Duyên Tới Là Anh - Chương 52

Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước

Triển Vọng
Bởi vì lại ầm ĩ thêm một lát, chờ đến lúc hai người rời giường đã sắp buổi trưa, rửa mặt xong, hai người không thích ra ngoài liền gọi nhân viên phục vụ phòng lên. Đợi đến khi ăn xong, tới lúc Triệu Thừa Dư phải đi.
Cố Hàm Ninh cười đưa Triệu Thừa Dư vào thang máy, một thân một mình thu dọn xong lên xe buýt trở về.
Không ngoài dự đoán của Cố Hàm Ninh đoán, đội ngũ đại học Z đạt được giải nhất cuộc tranh tài.
Lúc Triệu Thừa Dư gọi điện thoại tới, cô đang ngồi xe buýt sắp đến thành phố H, nhìn cảnh vật không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ, nghe giọng nói hưng phấn của Triệu Thừa Dư và tiếng ngoại cảnh hơi ầm ĩ ở đầu dây bên kia điện thoại, cô không nhịn được mím môi cười yếu ớt.
“Chờ anh trở về, em chúc mừng anh. . .”
“Được. . .”
Lúc Triệu Thừa Dư trở lại trường học đã là buổi trưa thứ hai, lãnh đạo trường học đặt một bàn ăn ở tầng bốn căn tin liên hoan cho bọn họ, cậu nóng vội lại không có cách nào khác bị lôi kéo đi.
Nhìn mặt hiệu trưởng cười vui vẻ, Triệu Thừa Dư càng nhớ Cố Hàm Ninh hơn, biết rõ giờ phút này cô đang ở chỗ không xa, đáy lòng giống như có sợi lông vũ nhẹ cọ, làm cậu có chút đứng ngồi không yên.
Thật vất vả chịu đựng được đến lúc ăn cơm xong, cậu là người đầu tiên đi ra nhà hàng, đang cúi đầu cầm điện thoại ra muốn gọi điện thoại, liền nghe được một tiếng gọi.
“Thừa Dư!”
Ngẩng đầu, liền thấy Cố Hàm Ninh vừa vặn cười xinh đẹp đang nhìn mình. Giây phút đó, trái tim của cậu mới cảm thấy được an ổn.
“Ơ kìa, cậu nhóc! Nóng vội cái gì? Đã âи áι trước mặt các anh nhanh như thế hả?” Phía sau vang lên tiếng đùa vui cậu quen thuộc, Triệu Thừa Dư cũng không quay đầu lại mà nói: “Anh không có bạn gái, đương nhiên không cần nóng lòng !”
“Hắc, cậu nhóc này! Có sữa uống liền có thêm can đảm đúng không?”
Phía sau truyền đến giọng nói ấm ức, nhưng Triệu Thừa Dư đâu để ý được nhiều như vậy, ba bước cũng thành hai bước bước nhanh đi tới trước mặt Cố Hàm Ninh, kéo tay cô.
“Ăn cơm chưa?”
“Ừ, ăn rồi.” Cố Hàm Ninh mím môi cười đón ánh mắt hơi nóng rực của Triệu Thừa Dư, nghiêng đầu lướt qua bờ vai của cậu, khi nhìn mấy người ở phía sau cậu đang đi tới, tươi cười phai nhạt.
Triệu Thừa Dư nhìn theo tầm mắt của cô.
“Đây là mấy đàn anh cùng nhau thi đấu. Cái đó, Hàm Ninh, có chuyện, anh còn chưa bàn với em. . .” Triệu Thừa Dư giơ tay vén lọn tóc rơi ở gò má Cố Hàm Ninh ra sau tai, cô gắng chịu đựng cảm giác muốn lập tức ôm người yêu vào trong lòng, “Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện đi.”
Cái chỗ này, trước cửa nhà hàng, người đến người đi, thật sự có điểm không tiện.
Vốn là một trong mấy người cùng đi từ căn tin ra với Triệu Thừa Dư dường như muốn đi lại đây, nhưng bị người khác cứng rắn túm lấy kéo đi. Tầm mắt Cố Hàm Ninh từ trên mấy người kia dời đi, như có điều suy nghĩ.
“Đi thôi. Chúng ta đến bờ sông.” Triệu Thừa Dư lôi kéo Cố Hàm Ninh, đến bờ sông bọn họ thường xuyên đi dạo. Cố Hàm Ninh bình tĩnh lại, cười tùy cậu dắt đi.
Sau mười hai giờ trưa là thời gian nghỉ ngơi, có không ít người đã chiếm ghế nhỏ ngồi trước bờ sông có rừng cây, có tình nhân ôm nhau, có học sinh hưởng thụ ánh mặt trời, Triệu Thừa Dư dắt Cố Hàm Ninh, trong thất vọng cực độ tìm chiếc ghế trống ngồi xuống, ánh mắt cậu liếc băng ghế dài ngồi đầy người hai bên cách đó không xa, đáy lòng thầm than: muốn tìm cái chỗ riêng lẻ vắng vẻ thật không dễ dàng a!
Trong sân trường to như vậy, muốn tìm không gian riêng lẻ có thể cho hai người tâm sự, tới cùng là có hay không?
“Mấy người vừa rồi, đều là các bạn cùng anh thi đấu?” Cố Hàm Ninh nhắc tới cái đề tài này, Triệu Thừa Dư đè nén thất vọng của mình, cũng là nhớ lại chuyện quan trọng.
“Ừ, mấy người vừa rồi đều là cùng nhau thi đấu. Hàm Ninh, có chuyện này, đêm qua, mấy đàn anh tới tìm anh nói chuyện, anh chưa đồng ý lập tức, muốn ít ra phải nói với em một tiếng.”
“Cái gì?” Cố Hàm Ninh hơi hơi nghi ngờ.
“Đội trưởng, chính là người mặc áo khoác màu lam vừa rồi em thấy đó, anh ấy đã học năm thứ ba, năm thứ tư đại học sẽ phải bắt đầu thực tập, anh ấy và hai bạn học khác cùng dự định tự gây dựng sự nghiệp, mở công ty chuyên về phần mềm máy tính, hiện tại đã bắt đầu tìm phòng, đang kéo người nhập bọn. Lần này bởi vì có cơ hội thi đấu chung, bọn họ cảm thấy rất ăn ý với anh, lại cảm thấy kỹ thuật của anh cũng được, cho nên, muốn tìm anh cùng làm.”
“Anh? Bọn họ đều là sinh viên năm thứ ba, anh mới năm thứ nhất đại học đấy!” Cố Hàm Ninh mở to mắt.
“Đúng a, nhưng là, mấy anh ấy đều cảm thấy trình độ của anh không kém một sinh viên năm thứ ba là mấy, bọn họ nói chính là tính tình bọn họ khác nhau, nếu như không hợp ý, có thực lực hơn nữa cũng không có hứng thú.” Triệu Thừa Dư nghĩ đến bắt đầu từ học kỳ này, gần như ngày nào cũng chạm mặt mấy đàn anh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười.
“Vậy còn anh? Anh nghĩ như thế nào?” đáy lòng Cố Hàm Ninh âm thầm cân nhắc, tuy rằng cô có suy tính của mình, nhưng sự kiện này, thật ra trước mắt mà nói, không có liên quan nhiều đến cô, cho nên, quan trọng nhất vẫn là ý nghĩ của Triệu Thừa Dư.
“Anh. . . Thật ra, lúc ấy anh nghe thấy có hứng thú. Tuy rằng hiện tại các anh ấy không có gì cả, nhưng đội trưởng nói, anh ấy và bọn anh đều có đầu óc, đây cũng bắt nguồn của tất cả khả năng. Nếu như anh gia nhập, bọn họ có thể suy nghĩ tìm phòng làm việc ở gần trường học. . . Chỉ là, nếu như anh tham gia, vậy có khả năng anh không có thời gian ở bên em. Hơn nữa, cũng không phải chỉ có đầu óc là được, còn phải có đầu tư tiền bạc, nhưng nếu như vậy, cũng là có mạo hiểm nhất định. . .”
“Ừ, thời gian đấy, chỉ cần anh thỉnh thoảng tới thăm em là được, đừng làm cho em có bạn trai mà còn đáng thương hơn so với độc thân là được. Về tiền bạc, bây giờ chúng ta không dùng không nhiều lắm, dù thất bại, thì thế nào? Chúng ta còn trẻ như vậy, chẳng lẽ còn chịu không được thất bại sao?” Cố Hàm Ninh ngọt ngào cười, kéo cánh tay Triệu Thừa Dư, nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông, có mộng tưởng, sẽ cố gắng, nên cho họ cơ hội và không gian! Bọn họ còn trẻ như vậy, có nhiều thời gian để trải nghiệm thất bại, không đề cập đến cái này, cô biết, phía trước còn không biết bao nhiêu thất bại đang chờ!
Trong lòng Cố Hàm Ninh hơi kích động, cảm thấy vui mừng cho Triệu Thừa Dư.
Đội trường cậu nói, cô vừa nhìn thấy liền cảm thấy quen mặt, suy nghĩ lâu như vậy, vừa rồi lúc Triệu Thừa Dư nhắc tới bọn họ muốn gây dựng sự nghiệp vào năm thứ tư, trong đầu đột nhiên lóe lên tia sáng, nghĩ ra.
Kiếp trước, cô đã từng gặp qua anh ta ở buổi dạ hội từ thiện thành phố S! Chỉ là lúc đó, anh ta đã có sự nghiệp thành công, không còn dáng vẻ non nớt như hôm nay nhìn thấy. Lúc ấy, Cao Thần đã từng tiến lên bắt chuyện với anh ta, trở về nói cho cô, đó là đàn anh đã cùng học một trường với bọn họ, bọn họ đã từng cùng nhau tham gia cuộc thi máy tính giữa các trường cao đẳng đại học.
Cô không biết, lúc ấy Cao Thần có hối hận và tiếc nuối không, nhưng hiện tại cô lại biết, Cao Thần có lẽ là bởi vì thực lực không đủ, có lẽ là không ăn ý, cho nên, năm đó thậm chí căn bản chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Nhưng cô lại thật không muốn làm cho Triệu Thừa Dư mất cơ hội như thế! Tuy rằng, tương lai của bọn họ còn dài, có lẽ còn có cơ hội khác tốt hơn đợi anh.
Nhưng tương lai, hoặc được hoặc mất, ai có thể nói chính xác? Nhưng ít nhất, hiện tại, một cơ hội rất tốt lại đang đưa đến trước mặt anh.
Người đội trưởng kia của Triệu Thừa Dư họ Bùi, mười mấy năm sau một tạp chí doanh nhân rất có danh tiếng giới thiệu anh ta, khen ngợi anh ta có ánh mắt nhìn xa trông rộng. Vào lúc ngành máy tính chưa phát triển thì tiến vào lĩnh vực phần mềm máy tính, bắt đầu xây dựng sự nghiệp từ việc nghiên cứu phần mềm trò chơi loại nhỏ, vài năm sau nghiên cứu phát minh ra phần mềm hệ thống di động tốt nhất Trung Quốc, mười năm sau, đã chiếm cứu một phần ba thị phần thế giới, cũng chính là nói, mười năm sau, cứ ba chiếc điện thoại di động, thì có một chiếc sử dụng phần mềm hệ thống mà bọn họ nghiên cứu ra. Nghe nói, lúc hệ thống này vừa được tung ra, bởi vì điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, không có nhiều người coi trọng, có công ty nước ngoài tìm tới cửa, đưa ra mức giá hơi khá là khả quan mua bản quyền tất cả phần mềm hệ thống, lại bị Bùi tổng khi ấy tuổi trẻ khí thịnh từ chối, chuyện này thậm chí dẫn tới việc anh ta và bạn gái lúc đó chia tay. Nhưng, gần như không tới một năm, phần mềm hệ thống được nâng cấp vài lần, được ứng dụng trên chiếc điện thoại thông minh đầu tiên được nghiên cứu phát minh ở trong nước, nhận được nhiều lời đánh giá cao. Sau đó đơn đặt hàng ùn ùn kéo đến, không lâu sau, thu được cả danh lẫn lợi. Thời đó, người đấm иgự¢ giậm chân, biết vậy chẳng làm, đâu chỉ có một mình cô bạn gái năm ấy?
Cơ hội như vậy, đều đưa đến trước mặt, còn đẩy ra ngoài, vậy thì thật sự là đầu bị nước vào !
“Các anh có đủ tiền hay không? Em cho anh mượn tiền, trước tiên có thể trả lại anh.”
“Không cần! Bọn anh quyết định đi kéo một vài tài trợ, hoặc là đi vay để giải quyết.” Triệu Thừa Dư vội vàng từ chối, “Số tiền kia, em không cần trả gấp. . .”
Thật ra, không trả cũng không sao cả.
Những lời này, cậu do dự mãi, tới cùng cũng không có nói ra. Dù sao, mượn bao lâu đều được, một vạn năm có đủ hay không?
“Em gần đây cũng kiếm một ít. Ừ, coi như em cho anh mượn góp cổ phần là được, em rất coi trọng anh nha.”
Cố Hàm Ninh nói không phải là giả, cô là thật lòng coi trọng, bất kể là Triệu Thừa Dư, hay vị Bùi Duệ Triết Bùi tổng tuổi trẻ tài cao triển vọng sáng sủa trong ngành nghề IT ở Trung Quốc tương lai.
Khi học kỳ này vừa mới khai giảng, phòng ngủ các cô liền nhờ Triệu Thừa Dư mua máy vi tính, lúc ấy cậu còn kéo theo Mạnh Khởi Đức giúp đỡ, Bạch Vũ Hân nói là nhờ Cao Thần giúp đỡ mua, thế là liền mua ba máy.
Kết nối mạng, cộng thêm sau này Triệu Thừa Dư bận bịu tập huấn, một mình cô rãnh rỗi không có chuyện gì, liền tải phần mềm cổ phiếu xuống nghiên cứu, vừa nghiên cứu liền ngứa tay, ỷ vào chút ký ức mình còn sót lại, mua vào bán ra, cũng là kiếm một khoản nhỏ. Dù sao, trước kia cô không nghiêm túc nghiên cứu thị trường chứng khoán, nhiều nhất là biết rõ mấy công ty phát triển rất tốt bị phá sản, cũng không dám chơi quá nhiều.
Thấy Triệu Thừa Dư còn có chút do dự, Cố Hàm Ninh lại hỏi: “Các anh đã nói cụ thể, quy định cổ phần này thế nào chưa?”
“Mỗi người bọn anh tính là góp cổ phần kỹ thuận, bốn người một người chiếm một phần, rồi tới phần còn dư lại, còn xem tiền đầu tư.”
“Tốt lắm, chúng ta đầu tư nhiều một chút. Dù sao chúng ta vẫn là sinh viên, bình thường trong nhà cũng vẫn cho chi phí sinh hoạt, nếu quả thật lỗ vốn, cùng lắm năm thứ tư tốt nghiệp đại học chúng ta lại tìm việc làm thật tốt! So với ba người kia sắp năm thứ tư rồi, chúng ta còn có rất nhiều thời gian đấy!”
Cố Hàm Ninh tiếp tục cổ động, không nhân dịp gây dựng sự nghiệp gian nan lúc mới đầu này, chiếm nhiều cổ phần chút, đó mới là thật khờ.
Buổi trưa thứ hai trời trong nắng ấm, hai người ngồi bên cạnh rừng tình nhân nổi tiếng nhất ở đại học Z, hưởng thụ thời gian nhàn nhã sau buổi trưa, đầu kề đầu, vô cùng thân mật tựa sát lẫn nhau, nhưng đề tài bàn bạc, lại không hề liên quan tới phong hoa tuyết nguyệt.
“Ừ, em nghĩ, chúng ta có thể bỏ ra bao nhiêu thì bỏ ra từng ấy. Nếu đàn anh của anh đã để mắt anh như thế, anh càng không có lý do chối từ rồi! Em thấy mấy đàn anh của anh cũng không giống người có tiền, đoán là sẽ có chút khó khăn về tiền bạc, sinh viên khởi nghiệp quá gian nan, có bọn họ bôn ba ở bên ngoài, anh thật ra đã nhẹ nhàng rất nhiều, không bằng động não thêm chút ở khoản tiền nong. Đúng không?” Cố Hàm Ninh cười yếu ớt, ngọt ngào vô cùng nhìn Triệu Thừa Dư, hưng phấn nêu ý kiến.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh tươi cười xán lạn, chỉ biết gật đầu.
“Đúng! Không sai!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc