Duyên Tới Là Anh - Chương 62

Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước

Huấn luyện quân sự (18+)
Chỉ còn ba ngày là tới đợt huấn luyện quân sự nhưng vẫn có thể ở trong kí túc xá trường. Mặc dù Triệu Thừa Dư cực kì không muốn nhưng vẫn phải đưa Cố Hàm Ninh về phòng. Căn nhà mà họ thuê thật sự không tìm ra chỗ cho cô ở. Mà ở kí túc xá, Thôi Hà Miêu đã trở lại, ít ra còn có người bầu bạn. Đối với việc này, Triệu Thừa Dư cảm thấy vừa yên tâm vừa hơi tiếc nuối.
Ngày hôm sau, Cố Hàm Ninh dậy sớm đi siêu thị gần đó mua một đống đồ linh tinh, sau đó gọi điện cho bạn học Triệu đến xách, rồi lại mất cả nửa ngày xếp sắp lại căn nhà thùng rỗng kêu to (*) này của bọn họ, có tác dụng nhất là phòng bếp để đung nước, dầu muối tương dấm hoàn toàn thêm mới, chén dĩa đũa thìa cũ đều ngâm kỹ càng trong nước sôi, tiệt trùng sạch sẽ.
[(*)mang tiếng là nhà nhưng chẳng ra nhà]
Buổi trưa chỉ ăn tạm bằng đồ ăn nhanh. Xế chiều, Cố Hàm Ninh nhìn căn phòng bếp tuy cũ nhưng gần như đã thay đổi hoàn toàn, thở phào một cái, chống nạnh nhìn căn phòng bếp cuối cùng đã có thể dùng được, cực kì hài lòng.
Triệu Thừa Dư mấy lần muốn vào giúp đỡ đều bị Cố Hàm Ninh đẩy ra. Tuy cô bình thường không phải không thích đàn ông vào bếp, nhưng nghe nói dự án của mấy người họ đã tới giai đoạn rất quan trọng, cô không muốn anh phân tâm.
Đến bữa tối, Cố Hàm Ninh đã bày ra đầy một bàn năm món ăn và một canh, ba mặn ba chay, đầy đủ dinh dưỡng, được cả hương lẫn sắc, khiến ba người đàn ông thường xuyên cực khổ vùi đầu vào công việc đến quên ăn nhìn thấy giật cả mình.
“Hàm Ninh, đều là em nấu sao?” Triệu Thừa Dư mở to mắt nhìn Cố Hàm Ninh rồi lại nhìn thức ăn bình thường nhưng cũng rất hấp dẫn trên bàn.
“Nhà Thừa Dư a, có phải trong lúc bọn anh không để ý, chạy ra ngoài mua về đúng không?” Trong mắt Thạch Lỗi tràn đầy nghi ngờ, hai người còn lại tuy không nói ra nhưng trong lòng vẫn không thể tin được.
Trong thời đại này, biết nấu ăn còn làm ngon như vậy, đúng là quá tuyệt vời. Tuy họ vẫn chưa nếm thử nhưng chỉ nhìn đã không thể tưởng tượng nổi .
Cố Hàm Ninh mỉm cười, bày bát đũa ra.
“Mọi người mau ăn đi, còn nhiều việc phải làm nữa.”
Cô đến đây sớm như thế chính là vì muốn nấu cơm cho Triệu Thừa Dư, mong anh một ngày ăn đủ ba bữa, là một bữa cơm đủ dinh dưỡng chứ không phải thức ăn nhanh ở cửa tiểu khu.
Còn ba người kia chẳng qua là tiện tay làm. Chỉ nấu cho Triệu Thừa Dư, thì có chút khó ăn nói.
Hai ngày còn lại Tống Minh Huyên cũng có tới một lần, Cố Hàm Ninh lại nấu thêm một món ăn. Sau ba ngày làm đầu bếp, ngày huấn luyện quân sự cũng đến.
Cố Hàm Ninh chờ trong trường, bốn người trong phòng ngủ đều đã đến đủ, sau đó cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm tránh nắng giữ da trong nửa tháng sắp tới.
Đối với việc này Cố Hàm Ninh cũng hơi lo lắng một chút. Năm ấy, cô không mảy may quan tâm đến mấy phương pháp chống nắng, dẫn đến việc sau khi đợt huấn luyện quân sự kết thúc, da vừa đen vừa thô ráp, sau đó để dần dần trắng ra đã tốn rất nhiều công sức, cũng không đẹp như trước nữa, muốn giống như xưa đúng là khó khăn.
Cảm giác chán nản lúc đó đến bây giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí, giờ cô cũng sẽ không tự tin một cách mù quáng như thế nữa. Theo dự báo thời tiết tại thành phố H, nhiệt độ cao nhất là vào tháng tám, không phải là cái mà chút làn da trắng nõn trời sinh của cô có thể chịu được? Giờ đây, cô đặt hết niềm tin vào sản phẩm kem chống nắng!
Khoảng tháng năm, cô đã mua một tuýp kem chống nắng và kem phục hồi sau khi phơi nắng của một đồng nghiệp của Cố An Quốc vừa đi du lịch từ Mỹ về. Nửa tháng sau, cô có còn “da mặt” đẹp nữa hay không, đều dựa vào hai tuýp này rồi. Còn một lọ kem chống nắng khác bé hơn, cô đưa cho Triệu Thừa Dư, tuy đã hướng dẫn cẩn thận nhưng vẫn không rõ anh có dùng không. Con trai mà, luôn cảm thấy mấy thứ đồ này chỉ để con gái dùng, nhưng không biết tia tử ngoại quá mạnh không chỉ khiến da đen đi mà còn có thể bị cháy nắng.
Ngày huấn luyện quân sự đầu tiên bắt đầu, Cố Hàm Ninh trét lên người một lớp kem chống nắng dày cộp, buổi tối rửa mặt xong nhất định phải thoa kem dưỡng da phục hồi sau khi phơi nắng, đáng buồn là đến ngày thứ ba cô lại bị cảm nắng. Sau đó liên tục, bị rồi, lại khỏi, lại bị, lại khỏi ….
Huấn luyện quân sự mùa hè bị cảm nắng là chuyện rất bình thường, phòng y tế của trường đã chuẩn bị sẵn rất nhiều nước Hoắc hương chính khí (*). Bản thân Cố Hàm Ninh đã chuẩn bị trước, không chỉ thuốc mà còn học từ mẹ ở nhà cách đánh gió trừ nắng vô cùng thực dụng, sau đó dạy mấy người còn lại trong phòng, dù sao, đánh gió trên lưng, phải giúp đỡ lẫn nhau.
[(*) Hoắc hương chính khí: thuốc trị say nắng, cảm nắng dạng nước]
Nhưng mà, buổi tối hôm nay sau khi trải qua sáu ngày huấn luyện quân sự, cô vừa kết thúc, trở về phòng ngủ, mệt mỏi nằm phịch lên giường. Trong thời gian huấn luyện quân sự, kỉ luật ở kí túc xá nữ cũng nơi lỏng đi nhiều, giữa trưa và chập tối mỗi ngày đều nhìn thấy rất nhiều nam sinh mang theo đồ ăn, hoa quả đứng ở ngoài. Triệu Thừa Dư đương nhiên cũng là một trong số đó.
Vì Cố Hàm Ninh không khoẻ, ngoài mì vừa miệng còn có một quả dưa hấu mát lạnh bổ đôi. Nhân dịp những người còn lại của phòng 617 đều không ở đây, Triệu Thừa Dư mang cả bữa tối của mình lên.
Cố Hàm Ninh lê đôi chân nặng trịch ra mở cửa cho Triệu Thừa Dư, chả còn chút sức lực nào ngồi trên ghế, cằm đặt trên thành ghế, hai mắt lờ đờ nhìn Triệu Thừa Dư đặt đồ ăn lên trên bàn học.
“Đã uống thuốc chưa?” Triệu Thừa Dư cất đồ xong đặt tay lên trán Cố Hàm Ninh, “May quá, không bị sốt.”
“Ừ, đã uống rồi, nhưng trong иgự¢ hơi buồn nôn, đợi chút nữa mấy người Miêu Miêu quay về giúp em đánh gió một chút là được.”
“Có muốn ăn gì đó trước không? Mì hay dưa hấu?”
“Em không muốn, không thấy đói.” Cố Hàm Ninh trề môi nhíu mắt, cảm thấy toàn thân rã rời.
Triệu Thừa Dư hơi nhíu mày, khóe môi nhẹ cong: “Có muốn anh giúp em đánh gió không?”
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Thừa Dư chăm chú nhìn mình, nhịn không được bĩu môi, không thèm quan tâm đến anh.
Triệu Thừa Dư ngược lại cảm thấy hứng thú, đi đến trước mặt cô, mắt sáng lấp lánh: “Hay để anh làm giúp đi? Chẳng phải em nói mấy người đó đi tắm rồi đi dạo phố hay sao, khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ là ngày mai, cũng không biết đến lúc nào họ mới trở về? “
Cố Hàm Ninh bật cười, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của Triệu Thừa, đẩy nhẹ một cái.
“Anh không biết cách. . .”
“Thì em dạy anh, chắc chắn anh sẽ làm được.” Ánh mắt Triệu Thừa Dư trở nên thâm sâu, tỏ vẻ chân thành.
“Không được. Để anh đánh gió, còn không biết đánh ở đâu.” Cố Hàm Ninh nhăn mũi.
“Không phải là ở trên lưng sao, đương nhiên là anh biết. Em đã uống thuốc, vẫn thế, nhất định phải đánh gió mới được.”
Cố Hàm Ninh biết đúng là trước đây cô dễ bị cảm nắng, uống thuốc hoắc hương chính khí bình thường không có tác dụng, mùa hè năm nào mẹ cô cũng phải đánh gió cho cô rất nhiều lần, bây giờ tuy cũng khoẻ hơn trước nhiều nhưng vẫn là bị cảm nắng.
Quả thật cô cảm thấy rất khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi bị sốt, hay là thôi, cũng không biết lúc nào mấy người Miêu Miêu mới trở về.
Cố Hàm Ninh lấy miếng cạo gió từ trong ngăn kéo mà mình đã chuẩn bị từ trước ra, làm mẫu trên mu bàn tay sau đó mới đưa cho Triệu Thừa Dư.
“Anh mang một bát nước tới đây.”
Cạo gió chính thống phải dùng dầu chuyên cạo gió, cô chỉ dùng phương pháp dân gian sẽ dùng nước trắng thay thế.
Triệu Thừa Dư mang nửa bát nước từ trong nhà tắm ra, Cố Hàm Ninh đã thay quần áo ngủ, nằm trên ghế dựa, bước chân anh hơi ngừng lại sau đó đi qua, kéo một cái ghế ngồi sau lưng Cố Hàm Ninh, để bát lên trên bàn, hít một hơi thật sâu, vén áo sau lưng Cố Hàm Ninh lên tận vai, nhìn sống lưng trắng trẻo xinh đẹp nuốt nước bọt, sau đó cầm miếng cạo gió làm như Cố Hàm Ninh vừa hướng dẫn, thấm một chút nước, ấn mạnh vuốt xuôi từ trên xuống dưới, trên làn da vốn trắng tinh xuất hiện một vệt đỏ đậm.
Triệu Thừa Dư hơi đau lòng nhưng cũng biết nếu không dùng lực sẽ không có hiệu quả, càng đỏ chứng tỏ khí nóng càng thoát ra nhiều.
Đến tận khi đã cạo được mười phút, trên lưng Cố Hàm Ninh đầy những vết đỏ sậm ghê người, Triệu Thừa Dư mới dừng tay, đặt miếng cạo gió bên cạnh, ánh mắt lướt qua nơi da thịt trắng hồng ở eo không được quần áo che đi, anh động lòng, Cố Hàm Ninh chưa kịp kéo áo xuống, tay anh đã vòng qua lưng cô ôm lấy nơi mềm mại non mềm trong kí ức.
Cố Hàm Ninh kêu nhẹ một tiếng, tay chân luống cuống vừa muốn kéo áo xuống vừa muốn bỏ tay Triệu Thừa Dư từ trong áo ra.
“Hàm Ninh. . . Để anh sờ một chút. . . Đã rất lâu rồi anh không chạm vào em. . .” Triệu Thừa Dư vì động tình mà giọng nói trở nên khàn từ phía sau truyền tới, tay Cố Hàm Ninh dừng lại một chút, thoáng do dự.
Trong lòng Triệu Thừa Dư vui vẻ, vội vàng ngồi xuống, một tay vẫn đặt ở chỗ cũ, một tay đặt trên vai Cố Hàm Ninh, hơi dùng sức xoay người cô lại, kéo nhẹ để Cố Hàm Ninh bám vào người anh, sau đó dung môi mình chặn môi cô, một tay vén áo ngủ của cô lên cổ, rồi dời đôi môi nóng rực thay thế chỗ tay vừa đặt lên, nhẹ nhàng ngậm lấy.
Cố Hàm Ninh hơi ngửa đầu, khép hờ mắt, cắn môi, chịu đựng lửa nhiệt tê dại trong cơ thể, đột nhiên nhận ra Triệu Thừa Dư đang kéo quẩn ngủ của mình vội đưa tay ngăn cản.
“Đừng. . .”
“Hàm Ninh, anh chỉ nhìn một chút, chạm một chút thôi. . .”
Bản thân Cố Hàm Ninh cũng không chịu nổi, phía dưới trở nên tê dại khiến cô không chịu được mà rên khẽ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, quần ngủ đã bị cởi ra rơi trên mặt đất.
“Không được! Nhỡ đâu bọn họ quay lại . .” Giọng nói mềm mại không chút sức lực của Cố Hàm Ninh vang lên, trong lúc mơ hồ chỉ cảm thấy có một vật cứng rắn nóng rực để ở nơi non mềm của mình, ᴆụng chạm thân mật, cô vội dịch người cố gắng ngăn cản.
“Hàm Ninh, anh rất khó chịu…Anh vào trong một chút thôi… Không thì chạm bên ngoài cũng được. . .”
Khi Cố Hàm Ninh vô thức lắc đầu, Triệu Thừa Dư thở gấp thấp giọng dụ dỗ, Cố Hàm Ninh cắn môi, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, eo mỏi nhừ, chỉ còn cách để Triệu Thừa Dư đỡ hông của mình, dùng nóng rực thử thăm dò, chạm nhẹ, đi vào một chút, đi ra, rồi lại đi vào, lại rời khỏi, cho đến khi Cố Hàm Ninh cũng không chịu được giãy dụa eo, Triệu Thừa Dư hơi dùng sức, vật nóng rực vốn chỉ chạm nhẹ phần ẩm ướt phía trước, liền đi cả vào ….
Cố Hàm Ninh dồn dập thở gấp, nhẹ giọng ՐêՈ Րỉ, chỉ có thể mặc Triệu Thừa Dư đỡ hông cô, dùng sức hoạt động, thân thể nhũn ra như nước, vô lực tùy theo anh.
Lời đàn ông nói đúng là không thể tin tưởng được. . .
Đến khi eo của Cố Hàm Ninh mỏi nhừ, nhờ Triệu Thừa Dư hông cô, cô xuống khỏi người anh, chỉ có thể dùng sức lườm anh một cái, sau đó chịu đau càng thêm đau vào phòng tắm rửa sạch.
Triệu Thừa Dư thoả mãn ngồi trên ghế, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cố Hàm Ninh chỉ thấy ánh mắt cô vô cùng gợi cảm, hại anh nảy ra mong muốn bắt cô lại, xoa nắn tỉ mỉ lần nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc