Duyên Tới Là Anh - Chương 74

Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước

Ánh mắt

Cố Hàm Ninh và Triệu Thừa Dư đã sớm thi lấy bằng lái xe rồi. Cố Hàm Ninh không có cơ hội nào lái xe, một khi cô nắm lấy tay lái cha cô còn căng thẳng hơn cô, cô mới lái năm phút, trán ông đã đổ mồ hôi, để tránh dọa cho ba phát bệnh tim, cô vẫn là quyết định không luyện tập xe của ba. Thật ra mới qua mấy năm mà thôi, cô vẫn còn cảm giác, chỉ là cô không quen lái xe có hộp số tay mà thôi, ૮ɦếƭ máy cũng là khó tránh khỏi nhưng ba cô lại làm như là một giây sau cô sẽ đâm phải xe vậy.
Về phần Triệu Thừa Dư, lại là thường xuyên mượn xe anh Bùi. Nói là xe của anh Bùi, không bằng nói là xe của công ty bọn họ, mọi người có chuyện đều có thể dùng.
Vừa vặn đèn đỏ, xe chậm rãi ngừng lại, Triệu Thừa Dư hơi nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của Cố Hàm Ninh, bĩu môi một cái khó có thể nhận ra, xem ra dường như có chút ấm ức.
Cố Hàm Ninh nhịn cười, đột nhiên cảm thấy tiếng líu ríu phía sau cũng thật thú vị.
Triệu Thừa Dư lái xe của anh Bùi tới đây, chỉ là muốn sớm đón bạn gái về, an ủi một chút nỗi khổ tương tư hơn một tháng, không ngờ hành trình hai người đang tốt đẹp theo kế hoạch, bị hai người tự dưng chen ngang, còn một đường đều không yên tĩnh.
Cố Hàm Ninh rõ ràng thấy lên án đồng đậm từ trong mắt Triệu Thừa Dư: tại sao muốn đồng ý? !
Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày, cười trừng trở về: đồng hương mà, chỉ là tiện thể đi xe cùng, nhịn một chút là tốt rồi, ngoan.
Mười mấy phút cuối cùng, trong xe chỉ còn lại tiếng vẫn hưng phấn của bạn học Nghiêm, ba người còn lại đều giữ vững chung một cái tần suất im lặng.
Tưởng Cẩn Du vừa không biết làm sao vừa lúng túng, bạn gái mình vốn có tính cách hết sức hoạt bát, nhưng lần đầu tiên cậu tự hỏi, có phải là hoạt bát quá độ rồi không? Cố Hàm Ninh thì không nhịn được cười, chỉ có Triệu Thừa Dư là mang tâm trạng buồn rầu ngột ngạt.
Phía sau là hai cái bóng đèn cực sáng chiếu tới, dù cậu muốn nhân dịp đèn đỏ mà nắm cái tay nhỏ bé cũng không được! Cái thói đời gì a! Tại sao không thể một đường đèn xanh vọt tới trường học luôn a ?!
Thật vất vả chịu đựng được đến trường học, Triệu Thừa Dư nhanh chóng dừng xe cực kỳ kỹ thuật, lúc đi xuống xe mới cảm thấy thở phào một cái, vội vàng bước nhanh tới phía sau lấy hành lý của Cố Hàm Ninh.
“Anh Triệu, cám ơn anh nhé, còn đặc biệt đưa chúng em trở về trường học! Nếu như em nói với bạn học của em, các cô ấy nhất định là phải hâm mộ ૮ɦếƭ!” Nghiêm Kiều Na xuống xe, không vội vã lấy hành lý mà bước nhanh đi tới bên cạnh Triệu Thừa Dư, “Để cảm ơn, tối nay chúng em mời anh đi ăn cơm được không?”
“Không cần. Chỉ là tiện đường mà thôi, không cần làm phiền.” Cố Hàm Ninh cười chối từ, biết rõ Triệu Thừa Dư đoán chừng là lời nói cũng lười phải nói, không phải, là ngay cả biểu cảm cũng lười thể hiện rồi.
“Làm sao có thể! Không hề phiền phức chút nào! Cẩn Du, đúng không? Anh cũng rất muốn mời anh Triệu ăn cơm phải không? Em không biết anh Triệu cũng là người thành phố N, em cứ tưởng là người thành phố S. Là đồng hương, lại tình cờ gặp, điều này chứng tỏ chúng ta rất có duyên nha! Nhất định phải ăn cơm!” Nghiêm Kiều Na mở to mắt, chạy đi chạy lại quanh Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư lấy túi hành lý ra, xoay người bước nhanh đi tới bên cạnh Cố Hàm Ninh, chỉ chừa cái bóng lưng rất tuấn tú đối mặt với cô em khóa dưới đến bây giờ vẫn còn chưa ngậm miệng kia, chờ Tưởng Cẩn Du lấy hành lý từ trong cốp xe, đóng cốp lại, nhanh chóng khóa xe, lôi kéo Cố Hàm Ninh tức khắc đi về phía cửa ký túc xá.
Cố Hàm Ninh quay đầu vẫy tay với Tưởng Cẩn Du cũng đang cau mày, khẽ cười bị Triệu Thừa Dư lôi kéo bước nhanh đi vào ký túc xá.
“Anh Triệu! Chờ một lát cùng nhau ăn cơm nhé? Chúng ta gặp nhau ở đâu a?”
Phía sau vang lên tiếng cô bé Nghiêm chưa bỏ cuộc, Cố Hàm Ninh nén cười, để mặc Triệu Thừa Dư bước nhanh kéo mình vào ký túc xá.
“May mắn ký túc xá năm hai và chúng ta không cùng một chỗ.” Triệu Thừa Dư đi vào cổng ký túc xá số năm, lúc này mới bước chậm lại, lầm bầm một câu.
“Ha ha, em xem người ta chỉ đơn thuần là sùng bái anh mà, cũng không có gì lớn, nhìn bộ dạng như tránh rắn rết của anh, không sợ sẽ làm tổn thương tâm linh yếu ớt của cô bé sao?” Cố Hàm Ninh ghé vào bên cạnh Triệu Thừa Dư, cười hì hì.
“Em còn dám nói? Căn bản là không nên để cho bọn họ lên xe!” Triệu Thừa Dư không ngừng bước, quay đầu trợn mắt nhìn Cố Hàm Ninh đang cười hì hì.
Bất kể là Tưởng Cẩn Du, hay là cái gì Na đó, anh căn bản đều không muốn cho bọn họ đi nhờ xe, ai biết Cố Hàm Ninh lại đồng ý chứ.
“Dù sao đều là đồng hương, ở bên ngoài giúp chút việc nhỏ, cũng không có gì lớn lao đi. Anh không thấy em Nghiêm rất thú vị sao?” Cố Hàm Ninh nghĩ tới vẻ mặt ấm ức của Triệu Thừa Dư dọc đường đi vừa rồi, trong lòng liền vui vẻ.
“Có ý gì? Là không có mắt đi? Em nha, cứ thích nhìn anh chịu thiệt!” Triệu Thừa Dư lần nữa trợn mắt trừng Cố Hàm Ninh cứ thế cười đến vui vẻ, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hử, làm sao anh biết a? Đàn anh Triệu!”
Cố Hàm Ninh ra vẻ kinh ngạc mở to mắt, vô tội nhìn Triệu Thừa Dư, giọng điệu đáng yêu khiến Triệu Thừa Dư không nhịn được bật cười, quay đầu lườm Cố Hàm Ninh: “Cái sở thích này thật không tốt, nhất định phải sửa!” Tất cả ấm ức vừa tích tụ dần tiêu tan chỉ còn lại tràn đầy bất đắc dĩ a!
“Ha ha, trong lòng em, anh chính là vị thần lớn nha, thỉnh thoảng nhìn anh chịu thiệt, em mới có thể cảm giác được anh cũng là người phàm sinh sống ở bên cạnh con người, như vậy mới có thể có hơi thở quê cha đất tổ, em cũng không thấy anh là nhân vật thần tượng xa không thể chạm nữa!” Cố Hàm Ninh cười hì hì thân mật kéo cánh tay Triệu Thừa Dư, đặt một nửa trọng lượng lên người anh, bị nửa kéo lên cầu thang.
Triệu Thừa Dư lần nữa bất đắc dĩ lắc đầu, biết rõ đấu võ mồm cùng Cố Hàm Ninh là hoàn toàn lãng phí nước miếng của mình, dứt khoát ngậm miệng, xách theo túi hành lý, nặng nề lôi kéo chú heo nhỏ lười biếng, gắng sức leo lên lầu sáu.
Cố Hàm Ninh mở cửa phòng ngủ ra, bên trong không có một bóng người, lúc này Triệu Thừa Dư mới hơi nhếch môi lên.
Thôi Hà Miêu có trao đổi tin nhắn với Cố Hàm Ninh, buổi sáng đã đến phòng ngủ rồi, bây giờ không có ở đây hẳn là cô ấy đã đi tìm lão Mạnh nhà cô ấy rồi, Mạnh Khởi Đức đã trở thành thành viên chính thức của đội bóng rổ khoa bọn họ vào học kỳ này, hình như là học kỳ này có giải bóng rổ các trường cao đẳng đại học trong tỉnh, trường học muốn chọn tám thành viên từ các khoa, gần đây các khoa đang tiến hành tập huấn. Về phần Triệu Thừa Dư, chơi bóng rổ chỉ chơi theo hứng, nào có thể bỏ một lượng lớn thời gian để tham gia thi đấu a, ít ra đó là giải thích của cậu vì khăng khăng không góp mặt.
Thịnh Mạn Mạn có thể là còn chưa tới, nhà cô ấy ở thành phố H, muốn ngồi xe buýt trở về thật sự rất dễ dàng, Cố Hàm Ninh cầm điện thoại ra gửi tin nhắn cho cô ấy, hỏi lúc nào thì cô ấy đến, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Qua một thời gian nghỉ hè, đã lâu các cô không gặp nhau.
“Những thứ đồ này để chỗ nào?” Triệu Thừa Dư mở hành lý ra, lấy đồ vật bên trong ra, giúp đỡ thu xếp.
“Quần áo để trong tủ treo quần áo, thức ăn để trên bàn thì được rồi. Mấy cái vụn vặt khác, cứ bỏ ra ngoài đã.” Buổi tối muốn đi ngủ, Cố Hàm Ninh trước vào phòng tắm vắt khăn lau.
“Đưa khăn lau cho anh đi, để anh lau trên giường cho, em xem đồ này nọ muốn để ở chỗ nào?” Triệu Thừa Dư tiếp nhận khăn lau, lưu loát bò lên giường.
Hồi học kỳ một năm hai Triệu Thừa Dư bị thương chân, dưới sự cưỡng chế của cô, cuối cùng sau một khoảng thời gian nghỉ dưỡng thật tốt đã khôi phục kha khá, một tháng sau chụp phim lại thì đã khỏi hẳn rồi. Bây giờ xem ra là không có di chứng gì. Chỉ là mỗi lần Triệu Thừa Dư vừa chơi bóng rổ, cô liền lo lắng.
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư bò lên giường, lại đưa khăn vừa vắt sạch cho anh, lúc này mới bắt đầu sắp xếp đồ đạc của mình.
Đầu tiên Triệu Thừa Dư lau tấm ván gỗ hai lần rồi mới bắt đầu lau chiếu. Chờ anh lau lại chiếu trúc một lần nữa, Cố Hàm Ninh đã dọn dẹp gần xong.
“Một lát anh giúp em mắc màn lên đã.” Cố Hàm Ninh cười híp mắt lấy cái màn cất trong tủ quần áo cho khỏi bụi ra, đưa lên, chờ đến khi Triệu Thừa Dư mắc màn xong mới đưa chăn và gối lên.
“Buổi tối đi đâu ăn?” Cố Hàm Ninh duỗi thẳng tay bỏ vài cuốn sách vào trong giá sách, đầu cũng không quay lại hỏi, cô đúng là hơi đói rồi, đang nghĩ ngợi phía sau liền có một thân thể ấm áp dán tới, một cái tay đặt ngang hông cô dán vào bụng cô, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Anh ăn hoa quả trước khi ăn cơm.”
Cố Hàm Ninh nghiêng đầu nhẹ giọng nở nụ cười: “Này, nhột quá!” Cố Hàm Ninh hơi nghiêng đầu đi, cố gắng ngăn cản Triệu Thừa Dư nhẹ hôn lên gáy cô, nhưng tay của anh vừa nóng vừa chặt, căn bản là tránh không được.
Triệu Thừa Dư hôn một chút, chỉ cảm thấy khô nóng tích luỹ trong lòng nóng lòng biểu đạt, anh khẽ ngẩng đầu, nâng thân thể Cố Hàm Ninh lên, lúc này mới nhẹ giọng thở dài, cúi đầu ngậm chặt môi cô gái ngày nhớ đêm thương, trằn trọc ngậm ʍúŧ.
Cố Hàm Ninh cảm thấy thân thể từ từ nhũn ra, không khỏi ôm lấy eo Triệu Thừa Dư, dán chặt vào cậu, ngoan ngoãn ngẩng đầu đón lấy.
“Lạch cạch”, âm thanh rất nhỏ bị cản lại ngoài tai hai người đang nóng lên đến choáng váng, cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất và tiếng người hô lên, Cố Hàm Ninh mới bất ngờ đẩy Triệu Thừa Dư không kịp phòng ngự ra.
“Này này này, hai người các cậu đang làm gì? Nhân dịp mình không có ở đây liền anh anh em em, ôm ôm ấp ấp như chỗ không người sao? Là quyết định hại mình đau mắt hột sao?” Cánh cửa mở ra một nửa, Thịnh Mạn Mạn chống nạnh, trừng mắt, nhìn hai người vốn đang ôm ấp trong phòng ngủ, biểu cảm tràn đầy căm phẫn nha.
“Khụ, nói cái gì đó. Trẻ con, biết cái gì!” Cố Hàm Ninh hơi đỏ mặt, có chút dỗi hờn, cười mắng, ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Dư có nghiêm chỉnh dưới ánh mặt trời, ánh mắt khi lướt qua tai cậu đang ửng đỏ chợt lóe lên, trong lòng trộm vui vẻ.
Bị Thịnh Mạn Mạn bắt tại trận, đương nhiên là có chút lúng túng. Nhất là bạn học Triệu, trước giờ chỉ dám không đứng đắn vào lúc có riêng hai người, thật ra trước mặt mọi người, nhiều nhất cũng chỉ là hôn trán gì đó thôi, chừng mực nhất có thể, nói rõ ra, đó là khó chịu. Bây giờ thỉnh thoảng đi trên bờ sông hộ trường còn có thể thấy các em nam nữ khóa dưới trực tiếp ôm chặt lấy nhau miệng kề miệng đấy, cũng không biết bạn học Triệu có từng hâm mộ hay không.
“Hì hì, về sau mình gắn cái camera siêu nhỏ ở trong phòng ngủ, nói không chừng còn có thể dựa vào cái này kiếm chút tiền hoa hồng.” Thịnh Mạn Mạn xách túi hành lý vừa rơi xuống đất vì kinh ngạc vừa rồi lên, cười gian đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu cùng Triệu Thừa Dư liếc nhau, lần này thực sự là đỏ mặt hoàn toàn. Triệu Thừa Dư hướng về phía Cố Hàm Ninh nhếch môi lên, bình tĩnh đi tới ban công hóng gió. Cố Hàm Ninh sờ sờ khuôn mặt đang nóng, ra vẻ sắp xếp bàn học, đưa lưng về phía Thịnh Mạn Mạn.
“Cậu cứ thích nghĩ nữa đi, cẩn thận buổi tối không có cơm ăn.” Cố Hàm Ninh hờ hững nói, hoàn toàn khác xa nhiệt độ trên mặt.
“Đừng a, chị ơi, em sai lầm rồi! Trăm ngàn đừng ςướק đoạt lương thực tinh thần của em nhé!” Thịnh Mạn Mạn nhảy dựng, lập tức thả đồ trên tay xuống, chạy đến bên cạnh Cố Hàm Ninh lắc lắc cánh tay cô làm nũng.
“Chuyện này liên quan gì đến lương thực tinh thần?” Triệu Thừa Dư cầm điện thoại di động, vừa lúc từ trên ban công đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc