EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 25

Tác giả: Đang cập nhật

KHÔNG AI NÓI VỚI NÓ KẾT HÔN LẠI KHỔ SỞ THẾ NÀY.
Đúng là hai tuần thật sự quá gấp gáp, biết bao nhiêu công chuyện phải chuẩn bị, Thế Long vừa ráng tăng ca giải quyết công việc đâu vào đấy để có thời gian chuẩn bị cho hôn lễ, lại thêm thái độ bất cần của đối phương nên khiến hắn càng sôi máu, quyết tâm tổ chức thật long trọng.
Ba ngày làm việc liên tục, Thế Long cũng đã có chút thời gian để đi chụp ảnh cưới với nó. Hắn đã báo trước cho nó biết từ hôm qua nên hôm nay chỉ cần “hú” một tiếng là Duy Minh đã có mặt, tuy nó không tích cực hưởng ứng nhưng vẫn có thể xem là chịu phối hợp.
Trước đó, Thế Long đã chở nó qua chỗ Taylor lấy một bộ quần áo. Khi Duy Minh thử xong, Thế Long gật gù, nét hài lòng hiện rõ trên mặt, đúng là chọn không nhầm người mà!
- Sao? Cậu thấy tay nghề mình không tồi chứ? – Taylor đắc chí
- Cậu dám chọn cho cậu ta một bộ không ra gì thử đi – Thế Long lại dùng sở trường khí thế áp đảo để đối phó đối phương
Taylor khịt mũi, nhăn mặt: “Thôi thôi thôi, làm ơn mắc oán mà, không khen một tiếng còn lên giọng kẻ cả nữa…”
Thấy “nhà thiết kế” của mình giận lẫy nên Duy Minh nãy giờ im lặng mới xuống nước: “Đâu có, em thấy đẹp mà… cảm ơn anh Taylor nhiều lắm”, nó vừa nói vừa nở nụ cười, hơi cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Taylor nghe xong hai mắt sáng rỡ, cười hềnh hệch vỗ vai Duy Minh nói: “Thấy chưa, chỉ có em là dễ thương, hiểu chuyện… Bộ chính thức anh đang may cho em, anh sẽ không làm em thất vọng đâu, hơ hơ…”
Mặt Thế Long đã tối đi một nữa, nhìn Taylor thân mật vỗ vỗ vai Duy Minh, lại còn anh em ngọt xớt khiến hắn thấy khó chịu. Đôi mày đẹp đẽ chau lại, “Đi thôi!”
Duy Minh lập tức tuân lệnh, vào thay đồ xong rồi lót tót chạy ra xe, trong lòng thầm mắng “Đồ đàn ông không ga lăng gì cả, đợi mình một chút thì ૮ɦếƭ hay sao?”. Nhưng khi đứng trước mặt Thế Long thì nó lại thể hiện rõ bản chất nô tỳ của mình, giả vờ quan tâm: “Ủa Tổng giám đốc không may đồ à?”
Thế Long im lặng, đợi nó lên xe rồi chạy đi một khoảng mới thản nhiên đáp: “Tôi mặc gì cũng được!”
Ý gì đây? “Tôi” đẹp sẵn rồi nên mặc gì cũng được à? Có tự tin quá không đó? Duy Minh ngẫm nghĩ rồi trề môi, nhưng vẫn phải công nhận là cái này có phần đúng, Thế Long là người có khí chất, chưa kể tới bề ngoài đẹp trai, ánh mắt đa tình, cơ thể nhìn từ bên ngoài đã thấy được sự mạnh mẽ, rắn chắc,… nếu không làm Tổng giám đốc của AJ thì hắn làm người mẫu quảng cáo chắc sẽ thành công lắm.
Hắn thấy Duy Minh nhìn mình rồi suy nghĩ liền chột dạ, mặt nó vừa nham nhở vừa suy nghĩ thế kia thì chắc không có gì hay ho rồi.
+++
Đến studio chụp ảnh cưới, đó mới là một cực hình đối với cả hai. Ông chủ cửa tiệm hình như là người quen của bà Thế Long nên đón tiếp hai đứa rất niềm nở, không tiếc lời giới thiệu và khuyên nhủ nên chụp mấy trăm tấm làm kỉ rồi, rồi còn nói cái gì mà một đời chỉ có một lần, từng nét mặt, khoảnh khắc, cử chỉ đều phải chụp lại, không thì phí lắm…
Sau khi cả 2 đã gật đầu đồng ý liền bị “áp tải” ra một khu vực gần biển, vừa có biển vừa có rừng cây, bãi cỏ,… nói tóm lại có đủ mọi cảnh như trong phim. Nhưng cả 2 nhân vật chính đều không mấy quan tâm, Thế Long suốt buổi không nói gì còn Duy Minh cũng nghịch ngợm nhìn cảnh vật xung quanh.
Suốt mấy tiếng chụp hình đúng là một quá trình đau khổ, phải làm theo yêu cầu của bác chụp hình, làm ra vẻ hết sức ngọt ngào: “Này, cậu Thế Long đứng sát vào cậu nhóc đó đi, rồi… rồi, cậu nhóc đó phải nép sát vào, nép vào chút nữa…, mũi cách nhau một milimet nào, sắp kết hôn rồi còn ngại gì nữa?”
Duy Minh muốn nhảy bổ ra quát vào mặt ông ta: “Có phải kết hôn thật đâu mà không ngại?” nhưng đương nhiên là nó không dám. Mặt áp mặt, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau “Này, cậu nhóc trừng mắt nhìn chú rể làm gì? Phải ngại ngùng, e thẹn… cười tươi lên, sao cái mặt như sắp khóc thế này?”
Duy Minh đang định quát lại thì nghe ông chú đó mắng Thế Long nên cười thầm trong bụng “Thế Long nữa, cậu phải nhìn người ta với ánh mắt dịu dàng, không phải ánh mắt khó chịu đó… đắm đuối, đắm đuối vào”
Ông chú đó càng sốt ruột: “Hai người trưng mấy cái mặt hình sự đó ra làm gì? Chụp ảnh cưới chứ có phải chụp chứng minh nhân dân đâu!?”
Đến nước này, Thế Long bực mình buông nó ra, thời tiết nóng nực mà phải ôm Duy Minh nãy giờ khiến mồ hôi đầm đìa trên trán. Hắn quay sang nhìn ông chú thợ ảnh, thản nhiên nói: “Bình thường chúng tôi ít chụp ảnh, lại không quen thân mật trước mặt người lạ”
Duy Minh vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy”
Bác thợ chụp ảnh nghe xong liền nhăn mặt, một hồi sau mới nảy ra sáng kiến: “Hay bây giờ hai người tưởng tượng đi, tưởng tượng đến ai mình mong muốn gặp nhất, nhìn người đó bằng ánh mắt trìu mến nhất”
Cả hai đành miễn cưỡng làm theo, ánh mắt Thế Long nhìn nó bắt đầu thay đổi, dịu dàng, trìu mến, không cần nói thì nó cũng biết Thế Long đang nghĩ về ai, chắc chắn là Khánh My. Còn Duy Minh bắt đầu nghĩ về Su – con cún đã mất của mình, con cún đó được nó nhận nuôi từ nhỏ, sau đó do quá già nên đã ૮ɦếƭ, mỗi lần nhớ đến nó, nhớ đến kỉ niệm buồn vui với nó thì đôi mắt lúc ánh lên niềm vui, lúc háo hức, lúc lại bi ai…
Duy Minh sau khi dứt mình ra khỏi dòng kí ức thì thấy ánh mắt vẫn còn say đắm, dịu dàng của Thế Long, đột nhiên tim nó không khỏi quặng thắt, ánh mắt ấy, dù có say mê, đắm đuối đến đâu thì vẫn mãi mãi chỉ dành cho Khánh My, còn nó? Nó không có đặc quyền gì ngoài ánh mắt lạnh lùng cố hữu của hắn. Nghĩ đến đây, Duy Minh chợt buông tay ra, Thế Long cũng giật mình, ánh mắt trở lại lạnh lùng như mọi khi.
Nó nhìn hắn, hắn nhìn nó, ánh mắt cả hai đã trở lại lúc đầu và không ai nói gì, chỉ có bác chụp ảnh đang chụp ngon trón thì hai diễn viên không chịu diễn nữa, hét um lên: “Trời, diễn tiếp, diễn tiếp đi, chụp chưa đủ!”
“Thôi thôi, chụp vậy đủ rồi… Cháu có cảm giác như vầy giả tạo quá!” Duy Minh xua tay. Bác thợ chụp ảnh tức giận giậm chân, Duy Minh nghiêng đầu cười nói tiếp: “Mấy kiểu ảnh thân mật, ôm ấp, nắm tay, nắm chân,… thì mấy cặp khác cũng chụp hết rồi. Hay chúng ta đổi kiểu khác?”
Nghe “kiểu khác” của nó, khóe miệng của Thế Long giật giật, trong lòng lo sợ nó sẽ đưa ra tối kiến gì đây.
Duy Minh không đợi mọi người đợi lâu, tiếp tục diễn thuyết: “Chúng ta thường biết, càng xa càng nhớ, càng xa càng yêu chứ gì? Vậy chúng ta sẽ thực hiện bộ ảnh theo chủ đề đó?”
“Cụ thể là gì?” Ông bác chụp hình EQ quả thật quá thấp.
Duy Minh chậm rãi nói lại: “Tức là chúng ta sẽ chụp ảnh hai người xa nhau, lấy khoảng cách làm chủ đạo, xa nhau nhưng vẫn nhớ nhau, xa mặt nhưng không cách lòng, đó mới là đỉnh cao của tình yêu”
Thợ chụp ảnh vỗ đùi:
“Được, cứ làm theo yêu cầu của cậu nhóc này”.
Nói rồi bắt đầu chỉnh máy, “Nào, chúng ta chụp tấm đầu tiên. Cậu nằm trên bãi cỏ, chú rể đứng tựa vào gốc cây kia… Đúng đúng”.
“…”.
“…”.
Hai người nhìn nhau, cùng quay mặt đi. Những bức ảnh cưới đau khổ không thể kể xiết được chụp liên tiếp trong nửa ngày, các tư thế thân mật khiến hai người toàn thân mệt mỏi. Ôm ấp là việc không tránh khỏi, cứ coi như là diễn viên đang rèn luyện tố chất tâm lý. Nhưng nếu đề cập đến vấn đề mang tính thực chất, ví dụ như hôn nhau hay gì đó… đều bị hai người lập tức từ chối. Thợ chụp ảnh cũng chẳng dễ dàng gì. Cái đôi này trợn mắt nhìn nhau cứ như lườm kẻ thù vậy, “yêu nhau lắm cắn nhau đau”, quả thực khó mà có được bộ ảnh cưới lãng mạn.
Suốt nửa ngày liền, Duy Minh thấy mình sắp phát điên. Thật khâm phục những diễn viên đóng phim, có thể nói ra những lời thoại sâu đậm tình cảm với một người hoàn toàn xa lạ. Có lúc vì yêu cầu của kịch bản còn phải hôn nhau, thậm chí lên giường… Nghĩ như vậy, đột nhiên nó rùng mình, càng thêm thông cảm với bọn họ.
Đột nhiên Duy Minh lại nghĩ đến mình, tự hỏi không biết sao này phải sống chung với “ông xã mặt lạnh” kia sẽ ra sao. Khi suy nghĩ, khó tránh khỏi gương mặt méo xệch, “Vẻ mặt của cô là sao vậy?”.
Thế Long sa sầm mặt xuống. Hắn nhìn thấy vẻ “chê bai” trên khuôn mặt của nó sao? Duy Minh dám chê hắn?
Duy Minh nhún vai: “Không có gì, em đang nghĩ cuộc sống sau hôn nhân chắc sẽ nhiều khó khăn”.
Sao? Cậu nhóc đã biết sợ rồi à? Thế Long cau mày, cố làm ra vẻ bình tĩnh rồi hỏi:
“Sợ rồi sao? Vì thế bây giờ cậu muốn nuốt lời?”
Duy Minh sững người, “Tổng giám đốc nghĩ em có thể nuốt lời à?”
Thế Long quay sang, chăm chú nhìn nó, bình tĩnh nói: “Cậu nghĩ thế nào?”
Nó thấy ánh mắt của hắn lạnh băng, khiến toàn thân nó lạnh buốt. Duy Minh vội cười xòa và nói: “Dĩ nhiên là không thể, ảnh cưới chụp rồi, thiếp mời cũng gửi đi rồi. Bây giờ muốn hối hận cũng không kịp”.
Thế Long hấm hứ một tiếng, “Biết thì tốt”.
Dù sao thì cậu cũng nằm trong tay tôi, việc đến nước này lại muốn nuốt lời? Còn lâu ấy. Cũng không biết vì sao, cứ nghĩ đến việc hơn một tuần nữa Duy Minh sẽ mặc trên mình bộ quần áo đẹp nhất nhất kết hôn với mình, trao cho nhau cặp nhẫn cưới đẹp nhất, trong lòng Thế Long có một “cảm giác đắc ý” rất lạ kỳ.
Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn lại lặp lại lời nói mấy hôm trước đã nói trên xe mà Duy Minh ngủ quên chưa nghe được: “Cậu an tâm, sau đám cưới cuộc sống chúng ta vẫn sẽ như trước, không ai can thiệp ai, đặc biệt là tôi sẽ không xen vào cuộc sống riêng của cậu đâu, điều phiền toái nhất là chúng ta phải sống chung với nội của tôi!”
+++
Hai tuần bận rộn nhanh chóng trôi qua, mới đây đã đến giờ G – thời gian: còn 24 tiếng nữa sẽ diễn ra hôn lễ, địa điểm: cái ổ heo của Duy Minh, nhân vật: Duy Minh, nhỏ Nhi và thằng Nhân.
- Duy Minh, mày suy nghĩ lại còn kịp đó – thằng Nhân xoa cằm
- Tụi mày vừa phải thôi, muốn tao đào tẩu trong khi chỉ còn 1 ngày nữa đến đám cưới ư? Tao không đủ can đảm – Duy Minh lắc lắc đầu
- Vậy mày có tự nguyện không? – Nhỏ Nhi chất vấn
- Có, tao tự nguyện, lấy Thế Long cũng là một lựa chọn không tồi: anh ta đẹp trai, phong độ lại tài giỏi, kinh tế vững vàng, hàng hiếm rồi còn gì?
- Vậy mày yêu anh ta? – Nhỏ Nhi tiếp tục hỏi không kiêng nể
- … - Duy Minh không đáp, thật sự nó cũng không biết tình cảm mình dành cho hắn có thể gọi là tình yêu chưa nữa.
- Vậy anh ta có yêu mày không? – Đến lượt thằng Nhân dè dặt hỏi
Lần này Duy Minh đau xót lắc lắc đầu thay cho lời đáp.
Hai đứa bạn sa sầm mặt xuống, lắc vai nó thật mạnh: “Mày tỉnh lại coi, mày muốn tự trói mình vào cuộc hôn nhân đó ư? Cứ cho là mày yêu hắn ta đi, vậy hắn không yêu mày, mày không sợ đau khổ sao?”
Từng lời, từng chữ của tụi nó nói ra như cào sâu nỗi đau trong lòng nó: “Tao biết chứ, tao sợ chứ… Nhưng đây là ván bài cuối cùng rồi, tao đặt cược cả hi vọng và hạnh phúc vào cuộc hôn nhân này, nếu thành công khiến hắn yêu tao thì viên mãn, còn bằng không, xem như tao trải nghiệm, tao đã dũng cảm đối diện với trái tim mình. Đến lúc đó tao có ra đi cũng không hối tiếc!”
Hai đứa nó nghe Duy Minh nói đành bất lực thở dài, Duy Minh vội vàng trấn an tụi nó, như tự trấn an mình: “Có gì tao vẫn còn cách li hôn mà, tụi mày đừng lo, hì hì”
Duy Minh nở nụ cười như mếu, thằng Nhân, nhỏ Nhi nhìn nụ cười đó mà trong lòng xót xa, nhưng nhỏ Nhi vẫn ráng lạc quan bông đùa vài câu: “Mày hay nhỉ? Chưa cưới mà đã tính đường lui rồi à? Tốt, tốt lắm”
Biết Duy Minh là người đã quyết định thì sẽ không thay đổi, ngày mai là tổ chức hôn lễ rồi, ván đã đóng thuyền, bây giờ có ngăn cản thì cũng vô ích, hai đứa nó chỉ có thể cố tỏ ra vui vẻ, khẽ nắm tay cậu, mỉm cười và nói: “Duy Minh, cho dù thế nào mày cũng phải chăm sóc bản thân mình. Nếu không vui thì lại chỗ của tao, tụi tao luôn luôn bên cạnh mày, chỉ cần mày quay đầu lại thì tụi tao luôn ở đó”.
Những từ cuối cùng có chút nghẹn ngào. Duy Minh mỉm cười nắm tay hai đứa bạn, “Được rồi, tụi mày đừng lo cho tao. Chẳng phải mày thường hay nói, tình yêu không phải là tất cả, không có tình yêu thì vẫn có thể sống vui vẻ đó sao? Tao thấy như thế này rất tốt, Tổng giám đốc cũng sẽ không xử tệ với tao…”
Tối hôm ấy hai đứa nó cứ đòi ngủ lại với Duy Minh, cả ba nói rất nhiều chuyện, dường như chẳng bao giờ nói hết chuyện, nhưng cũng dường như biết rằng sau này sẽ không còn cơ hội để nói chuyện như thế này nữa, vì thế mới dành hết buổi tối cuối cùng này để tâm sự với nhau. Hồi nhỏ, tất cả đều hồn nhiên, ngây thơ, vô ưu vô lo, cùng nắm tay nhau đi dạo phố, có lúc đi suốt cả buổi chiều không mua được thứ gì những vẫn thấy vui. Quãng thời gian ngây thơ không phiền muộn ấy, tình bạn thuần khiết ấy là vật báu quý giá nhất mà ba người nâng niu trong ký ức của mình.
Ấy vậy mà giờ đây, những kỉ niệm thời thơ ấu còn chưa kể hết thì trời đã sáng, giây phút ấy rồi cũng đã đến. Thế Long đã gọi người trang điểm, đưa quần áo đến từ rất sớm. Mất mấy tiếng đồng hồ mới chuẩn bị xong, Duy Minh dường như trở thành một con người khác, như chim sẻ phút chốc hóa phượng hoàng. Nhỏ Nhi không kìm được nhấc nhấc bộ quần áo của Duy Minh: “Woa, đẹp quá!”.
Duy Minh gãi đầu, “Thật không? Anh ta nói rất bình thường”.
Mặc bộ quần áo đẹp như vậy mà Duy Minh không hề có một chút cảm giác vui sướng, có lẽ là vì nó ấy không hề hứng thú với cuộc hôn nhân này… Hai đứa kia xót xa khịt mũi, cười nói
“Mày đừng khiêm tốn nữa. Mày chính là “cô dâu” xinh nhất”.
Duy Minh nhếch mép cười: “Cảm ơn mày đã khen tao, vậy thì tao sẽ không khách sáo nhận nó”.
+++
Rõ ràng là nhà họ An rất coi trọng buổi hôn lễ này. Lúc đến đón Duy Minh đã phái một đoàn siêu xe hoành tráng, nhưng nó không hề bận tâm, không thèm nhìn mà chui vào xe hoa của chú rể. Hội trường tổ chức hôn lễ, thảm đỏ trải dài đến tận cửa. Xe đón dâu vừa đến, bạn bè thân thiết hai bên đã phấn khích tung hoa. Hai bên thảm đỏ đặt rất nhiều hoa hồng đủ màu sắc, bước đi trên tấm thảm, cảm giác lãng mạn như đang đi giữa vườn hoa. Duy Minh vừa xuống xe đã bị rừng hoa màu sắc hoành tráng làm cho sợ hãi đến sững người… Thằng Nhân đứng gần đó bắt đầu suýt xoa: “Tổng giám đốc nhà mày lãng mạn thật đấy! Woa woa woa, lại còn trải loại hoa mày thích nhất đầy đường. Trời ơi, phải cần bao nhiêu hoa đây, tất cả hoa hồng ở thành phố này đều bị anh ta mua hết rồi sao?”
Duy Minh nhìn biển hoa, không thể nói là thích, chỉ thấy tâm trạng hết sức phức tạp. Chẳng phải đã nói hôn lễ muốn thế nào thì tùy rồi sao? “Tùy” đối với Thế Long là thế này sao? Tất cả những hoa hồng mà nó nhìn thấy từ nhỏ đến lớn cũng không nhiều như hôm nay…
Sao anh lại biết loài hoa nó thích nhất? Duy Minh ngây người đứng trên thảm đỏ, đột nhiên có cảm giác không biết phải làm thế nào. Thế Long đã đứng chờ trên thảm đỏ từ rất lâu thì rất bình tĩnh, rảo bước đi đến trước mặt nó rồi đưa cánh tay ra. Duy Minh hơi ngây người. Hình như hôm nay Tổng giám đốc có chút khang khác, mặc complet đen, áo sơ mi trắng, cà vạt màu cà phê, sự phối hợp rất đơn giản nhưng lại làm tôn lên khí chất của hắn một cách đáng ngạc nhiên. Một người đàn ông chín chắn thành đạt, tuấn tú nho nhã, có lẽ là đối tượng lý tưởng trong lòng rất nhiều cô gái. Một phần vì hôm nay là hôn lễ, không thể hấm hứ làm mặt lạnh, thay vào đó là nụ cười khe khẽ trên môi khiến người ta có cảm giác dịu dàng đến hoa mắt. Duy Minh tò mò nhìn Thế Long. Hắn giơ tay một hồi lâu mà Duy Minh vẫn không có phản ứng gì, không kìm được ghé sát vào tai nó và nói: “Cậu nên khoát tay tôi!”
Duy Minh nghe xong liền luống cuống khoát tay hắn, nhưng đi được vài bước nó mới phát hiện nãy giờ ngồi trên xe rồi lại xuống đây đứng tần ngần đã khiến chân tê rần rần, không bước đi nổi. Nó cố gắng tập tễnh bước đi, Như thế thì rất không đẹp mắt… Thế Long dừng bước, đột nhiên bế nó lên. Đám đông vang lên tiếng gào thét:
“Woa… bế công chúa!”.
“Ặc, Tổng giám đốc, có cần mạnh mẽ thế không!”.
“Ngưỡng mộ ૮ɦếƭ đi được, Thế Long, em cũng muốn được bế!”.
Hắn không bận tâm đến lời trêu chọc của đám bạn, bình tĩnh bế Duy Minh bước trên thảm đỏ, Duy Minh bị anh đột ngột bế lên, hốt hoảng trợn tròn mắt, vùng vẫy và nói:
“Anh làm gì…”
“Yên nào”.
Thế Long bình tĩnh nói, “Có tin tôi ném cậu xuống không?”.
“…”.
Đồ xấu xa! Duy Minh thầm nguyền rủa. Nhưng cuối cùng vẫn vòng tay ra ôm Thế Long. Hắn bế Duy Minh đến sân khấu nhỏ tổ chức nghi lễ. Nghi thức nhanh chóng được thông qua, hứa hẹn, trao nhẫn đều suông sẻ nhưng…
- Hôn đi, hôn đi
- Thế Long bản lĩnh đàn ông của cậu đâu?
- Tổng giám đốc, cố lên cố lên…
Không ngờ mọi chuyện lại như thế này, Duy Minh trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng ánh mắt ấy muốn nói một điều, anh thử hôn xem! Nhưng Thế Long chỉ im lặng một lúc, cuối cùng giơ tay ra, khẽ ôm Duy Minh rồi hôn không chút do dự trước sự hò hét của mọi người và ánh mắt kinh ngạc của nạn nhân. Duy Minh không ngờ Tổng giám đốc sẽ hôn, tròn mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc. Vẻ mặt của “hung thủ” vô cùng bình tĩnh, một tay ôm eo Duy Minh, một tay khẽ nâng cằm nó, đặt môi mình lên bờ môi của nó. Cảm giác như nụ hôn lúc say R*ợ*u lần đầu gặp mặt ùa về, toàn thân Duy Minh cứng đơ như một pho tượng. Thế Long ngang ngược không chịu thôi, nhân lúc nó kinh ngạc, hắn đã gian xảo đưa lưỡi vào khoang miệng của Duy Minh. Sự gượng gạo của Duy Minh khiến lòng Thế Long trào dâng cảm giác thành công kỳ lạ.
Sự tiếp xúc ấm áp và thân mật này khiến trái tim Thế Long trở nên mềm yếu, động tác cũng vì thế mà dịu dàng hơn. Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua khoang miệng không sót chỗ nào, giống như đang tuyên bố chủ quyền. Một nụ hôn hết sức ngọt ngào và say đắm. Duy Minh lập tức hóa đá tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Thế Long thừa nhận mình có chút bỉ ổi, có chút ác độc, nhân cơ hội “sàm sỡ” Duy Minh. Dù sao thì cũng kết hôn rồi, hôn nhau thì có gì to tát đâu, vả lại xem như trả thù lần đầu gặp gỡ đã bị cậu nhóc cưỡng hôn… Có điều, hắn vốn chỉ định hôn một cái rồi thôi để bịt miệng đám bạn, chỉ là về sau, dường như khó có thể khống chế được. Không ngờ đôi môi của nó lại có sức hút mãnh liệt với Thế Long đến thế, đã hôn rồi không muốn buông ra. Thế Long tự hỏi mình đang thị uy sao? Dường như đang muốn tuyên bố với tất cả bạn bè thân thiết, bắt đầu từ lúc này, Duy Minh là “vợ” hắn?
Đám đông bên dưới ban đầu còn hò hét nhưng càng về sau càng há hốc mồm, bà nội bên dưới ho lên mấy tiếng. Cuối cùng nụ hôn cũng chịu kết thúc khi Duy Minh gần như nghẹt thở. Duy Minh thở hổn hển, tức giận lườm hắn. Vì thở quá gấp nên hai má đỏ bừng, giống hệt con mèo xù lông. Đang định mở miệng mắng hắn ta thì nó ngẩng đầu lên nhìn thấy Thế Long đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt cũng trở nên sâu lắng, thậm chí Duy Minh có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt đen láy ấy.
Bất giác Duy Minh sững người, không biết nói gì, thì may là đám đông bên dưới đã huyên náo trở lại:
- Ghê quá, ghê quá…
- Tổng giám đốc anh minh thần vũ muốn phá kỉ lục nụ hôn dài nhất hay sao?
- Đâu? Có ai ghi lại thời gian chưa?
- Haha
Thế Long bỏ ngoài tai những lời châm chọc của mọi người, nắm tay Duy Minh khẽ hỏi: “Tiếp theo chúng ta phải đi chúc R*ợ*u”
Do Duy Minh mồ côi từ nhỏ nên tính ra họ hàng nhà nó cũng chỉ có ba nuôi, hai đứa bạn chí cốt và một vài người trong khu chung cư. Nhà họ An cũng không khá hơn gì mấy, chỉ có hai ba bàn gì đó. Còn lại sáu bảy chục bàn toàn là khách làm ăn với AJ. Mới mời được một phần ba bàn Duy Minh chỉ muốn nằm xuống thở. Mệt ૮ɦếƭ đi được. Không ai nói với nó kết hôn lại khổ sở như thế này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc