EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 29

Tác giả: Đang cập nhật

“Cái gì mà 10 mét chứ? Sao ngốc vậy?” Thế Long nghe nó nói xong liền chau mày thầm nghĩ, vòng tay đang ôm Duy Minh càng thêm siết chặt.
- Ngọ nguậy gì chứ? Nằm im đi – Thế Long lòng xót xa tự nhiên cáu gắt với nó.
Duy Minh co rúm người lại khe khẽ nói: “Tổng giám đốc, anh chủ động bước vào phạm vi 10 mét vậy có tính không?”
“10 mét gì chứ? Cậu còn nhắc đến 10 mét nữa tôi sẽ vứt cậu xuống đất ngay lập tức đó!” Thế Long hăm dọa, người gì đâu mà ngốc quá, vì yêu cầu gì đó mà không quan tâm đến sức khỏe của mình nữa. Đúng là vừa ngốc vừa cứng đầu.
Thấy mình bị hăm dọa, Duy Minh bèn im re để bảo toàn tính mạng.
Thấy nó nằm co ro một góc trên ghế lái phụ, Thế Long chồm người ra sau lấy cái áo khoát còn khô phủ lên người nó, rồi trầm giọng: “Nếu lạnh thì cởi cái áo ướt ra đi!”
Duy Minh hết nhìn cái áo khoát đắt tiền rồi nhìn gương mặt cau có của Thế Long liền cụp mắt xuống: “Thôi, Tổng giám đốc không cần quan tâm em, cái áo này đắt tiền lắm không nên để ướt!”, nói đến đây nó lại nhìn một lượt nội thất chiếc xe: vô cùng sang trọng và đắt đỏ, chỉ riêng tấm thảm dưới chân bị ướt nhẹp bởi nước mưa đã khiến nó giật thót: “Tổng giám đốc, em mình mẩy ướt nhẹp làm ướt cả cái thảm rồi… ặc, còn cả cái ghế nữa! Giám đốc về trước đi, để em bắt xe bus hoặc taxi về!”. Nó nói vậy thôi chứ nó biết giờ này xe buýt chắc đã chật ních và mưa tầm tã như vậy cũng không có taxi trống cho nó đâu, nhưng nhìn một lượt cả người ướt nhem nên nó liền mở cửa leo xuống.
Thế Long hơi bất ngờ trước hành động tự phát của Duy Minh, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa lao ra kéo tay nó lại. Không hiểu cơn tức giận từ đâu ập đến khiến hắn to tiếng “Cậu làm cái gì vậy hả? Không quan tâm gì đến sức khỏe của cậu sao? Bị bệnh thì vui lắm à? Bệnh rồi thì ai chăm sóc đây?”
Khi Tổng giám đốc ra kéo tay lại, Duy Minh thoáng vui mừng vì còn được đối phương lo lắng, nhưng nghe hắn nói hết lòng nó lại chùng xuống “Hóa ra sợ mình bị bệnh bắt hắn chăm sóc thôi mà!”. Nghĩ đến đó, Duy Minh buồn bã rút tay lại.
Hành động này của nó càng khiến Thế Long tức giận “Được, cậu muốn dầm mưa thì tôi dầm với cậu!”. Câu nói vừa dứt thì nó đã bị Thế Long *** kéo vào lòng, hai bàn tay mạnh mẽ như gọng kìm khóa chặt bên hông nó.
Duy Minh yếu đuối, mệt mỏi sao có thể chống cự lại sức mạnh của Thế Long nên đành đứng yên trong vòng tay của hắn. Đôi môi nó tím tái đi vì lạnh, nhưng cơ thể lại nóng hừng hực vì hơi nóng của Thế Long truyền qua hai lớp áo mỏng.
“Dầm mưa đủ chưa?” Giọng Thế Long trầm trầm vang lên giữa màn mưa, nhưng lâu thật lâu sau đó vẫn không thấy đối phương trả lời, hắn liền cuối đầu xuống thì thấy Duy Minh đang gục đầu vào *** mình, đôi mắt khép hờ dường như đang ngủ, hơi thở nặng nhọc.
+++
Bệnh viện Thiên Vũ.
Duy Minh đang nằm trên giường bệnh, tình hình có vẻ đã khá hơn, nhưng cũng bị bác sĩ bắt truyền một chai nước biển. Thế Long ngồi bên cạnh, gương mặt đăm chiêu xen lẫn bần thần, chuyện là khi vừa vào thì các cô y tá đã vội vàng đòi đưa Duy Minh đi thay đồ, hắn tự nhiên không đồng ý, một mực yêu cầu để mình thay cho nó. Kết quả cả cơ thể nóng bỏng (do bị sốt) của nó đã được phơi bày trước mắt Thế Long, làn da đỏ hồng vì đang sốt, vô cùng ngoan ngoãn nằm im cho hắn thay. Các Ng'n t bất giác không nghe lời, tự động mân mê làn da của nó. Hậu quả là Thế Long đang nhíu mày tự vấn sao lúc đó mình lại làm như vậy?!? Không lẽ mình có cảm xúc với cậu nhóc đó???
Sáng hôm sau, Duy Minh vẫn còn sốt li bì nên Thế Long không dám bỏ đi, đành phải mang công việc của AJ đến đây giải quyết. Cô Lan thư kí vừa mang công văn vào vừa cười tủm tỉm: “Trước đây thì Tổng giám đốc nằm đó, cậu nhóc kia bên cạnh chăm sóc còn bây giờ ngược lại rồi! Nhìn Tổng giám đốc và Duy Minh dễ thương thật!” Nụ cười chưa kịp tắt trên môi thì Thế Long đã lên tiếng “Có gì vui cười vậy?” khiến cô thư kí vội vàng chối bay chối biến rồi chuồn thẳng.
Chiều hôm đó, Duy Minh khẽ mở mắt, vừa thấy hắn ngồi ngay bên cạnh thì ánh mắt toát lên vẻ bất an, nó liền tung chăn định bước xuống thì Thế Long đã nghiêm mặt:
- Ngồi yên!
- …
- Nằm xuống!
- …
- Đắp chăn lên!
- … - Duy Minh ngoan ngoãn làm theo nhưng trong miệng thì thào – Tổng giám đốc lại ngồi trong phạm vi 10 mét nữa rồi!
- … - Thế Long chợt thắt lòng, giả vờ không nghe thấy rồi cắm đầu cắm cổ xem nốt mớ tài liệu mà cô thư kí đưa.
Suốt mấy ngày sau đó, Duy Minh cứ nửa tỉnh nửa mê, ban ngày thì ngủ, ban đêm thì thức, khiến thời gian biểu của Thế Long hoàn toàn bị đảo lộn, nhưng không biết động lực nào đã khiến hắn tiếp tục chăm sóc cậu nhóc này, phải chăng mối quan hệ “vợ chồng giả” kia hay Thế Long thấy xót xa vì mình là “thủ phạm” khiến Duy Minh bị bệnh?
Trong mấy ngày Duy Minh nằm trên giường bệnh, Thế Long ngoài lúc làm việc, còn mỗi khi rảnh rỗi thì chăm sóc nó, tuy còn vụng về nhưng cũng đủ khiến Duy Minh cảm động, đồng thời, có đôi lúc hắn tự trách mình sao lại hành động bốc đồng, đưa ra yêu cầu ấu trĩ đó cho một cậu nhóc như Duy Minh chứ.
Cuối cùng thì Duy Minh đã hoàn toàn tỉnh táo và được phép xuất viện, nhìn đôi mắt quầng thâm của Tổng giám đốc nó cũng biết lí do tại sao và tỏ ra vô cùng cảm kích, suốt quãng đường hắn chở về nhà, nó đã nói “Cảm ơn” không dưới mười lần. Điều này tự nhiên lại khiến Thế Long cảm thấy khó chịu, hắn không muốn mối quan hệ này giữa hai người bị phân định quá rạch ròi bằng hai chữ “cảm ơn” đó.
Vừa về đến nhà, Duy Minh đã “biết điều” chui ngay vào bếp nấu một bữa ăn đơn giản cho Thế Long, dường như căn bếp này đã được chuẩn bị nguyên liệu chỉ chờ nó về là sẵn sàng nấu lên ngay! Nhưng như vậy cũng tốt, vừa hợp với ý đồ nịnh sếp của nó, nên chẳng mấy chốc bàn ăn trong phòng bếp đã được bày lên một số món ăn tủ của Duy Minh.
Đợi Thế Long ăn đâu đó xong xuôi nó liền dọn dẹp bát đĩa, đang định bắt tay vào rửa thì lần thứ ba Thế Long giành với nó. Trong khi hắn đang xắn tay áo vật lộn với mớ bát đĩa đó thì Duy Minh cứ lượn lờ sau lưng khiến Thế Long phát cáu truy hỏi: “Có gì thì nói đi, không cần đi qua đi lại mãi như thế!”
Duy Minh bị nắm thóp nên nói một tràng dài: “Tổng giám đốc, em biết em bị đồn đại là vào công ty bằng cửa sau, rồi nào là nhờ mối quan hệ với Tổng giám đốc,… em chấp nhận nghỉ việc nhưng chỉ nghỉ việc tạm thời được không ạ? Tổng giám đốc đợi em đi học lấy bằng nhân viên phục vụ đạt chuẩn sẽ trở lại xin việc đường đường chính chính được không ạ?”
Thế Long nghe nó nói vậy có hơi bất ngờ, hắn đã đoán trước Duy Minh sẽ nói vệ vụ nghỉ việc nên định chấp nhận cho nó làm việc tiếp, nhưng không ngờ cậu nhóc này lại “nghĩa khí” đến vậy. Hắn đương nhiên sẽ gật đầu đồng ý, thậm chí còn khuyến khích việc học hành này của Duy Minh, vốn dĩ học thì không có gì là không tốt, đặc biệt trong lúc này nó nên rời khỏi công ty một thời gian trước khi mọi lời đồn thổi của mọi người lắng xuống.
“Nhưng… Tổng giám đốc ơi, Tổng giám đốc…”
Thấy Duy Minh ấp úng, có gì muốn nói nhưng lại không dám nói ra Thế Long liền lạnh lùng ra lệnh “Có gì thì nói đi, tôi ghét nhất những ai cứ ấp a ấp úng”
Duy Minh được hắn cho phép nói nên mạnh dạn nói luôn: “Em tính rồi, học phí hơi đắt, Tổng giám đốc cho em vay nhé, mỗi tháng Tổng giám đốc muốn trừ nợ ½ lương của em cũng được!”
Thế Long lại thấy khó chịu trước sự phân chi rõ ràng như người dưng nước lã của nó, tháo đôi bao tay ra, đi lên phòng rồi một lúc sau trở ra, vất đại một cái thẻ ngân hàng trước mặt nó, thờ ơ bảo: “Lấy đi!”
Duy Minh nhìn Thế Long bằng ánh mắt khó hiểu nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh cầm lấy cái thẻ đó.
+++
Duy Minh nhanh chóng tìm được một khóa đào tạo nhân viên nhà hàng/khách sạn đạt chuẩn quốc tế nên vội vàng ghi danh, lúc sử dụng thẻ đó để thanh toán nó mới biết đó là thẻ sử dụng bao nhiêu tùy thích, cuối tháng sẽ trừ vào tài khoản chính của Thế Long, nghe cô nhân viên thu ngân nói vậy, Duy Minh vừa cảm động vừa bối rối, lòng thầm nhủ tốt nhất không nên xài nữa, vì xài ít hay nhiều thì cuối tháng Tổng giám đốc đều biết, mình nên an phận thủ thường được rồi.
Buổi chiều, Duy Minh lựa bộ quần áo ưng ý nhất đến phỏng vấn, đúng là một kì thi gắt gao, đã nộp tiền vào nhưng vẫn phải phỏng vấn để phân loại học viên. Điều đó khiến Duy Minh có chút hồi hộp. Nghe nói những buổi phỏng vấn này vẫn hay có các “bê bối”, đặc biệt là những thí sinh nào có ô dù lớn hoặc khéo đi cửa sau sẽ dễ dàng được vào vòng trong, ngược lại, cũng không ít những nhân viên có tài năng thực thụ lại bị đè bẹp vì không khéo khoản “ngoại giao”. Duy Minh vẫn ôm mộng những lời đồn thổi ấy chỉ là phóng đại, và đương nhiên nó không bị những lời đồn này làm cho nhụt chí. Ngược lại, Duy Minh thuộc tuýp người càng bị K**h th**h thì càng phấn đấu, nên điều đó khiến nó quyết tâm đến thực hiện bài phỏng vấn này thật tốt.
Duy Minh hoàn toàn choáng ngợp trước hiện trường phỏng vấn đông nghịt người thế kia, nó nhanh chóng tìm một chỗ ngồi, ngoan ngoãn chờ đợi. Bên cạnh nó là một người đàn ông tuy có vẻ đã ngoài ba mươi nhưng vẫn rất đẹp trai, phong độ. Người đó vui vẻ mỉm cười bắt chuyện với nó:
- Chào! Bạn đến đây phỏng vấn à?
- Ừm… Chào! – Duy Minh vui vẻ cười nhưng trong lòng thầm nghĩ “Đến đây không phỏng vấn chứ chẳng lẽ đến dạo chơi à?”
- Tôi tên Tuấn Kiệt, còn bạn? – Người đó vẫn niềm nở bắt chuyện
- À, tôi tên Duy Minh, từng làm nhân viên cho AJ nhưng muốn học hỏi thêm để nâng cao tay nghề! – Duy Minh cũng bắt đầu thấy thoải mái hơn, vui vẻ đáp lại.
- Ồ, tôi rất thích những người có ý chí cầu tiến như cậu! – Người đàn ông đó không tiếc lời khen ngợi khiến nó hơi đỏ mặt, cười cười đáp lại
- Cám… cám ơn đã quá khen!
- Haha – Người đàn ông đó cười lớn khiến cả hội trường đều không hẹn mà cùng nhìn về phía họ, nhưng người đó không hề lúng túng, còn đứng dậy rồi cúi đầu xuống thì thầm vào tai nó – Sắp tới giờ rồi, tôi đi trước đây!
- … - Duy Minh bị mọi người nhìn chằm chằm nên nhất thời chưa biết nói gì.
Người đó định bước đi nhưng khẽ dừng lại, lại cúi xuống nói nhỏ: “Không biết có ai nói với cậu là khi ngượng ngùng cậu rất dễ thương chưa?”, nói xong, người đàn ông đó cười sảng khoái, thanh thản bước đi, để lại Duy Minh cúi gằm mặt, tiếp tục ngượng ngùng.
Đi được một đoạn, người đó lại lần thứ hai quay lại, nhưng lần này ông không bước lại chỗ nó mà ngoắc ngoắc Duy Minh lại chỗ mình. Nó không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy tới, người đàn ông nhìn nó khẽ cười rồi nói: “Tôi thấy cậu hơi căng thẳng, nhưng không có gì phải hồi hộp cả, cứ phát huy như bình thường cậu vẫn làm được. Quan trọng là phải có phong cách là được, phải làm sao để người phỏng vấn cảm thấy được phẩm chất và tài năng cá nhân của cậu. Nghe nói các giám khảo phỏng vấn rất khó khăn và… cổ quái, nếu bình thường quá sẽ rớt, nhất định phải tạo ra được bước đột phá!” Rồi không đợi Duy Minh gật đầu cảm ơn thì người đó đã nhanh chóng đi lẩn vào đám đông.
+++
Đã đến giờ phỏng vấn, từng người, từng người một lần lượt bước vào phòng phỏng vấn, rồi lại lần lượt bước ra, có người vui vẻ, có người ủ ê, cũng có người ra vẻ đăm chiêu,… Mãi một lúc lâu sau mới tới lượt Duy Minh, nó run rẩy bước vào và rất bất ngờ khi người đàn ông lúc nãy đang ngồi chễm chệ trên ghế giám khảo với tấm bảng nhỏ để “Nguyễn Tuấn Kiệt – Trưởng BGK”.
Trong khi Duy Minh còn đứng như trời trồng thì một thành viên trong Ban giám khảo đã hắng giọng nhắc nhở nó: “Mỗi thí sinh đều có một khoảng thời gian có hạn, cậu nên tận dụng thời gian ít ỏi đó thay vì đứng đó nhìn chúng tôi!”
Duy Minh lập tức lấy lại bình tĩnh, khí thế bước vào trong, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông vừa mách nước cho mình lúc nãy.
Và cũng như bao người khác, Duy Minh nhận được câu hỏi tại sao lại chọn nghề này. Nó nhớ đến gợi ý của người đàn ông lúc nãy, ráng nặng óc suy nghĩ một lí do nào đó thật oách, thật cao thượng nhưng nghĩ một hồi vẫn chưa ra, nó tự trách mình đúng là quá ngốc, nghĩ đại một lí do nào đó cũng không ra nên đành trình bày lí do thật sự, từ việc gia đình khó khăn ra sao, rồi tình cờ được AJ nhận vào làm như thế nào, rồi được hưởng mức lương rất cao, phúc lợi hậu hĩnh,… nhưng càng ngày càng thấy yêu công việc này, nó rất thú vị, tiếp xúc được với nhiều người, thậm chí còn có 1 số người nổi tiếng cũng đến AJ ăn uống, và đặc biệt là lí do bị đồn thổi đi cửa sau nên quyết tâm học tập, có bằng cấp hẳn hoi rồi sẽ đường đường chính chính vào làm như bao nhân viên khác.
Ban giám khảo đều tỏ vẻ ngạc nhiên trước câu trả lời đơn giản tới mức bình thường của nó, có vị định phất tay bảo “Next” thì trưởng BGK – ông Tuấn Kiệt nhìn nó với ánh mắt rất lạ, rồi ông vỗ tay “Tốt, câu trả lời giản dị đến mức bình thường, nãy giờ chúng tôi nghe biết bao nhiêu câu trả lời hay ho nhưng sáo rỗng, đây là câu trả lời đánh động vào tâm lý người nghe nhất. Nếu muốn làm một nhân viên phục vụ chân chính thì chúng tôi rất đề cao yếu tố yêu nghề và thật thà, và cậu đạt được cả hai điều đó. Câu trả lời tầm thường nhất nhưng chân thật nhất, cậu không cần thi phần thực hành nữa, cuối giờ đợi tôi, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu!”
Đến cuối giờ như đã hẹn, người đàn ông đó bước ra, tiếp tục dùng ánh mắt rất lạ đó để nhìn Duy Minh, nó cảm nhận sự ưu ái, sự trìu mến xen lẫn quan tâm trong ánh nhìn đó.
- Cậu là Duy Minh đúng không? Tôi đã xem hồ sơ của cậu!
- Vâng!
- Không bằng cấp, cậu là một tay ngang nhưng vẫn có thể trụ được trong AJ vốn đòi hỏi cao như vậy là đã rất xuất sắc.
- … - Duy Minh ngại ngùng cười trừ, khẽ nói – Cảm ơn thầy!
- Tôi sẽ nhận em.
Trước quyết định này của ông ta, Duy Minh có phần hơi ngạc nhiên, rõ ràng là dù được qua vòng này nhưng nó vẫn phải đợi mình sắp xếp vào lớp nào mới biết được, còn đằng này được nhận chỉ đích danh có phải hơi…thiên vị không? Nhưng ngược lại với nó, hai thầy giáo đứng sau lưng Tuấn Kiệt nãy giờ không tỏ ra vẻ bất ngờ gì cả, cả hai còn đồng loạt nhìn Duy Minh bằng ánh mắt e ngại, xen lẫn thương hại, cảm thông. Duy Minh không hiểu lắm về ánh mắt của hai thầy giáo đó nhưng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao đây cũng là món quà từ trên trời rơi xuống, không nhận thì phí! [Rõ ràng Duy Minh đã quên nguyên tắc: Trên trời này không có miếng bánh nào là miễn phí cả, nếu có thì miếng bánh đó cũng bị tẩm độc rồi]
- OK, vậy em có phiền không khi tôi đưa em về nhà tôi lấy một vài tài liệu quan trọng! Vì không biết sẽ nhận em nên tôi không mang theo.
- Ừm… vâng ạ! Cảm ơn thầy! – Duy Minh thoáng suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý, nó vui quá nên không để ý ánh mắt nghi ngại mà hai thầy giáo kia tiếp tục dành cho mình.
+++
Thầy Tuấn Kiệt lái một chiếc xe hơi màu đen, tuy không phải nhãn hiệu nổi tiếng nhưng vẫn khá sành điệu. Sau khi Duy Minh lên xe thì chiếc xe nhanh chóng rẽ vào đường cao tốc, càng ngày càng rời xa trung tâm thành phố.
Đột nhiên bản tin trên tivi trong xe phát đoạn phim tài liệu về học sinh bị thầy giáo dụ dỗ, ***,… người đàn ông đó nghe đến đây liền tắt phụt cái tivi nhỏ xíu gắn trong xe, xoay cười hề hề với nó: “Toàn chuyện vớ vẩn không nhỉ?”
Duy Minh dần dần thấy bất an, đây là lần đầu tiên nó đi về nhà một người đàn ông lạ, tuy đó là giáo viên hướng dẫn của mình nhưng vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Có lẽ nó có giác quan thứ sáu thôi thúc nên liếc nhìn người đàn ông đó qua gương chiếu hậu, trên miệng ông ta đang nở một nụ cười rất lạ, có gì đó sáng rực pha chút ***.
Đến nước này, trong lòng Duy Minh đã rất căng thẳng nhưng vẫn phải cố tỏ ra trấn tĩnh, lấy điện thoại ra gọi cho Thế Long. Trong lúc chưa biết người đàn ông này sẽ đưa mình đi đâu, lỡ người ta có ý đồ xấu thì bây giờ phải nhanh nhanh tìm người cầu cứu, không thì có ૮ɦếƭ cũng không tìm thấy xác. Đến lúc này không nghi ngờ gì nữa, Thế Long là người tốt nhất để nó cầu cứu. Biết đâu biết nó là hoa đã có chủ thì người đàn ông này sẽ từ bỏ ý định bắt nạt nó.
“Tút… tút… tút”
“A lô?” Tiếng tút tút vang lên rất lâu, chưa bao giờ Duy Minh trông đợi được nghe giọng Thế Long như lúc này. Rất lâu sau đầu dây bên kia mới chịu trả lời. Duy Minh nghe vậy liền giả vờ dịu dàng nói qua điện thoại: “A lô, ông xã hả? Tối nay chắc bà xã không về nhà ăn cơm được rồi!”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, Duy Minh vẫn bên đây tự biên tự diễn: “Hôm nay bà xã đi phỏng vấn, bà xã nói với ông xã rồi đó. Thầy đã chịu nhận bà xã rồi, thầy Nguyễn Tuấn Kiệt đang đưa bà xã về nhà thầy ấy ở ngoại ô lấy chút tài liệu, nhưng hình như hơi xa, bà xã lại không rành đường, có gì ông xã tự nấu ăn nhé!”
“…”
“Ông xã, ông xã đang họp à?”
Đúng là đang họp, Thế Long đang hóa đá trong phòng họp, tất cả các cặp mắt trong phòng đều đang dồn về phía hắn. Quả thực chữ “ông xã, ông xã” của nó quá lớn nên truyền ra khắp phòng họp, khiến mọi người đều phải trợn mắt há mồm! Mọi người gật gù “Giám đốc phu nhân đúng là giám đốc phu nhân, chỉ một tiếng ông xã, hai tiếng ông xã đá khiến cho Tổng giám đốc trong truyền thuyết hóa đá tại chỗ như thế này!”
Trước ánh nhìn chăm chăm của mọi người, sắc mặt Thế Long thật sự rất khó coi. Vừa mới bắt máy lên đã nghe hai chữ “ông xã” khiến điện thoại trong tay hắn suýt chút rơi xuống đất. Vốn dĩ đang giờ họp nên Thế Long cũng không muốn nghe điện thoại, nhưng vì Duy Minh tinh thần kiên nhẫn quá cao, chuông điện thoại hắn reo không ngừng, nên không nghe không được, hắn đành phải bấm nghe, nhưng vừa nghe xong thì cớ sự đã trở thành như vậy. Mấy chữ “ông xã” của Duy Minh khiến đầu óc Thế Long trở nên tê liệt, đợi khi nó nói xong hắn mới gượng gạo tắt máy, ráng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng: “Tiếp tục thôi!”
Cô thư kí ngập ngừng một hồi mới dám lấy dũng khí nói nhỏ vào tai hắn “Chúng ta đã thảo luận xong, chuẩn bị tan họp rồi giám đốc!” Haizzz, Tổng giám đốc thật thê thảm, chỉ với một cuộc gọi của giám đốc phu nhân đã bị rối loạn tư duy. Tình trạng lơ là, thiếu tập trung này của An Thế Long xưa nay vốn nổi tiếng điềm tĩnh, lạnh lùng bị đồn ra ngoài chắc không ai dám tin.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Thế Long quay lại phòng làm việc, sắc mặt không chút biểu cảm. Vừa về phòng, hắn uống liền hai cốc nước lạnh mới có thể lấy lại bình tĩnh. Thật là, lúc nãy Duy Minh gọi hắn là “ông xã” sao hắn lại thấy có chút… thích thú? Trời ạ, cái gì chứ? Cái tiếng “ông xã” vừa sến lại vừa trẻ con ấy, lại được nó nói bằng giọng hết sức dịu dàng đáng lẽ khiến Thế Long thấy khó nghe mới đúng chứ sao lại thích thú? Thế Long hơi rùng mình vì suy nghĩ của mình, hắn tự nhủ chắc do áp lực công việc quá lớn nên mới có suy nghĩ như thế.
Thế Long nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, bên tai lại vang lên cuộc điện thoại mơ hồ lúc này, hắn chợt suy nghĩ, nếu bỏ qua mấy chữ “ông xã, ông xã” thì cuộc gọi này thật sự rất bất thường. Trước đây, Duy Minh có bao giờ tự tiện gọi cho hắn đâu, vả lại cả hai cũng chẳng hẹn ăn tối, đặc biệt hắn lưu ý đến chi tiết nó nêu rõ họ tên thầy giáo, tên gì nhỉ? À, Nguyễn Tuấn Kiệt. Đến đây, Thế Long sững người, cuộc điện thoại này hoàn toàn không mơ hồ, linh cảm của 1 tên xã hội đen khiến hắn biết rằng Duy Minh đang gặp nguy hiểm, và có thể nó đang ngồi trên xe với nhân vật nguy hiểm đó, đến nỗi điện thoại cũng phải vòng vo tam quốc chứ không dám trực tiếp cầu cứu. Nghĩ đến đây, Thế Long giật mình cầm lấy điện thoại gọi lại cho nó, nhưng chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Sắc mặt của Thế Long càng lúc càng trở nên khó coi, mấy phút trước vẫn còn gọi điện, giọng nói nghe ra vẫn khá bình tĩnh vậy sao bây giờ lại khóa máy? Duy Minh đang ở đâu? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Nó đã gặp nguy hiểm gì rồi sao? Thế Long càng nghĩ càng thấy sốt ruột, vội cô thư kí vào phòng.
Cô Lan vừa bước vào, thấy sắc mặt cực kì u ám của Thế Long thì không khỏi ngạc nhiên. Cô đã làm việc với Thế Long khá lâu, hắn vốn dĩ luôn là người đàn ông bình tĩnh trước mọi tình huống, không bao giờ để tình cảm chi phối hành động, cũng chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc khác thường như hôm: thất thần ngay trong phòng họp, rồi bây giờ dáng vẻ như đang đối mặt với nguy cơ gì rất lớn. Thế Long không đợi cô mở lời đã nói gấp gáp: “Lập tức nối máy lão Tứ cho tôi!”
Cô thư kí nhận mệnh lệnh rồi cung kính ra ngoài, không lâu sau, điện thoại của Thế Long đã được kết nối.
- Thế Long, cậu tìm tôi có việc gì?
- Cậu lập tức điều tra thông tin của Nguyễn Tuấn Kiệt cho tôi, không biết bằng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải có được thông tin cá nhân của hắn nhanh nhất có thể.
Lão Tứ bên kia cũng hơi bất ngờ, tự nhiên tại sao lại điều tra người này? Nguyễn Tuấn Kiệt này đã đắc tội tày trời gì với Thế Long sao? Vả lại cũng chưa thấy Thế Long mất bình tĩnh như vậy bao giờ! Đoán đây là việc gì rất quan trọng nên lão Tứ đích thân điều tra không cần nhờ đến cấp dưới.
Bên đây, Thế Long sắc mặt càng ngày càng lạnh lùng, u ám, bàn tay siết chặt điện thoại như muốn P0'p nát nó, cuối cùng đã có chút thông tin: lão Tứ đã điều tra được nhà của hắn ta.
Thế Long lập tức đi ra khỏi phòng làm việc, ra lệnh cho lão Tứ tiếp tục điều tra nhưng không được ngắt máy, đồng thời hắn cũng triệu tập gần mười tên vệ sĩ bí mật của mình lập tức chạy đến địa chỉ lão Tứ cung cấp.
Thế Long lái xe như xé gió, kim tốc đồ đã dần đến số 100, gương mặt vốn lạnh lùng nay lại không chút biểu cảm khiến ai nhìn thấy cũng phải sợ.
Bên kia lão Tứ đã điều tra được: “Nguyễn Tuấn Kiệt, 34 tuổi, từng làm nhân viên phục vụ nổi tiếng tại Ý và Pháp, sau đó về nước nhận làm giáo viên đào tạo ra những nhân viên đạt chuẩn quốc tế!” Nói đến đây, bên kia hơi ngập ngừng rồi nói tiếp: “Hắn là người đồng tính, về nước không lâu đã có nhiều scandal dụ dỗ học viên nam”
Nghe đến đây tai Thế Long ù lên, kim tốc độ lại dời lên một chút. Duy Minh vốn ngờ nghệch, rơi vào tình huống này có thể suy nghĩ gọi điện cho hắn đã “tiến bộ” lắm rồi. Nhưng bước tiếp theo nó sẽ làm sao? Có bị người ta ức hiếp không? Người của hắn mà hắn chưa ***ng tới thì sao có thể cho ai ***ng vào được. Nghĩ đến đây, đầu óc Thế Long càng rối tinh rối mù, càng lúc càng bất an.
Trong lúc lòng dạ rồi bời, xe càng lúc càng tăng tốc thì điện thoại Duy Minh gọi đến, màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh Duy Minh cười toe toét, đây là lần trước nó chê mình không có ảnh đại diện gì cả nên đã lấy điện thoại hắn tự chụp một tấm cười toe toét. Nhìn tấm ảnh nó cười tươi như vậy lại khiến trong lòng Thế Long cảm thấy khó chịu mơ hồ, bắt điện thoại mà lòng tự nhủ: “Huỳnh Duy Minh, cậu không được phép xảy ra chuyện gì! Mới kết hôn chưa được bao lâu, cậu không được gặp bất trắc gì đó!”
- Alo, Tổng giám đốc… em… em… đang ở nhà hắn, em… lúc nãy điện thoại hết pin, bây giờ hắn đang tắm, em vừa sạc được chút xíu đã mở máy liền.
- Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi. Tôi đã tìm được địa chỉ, cậu ráng tìm cách kéo dài thời gian đi.
- Vâng.
Rồi Thế Long cúp máy, phóng xe điên cuồng trên đường cao tốc. Đám vệ sĩ xuất phát trước nhưng giờ đã bị hắn đuổi kịp, thậm chí đã vượt mặt một đoạn, may là cả đám bọn họ đều từng là xã hội đen, chạy xe như đua là chuyện bình thường nên mới đuổi kịp Thế Long.
Trong lúc này, Duy Minh đang đứng ngồi không yên trong phòng tên Tuấn Kiệt đó, Duy Minh đã giả vờ bảo hắn đi tắm trước đi để kiếm cách chuồn, nhưng tên cáo già đó không biết đã khóa cửa từ lúc nào, nó chỉ còn cách lấy cục sạc pin dự phòng trong túi ra sạc được chút xíu pin là gọi điện liền cho Thế Long. Quả nhiên là giác quan thứ sáu của nó đã đúng, lúc trên xe vừa gọi cho Thế Long xong, nó tính là sẽ khiến người đàn ông đó nhận ra vấn đề mà giữ chừng mực, ai dè nó đã tính sai một bước, tự khai mình có “ông xã” khiến hắn như mở cờ trong bụng, mạnh dạn đặt một tay lên đù* nó, dù cảm thấy buồn nôn trước hành động thô bỉ đó nhưng nó cũng không dám phản kháng. Lúc vào đến nhà hắn cười cợt nhả, thẳng thắn đặt vấn đề: “Chỉ cần em theo ta, ta bảo đảm em sẽ có tấm bằng Nhân viên đẳng cấp quốc tế không tốn chút công sức nào”
Trước hoàn cảnh bất lợi, đang trong nhà hắn, cửa đã bị khóa, mà dù có trốn ra được thì ở đây cũng không có taxi, nó lại không biết đường nên Duy Minh không dám hành động hồ đồ, cười giả lả rồi bảo hắn đi tắm trước đi cho thoải mái.
Kết thúc cuộc gọi thứ 2 với Thế Long xong thì tên thầy giáo cặn bã đó cũng từ phòng tắm bước ra, bước nhanh về phía nó: “Em thấy sao, mỗi khóa có hàng trăm học viên đến đăng kí, muốn có một tấm bằng loại ưu thật sự rất khó khăn, vả lại tôi cũng rất đề cao ý chí và… ngoại hình của em!”
Duy Minh trong lòng nguyền rủa hắn thậm tệ, chửi hắn ghê tởm một trăm lần nhưng vẻ mặt vẫn ráng nở nụ cười e thẹn: “Khoan đã, để em tắm thoải mái rồi ra tính tiếp với anh nhé!” Nhưng trước khi nó kịp bước đi, tên cáo già này đã đòi giữ điện thoại giùm nó.
Duy Minh đành ngoan ngoãn nghe theo, vào phòng tắm khóa chặt cửa. Lòng nó nóng như lửa đốt: “Tổng giám đốc, anh tới nhanh đi, anh mà tới trễ là nhặt xác cho em đó!” Nó cũng không hiểu lúc đó, tại sao không phải gọi điện cho nhỏ Nhi hay thằng Nhân mà cái tên An Thế Long lại hiện ra trong đầu nó, nó cũng không nghĩ Thế Long lại hiểu được ám hiệu của nó như vậy.
Bây giờ, Duy Minh đang run rẩy nhìn mình trong gương, nó mở nước xối xả, tiếng nước chảy thật to kèm theo tiếng gõ cửa sốt sắng của tên Biến th' kia khiến nó càng hoảng loạn. Đột nhiên có tiếng động lớn bên ngoài, sau đó là tiếng nói chuyện của rất nhiều người, Duy Minh ráng vểnh tai lên nghe nhưng không nghe được họ nói gì, trong lòng hoảng sợ “Chẳng lẽ hắn còn có đồng bọn!”
Mà thực ra, bên ngoài lúc đó là…
Rầm, cánh cửa nhà tên Tuấn Kiệt đột nhiên bị phá, hắn còn chưa kịp làm gì thì đã ăn phải một cú đấm trời giáng. Sau khi lồm cồm bò dậy thì thấy trước mặt mình là một chàng trai gương mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, sau lưng còn có gần một chục tên mặc áo đen, gương mặt lạnh lùng.
- Cậu… cậu là ai? – Tên Tuấn Kiệt run lẩy bẩy
- Tôi là chồng của người bị ông ép đưa về đây!
Nói rồi Thế Long bồi cho hắn ta thêm một cú vào bên má còn lại, sau đó phủi phủi tay ra hiệu cho đàn em “Đến lượt tụi bây đó!” rồi nhìn khắp bốn phía. Bọn đàn em hơi thất vọng, kéo cả bọn chuyên nghiệp như chúng đến đây chỉ để dằn mặt tên này sao? Vậy có phải giết gà mà dùng dao mổ trâu không nhỉ? Nhưng đương nhiên là vai đàn em thì đâu ai dại gì mà cãi lời, cả đám nhào vô đánh đấm túi bụi.
Thế Long nhìn khắp phòng vẫn không thấy cậu nhóc đó đâu, im lặng một chút mới nghe thấy trong phòng vệ sinh có tiếng nước chảy. Lúc nãy quá bồn chồn, còn bây giờ biết Duy Minh vẫn còn an toàn nên hắn mới thả lỏng đôi chút, do dự rồi mới gõ cửa.
Nãy giờ im lặng đột nhiên có tiếng gõ cửa khiến Duy Minh lập tức lấy lại cảnh giác, tay cầm cây… cọ bồn cầu làm VK nếu lỡ tên thầy giáo Biến th' có xông vào. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc khiến Duy Minh mừng rỡ: “Duy Minh, là tôi đây!”
Cuối cùng đã đợi được đến lúc này, đúng “Là tôi đây”, là Tổng giám đốc đã đến cứu em, khoảnh khắc ấy, Duy Minh vội vàng mở cửa, chạy ra sà vào lòng chàng trai đứng bên ngoài. Nãy giờ có lo lắng nhưng nó vẫn không khóc, vậy mà lúc này chút yếu đuối đã khiến nước mắt nó lăn dài: “Tổng giám đốc, huhu, cuối cùng anh đã đến rồi, huhu”
Trước cảnh tượng này, sống lưng Thế Long bỗng chốc cứng đờ. Cảnh tượng xuất hiện khi cửa phòng tắm vừa mở ra thật khiến Thế Long xót xa: Duy Minh ở bên trong như một chú thú nhỏ bị thương, co rúm sợ sệt, đôi mắt đỏ hoe… Không ngờ trong lúc xúc động, Duy Minh lại ùa vào lòng hắn. Đối với người không quen tiếp xúc cơ thể với người khác như Thế Long không hiểu sao lúc này lại thấy rất thỏa mãn và dễ chịu. Không phải hắn chạy như điên đến đây chỉ vì cái ôm này đó chứ?
Khoảnh khắc Duy Minh ôm chầm lấy hắn khiến Thế Long khó diễn tả được cảm xúc lúc đó, chỉ biết hắn cũng đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, tay kia ấm áp ôm lấy cơ thể nhỏ bé run rẩy kia, khẽ nói: “Ổn rồi, không sao đâu!”
Vừa rồi Duy Minh hoảng loạn nên mới dám chủ động ôm chầm lấy hắn, bây giờ biết mình đã an toàn nên nó dần lấy lại bình tĩnh, phát hiện vòng tay của Thế Long ôm mình hơi bị chặt. Cả người đang dính chặt vào Thế Long, ngửi thấy mùi hương cơ thể nam tính của Thế Long, cảm nhận được hơi ấm của hắn, thậm chí còn nghe được nhịp đập trái tim của Tổng giám đốc,… cái ôm này khiến Duy Minh hơi khó thở, hơn nữa bên cạnh lại có ánh mắt dòm chừng của mấy người vệ sĩ khiến Duy Minh ngượng ngụng buông tay ra. Thế Long cau mày, thực ra hắn hơi tham lam, còn muốn ôm thêm chút nữa, vì thật sự cái ôm này rất dễ chịu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc