Ê! Thằng Con Nhà Người Ta!! - Chương 04

Tác giả: Trang Sơ

Suốt cả kì nghỉ hè, cứ mở mắt ra, chưa thèm đánh răng, tôi đã ba chân bốn cẳng chạy đến nhà thằng Vương Thư.
“Hôm nay đến tập 69 rồi đúng không??”
“.....”
“Bật TV đi, xem chung đi!”
“....”
Tôi tính mở miệng thêm thì bị nó tiện tay cầm cái bánh bao nhét vào miệng. Bánh bao nhỏ nhét vừa cái miệng nhỏ của tôi luôn (=]]]]]).
Lãng phí thức ăn là rất xấu! Mà! Cái bánh này là chính tay Vương Thư cung kính dâng tận miệng cho tôi!
Nể nhau thôi! Nể lắm tôi mới ăn cái bánh bao.... rồi xin ăn thêm cái nữa... rồi cái nữa... cái nữa.... nữa...
Bụng tôi trương phình ra mất rồi....
“Suốt ngày chê không ăn bánh bao, thế mà hôm nay ăn nhiều thế?” - Thầy Vũ nhìn đĩa sứ sạch bong, nói.
Vương Thư chỉ vào mặt tôi, xong, vươn tay đến quệt đi vệt bánh còn sót lại bên mép.
“Cu này, ăn nữa không? Còn nhiều lắm.”
“......” - Tôi ái ngại nhìn Vương Thư.
Gì chứ, tôi, tôi có lòng tự trọng cao lâm đấy! Cao ngang ngửa núi Thái Sơn!
Thế nhưng, của ngon không ăn thì phí lắm...
“Cho em gói về được không thầy??”
Thầy Vũ thoải mái gật đầu chấp nhận.
Quay sang liền thấy thằng Vương Thư nhếch môi chép miệng.
“Phàm ăn tục uống.”
Nể! Là nể nên tôi cũng chẳng bắt lỗi nó làm cái gì!
Một phút bồng bột của tuổi trẻ thôi, tôi hiểu mà.
Vơ lấy cái điều khiển, bật nhanh TV, vừa đúng lúc siêu nhân mới bắt đầu phát bài nhạc mở đầu.
Tôi nghiên nghiêng ngả ngả, say mê hát theo.
Bỗng, tôi thấy vai mình ẩn ẩn đau. Quanh phắt sang trừng thằng Thư, thì thấy nó từ khi nào đã không còn ở đây.
Bỗng.
Nghe thấy tiếng cười “Hí hí...” tôi... tôi liền hiểu cái thằng mặt nìn đã xuất hiện rồi...
“Thư với Tâm nhá!! Rủ nhau xem mảnh!! Không cho tao xem cùng!!”
Xong, nó cũng ngồi xuống,
Y như rằng, tôi có 10 cái miệng cũng không đấu lại thằng này.
Tôi chính thức xác nhận: Tôi ghét thằng Dư! Duy nhất nó là tôi ghét nhất!
Lắm mồm bậc nhất, lầy lội bậc nhất, đáng ghét bậc nhất luôn!
Nó tự nhiên như ruồi ngồi dán vai tôi, giật lấy cái điều khiển, nhoáy cái đã mở kênh khác.
.... Douma...
Cu Shin....
“Đưa đây!” - Tôi hậm hực giật lại cái điều khiển từ tay nó.
Dương Dư cũng chẳng vừa, tùy tiện huých cái làm tôi ngã lăn ra sàn rồi nhanh tay ςướק lấy điều khiển.
Tôi ngồi dậy thật nhanh xô lại nó, tay vươn ra giật lại điều khiển.
Tuy nhiên, nó sợ bị giật mất đã làm 1 việc hết sức ngu học - Nó ném điều khiển ra xa tít tắp.
Điều đó không quan trọng.
Quan trọng là va ngay vào....
Vào....
Bé Vương Ngân aaaaa!!!! Không ngoài dự toán, một tiếng gào khóc đinh tai nhức óc vang lên. Tôi cùng Dương Dư bất động nhìn nhau...
Rồi phi như bay đến, quỳ xuống xin lỗi bé con rối rít.
Vương Thư từ tầng trên chạy xuống, liền thấy một cảnh như vậy. Dịu dàng ôm lấy bé Ngân vào lòng, luôn tay xoa xoa cái bụng tròn tròn đang đau của bé. Hắn nhìn chúng tôi, buông giọng lạnh ngắt.
“Ai?”
Đôi mắt “hố đen vũ trụ” kia nhìn thẳng vào mặt tôi, khiến tôi lạnh cả người, cứ đực mặt ra.
“Tâm! Là thằng Tâm ném điều khiển vào Vương Ngân đó!!” - Mục Dương Dư nhanh nhảu nói.
Lời nó thốt ra khiến tôi tức ói máu, môi vừa động toan giải thích thì...
“Cút.”
Hắn nói xong liền quay phắt lại, cái ánh mắt ૮ɦếƭ chóc kia không còn đâm chọc tôi nữa, nhưng, cái lời xua đuổi kia còn khiến tôi sợ hơn.
Hai bàn tay của tôi nắm thật chặt để kiềm chế sự run rẩy.
Đứng phắt dậy, tôi dơ chân, đạp thật lực vào người thằng Dư một cái, rồi bỏ về.
Tôi đã định không làm thế đâu, tôi đã định chạy tới túm áo thằng Thư, hét thật to rằng thằng Dư nói dối, không phải tôi làm.
Nhưng tôi bất chợt dẹp đi cái dự định đấy.
Vì một ý nghĩ: Nói xong hắn có chịu tin tôi không? Nếu hắn tin, thì ngay từ đầu đã không vội nghe lời thằng Dư, cho rằng tôi gây tội đâu!
Tốt, thằng Dư ghét tôi, tôi ổn. Vốn dĩ ngay từ đầu tôi cũng chẳng ưa gì nó cả.
Tôi nghĩ, phải chế ra một câu để hợp với hiện tại :“Song phương đồng lòng ghét.”
“૮ɦếƭ ૮ɦếƭ, sao dạo này lắm bão quá. Toàn bão cấp đại học nên thằng con tôi mới bị thổi bay về.”
“Từ giờ con ghét nhất thằng Thư! Con ghét nó! Ghét nhất nó! Mẹ đừng bao giờ để nó gặp con! Ghét! Ghét nhất luôn!” - Tôi gào lên.
Vơ tạm cuộn giấy bên cạnh, trái với tác phong hằng ngày là chậm rãi kéo giấy ra rồi gấp cẩn thận vuông vức, nay, tôi giật cho phát, vò tùm lum rồi đem chùi cái mũi.
Chắc là chùi mạnh tay nên mũi tôi thành ra đỏ gắt thế này.
Giật giật thêm vài nhát đem chùi cái mắt.
Giây phút này, tôi xin xác nhận lại.
Ghét nhất Sở Vương Thư.
___ ____ ______
“Cu Tâm đâu?”
“Anh Tâm về rồi mẹ.... A ui...”
Ngón tay bé nhỏ của Vương Ngân chạm đến chiếc bánh bao nóng hổi, nhanh chóng rụt về, phồng đôi má phính, ra sức thổi đầu ngón tay bị đỏ phù phù vài cái.
“Hay thật... Nhiều khi đuổi còn không về. Bỗng dưng tự giác thật.” - Vũ Vũ cũng thổi phù phù lên tay bé.
“Là anh Thư đuổi anh Tâm!” - Bé Ngân rụt tay về sau, giận dữ nhìn ông anh đang thản nhiên chơi game bên cạnh, nói tiếp -”Rõ là anh Dư làm đau con, nhưng anh Thư lại đuổi anh Tâm!”
Ngón tay đang lướt trên smartphone của hắn chậm.
“Ai?” - Hắn nói.
“Anh ấy! Anh đuổi oan anh Tâm!” - Bé Ngân sợ hãi bám ống quần Vũ Vũ.
“... Sao không nói sớm.”
Quẳng bừa cái smartphone, hắn vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà.
Đi đến trước cửa nhà họ Gia, toan nhấc tay lên bấm chuông, thì hắn thu lại.
Lủi thủi đi về.
“Mai đi tập trung phân lớp. Ngủ sớm đi.”
”Vâng.”
Đưa lại cho mẹ chiếc smartphone, tôi lười biếng lăn xuống nhà tắm đánh răng.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngang ngửa siêu nhân của mình, tôi tự hào ૮ɦếƭ đi được nha.
”Mẹ ơi, mắt con màu đen đúng không?”
”Nhìn không biết hay sao còn hỏi.”
Kiễng cái chân, dí mặt vào gương, tôi muốn nhìn kĩ hơn mắt của mình, mà bấy lâu nay tôi luôn nghĩ nó màu nâu.
Bỗng, tôi giật nẩy, lùi cách xa cái gương.
Tôi chợt nhớ lại cái ánh mắt của hắn, sợ quá.
Tôi nhắm tịt mắt lại để đánh răng, thứ nhất là vì khi đánh, hương của kem đánh răng làm tôi cay cả mắt, còn thứ hai, tôi không muốn thấy trong gương kia phản chiếu lại màu mắt đen ngòm của hắn.... nhưng mà... rõ ràng đây là mắt của tôi.
Lăn lăn lăn trở lại giường, vùi đầu vào lòng bé gấu bông to sụ, tôi nhắm mắt.
Vậy là hết hè rồi.
Nhanh quá đi nha...
____ _________
Nhìn chằm chằm cái đồng hồ đầu giường mới có 5h30p, tôi buồn chán đưa mắt nhìn theo sự chuyên động của cái kim giây. Chạy chậm như rùa bò ấy!
Lúc cần nó lết chậm thì nó phi như bây, lúc cần nó phi như bay thì nó như vừa đi vừa *** mặt đồng hồ!
Tôi giờ không tài nào ngủ tiếp được đây này! Chả biết vì sao luôn!
Lật đật xuông giường, lê cái dép quẹt quẹt ra chỗ tủ quần áo, kiêng kiễng chân với lấy tay nắm rồi mở ra.
Y như rằng cái mớ hỗn độn từ tủ quần áo đổ ào lên người tôi, nhưng không sao, tôi đã chuẩn bị tâm lí cho sự giận dữ của chúng nó, khi mà chả bao giờ tôi chiu gấp gọn.
Nhét được bao nhiêu thì cứ nhét thôi!
Bơi giữa biển quần áo, thật vất vả mới mò được cái áo sơ mi xanh dương, cái quần vải trắng tinh để mặc.
Mặc xong, lại tiếp tục công cuộc nhét lại số quần áo vào tủ.
Có mỗi mặc quần áo thôi mà đã mệt muốn ૮ɦếƭ rồi này!
“Reng reng reng.”
Tiếng đồng hồ báo thức làm tôi giật nảy, chạy nhanh tới tắt ngay nó đi.
Chậc, sự tự giác của tôi đã đẩy lùi công nghệ rồi.
“Mẹ đưa con đi học được không?”
“.... Trường mới ngay cạnh trường cũ của con. Đi với Vương Thư đi.”
Tôi không nói gì cả, tôi biết thừa nói không lại mẹ tôi, ở đâu, bất cứ nơi đâu, mẹ tôi chính là luật, mà phạm luật thì ăn dép.
Dơ tay lên tính lau miệng thì khựng lại, không được nha, đồng phục mới không được vấy bẩn đâu nha! Thế nên là tôi lấy cái khăn trải bàn lau tạm miệng. Xong xuôi thì xách lấy cái cặp chạy đi.
“Mẹ, con đi học.”
Thật ra thì, ngu gì tôi đi bộ đâu. Lăng xăng chạy sang nhà thằng Lùn, đã thấy nó đắt xe đạp ra sân rồi.
“Đồng phục mới đâu mày?”
“Mẹ tao chưa mua!” - Thằng Lùn đưa cặp của nó cho tôi cầm, rồi ra lệnh cho tôi ngồi lên yên sau.
Hắc hắc, tôi đã đặt slot được nó đèo nhanh hơn bất cứ thằng nào trong lớp rồi!! Ai bảo tôi thân với nó nhất làm gì!!
Thằng lùn tên thật là Phong Phụng cơ, kêu nó lùn nhưng sự thật nó không lùn đâu, cái lùn ở đây là lùn trí tuệ. chứ, nó còn cao hơn thằng Vương Th... Tóm lại nó rất cao đấy!
Hầy! Lâu lắm rồi, rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được niềm vui sướng khi được đèo ấy!
Và tôi chợt nhận ra, mình vừa đi xoẹt qua thằng Vương Thư, tôi cảm nhận được ánh mắt của nó vẫn bám theo lưng của tôi.
Thật ngứa ngáy mà.
Khi đến nơi, tôi cũng thằng lùn ngu ngơ như bò đeo nơ, ngó ngang dọc tìm lán để xe của lớp 6.
“Vứt luôn ở lớp 9 đi cho lành mày ạ.” - Tôi xoa xoa cái gáy phát mỏi vì phải ngẩng lên nhìn biển.
“Nhưng mà... lỡ..”
“Tao bảo kê, nhanh đi mày.”
Xong tôi kệ nó, chạy ra sân nhập hàng tập trung. Nó thấy thế cũng vội vàng nhét bừa xe rồi chạy theo tôi.
“Giờ cô đọc tên các bạn lớp 6A nhé. Đọc đến tên bạn nào, bạn nấy vào lớp ngay nhé. Đầu tiên, Hoàng Khánh An Sinh 18/3/***x, tiếp ban A, B, C,..,.... Gia Phong Tâm sinh 18/9/***x, .... Lam Phong Phụng..., Hằng Nhiên Đức.”
Xong, ngon, ba đứa chơi thân Lùn(Phụng) Gầy(Đức) với tôi chung 1 lớp, tôi hào hứng kéo tay hai đứa chúng nó chạy đi.
”Lớp 6B, Dương Thần Luân sinh 9/8/***, Sở Vương Thư 1/1/***x, .....Mục Dương Dư 23/7/***x,....”
Nghe vậy, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi không chung lớp với 2 đứa kia.
Ngày hôm đó, điểm danh đủ học sinh, cô giáo cho chúng tôi chép lịch học, hướng dẫn cách ghi viết bla blo... rồi liền cho nghỉ.
“Hay thật, tao chưa từng mơ thằng Tâm làm lớp phó học tập đâu Phụng ạ.” - Thằng Gầy nói.
“Ai bảo điểm nó năm lớp 5 cao nhất đám.” - Thằng Lùn nói.
“૮ɦếƭ tiệt, thằng Tâm vớ vẩn thành “con nhà người ta” chúng mày ạ.” - A nói.
“Đánh hội đồng nó! Cho nó ngu đi!”
Thế là cả lũ kia lao vào cù tôi lên xuống, tôi chỉ biết kêu gào trong vô vọng.
Nằm lăn trên nền gạch, tôi thấy bên cửa sổ lớp, ở hành lang, hắn có nán lại nhìn, rồi vội vàng đi ngay.
“Thế là hắn bơ mình triệt để rồi chứ gì?”
“Gì! Mày nói gì hả Tâm?”
“Tao nói tao cân tất chúng mày!”
Tôi vùng dậy chạy đi nhưng không thành, vẫn bị túm lại.
____ ______ _____________
Lớp 6B sau khi được nghỉ.
“Ahuhuhu!! Thư ơi là Thư! Tao với mày tốt nhất nên ở chung 1 nhà mày ạ! Đúng là số trời sắp đặt, tao với mày chỉ có thể dính lấy nhau mà sống!!”
Dương Dư sóng vai với Vương Thư, luôn miệng thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tứ tung.
“Câm mồm.” - Hắn chán ghét đẩy cái bản mặt đang cố gắng ghé sát tai mình.
“Mà, thằng Tâm học khác lớp, chán nhỉ. Tao tính xin lỗi nó vụ hôm nọ. Hay là giờ xin lỗi luôn đi.” - Nói xong, không để hân đưa ý kiến, Dương Dư đem hắn lôi đi xềnh xệch.
Chưa đến cửa lớp, đã tràn ra tiếng nói cười vang vỏng.
“Đánh hội đồng nó! Cho nó ngu đi!”
“Này thì mơ làm con nhà người ta! Này thì phản team!”
“Da me te!!! Buồn! Tao buồn!!!” - Tiếng gào của Phong Tâm.
Đi ngang qua, hắn thấy Phong Tâm đang quằn quại, miệng cứ hóa ngoác ra cười đến chảy cả nước mắt.
Bước chân của hắn dừng lại, nhìn một chút, rồi cất bước đi ngay.
Hắn không muốn nói. Hắn nghĩ hắn không cần nói.
Gia Phong Tâm, cậu ta không thiếu bạn.
Cậu ta không cần hắn. Đúng chứ?
“Này!! Chưa xin lỗi mà!!” - Dương Dư cấp tốc đuổi theo, mặt đầy bất mãn.
“Câm! Câm ngay! Ngậm mồm!”
Dương Dư nín luôn, đây là lần thứ 2 Vương Thư gắt lên quát Dư, lần đầu tiên là khi hắn phát hiện ra đã hiểu nhầm Phong Tâm gây chuyện.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc