Duyên kì ngộ - Chương 70

Tác giả: Trang Trang

Lúc này một tốp cấm vệ quân đang đi đến trước cửa điện, có khoảng mười binh sĩ, viên đội trưởng chắp tay nói với cấm quân canh giác ngoài điện: “Anh em vất vả quá”.
Lính gác cười: “Thực thi vương mệnh, huynh đệ còn đến thăm chúng tôi thực là quý hóa”. Lời vừa dứt, mũi đã hít phải một thứ khói lạ, mắt vừa trợn tức thì ngất xỉu. Toán binh sĩ tập kích toán cấm quân gác điện này chính là đội quân ngầm của Cáp tổ cài cắm trong vương cung phục vụ cho cuộc chiến tranh giành vương vị hơn một tháng trước. Một người vừa vẫy tay, ám khí trong tay Cáp tổ nhất loạt tung ra. Chỉ nghe thấy những tiếng kêu nho nhỏ, hai mươi binh sĩ cấm quân trước điện đã đổ ngục. Sự việc diễn ra gọn gàng mau lẹ, cũng phải thôi, cho dù cao thủ cấm vệ quân cũng sao có thể địch nổi tinh binh Ô y kỵ?
Họ nhanh tay chuyển cấm vệ quân vào một bên, đứng thay vào vị trí trước điện. Người ngoài nhìn vào như không có chuyện gì xảy ra.
Ám Dạ hài lòng nhìn thuộc hạ hành động, đẩy cửa điện bước vào, lấy ra một cái bình nhỏ để vào mũi A La, lay gọi: “A La, tỉnh lại!”.
A La từ từ tỉnh lại, mở mắt, nhìn thấy người áo đen bịt mặt đứng ngay trước giường, vừa há miệng định hô, Ám Dạ đã giơ tay bịt miệng nàng, “Tôi là Ám Dạ, chúa thượng đã đợi rất lâu. Muội có thể đi được không? Nếu đi được thì thay y phục đi theo tôi rời khỏi đây!”.
Ám Dạ? A La mừng quýnh, đón chiếc áo đen Ám Dạ đưa, nhanh chóng thay đồ. Ám Dạ vẫn áo đen khăn bịt mặt, kéo tay A La, miệng vẫn kịp nói: “Thất lễ!”.
Ám Dạ đưa nàng ra khỏi cung, từ phía sau điện Ngọc Hoa đi thẳng đến ngự hoa viên. Chàng ta thi triển khinh công kéo nàng cùng vọt lên không một chút trở ngại. Đến chân tường vương cung, Ám Dạ ôm A La bay vọt lên, bám vào sợi dây thừng có móc câu, tung người bay khỏi tường cung.
Bên ngoài đã có Ô y kỵ đợi sẵn. Ám Dạ chắp tay trước A La: “Đi đường cẩn thận”. Nói đoạn, thoắt cái đã vọt lên, xoay người nhảy vào bên trong.
Từ khi rời bàn tiệc đến khi đưa A La ra khỏi cung, giao cho Ô y kỵ chỉ mất chưa đầy một canh giờ. Ám Dạ lại thay quan phục, xức nước thơm lên người. Thành Tư Duyệt lại xuất hiện ở gần hòn non bộ cạnh Di Tâm điện. Chàng đứng ngắm trăng, cười mủm mỉm đi về phía điện, nhìn thấy thống lĩnh cấm quân bèn lên tiếng chào: “Chung thống lĩnh đêm nay vất vả quá”.
“Thành thị lang không ở điện nội uống rượu, ra ngoài có việc gì?”. Chung Hữu Sơn cười hỏi.
Thành Tư Duyệt mặt chợt nhăn nhó, nói nhỏ: “Sứ thần An quốc ngồi cạnh, người hôi rình mùi dê, hạ quan sắp ૮ɦếƭ ngạt mới ra ngoài cho thoáng khí!”.
Chung Hữu Sơn che miệng cười: “Thành thị lang đành chịu đựng chút nữa, yến tiệc xem chừng cũng sắp tàn”.
Thành Tư Duyệt lắc đầu thở dài, cười cười: “Hôm nào mời Chung thống lĩnh uống rượu!”. Nói đoạn, chàng thong thả trở vào bàn tiệc.
Ca vũ vẫn đang tiếp tục, Tử Ly vẫn bận rộn tiếp sứ thần, Lưu Giác đã ra về, tất cả đều thuận lợi theo đúng kế hoạch.
A La đi theo Ô y kỵ, thúc ngựa phi ra khỏi cổng tây kinh thành, đi về hướng thảo nguyên. Một canh giờ sau đã nhìn thấy trên thảo nguyên, dưới ánh trăng thanh hiện ra hai bóng người. A La bỗng trào nước mắt, ngựa vừa tiến lại gần, một bóng người lao đến, ôm chầm lấy nàng, đôi môi ấm nóng áp lên mắt nàng. Lưu Giác ՐêՈ Րỉ: “A La! A La, Lưu Giác của nàng đây!”.
A La nhìn chàng, lòng nao nao. Sao chàng ngốc thế, sao lại dám đưa nàng đi trốn, chàng không nghĩ đến cha ư? Không nghĩ đến mọi người trong vương phủ sao? Nàng không nói được một lời, tay nắm chặt áo chàng, nắm riết không buông.
Thời gian rất gấp, Lưu Giác không kịp nói tình hình với nàng. Chàng đổi ngựa, ôm A La đặt lên lưng ngựa, đem theo Minh Âm và hai binh sĩ Ô y kỵ, cả đoàn người thúc ngựa đi về phía mấy ngọn núi cuối cùng của dãy Ngọc Tượng.
Đến chân núi đã có người đứng đợi. Lưu Giác, A La, Minh Âm, lại đổi ngựa, mỗi người một ngựa, những người khác đưa những con ngựa vừa đổi quay về. Phía chân trời đã hé rạng, Lưu Giác ái ngại hỏi A La: “Phi ngựa suốt đêm, nàng mệt chưa?”.
A La sáng mắt, mặt tươi rói: “Không mệt, đi thôi!”.
Ba người từ từ men theo chân núi vòng qua núi Ngọc Tượng, đi vào rừng Hắc sơn. Lúc này A La đã thấm mệt, từ tối qua đến giờ ba người đã đi một mạch về phía bắc, chỉ xuống ngựa nghỉ nửa canh giờ. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rừng chiếu vào người, bây giờ đã là trưa ngày hôm sau.
Minh Âm nhìn phương hướng: “Chúa thượng, chúng ta đã vào rừng Hắc sơn, có thể dừng chân nghỉ một lát”.
Lưu Giác đón A La xuống ngựa, chân nàng vừa tiếp đất đã khuỵu xuống, ngồi thụp xuống đất. Lưu Giác đỡ nàng: “Nàng không như bọn ta, cưỡi ngựa lâu như vậy, chân sẽ không chịu nổi”.
Lúc này A La mới thấy hai ௱ôЛƓ mỏi nhừ, đau nhức, mặt nhăn nhó, Lưu Giác nhìn nàng. Chàng biết nàng đau thế nào, động viên nàng: “Gắng chịu đựng một lúc sẽ hết”.
Minh Âm lấy ra lương khô và nước ra, ba người ăn xong, A La mới hỏi: “Chúng ta có thể chạy thoát được không?”.
“Được ngày nào hay ngày đó. Ta không muốn để nàng ở trong cung nữa”. Lưu Giác thản nhiên nói.
Minh Âm đứng dậy: “Chúa thượng và tiểu thư bảo trọng, Minh Âm cáo từ, trở về phục mệnh vương phủ”.
“Được, ngươi đi cẩn thận!”.
Minh Âm để lại lương thực nước uống, một con ngựa và một bộ cung tên, cúi chào hai người rồi quay đi.
“Minh Âm phải quay về xóa dấu vết. A La, cha nói trong rừng Hắc sơn có một thung lũng rất đẹp. Lưu Anh và Tiểu Ngọc đã đợi chúng ta ở đó, ta đi thôi”.
A La không hỏi chàng đưa nàng đi trốn, An Thanh vương sẽ thế nào, những người ở vương phủ ra sao. Nàng chăm chú nhìn chàng, miệng cười thật tươi: “Thi*p sẽ sống ૮ɦếƭ cùng chàng”.
Lưu Giác vỗ nhẹ má nàng: “Sao ngày trước không nói?”.
“Ngày trước không cảm thấy chàng tốt như vậy!”.
“Thực ra, Tử Ly rất tốt với nàng, chúng ta quả có lỗi với huynh ấy”.
“Vậy thì thi*p trở về làm hoàng phi của huynh ấy!”.
Lưu Giác gói xong hành lý, nhảy lên ngựa cười: “Được, vậy một mình ta lang thang!”.
A La ngồi dưới đất lườm chàng, miệng lẩm bẩm câu gì không rõ. Lưu Giác nhướn mày: “Cho nàng cơ hội nữa, lại đây!”.
A La mệt mỏi rã rời, khi đã ngồi xuống, đâu dễ đứng lên, nàng nhìn Lưu Giác phụng phịu: “Đau quá, chân thi*p mềm nhũn, không còn sức nữa”.
Lưu Giác nén cười, thúc ngựa đi đến, cúi người nhấc nàng lên, ௱ôЛƓ vừa đặt xuống lưng ngựa nàng đã nhăn nhó nghiến răng.
“Biết đau rồi cơ đấy, dạo trước tuyệt thực cho ai xem? Hả? Định ép ta phải không?”.
“Đâu có, là miệng thi*p không muốn ăn, thức ăn trong cung như là để nuôi lợn ấy!”. A La càu nhàu.
Lưu Giác cười ngất: “Đầu bếp vương cung bị nàng xoay cho tức đến ૮ɦếƭ thôi! Đi thôi!”.
Đi suốt một buổi chiều trong núi. Khi mặt trời vừa lặn, Lưu Giác nhìn thấy hẻm núi mà An Thanh vương đã nói. Chàng tươi cười: “A La, chúng ta đến rồi”.
A La nhìn chàng ngọt ngào âu yếm, “Tiểu Ngọc và Lưu Anh thế nào? Chúng ta sẽ tốt chức hôn lễ cho bọn họ ở trong núi nhé?”.
“Được!”. Lưu Giác xuống ngựa, rút kiếm khỏi bao dắt ngựa đưa A La đi vào trong hẻm núi. Một con suối nhỏ từ trong đó chảy ra, hai người đi vào. Bên trong không hẹp như bên ngoài, khéo léo vẫn đi ngựa được. Phía xa đã nhìn thấy có ánh sáng, hai người từ từ đi vào, hai khắc sau họ đã đứng ở cửa thung lũng.
Mặt trời vừa lặn, thung lũng ngập tràn ráng đỏ, còn có một hồ nước nhỏ gần đó, bên bờ cỏ xanh như thảm lụa mọc đầy hoa dại sặc sỡ. A La thốt lên: “Thì ra trên đời có đào nguyên thật! Đúng như mô tả trong phim Công viên kỷ Jura, ra khỏi sơn động bên ngoài là thế giới mới kỳ lạ!”. Nàng gọi to: “Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!”.
Âm thanh vang vọng trong thung lũng, đập vào vách núi, ngân vang mãi, bỗng nhiên trong vạt rừng đối diện có hai người đi đến. Chính là Tiểu Ngọc và Lưu Anh. Tiểu Ngọc vui mừng vẫy tay với nàng: “Tiểu thư! Chúng em ở đây!”.
Lưu Giác cười nhảy lên ngựa, huýt một tiếng, ngựa men theo bờ hồ, đi về phía hai người. Tiểu Ngọc ôm chầm A La bật khóc, Lưu Anh mỉm cười trao đổi tình hình với Lưu Giác. Thì ra hai người họ đã đến đây từ ba ngày trước, sau khi đến mới phát hiện, trong rừng đã dựng sẵn mấy gian nhà gỗ, có cả lương thực và đồ dùng sinh hoạt, xem ra cũng chỉ mới làm trong khoảng hai tháng gần đây.
Lưu Giác nghĩ, sao cha lại biết sẽ có ngày này, ngày chàng đưa A La bỏ trốn? Chàng không khỏi bái phục con mắt tinh tường của cha.
Chàng nhìn trời, sắp tối đến nơi, Lưu Giác chìa tay cho A La: “Chúng ta về nhà thôi!”.
A La nhìn chàng, mặt chàng tươi rói, mỉm cười với nàng, lại nhìn bàn tay chàng chìa ra. Đây là bàn tay nàng có thể nắm suốt đời. Nàng dẩu môi: “Phải cõng thi*p cơ, thi*p bước không nổi”.
Lưu Anh dắt ngựa, liếc nhìn Tiểu Ngọc cười thầm, cả hai quay đi.
Lưu Giác bất lực thở dài, khom lưng: “Lên đi!”. Yến tiệc đến hồi kết. Thành Tư Duyệt nhìn thấy một cung nữ vẻ hốt hoảng đi vội vào trong điện. Bàn tay Tử Ly nắm chặt ly rượu rồi lại mở ra, sắc mặt không biểu cảm. Thành Tư Duyệt nhướn mày, Ly vương quả thực rất giỏi kìm chế.
Tử Ly bình tĩnh ngồi xuống, ánh mắt dừng lại ở trên ghế của Lưu Giác. Sắp đặt tốt lắm, Doãn Chi! Chàng mỉm cười giễu cợt, ngươi muốn ta cứu mạng A La, thành tâm thành ý đưa A La vào cung làm phi của ta, sau đó lại âm thầm ra tay ςướק nàng ấy khỏi vương cung! Ngươi coi vương cung là gì, là hậu viên của vương phủ ngươi ư? Ngươi coi ta là gì, là kẻ nhu nhược có thể đánh lừa được sao?
Chàng kìm chế nỗi giận bùng phát, nụ cười trên mặt vẫn không tắt. Nhưng ánh mắt sắc sảo của Thành Tư Duyệt đã nhận ra sự gượng gạo trên khuôn mặt đó.
Ánh mắt Tử Ly lại chuyển sang Sở Nam, mỉm cười nói: “Võ công của Bình Nam vương đã có tiếng, trong trận chiến Lâm Nam lại bị trúng một nhát kiếm của nhị điện hạ, cho nên võ công của nhị điện hạ mới thật cao cường!”.
Sở Nam tươi cười: “Sở Nam may mắn đắc thủ, thực ra lúc đó Bình Nam vương chiến đấu trên tường thành đã lâu, sức đã gần kiệt. Sở Nam rất khâm phục mưu trí và phối hợp tài tình của Bình Nam vương và Trung Dũng công Thiên Tường tướng quân”.
Cố Thiên Tường cuối cùng điềm đạm lên tiếng: “Điện hạ chỉ cần thi triển khinh công cũng vọt lên được tường thành, công lực đó không nên khiêm tốn!”. Tối nay, theo trực giác mách bảo Cố Thiên Tường thấy Lưu Giác quá kích động, nhưng không hiểu vì sao? Với tính cách Lưu Giác sẽ không để bụng chuyện thắng thua với Sở Nam. Nhưng giờ Tử Ly dường như lại đang chọc tức Sở Nam. Không thể lý giải nguyên do, chàng nói xong cúi đầu uống rượu. Có điều ngự tửu trong cung, cũng không sánh được Ly nhân túy do bàn tay Doanh Tú cất ủ. Chàng đã đưa Doanh Tú cùng về, chỉ đợi triều đình đón tiếp sứ thần xong xuôi sẽ thưa chuyện hôn sự với cha. Ý nghĩ của chàng lại quay về Doanh Tú, không để ý đến nụ cười gượng, vẻ mặt rắn đanh của Tử Ly.
Cuối cùng bữa tiệc cũng tàn, tiễn sứ thần bốn nước, bá quan lục tục giải tán, trước khi rời đi Thành Tư Duyệt còn liếc trộm khuôn mặt cuối cùng đã lộ vẻ nôn nóng của Tử Ly.
Tử Ly ra khỏi Di Tâm điện, đi thẳng đến điện Ngọc Hoa, cung nhân và cấm quân đã tỉnh, quỳ suốt hơn một canh giờ. Đi đến cửa điện, Tử Ly giơ chân đá bay một thị vệ, ba người kia dập đầu lia lịa: “Vương thượng tha mạng! Chúng nô tài đột nhiên ngất đi, quả thực không hiểu xảy ra chuyện gì!”.
Thị vệ thân tín của chàng kiểm tra kỹ trong ngoài điện và toán cấm vệ bị thương, bước vào quỳ bẩm: “Vương thượng, đây là đòn của cao thủ. Không tổn thương tính mạng, chắc chắn cố tình nhẹ tay”.
Tử Ly đứng lặng một lát, cố nén cơn giận, thản nhiên ra lệnh: “Lui cả đi, quả nhân muốn yên tĩnh một lát”.
Mọi người lui khỏi điện, chàng vung tay đấm mạnh vào án thư cạnh cửa sổ. Tất cả nộ khí theo cú đấm mà ra, chàng đột nhiên cảm thấy không còn sức lực. Nhìn tòa điện không có A La trở nên hoang vắng, lòng chàng cũng hoang vắng như thế.
Đúng như ước muốn của muội, như thế muội đã vui chưa? Tử Ly chậm rãi đi đến bên giường, thận trọng nhón lấy mấy sợi tóc vương trên gối, quấn vào ngón tay. Những sợi tóc mềm, óng ả, chàng cuộn thành vòng nhỏ bỏ vào chiếc túi thơm ở thắt lưng.
Tử Ly nằm ngả trên giường, trên đó còn phảng phất mùi hương chưa tan, nhắm mắt nhớ lại cảm giác ôm A La vào lòng. Mùi hương vẫn chưa phai, từ khóe mắt chàng một giọt lệ lớn lăn ra, miệng khẽ gọi tên nàng, chàng nhắm mắt, run run giơ cánh tay, bàn tay chỉ nắm được nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
A La, sao muội nỡ nhẫn tâm để mình ta ở lại, cô đơn một mình trong cung? Cũng phải thôi, ta còn không muốn là quả nhân trong vương cung, huống chi muội?
A La, muội cứ thế ra đi sao? Tình nguyện sống ૮ɦếƭ cùng người đó, nhất quyết không chịu ở bên ta. Ba năm không gặp, chỉ nhìn muội mấy ngày rồi muội lại mất tăm. Muội sao có thể chạy thoát? Nếu ta nhẫn tâm, Lưu Giác đưa muội bỏ trốn chính là đã đưa muội vào chỗ ૮ɦếƭ! Ta có thể để hai người bỏ trốn không? Sứ thần bốn nước lấy cớ chúc mừng, mỗi người đều có mục đích riêng, hai người có thể chạy đi đâu? Với thân phận Lưu Giác, có nước nào có thể bỏ qua chàng ta? Thôi được, coi như hai người ra ngoài giải khuây ít ngày. Muội sẽ trở về, ta nhất định tìm được muội trở về.
Chú thích:
5. Long diên hương là một hợp chất tự nhiên giống sáp, do cá nhà táng tiết ra, thường gặp dưới dạng khối tròn hoặc bị sóng đánh lên bờ. Long diên hương là hợp chất rất có giá trị, có mùi thơm dễ chịu, được dùng làm chất định hương cao cấp trong ngành công nghiệp nước hoa. (BTV).
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc