại một mình nó đứng đó ngẩn tò te, tuy chưa biết chuyện gì đã xảy ra nhưng biểu hiện này chứng tỏ Thế Long đang tức giận đây mà.
+++
Thế Long ôm cục tức đó đến Luxury. Bước vào trong mà sắc mặt sa sầm khiến không ai dám đến gần. Chỉ có một mình Lâm Phong dám vào phục vụ. Cậu ta thư thả ngồi xuống sô pha đối diện, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch lên, rõ ràng là vẻ đang xem kịch hay.
Thấy Thế Long không ngừng cau mày, Lâm Phong không kìm được nói: “Rốt cuộc cậu băn khoăn chuyện gì? Hai người đã kết hôn trên pháp lý thì chuyện nảy sinh tình cảm cũng bình thường thôi mà, thậm chí là vợ chồng mà không có tình cảm mới ngược đời đó chứ!”
Thế Long giật mình, hắn vốn rất ghét bị người khác bắt bài nên hầm hầm nói: “Không phải vấn đề này”
“Thế thì vấn đề gì?” Lâm Phong hỏi xong nhìn Thế Long chằm chằm một hồi mới giật mình tỉnh ngộ “Chẳng lẽ bi kịch tỏ tình của cậu lại thất bại???”
Thấy sắc mặt người đối diện trở nên sa sầm, cậu ta liền phì cười, sặc cốc cà phê đang uống dở “Sặc, cậu đã tỏ tình thật à? Và còn… bị thất bại? Hahaha”
Lâm Phong không đợi Thế Long trả lời, chỉ cần nhìn sắc mặt từ đen chuyển sang trắng rồi tức tối của hắn ta cũng đủ biết đáp án. Nhớ lại những cô gái trước đây theo đuổi Thế Long đều bị hắn ta từ chối khéo. Ví dụ như ngày 14/2 có rất nhiều cô gái đến tặng sô cô la cho hắn nhưng Thế Long nhận xong chỉ nói “Cám ơn, cô cần giúp đỡ gì hả?”, báo hại con gái người ta đỏ mặt chạy đi mất tiêu. Lúc đó, Lâm Phong đứng bên cạnh nhịn cười đến mức nội thương, nên bây giờ dùng đầu gối để nghĩ cũng biết là câu tỏ tình của hắn thảm hại đến mức nào. Thêm vào đó, mới vài lần tiếp xúc nhưng Lâm Phong cũng biết Duy Minh là kẻ dễ thương nhưng ngốc nghếch, hay đúng hơn cái tính ngốc nghếch đó làm nên nét dễ thương của cậu ta. Vì thế, dù có nói trực tiếp thì Duy Minh chưa chắc đã hiểu, huống chi Thế Long là kẻ kiêu ngạo, tỏ tình chắc chắn sẽ rất khéo léo, uyển chuyển. Đầu óc của Duy Minh chắc chắn phải hoạt động hết công suất mà vẫn không hiểu được.
Lâm Phong nghĩ một lúc thấy mình nên nhắc nhở anh chàng EQ tương đối thấp này một chút. Hiếm khi Thế Long chịu mở lòng thích một người, Khánh My cũng đã đi rồi, không thể vì cái EQ mà bỏ lỡ cơ hội được. Nghĩ vậy, Lâm Phong mới ngưng cười, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc nói: “Thế Long, rốt cuộc tỏ tình cậu đã nói gì?”
“Tớ nói là sau này đừng đề nghị đến việc ly hôn nữa!” Thế Long trả lời chắc nịch.
“Úi trời ơi, cậu nghĩ cậu nói như vậy cậu ngốc kia sẽ hiểu à? À, mà cậu nói trong khung cảnh nào?”
Thế Long suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Đang ngủ! Lúc Duy Minh trở mình”
“Ặc ặc ặc, rõ ràng là tỏ tình với một kẻ ngốc trong lúc người ta đang ngái ngủ thì chắc chắn kẻ ngốc đó sẽ càng không hiểu. Ngay cả tớ đang ngái ngủ mà ai nói gì cũng không phân biệt được là thật hay mơ huống chi là cậu ta! Xem như lần này bị từ chối cũng đáng lắm!!!”
Thế Long nghe xong liền chau mày “Rốt cuộc cậu có đứng về phe tôi không vậy?”
“Không đứng về phe cậu thì ngồi đây nói chuyện với cậu làm gì. Tôi nói cho cậu biết này An Thế Long, khi tỏ tình, cậu có thể nói dài dòng hay ngắn gọn gì tớ không biết, nhưng trọng tâm phải có 3 chữ “Anh yêu em” hoặc “Anh thích em”. Đặc biệt là đối với kẻ ngốc như Duy Minh thì phải đảm bảo rằng đầu óc cậu ta phải nghe xong là hiểu liền, cậu dẹp ngay cái lòng tự tôn với mấy câu tỏ tình bóng gió của cậu đi là vừa”
“Thật sao?” Thế Long nghi ngờ hỏi.
“Thật chứ, tớ gạt cậu làm gì!?”
“Nhưng không lẽ khơi khơi lại đến bên cạnh nói với cậu ta mấy chữ đó hả?”
Nhìn dáng vẻ ngây ngô của Thế Long trong chuyện tình cảm thật khác hình ảnh ngạo nghễ khi giải quyết công việc khiến Lâm Phong thấy hơi tức cười, nhưng cậu ta vẫn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không, phải chọn dịp nào lãng mạn một chút. Hay là… đi du lịch đi, xem như tuần trăng mật luôn!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay