EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 14

Tác giả: Đang cập nhật

Thang máy đã lên đến tầng trên cùng, nó và cô gái đó cùng bước ra. Cô gái xinh đẹp đó tiếp tục đi chung với nó, thấy Duy Minh mệt mỏi mồ hôi đầm đìa bèn hỏi:
- Để tôi mang giúp cậu nhé!
Người đã đẹp, tính tình còn tốt nữa, ông trời quả là muốn Duy Minh ghen tị đến ૮ɦếƭ đây mà! Nó gào thét trong lòng: “Tại sao ông trời lại bất công như thế???”
Duy Minh cương quyết từ chối: “Không cần đâu, tôi tự mang được rồi”. Dù gì nó cũng là con trai, để con gái mang đồ phụ thì còn gì là thể diện nữa. Vả lại cũng mang từ nhà đến đây rồi, không lẽ còn mấy bước nữa là tới lại mang không nổi sao.
Cô không nói nữa, cả hai cứ yên lặng bước đi, chỉ có tiếng bước chân vang vang khắp hành lang dài.
Nó dừng lại trước cửa phòng của Tổng giám đốc không ngờ cô gái kia cũng dừng lại, cả hai quay sang tò mò nhìn nhau. Lẽ nào cô ta tới thăm An Thế Long?! Trong lòng Duy Minh càng dấy lên lòng thương với cô ta, cứ cho là người đẹp, có khí chất thì đã làm sao chứ? Cô đã bị đày ải phải gặp hắn ta, không sớm thì muộn, số phận cũng định là hồng nhan bạc mệnh mà thôi!
- Ồ, cô cũng đến đây thăm Tổng giám đốc à?
- Ừm, anh ấy là anh của tôi!
Duy Minh và cô gái tranh thủ trao đổi một chút trước khi cùng vào trong.
Vừa bước vào trong, Duy Minh đã khẽ gọi: “Tổng giám đốc”
Thế Long nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Vừa kịp lúc”
“Tôi phi như bay tới đây không kịp mới lạ!” Duy Minh thầm nói trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nặn ra một nụ cười toe toét.
Duy Minh đang định nói gì đó thì chợt Thế Long thấy người đứng sau lưng nod liền nở nụ một nụ cười, tuy nụ cười rất nhạt như tận đáy mắt lại ánh lên nét dịu dàng, thân thiện lạ thường. Cô gái đó cũng tươi cười đáp lại. Thế Long cất giọng dịu dàng chưa từng thấy:
- Khánh My, sao em lại đến đây?
- Em nghe anh Long bị bệnh nên vội đến đây liền.
Thế Long khẽ chau mày, xoay người qua nhìn nó, ánh mắt như muốn nói: “Là cậu nói?”, Duy Minh cũng hiểu được, liền nhún vai phủ nhận! Thế Long thấy vậy, quay lại nhìn cô gái đó: “Sao em biết?”
- Hôm nay qua nhà định thăm anh, bác bảo vệ nói cho em biết!
- Vậy bà có biết không? – Hắn chột dạ nói
- Em chưa nói cho bà biết, em sợ bà lo lắng lại bắt anh về nhà lớn ở!
“Cái gì? Nhà lớn? Vậy căn nhà hắn ở một mình còn chưa được cho là lớn à? Đúng là cả gia đình đều có máu tư sản mà!”
Thế Long không hề hay biết trong đầu Duy Minh đang nghĩ gì, hay đúng hơn là không còn quan tâm đến sự hiện diện của nó nữa, chỉ chăm chú nói chuyện với Khánh My: “Ừm, đúng đó! Nếu không có gì thì em về đi, anh cũng không có gì, chỉ ở lại theo dõi vài hôm thôi. Nhớ đừng nói cho bà biết đó!”
- Người ta vừa đến, nói chuyện chưa chẵn chục câu anh đã đuổi về là sao?
Cô gái phụng phịu, vuốt vuốt mái tóc dài, Thế Long véo má cô ấy nhưng cũng không cho ở lại, cương quyết bảo Khánh My về đi.
Trước thái độ cứng rắn của hắn, cô gái đành chào tạm biệt ra về.
Khánh My rời khỏi phòng, Duy Minh tiến đến cạnh giường đặt cặp ***g cơm lên bàn, thoăn thoắt bày đồ ăn ra: “Tổng giám đốc ăn đi, để nguội ăn không ngon đâu!”
Bạn đang đọc truyện tại ThichTruyen.Vn
Lần này dường như nó sợ bị Thế Long bắt ngồi ăn cùng nên liền kiếm cớ đi ra ngoài, tay cầm thêm mấy cái khăn từ sáng, lấy lí do giặt khăn rồi chuồn lẹ.
Trên đường vào toilet giặt khăn, Duy Minh thấy cô gái lúc nãy đang đứng bên ngoài, hình như vừa nghe điện thoại xong, thấy nó, cô liền mỉm cười. Duy Minh cũng gật đầu chào lại. Trong đầu nó bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ: Khánh My, cái tên nghe rất quen! À, đây chẳng phải là cái tên được đồn thổi là bạn gái thanh mai trúc mã của Tổng giám đốc đó ư?
Nghĩ đến đó, Duy Minh bất giác ngẩng đầu lên nhìn cô gái có tên Khánh My đó một lần nữa, lần này nó dám khẳng định cô gái này là bạn gái của Thế Long chứ không phải là lời đồn nữa, vì Khánh My đang mặc bộ váy mà lần đó Thế Long tặng. Duy Minh sao mà quên bộ váy đó được, vì đó là do nó chọn giùm Thế Long mà. Chưa kể tới cả 2 trò chuyện, cười đùa và hành động vô cùng tự nhiên, không hề gò bó, không hề có khoảng cách giữa sếp và nhân viên như nó.
Dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, tính nịnh nọt như ăn sâu vào máu thịt Duy Minh liền trỗi dậy, tóm lại đây có thể là phu nhân Tổng giám đốc tương lai, thà lấy lòng sớm chứ không thể để muộn!
- Hi, chào bạn
- Ừm, cậu là nhân viên của anh Thế Long hả?
- Ừ, còn bạn là bạn gái của Tổng giám đốc hả?
Nghe đến 2 chữ “bạn gái”, Khánh My e dè lắc đầu: “Mình chỉ là con nuôi được ba mẹ anh ấy nhận nuôi từ nhỏ thôi”
- Xin lỗi đã nhắc đến chuyện này… - Duy Minh nhìn ánh mắt xa xăm của cô liền ái ngại xin lỗi
- Không sao đâu – Khánh My nhanh chóng lấy lại nụ cười – Cha mẹ nuôi rất tốt với mình… Anh Thế Long cũng tốt nữa
- Ừm… - “Chỉ tốt với một mình cô thôi, còn nhân viên như tôi bị đè đầu cưỡi cổ muốn ૮ɦếƭ nè!” Duy Minh ngoài mặt thì gật gù nhưng trong lòng thầm nghĩ.
Với cái tính ba hoa của mình, nó nhanh chóng “chém gió” nào là món quà của Tổng giám đốc tặng Khánh My là mua ở shop của nó [thiệt ra là shop nó làm thêm], rồi có công nó lựa chọn, bla bla… Khánh My nghe vậy liền tỏ ra hứng thu, khen lấy khen để rằng style thời trang của nó rất được, rồi còn hỏi thăm tên shop, địa chỉ để lần sau lại ủng hộ.
Duy Minh và Khánh My xêm xêm tuổi nhau, lại bắt được đề tài liền huyên thuyên không ngớt, Khánh My bắt đầu kể lại chuyện của mình hồi nhỏ, từ lúc cô bước chân vào nhà họ An ra sao, Thế Long yêu quý cô như thế nào,… Nó nghe xong liền rút ta kết luận: “Phải nịnh, nhất định phải nịnh, sẽ có lúc nhờ cậy sau này!”
+++
Cả 2 hợp rơ đến nỗi ngồi nói chuyện quên cả thời gian, Thế Long muốn uống chút nước nhưng không thấy chân sai vặt của mình đâu liền mò xuống giường, vừa ra ngoài đã thấy nó và Khánh My ngồi nói chuyện, có vẻ rất sôi nổi.
Lúc cả 2 đang bàn tới Beyonce hay Jennifer Lopez có gu thời trang hơn thì có tiếng nói vang lên:
- Hai người làm gì đó?
Duy Minh xoay qua nhìn người vừa cất lên tiếng nói, trong đầu thầm nghĩ: “Nghe như chồng đi đánh ghen nhỉ?” nhưng có điều trong đầu Thế Long cũng đang phân vân: “Rốt cuộc mình đang ghen ai với ai, ghen cái gì đây?”. Chỉ có Khánh My hồn nhiên chưa nhận ra vấn đề, kể một thôi một hồi những chủ đề mà cô và Duy Minh đã bàn nãy giờ. Sau khi nghe xong, thấy cả 2 chủ yếu chỉ bàn về thời trang và làm đẹp, nói chung là chủ đề mà các chị em phụ nữ thường nói với nhau thì hắn mới yên tâm (=.=)
- Sao em không về đi? Về trễ nội lại cằn nhằn hỏi tới hỏi lui cho xem.
Khánh My đang khí thế kể chuyện thì bị cắt ngang, tiu nghỉu tạm biệt hai người nhưng không quên xoay lại “hẹn ngày tái ngộ” với Duy Minh để tiếp tục chủ đề ban nãy.
Sau khi Khánh My rời khỏi, Thế Long không nói gì lẳng lặng quay về phòng, Duy Minh cũng ngoan ngoãn theo sau, cả hai không ai nói gì cho đến khi Thế Long là người phá tan thế im lặng trước:
- Trước mặt tôi, Khánh My chưa bao giờ nói nhiều đến như vậy!
Duy Minh hơi sững người, thì ra trong lòng hắn ta đang thắc mắc tại sao cô em gái thanh mai không dám nói chuyện với mình. Lâu lâu mới có dịp thế này, nó bèn thừa cơ “kể tội” của hắn:
- Ai bảo anh lúc nào cũng mang cái mặt hình sự thế kia, tính tình lại khó khăn, lạnh lùng, nói chuyện thì quá thô lỗ, người ta nói mười câu có khi Tổng giám đốc mới trả lời một câu cụt ngủn, mất hứng như vậy ai mà nói cho được.
- Ồ, thế à? – Thế Long hơi bất ngờ khi trong mắt người khác anh lại có hình tượng như vậy.
Thật ra, ngay từ khi Khánh My bước vào nhà mình, Thế Long đã thầm nhủ phải chăm sóc cô gái nhỏ bé đó, thầm ước mai này sẽ cưới cô làm vợ. Kể từ khi cha mẹ anh qua đời, Thế Long lại “mặc định” cho mình thêm trách nhiệm làm cha mẹ của Khánh My, nên lúc nào anh cũng ra sức chiều chuộng nhưng vẫn hết sức nghiêm khắc với cô. Khánh My muốn làm gì, học gì anh cũng tạo mọi điều kiện tốt nhất, nhưng tất cả phải báo cáo với anh: thời gian, giáo viên, bạn học,… Không lẽ như vậy đã sai sao?
- Cậu cũng thấy tôi như vậy à?
- Dạ đúng đó giám đốc.
- Nhưng nếu tôi dễ dãi quá nhân viên sẽ không nghiêm túc làm việc…
- … - Duy Minh nghe xong chỉ biết giơ tay đầu hàng, thật bó tay với Thế Long. – Vậy bây giờ Tổng giám đốc thử bắt chuyện gì đó đi…
Thế Long nghe vậy liền nhíu mày, một hồi lâu không thấy hắn trả lời, Duy Minh tưởng Thế Long không đồng ý với cách này thì hắn lên tiếng:
- Bữa tiệc hôm đó cậu đi đâu vậy?
- Giám đốc sao lại nói chuyện này? – “Chẳng lẽ hắn ta muốn truy cùng giết tận, bắt đền mình hại hắn nhập viện đó chứ?”
- Chẳng phải cậu bảo tôi bắt chuyện sao?
Ặc ặc, trầm ngâm nãy giờ thì ra là kiếm chủ đề nói chuyện đó hả? Tốn thời gian vậy mà chỉ nghĩ ra được cái chủ đề này thôi sao? Đúng là không như mình, dùng đầu gối để nghĩ cũng tìm ra được khối chuyện hay ho hơn. Nhưng dù sao nó cũng là người đề xuất ý tưởng này nên phải đáp lại thôi!
- À, sau khi xin phép ra ngoài, cái thằng nhóc ra chung lượt với em đó, giám đốc nhớ nó không? Nó rủ em đi ăn tối. Hehe
Sắc mặt Thế Long không biểu lộ chút cảm xúc nào hỏi tiếp: “Vậy cậu đồng ý à?”
Duy Minh nhanh nhảu trả lời: “Đương nhiên rồi giám đốc, nó có xe rồi còn khao em nữa mà. Vừa tiết kiệm tiền ăn vừa tiết kiệm tiền xe, hời quá còn gì, hehe”. Ánh mắt nó hiện lên hai chữ $ và “khuyến mãi” thêm nụ cười ranh mãnh.
Do mải mê nhớ lại hồi ức “sung sướng” đó mà Duy Minh quên để ý đến sắc mặt của người đối diện đang ngày càng tối lại: “Vậy sau đó tôi mời cậu đi ăn thì sao? Không phải cũng có xe và trả tiền cho cậu à?”
Nghe Thế Long nói vậy nó liền cứng người, “Đừng, đừng mà, đừng suy đúng bụng dạ mình như thế chứ!”, nó khóc không ra nước mắt trả lời: “Ấy, Tổng giám đốc phải khác chứ…”
“Khác chỗ nào?” Thế Long thản nhiên hỏi vặn lại
“Khác nhiều lắm chứ, bữa tối đó là Tổng giám đốc thể hiện tình cảm, sự quan tâm của mình đối với nhân viên, khiến em cảm động còn không hết chứ làm sao dám lợi dụng sếp!” Duy Minh thấy hình như lời thuyết phục chưa đủ “đô” nên mạnh mồm nói tiếp: “Chỉ cần được ăn một bữa cơm cùng Tổng giám đốc thì em có chi tiền xe, trả tiền cơm cũng có gì đâu, dùng cơm với anh là danh dự to lớn của bất cứ nhân viên nào!”
“Rất tốt!” Thế Long nhẹ nhàng nói.
Duy Minh giật mình, một khi hắn ta nói hai chữ này thì y như rằng mình gặp chuyện chẳng lành, híc híc.
Chính xác là như vậy, Duy Minh chưa kịp lấy lại bình tĩnh thì hắn đã nói tiếp: “Mai mốt ra viện cậu dẫn tôi đi ăn đi!”
Duy Minh đành phóng lao thì phải theo lao, đau khổ gật đầu, nhưng nghĩ đến con người như hắn ăn uống chắc chắn rất sang trọng, toàn đi ăn nhà hàng, khao 1 lần chắc mình phải ăn mỳ gói trừ cơm một tháng quá.
Nhưng hôm nay không biết Thế Long chạm dây thần kinh nào mà thực hiện bài thực tập của nó đưa ra một cách rất triệt để, tiếp tục dồn Duy Minh vào chân tường mới hả dạ hay sao đó!
- Cậu nhận lời thằng nhóc đó ngay khi chưa quen biết gì sao? Cậu không thấy mình như vậy là tùy tiện lắm hả?
Duy Minh mặt mày trắng bệch, trong lòng than thở “Tùy tiện cái đầu anh đó, tôi chỉ đi ăn cơm chứ có làm gì đâu mà sử dụng từ “tùy tiện” nghe thật đen tối!” sau đó suy nghĩ tiếp “Khai sự thật chắc sẽ được khoan hồng, nếu nói ra đã biết Đầu Đinh từ trước chắc tội danh “tùy tiện” của mình sẽ được tha bổng”. Nghĩ là làm, Duy Minh kể một lèo mấy lần gặp mặt với Đầu Đinh cho Tổng giám đốc nghe. Quả nhiên là có tác dụng, sắc mặt của Thế Long đã thay đổi nhưng là một sự thay đổi tiêu cực, sắc mặt hắn càng ngày càng xấu khiến Duy Minh thấp thỏm không yên. Thấy tình hình càng lúc càng bất lợi cho mình, nó đã mấy lần định ngưng kể thì hắn lại bảo “Tiếp đi” khiến nó không dám.
Câu chuyện vừa dứt, nó đang lo không biết Thế Long sẽ có phản ứng xấu đến cỡ nào thì cánh cửa bật mở!
- Anh hai!
Duy Minh thầm thở phào, cảm ơn vị cứu tinh đã tới đúng lúc này. Khi kịp nhìn kĩ lại người vừa bước vào phòng rất quen, nó vừa nói vừa như reo lên: “Đầu Đinh!!!”. Vừa nghe giọng nó, cậu nhóc đã quên sự hiện diện của “nhân vân chính” trong phòng bệnh, chạy ào đến trước mặt Duy Minh, cười tít mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Nó cũng cười ngố định trả lời thì não bộ nó đã kịp phân tích thông tin: “Anh hai? Anh hai? Cái gì… Anh…anh hai???” Duy Minh môi mấp máy, bất chợt lùi về sau hai bước như bản năng bảo vệ trước quân thù!
- Cậu… cậu nói lại. Vừa vào đây cậu kêu gì vậy?
- Anh hai. – Đầu Đinh thản nhiên nói, cậu nhóc bước lên 1 bước, Duy Minh lùi một bước
- Vậy cậu là… là…
- Em trai tôi.
“Đùng!” Duy Minh cảm giác như một thiên thạch vừa rơi vào đầu nó. Ba chữ “Em trai tôi” đã giải thích vì sao khi nãy kể chuyện, sắc mặt Thế Long lại xấu đến vậy. Hóa ra đều tại mình, lợi dụng em trai người ta còn vui vẻ kể lại cho anh người ta nghe. Cũng may là Tổng giám đốc vốn giỏi giữ bình tĩnh, nếu là nó chắc nó đã tự đấm vào mặt mình mấy cái.
Như đã đoán trước phản ứng của nó, Thế Long chẳng mảy may để ý, xoay qua Đầu Đinh:
- Thế Huy, em đến đây làm gì?
- Anh hai bị bệnh không lẽ em không được đến thăm?
- Em chắc chứ? Hình như từ khi vào đây đến giờ anh chưa hỏi thăm anh câu nào, ngoài câu “Sao cậu lại ở đây?” – Thế Long cố tình lặp lại câu nói mà Đầu Đinh – Thế Huy nói với nó. Duy Minh nghe vậy theo phản xạ liền rụt cổ lại.
- Từ khi nào anh hai của em trở thành ông già khó tính thế này? – Đầu Đinh cười cợt chọc ghẹo anh mình – Ủa mà sao bệnh anh lại tái phát vậy?
Thế Long không nói, đánh mắt sang Duy Minh. Nó đứng trong góc nãy giờ im lặng, thầm hi vọng mình có khả năng biến đổi màu da như tắc kè, sẽ núp vào bức tường này luôn cũng được; nhưng khi thấy ánh mắt như dao của Thế Long chĩa vào mình, Duy Minh không thể im lặng được nữa, cười hềnh hệch đánh trống lảng: “Hai anh em nói chuyện đi ha, Đầu Đinh, Tổng giám đốc em ra ngoài đây!”
- Anh hai, em thấy anh hai khỏe rồi mà, cũng không có gì, em ra ngoài luôn ha!
Đầu Đinh nhanh nhảu nói rồi kéo tọt nó ra ngoài. Thế Long trợn mắt nằm trên giương bệnh, lòng thầm nguyền rủa đứa em của mình.
+++
Một lúc lâu sau, cửa phòng bật mở, Duy Minh “phờ phạc” bước vào, Thế Long lại nhíu mày nhìn nó. “Hai anh em trái ngược ghê, Thế Long ít nói bao nhiêu thì Đầu Đinh lại nói nhiều bấy nhiêu”
- Thế Huy đâu rồi?
- Dạ? Đầu Đinh… à không, em giám đốc về rồi. Hồi nãy cậu nhóc cứ một mực đòi đưa tôi về…
- Rồi sao? – Thế Long lại chau mày
- Nhưng nghĩ tới giám đốc còn nằm ở đây, em là nhân viên sao bỏ về được, nên đã từ chối.
Thế Long không chút biểu cảm, giương mắt lên nhìn nó, rõ ràng câu trả lời nịnh quá lộ liễu. Nhưng Duy Minh lại hiểu sai ý của ánh mắt đó, trong lòng cứ run lên cầm cập vì tự quy tội “Dụ dỗ em trai giám đốc!” cho mình bèn giải thích:
- Tổng giám đốc, anh đừng hiểu lầm, em và Thế Huy gặp nhau tình cờ, “xem mắt” cũng tình cờ, không phải em có ý dụ dỗ em trai Tổng giám đốc đâu!
Thế Long chưa kịp trả lời thì ngoài cửa vang lên tiếng nói: “Anh hai… lúc trước… là em…” giọng nói ngập ngừng “Tóm lại là không liên quan tới cậu ấy!”
Hai người trong phòng mắt chữ A mồm chữ O đầy kinh ngạc, Duy Minh xoay lại hỏi: “Không phải cậu về rồi sao?”
Đầu Đinh nhún vai trả lời: “Mình để quên đồ nên quay lại lấy!” rồi bình tĩnh xoay sang Thế Long nhấn mạnh lần nữa: “Mọi chuyện không liên quan tới cậu ấy”
Duy Minh khóc mà không ra nước mắt, ngửa mặt nhìn trời nghẹn ngào. Đồ ngốc, cậu không biết cái câu bao che điển hình “Mọi chuyện không liên quan tới cậu ấy” nó có sức nặng như thế nào hả? Lại còn vẻ mặt tỏ ra anh hùng của cậu chỉ càng khiến tên sếp này nghi ngờ thêm thôi! Tiêu tôi rồi, cậu càng bao che càng hại tôi rồi.
Đầu Đinh đang ngập ngừng định nói gì đó thì đã bị ánh mắt của ông anh *** trong tích tắc, khẽ đằng hắng, Thế Long nói: “Cậu ấy là nhân viên công ty anh! Anh và nhân viên mình nói chuyện có vấn đề gì à?”
Lần này đến Đầu Đinh há hốc mồm kinh ngạc, xoay qua nhìn nó nói: “Cậu… cậu đi làm rồi à?”
- Ừ, tôi 22 tuổi rồi.
Cậu nhóc kinh ngạc, mấp máy môi một hồi mới lẩm bẩm: “Tuổi tác không quan trọng?”
Anh em nhà họ An rõ ràng không khoan nhượng, cậu em vừa xoa dịu tình hình thì ông anh đã nói tiếp: “Anh và CHÚ Duy Minh có chút chuyện, em về được rồi đó!”
Gì, gì chứ? Chú? Tâm trạng nó đang bối rối thì đã bị chữ “chú” của Thế Long làm cho chấn động đứng hình. Dù biết rõ tâm trạng của Tổng giám đốc, muốn lấy cách xưng hô đó để kéo dài khoảng cách tuổi tác giữa mình và Đầu Đinh, nhưng… “chú” thì có quá lắm hông?
Duy Minh oán thán ngồi sụp xuống 1 góc, tự kỉ vẽ vẽ những vòng tròn? Mình có già đến như vậy đâu? Huhu, nếu là chú Duy Minh thì mình là trưởng bối của Đầu Đinh, đồng thời cũng già hơn Tổng giám đốc nhưng thật ra mình nhỏ hơn hắn đến mấy tuổi mà?
Nhưng cho dù không muốn đến mấy thì chữ “chú” ấy đã đánh đòn tâm lý nặng về vào Đầu Đinh, cậu nhóc lủi thủi ra về, để lại bầu không khí nặng nề trong phòng bệnh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc