Duyên kì ngộ - Chương 54

Tác giả: Trang Trang

Tại đại bản doanh ở ngoại ô phía đông Phong thành, thái tử điểm quân rồi dẫn năm vạn binh sĩ, đi về hướng khe núi Hoàng Thủy. Năm vạn Đông quân đều vận chiến giáp màu vàng, đi vào thảo nguvên chớm xuân xanh mởn, nhìn xa như một đóa hướng dương vàng rực. Thái tử mình vận giáp mềm khóa vàng, ánh nắng ban mai chiếu vào khiến thân hình chàng phát ra muôn ngàn tia óng ánh. Chàng đi rất thư thả, ung dung, như không phải đi đánh trận mà đang du xuân thưởng ngoạn, nhưng trong huyết quản chàng máu đang cuộn trào, sôi réo. Mắt chàng lướt về phía đội quân chỉnh tề, bước đều tăm tắp, chiến giáp màu xám phía sau lưng, lại nhìn sâu vào thảo nguyên phía trước, lần đầu tiên cảm nhận sự uy phong của tướng cầm quân ra trận, lần đầu cảm thấy nam nhi nên tòng quân, lần đầu tiên khao khát *** vung đao ***. Nếu không phải Vương thái úy và Vương Yến Hồi mấy lần nhắc nhở nhất định phải hành sự theo kế hoạch thì chàng đã vung trường kiếm, năm vạn binh sĩ xông lên, cảnh tượng mới tráng lệ làm sao!

Hôm nay, mới sáng sớm thái tử đã rời cung, lát sau đã đến phủ An Thanh vương, sau khi lo lắng một hồi, chàng nói: “Hai bên cộng lại có ba vạn binh mã, chẳng may tứ hoàng tử và Doãn Chi đánh nhau thật, tình hình này... ôi chao, nên thế nào đây!”.

An Thanh vương đầy tin tưởng, vuốt râu: “Thái tử chớ lo, tiểu tử nhà ta khi ςướק vợ chắc chắn không nương tay! Còn tứ hoàng tử...”.

“Vương thúc! Đây không phải là kịch, không phải là lúc giấu giếm bao che! Hai người đó đều là rường cột của Ninh quốc, sao có thể tàn sát lẫn nhau như vậy?!”. Thái tử buồn rầu.

An Thanh vương ngây người, thái tử chắp tay sau lưng đi đi lại lại: “Hoàng huynh ta tuyệt đối không để bọn họ huynh đệ tương tàn như thế... Vương thúc đừng khuyên nữa, thúc đương nhiên phải hiểu nỗi khổ của quả vương!”.

Nói xong những lời đại nghĩa ấy, thái tử liền mang năm vạn binh mã đi khuyên can. Khi qua cổng nam thành, An Thanh vương đích thân hạ lệnh cho lính thủ thành nhường đường, ông thân chinh đứng trên thành, trịnh trọng nói với thái tử: “Điện hạ đi chuyến này nhất định phải khuyên can được hai người đó”.

Cách Cốc thành năm dặm, tướng sĩ áp tai xuống mặt đất nghe ngóng, lát sau hồi báo, phía trước có dấu hiệu bất thường, cơ hồ binh mã đang giao chiến. Thái tử cười hài lòng, đánh nhau thật sao? Chàng hạ lệnh: “Toàn quân nghỉ giải lao nửa canh giờ, sau đó tiếp tục cùng quả vương đi lên khuyên can!”. Năm vạn quân dừng lại trên thảo nguyên.

Khe núi Hoàng Thủy cách dó năm dặm được hình thành do những ngọn cuối cùng của dãy Ngọc Tượng kéo dài đến thảo nguyên. Tương truyền ngày xưa, trời và quỷ đánh nhau, một vị tướng nhà trời bị trọng thương, loạng choạng đi đến đây ngã gục mà ૮ɦếƭ, khe núi Hoàng Thủy là dấu chân cuối cùng của vị tướng đó. Tướng nhà trời mới giẫm ra một cái hố sâu rộng trên thảo nguyên đồng thời chia ranh giới mặt đất, vậy là chỗ hẹp nhất giữa hai đầu khe núi chỉ rộng có hai, ba trượng, bên trong khe lại bằng phẳng như bãi luyện binh, xung quanh vách đá sừng sững, nếu chặn hai đầu hẻm, chim cũng khó bay qua.

Hữu quân của Tử Ly giáp bạc sáng lóa, Nam quân của Lưu Giác giáp xám đen sì, hai quân chia nhau chặn hai đầu hẻm, trắng đen nổi bật. Hai người lúc này đều ngồi trên mình ngựa, nhìn bốn ngàn binh mã luyện tập chiến đấu. Tin thái tử dừng chân lập trại ở cách đó năm dặm, không lâu sau được báo lên, mắt Lưu Giác nhìn về dãy Ngọc Tượng một dải rừng xanh um tĩnh mịch phía xa. Chàng nhẩm thời gian, rút kiếm khỏi bao, mũi kiếm hướng về Tử Ly, thét lên sang sảng: “Mọi người nghe đây, hôm nay bản vương và tứ điện hạ giao chiến, không ai được xen vào!”.

Bốn ngàn binh mã bên dưới dừng đấu, mỗi bên tự quay về hàng ngũ, chừa ra một khoảng trống ở giữa. Tử Ly vận áo bào trắng giáp bạc, mang rọ che mặt, chỉ lộ ra hai mắt sáng quắc, vẻ giễu cợt, khinh khi nhìn Lưu Giác. Lưu Giác hét to, kiếm ra khỏi tay, trong chớp mắt đã thấy hai thân hình một đen một trắng quấn lấy nhau. Hai người lúc sáp gần, lúc lùi xa, rất đẹp mắt! Trong thung lũng giữa hai vách núi, ánh kiếm lóe loang loáng, tiếng va chạm xoang xoảng, khoảng hết hai tuần nhang, từ trên đỉnh vách núi vang lên một tiếng hô lớn: “Dừng tay!”.
Hai người đang hăng máu, ngẩn ra một lát, rồi lại lao vào nhau như không nghe thấy.

Thái tử nhếch mép cười lạnh lùng, hô to: “Các người sao có thể vì một người đàn bà mà bất chấp đại nghiệp tổ tiên? Huynh đệ tương tàn, chẳng phải cớ hay cho lân bang ra tay! Nếu không dừng lại, quả vương sẽ không khách khí, quyết không để hai người u mê thêm nữa!”.

Lời vừa nói ra, bên dưới đội quân hai bên lại xông ra, hai nghìn binh mã giao chiến ác liệt trong thung lũng, hoàn toàn không coi lời Lưu Giám ra gì.

Mắt thái tử dõi theo hai bóng đen trắng ở giữa, quả quyết vẫy tay, ba hàng binh sĩ tay giương cung xuất hiện trên đỉnh núi, trong nháy mắt tên bắn như mưa xuống thung lũng. Hai quân bên dưới dùng lá chắn che đỡ, nhưng vẫn có người trúng tên, bắt đầu vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Lưu Giác phẫn nộ, hét to: “Chư quân tướng sĩ đều chứng kiến rồi đó! Thái tử điện hạ đâu đến để khuyên can, rõ ràng muốn dồn ta và tứ điện hạ vào chỗ ૮ɦếƭ. Lưu Giám! Ngươi rắp tâm tàn sát huynh đệ, đạo trời không dung!”. Nói đoạn trong tay “phù” bắn ra một đám khói, tiếng nổ giòn tan, trong không trung nở ra một đóa hoa màu đỏ.

Thái tử sững người, cười lớn: “Không dừng tay đầu hàng, thung lũng này sẽ là nơi lấy mạng hai ngươi! Các ngươi đừng hòng thoát khỏi đây!”.
Lưu Giác nhìn thái tử, ánh mắt kỳ dị, khẽ lắc đầu thở dài. Thái tử chưa bao giờ ra trận, thật sự rất ấu trĩ, sao Vương Yến Hồi mưu lược lại bày kế cho thái tử như vậy?
Tên từ trên đỉnh núi lại bay xuống như mưa, cộng thêm đá tảng lăn xuống ầm ầm. Lưu Giác không động đậy, tên bay đến chỗ chàng, sức mạnh đã giảm, binh sĩ Ô y kỵ giương lá chắn chặn đỡ. Thái tử nhìn hai đội quân đen trắng bên dưới, bụng nghĩ mình chỉ có năm vạn binh mã, chỉ có thể trấn giữ hai đầu hẻm núi, vây chặt họ nhưng lại không thể tiêu diệt hết. Lúc này từ phía sau những tiếng hô “giết” vang lên, chàng ngây người, ngoái đầu nhìn thấy trận mưa tên từ phía xa bay đến, trong chớp mắt quân hậu vệ đã đổ rạp cả loạt.

Thái tử nhìn hẻm núi sâu trước mặt, hét lớn: “Hậu ứng trở thành tiên phong, xông lên!”. Năm vạn Đông quân quay lưng về sau, như nước thủy triều màu vàng trào bên bãi biển, không lâu sau lại bị trận mưa tên đen sì ép quay lại.

Thái tử ánh mắt trân trối, một lá cờ lớn màu trắng tung lên, lính cung tên tấn công đội quân của thái tử từ phía sau chính là Hữu quân của Tử Ly. Thái tử cuối cùng đã hiểu, hai người kia quả nhiên câu kết với nhau, bây giờ không thể trách chàng nhẫn tâm, chàng trầm giọng nói: “Dàn trận!”.

Trấn giữ hai đầu hẻm núi, Đông quân ỉ vào ưu thế địa hình, nhanh chóng triển khai thế trận. Không lâu sau trên thảo nguyên trước mặt tràn ra những đốm trắng màu bạc, rồi nhanh chóng quy tụ, tựa hồ những đám mây trắng, vây chặt đóa hoa hướng dương màu vàng. Tử Ly thúc ngựa xông ra: “Hoàng huynh, quả nhiên ta không đoán nhầm! Huynh đâu phải đến khuyên can, rõ ràng là đến giết ta!”.

Lưu Giám nhìn đăm đăm vào thung lũng, lúc này mới hiểu bóng người vừa rồi đấu với Lưu Giác không phải là Tử Ly. Thái tử sang sảng hét: “Ta là thái tử Ninh quốc, người kế vị ngôi báu, nhưng ngươi *** ngôi báu đó, âm thầm chuẩn bị binh mã, phụ hoàng nếu biết ngươi âm mưu sát hại huynh đệ ruột thịt, soán ngôi, dưới cửu tuyền cũng không yên!”.

Tử Ly cười ngất: “Di chiếu của phụ hoàng trong tay ta, họ Vương lũng đoạn triều cương, ta nhất định không phụ ủy thác của phụ hoàng, quyết trừ ngoại thích, chấn hưng Ninh quốc, chấn hưng vương tộc Lưu thị! Ngươi tưởng có thể dễ dàng phong tỏa hai cửa cốc, dồn chúng ta vào trong thung lũng tiêu diệt gọn hay sao?”.
Thái tử vừa nhìn hẻm núi sâu phía sau mình, trong đó chỉ có một vạn Nam quân của Lưu Giác, phía trước là thảo nguyên, Hữu quân của Lưu Phi cũng không quá hai vạn người, chàng đột nhiên cười ha hả ra lệnh: “Quân đâu, chúng ta người đông, dàn trận xông lên!”.

Vạn người bên dưới đồng thanh: “Nguyện cùng thái tử điện hạ!”.

Nghe thấy tiếng trống thúc dồn dập, tiếng hô giết rợp trời. Năm ngàn quân tiên phong của hai bên rời đội ngũ xông lên, những ánh chớp vàng chói sáng xông vào những đám mây trắng, tựa như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, những quả cầu lửa lăn trên thảo nguyên, tiếng kêu thảm thiết chấn động không trung. Lưu Giác thét to: “Xông lên công phá hậu tuyến của Đông quân! Tiền hậu giáp công!”.

Nam quân áo giáp đen như mây đen cuồn cuộn vùng vẫy tung hoành rợp trời rợp đất, binh sĩ trùng trùng điệp điệp tràn về cửa thung lũng.

Thái tử sau lưng trước mặt đều có địch, Đông quân mặc dù quân đông, nhưng không tinh nhuệ bằng Nam quân và Hữu quân. Đông quân rúc cục mấy năm không đánh trận, còn Nam quân của Lưu Giác đã qua trận chiến Lâm Nam, đã được rèn luyện thực tiễn. Lưu Giám nhìn thấy những đám mây trắng phiêu động, nuốt dần từng chút ánh mặt trời vàng rực, mắt chàng lộ vẻ lo lắng. Chính lúc đó, mặt đất rung chuyển, trên thảo nguyên phía khu rừng Hắc Sơn xuất hiện một đám đen, lao đến như một cơn lốc xoáy. Thái tử thở phào, vẫy cờ cười lớn: “Giờ ૮ɦếƭ của các người đã điểm!”.

Tử Ly căng mắt nhìn từ xa, chỉ thấy tiếng vó ngựa rậm rịch, giống như Pu'a tạ nện xuống mặt đất. Khi cơn lốc xoáy màu đen đến gần, sau khi thái tử nhìn rõ, thất kinh, thì ra đó là hàng ngàn con bò đang kích động xông vào đội quân như chớp giật sấm rền. Thái tử lúc này đã chỉ huy Đông quân lui lên cao, Hữu quân hoàn toàn trơ trọi trên thảo nguyên. Trong chớp mắt, đội quân bị đàn bò húc tan tác, những binh sĩ không kịp tránh bị húc ngã, dưới móng bò đã được bịt sắt, máu thịt tơi bời, hàng vạn binh sĩ chưa kịp vung kiếm đã bị giẫm nát, kêu la thảm thiết. Thảm nhất là đội quân trong thung lũng, đàn bò bị kích nộ xông đến, nhưng phía trước lối ra hẹp, chúng không thoát ra được, quay trở lại xông vào trong thung lũng.

Lưu Giác tức sôi người, hét to: “Bắn tên, đội khiên dài đi trước, đội lá chắn đi sau!”. Bản thân chàng vận công lao lên, kiếm vung đến đâu máu vọt đến đó, đầu bò bị chém đứt ngổn ngang. Ô y kỵ tới tấp làm theo, tinh thần Nam quân đã phấn chấn trở lại, miệng hô vang, tay cầm khiên dài, xông lên, trong thung lũng mấy trăm con bò ૮ɦếƭ la liệt. Lưu Giác thở gấp, nhìn thấy đuôi bò bị buộc mồi lửa, chửi to: “Vương Yến Hồi, khốn kiếp! Ngươi không phải là đàn bà!”.

Chàng tập họp đội ngũ điểm quân, quân của hai bên trong thung lũng tổng cộng hai vạn binh đã tiêu hao mất ba, bốn nghìn.

Phía Tử Ly tập hợp đội ngũ, hai vạn người cũng mất gần sáu nghìn, lòng vừa phẫn nộ vừa khâm phục Vương Yến Hồi. Mưu tính của người đàn bà này quả thực ngoài sức tưởng tượng, lúc này còn nghĩ ra sử dụng độc chiêu này, không mất một sĩ tốt đã có thể đả thương nghiêm trọng nguyên khí hai quân.

Những con bò kinh sợ đau đớn vì lửa đốt dưới đuôi, trong chớp mắt đã chạy sâu vào thảo nguyên. Hai quân chưa kịp hoàn hồn, đội quân giáp vàng chói lọi như ánh mặt trời lại xông ra. Lần này đấu giáp lá cà, trong những đám mây trắng dày đặc chen lẫn những điểm vàng lấp lánh, mây đen cuồn cuộn. Trong vạn dặm không hoàn toàn là ánh mặt trời, mây cũng không che được đến chân trời. Nụ cười trên mặt Tử Ly đã trầm xuống, chàng băn khoăn không hiểu ý Vương Yến Hồi. Nhìn chiến trường, sát khí tỏa ra, biến đám mây bên cạnh chàng ngưng thành băng lạnh. Chàng biết, đàn bò kinh động vừa xông ra. quân của chàng đã tổn thất nặng nề, hai quân chống cự vất vả, nếu lại không dẫn dụ ra được đội quân bí mật, trận này tất bại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc