Duyên Hề - Chương 59

Tác giả: Hề Lệ Sa

Trụy Nhai
Mang thai? Trong lòng Thủy Dạng Hề là kinh, là hỉ, đã không rõ. Nàng thế nhưng mang thai.
Có chút mơ hồ mà bước lên xe ngựa, tay không tự giác xoa bụng, không có gì biến hóa, như trước bằng phẳng như lúc ban đầu. Nhưng là, nơi đó đã có một cái tiểu sinh mệnh, thật sự là thần kỳ.
Trên mặt của nàng lập tức nhiễm thượng một chút từ ái tươi cười, trong nháy mắt cả người sáng lên, tựa hồ quanh thân đều tản ra quầng sáng màu vàng ôn nhu, ấm áp, đây là cái gọi là ánh sáng của mẫu thân đi.
Từ nhỏ nàng là cô nhi, không chỗ nương tựa. Trên thế giới này sắp có một người huyết mạch tương liên cùng nàng, cảm giác như vậy, làm cho cảm xúc nàng mênh ௱ôЛƓ như thủy triều, kích động không thôi, giống như tiến vào hang mật, ngọt ngào nói không lên lời.
Xe ngựa chạy vững vàng như trước, một tiếng roi ngựa quật vào ngựa thanh âm, có vẻ cấp bách. Xe ngựa không biết từ khi nào chạy nhanh hơn.
Thủy Dạng Hề một tay che bụng, một tay nhanh giữ lấy vách xe, hơi nhíu mi, nói: “Vì sao chạy nhanh như vậy? Chậm lại một chút.”
Dứt lời, cũng không gặp tiếng đáp lại, ngược lại xe ngựa càng đi càng nhanh, thân xe cũng càng không ngừng xóc nảy, tựa hồ đường đi cũng không phải đường lớn bằng phẳng kia, giống như đường núi gập ghềnh.
Đột nhiên xóc nảy mạnh một cái, làm Thủy Dạng Hề trong xe ngựa huých một cái lảo đảo, gập ghềnh, suýt nữa ngã sấp xuống. Nàng cảm thấy có chút không thích hợp, hết sức ổn định thân mình, vén lên bức màn xe nhìn ra bên ngoài. Hiện tại xe ngựa chạy trên đường núi, nhìn rừng núi cát đá không ngừng lui lại ở phía sau, Thủy Dạng Hề đại khái có thể phán đoán xe ngựa đang hướng *** núi mà chạy.
Một trận gió mãnh liệt theo xe ngựa đánh vào trong xe, đánh vào trên mặt, có chút hơi hơi đau đớn. Lúc này Thủy Dạng Hề mới thanh tỉnh lại, xem ra, nàng đã đi đường khác, không biết khi nào xa phu cũng bị thay đổi đi. Vừa rồi lên tiếng, hiển nhiên đã đả thảo kinh xà.
Hai tay nàng cố gắng nắm chặt, dẹp yên bối rối trong lòng, mâu quang kiên định mà chấp nhất nhìn chằm chằm phía sau xe ngựa, nàng tính từ cửa sau nhảy ra ngoài, may mắn thoát được sẽ có một đường sinh cơ (đường sống).
Bởi vì tốc độ xe quá nhanh, đứng thẳng không xong, chỉ có thể lựa chọn phủ phục (bò trên đất) đi tới. Thật vất vả mới đi đến bên cạnh cửa, nhẹ nhàng tháo bỏ then chốt cửa, tướng môn chỉ hé mở một chút, nàng vĩnh viễn cẩn thận như vậy, gặp biến không sợ hãi, cho dù hiện tại tánh mạng đã sớm nguy hiểm, cũng có thể bình tĩnh phân tích lợi hại trước mắt. Nàng muốn xác định đằng sau không có người.
Ánh sáng mặt trời chói mắt xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào trong, có chút nóng ấm, tuy chỉ có một cái khe hở nhỏ, cũng có thể cảm ở đây vô cùng trống trải. Con mắt của nàng vòng vo mấy vòng, vẫn chưa phát giác có gì khác thường, nghĩ đến, không người đi theo.
Nàng hơi hơi chớp mắt, trong lòng có chút bối rối, mắt nhìn xuống thấy đất đá trên mặt đất bay nhanh, tay lại hướng bụng tìm kiếm. Nhảy xuống như vậy, đứa nhỏ trong bụng nàng nhất định là không bảo đảm. Nàng không thể, nàng còn không nói cho Nam Cung Ngự Cảnh biết là nàng mang thai. Nàng nhất định phải bảo trụ (bảo trọng, giữ gìn) đứa nhỏ này. Một chút do dự trong mắt chợt lóe qua, nàng chung quy là luyến tiếc đứa nhỏ này. Nếu là, thực sự không thể may mắn thoát khỏi, vậy hãy để nàng cùng đứa nhỏ một chỗ.
Ý nghĩ như vậy hiện lên trong óc, ngược lại trong lòng càng thêm bình tĩnh một chút. Một loại không sợ hãi như mặt nước rót vào trong lòng. Can đảm không sợ bất kỳ cái gì. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Đóng cửa cẩn thận, trở lại trong xe, theo xe ngựa xóc nảy, Ánh sáng mặt trời theo khe cửa sổ liến vào, không ngừng chiếu sáng khắp nơi, lộ ra vẻ khẩn trương khó mà dằn lại được.
Thủy Dạng Hề lấy lại bình tĩnh, nếu không thể thoát được từ phía sau, theo lý thường nên lựa chọn phía trước. Ở trong xe nàng tìm một phen, cũng không tìm được trường côn hay vậy linh tinh có tính công kích ở cự li xa, vật duy nhất có thể đả thương người chủy thủ sáng nay nàng đem theo người làm vật phòng thân.
Nàng cầm chủy thủ đi về phía trước, xe vẫn vô cùng xóc nảy, làm cho thân mình của nàng có chút nghiêng ngả lảo đảo, vì làm cho đứa nhỏ trong bụng không bị thương, xương vai cùng lưng của nàng va chạm vào thành xe sinh ra đau đớn.
Chuẩn bị tiếp cận cửa trước, lại nghe ngựa thét một tiếng dài, so với lúc trước tốc độ của xe ngựa càng thêm điên cuồng. Trong lòng Thủy Dạng Hề rùng mình, không tốt, có lẽ con ngựa này đã bị cái gì kinh hách, cuồng loạn đứng lên, nếu như vậy, nàng muốn chạy trốn khó khăn càng thêm khó khăn.
Nàng xốc rèm cửa lên một phen, quả nhiên không thoát khỏi dự liệu của nàng, ở phía trước trừ bỏ xa phu cũ bị đánh ngã một bên, không có một bóng người. Trên ௱ôЛƓ ngựa cắm một thanh đoản kiếm, máu ngựa dọc theo miệng vết thương chảy xuống, còn chưa tới lòng bàn chân, xem tình hình, xác nhận vừa bị đâm không lâu.
Thủy Dạng Hề nhìn chủy thủ trong tay, lại nhìn xa phu tắt thở bên cạnh, trong lòng đã lạnh nửa phần. Nàng đã không có cách nào nữa..
Ngựa chạy như điên, mất phương hướng, cũng mất lý tính.
Xe ngựa cách đỉnh núi ngày càng gần
Tốc độ xe ngựa ngày càng tăng lên.
Nếu cứ chạy điên cuồng như vậy, ngựa này đến vách núi đen rơi xuống. Mà nàng, cũng sẽ theo ngựa mà trụy nhai.
Hoàng hậu vì trừ bỏ nàng, quả nhiên là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả cơ hội như vậy cũng không buông tha. Thật sự là đủ âm ngoan, đủ độc ác. Điểm ấy, “nàng” như trước là không bằng nàng.
Cuồng phong đánh trên mái tóc của nàng, tùy ý bay trong gió, thật dài, kết lại trong không trung. Trên mặt của nàng mang theo chưa từng có thong dong, mang theo ý cười nhẹ, hỗn loạn quyến rũ.
Muốn nàng trụy nhai như vậy bỏ mình sao? Hoàng hậu mơ tưởng không khỏi quá nhiều đi. Cởi vạt áo bên hông xuống, buộc trên chủy thủ, bây giờ, nàng cũng chỉ có thể dựa vào cái này.
Một tay cầm chặt then cửa phía trước, một tay lôi kéo vạt áo treo chủy thủ đánh vòng xoay tròn, tuy rằng đã không còn nội lực, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn rất có kỹ xảo. Vạt áo càng quay càng nhanh, đến cuối cùng, cơ hồ chỉ còn lại có một cái bóng.
Vó ngựa cuồng loạn, đạp trên đường núi gập ghềnh càng thêm điên cuồng, làm cho xe ngựa va chạm xóc nảy. Thủy Dạng Hề lấy hai chân ôm lấy thanh ngang to ổn định thân hình, chậm rãi hạ thân xuống, tay không ngừng quay như trước. Nàng vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn chân ngựa, chủy thủ trong tay hướng về phía chân ngựa đánh tới.
Chủy thủ theo lực ly tâm, nhắm thẳng chân ngựa quét tới, chủy thủ vô cùng mau như lưỡi hái hướng đâm vào chân ngựa.
Máu tươi nhất thời văng khắp nơi, cơ hồ toàn bộ chân ngựa đều bị bị hủy. Con ngựa bị đau, so với lúc trước càng thêm điên cuồng.
Thủy Dạng Hề nhanh chóng đứng dậy, hai tay bảo vệ bụng, hướng trong xe lăn đi, thân mình vừa mới đánh lên cửa sau ngừng lại, lại đột nhiên chấn động mãnh liệt, cơ hồ đem nàng chấn bắn ra.
Thân thể của nàng từ trong xe ngựa bay lên cao, đánh *** xe lại trở lại. Nàng đem chính mình ôm như một quả cầu, thân thể ở trong thùng xe quay cuồng, tiếp nhận hầu hết va chạm
Một hồi lâu sau, va chạm mới ngừng lại được. Nàng chậm rãi thở ra, tần số tim đập trong *** cũng giảm xuống, đi đến cạnh cửa, thế này mới xuống xe ngựa.
Tuy rằng, cả người đều bị thương, đau đến lỗi nàng không thể động đậy, bất quá, mệnh của nàng thật vất vả nhặt trở về.
Nhìn vào con ngựa sau khi đâm vào cây đại thụ đã không thể nhận ra, trong lòng nổi lên một trận ghê tởm. Vị trí của nàng, cách vách đá bất quá mấy trượng, thật là mành treo chuông (vô cùng nguy hiểm).
Nàng cố ý chém chân trái của con ngựa, như vậy, khi ngựa cố sức chạy, chỉ có một chân bị thương, phương hướng nó chạy liền mất chính xác. Sẽ không hướng vách núi chạy tới, mà chạy lệch theo phía bên phải.
Vừa lúc bên này cây đại thụ, ngựa đâm vào cây, không ngừng cũng không được. Phương pháp này rất mạo hiểm, không cẩn thận một chút, sẽ đánh mất tánh mạng.
Bất quá, nàng cùng xe ngựa trụy nhai, tốt nhất là liều mạng một lần.
Nàng lau trên người những chỗ va chạm mà chảy máu, miệng kéo ra một nụ cười thắng lợi cùng trào phúng.
Thủy Dạng Hề đứng dậy một cách vất vả, nhẹ vỗ về bụng, trong mắt nhu tình như gió mùa hạ phảng phất cảm giác man mát, từ từ mà đến.
Đứa nhỏ, mẫu thân sẽ bảo vệ ngươi. Mẫu thân mang ngươi trở về gặp phụ thân.
Nàng gian nan khởi động thân mình, muốn hướng xuống núi. Chớp mắt, vây quanh bên cạnh đã có bảy tám hắc y nhân, người người cầm đại đao sáng choang trong tay, trong ánh sáng mặt trời lóe lên ánh sáng khiếp người.
Thủy Dạng Hề nhanh chóng lôi kéo xiêm y, thối lui về phía sau, trên mặt biểu hiện nghiêm trọng chưa từng có. Chẳng nhẽ trời muốn ta ૮ɦếƭ sao? Trong lòng không khỏi thở dài.
“Không hổ là tam hoàng tử phi thông minh tuyệt đỉnh, tại tình huống kia cũng có thể gặp dữ hóa lành, thật là khôn ngoan thế gian ít gặp.” Hắc y nhân cầm đầu bình tĩnh nhìn Thủy Dạng Hề, trong ánh mắt lộ ra một loại thật thật thật thật khâm phục.
Thủy Dạng Hề chớp mắt, hừ lạnh nói: “Các ngươi là hoàng hậu phái tới?” Ánh mắt hướng chung quanh nhìn nhìn, sinh lộ đã muốn bị phong kín, duy nhất có thể đi, chỉ có vách núi đen phía sau mà thôi.
“Tam Hoàng phi đã đoán được, làm sao lại hỏi lại. Làm cho chúng ta động thủ, hay là chính mình nhảy xuống?” Hắc y nhân cầm kiếm trong tay hướng vách núi đen chỉ chỉ, trong mắt đã là một mảnh hờ hững.
Thủy Dạng Hề nao nao, theo tay hắn nhìn lại vách núi đen, không thể tưởng được nàng hao hết tâm tư từ trong xe ngựa trốn thoát, lại vẫn là bị đưa vào vách đá. Quả nhiên thật là đáng buồn.
Hoàng hậu, quả nhiên thận trọng, có thể coi là tỉ mỉ.
Thủy Dạng Hề theo bản năng lui lui về phía sau, cách vách đá bất quá vài thước. Tựa hồ có thể nghe thấy tiếng đá ào ào rơi xuống, quả nhiên là không thể lui.
Song phương vô cùng lo lắng, mặt trời đã khuất gần hết, vô cùng yên tĩnh.
Hắc y nhân đã kết luận là nàng không có đường có thể trốn, muốn cho chính nàng nhảy xuống sườn núi, chỉ ở bên ngoài vây quanh nàng, cũng không đi tới.
Mà Thủy Dạng Hề đau khổ suy tư về việc như thế nào mới có thể thoát ly hiểm cảnh, thái dương chiếu xuống ác liệt, làm thể lực tiêu hao so với lúc trước càng nhiều, càng ngày nàng càng không thể chống đỡ nổi.
Ngay lúc song phương đối kháng, một bóng trắng từ trên trời giáng xuống, trên mặt che một khối lụa trắng, từ từ rơi xuống trước mặt Thủy Dạng Hề.
Thủy Dạng Hề vừa thấy liền biết hắn là ai, lúc này vui vẻ: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”
“Sau khi ta quay lại, cảm thấy có chút không ổn, liền đuổi theo ra cửa cung tìm ngươi. Mà xe ngựa của ngươi nhanh chạy theo hướng nam. Liền đuổi theo lại đây.” Nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, khi hắn nhìn đến xe ngựa kia ở đường núi chạy thẳng về phía trước sợ tới mức hai chân đều nhũn ra.
Mà nhìn đến nàng không việc gì từ trong xe ngựa đi ra, đáy lòng thực bội phục một phen.
Hắn đã phái người báo cho tam hoàng tử, không biết bao lâu cứu binh có thể đuổi tới, nay cũng chỉ có thể kéo dài thời gian.
Mà Hắc y nhân thấy vô duyên vô cớ xuất hiện một người, kẻ đứng đầu kia hơi trầm tư, liền quả quyết xuất khẩu: “Lên.” Hắn cũng đã suy nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó.
Đã có người đuổi theo đến, đằng sau chắc chắn có trợ giúp người. Mục tiêu của bọn họ chỉ có Tam Hoàng phi, cũng không thể vì nhỏ mất lớn. Nếu nàng không muốn chính mình khiêu nhai, cũng chỉ có đem nàng đánh xuống vách núi.
Theo một tiếng ra lệnh, vài cái Hắc y nhân cùng nhau tiến lên, bao quanh nam tử áo trắng kia. Nhất thời một kiếm nhoáng lên, hắc bạch giao nhau, đánh đến khó phân biệt được.
Đao kiếm trong ánh sáng mặt trời ánh lên sáng ngời, thoảng qua ánh mắt người, hoa cả mắt, mê tầm mắt.
Chỉ một hồi, thắng bại liền phân ra. Dù sao, lấy một địch tám, phần thắng, có thể đoán.
Thủy Dạng Hề chỉ có thể lo lắng trong lòng, bình thường có nhiều chủ ý lúc này nàng cũng chỉ có thể nhìn. Tay nàng gắt gao nắm lên, quấn quít giữ lấy ngón tay bị băng vải, đã sớm hiễm một mảnh huyết nhục mơ hồ.
Đột nhiên, một cái Hắc y nhân phi thân hướng Thủy Dạng Hề đánh úp lại, nàng xem lưỡi dao chói lọi, trong lòng cũng bình tĩnh đến cực điểm. Nàng giống như nhận định nàng không có việc gì, nàng như thế nào có thể dễ dàng sẽ ૮ɦếƭ đi?
Mở to đôi mắt nhìn thẳng con ngươi Hắc y nhân, quang hoa trong mắt phức tạp không thể hình dung được.
Thình lình nghe “Đang” một tiếng, binh khí cùng binh khí tương giao tạo ra thanh âm. Đao nhọn từ trước mặt Thủy Dạng Hề xẹt qua đỉnh đầu, bị một thanh trường kiếm đánh ngược trở lại.
Đó là Nam Cung Ngự Cảnh chạy tới. Thủy Dạng Hề nhìn chằm chằm người tới mỉm cười, chỉ nghe người tới nhẹ nhàng nói: “Chờ ta,” lại dùng kiếm đánh về đám người.
Ánh mắt Thủy Dạng Hề toàn bộ tập trung trên thân ảnh màu xanh kia, nàng xem cẩn thận, nhất chiêu nhất thức đều không buông tha. Ánh mắt tạm dừng ở trước *** hắn, tuy là quần áo màu xanh, nhưng là có thể mơ hồ hiện ra phiến không đồng dạng dấu vết như vậy.
Lòng của nàng cả kinh, chẳng lẽ hắn không để ý độc tố cường (***) vận nội lực? Vừa nghĩ đến đây, lại thấy bên cạnh cảm giác có một sự hiện diện không thể bỏ qua.
Thủy Dạng Hề nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy một cái Hắc y nhân đứng ở bên cạnh. Nàng kinh hãi, không khỏi hướng bên nhảy một bước. Âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi là người phương nào?”
Người nọ cũng không đáp, chính là giống như đùa cợt mở miệng: “Không thể tưởng được ngươi lại có bản sự (bản linh) như thế, xác thực so với nương ngươi mạnh hơn vài lần.” Thanh âm mang theo khàn khàn đặc hữu của người trung niên, nhưng mang theo nội công mười phần, công phu rất thâm hậu
Thủy Dạng Hề nhíu nhíu mày, gắt gao theo dõi hắn: “Mộ Dung Tỉnh?” Trong giọng nói khẳng định chân thật đáng tin.
“Ngay cả ta đều đã biết, như vậy càng không thể lưu ngươi.” Ngữ khí của hắn đột nhiên chuyển cứng rắn, một cỗ nồng đậm sát khí từ trong tiết lộ ra.
Thủy Dạng Hề cười khẽ một cái, ngay cả hắn cũng đến đây, xem ra lần này hoàng hậu chuẩn bị đầy đủ. Nàng nghiêng đầu hướng Nam Cung Ngự Cảnh nhìn lại, có lẽ kiếp này thật sự vô duyên. Cho dù mọi người đến thêm, cũng không phải đối thủ của hắn.
Chỉ cảm thấy một trận chưởng phong đánh úp lại, Thủy Dạng Hề cảm thấy thân mình bị chụp bay đi, nàng nhìn thấy Nam Cung Ngự Cảnh đánh một chưởng, những Hắc y nhân liền bị đánh theo hai bên bay đi. Hắn hướng nàng mà đến, chính là không đi được xa về phía trước, toàn bộ thân mình liền ngã xuống, một ngụm máu tươi thẳng phun tới.
Thủy Dạng Hề nhíu nhíu mày, hắn có thể nào lại dùng loạn nội tức.
Thân thể của nàng đã hướng vách núi mà rơi xuống, không còn kịp rồi, ai cũng không kịp kéo nàng. Lần này, nàng chạy trời không khỏi nắng.
Chính là, nàng còn chưa nói cho Nam Cung Ngự Cảnh biết nàng mang thai; nàng còn không tìm được cậu vì Nam Cung Ngự Cảnh giải hoa hồng quật ૮ɦếƭ tiệt kia; nàng còn chưa nói cho hắn biết hoàng hậu không phải là mẫu thân thân sinh của hắn, nàng còn có thiệt nhiều thiệt nhiều chuyện không có làm...
Cả đời này, chẳng lẽ như vậy chấm dứt?
Nàng biến mất.
Gió nổi lên, gió cuốn lá tàn rụng, tung bay ở vách đá, giống như luyến những điều đã qua, cúi đầu khóc, thật sựu thê lương...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc