Duyên kì ngộ - Chương 67

Tác giả: Trang Trang

Câu hỏi này A La cũng từng tự hỏi mình. Muội cũng không biết từ lúc nào lòng muội bắt đầu rung động vì Lưu Giác, lần gặp lại ở Lâm Nam hay lúc đấu trí ở Phong thành? A La nói nhỏ: “Lưu Giác đã cho muội nhìn thấy mắt chàng, đó là đôi mắt chân thành kiên định, chàng nói chàng sẽ bảo vệ muội suốt đời suốt kiếp”.
“Lẽ nào ta không thể? Lẽ nào muội không biết lòng ta đối với muội?”.
“Trong những ngày đại hàn chàng đã vì muội mà đốt lửa sưởi ấm cho hải đường ra hoa”. A La mắt nhìn ra xa, trong ký ức từng đóa hải đường kiêu hãnh khoe sắc, màu đỏ chói như tấm lòng chàng.
“Ta ngày ngày sai người vượt chặng đường ngàn dặm đưa cải trắng đến Biên thành là chỉ muốn nếm hương vị ngày xưa muội làm. Ta đêm đêm ngắm nhìn đôi mắt muội trên khuôn mặt Cố Thiên Lâm, lại không thể nào trở về Phong thành gặp muội. Tình ta... đối với muội lẽ nào còn chưa đủ sâu?”. Tử Ly nghĩ đến nỗi nhớ nhung, nỗi cô đơn đằng đẵng giày vò tâm can suốt ba năm.
A La ngẩng đầu nhìn chàng: “Muội biết, Cố Thiên Lâm đã nói với muội. Tỷ ấy biết, những cái đó tỷ ấy đều biết hết, đối với một người phụ nữ điều đau khổ nhất không gì hơn người mình yêu thương lại đi yêu người khác”.
“Muội vẫn câu nệ chuyện đó sao? Vẫn luôn để bụng chuyện ta lấy Cố Thiên Lâm để có được vương vị, để được ủng hộ của Cố tướng. Rõ ràng ta có thể từ hôn nhưng vẫn quyết lấy nàng ấy! Nhưng, suy đi tính lại, khi đó bổn phận của ta quá nặng nề, ta có cái khó của ta, ta đành để mất muội! Muội tưởng ta không sai người đi tìm muội sao? Muội tưởng ta không muốn đưa muội cao chạy xa bay sao? Cũng như Lưu Giác bây giờ, lẽ nào chàng ta không muốn đưa muội đi? Chàng ta muốn nhưng chàng ta không dám, giống như ta năm xưa, ta muốn, nhưng ta không thể!”. Tử Ly xúc động, ánh mắt sầu thảm. Tại sao A La không hiểu, tại sao nàng không hiểu tình cảnh khi chàng cưới Cố Thiên Lâm!
“Muội vẫn câu nệ chuyện danh phận sao? Muội không thể vì ta hy sinh một chút ư? Họ cần địa vị, ta cho họ, bởi vì ta là hoàng đế, ta nhất định phải bình ổn hậu cung, nhưng ta có thể cả đời không động đến sợi tóc của họ! A La, muội muốn ta phải thế nào?”. Tử Ly hét lên. Chàng đã rất mực yêu nàng, chàng đã nhượng bộ đến mức thà chịu đối kháng với hậu cung và những người ủng hộ hậu cung. Nàng còn muốn chàng làm gì đây?
A La không phải không cảm động, không phải không đắng lòng. Người đàn ông trước mặt nàng là hoàng đế Ninh quốc, là hoàng đế một cường quốc hùng thịnh nhất đại lục. Chàng là người đàn ông đầu tiên nàng gặp ở thế giới này quan tâm nàng, bảo vệ nàng, sủng ái nàng hết mực. Chàng có ngoại hình tuấn tú, tài năng xuất chúng, là người đàn ông lý tưởng của bao thiếu nữ? Sau này hậu cung ở đây sẽ có bao nhiêu mỹ nữ, đua nhau trang điểm, nịnh nọt để cầu có được một chút ân sủng của chàng. Còn Tử Ly lại không hề cho họ mảy may cơ hội, chàng dồn tất cả tình âu yếm dịu dàng cho một mình nàng.
A La quả thực khó khăn, không nỡ nói một câu từ chối. Đâu phải nàng không quý mến chàng, chàng mở Tố tâm trai, có phải do chàng thiếu bạc? Chàng chỉ muốn làm nàng hài lòng. Chàng vì nàng nghĩ ra bao nhiêu trò chơi mới lạ. Nửa đêm lọt vào tướng phủ đón nàng đến thảo nguyên, dựng trướng ngắm trăng. Trong bữa tiệc ở Đông cung chàng đã bất chấp nguy hiểm đứng ra bảo vệ nàng. Trong đêm tân hôn còn bỏ lại vương phi mới cưới chạy đến phủ bộc bạch nỗi lòng với nàng. Nàng đâu phải không biết, nàng đâu phải không hiểu.
A La cúi đầu nước mắt ứa ra: “Chúng ta gặp đúng người, nhưng không đúng lúc. Khi muội gặp huynh, huynh đã có hôn ước, muội không thể lấy huynh, một mực muốn rời khỏi tướng phủ. Đại ca, là muội đã phụ huynh!”.
“Đứng gọi ta là đại ca!” Tử Ly hét to, nhảy đến nắm vai A La lắc mạnh, “Muội còn gọi ta là đại ca! Muội thật quá tham lam, rõ ràng không thể ở bên ta nhưng lại không muốn mất tình cảm của ta dành cho muội. Cho nên mới gọi ta là đại ca phải không? Muốn để cho ta yêu muội, nhưng chỉ có thể lấy thân phận đại ca chăm sóc muội!”.
A La lòng tan nát, đẩy tay Tử Ly: “Được, muội không gọi huynh đại ca, vương thượng! Muội gọi huynh là vương thượng được chứ? Có cần muội hành đại lễ ba quỳ chín lạy không? Có cần muội quỳ xuống cầu xin huynh, trong thâm tâm muội không thể chấp nhận một người đàn ông đã có một người vợ, sau này còn có rất nhiều người vợ khác! Tâm tư lúc đó của muội hoàn toàn chỉ nghĩ làm thế nào đưa mẹ muội rời khỏi tướng phủ! Lúc đó muội hoàn toàn không có tâm trạng đi thích một người đàn ông có vợ, vương thượng!”. A La nói xong đứng thẳng người, rồi quỳ phục xuống, “Đây mới là lễ tiết đối với huynh! Muội đâu dám gọi Ninh vương là đại ca, muội đâu dám với cao như thế!”.
Tử Ly lùi hai bước, thở hắt ra, A La nói gì? Nàng ấy phải quỳ để nói chuyện với chàng? Nàng ấy một mực muốn kéo rộng khoảng cách với chàng sao? Tử Ly sững sờ nhìn A La quỳ phục dưới nền, không thể kìm chế từng cơn đau dội trong Ⱡồ₦g иgự¢: “Muội gọi ta là gì, A La? Ngay cả muội cũng muốn rạch ròi tôn ti với ta, đẩy ta vào chốn cô đơn? Muội gọi ta là... vương thượng? Muội... muội thật biết làm ta đau lòng!”.
A La mím môi, mắt long lanh ngấn nước, cái nhìn ௱ôЛƓ lung, dường như nhìn chàng, lại dường như vượt qua chàng nhìn đi chỗ khác. Tử Ly đột nhiên hoảng loạn, sải một bước kéo A La lên, ôm vào lòng: “Được rồi, được rồi, A La muội đừng như thế, là ta không tốt, là ta không tốt, muội đừng gọi ta là vương thượng, muội không nên quỳ trước mặt ta. Muội đừng xa cách ta như thế! Xa đến mức khiến ta... ta bất chấp triều thần phản đối, sẽ giải tán hậu cung, ta chỉ cần một mình muội, như vậy muội sẽ đồng ý lấy ta đúng không?”. Giọng chàng buồn thảm, vừa da diết khẩn cầu. Nếu A La chỉ vì không muốn chia sẻ chàng với những người đàn bà khác. Tử Ly nghĩ, chàng sẽ cảm thấy được an ủi ít nhiều, chàng sẽ tự nói với mình. A La vì tình thế ép buộc, không phải không yêu chàng. Nhưng lời vừa dứt, A La nói ngay: “Không!”.
Chỉ một chữ. Thân thể còn đau hơn lúc roi gân giảo long quất vào da thịt, lạnh hơn hàn băng thấm vào xương cốt, chỉ cần một chữ “Không” này của nàng!
Thế giới trước mặt tối sầm trong chớp mắt, Tử Ly buông nàng ra, hai tay buông thõng, đôi mắt trợn to nhìn nàng đã có những vằn máu đỏ, chàng nghiến răng: “Chính bởi vì chàng ta không nạp thi*p? Chính bởi vì phụ thân chàng ta chỉ có một tri âm? Chính bởi vì khi ta không ở bên muội, muội đã gặp chàng ta ở Lâm Nam? Thấy chàng ta tình sâu nghĩ nặng, muội cảm động! Tại sao trước nay muội chưa bao giờ nghĩ đến ta, nghĩ đến tấm lòng của ta? Thậm chí, vì chàng ta muội còn tung tin, miệng xưng xưng nói, người muội yêu là ta?”.
Giọng Tử Ly dồn ép đến mức A La bất giác lùi về sau: “Muội nên biết, ta biết rõ đó là trò diễn, nhưng vẫn không kìm được ý nghĩ cho đó là thật! Muội nên biết ta hoàn toàn không cần diễn cho ai xem, bởi vì lòng ta vốn đã trao cho muội. Ba năm không gặp, khi ta nhìn thấy muội ở phủ An Thanh vương, ta không thể thừa nhận với chính mình, tất cả trò này là giả dối!”.
A La cuối cùng không kìm được, hét lên: “Đúng, muội không biết làm thế nào, lúc đầu muội không thích huynh ấy, lúc đầu tình cảm của muội với huynh vượt xa đối với huynh ấy, nhưng đó là trước kia. Về sau đã thay đổi, huynh ấy dần dần làm muội cảm động, khiến muội thích huynh ấy từ lúc nào, muội thích huynh ấy từ lúc nào chính muội cũng không biết!”.
“Được, muội thích chàng ta, vậy muội để ta ở đâu!”. Tử Ly tức run người, không còn vẻ điềm tĩnh thường nhật, giơ tay kéo nàng vào lòng, “Muội thích chàng ta cũng vô ích, chàng ta không cần muội nữa! Bởi vì chàng ta cũng như ta, không muốn muội ૮ɦếƭ!”.
Tử Ly ghì nàng rất chặt, A La bị ghì cứng trong lòng chàng, ngẩng đầu đau đớn nhìn chàng, chỉ có một con đường đó sao? Nàng nghe thấy tiếng Tử Ly lạnh lùng: “Ta sẽ không để muội ૮ɦếƭ, muội buộc phải trở thành người của ta!”.
Nói xong chàng đẩy tay, A La ngã lăn ra giường, sững người, cuống cuống lết về đầu giường bên kia, một chân giơ ra bị Tử Ly tóm lấy kéo giật lại. Nàng hét: “Không!”. Chân kia đạp về phía Tử Ly.
Chàng giơ tay đỡ, nắm được bàn chân nàng lật một cái, người nàng đã lật trở lại. Chàng dùng chân ép A La, hai tay vừa rẽ ra, xiêm y trên người nàng bị xé rách từng mảnh lộ ra khoảng lưng trắng ngần.
“Ôi, không! Không!”. Hai tay đấm túi bụi, nàng ra sức giãy dụa. Tử Ly ép người lên, miệng đã chạm vào tấm lưng mịn màng của nàng, chỉ thấy toàn thân A La cứng đờ, cổ nổi gai ốc.
Tử Ly nhìn A La bị kẹp cứng dưới cơ thể mình, miệng không ngừng kêu khóc. Tiếng khóc đó, tiếng kêu đó đâm vào tim chàng ứa máu. Chàng dừng lại: “Muội không bằng lòng đến thế sao?”.
A La úp mặt xuống giường, kinh sợ. Thì ra tiếp xúc thân mật với người mình không thích lại khó chịu như vậy! Nàng không chống lại được chàng, giọng khản đặc: “Huynh muốn... nếu huynh muốn, huynh cứ làm đi, lần đầu tiên của người con gái cũng chẳng có gì ghê gớm!”. Nàng nhắm mắt, coi như mình đã ૮ɦếƭ.
Tử Ly ngồi dậy, xoay mặt nàng về phía mình. A La né tránh ánh mắt chàng. Trong đôi đồng tử lóng lánh chỉ có nỗi tuyệt vọng và oán ghét. Chàng buông tay, lau nước mắt cho nàng: “Không sao, chỉ cần ta muốn, muội nói gì cũng vô ích”.
Nàng giang tay tát vào mặt chàng, chàng không né tránh. A La thật nhẫn tâm! Chỉ một cái tát đã ném chàng ra khỏi yêu và hận. Thà đừng quay trở về, từ nay để cho lòng nguội lạnh, như vậy sẽ không phải đau khổ nữa.
Tử Ly nhìn nàng không chớp mắt: “A La, từ lúc nào giữa chúng ta trở nên như vậy? Muội trở nên ghét ta đến thế? Lẽ nào muội không biết chúng ta đều không muốn nhìn muội ૮ɦếƭ, cho nên Lưu Giác mới đưa muội vào cung, cho nên ta mới muốn muội làm phi tử của ta. Ta đã làm sai điều gì? Dẫu năm xưa ta chấp nhận hôn nhân do phụ hoàng ban cho, lựa chọn Cố Thiên Lâm, lựa chọn thế lực họ Cố?”.
A La ngân ngấn nước mắt, ngoảnh đầu không dám nhìn chàng: “Muội xin lỗi, huynh không làm sai gì hết, là muội đã phụ huynh”.
Tử Ly thở dài: “Muội nghĩ lại đi, được không? A La muội nghĩ lại đi”.
A La lặng lẽ nằm trên giường, từ cửa sổ có thể nhìn thấy ánh trăng. Bởi vì muốn cứu mạng mình sao? Vậy thì mình không sống nữa! Trả mạng cho hai người đó, sau này không cần cả đời quanh quẩn trong thâm cung.
Tử Ly đi rồi, cung nữ bước vào: “Nương nương, nô tỳ hầu người thay y phục!”.
“Cút!”. A La quát.
Cung nữ sợ hãi giật mình, lùi ba trượng, đứng yên một góc.
Từng tiếng nấc như gõ vào tim. Nàng thầm nghĩ, nếu là lúc mới đến thế giới này, nàng đã đầu hàng, bởi vì giữ tính mạng là quan trọng. Nhưng đến một lúc nhất định, nàng thực sự không sợ ૮ɦếƭ. Sống là tốt, nhưng sống thế này thà ૮ɦếƭ còn hơn! Hỡi thế lực siêu nhiên khiến ta vượt thời gian không gian trở về quá khứ! Ta cầu xin các người cho ta ૮ɦếƭ đi để ta vượt thời gian không gian lần nữa, quay trở về chiếc giường nhà ta ở thế giới hiện đại. Khi tỉnh giấc, nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ, một giấc mơ quá dài mà thôi. A La nằm bất động, dần dần ngủ thi*p.
Trời sáng dần, ánh mặt trời chiếu vào cung điện đến chói mắt, một cung nữ đi đến quỳ trước giường khẽ nói: “Nương nương, đến lúc dậy rồi, nô tỳ đến hầu người!”.
A La không nhúc nhích, nhắm mắt không muốn trả lời.
Cung nữ hơi cuống, lại khẽ giục: “Sắp đến giờ Tỵ rồi, nương nương”.
A La nhổm dậy vớ lấy bình gốm trên bàn ném về phía nàng ta.
Cung nữ hoảng hốt nhảy lên, quỳ gối lui ra.
Hãy để thời gian Gi*t mình từng tý một. A La nghĩ. Nàng không muốn nhúc nhích, dậy làm gì, quanh quẩn mãi cũng vẫn là tòa điện ba bốn chục thước vuông này. Cứ nằm thế này thôi!
Giờ Ngọ ba khắc.
“Nương nương, đến giờ dùng cơm rồi ạ”. Cung nữ để thức ăn lên bàn lại giục.
“Không ăn, đi đi!”.
Giờ Dậu ba khắc.
Cung nữ lại bạo gan đến gần: “Nương nương, đã một ngày nương nương không ăn gì, ăn một chút đi”.
A La nổi đóa, “Nếu ngươi còn dám đến nữa, ta sẽ phạt ngươi nằm sấp!”.
Đêm lại đến. A La không thấy đói. Nàng không ngừng ôn lại từng chi tiết mỗi chuyện xảy ra từ lúc bắt đầu đến bây giờ. Thời gian một ngày, cũng chỉ ôn lại đến đoạn mùa xuân đó. Đào hoa yến tưng bừng, lòng vui vui nghĩ tiếp, lập tức nghĩ tới Lưu Giác. Nàng nhắm mắt hồi tưởng từng chi tiết, không muốn bỏ qua bất kỳ cử chỉ nào, câu nói nào của chàng. Kể cũng lạ, mình sống trong tướng phủ sáu năm, ngoài những người trong phủ, không quan hệ với ai, dường như đã quên mình không cùng thời đại với họ. Lần đầu tiên ra khỏi phủ, chàng có lòng tốt cứu mình, không để mình ngã xuống suối, vậy mà chỉ vì thấy mắt chàng trân trân nhìn bắp chân mình, mình đã ra tay khiến chàng té nhào xuống nước. Đó là do muốn thử mấy chiêu Karate, hay là do tính cách của nữ sinh hiện đại?
Những động tác bật người trên không của chàng thật đẹp mắt, nếu không sợ chàng báo thù, mình đã không kìm được vỗ tay khen.
Chàng cũng thật ngốc, rõ ràng võ công cao cường, vậy mà lại bị mình xỉa một nhát là ngã ngất. Hi hi, đó là tại kế sách giương đông kích tây của mình, tiếp theo là tuyệt chiêu phòng chó sói, đá trúng chỗ hiểm của chàng, lại xỉa tiếp một nhát! A La nghĩ đến đó, miệng bất giác mỉm cười.
Trước khi ngủ thi*p, nàng vẫn còn cười thầm, sao mình lại ςướק sạch bạc của Lưu Giác, lưng vốn đầu tiên của mình hóa ra lại có được bằng cách đó! Đáng tiếc, chỗ ngân lượng đến giờ vẫn chưa trả lại cho chàng...
Cung nữ quỳ bẩm báo, A La không ăn đã một ngày, Tử Ly nắm chặt cây 乃út trong tay, nàng tuyệt thực sao?
“Mặc! Ăn hay không, tùy ý!”. Tử Ly cười nhạt. Bụng nghĩ, muội háu ăn như vậy, để xem nhịn được bao lâu, “Sai người, bắt đầu từ ngày mai, cách một canh giờ thay đồ ăn một lần, nguội lại đưa đi!”.
Ngày hôm sau, cung nữ không dám đánh thức A La. Nàng bị đánh thức bởi mùi thơm sực nức của thức ăn, vừa mở mắt, đã thấy cung nữ đến bên: “Nương nương dùng cơm được chưa?”.
A La lạnh mặt nhìn nàng ta, nhắm mắt, tối hôm qua ôn lại đến đâu rồi? À, mình đánh ngất Lưu Giác ở Đào hoa yến. Hừ, chàng võ công cao cường như thế mà lại bị mình đánh ngất, thật khó tưởng tượng. Nàng mở mắt nhìn ra ngoài, lúc đó cũng thời tiết như thế này. Đáng tiếc, mình không được trở lại thăm rừng đào, không biết hoa đào còn không, bây giờ đã là tháng tư.
A La ngồi dậy, trên người vẫn mặc chiếc váy bị Tử Ly xé rách. Nàng từ từ xuống giường: “Mang quần áo lại đây cho ta”.
Cung nữ thấy nàng trở dậy bèn phấn khởi mang quần áo đến, thận trọng thay cho nàng: “Nương nương chải đầu xong, ăn chút gì nhé”.
A La không nói, rửa mặt sạch sẽ, không để cung nữ chải tóc cho mình, tự tay tết bím, cầm một cuốn sách lại lao lên giường.
Cứ cách một canh giờ, thức ăn trên bàn lại thay mới. A La không thèm liếc một lần, đọc sách mệt, nàng lại nằm nghĩ tiếp.
Buối tối, cung nữ lại báo cho Tử Ly.
Vẫn không chịu ăn sao? Tử Ly bắt đầu lo lắng, nghiến răng hỏi: “Nước cũng không uống?”.
“Không động một giọt!”.
Tử Ly gạt tay hất đổ cốc chén trên bàn. Chàng nhìn những giọt nước trà rớt xuống, tay run run giơ ra đón. A La không ăn không uống, tính mạng của nàng sẽ cạn dần dần như những giọt trà này sao? Nàng thà ૮ɦếƭ cũng không theo chàng! Ý nghĩ đó cùng với nỗi đau lại dội lên như những con sóng xói vào tim, dai dẳng, triền miên đến tê dại.
Nói sự thực với nàng, thả cho nàng trở về với Lưu Giác, mọi đau đớn chỉ riêng chàng uống cạn? Nhưng, vừa nghĩ đến phải trao A La cho Lưu Giác, chàng sẽ xa nàng từ đây, nỗi đau âm ỉ lại trỗi dậy thúc vào tim chàng. Nỗi nhớ nhung đằng đẵng suốt ba năm ở Biên thành, ký ức vẫn tươi nguyên. Quả thực chàng không muốn nhớ! Quả thực không muốn thả nàng để cả đời ân hận day dứt. Thả nàng đi, đố kỵ và nhớ nhung sẽ biến thành con sâu độc chui vào cơ thể chàng, gặm nhấm tim chàng, đến khi toàn thân chàng bị ᴆục rỗng, thành cái hố toang hoác, cho đến tàn hơi cuối cùng.
Tử Ly rũ người gục xuống án thư. Sao mà khó đến thế? Không buông tay thì lòng đau, buông tay lòng cũng đau, A La, nàng có biết, nàng đã ra cho ta một đề thi khó đến thế nào không?
A La còn nhớ, con người nếu chỉ uống nước có thể sống được mấy ngày. Nếu không ăn không uống, sau bảy ngày chắc chắn sẽ ૮ɦếƭ. Ở đây không có đường glucô, không có đạm để truyền, sau năm sáu ngày, muốn cứu cũng không cứu nổi.
Nàng nằm trên giường thầm thì: “Lưu Giác, hãy để thi*p nhớ chàng ba ngày nữa, ba ngày đủ để thi*p nhớ hết mọi chuyện”.
Ngày thứ ba, nàng không ra khỏi giường, không nhúc nhích.
Tử Ly đứng dậy, lật nhìn một bàn đầy thức ăn, một toán cung nữ sợ hãi quỳ dưới đất. Chàng đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng lao đến điện Ngọc Hoa. Chân vừa bước, lòng đã như lửa đốt, chàng không biết rút cục A La thế nào. Cảm giác đắng chát trong lòng khiến tứ chi mềm nhũn.
Đi vào trong điện, chàng liếc nhìn A La nằm trên giường thân hình tiều tụy, nỗi đau lại như mũi tên chích vào lòng. Chàng sải hai bước đến, nâng nàng dậy, nhìn đôi môi khô nẻ nhợt nhạt, bỗng hét lên: “Lũ vô dụng, tại sao không bón nước?”.
Chàng khẽ lay nàng: “Tỉnh đi, A La!”.
A La mở mắt, vô hồn nhìn chàng, Tử Ly thấy nàng mở mắt vội nói: “Mang nước lại đây!”.
“Không...”. Giọng nàng yếu ớt nhưng kiên định.
“A La...”. Tử Ly đau đớn nhìn nàng. A La, phải làm thế nào nàng mới thôi dày vò ta? Chàng loạng choạng lùi lại, lao ra khỏi điện Ngọc Hoa. A La ta khuyên nàng, nàng không ăn, Lưu Giác đến nàng sẽ ăn phải không? Cảm giác chát đắng thít chặt cổ họng chàng. Tử Ly ngẩng nhìn trời đêm. Đêm Phong thành đầy sao, nhấp nháy, nhấp nháy, đó là từng mảnh lòng chàng tan tác bay lên. Chàng một mình thổn thức suốt đêm. Sáng sớm ngày thứ tư, Tử Ly gọi cung nữ: “Truyền Bình Nam vương vào cung!”.
Lưu Giác đã biết tin A La tuyệt thực, bồn chồn đi lại trong vương phủ. Chàng muốn vào cung, nhưng lại sợ gặp rồi không kìm nén được ý muốn đưa nàng đi. Như vậy Tử Ly đưa nàng vào hoàng lăng là phí công vô ích. A La không làm hoàng phi, chỉ còn đường ૮ɦếƭ! Nhưng không gặp được nàng, chàng lại không nuốt nổi cơm, không dằn được lòng. Chàng không biết phải làm sao.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc