Duyên Tới Là Anh - Chương 44

Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước

Trở về trường
Triệu Thừa Dư nặng nề thở hổn hển, đôi tay đỡ ở eo Cố Hàm Ninh, thân thể không kiên nhẫn mà động đậy, đang do dự, Cố Hàm Ninh lại mím môi cười, hơi nâng lên thân thể, lại nặng nề ngồi xuống!
Triệu Thừa Dư ngửa đầu, đè nén một tiếng □.
Thừa dịp Triệu Thừa Dư hơi hơi thất thần, Cố Hàm Ninh híp híp mắt, ý cười sâu hơn, động tác nhanh chóng rời khỏi người cậu, bước mấy bước ngồi thật xa.
Triệu Thừa Dư sửng sốt, trong lòng bốc cháy hừng hực, trong chốc lát không cách nào giải quyết, nhíu mày, nằm sấp xuống đưa tay liền kéo lại một chân của Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng kéo cô xuống dưới thân mình, nặng nề đè lên, cọ rồi cọ, một cái tay cũng không ngừng, nhẹ lần sờ eo cô.
“Ha ha, rất, ngứa, thật là nhột! Mình, không dám! Triệu đại ca, anh Thừa Dư! Mình, thật không dám! Mau buông tay!”
Nhược điểm trời sinh lớn nhất của Cố Hàm Ninh, sợ ngứa!
Nếu như Triệu Thừa Dư ngoan ngoãn để tay một chỗ không nhúc nhích, vậy còn tốt, có thể nhịn, chỉ cần nhẹ nhàng áp xuống di chuyển, cô liền ngứa không chịu nổi.
Cái nhược điểm này, Triệu Thừa Dư dĩ nhiên là biết, nhưng bình thường cậu không nỡ lợi dụng, hôm nay là thật lòng không chịu nổi, quyết định tốt nhất là cho cô một bài học !
“Thưa ngài, bên này mời!”
Cách cách cửa di động hơi mỏng, bên ngoài truyền đến tiếng giày cao gót gõ xuống sàn nhà bằng gỗ, kèm theo tiếng cung kính lễ phép của người phục vụ, hai người đang nằm ầm ĩ trên giường nhỏ đồng thời sững sờ, đáy lòng Triệu Thừa Dư nhảy dựng, vội vàng thu tay lại, khởi động ngồi thẳng người, vừa cúi đầu, liền thấy Cố Hàm Ninh nằm ngửa, mím môi cười, mi mắt cong cong, híp mắt nhìn mình.
Đáy lòng Triệu Thừa Dư lại là nhảy dựng, quay đầu, hít thở sâu mấy lần, lúc này mới duỗi tay đến trước mặt Cố Hàm Ninh.
“Đứng lên ngoan ngoãn ăn cơm!”
Cố Hàm Ninh thấy ầm ĩ đủ rồi, đưa tay để vào trong lòng bàn tay của Triệu Thừa Dư, theo lực của cậu, ngồi thẳng, cười híp mắt dời đến phía đối diện cậu.
“Mau ăn mau ăn! Món ăn đều sắp lạnh!”
Triệu Thừa Dư nhìn gò má nõn nà nhuộm màu đỏ ửng của Cố Hàm Ninh, tròng mắt, đáy lòng hơi hơi thở dài, nỗ lực bình ổn xúc động tràn lòng!
“Vốn chính là món ăn lạnh, đương nhiên lạnh!”
“Cái này ăn ngon!” Cố Hàm Ninh gắp một miếng sushi cá hồi, thò người ra đưa đến bờ môi Triệu Thừa Dư, cười yếu ớt lấy lòng nhìn cậu, “nào, há mồm!”
Triệu Thừa Dư cau mày, mấp máy môi, mới hé miệng.
Cố Hàm Ninh vừa cười đút cho cậu vài miếng, thấy hơi thở của cậu ổn định rồi, lúc này mới ngồi thẳng người, nhét thức ăn vào bụng mình.
“Mau ăn nha! Người lớn như thế này, chẳng lẽ bữa này còn trông vào mình bón cho cậu ăn no a?”
Triệu Thừa Dư cười lườm cô một cái, lắc lắc đầu, bất đắc dĩ một lần nữa cầm đũa.
“Thừa Dư a, hai cháu đi đường cẩn thận nha, cô chuẩn bị một ít thức ăn, để ở trong túi của Ninh Ninh.” Diêu Tuệ Nhã cười híp mắt nhìn Triệu Thừa Dư, hoà nhã dễ gần.
“Cô yên tâm. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Hàm Ninh.” Triệu Thừa Dư cười gật đầu, lỗ tai lại hơi hơi tỏa sáng, đón nhận ánh mắt quá nóng rực của Diêu Tuệ Nhã, đáy lòng hơi hơi lúng túng.
“Khụ, Ninh Ninh a, đi đường cẩn thận ví tiền và điện thoại di động. Tới trường học nhớ gọi điện thoại về nhà.” Cố An quốc ho nhẹ một tiếng, nhìn Cố Hàm Ninh, thoáng có chút nghiêm túc.
Cố Hàm Ninh trong lòng cười trộm, trên mặt lại lộ ra nụ cười biết điều, liên tục gật đầu.
“Vâng, ba yên tâm đi. Con đến liền điện thoại cho ba. Ba mẹ về đi thôi, trên đường lái xe cẩn thận!”
“Ừ.” Cố An quốc cau mày, lúc ánh mắt xẹt qua Triệu Thừa Dư thì dừng một chút, sau đó gật gật đầu khó có thể nhận ra.
Tiễn ba mẹ, Cố Hàm Ninh quay đầu, cười liếc Triệu Thừa Dư một cái.
“Cậu xem, mẹ mình đối xử thật tốt với cậu a! Vừa rồi hỏi thăm cậu hết sức ân cần, còn thân hơn so với con đẻ!”
“Cô, hình như, so với lần trước, lại nhiệt tình hơn chút. . . Còn chú thì. . .”
Triệu Thừa Dư đắn đo nên miêu tả thế nào, lau mồ hôi trên trán, vừa bị kẹp giữa hai tầm mắt lửa và băng, khiến trong lòng cậu ứa mồ hôi.
“Mẹ mình là, mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui vẻ. Mà ba mình a, con gái nuôi gần hai mươi năm, lại lợi cho thằng nhóc này rồi, đương nhiên là có thâm cừu đại hận!”
Cố Hàm Ninh cười giải thích cho cậu.
“Thật? ! Cậu, cậu nói với cô chú rồi?” Triệu Thừa Dư tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng nhìn Cố Hàm Ninh, tim đập rộn lên.
Nếu như là như vậy, đến kỳ nghỉ lần sau, cậu cũng không cần giấu giấu diếm diếm, muốn hẹn ra ngoài cứ trực tiếp đi thăm gia đình họ Cố, cũng không có vấn đề gì !
“Không nói thẳng, chỉ là ngày nào chúng ta cũng gọi điện thoại gửi tin nhắn, mẹ mình dùng đầu ngón chân cũng đoán được. Mẹ mình đã biết, tất nhiên ba mình cũng sẽ được nhắc nhở.”
“Như vậy, nếu không lần sau được nghỉ. . . ừm gần nhất, là mùng một tháng năm đi? Mùng một tháng năm mình có thể đến nhà cậu không? Ừ, hoặc là cậu đến nhà mình?”
“Nghĩ hay nhỉ!” Cố Hàm Ninh cười giận một cái.
“Không phải ba mẹ cậu cũng biết sao, vậy mình đến thăm nhà, cũng rất bình thường a.” Triệu Thừa Dư tâm trạng tốt, cười đến gió xuân ấp áp quang đãng, “Về phần nhà mình, cậu đừng lo lắng vấn đề mẹ chồng con dâu, ba mẹ mình đều rất thích cậu, cứ ngóng trông cậu tới đấy!”
“Mẹ chồng con dâu cái gì! Còn sớm tám trăm năm đấy!” Cố Hàm Ninh trợn mắt nhìn Triệu Thừa Dư một cái, dẫn đầu đi vào trong phòng đợi.
“Ai.” Triệu Thừa Dư đeo ba lô, hai tay xách hai túi hành lý siêu nặng, cười đuổi đi lên. “Được, được, vậy tám trăm năm sau đi đến nhà mình. . . Nếu không, mùng một tháng năm mình đi nhà cậu, mùng hai tháng năm cậu tới nhà mình?”
Cố Hàm Ninh dừng bước lại một chút, đưa lưng về phía Triệu Thừa Dư trợn trắng mắt, lại quay đầu, nhìn bạn học Triệu cười đến cực kỳ vui vẻ, bước gần từng bước, híp mắt cười nói:
“Vậy thì chờ tám trăm năm sau mùng một tháng năm đi!”
Sau khi Cố Hàm Ninh mở cửa, tay cầm tay nắm cửa, ngẩn người.
“Thế nào?”
Triệu Thừa Dư hai tay xách túi hành lý, cau mày, thăm dò nhìn vào trong.
“Sao Miêu Miêu cũng trở về sớm như vậy?”
Cố Hàm Ninh nghi ngờ lầm bẩm, đi vào, thả ba lô lên trên ghế mình, đứng ở trước bàn sách của Thôi Hà Miêu nhìn một chút.
Ngày mười bảy tháng giêng, cũng chính là ngày kia mới chính thức lên lớp đấy, sao Miêu Miêu cũng tới sớm như vậy?
“Đừng để! Còn chưa lau đấy!”
Cố Hàm Ninh vừa quay đầu, thấy Triệu Thừa Dư chuẩn bị để túi hành lý của cô lên trên bàn sách.
“Thế à. Triệu Thừa Dư quay đầu, để túi vào trong ghế của Thôi Hà Miêu.
“Để mình lau đã.”
Nói xong, liền tìm khăn lau, đi phòng vệ sinh.
“Để mình.” Cố Hàm Ninh vội vàng theo vào toilet.
“Đừng! Cậu đi ngồi đi. Nước quá lạnh, để mình lau.” Triệu Thừa Dư nâng một cánh tay ngăn cản, cười lấy khuỷu tay nhẹ nhàng đẩy Cố Hàm Ninh một cái, “Đi ra ngoài đi. Trong túi của mình còn có hạt dưa vừa quả quýt, nếu muốn ăn tự mình lấy.”
Cố Hàm Ninh mím môi cười cười, cũng không đùn đẩy nữa, tay vịn ở trên vai Triệu Thừa Dư, nhón chân lên hôn lên trên má cậu một cái.
“Vậy thì khổ cực cậu rồi!”
Triệu Thừa Dư cười xoay người lại, cúi người mổ nhẹ một cái lên môi Cố Hàm Ninh, hơi thở dài.
“Rốt cục có thể gặp mặt hàng ngày!”
Cố Hàm Ninh bật cười, nặng nề vỗ cái ௱ôЛƓ cong được bao bọc dưới lớp quần bò của Triệu Thừa Dư, nhanh chóng rời khỏi toilet, bỏ lại một mình Triệu Thừa Dư cười lắc lắc đầu.
Bàn sách và giường đều phải lau lại thật kỹ, tuy nói đã đóng cửa, nhưng vẫn bẩn.
Phòng ngủ cũng không cần quét, Cố Hàm Ninh nhìn xem, hẳn là Thôi Hà Miêu đã quét rồi.
Triệu Thừa Dư lau bàn sách, tủ quần áo và ghế dựa, Cố Hàm Ninh sắp xếp đồ đạc, Triệu Thừa Dư lại bò lên giường lau ván giường.
“Từ hôm nay trời nắng, buổi sáng ngày mai rời giường, cậu đừng quên đem chăn và đệm ra phơi nắng, cho hết mùi mốc!” Triệu Thừa Dư cũng không ngẩng đầu lên dặn dò.
“Biết rồi!”
Cố Hàm Ninh cười đáp, leo lên cây thang kim loại cây thang, leo đến một nửa, dừng ở phía trên nhìn Triệu Thừa Dư đang vểnh ௱ôЛƓ lau thật kỹ lưỡng.
“Đã năm rưỡi rồi, chờ cậu lau xong chúng ta đi ăn cơm đi. Ăn xong sẽ giúp cậu quét tước!”
“Được. Muốn ăn cái gì?”
“Ừm. . . Vẫn là đi căn-tin đi. Một tháng chưa ăn, thật là có chút nhớ nhung.”
Cố Hàm Ninh cũng không bịa chuyện.
Thật là nhiều người không thích ăn ở căn-tin, điều kiện tốt, thậm chí giờ tạm nghỉ đều giải quyết ở ngoài trường, nhưng Cố Hàm Ninh thực lòng cảm thấy, căn-tin trường học giá rẻ ngon, nhất là mấy món chủ đạo, đều đủ tiêu chuẩn hơn so với nhà ăn lớn bên ngoài!
“Mình đi gọi điện thoại cho Miêu Miêu, nếu như cô ấy ở trường học, liền cùng nhau ăn.”
Cố Hàm Ninh nghĩ đến Thôi Hà Miêu, cũng không biết có phải cô ấy có việc không, về trường học sớm hai ngày.
Cố Hàm Ninh bấm số, điện thoại vang lên thật lâu mới kết nối được, đầu kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Thôi Hà Miêu, hình như là vừa mới chạy một đoạn đường.
“A lô, a lô, Ninh Ninh à. . .”
“Miêu Miêu, cậu ở đâu? Mình tới trường học rồi, cùng nhau ăn cơm a?”
“Hả! Không, không cần, mình không có ở trường học! Mình cậu ăn đi!”
“Thế à, thế. . .”
“A! Mình còn có việc, mình cúp máy đã, buổi tối gặp!”
Không đợi Cố Hàm Ninh nhiều lời, đầu bên kia điện thoại đã dừng máy.
Cố Hàm Ninh cầm điện thoại, im lặng nghe tiếng đô đô từ đầu kia.
Thật là kỳ lạ!
Ăn cơm tối ở căn-tin, Cố Hàm Ninh lại cùng Triệu Thừa Dư trở về 205.
“Hử? Mạnh Khởi Đức cũng trở về rồi. Mấy ngày hôm trước liên lạc với cậu ấy, cậu ấy còn nói ngày 15 mới trở về.”
Triệu Thừa Dư vào cửa, cất đồ đạc, nhìn chiếc giường đối diện có chút lộn xộn, thấy hơi lạ.
Hai người thu dọn xong, đã đến tám rưỡi tối, Cố Hàm Ninh ngồi ở trên bàn sách của Triệu Thừa Dư, lắc chân, trên tay cầm lấy một quyển sách tùy ý rút ra từ trên giá sách của Triệu Thừa Dư, nhàm chán lật giở.
“Lạch cạch” một tiếng, là tiếng mở cửa.
Cố Hàm Ninh cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: “Có cá viên không?”
“Ách. . . chúc mừng năm mới. . .”
Đối phương dường như là sững sờ vài giây, mới lên tiếng.
Cố Hàm Ninh vội vàng ngẩng đầu, thấy là bạn cùng phòng của Triệu Thừa Dư, Mạnh Khởi Đức một tay nắm tay cầm cửa phòng ngủ, đứng ở ngưỡng cửa, trù trừ chưa vào.
“Xin chào, chúc mừng năm mới.” Cố Hàm Ninh gật đầu cười, ngừng lắc chân chân, từ trên bàn sách nhảy xuống, dựa bàn sách chào hỏi.
“Mạnh Khởi Đức, cậu về rồi à!”
Phía sau Mạnh Khởi Đức vang lên giọng nói của Triệu Thừa Dư, tay bưng hai cái cốc dùng một lần, bên trong đựng Oden. (các nàng còn nhớ món này không, ta từng giải thích rồi)
Vừa rồi Cố Hàm Ninh nói đói bụng, muốn ăn khuya, Triệu Thừa Dư đi xuống quầy bán quà vặt mua.
“Ừ, về lúc sáng.”
Mạnh Khởi Đức buông tay nắm cửa, xoay người khẽ gật đầu với Triệu Thừa Dư, đi trở về trước bàn mình.
Ấn tượng của Cố Hàm Ninh đối với Mạnh Khởi Đức luôn tương đối bình thường, chỉ cảm thấy là một người còn cứng ngắc hơn so với Triệu Thừa Dư, chỉ là bọn họ đều ở cùng phòng 205, Triệu Thừa Dư và Mạnh Khởi Đức khá thân thiết, cho nên bình thường cũng thường xuyên gặp mặt.
“Ừ, cá viên, thịt viên, có thịt viên có nhân, mình đều mua một ít.”
Triệu Thừa Dư cầm cái cốc đi tới bên cạnh Cố Hàm Ninh, cười đưa cái cốc tới.
Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, tiếp nhận cái cốc, cười cười với Triệu Thừa Dư, ánh mắt hai người quấn quít, đáy lòng đều có chút tiếc nuối.
Ai, Mạnh Khởi Đức trở về sớm như thế làm gì!
Cố Hàm Ninh nhíu mày, nghĩ thầm: như vậy bọn họ nên hôn tạm biệt thế nào đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc