Duyên Hề - Chương 63

Tác giả: Hề Lệ Sa

Bí mật của chiếc nhẫn
Thời gian lơ đãng, chỉ trong chớp mắt đã qua đi.
Chẳng mấy chốc thu đi đông đến, trong cung ngày càng im ắng, như mây bàn thổi qua. Bởi vì vẫn đối với bên ngoài giấu giếm, cho nên cuộc sống của cả nhà Thủy Dạng Hề thật sự là quá bình tĩnh cùng nhàn nhã.
Thái Hậu muốn mượn thế lực Lâm tướng quân ở bên ngoài làm ra cái gì đó nhiễu loạn, nhưng thật ra cũng ngại thân thể Nam Cung Ngự Cảnh hình như đã chậm rãi khôi phục, nên không dám lại hành động thiếu suy nghĩ. Nam Cung Ngự Cảnh cũng nhân cơ hội đem thực quyền của quan viên họ Lâm thu về trong tay chính mình, vô luận binh quyền hoặc là hành chính quyền, trước sau cuối cùng không đến một tháng, đã mạnh mẽ vang dội thay đổi.
Đầu mùa đông sáng sớm, trời se lạnh. Khi ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào Thừa Kiền Điện, Nam Cung Ngự Cảnh đã muốn hạ triều trở lại.
Trong Thừa Kiền Điện, ngồi giữa trung tâm là một nữ tử trên chiếu, vạt áo thiến sắc thật dài thừa dịp cửa mở gió thổi thì nhanh chóng quăng vào chỗ chỉ vàng thêu trên đôi giày của Nam Cung Ngự Cảnh.
Nữ tử cầm trong tay hai quân bài hình ảnh có chút dữ tợn ném ra, đắc ý nói: “Song tiễn, nổ cho các ngươi thương tích đầy mình. Như thế nào, hai cái tiểu quỷ, nương ngươi nhưng là lại thắng các ngươi. Mau mau mau, đem các bảo bối của các ngươi dâng tặng lên đi...” Thủy Dạng Hề gặp may, một mặt gào thét, một mặt hai tay càng không ngừng hướng trước mặt Niên Niên cùng Tuyền Tuyền vơ cái gọi là bảo bối.
Bọn họ đã nhiều ngày nhưng vẫn thích trò chơi “Bài Tú Lơ Khơ” theo như lời Thủy Dạng Hề gọi. Chính là, hai tiểu hài tử mười lần chơi thì mười lần đều thua, bọn họ đã nhiều ngày ở trong cung ςướק đoạt “mồ hôi nước mắt nhân dân” đều nhanh bị người nương không lương tâm kia của bọn hắn ςướק sạch.
Niên Niên cùng Tuyền Tuyền có chút tức giận bất bình nhìn nữ nhân trước mắt, đem hỏa phượng minh châu chính mình ngày trước mới thăm dò xin xỏ từ trong lòng phụ thân ra, ánh mắt nhanh phun ra lửa. Trong tai còn phải chịu đựng nàng không có hảo ý lải nhải: “Ai, tiểu quỷ, sao lại không độ lượng như vậy, không phải là mấy hạt châu sao, thua thì phải chịu, biết không, thua thì phải chịu.”
“Nương đối với phụ thân luôn ngoan ngoãn phục tùng, đối chúng ta liền tâm ngoan thủ lạt, không lưu tình chút nào như thế, nương nương thật xấu...” Niên Niên đau lòng nhìn hạt châu của mình được cất vào trong tay áo Thủy Dạng Hề, nước mắt lưng tròng hướng Thủy Dạng Hề thảm khóc lóc.
*Tâm ngoan thủ lạt: bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác.
“Đúng thế, nương quá bất công,” Tuyền Tuyền cũng thừa cơ lãnh đạm thêm một câu, còn không quên quăng cho nương nàng một cái ánh mắt xem thường, mang ý khinh bỉ.
“Hắc, hai tiểu quỷ nói thế là không phải. Đây chính là nương nên được, ai bảo các ngươi chơi không bằng người ta chi. Phụ thân ngươi ngày trước như thế nào theo các ngươi nói chuyện, làm người trọng yếu phải quang minh lỗi lạc, biết không? Như thế nào là quang minh lỗi lạc, chính là thua thì phải trả tiền, nhất là thua bởi nương ngươi là ta.” Thủy Dạng Hề trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, đem bài một lần nữa xáo trộn bày lại chính giữa. (theo mình nghĩ là đem bài xào lại, tra từ Hán Việt là chơi bài tú lơ khơ/bài cào á)
Hai tiểu hài tử có chút mạc danh kỳ diệu nhìn nhìn nữ tử trước mắt, hai mặt nhìn nhau, phụ thân bọn họ khi nào thì nói với bọn họ lời có đạo lý như vậy? Vậy người trước mắt đến tột cùng vẫn là nương trí tuệ không ai có thể địch nổi của bọn hắn sao? Sao khi gặp phụ thân rồi lại choáng váng mà biến mất chứ?
Hai người mang theo do dự, chìa tay ra hướng mấy lá bài, âm thầm nói, lần này không thắng không được.
Nam Cung Ngự Cảnh nhịn không được cười ra tiếng, nhìn ba người trên mặt đất, khóe mắt lộ ra hạnh phúc nồng đậm. Đây là người nhà của hắn, là nơi hắn trở về. Mỗi ngày thượng triều đều mong đợi hạ triều sớm để trở về.
Mỗi ngày vừa về đến là có thể chứng kiến hình ảnh ấm áp như thế, làm cho hắn cảm thấy như nằm mộng giữa ban ngày. Chung quy vẫn cảm thấy có loại cảm giác không thực, tuy là gần ngay trước mắt, lại như thế nào cũng ***ng chạm không đến.
Hắn ngồi xổm xuống, đem Thủy Dạng Hề ôm vào trong lòng, trong lòng nhất thời liền tràn đầy: “Như thế nào, nàng lớn như vậy, còn khi dễ Niên Niên cùng Tuyền Tuyền sao?”
“Phụ thân...”
“Phụ thân...”
Hai tiểu quỷ thấy Nam Cung Ngự Cảnh, lập tức bỏ quên bài, song song hướng Nam Cung Ngự Cảnh đi qua dính lấy: “Phụ thân, ôm một cái, không cần chỉ ôm nương, nương hư lắm, luôn khi dễ chúng ta. Bảo bối của ta đều bị nương lừa lấy đi hết rồi.” Nói chuyện là Niên Niên, hắn chính là lấy thanh âm đặc biệt của mình hướng Nam Cung Ngự Cảnh tố ủy khuất, đồng thời thân thể đã muốn oa tiến vào trong lòng Nam Cung Ngự Cảnh, gắt gao muốn hắn ôm.
Tuyền Tuyền cũng không cam lòng yếu thế, một đôi tay nhỏ bé dùng sức túm cánh tay Nam Cung Ngự Cảnh, liên tiếp tìm hướng chui vào: “Phụ thân, Tuyền Tuyền cũng muốn ôm một cái.”
Chỉ trong nháy mắt, Thủy Dạng Hề liền bị hai đứa nhóc đẩy đi ra ngoài, hai đứa thỏa mãn, một đứa kéo một cái cánh tay Nam Cung Ngự Cảnh, đứa còn lại chiếm một cái đầu gối Nam Cung Ngự Cảnh, quay hướng Thủy Dạng Hề lén cười như con mèo nhỏ tinh ranh, y chang kẻ trộm.
Nam Cung Ngự Cảnh sủng nịch vuốt nhẹ đầu bọn họ, đối Thủy Dạng Hề cười cười, có chút bất đắc dĩ đem hai cái tiểu tổ tông ôm lên ngồi vào trên long ỷ rộng thùng thình kia: “Lại bị thua bởi nương đi. Ha ha... Về điểm này, chỉ bằng chút thông minh của hai người các ngươi đã nghĩ sẽ thắng được nương ngươi, cũng có chút không biết tự lượng sức mình.” Tay ở chóp mũi bọn họ theo thứ tự lướt qua, lưu lại một đường cong mềm nhẵn thẳng kéo dài tới trong lòng.
“Hừ, phụ thân cũng bất công. Nương nói trò giỏi hơn thầy mà thắng. Nương chính là màu lam, chúng ta là màu xanh. Đây chính là do nương chính mình nói. Cho nên chúng ta hẳn là thông minh hơn so với nương.” Tuyền Tuyền có chút không phục mà nổi chu cái miệng nhỏ nhắn, tay nhỏ bé còn không quên thẳng tắp ở trên mũi phụ thân kia sờ, đòi bằng được công bình.
“Đúng vậy, đúng vậy, ta đồng ý với Tuyền Tuyền. Phụ thân cũng thực thông minh, phụ thân giúp chúng ta đem nương đánh bại được không?” Niên Niên nháy cặp mắt to vô tội kia, ở bên cạnh nịnh hót đồng thời còn không quên tìm cách đạt được mục đích của mình.
Thủy Dạng Hề nhìn ba người đang ngồi phía trước, khe khẽ thở dài, chậm rãi lắc lắc đầu, con gái của nàng khi nào thì lại biết làm nũng như thế đây. Nhất là Tuyền Tuyền, bình thường đối với người mẹ này là nàng cũng không thấy đeo bám vào như thế. Nhìn Nam Cung Ngự Cảnh khuôn mặt hoàn mỹ, con ngươi sáng như sao, quả thật là sắc đẹp ૮ɦếƭ người a.
Tay nàng xoa xoa chiếc nhẫn bạn, đường văn trên mặt vẫn quen thuộc như trước. Đóa mẫu đơn kia vẫn rất sống động. Trở về cũng đã một thời gian, tới lúc phải đi làm chút việc rồi.
“Niên Niên, Tuyền Tuyền, nương phải đi ra ngoài một chuyến, các con phải tốt bảo vệ phụ thân, có biết không?” Thanh âm thanh thúy vang lên, làm ba người đang đắm chìm trong sự vui sướng không khỏi sửng sốt.
“Nương lại muốn một mình hành động, bỏ lại chúng ta sao?” Niên Niên nhăn lại tuấn mi nho nhỏ của mình, vẻ mặt có chút bất mãn.
“Đương nhiên không phải,” Thủy Dạng Hề cười khẽ, dời bước tiến lên, khinh nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Niên Niên, “Nương lần này có giao nhiệm vụ cho các con a. Phụ thân trúng độc, thân thể không tốt, các con phải lưu lại bảo hộ phụ thân, không để cho phụ thân gặp gì sơ xuất. Nương muốn đi tìm thuốc giải cấp cho phụ thân a.” Có chuyện nàng sẽ không gạt hài tử, cũng không cần thiết gạt.
Tuyền Tuyền trong mắt lóe ánh sáng: “Nương nói là chúng ta có thể quang minh chính đại đi ra ngoài?” Nàng quả thật là muốn đi xem nhà mới của mình đến tột cùng là cái bộ dáng gì nữa a.
“Không được,” Thủy Dạng Hề lắc đầu, ngữ khí tăng thêm, “Các con không được phép để phụ thân rời khỏi tầm mắt mình, thế nhưng, các con cũng không thể bại lộ thân phận. Nếu không, liền phạt mười ngày không được ăn cơm.”
A? Hai đứa nhóc há to miệng, đem hai tay nhỏ bé giơ lên trước mắt, mười - trời ạ, lâu như vậy, như thế không phải rất khó chịu? Bảo bọn họ bỏ qua những mỹ thực này, không được ăn thực so với giết bọn họ còn khó chịu a. Hai đứa nhìn thoáng qua rất ăn ý, hướng Thủy Dạng Hề gật đầu như băm tỏi.
Thủy Dạng Hề xoa xoa đầu bọn họ, thế này mới nở nụ cười vừa lòng.
Giương mắt nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, chống lại trong con ngươi phiếm đỏ hắn, có phần hoảng hốt, sau vẫn cười nói: “Ta sẽ thực mau trở lại,” ngữ khí bình tĩnh mà dịu dàng.
“Tốt,” Nam Cung Ngự Cảnh gật đầu, “Hề Nhi cẩn thận. Hề Nhi lần trước cấp ta nói, ta đã sớm biết. Chính là cũng không xác định, thẳng đến lúc đó mới chính thức hiểu được... Khi còn bé, trong lúc vô ý đã nghe được nàng cùng người khác nói chuyện, loáng thoáng biết nàng không phải là mẫu thân ruột của ta. Khi đó liền đã có phòng bị, cho nên Hề Nhi yên tâm, ta đều có cách ứng đối. Chờ đến thời cơ thích hợp, nhất định sẽ cho bọn họ toàn bộ sa lưới.”
Trên mặt Thủy Dạng Hề hiện lên kinh ngạc, không nghĩ tới hắn đã sớm biết. Thời cơ? Lúc nào cơ? Trong lòng nàng tuy có nghi vấn, nhưng chung quy không hỏi ra. Hắn quyết định làm gì, bất luận là thời điểm nào, nàng đều tin tưởng hắn. Nàng hướng hắn gật đầu, một cái lắc mình là đã biến mất giữa sắc trời mênh ௱ô**.
Phủ Tam hoàng tử, trong phòng ngủ giữa của Lâm Thủy các, Thủy Dạng Hề đứng ở cạnh bàn bát tiên quen thuộc, hung hăng xiết chặt tay trái. Ngón áp út lập tức truyền đến một trận bén nhọn đau đớn, máu tươi lập tức trào ra, bao phủ toàn bộ chiếc nhẫn bạc.
Đây là mấu chốt khi trước trong lúc trụy thai vô ý đã phát hiện ra, lúc ấy thậm chí cũng không để ý, sau khi nàng tỉnh lại ngồi rà soát lại suy nghĩ mới cảnh giác quay lại đây. Có lẽ, đây chính là lời giải ở trong chiếc nhẫn.
Nhẫn này quả nhiên là có bí ẩn khác biệt, nàng buông tay ra, đem nhẫn cẩn thận từ Ng'n t gỡ xuống dưới, dùng nước tẩy sạch, tỉ mỉ đứng lên nghiên cứu.
Nhìn một hồi lâu, rốt cục phát hiện trong nhẫn chỉ có cất giấu một chỉ bạc tinh tế như lưỡi đao, theo như nàng xem thì đả thương tay nàng chính là sợi chỉ bạc này. Một tay kia dùng sức nắm chặt, sẽ bắt đầu khởi động cơ quan tinh vi không thể nhận ra ở bên dưới nhẫn, đem sợi chỉ kia càng xiết càng chặt, thẳng đến khi hãm sâu vào giữa Ng'n t người.
Cơ quan thiết kế quả nhiên là cực kỳ khéo léo, nếu như vĩnh viễn không đeo chiếc nhẫn này, sợ là mãi mãi đều không phát hiện được. Nàng rất là cẩn thận giữ lấy cơ quan kia, lôi ra sợi chỉ bạc, theo lực lôi ra chỉ bạc ngày càng dài, chỉ bạc cũng dần dần được gom lại, từ một nửa vòng tròn, cuối cùng, toàn bộ bị kéo đi ra. Mà kết cấu của nhẫn theo sợi chỉ bạc đi ra cũng bị phá vỡ từ giữa.
Nguyên lai, nhẫn này đúng là rỗng ruột. Thủy Dạng Hề thuận thế đem nhẫn cởi ra, một vòng tròn màu bạch quấn xung quanh chiếc nhẫn. Nàng dùng châm chọc nhẹ nhàng đem cái màu trắng kia tách ra, đúng là hé ra một mảnh giấy, quả đúng là cẩn thận.
Nàng chậm rãi đem mảnh giấy mở ra, rất nhỏ, chỉ bằng phân nửa chiều rộng Ng'n t, mặt trên cũng là một vật trống không.
Nàng cầm tờ giấy giơ giơ lên, hí một mắt, không có khả năng, đã bí ẩn như thế chắc chắn phải là nơi cất giấu cái gì mới đúng. Trong mắt hiện lên một chút tàn khốc, ngón cái cùng ngón trỏ vô ý thức ở trên tờ giấy vuốt ve.
Đang lúc nàng vắt óc suy nghĩ, cảm thấy hai Ng'n t có phần hơi lộm cộm, nàng hơi sửng sốt, lập tức hiểu được. Đem tờ giấy hướng về ánh sáng, quả nhiên, trên tờ giấy bị đâm nhiều lỗ nhỏ, mà những lỗ nhỏ này tựa hồ là tạo thành một bài thơ tay.
Mộc diệp tiêu tiêu lạc, dạ miên nhân dị miên,
Phủ trung tân nhân tiếu, bệnh hồn tác thu thiên.
Phật tiền tam sinh nguyện, quân tâm phi ngã tâm
Đồ mưu triều đình thượng, thiếp hồn oán quy thiên.
(Mộc diệp khẽ vi vu, đêm nay người chưa ngủ,
Trong phủ người mới cười, bệnh hồn quanh quẩn bên bàn đu dây
Trước Phật tam sinh nguyện, tâm chàng không còn ở lòng thiếp
Mưu đồ trên triều đình, thiếp hồn oán quy thiên
Hắc.. khúc này mình tự dịch haa)
Thủy Dạng Hề xem hết, vẫn là có chút không hiểu. Đây đơn giản chính là một bài thơ tay ai oán nơi khuê phòng mà thôi. Viết bài thơ này ắt hẳn chính là Mộc Tư Khê, mà trong nội dung thơ chắc chắn phải cùng Thủy Tướng có liên quan, chính là, xem nãy giờ có thấy chỗ gì đặc biệt đâu? Chẳng lẽ ám chỉ cái ૮ɦếƭ của nàng cùng Thủy Tướng có liên quan?
Nàng lắc đầu, sẽ không, hoàng hậu mới là người giết nàng, điểm ấy xác nhận là không thể nghi ngờ.
Nàng đem bài thơ ở trong lòng mặc niệm mấy lần, tinh tế nghiền ngẫm một trận, khóe miệng lộ ra một chút cười đắc ý. Thì ra là thế. Thân mình lắc một cái, liền đã ra khỏi Tam Hoàng tử Phủ, hướng người qua đường hỏi thăm rõ địa phương, lúc này mới hướng thành đông mà đi.
Một đường hái hoa phủ liễu, ước chừng nửa khắc, trước một tòa viện bỏ hoang ngừng lại. Sân nhà đã sớm bị tàn phá kinh khủng, bốn phía cỏ dại sinh trưởng um tùm. Cửa viện thật to ở trong gió phát ra từng trận vù vù, rêu xanh trên tường dưới ánh mặt trời đúng là chói mắt mà rực rỡ, như kim châm làm đau nhói mắt người. Chung quanh rất là cô tịch, không có dấu hiệu của con người, chỉ có một tòa sân này trơ trọi. Giống như một tòa thành bị nguyền rủa, tản mát ra hơi thở âm trầm nồng đậm.
Thủy Dạng Hề chỉ ở sân nhìn ra ngoài một hồi, xuyên thấu qua cánh cửa đổ nát kia, có thể thấy bên trong sâu không thấy đáy. Nàng nhíu nhíu mày, đây là Mộc phủ ngày xưa sao? Nay tan hoang thành như vậy, rõ ràng ứng với câu kia trước đây “vương tạ đường tiền yến, phi nhập tầm thường bách tính gia”.(*)
Vung tay lên, cửa kia liền tự mở ra hai bên, nàng nhấc lên làn váy cuối cùng hướng phía trong đi vào...
_____
(*) Hai câu thơ này lấy ý được trích trong bài thơ Ô Y hạng, nguyên tác của Lưu Vũ Tích
劉禹錫
烏衣巷
朱雀橋邊野草花, 烏衣巷口夕陽斜。
舊時王謝堂前燕, 飛入尋常百姓家。
Ô Y hạng
Chu Tước kiều biên dã thảo hoa,
Ô Y hạng khẩu tịch dương tà.
Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến,
Phi nhập tầm thường bách tính gia.
Dịch Nghĩa:
Bên cầu Chu Tước cỏ dại mọc đầy hoa.
Trong ngõ Ô Y ánh mặt trời chiếu vào
Ngày trước chim yến đến làm tổ nơi lâu đài nhà họ Vương, họ Tạ.
Nay bay vào những nhà dân chúng bình thường ẩn trú
Chú thích:
Ô Y nghĩa là áo đen. Xưa đời nhà Tấn trung hưng, họ Vương, họ Tạ là hai nhà quyền quý vinh hiển nơi đó, các con em đều mặc áo đen, nhân vậy mới có tên Ô Y.
Bản dịch của Trần Trọng San:
Ngõ Ô Y
Bên cầu, cỏ dại hoa đồng,
Ô Y ngõ cũ nằm trong nắng chiều.
Én lầu Vương Tạ thuở nào,
Bây giờ lưu lạc bay vào nhà dân
Bản dịch của Tản Đà:
Ngõ Ô Y
Bên cầu Chu Tước cỏ hoa,
Ô Y đầu ngõ, bóng tà tịch dương
Én xưa nhà Tạ, nhà Vương
Lạc loài đến chốn tầm thường dân gia.
Bí mật trong bí mật
Đi vào bên trong sân, lại càng hoang vu, dựa theo bố cục lớn nhỏ của toàn bộ sân cũng mơ hồ có thể tưởng tượng ra, lúc trước nơi này huy hoàng như thế nào.
Kiến trúc trong viện phần lớn chỉ còn lại một ít tàn viên gỗ mục, căn bản không nhận ra được đâu là đâu. Thủy Dạng Hề đi qua một gian lại một gian nhà đã bị mục nát, có thể cũng không được xem là gian nhà bị tàn phá, nhiều lắm chỉ có hình dạng của một phòng ốc, ngay cả bốn phía tường che cũng không có. Khiến cho chỗ ngồi này trong sân có vẻ càng thêm trống trải cổ xưa.
Bài thơ kia mỗi chữ viết đều làm người ta liên tưởng tới “Mộc Phủ Tháp”. Mà nay, nàng mặc dù đã tìm ra Mộc Phủ, nhưng ở tại nơi hoang vu lụn bại như thế này, nơi kiến trúc đã lung lay sắp đổ mà phải tìm ra nơi nào đã đặt tháp, quả thật là có chút khó khăn.
Vòng vo cả nửa ngày, cuối cùng dường đem toàn bộ Mộc Phủ lật ngược lên. Không hổ danh là hậu nhân mấy đời danh môn vọng tộc, riêng chỗ ngồi này trên một cái sân bỏ hoang cũng cho thấy vài phần cường thịnh. Chẳng qua một người khôn khéo như đương kim Thái hậu, sao lại để cho Mộc Phủ suy bại đi xuống như vậy? Vào tay bà ta thì phải càng thêm phồn vinh mới đúng, nhưng vì sao ngược lại ngày một xuống dốc, đến nỗi bây giờ chỉ còn là một phế tích.
Trong lòng mang theo nghi vấn, nàng lại hướng phía trước đi tới vài bước, từ đại môn tiến vào, trong lòng nàng vạch ra trình tự, hiện nay chỉ còn lại có góc đình gỗ này được xem là nơi tốt nhất của cả ngôi phủ đệ này. Nàng nhìn chung quanh một chút, nơi này có thể xem như là nơi thanh tịnh u nhã nhất trong viện, giả như còn không tìm ra được phật đường hay gì đó, thì xem như hôm nay đến cũng không thu hoạch được gì.
Mãi suy nghĩ, chân đã sớm nâng bước tiến vào trong. Một mùi ẩm mốc cùng bùn lầy tanh hôi truyền đến, làm người ta muốn buồn nôn. Nàng một tay bịt mũi, một tay kia vẹt mớ mạng nhện phiền phức hỗn độn trước mặt, nhắm mắt theo đuôi đi về phía trước tìm kiếm. Vạt áo dài dính vào một chút bụi bẩn cũng không để ý.
Qua một bờ tường cao đổ nát, trước mắt liền hiện ra một cái phật đường rất rõ nét. Hương án trước Phật vẫn ở đó, chỉ là hương án kia còn lại một chút tàn hương không biết đã có từ khi nào, chứng kiến diễn biến hưng suy ở Mộc phủ. Làm cho người ta không khỏi có chút cảm khái.
Điều làm người ta chú ý nhất chính là một bức tượng Quan Âm vô cùng to lớn đặt ngay trung tâm, theo thời gian đã bị năm tháng ăn mòn, bức tượng kia mặc dù đã cũ nát, nhưng coi như vẫn còn nguyên vẹn, không có thiếu khuyết cái gì.
Thủy Dạng Hề hướng phía tháp nhẹ nhàng phủi bụi, một trận gió nhẹ thổi qua, thổi tan tro bụi đã ngưng kết nhiều năm trên tượng phật, khiến cho hình ảnh ௱ô** lung mơ hồ kia nhất thời rõ ràng không ít.
Nàng tiến lên, hé mắt nhìn chằm chằm bức tượng kia hồi lâu, nhưng vô luận như thế nào đều nhìn không ra có gì khác lạ. Khiến nàng không khỏi hoài nghi Mộc Tư Khê có phải nghĩ sai địa phương rồi hay không?
Chỉ thấy bạch ngọc Quan Âm đang thượng tọa trên đài hoa sen cưỡi mây đến, dưới làn váy trắng đôi chân trần như ẩn như hiện chân trần, một tay cầm một bình cam lộ, miệng bình hơi hơi hướng xuống phía dưới, mà một tay kia lại khoác lên trên cổ tay kia, có vẻ thanh tao ưu nhã. Biểu cảm từ bi mà an bình, một đôi mắt hẹp dài khẽ cụp, quan sát chúng sinh, đỉnh đầu lóe ra kim quang biểu hiện sự bất phàm của người. Ở trong mắt nàng, đẩy chỉ là một bức tượng bình thường không thể bình thường hơn
Trong lòng không khỏi có chút ảo não, nàng đối với phật gia cũng không rành, cho dù bức tượng này xác thực có cái gì không ổn, nàng cũng không nhất định có thể nhìn ra được.
Nhẹ nắm tay thành quyền, nàng tung thân bay lên, ở trên tường tìm cái điểm tựa, đến gần bức tượng để quan sát, không bỏ qua dù là chi tiết nào. Tay hơi hơi phất qua đầu Quan m, chậm rãi hướng phía cổ, trước ***, cánh tay đặt ở trước *** kia, bàn tay niệm chỉ này hình như có chỗ bất thường.
Nàng ngưng mi suy nghĩ một lúc lâu, rốt cục mới nhớ tới đến chính giữa vật này không phải là chiếc nhẫn của nàng đặt có khắc đóa mẫu đơn kia sao, chả trách quen thuộc như vậy. Mẫu đơn này hiện ra đột ngột, nàng mặc dù không hiểu phật pháp, nhưng cũng biết trong phật gia nếu như có hoa nhất định là hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, giống như phật chi độ chúng sinh mà bất hối. Vậy hoa mẫu đơn ở chỗ này, không khỏi có phần vô lý mà phàm tục hay sao?
Nghĩ vậy, liền đem đóa mẫu đơn nhỏ cỡ nửa Ng'n t út sờ soạng mấy lần, cảm thấy hình ảnh không trơn nhẵn như những chỗ khác, được khắc có chút gập ghềnh, đường vân cũng rõ ràng. Nàng lập tức lấy ra chiếc nhẫn bạc kia, đem hướng ngay đóa mẫu đơn trên tượng, trong lòng không khỏi cả kinh, thế nhưng hoàn toàn ăn khớp. Lập tức liền nghe một tiếng thanh âm di chuyển vang lên, một bức tường phía sau tượng lập tức dịch chuyển.
Thủy Dạng Hề lúc này vui vẻ, xem ra huyền cơ là ở chỗ này trách không được chiếc nhẫn này lại quan trọng như vậy, nguyên lai là một vật mở một vật, nghe cậu nói Mộc Tư Khê vốn không phải người băng tuyết thông minh, có thể nghĩ ra phương pháp cất giấu như vậy, quả nhiên là hiếm thấy.
Thủy Dạng Hề đem vật trong hốc ngầm cầm trong tay, xoay người một cái liền đã đứng vững vàng ở trên đất. Nhìn như cũng không phải vật gì đó thật trọng yếu, hình như chỉ có cộm lên một phong thư, mặt trên viết nữ nhi của ta Hề Nhi thân khải.
Thủy Dạng Hề mặt nhăn nhíu mày, xem ra đây xác thực là Mộc Tư Khê để lại cho Thủy Dạng Hề. Chỉ là, nếu như nàng biết được Hề Nhi đã không còn là Hề Nhi trong lòng nàng trước kia, cái loại sự tình khó khăn này như thế nào có thể chịu được, may mắn, họ đều là người đã từ giã cõi đời.
Đây có lẽ chính là nỗi đau khổ trong nhân gian, mọi sự không phải do người, nàng thở dài, cuối cùng đem vật trong phong thư lấy ra, đúng là một cái sáo nhỏ, ngắn màu tử kim*, chỉ dài cỡ ngón út, quả thực là vô cùng tinh xảo. Hao tốn tâm tư để cất giấu như vậy, nhất định là điều cực kỳ trọng yếu.
*Tử kim: màu tím bầm.
Thủy Dạng Hề quan sát sáo nhỏ này một lúc, mới thu lại trong ***, lúc này mới đem lá thư còn lại này mở ra:
“Hề Nhi của ta.
Nếu con có thể bình yên đọc được thư này, trong lòng nương rất an ủi. Như vậy có thể chứng minh là nữ nhi của nương cũng rất thông minh bản lãnh, lo sợ trong lòng nương có thể buông xuống. Sáo tím này là của một người cố hữu tặng cho nương. Nếu như con có thể tìm ra thư này, tin tưởng con đã gặp qua người này. Nếu như có gặp khó khăn gì, có thể tìm hắn giúp đỡ.
Nương thật không đành lòng bỏ con mà đi, nhưng vận mệnh trêu người, cho con và ta cốt nhục chia lìa. Ngày lại ngày trôi qua, nương tự biết thời gian không còn nhiều, mà con tuổi còn nhỏ, ta sợ vật này không thể còn nguyên vẹn để lại cho hậu thế, nên cố lưu quyển sách, hy vong có thể lưu lại mạng sống cho con.
Dì của con, cũng chính là đương kim hoàng hậu, kì thực không phải con gái nhà Mộc gia ta. Nàng là con gái của Quản gia Mộc phủ Lâm Vinh.”
Thủy Dạng Hề xem tới đây, không khỏi ngẩn ra, nguyên lai đương kim Thái Hậu không phải là xuất thân từ Mộc gia, bổn gia nguyên là họ Lâm. Cũng khó trách nàng cùng quan viên họ Lâm trong triều thân cận như thế. Sợ là bên thông gia của chính nàng cũng chưa biết. Quả nhiên là che giấu rất kỹ, nếu không phải đọc được thư này, còn nghĩ thật không ra vì sao quan viên họ Lâm lại bán mạng trong triều như thế. Nguyên lai là có quan hệ mật thiết với nhau.
Hoàng hậu này, không, Thái Hậu mới đúng, quả thâm sâu nên nàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.
Ánh mắt nàng tiếp tục dời xuống phía dưới:
“Lâm Vinh đem tráo muội muội của ta, đổi lấy con gái của hắn. Nguyên nhân là ta cùng phụ thân của ngươi đã sớm có hôn ước, do đó việc tiến cung sẽ do muội muội ruột ta, thứ nữ của Mộc gia thay thế. Nhưng vạn lần không nghĩ tới, muội muội ruột của ta lại là con gái của Lâm Vinh, khi biết được chân tướng, thánh chỉ đã hạ, mà muội muội ruột của ta đã bị Lâm Vinh đem về quê nuôi nấng, chỉ vài năm sau liền mắc bệnh qua đời.
Nữ nhi của Lâm Vinh đã lập thệ với trời là sau khi tiến cung tuyệt không lộ ra nửa phần, vẫn là con gái của Mộc gia, vì Mộc gia vinh thì vinh, Mộc gia nhục lấy làm hổ thẹn. Nhưng tiểu nhân chung quy vẫn là tiểu nhân, cho dù có là hoàng hậu tôn sư, đạt được quyền lực rồi mà vẫn còn bất mãn. Cũng sợ người của Mộc gia đem bí mật tiết lộ, nên lại âm thầm lập kế đem cả nhà Mộc gia diệt sạch, sau đó nâng đỡ gia tộc họ Lâm để chính mình sử dụng.
Ta không mong con có thể thay Mộc gia giải oan báo thù, chỉ cầu con có thể bình an cả đời. Sáo tím này là tín vật của người thuộc một tổ chức thần bí, gặp vật như gặp chủ thượng, nương đem truyền lại cho con, hy vọng có thể bảo hộ cho con bình an. Lúc gặp nguy cơ trùng trùng, đem tình hình thực tế báo cho phụ thân con hoặc Hoàng thượng biết, có thể giữ được một mạng.
Vật ấy cũng là vật nàng ta vất vả tìm kiếm, nếu là một ngày chưa tìm được chắc chắn sẽ phải giữ con lại một ngày.
Hề Nhi của nương, cố gắng vận dụng cho tốt.
Nương tuyệt Pu't.”
Thủy Dạng Hề xem hết, lâu thật sau vẫn chưa tĩnh tâm. Thương cảm cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ trong thiên hạ, quả nhiên đều vì con cái. Mộc Tư Khê một phen tỉ mỉ bày ra, chỉ vì làm cho nữ nhi của nàng có thể bình yên vô sự, phải công nhận một điều tình thương của mẹ, quả thật vĩ đại.
Chứng kiến như vậy, bảo một người nói không có xúc động, là không có khả năng. Bất quá, cũng chỉ là một tia xúc động mà thôi. Nàng không có nhiều tâm đồng tình lắm, cũng không muốn có, đó là cái kẻ yếu cần. Nàng luôn tỉnh táo mà biết rõ cái mình muốn là cái gì, thần sắc chỉ hơi hơi ngẩn ra, liền đã khôi phục như thường.
Khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng, chậm rãi đem phong thư xếp lại. Tốt lắm, việc này cũng liền giải thích được tại sao Mộc gia, sau khi nàng làm hậu ngược lại lại suy sụp. Bất quá, bà ta quả thật là nhân vật ngoan độc hiếm có. Chính nàng cũng thấy hổ thẹn không bằng.
Thủy Dạng Hề từ trước *** lấy ra cây sáo tím nhỏ vừa mới nhận được, sau một lúc lâu nghiên cứu, cách thức sử dụng tín vật này đến tột cùng là như thế nào?
Rất là hiếu kỳ đặt ở bên miệng, đầu Ng'n t khẽ động, hơi thở chậm rãi thổi vào, một khúc khinh âm tuôn ra, xa xăm tĩnh mịch, quả nhiên là thanh thúy êm tai.
Nàng dừng dừng, tựa như nghĩ gì đó, kế kiếp đan điền, lại một lần nữa thổi sáo tím, nội lực của người đẩy tiếng nhạc ngân vang mà đi xa, không biết truyền tới nơi nào...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc