Duyên Tới Là Anh - Chương 34

Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước

Không quan hệ
Nghe vậy, Triệu Thừa Dư quay đầu nhìn sang, bên kia phòng khách có mấy người, Lỗ Cầm đang nở nụ cười, Lỗ Tình Nhã cúi đầu cho nên không thấy rõ tâm tình, Lâm Chính, Lâm Thành cùng em họ thực sự của cậu, Lâm Mẫn ngồi cách chỗ đó không xa đang nói chuyện phiếm, đáy lòng cậu khẽ thở dài, nhấc chân đi qua.
“Thừa Dư, cháu cùng Tĩnh Nhã đi qua giúp đỡ các anh, em họ chào hỏi khách khứa đi.”
Vừa nói, Lỗ Cầm vừa kéo Lỗ Tĩnh Nhã đứng lên, đẩy cô đến đứng bên cạnh Triệu Thừa Dư, quay đầu cười nói với bà cụ Lâm, nói: “mẹ, mẹ nhìn xem, Thừa Dư cùng Tĩnh Nhã đứng chung một chỗ, có giống kim đồng ngọc nữ không, nhìn xứng đôi chưa?”
Lông mày Triệu Thừa Dư nhíu lại, bước một bước dài sang chỗ khác, cũng không quan tâm đến Lỗ Tĩnh Nhã đang cứng đờ đứng một bên, ngẩng đầu nói với Lỗ Cầm: “bác, cháu có bạn gái rồi, sau này những lời nói giỡn như thế, xin bác đừng nói nữa.”
Nụ cười trên mặt Lỗ Cầm tắt ngấm, quay đầu lại nghi ngờ liếc nhìn Lỗ Tĩnh Nhã, trong lòng kinh ngạc, chuyện quan trọng như vậy, sao nó không nói trước với mình một tiếng.
“Cháu, đứa nhỏ này, tình cảm của cháu cùng Tĩnh Nhã tốt như vậy, chẳng lẽ có bạn gái liền trở nên xa lạ sao? Huống hồ bác cũng biết, người trẻ tuổi các cháu đối với chuyện tình cảm đều không nghiêm túc, hôm nay yêu nhau, nói không chừng ngày mai liền chia tay? Bác cũng biết, quan hệ của cháu cùng Tĩnh Nhã ở trường học rất tốt, hai đứa vừa là thân thích vừa là bạn học, Tĩnh Nhã là một cô gái lại phải sống xa nhà, cũng nhờ có cháu quan tâm chăm sóc, nếu không bác sẽ rất lo lắng…”
Triệu Thừa Dư cau mày, tùy ý để cho bác gái nói xong, lúc này nhịn không được mới mở miệng.
“Bác! cháu đã có bạn gái rồi, cô ấy tên là Cố Hàm Ninh, là một cô gái vô cùng tốt, cháu đối với cô ấy rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức chỉ cần cô ấy bằng lòng cháu có thể lập tức tính chuyện tương lai với cô ấy! Ở trường, cháu với Tĩnh Nhã cũng không gặp mặt nhiều, quan hệ từ trước đến giờ cũng không phải là rất tốt.” Triệu Thừa Dư bình tĩnh nói xong, không hề chú ý đến Lỗ Tĩnh Nhã đang cắn môi, mắt đỏ lên, cùng Lỗ Cầm gần như không duy trì nổi nụ cười, “Huống hồ ở trường, Lỗ Tĩnh Nhã nói chuyện với bạn gái cháu rất không khách khí, nếu như cô ấy muốn duy trì mối quan hệ thân thích này với cháu, về sau đừng có cố ý nói những lời ái muội không rõ, khiến cho cháu cùng bạn gái cháu đều cảm thấy không thoải mái.”
Lỗ Tĩnh Nhã nghĩ tới Triệu Thừa Dư đối với Cố Hàm Ninh thâm tình săn sóc, lại đối với mình lạnh lùng vô tình, trong lòng rất đau, rất đau, đứng tại chỗ, cúi đầu, cắn môi, không tiếng động nghẹn ngào, nước mắt ngừng không rơi xuống đất.
Lỗ Cầm vội vàng đi qua, ôm lấy Lỗ Tĩnh Nhã, vẻ mặt vô cùng đau lòng nói: “Tĩnh Nhã, đừng khóc, bé ngoan, bác biết cháu thương tâm. Thừa Dư, đứa nhỏ này, tại sao lại có thể nói chuyện như vậy a? Cháu cùng Tĩnh Nhã quen biết đã bao nhiêu năm? Nhưng lại vì một cô gái mới quen biết mà làm tổn thương Tĩnh Nhã như vậy, cháu đúng là quá coi nhẹ tình cảm rồi.”
Triệu Thừa Dư không có biểu cảm gì, thậm chí đến ánh mắt cũng không nhìn Lỗ Tĩnh Nhã lấy một lần, cậu biết rõ, nếu như hôm nay nhất định cần một cái kết cho chuyện này, như vậy cậu phải nói rõ ràng mọi chuyện, nói cho tường tận!
“Bác, cũng bởi vì cháu còn nghĩ đến chút tình thân thích, nên mới nhẫn nại nói rõ mọi chuyện. Chuyện này, lúc ở trường, cháu đã nói rõ với Tĩnh Nhã, nhưng mọi người lại thích nhắc lại lần nữa, thì cháu cũng không ngại mà nói lại lần nữa, cháu vô cùng, vô cùng thích Cố Hàm Ninh, hai chúng cháu đều rất nghiêm túc duy trì mối tình này, cho nên mọi người đừng vì chúng cháu còn trẻ mà phủ định tình cảm của chúng cháu! Còn Tĩnh Nhã, từ trước đến giờ cháu chỉ coi em ấy như em họ của mình mà thôi, ngoài ra, không còn cảm giác gì nữa! Bởi vì Tĩnh Nhã hết lần này đến lần khác chạm đến điểm mấu chốt của cháu, làm cháu rất khó chịu, từ nay về sau, khi gặp nhau ở trường, nếu bằng lòng thì chào hỏi, còn không muốn thì cứ xem cháu như người xa lạ. Bây giờ, đã nói rõ mọi chuyện, về sau cũng không cần giả vờ như không nghe thấy! Phải nhớ, mặt mũi là của mình, nếu như bản thân mình không cần, thì người khác có muốn giữ lại cũng không được.”
Lỗ Tĩnh Nhã vùi đầu trong иgự¢ Lỗ Cầm, đau lòng đến mức không nói nên lời.
Lỗ Cầm chưa chịu buông tha, nhìn chằm chằm Triệu Thừa Dư, trầm mặt trách mắng: “Thừa Dư, cháu mới có mấy tuổi, đã nói nghiêm túc hay không túc cái gì? Cháu có để cha mẹ cháu vào mắt không? Có để người lớn như chúng ta vào mắt không? Cháu…”
“Được rồi! chuyện tình cảm của bọn trẻ, con chen vào làm cái gì?”
Giọng nói nghiêm khắc của Lỗ Cầm bị kiềm hãm, có chút không dám tin, nhìn về phía ông cụ Lâm vừa mở miệng trách mắng, Triệu Thừa Dư cũng có chút ngoài ý muốn, tâm tình lập tức buông lỏng, cậu không lo lắng về bác gái, cậu chỉ sợ ông ngoại nể tình năm đó, trừ con trai mình, còn muốn làm chủ hôn sự của cháu ngoại nữa, như vậy cậu sẽ vô cùng khó xử, dù sao ông cụ cường ngạnh đã quen, một khi người đã quyết định, người khác rất khó lay chuyển.
“Cha? Con không phải. . . cha và mẹ không phải đều rất thích Tĩnh Nhã sao? Mẹ còn luôn nói Tĩnh Nhã hiếu thuận, còn ngoan hơn A Mẫn nhiều, đứa trẻ tốt như vậy, chúng ta đã thân nay lại càng thêm thân, không phải tất cả đều vui vẻ sao?”
Tầm mắt Lỗ Cầm chuyển hướng đến bà cụ Lâm đang im lặng bên cạnh, gương mặt lấy lòng.
Bà cụ Lâm chỉ trầm mặt, trách mắng: “Con xen vào làm cái gì? Tĩnh Nhã tốt, trên đời này, con gái tốt có rất nhiều, Tiểu Tiểu nhà họ Vương, Tinh Tinh nhà họ Âu cách vách đều là cô gái tốt, chẳng lẽ Thừa Dư của chúng ta đều phải lấy về nhà làm vợ a? Người dù có tốt hơn nữa, cũng phải được Thừa Dư thích! Huống chi mẹ cũng tin vào ánh mắt của Thừa Dư, cô gái được nó thích, chắc chắn không tệ!”
Bà cụ nói chém đinh chặt sắt, đem những lời Lỗ Cầm định nói đều nghẹn ở trong họng, phun cũng không được, mà nuốt cũng không xong, trong lòng thấy buồn bực vì mình quá nóng nảy rồi. Nhưng mà, chuyện yêu đương trong trường học thì có thể đi đến đâu? Còn không bằng chậm rãi chờ đợi, chờ đến khi tốt nghiệp đại học, tìm nhiều đối tượng rồi, nếu đến lúc đó còn không thành thì mình sẽ tiếp tục thúc đẩy, trái lại nếu bây giờ trực tiếp phá hỏng, sau này có mưu tính, có vẻ danh không chính ngôn không thuận.
Trong lòng Triệu Thừa Dư hơi cảm động, thật ra trước đây cậu rất ít tới thành phố S, đến nhà của ông ngoại không nhiều, mãi cho đến lớp mười, lúc chuyển trường đến thành phố S, ở trong nhà ông ngoại, lúc này mới quen thuộc. Ông ngoại không nói nhiều, giám sát rất nghiêm ngặt bài tập của cậu, mà bà ngoại lại rất cưng chìu con cháu, ngay cả Lỗ Tĩnh Nhã không phải là “cháu gái” chính thống, bà cũng luôn đối xử bình đẳng. Hôm nay, sự sáng suốt của ông, sự quả quyết của bà khiến trong lòng cậu hơi bất ngờ, lại cảm thấy rất ấm áp.
“Mẹ, con không phải là. . .” Mặt Lỗ Cầm cứng ngắt, không biết nên làm gì để khiến cho không khí dịu bớt một chút.
“Chị hai! Chuyện của Thừa Dư nhà em, xin chị về sau đừng bận tâm đến! nếu như chị lo lắng nó không để bụng đến em và cha nó, vậy thì chị càng không cần phải lo lắng.” Lâm Kính Hồ đẩy mắt kính lên một chút, khuôn mặt bà lạnh lùng nhìn về phía Lỗ Cầm.
Trong lòng Lỗ Cầm khẽ run lên, không biết Lâm Kính Hồ đã đi vào lúc nào, cũng không biết vừa rồi bà nghe được nhiều hay ít?
Có lẽ ông cụ Lâm nghe hiểu ý mình nhưng không nhất định sẽ phản đối nhưng trong lòng bà có chút e sợ Lâm Kính Hồ cho nên mới cố ý chọn lúc bà ta không có ở đây để nói.
“Cha, mẹ, chuyện yêu đương của Thừa Dư con đã sớm biết và chuyện đó cũng đã được cha nó đồng ý. Giống như mẹ đã nói, người có thể khiến cho Thừa Dư yêu thương nhất định là người có rất nhiều ưu điểm, con cũng không lo lắng nó sẽ mang đứa con gái không đứng đắn về nhà. Con chỉ mong nó sớm mang bạn gái về nhà để cho con hết tò mò, nếu đến một ngày không nhịn được nữa, con sẽ chạy đến trường học của nó nhìn một chút.” Sau khi Lâm Kính Hồ nói xong, tầm mắt mang ý cười nhìn về phía con trai mình, chế nhạo nói.
Triệu Thừa Dư sờ sờ vành tai, có chút lúng túng nói: “Mẹ, mẹ ở đây nói chuyện phiếm với ông ngoại, bà ngoại đi, con ra ngoài tìm anh họ!”
Vừa nói xong, Triệu Thừa Dư liền chạy thẳng đến chỗ Lâm Chính, Lâm Thành đứng không xa, đang nhìn về phía này.
Dù sao ở đây đã có mẹ cậu đối phó, cậu cũng không cần lo lắng nữa.
Lỗ Cầm lúng túng tiếp tục vỗ lưng giúp Lỗ Tĩnh Nhã, nếu như nói lúc đầu Lỗ Tĩnh Nhã có chút đau thương cùng không cam lòng thì bây giờ tất cả đều là lúng túng khó chịu rồi.
“Thôi được rồi, Tĩnh Nhã, cháu đi rửa mặt đi, đợi lát nữa tìm anh họ cháu nói chuyện.” Lỗ Cầm cố gắng tươi cười mặc dù có chút khó coi, lôi kéo Lỗ Tĩnh Nhã, đẩy đẩy cô.
Vợ chồng của Lỗ Kiệt đứng một bên, vẻ mặt cũng lúng túng cười theo.
“Chú Lâm, chú xem, đứa nhỏ này đúng là không hiểu chuyện, hôm nay là ngày vui lại làm cho tất cả mọi người không vui!” Lỗ Kiệt chê cười nói với ông cụ Lâm, sau đó quay đầu về phía Lỗ Tĩnh Nhã, gương mặt tức giận “Còn đứng đây làm gì? Nhanh đi rửa mặt đi, nhìn xem bộ dáng của con bây giờ giống cái gì!”
“Được rồi, cậu cũng đừng trách cô bé nữa. A Cầm, con dẫn Tĩnh Nhã đi rửa mặt đi. ” Bà cụ Lâm hòa ái cười nói, tâm tình rất tốt giống như không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng chút nào.
Triệu Thừa Dư đầu cũng không ngoảnh lại, đi về phía nhà ăn nhỏ, trong lòng thở phào một cái, hôm nay đã nói rõ ràng, sau này có chuyện gì cũng không cần phải nể tình ai.
“Hắc, nhóc con cậu, thật thẳng thắn a! Nên như vậy, anh thấy cô bé kia quấn quít bên cạnh cậu đã cảm thấy phiền lòng, bình thường thì ngang ngược, tùy hứng, trước mặt người lớn lại giả vờ hiểu chuyện, nhìn liền thấy khó chịu.” Lâm Thành cười nói, không hề cho em họ mình một chút thể diện.
Bước chân Triệu Thừa Dư hơi dừng lại.
Chẳng lẽ, ngoại trừ mình ra, những người khác, ai cũng nhìn ra Lỗ Tĩnh Nhã có tình cảm với mình sao?
Trước đó cậu không biết mùi vị tình cảm, cậu và Lỗ Tĩnh Nhã chỉ gặp nhau mấy lần vào ngày lễ và ngày tết, chờ đến khi cậu mở lòng, lại là bởi vì Cố Hàm Ninh, từ đó về sau trong lòng trong mắt cậu chỉ có một mình Cố Hàm Ninh. Đối với cậu, Lỗ Tĩnh Nhã chỉ là bạn học chung trường phổ thông, trước giờ chưa từng có ý gì khác.
Cho nên, việc này có thể trách cậu sao? !
“Mọi người đều nhìn ra, cô ấy, ừ, cô ấy…thích em?”
“Khì! Có người mù mới không nhìn ra đấy!” Lâm Mẫn mới học lớp mười một giễu cợt liếc Triệu Thừa Dư một cái, “Anh họ thật sự không nhìn ra? Cho nên mới để cho chị ấy làm ra vẻ như vậy?”
Lâm Mẫn bĩu bĩu môi nhìn về phía toilet, vẻ mặt vui tươi đánh giá Triệu Thừa Dư.
Triệu Thừa Dư ho nhẹ một tiếng, quyết định bỏ qua cái đề tài nhàm chán này.
“Người còn chưa tới đủ sao?”
“Ừ, còn nhà ông Vương chưa tới. Lát nữa chúng ta cũng phải đi ra ngoài giúp đỡ.” Anh lớn nhất, Lâm Chính cười trả lời. “Nhưng mà, lần trước ở trong điện thoại của cậu, anh thấy có một tấm ảnh, chính là người mà cậu nói, Cố Hàm Ninh?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc