EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 10

Tác giả: Đang cập nhật

BỮA TIỆC HOÀNH TRÁNG
Chưa đầy 5 phút chiếc xe đã đỗ phịch trước AJ, trợ lý và giám đốc mặc không biến sắc, còn Duy Minh trông như vừa trải qua 1 cơn bão, mặt mày xanh méc:
- Chạy xe hay đua xe vậy trời?
- Haha – Anh trợ lý kiêm lái xe cười lớn
- Đi thôi! – Thế Long không thèm đùa giỡn, ra hiệu cho Duy Minh bước vào trong.
Đây là lần đầu tiên Duy Minh có mặt trong 1 bữa tiệc sang trọng như thế này với tư cách là người tham dự chứ không phải là người phục vụ. Lúc ngồi trên xe nó đã suy nghĩ rất kĩ, các buổi tiệc như vậy thường tập họp các ông tai to mặt bự trong giới làm ăn, mà nó vốn không biết gì về khoản này nên sẽ tránh ra xa, vừa không làm cho tên tổng tài kia mất mặt vừa có cơ hội để nó được… ăn (Ăn là sở trường của nó mà). Duy Minh tự đắc chí khen mình khi đã nghĩ ra được 2 kế hoạch:
Kế hoạch A: Nếu tiệc R*ợ*u theo kiểu phương tây, thì sẽ cầm đĩa lén lút đi khắp các ngóc ngách.
Kế hoạch B: Nếu tiệc R*ợ*u theo phong cách truyền thống, vậy nhất định phải chọn góc nào đó thật khuất.
Kết quả là kế hoạch 2 sẽ được thực thi.
Trên đường tới đây Duy Minh đã nhẩm tính, hơn 2 tuần bị ép buộc ăn cơm với gan lợn, lần này phải ăn cho bỏ ghét, đồng thời dự trữ năng lượng cho n ngày tiếp theo nữa.
Vừa bước vào cửa, Thế Long đã bảo nó kiếm một chỗ đàng hoàng mà ngồi rồi lủi đi đâu mất.
Thoắt cái Thế Long đã đứng trên sân khấu nhỏ, phát biểu bla bla gì đó. Không chữ nào trong bài phát biểu lọt nổi vào tai nó, Duy Minh ngẩn ngơ nhìn khắp khán phòng – “Gần 1 tháng nay phục vụ không ít bữa tiệc nhưng tiệc lớn như vầy là lần đầu nó tham dự!”. Duy Minh suy nghĩ lung tung một hồi thì hắn cũng đã phát biểu xong. Thế Long rời khỏi sân khấu và dĩ nhiên là được mọi người mời mọc vào bàn tiệc trung tâm. Cái bàn đó phút chốc trở thành nơi xôm tụ nhất, mọi người xung quanh ai cũng xum xoe nịnh nọt, nó nhìn sơ qua cũng thấy toàn là đối tác có máu mặt hoặc lãnh đạo các phòng, ban trong công ty ngồi đó, quả thật rất đáng để nịnh hót, kiếm chỗ dựa hơi, nhưng đáng tiếc là đối với Duy Minh, nơi nao có An Thế Long là nơi đó không có gì tốt lành, thậm chí bây giờ Duy Minh đang ví von bàn tiệc đó là mắt bão, để bảo toàn tính mạng nên tránh càng xa càng tốt.
Loay hoay nhẩm tính 1 hồi nó cũng đã chọn cho mình cái bàn xa tít tắp, có thể xem bàn tiệc đó thuộc diện “vùng sâu, vùng xa”, khuất sau vài gốc cây to. Có lẽ vì khoảng cách xa quá nên bàn chỉ có một người ngồi, đó là 1 nam thanh niên, tóc nhuộm màu bạch kim, diện âu phục trắng toát, gương mặt hào hoa, tóm lại đó là hình mẫu 1 bạch mã hoàng tử đích thực. Máu mê trai nổi lên, Duy Minh say mê ngắm nhìn chàng trai lạ thì cậu ấy ngước mặt lên, thấy nó, cậu ta hơi bất ngờ (có lẽ do chọn bàn xa xôi như vậy mà vẫn có người đến) nhưng khẽ mỉm cười:
- Chào cậu!
- … - Duy Minh choáng váng, giọng nói ấm áp quá, mãi một lúc sau nó mới lúng túng đáp lại – Chào… chào anh!
- Thật trùng hợp nhỉ? Bàn tiệc khuất nhất trong hội trường mà cậu cũng để ý đến à? – Chàng trai vẫn mỉm cười, đôi mắt long lanh “Ôi đáng yêu quá đi mất!”
Không thể nói ra lý do tránh tên ác ôn kia nên nó đành chọn một câu trả lời “văn mẫu” nhất:
- À tôi không thích ồn ào, một nơi yên tĩnh như thế này phụ hợp với tôi hơn
- Ồ lại trùng hợp nữa rồi, tôi cũng vậy, những buổi tiệc như vậy thật nhàm chán.
Sau vài câu khách sáo, cả 2 rơi vào im lặng, một lúc sau chàng trai đó bắt chuyện tiếp:
- Cậu đến đây cùng ai vậy? Hay đi một mình?
- À, tôi đến cùng giám đốc của mình hihi – “Mình nói vậy cũng đâu có sai gì đâu ha?”
Duy Minh suy nghĩ trong đầu, định hỏi thêm vài câu thì hình như đằng xa có ai đang ngoắc ngoắc chàng trai đó, cậu ta liền mỉm cười với nó chào tạm biệt rồi quay lưng đi. Duy Minh ngồi đó nhìn theo bóng dàng chàng trai lòng tiếc ngẩn ngơ.
Chàng trai lạ mặt đã rời khỏi, luyến tiếc trong lòng nhanh chóng tan biến, Duy Minh nghĩ đến cảnh một mình một bàn tiệc mà cảm thấy mừng húm, người ít thì ăn được nhiều mà, nhưng vừa khấp khởi mừng thầm thì niềm vui đã hóa thành nỗi buồn. Bởi vị khai tiệc, các bàn đều đông đúc, chỉ có mình nó 1 mình 1 bàn, không ai ngó ngàng bưng bê thức ăn lên.
Duy Minh tức trào máu khi quên béng đi một chuyện: nhà hàng ưu tiên phục vụ những bàn đông trước, tình hình này bàn nó sẽ được phục vụ sau cùng, lại trong góc khuất không biết có ai nhớ đến không nữa!
Tiêu rồi, lần này Duy Minh tiêu rồi. Ngồi cũng không được, trưa đến giờ nó chưa ăn gì nên bao tử đang biểu tình dữ dội, còn đổi chỗ sang bàn khác cũng không xong, da mặt của nó có dày đến đâu thì bây giờ cũng không dám đứng lên tìm bàn khác nữa.
Đang thầm khóc than trong lòng thì Duy Minh đột nhiên rùng mình, một cảm giác thật “quen thuộc”, dường như có 1 ánh nhìn vô cùng “mãnh liệt” đang xuyên qua gốc cây chiếu thẳng vào mình, Duy Minh len lén nhìn theo hướng đó quả nhiên tên boss xấu xa đang chau đôi lông mày đẹp đẽ trừng mắt nhìn nó.
“Thảm rồi, ૮ɦếƭ thảm rồi, bây giờ không đói ૮ɦếƭ thì ngày mai cũng bị hắn ta xử lý ૮ɦếƭ đây… Lần này thế nào cũng bị gán tội “làm bại hoại hình ảnh tốt đẹp của công ty” cho coi!” nghĩ đến đó, Duy Minh cắn răng khóc không thành tiếng.
Thế Long từ khi rời khỏi sân khấu liền ngồi vào bàn tiệc mà mọi người mời mọc, đó là chiếc bàn ngay trung t***i trường, “Với tính cách của cậu nhóc chắc chắn sẽ không lại đây ngồi!”. Quả nhiên hắn đã đoán đúng, Duy Minh không chỉ không thích ngồi ở đây mà còn chạy đến một nơi khỉ ho cò gáy để ngồi, báo hại hắn phải đảo mắt khắp hội trường ba bốn lần mới thấy.
Nhìn thấy cảnh tượng Duy Minh vén lá cây nhô 2 con mắt ra nhìn hắn, khóe miệng Thế Long giật giật mấy cái, sau đó liền ngoắc chị Hương phục vụ lại thì thầm gì đó! Còn nó thấy vậy trong lòng lạnh toát “Có cần phải mắng vốn quản lý của người ta luôn không? Híc híc, chắc hắn định mời mình ra ngoài cho đỡ mất mặt chứ gì. Nhưng như vậy cũng tốt, ra ngoài ăn mỳ còn ngon hơn ngồi đây chịu khổ!”
Đúng như nó dự tính, sau khi tên tổng tài ác ôn kia nói nhỏ to gì đó thì chị Hương liền đi về phía nó:
- Duy Minh, Tổng giám đốc mời em qua bên đó!
Á? Không phải mời nó về ư? Mà còn kêu nó qua chỗ anh ta? Nhưng chỗ anh ta… chính giữa phía trước … là cái mắt bão đó ư?
Duy Minh vốn không thích làm trung tâm, đã vậy còn ở trước mặt các đồng nghiệp nữa, nhưng nó lại không có gan trước mặt mọi người từ chối lời mời, hay đúng hơn là mệnh lệnh của Tổng giám đốc, huống chi Thế Long đang mỉm cười (giả tạo) nhưng ánh mắt nhìn nó lại mang thông điệp “Cậu dám kháng lệnh?”, trước tình hình đó nó đành cắn răng thấy ૮ɦếƭ không sờn lòng bước theo chị Hương đi về phía Thế Long, bên cạnh hắn đã được kê thêm một chiếc ghế.
Thế Long đang bàn tán chuyện gì đó với mọi người trong bàn, nào là resort nào là năm sao, sáu sao gì đó mà cơ bản là không để ý gì đến nó. Duy Minh đương nhiên không dám chen ngang, ngoan ngoãn đứng đợi mọi người nói chuyện xong mới dè dặt lên tiếng: “Tổng giám đốc, tôi ngồi chỗ này hình như không ổn lắm!”
- Có gì không ổn? – Thế Long chau mày, đáp lại bằng giọng lười biếng
- Ở đây… toàn các nhân vật lớn, tôi không phải nhân vật lớn, ngồi đây không tiện!
Nghe Duy Minh nói vậy, Thế Long khẽ ngã người ra sau, cố tình lên giọng:
- Vậy cậu là nhân vật lớn của tôi!
- Ơ… - Duy Minh hơi bất ngờ chưa kịp nói gì thì hắn đã ra lệnh tiếp
- Ngồi xuống!
Lần này hai chữ “Ngồi xuống” ngữ khí nghe rất nhẹ nhàng nhưng cá nhân nó thấy ẩn sau giọng điệu nhẹ như gió thoảng đó là sự đe dọa vô cùng nguy hiểm. Nhưng lần trước vì an toàn bản thân đã ngồi rất xa, còn bây giờ cự li được thu ngắn tối đa thì phải nhất nhất nghe lời ăn mới mong bảo toàn được tính mạng. Nghĩ đến đó, Duy Minh mỉm cười giả tạo kéo ghế ngồi xuống.
Sau khi bàn tọa đã yên định thì nó tim nó mới bắt đầu chịu đập lại bình thường, lúc nãy lo sợ phải ngồi gần tên yêu nghiệt đó nên tim đã đập đến nỗi sắp văng ra ngoài, may là Duy Minh không có tiền án về bệnh tim mạch, nhưng cứ đà này tương lai cũng sẽ bị thôi, “Tốt nhất trước khi đi làm phải uống thuốc trợ tim mới được” – Duy Minh “tự kỉ” trong lòng rồi rút ra kết luận. Kế đó, nó đưa mắt nhìn một lượt mọi người trong bàn.
“Oa, bạch mã hoàng tử, đúng là thật có duyên, hý hý, không ngờ trong cái rủi còn có cái may, được ngồi chung bàn với anh ấy!”. Tâm trạng đang ngây ngất trên mây thì một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
- Wow, lại gặp cậu nữa rồi à?
- … - Duy Minh đờ người nhìn người vừa nói ra câu đó: Là 1 chàng trai, hay đúng hơn là một chàng trai trẻ, chắc chỉ khoảng 18 19 tuổi gì thôi, nhìn khá trẻ con, láu táu; tuy chưa nhận ra nhưng nó vẫn máy móc đáp lại – Haha, chúng ta quả thật có duyên nhỉ?
- Đúng đúng, người ta bảo “quá tam ba bận”, còn đây là lần thứ tư chúng ta gặp nhau rồi, đúng là có duyên thật!
“Lần thứ tư gặp nhau ư?” Duy Minh bắt đầu nhớ lại, a… đúng rồi!
+++
Hồi tưởng…
Nhớ lại lúc vừa vào làm công ty được một tuần, lúc đó tan ca trưa, Duy Minh lại trống ca chiều nên vừa dắt xe ra định về nhà, lơ đễnh thế nào lại ***ng ngay phải 1 bức tường thịt, Duy Minh hơi chú ý – đó là 1 cậu nhóc khoảng 18 19 tuổi, đứng lóng nga lóng ngóng, cách hai người không xa còn có hai ba cậu bé trạc tuổi cậu nhóc này đang thò đầu ra tò mò nhìn về phía này.
“Hỏi đường? Cách đây không xa có vài trường cấp III, Đại học, chắc mới chuyển lên đây!” – Duy Minh suy nghĩ trong đầu một hồi thì cậu nhóc đó cũng lên tiếng trước!
- À… Ờ… - Cậu nhóc gãi đầu, ú ớ một hồi mới nói được một câu hoàn chỉnh – “Cho hỏi… đường đến… đến Trung tâm Văn hóa ở đâu vậy?”
Duy Minh nhíu mày, ngộ ra một chuyện “Ồ, quả nhiên là hỏi đường thật!”. Nó nở nụ cười tươi rói, niềm nở huơ chân múa tay chỉ đường:
- Cậu đứng đây đợi chuyến xe buýt tiếp theo, sau đó đến trạm thứ 2 thì dừng lại, đi bộ thêm vài phút nữa là tới à!
- Cám… cám ơn
- Cậu đừng khách sáo!
Hỏi đường xong, cậu nhóc không đi ngay mà đứng đó, hết nhìn trên trời rồi nhìn xuống đất rồi thốt ra một câu: “Cậu có thể cho mình xin số điện thoại được không?”
Duy Minh trố mắt, lại ngộ ra: “Oắt con, mới tí tuổi đầu đã bày trò trêu chọc ta! Hỏi đường chỉ là cái cớ.” Nghĩ đến đây, Duy Minh nhìn cậu nhóc một lượt từ đầu đến cuối, cũng khá đẹp trai, đúng chuẩn baby cute nhưng dám giở trò, cảm tình của nó dành cho thằng nhóc giảm xuống âm điểm.
Cậu trai trẻ thấy Duy Minh im lặng tưởng nó không chịu cho bèn giải thích thêm “Để có gì khi lên xe tôi vẫn không biết đường có thể gọi điện để hỏi thăm!”
Haizzz, không có chiêu trò nào làm quen thực tế hơn hả cưng?, tuy nghĩ vậy nhưng Duy Minh vẫn giả vờ nở nụ cười ngọt lịm “Cậu cần số điện thoại của tôi chỉ để như vậy thôi á?”. Nghe đến đây, cậu nhóc càng cúi đầu đỏ mặt; nó định mở miệng ra quát thì cậu ta đã co giò bỏ chạy, lũ bạn đứng đằng xa không hiểu gì cũng chạy theo.
Duy Minh đứng đó trong lòng đắc thắng “Hóa ra cũng biết sợ ta!”, nhưng nó nhanh chóng thất vọng ê chề khi quay lưng lại đã thấy Tổng giám đốc đứng đó từ bao giờ, ánh mắt trừng trừng, thầm nó lòng than thở “Có cần phải khí thế áp lực đến như vậy không? Đến cả người dưng còn phải sợ hắn huống hồ là mình, trời xanh ơi ông quả thật quá bất công!”
Lần thứ 2 là do nhỏ Nhi, chat chit trên mạng rồi hẹn hò làm sao không biết, đến phút cuối lại không dám gặp mặt, nhỏ bạn thần dễ dàng bán đứng nó “Ê ê, tao có phiếu giảm giá ăn KFC mày ăn không? Nhưng đúng 4 giờ chiều nay mới có hiệu lực, mày nhớ mặc áo đỏ đi thì người ta mới giảm giá nha!”. Nghĩ ra lúc đó nó đã bị KFC làm mờ mắt, có cửa hàng nào giảm giá kì cục như thế.
Mà cứ nghĩ đến KFC là nó mụ mị đầu óc, đúng giờ đúng địa điểm, Duy Minh mặc chiếc áo đỏ chót bước vào cửa tiệm. Vừa gọi món thì 5 phút sau một chàng trai áo thun, tai đeo headphone, quần ngố bước vào, vừa nhìn thấy nó đã tháo kính râm ra dụi dụi mắt, rồi mừng rỡ chạy đến. Nói một hồi nó mới biết bị con bạn lừa vào tròng, lòng đầy oán hận nhưng vẫn ráng ngồi tiếp chuyện vài câu, sau đó mới khéo léo cáo bệnh ra về.
Nhưng điều đáng nói ở đây, chàng trai style mà nó vừa gặp không ai khác chính là cậu nhóc đã từng gặp trước cửa công ty mấy hôm trước. Tuy có ăn mặc bụi bặm, bớt vẻ thư sinh nhưng nó chưa có lú lẫn nên dễ dàng nhận ra. Tối hôm đó, nó về P0'p cổ con Nhi khiến nhỏ ta la oai oái vừa giải thích này nọ.
+++
“Quái, tính ra lần này mình chỉ mới gặp hắn có lần thứ 3! Sao ở đâu ra 4 lần nhỉ?”, nghĩ vậy, Duy Minh mang thắc mắc của mình ra hỏi, cậu ta cười tươi trả lời:
- À có lần tôi đang lái xe ngoài đường thì thấy cậu đang đi bộ, tôi có ngoắc tay với cậu nhưng lúc đó tôi đeo kính râm nên có lẽ cậu không nhận ra [Nếu ai để ý sẽ nhớ có chi tiết khi bị Thế Long bắt về công ty, Duy Minh được chủ shop quần áo cho nghỉ sớm, nó đã gặp chàng trai này mà không nhận ra]
- À… ra vậy – Duy Minh giả vờ gật gù dù thật sự có nhớ cái gì đâu =.=
Câu chuyện của 2 người tạm thời bị gián đoạn bởi Thế Long đã lên tiếng.
- À, giới thiệu với Tô chủ tịch và Thiên Vũ, đây là Duy Minh, người mà Tô chủ tịch đặc biệt muốn gặp mặt đêm nay!
Thế Long vừa nói vừa chỉ chỉ vào nó, còn Duy Minh chưa hiểu mô tê gì thì một người đàn ông trạc ngũ tuần lên tiếng:
- Hóa ra là cậu, Tô gia chúng tôi xin gửi lời cám ơn đến cậu nhiều lắm! – Duy Minh vẫn chưa hiểu gì thì bạch mã hoàng tử đã tiếp lời
- Cám ơn cậu đã hiến máu, nếu không chắc tôi không còn ngồi đây được! – Ngoài giọng nói ấm áp thì anh ta còn rộng rãi khuyến mãi thêm cho nó một nụ cười ૮ɦếƭ cười.
Nghe đến đây, Duy Minh đã phần nào hiểu rõ vấn đề, cũng chợt hiểu ra tên Tổng giám đốc ác ôn kia tốt với nó vì lấy lòng đối tác, lòng nó càng thêm tức giận.
- Ồ, sao nhìn cậu… - Tô tổng dường như chưa nhớ tên nó, Thế Long nhắc khéo mới nhớ ra – cậu Duy Minh có vẻ gầy quá nhỉ? Việc hiến máu cho Thiên Vũ có ảnh hưởng gì đến cậu không?
- Tôi đã chăm sóc cậu ấy rất nhiều rồi, ngày nào ăn uống cũng bổ máu, có lẽ do thể trạng vốn gầy như vậy!
Đến nước này Duy Minh càng thêm hiểu canh gan lợn của mình nhờ ai mà ra, nghĩ đến đây sợ bị bồi bổ thêm nữa nó liền “chữa cháy”: “Không, không đâu ạ, trước đây cháu còn ốm hơn, hai tuần nay đã tăng lên được vài cân đấy ạ!” – Cái này nó nói là sự thật, mấy cái quần jeans trước đây rộng thùng thình bây giờ đã vừa khít. Híc híc.
- Hay đồ ăn không hợp khẩu vị? – Tô tổng vốn là người trọng tình trọng nghĩa, nhẫn nại hỏi han nó.
- Thức ăn rất ngon ạ, nhưng cứ tiếp tục như vậy e rằng phiền lắm…
- Vậy cũng đúng, nhưng cậu cũng ráng bồi bổ nha,… - Tô chủ tịch ngừng một lát rồi buông một câu bông đùa khiến cả bàn cười đầy sảng khoái - … để có gì tiếp tục hiến máu cứu người tiếp nhé!
Duy Minh khẽ ngượng, chỉ biết cúi đầu cười trừ, mọi người tiếp tục cười nói rôm rả, còn nó dạ dày đang biểu tình trước mắt mà không dám ăn. Nhưng ngồi cạnh Thế Long đương nhiên đừng hòng hy vọng được ăn nhiều, đũa không bị run đã là tốt lắm rồi. Ban đầu Duy Minh còn dự định sẽ ăn với phong cách “vừa lịch sự vừa mạnh mẽ”, nhưng bây giờ “mạnh mẽ” chỉ có thể cất vào túi mang về nhà mà thôi, nó đành cố gắng nhớ lại cách ăn nho nhã lúc bản thân còn giả vờ ra vẻ ngoan hiền.
Nhìn mọi người trong bàn, mỉm cười tươi tắn… Sau đó chỉ dám gặp một cọng rau, nhưng ác ôn thay, cọng rau chưa đến miệng Tô chủ tịch đã lên tiếng: “Ấy ấy, ăn vậy sao đủ dinh dưỡng?” rồi xoay sang nhìn Thế Long, hắn phẫy phẫy tay đáp “Tôi đã chuẩn bị một bữa riêng cho Duy Minh rồi, chắc chút nữa sẽ mang lên!”
Quả thật Tổng giám đốc AJ dự liệu như thần, 30 giây sau một suất thịnh soạn được mang riêng cho nó: Oh my God!!! Thành phần giống y chang bữa trưa nhưng số lượng lại gấp đôi! Nó nhìn những món ăn quen thuộc đến phát ngán ấy mà khóc không thành tiếng, nhưng trước mặt những nhân vật tầm cỡ như thế này, có cho mười lá gan nó cũng không dám từ chối, đành bấm bụng dối lòng cảm ơn tên An Thế Long kia rối rít. Đã vậy còn phải hết lời tung hô: “Tổng giám đốc tuy bận trăm công nghìn việc nhưng đúng là 1 trong những sếp gần gũi, chăm lo cho nhân viên nhất mà em từng biết!”
Múc từng thìa canh cho vào miệng Duy Minh cảm thấy đau khổ vô cùng, “Tôi thà ăn rau xanh đạm bạc còn hơn ăn những thứ này, ăn thêm chút nữa chắc Huỳnh Duy Minh này có thể xuất bản quyển “Công dụng và cảm tưởng khi ăn canh gan lợn” quá!”
Trước tình cảnh đó, không chỉ các đồng nghiệp tại buổi tiệc mà ngay cả các trưởng phòng trong công ty đều đồng loạt ngộ ra 1 điều “Chống lưng cho Huỳnh Duy Minh không đơn giản chỉ là 1 Tổng giám đốc mà còn có 1 Tô chủ tịch đức cao vọng trọng!” rồi sau đó không ai nói ra nhưng chắc mọi người cũng ngầm thống nhất bằng ánh mắt “Phải đối xử với cậu ta tốt hơn mới được!”
+++
Buổi tiệc nặng nề trôi qua, Duy Minh vất vả lắm mới ngồi hết nửa buổi tiệc đã đánh tiếng chuồn đi, cậu nhóc “có duyên” lập tức đứng về phe nó.
- Tôi cũng muốn ra ngoài, các vị cứ tự nhiên!
Duy Minh hơi chần chừ, cũng hơi tiếc khi phải xa chàng hoàng tử ấm áp kia, nhưng nghĩ đến những lời khách sáo, trịnh trọng, đặc biệt là phần ăn bổ máu đầy ám ảnh nó vội đi cùng cậu nhóc “có duyên” kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc