EM ANH - Hai đầu thế giới - Chương 03

Tác giả: Đang cập nhật

CHÀNG TRAI ĐƯỢC HIẾN MÁU LÀ AI?
Trong khi đó tại bệnh viện Thiên Vũ, trước phòng VIP có hàng loạt bác sĩ, thậm chí Viện Trưởng cũng đến, đang an ủi người nhà:
- Tô chủ tịch, Tô phu nhân, hai người yên tâm, cậu Thiên Vũ nhất định không sao. Tai nạn không nghiêm trọng, chỉ mất nhiều máu phần mềm, do máu cậu Thiên Vũ là nhóm máu hiếm nên hơi khó khăn một chút, chúng tôi đã ghi lại thông tin cá nhân của người cho máu hôm nay, có gì đột xuất sẽ liên lạc ngay lập tức
Viện Trưởng tỏ ra khúm núm trước 2 người gọi là Tô Chủ tịch và Tô phu nhân đó, hóa ra người nằm trong phòng kia là Tô Thiên Vũ, con trai út của tập đoàn nhà họ Tô danh tiếng lẫy lừng khắp Bắc Mỹ. Thậm chí bệnh viện này là bệnh viện tư nhân của nhà họ Tô, lấy tên cậu con trai của mình để đặt tên cho bệnh viện.
Tô Chủ tịch trong lòng lo lắng nhưng mặt không biến sắc, siết chặc tay vợ mình thay lời an ủi. Nhanh chóng lấy lại phong độ, ông liền nói:
- Cho tôi xem hồ sơ của người có cùng nhóm máu với con trai tôi.
Viện trưởng khẩn trương đưa cho Tô chủ tịch một bao hồ sơ, ông mở ra, xem hồi lâu rồi nhíu mày:
- Gia cảnh cũng khó khăn, cũng nên giúp đỡ một chút… - Suy nghĩ thêm chút nữa, hàng chữ “hiện nay là nhân viên phục vụ thử việc thuộc hệ thống nhà hàng, khách sạn AJ” mới chợt nhớ ra hôm nay mình có cuộc hẹn với Tổng Giám đốc AJ nhưng vì chuyện của Thiên Vũ nên đã vắng mặt mà quên báo trước.
Thật thất lễ, dù ông biết 2 tập đoàn nhà họ Tô và AJ cũng ngang ngửa nhau, bên tám lạng đàng nửa cân, cũng không đến nước phải xuống nước xin lỗi nhưng cả 2 cùng làm ăn chung một lĩnh vực, một bên trong nước, một bên ngoài nước, xét cho cùng vẫn phải hợp tác với nhau để khuếch trương thế lực. Nghĩ tới nghĩ lui, ông kêu tài xế đưa Tô phu nhân về, còn mình ở lại gọi điện cho Thế Long:
- Alô, An tổng, thật thất lễ, hôm nay con trai tôi gặp tai nạn nên không kịp hủy hẹn với thư kí của anh. – Tô chủ tịch lời nói khiêm nhường nhưng ngữ điệu không hề yếu ớt, thậm chí từng lời từng chữ vẫn toát lên phong độ của một người đàn ông nhiều năm lăn lộn trên thương trường.
- Ồ không sao, Tô Chủ tịch quá khách sáo – An Thế Long sáng giờ vừa buồn bực vì lão Tô này hủy hẹn không nói trước một tiếng vừa bất an không biết đã đắc tội gì với lão, dù sao lão cũng nể mặt hắn thì hắn cũng phải biết điều nói vài lời khách sáo – Cậu Thiên Vũ nhà Tô Chủ tịch bị thương có nặng không?
- Viện trưởng bảo mất máu nhiều nhưng ngay phần mềm nên cũng không nguy hiểm… - Ông im lặng vài giây rồi nói tiếp – Cũng may là được một nhân viên trong công ty Giám đốc An truyền cho chút máu…
- … - An Thế Long đang nhíu mày chưa hiểu mô tê gì thì ông Tô tiếp lời
- … Cậu nhân viên đó tên gì nhỉ? À, Huỳnh Duy Minh, tôi định sẽ giúp đỡ chút đỉnh cho cậu ấy, trước mắt, hi vọng An Tổng nâng đỡ cậu ấy hộ tôi.
- Được được, haha, Tô chủ tịch đã đích thân nhờ vả sao tôi dám không nghe theo. Chủ tịch cứ yên tâm chăm sóc Thiên Vũ, tôi sẽ để mắt tới Huỳnh Duy Minh hơn.
- Được, không làm phiền cậu nữa.
Điện thoại đã tắt, Thế Long uể oải tựa mình vào sô pha, xâu chuỗi lại những sự việc ngày hôm nay, đầu tiên là lão Tô thất hẹn vì con trai gặp tai nạn, cậu nhân viên mình định “hỏi tội” đi trễ vì bận hiến máu cứu người, mà người được cứu lại là con trai lão Tô. Suy cho cùng, lão ta cũng gián tiếp nợ một mối nợ ân tình đối với công ty của mình.
Nghĩ đến đây An Thế Long xoay người nhìn vào phòng ngủ của mình, Duy Minh đang nằm mê man, dù thần sắc đã có phần tươi tỉnh hơn so với ban sáng.
+++
Lùi lại mười mấy tiếng trước, sau khi “bắt nạt” cậu nhóc thậm tệ trong phòng họp, cuộc hẹn quan trọng với Chủ tịch Tô bất ngờ không thành, Thế Long liền đổ tất cả tội lỗi lên đầu cậu nhóc, vừa mới nặng nhẹ vài câu ai dè Duy Minh lại yếu đuối đến vậy, đã ngất giữa phòng họp làm cả phòng hỗn loạn, lửa giận đang bốc ngùn ngụt vì thế cũng tắt ngấm. Chuyện cũng sẽ không có gì đáng nói, bảo vệ sẽ lên “vác” cái xác này xuống như Thế Long đã vác hôm qua nếu Duy Minh không quá “khéo” ngã nhào về phía hắn, chưa kịp suy nghĩ thì đôi tay đã hành động nhanh hơn bộ não một bước, giơ tay ra đỡ cả cơ thể nó vào lòng hắn. Đến khi định thần lại thì không thể “hất” Duy Minh ra được, phần vì trước mặt các nhân viên làm vậy thật mất mặt, phần vì Thế Long thoáng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kia trắng bệch, thần sắc rất khó coi.
Không cần suy nghĩ thêm nữa, Thế Long tiện tay đặt Duy Minh lên vai, vác ra khỏi phòng họp, thư kí ú ớ gọi với theo nhưng hắn khoác khoác tay ra hiệu cuộc họp giải tán. Khi bóng Thế Long khuất khỏi phòng họp, cả phòng vẫn còn chìm trong im lặng, một cơn gió lạnh lùa qua, nắng sáng hắt qua cửa kính nhưng vẫn bị không khí lạnh toát trong phòng làm cho nhạt màu, cái lạnh ở đây không phải lạnh do máy điều hòa mà do mọi người trong phòng đều lạnh sống lưng trước hành động tốt với nhân viên đột xuất của tổng giám đốc. Trước đây hắn vốn nổi tiếng lạnh lùng và ngạo mạn, bình thường nếu bị hất cả ly nước vào người thì Thế Long nổi giận đùng đùng hoặc giọng lạnh tanh “Cô/Cậu bị sa thải” còn lần này thái độ hoàn toàn khác, tuy không phải bế trên tay nhưng nhân viên đó được An tổng vác trên vai đã là một kì tích [Mọi người đâu có biết Duy Minh dù đang mơ mơ màng màng nhưng vẫn thầm rủa ai làm cho nó xốc lên xốc xuống theo từng nhịp chân thật là quá ác].
Năm phút sau, mọi người trong phòng họp trợn mắt nhìn nhau, người thì nhún vai kẻ thì lắc đâu, lục tục kéo nhau ra khỏi phòng họp, thầm thở phào khi cuộc họp chưa diễn ra đã có vị “cứu tinh”. Nói như vậy cũng đúng, vì mỗi lần có cuộc họp triệu tập bất thường như vậy là y như rằng các phòng, ban sẽ bị giũa một trận te tua, tóm lại cũng chỉ là chiêu giận cá chém thớt của An Thế Long thôi.
+++
Vừa bước ra khỏi cửa phòng họp, bước thêm vài bước thì An Thế Long đã vào đến phòng mình, hắn đặt Duy Minh nằm lên sô pha giữa phòng, gương mặt trắng bệch, đôi môi tái đi, Thế Long lập tức nhấc điện thoại gọi xuống phòng y tế, các nhân viên y tế phóng như bay lên tầng 40, vừa đi vừa lo vì lần đầu tiên tổng giám đốc trực tiếp gọi xuống mà không phải cô thư ký xinh đẹp. Đoán già đoán non một hồi thì đã đến trước phòng giám đốc, chỉ hai chữ “Vào đi” sắc lẹm cũng đủ khiến các nhân viên không dám lơ là, đoán chắc rằng người trong đó không phải hạng xoàn, trước đây số người được “nằm” trong phòng giám đốc đếm chưa quá 1 bàn tay, nên tất cả đều hít một hơi thật sâu, tập trung cao độ, các nhân viên y tế bước vào phòng với khí thế hiên ngang như chuẩn bị ra chiến trường.
Duy Minh tay chân bủn rủn, thân xác rã rời vậy mà còn bị các nhân viên áo trắng này lật qua lật lại, khám trước khám sau như mấy bà nội trợ đi chợ mua cá, nếu còn sức lực chắc nó đã bật dậy la lên oai oái. Cũng may là chỉ năm mười phút sau các nhân viên đó đã cung kính đến bên người đàn ông nào đó mà nó nhìn không rõ, trong cơn mê man nó chỉ thấy người đó dáng vẻ cao lớn, ngồi ngược nắng nên nhìn như phát ra ánh hào quang.
Suy nghĩ được thêm một lát thì cơn buồn ngủ ập đến, mi mắt nặng trĩu, hai tai ù đi, Duy Minh chìm vào giấc ngủ một các*** nhọc.
Thế Long sau khi đưa Duy Minh về phòng thì không tài nào tập trung được, phần vì suy nghĩ về việc đột nhiên lão Tô bỏ lỡ cuộc hẹn quan trọng, phần vì “cái xác” kia nằm trên ghế sô pha cũng không yên, cứ được một chút là… lăn cái đùng xuống đất, một lần, 2 lần thì hắn còn nhượng bộ bước đến đỡ nó lên, đến lần 3 lần 4 thì mặt Thế Long tối sầm, thầm la trời “Trời ơi, đây là tầng 40 đó! Lăn xuống đất đùng đùng một hồi sập lầu đó thằng nhóc kia!”
Đang ngồi xem tài liệu khai thác khu du lịch phía Nam thì “Rầm!”, ngước mắt lên thì thấy Duy Minh vừa lăn đùng xuống đất lần thứ n, sức chịu đựng của con người có giới hạn, dù là giám đốc trong truyền thuyết cũng không ngoại lệ, Thế Long khẽ gầm lên trong miệng, trong đầu thì nhen nhóm ý định trói tay chân cậu ta vào ghế. Thế Long quẳng xấp tài liệu sang một bên, bước đến bên cạnh sô pha, nhìn cảnh tượng trước mắt suýt bật cười thành tiếng: cậu nhóc lăn xuống đất, úp mặt xuống tấm thảm mềm mại, hai tay giang rộng, một chân vẫn còn vắt vẻo trên ghế, nhìn vào chỉ có thể đánh giá là “tướng nằm vô cùng quái dị”, khó khăn lắm Thế Long mới nhịn cười đến nổi sắp bị nội thương, ý định cột tay cột chân nó lại biến mất, thay vào đó là Thế Long “bế” nó vào phòng ngủ, đặt cơ thể nó lên chiếc giường lớn “Nằm trên cái giường này mà cậu còn lăn xuống đất nữa tôi sẽ vất cậu từ tầng 40 xuống đất đó!”.
Khi chắc chắn nó đã nằm yên vị trên giường, Thế Long mới an tâm ra bàn làm việc, làm liền tù tì một mạch đến tối, khi dạ dày biểu tình inh ỏi thì các nhân viên đã về hết, thành phố đã lên đèn, nhìn dòng người bên dưới như những hột sáng di động, tấp nập nối đuôi nhau. Không gian tĩnh lặng do căn phòng được cách âm rất tốt, Thế Long đang đắm mình trong cảm giác “đứng trên đầu thiên hạ” thì chợt có tiếng ngáy “khò khò” trong phòng vang lên làm hắn chưng hửng. Thế Long vỗ vỗ trán, bước nhanh vào phòng, Duy Minh đã xoay được 180 độ, may là cậu không ngã xuống giường, bằng không chắc hắn sẵn sàng quăng cậu xuống lầu rồi.
Thế Long toan đến lay Duy Minh dậy thì điện thoại đổ chuông, là Tô chủ tịch gọi đến…
+++
Cuộc nói chuyện kết thúc, Thế Long phần nào đã hiểu rõ vấn đề, trở lại phòng xem xét tình hình của Duy Minh, gương mặt đã hồng hào trở lại, đôi lúc ú ớ gì đó trong miệng, đột nhiên cậu nhóc nhíu mày, mếu máo khóc trong mơ, nước mắt lăn dài trên má, chảy qua đôi gò má xinh xắn, ướt đẫm cái gối. Thế Long chỉ biết đứng đó tần ngần nhìn Duy Minh khóc, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Trăng đêm nay như chiếc đĩa bạc ai đó để quên trên bầu trời, trăng rót từng giọt sáng, hắt qua tấm kính dày, ánh trăng bạc phủ lên gương mặt nửa tối nửa sáng của nó, hàng mi dày in bóng lên gương mặt, nước mắt long lanh dưới trăng. Đây là lần đầu tiên An Thế Long quan sát tỉ mỉ gương mặt của một cậu con trai đến vậy.
Thế Long bước ra sát cửa kính nhìn quang cảnh thành phố một lần nữa, hắn tự thưởng cho mình một ly vang đỏ. Hơi men lúc này làm cho Thế Long cảm thấy thoải mái, mọi mệt mỏi, bế tắc trong ngày dần được đẩy lùi. Khi ly R*ợ*u trên tay đã cạn, Thế Long lâng lâng bước vào phòng tắm, từng dòng nước mát cuốn trôi đi tất cả bực dọc còn sót lại, cảm giác bây giờ chỉ muốn được đánh một giấc thật say.
Bước ra khỏi phòng tắm, Thế Long chuẩn bị leo lên giường ngủ mới phát hiện con heo đang ngáy o o trên đó, hắn nghĩ nhìn bộ dạng này đâu có giống “cơ thể suy nhược do làm việc quá sức” đâu, giống ham ngủ, lười biếng hơn thì có! Thế Long lục lọi tìm điện thoại của nó, tìm một hồi mới ra thì phát hiện điện thoại đã hết pin, không tài nào liên lạc được với người thân của nó đến rước nó về. Thay vì phải gọi Duy Minh dậy, lấy xe đưa nó ra gần tới ngoại thành thì hắn thà chọn cách đẩy nó sát vào trong, mình nằm phía ngoài ngủ còn tốt hơn.
Đặt lưng xuống chưa đầy năm phút thì Thế Long cảm thấy vô cùng hối hận, nếu mình không có lòng tốt sợ nó lăn xuống đất thì đã không giành nằm ở ngoài, để bây giờ bị ép muốn lọt giường như thế này. “Thật là quá đáng, từ nhỏ tới lớn bổn thiếu gia chưa bao giờ ngủ chung với ai huống chi là bị chèn ép như thế này. Nếu cậu không cứu tên Tô Thiên Vũ kia thì tôi đã cho cậu biết tay!”
Chật vật lắm cơn buồn ngủ mới ùa đến, Thế Long chợp mắt chưa được bao lâu thì Duy Minh bắt đầu “hoạt động”, hết xoay bên trái lại lăn qua bên phải, mỗi khi ***ng đầu vào cửa kính là xoay qua dụi dụi đầu vào *** anh, tay chân khua loạn xạ, cuối cùng thì nó đã chịu yên vị khi gối đầu lên bụng Thế Long, tay ôm chặc cánh tay của hắn y như khỉ đu cột dừa, cả người gập lại, cuộn tròn như một con tôm đã bị luộc chín. Thế Long “hừ” một tiếng, đẩy đẩy đầu nó ra nhưng cái tên đang mơ ngủ kia quả là không biết trời cao đất dày là gì, cố chấp dụi đầu vào bụng hắn ngủ tiếp. Đường đường là 1 tên xã hội đen như hắn mà cũng phải bó tay, đành chấp nhận lấy cái bụng tập gym 6 múi ra làm gối nằm cho nó, cái tay thì cho làm gối ôm. =.=’’
Mặt trăng kiêu hãnh tỏa sáng giữa trời đêm, những ngôi sao chơi trốn tìm nãy giờ cũng đã ùa ra lâp lánh chi chít khắp bầu trời, gió thổi vi vu, gương mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc áp sát vào bụng của Thế Long, từng hơi thở ấm nóng đều đặn phả qua lớp áo mỏng, cánh tay được ôm chặt tuy mỏi nhừ nhưng cũng thật ấm áp. Đột nhiên cánh tay bị bấu chặt, Thế Long cúi xuống thì thấy Duy Minh lại rưng rưng nước mắt, lòng thầm hỏi không biết hôm nay cậu nhóc có gì uất ức hay lại mình quá khắt khe. Nước mắt nhòe dần trên gương mặt đó khiến lòng người chợt đau nhói, phải chăng lần này Thế Long đã quá bao đồng? Mọi khi hắn là hắn đã nhẫn tâm đá cậu nhóc ra khỏi phòng họp chứ đâu cần bận tâm như bây giờ.
Gương mặt đã bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt, từng giọt, từng giọt nước mắt ấm nóng thấm đẫm cả vạt áo, bết vào da, thật lạ, không cảm thấy khó chịu nhưng Thế Long chỉ thấy ấm lòng. [Tên xã hội đen Biến th'!]. Hắn từ từ đưa tay ra vuốt nhẹ lên gò má, gạt đi những giọt nước mắt trên khóe mi, Duy Minh cũng tỏ ra “biết điều” ngừng khóc, đôi tay trước đây vốn chỉ quen kí tên, đánh đấm của Thế Long tỏ ra vụng về khi vuốt ve một ai đó, đến khi giọt lệ cuối cùng khô đi thì Thế Long cũng đắm mình trong giấc ngủ…
+++
2h sáng, Thế Long đang say giấc nồng thì Duy Minh bắt đầu “quậy”. Sau khi ngủ một mạch gần 18 tiếng đồng hồ thì nó mở mắt, căn phòng tối om om, tư thế ngủ kì cục khiến toàn thân nó đau ê ẩm, chớp chớp mắt một hồi Duy Minh cũng đã dần quen với không gian tối tăm xung quanh, nó bắt đầu mò mẫm trong bóng tối. Đầu óc vẫn còn lơ lửng trên mây không cho nó nhớ được nhiều, chỉ biết nó đã ngất đi, đầu óc lúc đó bao trùm một màu trắng xóa.
Thấy nó cựa mình, ngồi dậy nghệch mặt ra Thế Long cũng choàng tỉnh, cảm giác hụt hẫng khi ai đó không tựa vào mình nữa, chưa kịp mở miệng nói gì thì đối phương đã lẩm bẩm như mộng du:
- Oa, đây là đâu nhỉ? Hông lẽ mình ૮ɦếƭ rồi seo? Ở đây cao quá chắc là thiên đàng rồi, à mà thiên đàng đâu có tối thui như vậy, vậy chắc là địa ngục… - Duy Minh đang thộn mặt ra tự suy nghĩ thì bắt gặp gương mặt nửa tối nửa sáng của Thế Long – Á, đúng là địa ngục rồi, trước mặt mình có một con ma mặt mày sắc lẹm kìa… mình đâu có ở ác đâu ta?
- … - Thế Long ngẩn tò te chưa biết nói gì thì Duy Minh đã tiếp tục tự kỉ
- … mà thôi, thiên đàng hay địa ngục thì ૮ɦếƭ cũng đã ૮ɦếƭ, phải ngủ cho đã mới được!
Thế Long trở tay không kịp thì Duy Minh đã như cái máy đặt lưng xuống ngáy khò khò tiếp, để hắn ở đó gương mặt từ trắng chuyển sang đỏ vì tức, dám so sánh ta với ma dưới địa ngục? Không thể chấp nhận, đúng là không thể chấp nhận được. Vừa định ngồi dậy lôi đầu nó quăng xuống giường thì nó đã chộp lấy tay hắn ôm cứng ngắc, vùi đầu vào *** hắn, từng nhịp tim của Thế Long hòa cùng hơi thở của nó khiến cho cơn giận sắp bùng nổ lại nguôi ngoai.
Dằn lòng, Thế Long nằm xuống ngủ tiếp, nhưng Duy Minh chưa chịu buông tha, chưa đầy nửa tiếng sau đã bật dậy, nhìn hắn trân trân:
- Tôi đói
- Sáng tôi đưa đi ăn
- Tôi muốn về
- Tôi đang ngủ, cậu nằm xuống và ngủ ngay ngắn cho tôi
Mệnh lệnh đã dứt, Duy Minh như cái máy nằm xuống ngáy khò khò tiếp, cánh tay của hắn lại được ôm cứng ngắc, hơi thở phả vào *** ấm áp, ngoài mặc hắn nhăn nhó “Đã bảo nằm ngủ ngay ngắn cơ mà!” nhưng trong lòng thì đang cười khoái chí [Biến th'].
Bạn đang đọc truyện tại  ThichTruyen.Vn
Đêm nay là lần đầu tiên hắn tự hỏi kiếp trước mình có mắc nợ ai không mà bây giờ phải trả giá thế này, đang nằm thì đột nhiên cánh tay đau nhói, Thế Long cúi mặt xuống thì phát hiện Duy Minh mắt đang nhắm nghiền mà miệng đang ngoạm vào tay hắn, đã vậy còn lẩm nhẩm “Wow, đù* gà ngon quá…ực ực”, hắn nhăn nhó rút tay về thì nó càng ôm chặt hơn, đã vậy còn *** láp thêm mấy cái. Cảm giác nhột nhột, tê rần rần chạy khắp người. Thế Long đau khổ lấy cái gối nằm đưa cho nó, khẽ thì thầm “Beefsteak tới đây!”, Duy Minh nhanh chóng bỏ tay hắn ra, ngoạm lấy cái gối, chịu nằm yên ngủ tiếp. Thế Long lần đầu tiên phải chịu cảnh này, nở nụ cười khổ sở, vừa mừng vừa tức “Cái tay mình vậy mà thua cái gối kia ư!” =.=’’
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc